Quan Hệ Nguy Hiểm: Lên Nhầm Giường Đại Tổng Tài
Chương 6: Bài xích
Nguyễn Phạm Quỳnh Giang
21/11/2021
“Anh mau buông ra… Trình Dục Uy…!”
Chữ Uy cuối cùng bị Trình Dục Uy nuốt gọn, hắn dùng môi mình phủ lên môi cô, đem những thanh âm giận dữ của Tiết Thuỵ Du nuốt vào trong bụng. Môi hắn cuồng dã cắи ʍút̼ đôi môi anh đào căng mọng của cô, tham lam dùng lưỡi đồ sát khoang miệng nhỏ của cô, cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương ngọt lịm.
“Ưm…”
Tiết Thuỵ Du vẫn không ngừng kháng cự, bàn tay cô đập thùm thụp vào lồng ngực của Trình Dục Uy nhưng ngay lập tức liền bị hắn bắt lấy khống chế lại.
“Anh bị điên rồi sao?”
Tiết Thuỵ Du dùng hết sức bình sinh gạt Trình Dục Uy ra, còn tức giận tát hắn một bạt tai đau điếng. Đầu tóc cô rũ rượi, cánh môi đỏ thuần quyến rũ bị Trình Dục Uy hôn đến nhem nhuốc, đôi mắt to tròn giận dữ nhuốm một tầng sương mỏng mê người.
Trên khuôn mặt điển trai của Trình Dục Uy hằn rõ năm ngón tay đỏ chót, hắn nhìn Tiết Thuỵ Du giận dữ phập phồng, ăn một cái tát của cô cũng chả hề hấn gì. Nghĩ vậy thì hắn sẽ buông tha cô sao? Tiết Thuỵ Du xem thường Trình Dục Uy hắn quá rồi.
“Hở một tí là động tay động chân, mèo hoang nhỏ, em hư như vậy phải chịu phạt rồi.”
“Buông ra, Trình Dục Uy anh quá đáng vừa phải thôi, chuyện của chúng ta mà bị ai bắt gặp thì hậu quả sẽ không nhỏ đâu.”
“Tốt thôi, tôi còn đang mong có người nhìn thấy đây, hôn phu của em thi sao nhỉ?”
Vô sỉ! Hết sức là vô sỉ! Tiết Thuỵ Du tức đến mức mím chặt môi, viền mắt đỏ hoe nhìn Trình Dục Uy. Cái tên điên khùng này đã ăn được cô rồi còn muốn dây dưa sinh sự làm cái gì nữa vậy chứ?
Trình Dục Uy vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Tiết Thuỵ Du, nhìn thân thể nữ nhân yêu kiều khiến hắn ngày đêm mong nhớ. Đúng thật là thiên kim tiểu thư danh giá, tuỳ tiện đến một buổi tiệc rượu cũng làm không ít người phải xuýt xoa.
“Lễ phục này em mặc đẹp như vậy không sợ hôn phu của em ghen sao?”
“Đến lượt anh quản không?”
“Tất nhiên là không đến lượt tôi quản, em mặc đẹp như thế này lại ở riêng một chỗ này cho tôi ngắm, rõ ràng tôi lời hơn hôn phu của em rồi.”
Tiết Thuỵ Du quyết định im lặng không nói nữa, cô đánh mắt ra ngoài không để tâm đến Trình Dục Uy. Bây giờ chuyện này mà bị vỡ lẽ ra thì người gặp bất lợi cũng chỉ có mỗi mình cô mà thôi, ấy nên làm lớn chuyện cũng chẳng khiến hắn hề hấn gì, ngược lại có khi cô còn thảm hơn nữa.
“Lúc sáng mặc váy đỏ đẹp hơn sao bây giờ lại mặc váy xanh?”
Câu hỏi bất chợt của Trình Dục Uy khiến Tiết Thuỵ Du giật mình, cô quay đầu nhìn vào mắt hắn lại bắt gặp hắn cũng đang nhìn cô giống như đã đợi thời khắc hai ánh mắt giao nhau tự rất lâu rồi. Cô hạ tầm mắt, đem mọi xốn xang cất giấu lại không cho hắn biết, hoá ra lúc sáng không phải mỗi mình cô nhìn thấy hắn.
