Chương 16: Phải thử gan lớn
Ngự Tiểu Phàm
17/03/2018
Lúc lên lái xe
bọn họ bắt đầu bố trí hàng, trong não Nghiêm Hải Anh có mảnh còn có chỗ
hơi mờ mịt, không biết rõ rốt cuộc là chuyện mình chạy vào trong trận
lộn xộn này thế nào.
Nhìn chiếc xe đối diện kia và bên ngoài không biết đám người kích thích thảo luận cái gì, Nghiêm Hải An đối diện Tôn Ngôn: "Việc này các anh liều chết sao?"
"Chết thì chết." Tôn Ngôn thờ ơ mà ngậm khói, khói ở ngoài miệng răng nanh nghiền tới nghiền đi, "Ai không có một lúc chết?"
Gò má của anh cao hiện ra nụ cười, giọng nói lại bạc bẽo tính cách nhạt nhẽo, lạnh nhạt bọc thấu xương, vừa nói lại nhìn sang bên Nghiêm Hải An, trong đôi mắt là lý trí lạnh như băng khó có thể lường được: "Bây giờ muốn đi xuống còn kịp."
Lúc này Tôn Ngôn phảng phất một con dã thú nhẫn lại rất lâu, trên đùi người kia khí ép đều có chút làm cho người ta sợ. Nghiêm Hải An chợt cảm thấy hiện trường này tràn đầy dục vọng vặn vẹo đua xe giống như một học sinh trên trung học phải thử gan lớn, thử chính là anh có đủ lá gan và Tôn thiếu gia chơi đến cùng nơi hay không.
Bên kia một cô gái xinh đẹp đi ra, cô mang giày cao gót dọc vặn theo chỗ khe hở đến hai chiếc xe, hai tay giơ cao kích động bầu không khí mà nhanh chóng quay một vòng, sau đó vỗ tay một cái, đoán chừng cô cũng là bị chọn ra ngoài, trên mặt có chút hả hê dương dương tự đắc(Chê những kẻ kiêu ngạo lên mặt với thiên hạ.), thay phiên nhìn một vòng chủ xe hai xe, mơ hồ mang theo chút ám hiệu người trưởng thành.
Tôn Ngôn ngắt tàn thuốc xuống ném một cái ra bên ngoài, không kiên nhẫn mà hô: "Mày. Nó. Mẹ nhanh lên một chút! Khiêu vũ ư?!"
Cô gái bị anh gầm lên phải ngẩn ngơ, nụ cười thoáng chốc trở nên có chút lúng túng, giơ tay lên cao vẫy vẫy, ngay sau đó nhanh chóng đến rơi xuống, hai chiếc xe bắt đầu vượt lên trước, sợ rớt lại sau xông ra ngoài, tiếng rít nổ tung ở trong không khí.
Nghiêm Hải An trợn to hai mắt, máu toàn thân cũng vì thế mà dừng lại một giây, theo sát sau nổi điên mà nhanh chóng quay vòng vùng lên. Xe nhanh là như vậy, gió vang là như vậy, tầm mắt quái dị mà nhanh chóng thay đổi, không hề thành hình dáng nữa, anh chỉ có thể nhìn đến phạm vi đèn xe chiếu sáng, ở chỗ này ngoài bóng tối dày đặc không được tán ra, mỗi một chỗ rẽ đều tốt giống như muốn bỏ rơi người đi, dọc theo tầm mắt người chính là cao ngất vách đá bên ngoài.
Mà bọn họ, giống như một kiếm sắc bén không khuất phục, ý xấu muốn điên cuồng phải lao ra vây quanh.
Anh nghe được lúc tiếng rít bánh xe tốc độ cao ma sát mặt đất, tóc gáy cũng dựng đứng lên, làm thế nào cũng không cách nào nhắm mắt lại, chỉ có thể nhìn thẳng phía trước. Tôn Ngôn phải lái xe không có tinh lực dồi dào nữa, an toàn của bọn họ, thậm chí còn trăm mối ngổn ngang bình thường anh gánh vác không thể tháo xuống.
Không có nghi ngờ chất vấn, bản thân cũng không có nghi ngờ, bọn họ cũng bị nguy hiểm đốt cháy hầu như không còn.
Đuôi xe sát qua rào chắn, sườn xe mất khống chế mà đung đưa trái và phải, giống như thằng uống rượu say mất khống chế mà xông lung tung về phía trước, bất cứ lúc nào bọn họ cũng có thể xảy ra một cuộc tai nạn xe cộ không cách nào xoay chuyển. Nghiêm Hải An có thể gọi, cũng có thể không gọi, hưng phấn và sợ hãi đan chéo ở ngực của anh, nặng nề đè ép trái tim của anh.
Đèn xe đối thủ chiếu vào phía sau của bọn họ, Tôn Ngôn khống chế xe để cho nó không đúng đụng lên vách núi hoặc lao ra rào chắn. Bọn họ cùng chết bên cạnh, một đường dẫn đầu.
Trước mặt chính là điểm cuối cùng nghênh đón chờ người thắng, Tôn Ngôn chẳng những không có chậm lại, ngược lại một cước đạp chân ga, vang dội chạy nhanh đi.
Nghiêm Hải An mê man mà liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, những thứ kia vốn chuẩn bị cầm giữ mà người đám trên kia kinh hoảng tản ra, sau đó nghe được Tôn Ngôn cất tiếng cười to.
Thần kinh Nghiêm Hải An còn bị tốc độ tê dại, nơi này bị tiếng nổ tung tiếng cười làm càn thức tỉnh, đáy mắt còn là một màn trắng xóa không biết phải làm sao, theo bản năng cười theo hai tiếng.
Anh ngừng một chút, chợt hiểu ý nghĩa tiếng cười kia, dường như học ngôn ngữ nói lắp đột nhiên anh biến thành tự phát trút ra. Anh đi theo Tôn Ngôn cùng nhau cười to, cười đến trên hơi thở trên không nhận hơi thở dưới, bởi vì chính là ở trên đoạn đường này, ở trong xe này, trải qua cái gì, nhất định muốn đi làm cái gì, cũng không quan trọng, quan trọng chỉ có nơi đây lúc này.
Tôn Ngôn tùy tiện tìm chỗ dừng lại, một bàn tay cỡi giây nịt an toàn ra, đưa tay ấn cái ót Nghiêm Hải An, hung hăng hôn lên.
Con ngươi Nghiêm Hải An co rụt lại, đầu óc còn đang mãnh liệt rung động, nhắm mắt hôn trở lại. Adrenalin(1) làm cho cả người bọn họ đều bốc cháy lên, từ trong tới ngoài đều đốt xuyên qua một cái, cái này so với rượu mạnh còn muốn cho người ta ngất xỉu, này so rượu mạnh còn muốn cho người ngất xỉu, so với nicotin(2) còn phải khiến người ta nghiện, nó đầu độc khoái cảm làm cho người ta đủ để ở dưới tác dụng xảy ra chuyện gì kéo dài lấy nó.
(1) Adrenalin là thuốc kích thích hệ adrenergic là thuốc có tác dụng kích thích trực tiếp trên receptor của hệ adrenergic hoặc gián tiếp làm tăng lượng catecholamin ở synap thần kinh của hệ adrenergic.
(2) Nicotin là một ancaloit tìm thấy trong các cây họ Cà (Solanaceae), chủ yếu trong cây thuốc lá, và với số lượng nhỏ trong cà chua, khoai tây, cà tím và ớt chuông. Ancaloit nicotin cũng được tìm thấy trong lá của cây coca. Nicotin chiếm 0,6 đến 3% trọng lượng cây thuốc lá khô,[1] và có từ 2–7 µg/kg trong nhiều loài thực vật ăn được.[2] Nicotin được tổng hợp sinh học thực hiện từ gốc và tích luỹ trên lá. Nó là một chất độc thần kinh rất mạnh với ảnh hưởng rõ rệt đến các loài côn trùng; do vậy trong quá khứ nicotin được sử dụng rộng rãi như là một loại thuốc trừ sâu, và hiện tại các phái sinh của nicotin như imidacloprid tiếp tục được sử dụng rộng rãi.