“Váy đỏ nổi bật quá sẽ không hợp.”
“Về sau mặc váy đỏ nhé, thật sự rất đẹp.”
“Anh nhìn thấy sao?”
“Vì để có thể đứng đó ngắm em thử váy tôi đã tốn không ít tiền vào tiệm trang sức đâu.”
Tâm tình oán giận Trình Dục Uy tự dưng được xua tan đi đâu mất hết, Tiết Thuỵ Du im lặng không nói gì, tâm trạng cũng thoải mái hơn trước. Không phải cô bị câu nói của Trình Dục Uy làm cho cảm động đâu mà là cảm thấy cân bằng hơn vì dẫu sao không phải một mình cô cảm thấy nhớ nhung hắn.
Trình Dục Uy dùng tay bôi vết son nhoè trên khoé môi Tiết Thuỵ Du, bàn tay nam nhân to lớn khẽ vuốt lại tóc cô, ánh mắt nhìn cô vẫn say đắm chưa từng thay đổi.
“Định đùa em thêm một lúc nữa nhưng em sẽ khóc mất, tôi lại cực kì ghét nước mắt của phụ nữ. Nhưng không có nghĩa là tôi sẽ buông tha cho em đâu Tiết Thuỵ Du.”
“Quy tắc của anh là không đụng vào một người phụ nữ hai lần.”
“Tiết Thuỵ Du em nghi ngờ mị lực của bản thân mình đến như thế sao?”
“Không phải, nhưng chẳng qua chỉ là chơi đùa, việc xảy ra hôm trước chẳng qua cũng là sự cố thôi, anh cứ bám lấy còn gì?”
“Chính vì em nói tôi đã hầu hạ em rất tốt tôi mới muốn hầu hạ em. Chưa ai nói với tôi câu đó cả, ngoại trừ em.”
Tiết Thuỵ Du đỡ trán, cô sai rồi, hành động lúc đó thì ngầu đấy nhưng không nghĩ được vì lý do này mà Trình Dục Uy lại bám riết lấy cô không buông. Mà với cái tình hình này, có lẽ cô và Trình Dục Uy còn phải dây dưa rất lâu nữa đây, Tiết Thuỵ Du bỗng cảm thấy ngày tháng sau này thật sự khó sống mà.
“Trở vào đi, nhớ tô lại son môi.”
“Tôi không hy vọng sẽ gặp lại anh đâu.”
“Đừng lo lắng quá như thế, tương lai còn dài, không phải em không muốn thì chúng ta sẽ không gặp nhau nữa.”
“Trình Dục Uy, rốt cuộc anh muốn gì ở tôi?”
“Về sau em sẽ rõ thôi. Quay vào đi, đừng để hôn phu của em nghĩ nhiều.”
Trình Dục Uy lại còn giữ gáy Tiết Thuỵ Du đặt lên môi cô một nụ hôn rồi mới tiếc nuối để cô rời đi. Tiết Thuỵ Du cố đi thật nhanh khỏi nanh vuốt của tên hỗn thê ma vương đó, cô tìm nhà vệ sinh, ở đấy sửa sang lại tóc và lễ phục, còn không quên tô lại son môi như hắn nhắc nhở. Xong xuôi tất cả không có gì sơ hở, Tiết Thuỵ Du mới quay lại sảnh tiệc.
Như không có chuyện gì xảy ra, Tiết Thuỵ Du tiến đến khoác lấy tay Lương Hạo Hiên, mỉm cười nhìn anh. Cô nhìn thấy ở cách đó không xa, Trình Dục Uy vẫn lịch lãm bưng một ly rượu vang nói chuyện cùng một đối tác khác, tất nhiên cô cũng thấy hắn đang nhìn cô ấy nhưng giữa cả hai bây giờ không còn có gì có thể uy hiếp cũng như liên quan.
“Vừa nãy đến giờ em đi đâu thế?”
“Em đi dạo ở ngoài hoa viên, vừa vào nhà vệ sinh rửa tay một chút.”
“Đợi anh một lát rồi đưa em về nhà nhé.”
“Ừm.”