Với liều lượng nhỏ hơn (trung bình một điếu thuốc tẩm một lượng khoảng 1 mg nicotin), chất này hoạt động như một chất kích thích cho các động vật có vú và là một trong những nhân tố chính chịu trách nhiệm cho việc lệ thuộc vào việc hút thuốc lá. Với liều lương cao (30–60 mg[3]) có thể gây tử vong.[4] Theo Hiệp hội Tim mạch Hoa Kỳ, "Nghiện nicotin đã và đang là những thói nghiện ngập khó bỏ nhất"[5]
Bên trong xe ánh sáng mờ tối tràn đầy người đàn ông hô hấp giảm và thỉnh thoảng thở dốc, coi như chỗ ngồi bị để xuống, không gian cũng cứ thu hẹp, Nghiêm Hải An bị Tôn Ngôn đè ở phía dưới, có loại cảm giác trói buộc bị chế trụ thật chặt, hai người giao chiến tự mà cở bỏ quần đối phương, dây lưng cởi bỏ lúc tiếng kim loại chạm vào nhau ở trong đó có vẻ hết sức rõ ràng.
【Bác nhỏ có người lái xe】
Nghiêm Hải An cởi bỏ sức lực mà nằm ở trên ghế, Tôn Ngôn đứng dậy, tay ngắn rời khỏi mình khó khăn lắm đắp lên trên người anh, khóe miệng một lựa chọn: "Trở về chúng ta tiếp tục.”
Nghiêm Hải An cau mày, nhưng Tôn Ngôn đã khởi động xe, lần nữa trở lại trên đường, thấy anh đang nhìn mình, sau đó thò người ra tiện tay khò khè một cái đầu nhỏ của anh: "Trước nghỉ ngơi một chút đã, hiểu được mệt mỏi của em.”
Anh muốn nói chút gì, nhưng quả thật có chút mệt mỏi, vì vậy nghe lời mà nhắm mắt, không thèm nghĩ nữa kế tiếp còn muốn làm cái gì.
Chèn thẻ kẹp sách vào.
Nhìn chiếc xe đối diện kia và bên ngoài không biết đám người kích thích thảo luận cái gì, Nghiêm Hải An đối diện Tôn Ngôn: "Việc này các anh liều chết sao?"
"Chết thì chết." Tôn Ngôn thờ ơ mà ngậm khói, khói ở ngoài miệng răng nanh nghiền tới nghiền đi, "Ai không có một lúc chết?"
Gò má của anh cao hiện ra nụ cười, giọng nói lại bạc bẽo tính cách nhạt nhẽo, lạnh nhạt bọc thấu xương, vừa nói lại nhìn sang bên Nghiêm Hải An, trong đôi mắt là lý trí lạnh như băng khó có thể lường được: "Bây giờ muốn đi xuống còn kịp."
Lúc này Tôn Ngôn phảng phất một con dã thú nhẫn lại rất lâu, trên đùi người kia khí ép đều có chút làm cho người ta sợ. Nghiêm Hải An chợt cảm thấy hiện trường này tràn đầy dục vọng vặn vẹo đua xe giống như một học sinh trên trung học phải thử gan lớn, thử chính là anh có đủ lá gan và Tôn thiếu gia chơi đến cùng nơi hay không.
Bên kia một cô gái xinh đẹp đi ra, cô mang giày cao gót dọc vặn theo chỗ khe hở đến hai chiếc xe, hai tay giơ cao kích động bầu không khí mà nhanh chóng quay một vòng, sau đó vỗ tay một cái, đoán chừng cô cũng là bị chọn ra ngoài, trên mặt có chút hả hê dương dương tự đắc(Chê những kẻ kiêu ngạo lên mặt với thiên hạ.), thay phiên nhìn một vòng chủ xe hai xe, mơ hồ mang theo chút ám hiệu người trưởng thành.
Tôn Ngôn ngắt tàn thuốc xuống ném một cái ra bên ngoài, không kiên nhẫn mà hô: "Mày. Nó. Mẹ nhanh lên một chút! Khiêu vũ ư?!"
Cô gái bị anh gầm lên phải ngẩn ngơ, nụ cười thoáng chốc trở nên có chút lúng túng, giơ tay lên cao vẫy vẫy, ngay sau đó nhanh chóng đến rơi xuống, hai chiếc xe bắt đầu vượt lên trước, sợ rớt lại sau xông ra ngoài, tiếng rít nổ tung ở trong không khí.
Nghiêm Hải An trợn to hai mắt, máu toàn thân cũng vì thế mà dừng lại một giây, theo sát sau nổi điên mà nhanh chóng quay vòng vùng lên. Xe nhanh là như vậy, gió vang là như vậy, tầm mắt quái dị mà nhanh chóng thay đổi, không hề thành hình dáng nữa, anh chỉ có thể nhìn đến phạm vi đèn xe chiếu sáng, ở chỗ này ngoài bóng tối dày đặc không được tán ra, mỗi một chỗ rẽ đều tốt giống như muốn bỏ rơi người đi, dọc theo tầm mắt người chính là cao ngất vách đá bên ngoài.
Mà bọn họ, giống như một kiếm sắc bén không khuất phục, ý xấu muốn điên cuồng phải lao ra vây quanh.
Anh nghe được lúc tiếng rít bánh xe tốc độ cao ma sát mặt đất, tóc gáy cũng dựng đứng lên, làm thế nào cũng không cách nào nhắm mắt lại, chỉ có thể nhìn thẳng phía trước. Tôn Ngôn phải lái xe không có tinh lực dồi dào nữa, an toàn của bọn họ, thậm chí còn trăm mối ngổn ngang bình thường anh gánh vác không thể tháo xuống.
Không có nghi ngờ chất vấn, bản thân cũng không có nghi ngờ, bọn họ cũng bị nguy hiểm đốt cháy hầu như không còn.
Đuôi xe sát qua rào chắn, sườn xe mất khống chế mà đung đưa trái và phải, giống như thằng uống rượu say mất khống chế mà xông lung tung về phía trước, bất cứ lúc nào bọn họ cũng có thể xảy ra một cuộc tai nạn xe cộ không cách nào xoay chuyển. Nghiêm Hải An có thể gọi, cũng có thể không gọi, hưng phấn và sợ hãi đan chéo ở ngực của anh, nặng nề đè ép trái tim của anh.
Đèn xe đối thủ chiếu vào phía sau của bọn họ, Tôn Ngôn khống chế xe để cho nó không đúng đụng lên vách núi hoặc lao ra rào chắn. Bọn họ cùng chết bên cạnh, một đường dẫn đầu.
Trước mặt chính là điểm cuối cùng nghênh đón chờ người thắng, Tôn Ngôn chẳng những không có chậm lại, ngược lại một cước đạp chân ga, vang dội chạy nhanh đi.
Nghiêm Hải An mê man mà liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, những thứ kia vốn chuẩn bị cầm giữ mà người đám trên kia kinh hoảng tản ra, sau đó nghe được Tôn Ngôn cất tiếng cười to.
Thần kinh Nghiêm Hải An còn bị tốc độ tê dại, nơi này bị tiếng nổ tung tiếng cười làm càn thức tỉnh, đáy mắt còn là một màn trắng xóa không biết phải làm sao, theo bản năng cười theo hai tiếng.
Anh ngừng một chút, chợt hiểu ý nghĩa tiếng cười kia, dường như học ngôn ngữ nói lắp đột nhiên anh biến thành tự phát trút ra. Anh đi theo Tôn Ngôn cùng nhau cười to, cười đến trên hơi thở trên không nhận hơi thở dưới, bởi vì chính là ở trên đoạn đường này, ở trong xe này, trải qua cái gì, nhất định muốn đi làm cái gì, cũng không quan trọng, quan trọng chỉ có nơi đây lúc này.