Trình Dục Uy đứng cách đó không xa nhìn Lương Hạo Hiên và Tiết Thuỵ Du tình chàng ý thiếp thân mật với nhau thì trong lòng dâng lên một nỗi khó chịu không thành hình. Nhưng hắn không ngốc đến nỗi vì chuyện này mà tức giận vô cớ, Trình Dục Uy nghĩ rồi, ngày tháng còn dài, Tiết Thuỵ Du đã sa vào bàn tay của hắn cũng không thể thoát được, cứ để cho cô thoải mái một chút, về sau có muốn cũng không được như thế này đâu.
Thế này là gì? Chiếm hữu? Cũng không hẳn, Trình Dục Uy hứng thú với Tiết Thuỵ Du hơn bao người khác cũng chỉ vì thân thể cô quá mê người. Phải nói sao nhỉ? Khi được nếm thử mỹ vị có ai lại còn muốn ăn mì gói không? Trình Dục Uy miêu tả ham muốn của bản thân chính là như thế, Tiết Thuỵ Du chính là mỹ vị ăn một lần rồi sẽ cực kì quyến luyến mà muốn ăn lại, làm cho tất cả những người khác trở nên tầm thường. Trình Dục Uy chính là không muốn những thứ tầm thường nữa, hắn muốn Tiết Thuỵ Du.
Lương Hạo Hiên đưa Tiết Thuỵ Du về nhà, anh cẩn thận mở cửa xuống xe rồi vòng qua ghế phụ mở cửa cho cô. Tiết Thuỵ Du nhìn Lương Hạo Hiên ga lăng như vậy cũng thấy không có gì quá đáng cả, cô vui vẻ chấp nhận.
“Anh lên nhà một chút được không?”
“Sao hôm nay lại muốn lên nhà em?”
“Không được phép sao?”
“Tất nhiên là được, anh là hôn phu của em, có việc gì không được chứ.”
Tóc Tiết Thuỵ Du bay bay trong gió, Lương Hạo Hiên lại dùng tay vuốt tóc cô vén ra sau tai. Động tác này… Tiết Thuỵ Du nhớ lại lúc Trình Dục Uy cũng làm như vậy với cô, cảm giác thực sự rất khác lúc này. Nhưng cố xua đi cảm giác không đúng trong lòng, Tiết Thuỵ Du cùng Lương Hạo Hiên đi lên nhà.
Một căn hộ đúng dành cho người độc thân nhưng vẫn đầy đủ tiện nghi, Lương Hạo Hiên ngồi xuống sofa, Tiết Thuỵ Du vào trong bếp rót cho anh một cốc nước.
Đặt cốc nước xuống bàn, Tiết Thuỵ Du ngồi xuống ghế sofa, cố tình chừa một khoảng cách ở giữa anh và cô, trông cực kì khách sáo.
Nhưng Lương Hạo Hiên chịu để yên như vậy sao? Anh càng nhích lại thì Tiết Thuỵ Du càng cách xa ra, đến lúc cô ngồi sát đến mép ghế, hết cả đường chạy mới nhìn anh, lúc này Lương Hạo Hiên đã dồn cô đến một góc, khoảng cách cũng được rút ngắn đúng như ý anh ta mong muốn rồi.
“Anh… Hạo Hiên anh sao thế?”
“Tiểu Du, anh muốn hôn em có được không?”
“Anh say rồi sao? Khi nãy anh uống rượu…”
“Không có, anh không say… Nhưng anh không chấp nhận được chỉ nhìn em xinh đẹp như vậy mà không được làm gì. Tiểu Du, em là hôn thê của anh mà, anh muốn hôn em.”
“Hạo Hiên, em…”
Không để Tiết Thuỵ Du suy nghĩ, Lương Hạo Hiên đã vội nhào đến định hôn lên môi cô, Tiết Thuỵ Du sợ hãi rụt người. Nhưng hình như càng phản kháng Lương Hạo Hiên càng hăng hái, anh giữ lấy người Tiết Thuỵ Du, vẫn không bỏ cuộc cố gắng hôn lên môi cô.
“Hạo Hiên, mau buông em ra…”
“Tiểu Du, anh yêu em, anh muốn em.”