Tôn Ngôn tùy tiện tìm chỗ dừng lại, một bàn tay cỡi giây nịt an toàn ra, đưa tay ấn cái ót Nghiêm Hải An, hung hăng hôn lên.
Con ngươi Nghiêm Hải An co rụt lại, đầu óc còn đang mãnh liệt rung động, nhắm mắt hôn trở lại. Adrenalin(1) làm cho cả người bọn họ đều bốc cháy lên, từ trong tới ngoài đều đốt xuyên qua một cái, cái này so với rượu mạnh còn muốn cho người ta ngất xỉu, này so rượu mạnh còn muốn cho người ngất xỉu, so với nicotin(2) còn phải khiến người ta nghiện, nó đầu độc khoái cảm làm cho người ta đủ để ở dưới tác dụng xảy ra chuyện gì kéo dài lấy nó.
(1) Adrenalin là thuốc kích thích hệ adrenergic là thuốc có tác dụng kích thích trực tiếp trên receptor của hệ adrenergic hoặc gián tiếp làm tăng lượng catecholamin ở synap thần kinh của hệ adrenergic.
(2) Nicotin là một ancaloit tìm thấy trong các cây họ Cà (Solanaceae), chủ yếu trong cây thuốc lá, và với số lượng nhỏ trong cà chua, khoai tây, cà tím và ớt chuông. Ancaloit nicotin cũng được tìm thấy trong lá của cây coca. Nicotin chiếm 0,6 đến 3% trọng lượng cây thuốc lá khô,[1] và có từ 2–7 µg/kg trong nhiều loài thực vật ăn được.[2] Nicotin được tổng hợp sinh học thực hiện từ gốc và tích luỹ trên lá. Nó là một chất độc thần kinh rất mạnh với ảnh hưởng rõ rệt đến các loài côn trùng; do vậy trong quá khứ nicotin được sử dụng rộng rãi như là một loại thuốc trừ sâu, và hiện tại các phái sinh của nicotin như imidacloprid tiếp tục được sử dụng rộng rãi.
Với liều lượng nhỏ hơn (trung bình một điếu thuốc tẩm một lượng khoảng 1 mg nicotin), chất này hoạt động như một chất kích thích cho các động vật có vú và là một trong những nhân tố chính chịu trách nhiệm cho việc lệ thuộc vào việc hút thuốc lá. Với liều lương cao (30–60 mg[3]) có thể gây tử vong.[4] Theo Hiệp hội Tim mạch Hoa Kỳ, "Nghiện nicotin đã và đang là những thói nghiện ngập khó bỏ nhất"[5]
Bên trong xe ánh sáng mờ tối tràn đầy người đàn ông hô hấp giảm và thỉnh thoảng thở dốc, coi như chỗ ngồi bị để xuống, không gian cũng cứ thu hẹp, Nghiêm Hải An bị Tôn Ngôn đè ở phía dưới, có loại cảm giác trói buộc bị chế trụ thật chặt, hai người giao chiến tự mà cở bỏ quần đối phương, dây lưng cởi bỏ lúc tiếng kim loại chạm vào nhau ở trong đó có vẻ hết sức rõ ràng.
【Bác nhỏ có người lái xe】
Nghiêm Hải An cởi bỏ sức lực mà nằm ở trên ghế, Tôn Ngôn đứng dậy, tay ngắn rời khỏi mình khó khăn lắm đắp lên trên người anh, khóe miệng một lựa chọn: "Trở về chúng ta tiếp tục.”
Nghiêm Hải An cau mày, nhưng Tôn Ngôn đã khởi động xe, lần nữa trở lại trên đường, thấy anh đang nhìn mình, sau đó thò người ra tiện tay khò khè một cái đầu nhỏ của anh: "Trước nghỉ ngơi một chút đã, hiểu được mệt mỏi của em.”
Anh muốn nói chút gì, nhưng quả thật có chút mệt mỏi, vì vậy nghe lời mà nhắm mắt, không thèm nghĩ nữa kế tiếp còn muốn làm cái gì.
Chèn thẻ kẹp sách vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.