Bàn tay không một chút nào an phận của Lương Hạo Hiên bắt đầu mò mẫm trên cơ thể đẫy đà của Tiết Thuỵ Du, anh tiến đến vùng đầy đặn trước ngực khẽ dùng lực, cách lớp lễ phục từ từ xoa bóp, cảm nhận sự đàn hồi mềm mại của vị hôn thê xinh đẹp này của hắn.
Da đầu Tiết Thuỵ Du tê rần, cảm giác ngày hôm đó lại lần nữa xuất hiện, nhưng cảm giác này… thật sự khiến cô cực kì bài xich. Không phải đón nhận như Trình Dục Uy, Tiết Thuỵ Du sợ hãi nhận ra bản thân mình từ sau cái hôm lên giường với Trình Dục Uy thì cực kì sinh ra phản kháng với Lương Hạo Hiên.
“Anh mau buông em ra, Lương Hạo Hiên, không được!”
Khi Lương Hạo Hiên đang đắm chìm vào thân thể tuyệt đẹp của Tiết Thuỵ Du, khi anh sắp dùng tay cởi bộ lễ phục vướng víu của cô ra thì cũng là lúc Tiết Thuỵ Du không biết lấy sức lực ở đâu ra mà giằng dậy đẩy anh ngã ra sofa rồi đứng dậy nhìn anh bằng ánh mắt hoảng sợ.
Tiết Thuỵ Du dùng tay ôm lấy ngực, tóc tai sau một hồi vần vũ cùng với Lương Hạo Hiên cũng tán loạn, đôi mắt sợ hãi nhuốm một tầng sương mỏng nhìn chằm chằm lấy anh ta đầy oán trách. Lương Hạo Hiên nhận ra mình vừa làm ra loại chuyện vô lễ gì vội ôm lấy đầu nhìn Tiết Thuỵ Du. Thật sự anh đã mất khống chế đến mức đó, khiến suýt nữa không thông qua sự đồng ý của cô mà tuỳ tiện để bản thân làm càn.
“Anh mau đi ra khỏi nhà em!”
“Tiểu Du, anh…”
“Em không chấp nhận được chuyện vừa rồi, anh mau đi! Mau!”
“Thực sự vừa rồi là anh không khống chế được mình, Tiểu Du, anh xin lỗi.”
“Anh đi về đi, em cần nghỉ ngơi.”
Lương Hạo Hiên nhìn Tiết Thuỵ Du nhìn anh đầy đề phòng, nhất quyết giữ khoảng cách với anh thì không khỏi xấu hổ. Anh cũng không có mặt mũi nào ở lại cả bèn xách áo rời đi.
Tiết Thuỵ Du đóng khoá trái cửa lại, cô ngồi phịch xuống sofa, hoàn hồn suy nghĩ về chuyện vừa rồi. Trong một đêm bị hai người đàn ông càn rỡ là chuyện đáng xấu hổ, nhưng đáng xấu hổ hơn chính là giữa một tên hỗn đản và một người là hôn phu của cô, Tiết Thuỵ Du lại nảy sinh cảm giác cực kì bài xích chính vị hôn phu của mình.
Tại sao có thể như thế? Tại sao cô lại không bài xích Trình Dục Uy? Tiết Thuỵ Du ôm đầu, kí ức cũ mờ nhạt ùa về… Đêm hôm đấy, dẫu có mất đi lý trí nhưng cảm giác cô có được không thể nào thay đổi, cô thật sự mẫn cảm với Trình Dục Uy. Một nỗi sợ hãi mơ hồ xâm chiếm từng thớ tế bào khiến Tiết Thuỵ Du không rét mà run…
Trong xe, Lương Hạo Hiên cố gắng trấn tĩnh bản thân mình, đè nén du͙ƈ vọиɠ đang như ngọn lửa lớn trong lòng xuống. Anh vừa thấy có lỗi với Tiết Thuỵ Du vừa cảm thấy không cam tâm, tại sao anh không có quyền được làm việc đó, anh là hôn phu của cô kia mà, sớm muộn gì cô cũng thuộc về anh, vậy cô bài xích như vậy làm cái gì kia chứ?
Lương Hạo Hiên đập mạnh vào vô lăng một cái, hít một hơi thật sâu cố trấn tĩnh lại rồi lái xe rời đi…
Chữ Uy cuối cùng bị Trình Dục Uy nuốt gọn, hắn dùng môi mình phủ lên môi cô, đem những thanh âm giận dữ của Tiết Thuỵ Du nuốt vào trong bụng. Môi hắn cuồng dã cắи ʍút̼ đôi môi anh đào căng mọng của cô, tham lam dùng lưỡi đồ sát khoang miệng nhỏ của cô, cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương ngọt lịm.
“Ưm…”
Tiết Thuỵ Du vẫn không ngừng kháng cự, bàn tay cô đập thùm thụp vào lồng ngực của Trình Dục Uy nhưng ngay lập tức liền bị hắn bắt lấy khống chế lại.
“Anh bị điên rồi sao?”
Tiết Thuỵ Du dùng hết sức bình sinh gạt Trình Dục Uy ra, còn tức giận tát hắn một bạt tai đau điếng. Đầu tóc cô rũ rượi, cánh môi đỏ thuần quyến rũ bị Trình Dục Uy hôn đến nhem nhuốc, đôi mắt to tròn giận dữ nhuốm một tầng sương mỏng mê người.
Trên khuôn mặt điển trai của Trình Dục Uy hằn rõ năm ngón tay đỏ chót, hắn nhìn Tiết Thuỵ Du giận dữ phập phồng, ăn một cái tát của cô cũng chả hề hấn gì. Nghĩ vậy thì hắn sẽ buông tha cô sao? Tiết Thuỵ Du xem thường Trình Dục Uy hắn quá rồi.
“Hở một tí là động tay động chân, mèo hoang nhỏ, em hư như vậy phải chịu phạt rồi.”
“Buông ra, Trình Dục Uy anh quá đáng vừa phải thôi, chuyện của chúng ta mà bị ai bắt gặp thì hậu quả sẽ không nhỏ đâu.”
“Tốt thôi, tôi còn đang mong có người nhìn thấy đây, hôn phu của em thi sao nhỉ?”
Vô sỉ! Hết sức là vô sỉ! Tiết Thuỵ Du tức đến mức mím chặt môi, viền mắt đỏ hoe nhìn Trình Dục Uy. Cái tên điên khùng này đã ăn được cô rồi còn muốn dây dưa sinh sự làm cái gì nữa vậy chứ?
Trình Dục Uy vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Tiết Thuỵ Du, nhìn thân thể nữ nhân yêu kiều khiến hắn ngày đêm mong nhớ. Đúng thật là thiên kim tiểu thư danh giá, tuỳ tiện đến một buổi tiệc rượu cũng làm không ít người phải xuýt xoa.
“Lễ phục này em mặc đẹp như vậy không sợ hôn phu của em ghen sao?”
“Đến lượt anh quản không?”
“Tất nhiên là không đến lượt tôi quản, em mặc đẹp như thế này lại ở riêng một chỗ này cho tôi ngắm, rõ ràng tôi lời hơn hôn phu của em rồi.”
Tiết Thuỵ Du quyết định im lặng không nói nữa, cô đánh mắt ra ngoài không để tâm đến Trình Dục Uy. Bây giờ chuyện này mà bị vỡ lẽ ra thì người gặp bất lợi cũng chỉ có mỗi mình cô mà thôi, ấy nên làm lớn chuyện cũng chẳng khiến hắn hề hấn gì, ngược lại có khi cô còn thảm hơn nữa.
“Lúc sáng mặc váy đỏ đẹp hơn sao bây giờ lại mặc váy xanh?”
Câu hỏi bất chợt của Trình Dục Uy khiến Tiết Thuỵ Du giật mình, cô quay đầu nhìn vào mắt hắn lại bắt gặp hắn cũng đang nhìn cô giống như đã đợi thời khắc hai ánh mắt giao nhau tự rất lâu rồi. Cô hạ tầm mắt, đem mọi xốn xang cất giấu lại không cho hắn biết, hoá ra lúc sáng không phải mỗi mình cô nhìn thấy hắn.
“Váy đỏ nổi bật quá sẽ không hợp.”
“Về sau mặc váy đỏ nhé, thật sự rất đẹp.”
“Anh nhìn thấy sao?”
“Vì để có thể đứng đó ngắm em thử váy tôi đã tốn không ít tiền vào tiệm trang sức đâu.”
Tâm tình oán giận Trình Dục Uy tự dưng được xua tan đi đâu mất hết, Tiết Thuỵ Du im lặng không nói gì, tâm trạng cũng thoải mái hơn trước. Không phải cô bị câu nói của Trình Dục Uy làm cho cảm động đâu mà là cảm thấy cân bằng hơn vì dẫu sao không phải một mình cô cảm thấy nhớ nhung hắn.
Trình Dục Uy dùng tay bôi vết son nhoè trên khoé môi Tiết Thuỵ Du, bàn tay nam nhân to lớn khẽ vuốt lại tóc cô, ánh mắt nhìn cô vẫn say đắm chưa từng thay đổi.
“Định đùa em thêm một lúc nữa nhưng em sẽ khóc mất, tôi lại cực kì ghét nước mắt của phụ nữ. Nhưng không có nghĩa là tôi sẽ buông tha cho em đâu Tiết Thuỵ Du.”
“Quy tắc của anh là không đụng vào một người phụ nữ hai lần.”
“Tiết Thuỵ Du em nghi ngờ mị lực của bản thân mình đến như thế sao?”
“Không phải, nhưng chẳng qua chỉ là chơi đùa, việc xảy ra hôm trước chẳng qua cũng là sự cố thôi, anh cứ bám lấy còn gì?”
“Chính vì em nói tôi đã hầu hạ em rất tốt tôi mới muốn hầu hạ em. Chưa ai nói với tôi câu đó cả, ngoại trừ em.”
Tiết Thuỵ Du đỡ trán, cô sai rồi, hành động lúc đó thì ngầu đấy nhưng không nghĩ được vì lý do này mà Trình Dục Uy lại bám riết lấy cô không buông. Mà với cái tình hình này, có lẽ cô và Trình Dục Uy còn phải dây dưa rất lâu nữa đây, Tiết Thuỵ Du bỗng cảm thấy ngày tháng sau này thật sự khó sống mà.
“Trở vào đi, nhớ tô lại son môi.”
“Tôi không hy vọng sẽ gặp lại anh đâu.”
“Đừng lo lắng quá như thế, tương lai còn dài, không phải em không muốn thì chúng ta sẽ không gặp nhau nữa.”
“Trình Dục Uy, rốt cuộc anh muốn gì ở tôi?”
“Về sau em sẽ rõ thôi. Quay vào đi, đừng để hôn phu của em nghĩ nhiều.”
Trình Dục Uy lại còn giữ gáy Tiết Thuỵ Du đặt lên môi cô một nụ hôn rồi mới tiếc nuối để cô rời đi. Tiết Thuỵ Du cố đi thật nhanh khỏi nanh vuốt của tên hỗn thê ma vương đó, cô tìm nhà vệ sinh, ở đấy sửa sang lại tóc và lễ phục, còn không quên tô lại son môi như hắn nhắc nhở. Xong xuôi tất cả không có gì sơ hở, Tiết Thuỵ Du mới quay lại sảnh tiệc.
Như không có chuyện gì xảy ra, Tiết Thuỵ Du tiến đến khoác lấy tay Lương Hạo Hiên, mỉm cười nhìn anh. Cô nhìn thấy ở cách đó không xa, Trình Dục Uy vẫn lịch lãm bưng một ly rượu vang nói chuyện cùng một đối tác khác, tất nhiên cô cũng thấy hắn đang nhìn cô ấy nhưng giữa cả hai bây giờ không còn có gì có thể uy hiếp cũng như liên quan.
“Vừa nãy đến giờ em đi đâu thế?”
“Em đi dạo ở ngoài hoa viên, vừa vào nhà vệ sinh rửa tay một chút.”
“Đợi anh một lát rồi đưa em về nhà nhé.”
“Ừm.”
Trình Dục Uy đứng cách đó không xa nhìn Lương Hạo Hiên và Tiết Thuỵ Du tình chàng ý thiếp thân mật với nhau thì trong lòng dâng lên một nỗi khó chịu không thành hình. Nhưng hắn không ngốc đến nỗi vì chuyện này mà tức giận vô cớ, Trình Dục Uy nghĩ rồi, ngày tháng còn dài, Tiết Thuỵ Du đã sa vào bàn tay của hắn cũng không thể thoát được, cứ để cho cô thoải mái một chút, về sau có muốn cũng không được như thế này đâu.
Thế này là gì? Chiếm hữu? Cũng không hẳn, Trình Dục Uy hứng thú với Tiết Thuỵ Du hơn bao người khác cũng chỉ vì thân thể cô quá mê người. Phải nói sao nhỉ? Khi được nếm thử mỹ vị có ai lại còn muốn ăn mì gói không? Trình Dục Uy miêu tả ham muốn của bản thân chính là như thế, Tiết Thuỵ Du chính là mỹ vị ăn một lần rồi sẽ cực kì quyến luyến mà muốn ăn lại, làm cho tất cả những người khác trở nên tầm thường. Trình Dục Uy chính là không muốn những thứ tầm thường nữa, hắn muốn Tiết Thuỵ Du.
Lương Hạo Hiên đưa Tiết Thuỵ Du về nhà, anh cẩn thận mở cửa xuống xe rồi vòng qua ghế phụ mở cửa cho cô. Tiết Thuỵ Du nhìn Lương Hạo Hiên ga lăng như vậy cũng thấy không có gì quá đáng cả, cô vui vẻ chấp nhận.
“Anh lên nhà một chút được không?”
“Sao hôm nay lại muốn lên nhà em?”
“Không được phép sao?”
“Tất nhiên là được, anh là hôn phu của em, có việc gì không được chứ.”
Tóc Tiết Thuỵ Du bay bay trong gió, Lương Hạo Hiên lại dùng tay vuốt tóc cô vén ra sau tai. Động tác này… Tiết Thuỵ Du nhớ lại lúc Trình Dục Uy cũng làm như vậy với cô, cảm giác thực sự rất khác lúc này. Nhưng cố xua đi cảm giác không đúng trong lòng, Tiết Thuỵ Du cùng Lương Hạo Hiên đi lên nhà.
Một căn hộ đúng dành cho người độc thân nhưng vẫn đầy đủ tiện nghi, Lương Hạo Hiên ngồi xuống sofa, Tiết Thuỵ Du vào trong bếp rót cho anh một cốc nước.
Đặt cốc nước xuống bàn, Tiết Thuỵ Du ngồi xuống ghế sofa, cố tình chừa một khoảng cách ở giữa anh và cô, trông cực kì khách sáo.
Nhưng Lương Hạo Hiên chịu để yên như vậy sao? Anh càng nhích lại thì Tiết Thuỵ Du càng cách xa ra, đến lúc cô ngồi sát đến mép ghế, hết cả đường chạy mới nhìn anh, lúc này Lương Hạo Hiên đã dồn cô đến một góc, khoảng cách cũng được rút ngắn đúng như ý anh ta mong muốn rồi.
“Anh… Hạo Hiên anh sao thế?”
“Tiểu Du, anh muốn hôn em có được không?”
“Anh say rồi sao? Khi nãy anh uống rượu…”
“Không có, anh không say… Nhưng anh không chấp nhận được chỉ nhìn em xinh đẹp như vậy mà không được làm gì. Tiểu Du, em là hôn thê của anh mà, anh muốn hôn em.”
“Hạo Hiên, em…”
Không để Tiết Thuỵ Du suy nghĩ, Lương Hạo Hiên đã vội nhào đến định hôn lên môi cô, Tiết Thuỵ Du sợ hãi rụt người. Nhưng hình như càng phản kháng Lương Hạo Hiên càng hăng hái, anh giữ lấy người Tiết Thuỵ Du, vẫn không bỏ cuộc cố gắng hôn lên môi cô.
“Hạo Hiên, mau buông em ra…”
“Tiểu Du, anh yêu em, anh muốn em.”
Bàn tay không một chút nào an phận của Lương Hạo Hiên bắt đầu mò mẫm trên cơ thể đẫy đà của Tiết Thuỵ Du, anh tiến đến vùng đầy đặn trước ngực khẽ dùng lực, cách lớp lễ phục từ từ xoa bóp, cảm nhận sự đàn hồi mềm mại của vị hôn thê xinh đẹp này của hắn.
Da đầu Tiết Thuỵ Du tê rần, cảm giác ngày hôm đó lại lần nữa xuất hiện, nhưng cảm giác này… thật sự khiến cô cực kì bài xich. Không phải đón nhận như Trình Dục Uy, Tiết Thuỵ Du sợ hãi nhận ra bản thân mình từ sau cái hôm lên giường với Trình Dục Uy thì cực kì sinh ra phản kháng với Lương Hạo Hiên.
“Anh mau buông em ra, Lương Hạo Hiên, không được!”
Khi Lương Hạo Hiên đang đắm chìm vào thân thể tuyệt đẹp của Tiết Thuỵ Du, khi anh sắp dùng tay cởi bộ lễ phục vướng víu của cô ra thì cũng là lúc Tiết Thuỵ Du không biết lấy sức lực ở đâu ra mà giằng dậy đẩy anh ngã ra sofa rồi đứng dậy nhìn anh bằng ánh mắt hoảng sợ.
Tiết Thuỵ Du dùng tay ôm lấy ngực, tóc tai sau một hồi vần vũ cùng với Lương Hạo Hiên cũng tán loạn, đôi mắt sợ hãi nhuốm một tầng sương mỏng nhìn chằm chằm lấy anh ta đầy oán trách. Lương Hạo Hiên nhận ra mình vừa làm ra loại chuyện vô lễ gì vội ôm lấy đầu nhìn Tiết Thuỵ Du. Thật sự anh đã mất khống chế đến mức đó, khiến suýt nữa không thông qua sự đồng ý của cô mà tuỳ tiện để bản thân làm càn.
“Anh mau đi ra khỏi nhà em!”
“Tiểu Du, anh…”
“Em không chấp nhận được chuyện vừa rồi, anh mau đi! Mau!”
“Thực sự vừa rồi là anh không khống chế được mình, Tiểu Du, anh xin lỗi.”
“Anh đi về đi, em cần nghỉ ngơi.”
Lương Hạo Hiên nhìn Tiết Thuỵ Du nhìn anh đầy đề phòng, nhất quyết giữ khoảng cách với anh thì không khỏi xấu hổ. Anh cũng không có mặt mũi nào ở lại cả bèn xách áo rời đi.
Tiết Thuỵ Du đóng khoá trái cửa lại, cô ngồi phịch xuống sofa, hoàn hồn suy nghĩ về chuyện vừa rồi. Trong một đêm bị hai người đàn ông càn rỡ là chuyện đáng xấu hổ, nhưng đáng xấu hổ hơn chính là giữa một tên hỗn đản và một người là hôn phu của cô, Tiết Thuỵ Du lại nảy sinh cảm giác cực kì bài xích chính vị hôn phu của mình.
Tại sao có thể như thế? Tại sao cô lại không bài xích Trình Dục Uy? Tiết Thuỵ Du ôm đầu, kí ức cũ mờ nhạt ùa về… Đêm hôm đấy, dẫu có mất đi lý trí nhưng cảm giác cô có được không thể nào thay đổi, cô thật sự mẫn cảm với Trình Dục Uy. Một nỗi sợ hãi mơ hồ xâm chiếm từng thớ tế bào khiến Tiết Thuỵ Du không rét mà run…
Trong xe, Lương Hạo Hiên cố gắng trấn tĩnh bản thân mình, đè nén du͙ƈ vọиɠ đang như ngọn lửa lớn trong lòng xuống. Anh vừa thấy có lỗi với Tiết Thuỵ Du vừa cảm thấy không cam tâm, tại sao anh không có quyền được làm việc đó, anh là hôn phu của cô kia mà, sớm muộn gì cô cũng thuộc về anh, vậy cô bài xích như vậy làm cái gì kia chứ?
Lương Hạo Hiên đập mạnh vào vô lăng một cái, hít một hơi thật sâu cố trấn tĩnh lại rồi lái xe rời đi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.