Quan Hệ Nguy Hiểm: Lên Nhầm Giường Đại Tổng Tài
Chương 68: Động lực
Nguyễn Phạm Quỳnh Giang
21/11/2021
“Con không nghĩ rằng con sẽ có được sự ủng hộ của bố. Chuyện này nếu để
người ngoài biết được thực sự sẽ rất rắc rối, chính vì như thế nên con
mới đợi cho mọi chuyện êm xuôi cả mới thông báo cho bố.”
“Ngốc ạ! Con là con gái của bố, con có như thế nào thì bố cũng sẽ đứng về phía con cả. Bố thực sự cảm thấy rất vui vì con đã tìm kiếm được hạnh phúc của riêng mình.”
“Bố không thắc mắc người đó là ai sao?”
“Tất nhiên là bố thắc mắc chứ, bố cũng muốn xem xem đối phương rốt cuộc là quý nhân nhà nào lại có thể có năng lực nắm giữ lấy trái tim của con gái bố, còn khiến cho con gái của bố muốn từ bỏ cả cuộc hôn nhân như thế kia. Lương Hạo Hiên cũng là một cái tên sáng giá, so với những công tử thế gia kia thì cũng thực sự nổi bật đấy nhưng bố tin mắt nhìn của con sẽ nhìn trúng người tốt hơn, bạn trai của con chắc chắn sẽ phải ưu tú hơn rất nhiều nhỉ?”
“Tất nhiên là phải hơn rồi ạ. Hơn nữa thì cũng có lý do khiến cho con không muốn cuộc hôn nhân này tiếp tục nữa. Thời gian sắp tới có lẽ sẽ rất khó khăn đối với Tiết thị của chúng ta, với con, còn có khi ảnh hưởng đến cả Tiết gia nữa, con mong bố thật sự bình tâm. Khi tất cả mọi chuyện trôi qua êm đẹp cả rồi thì tự khắc bạn trai của con sẽ đến gặp bố.”
“Bố biết chuyện gì sắp xảy ra mà, bố cũng biết rằng con với Lương Hạo Hiên sẽ diễn ra một trận chiến rất lớn. Bố chỉ lo cho con thôi con gái.”
“Thực sự vẫn là không thể nào qua được mắt của một người làm ăn tinh tường như bố mà.”
Có lẽ Tiết Thụy Du đã quên mất rằng bố cô cũng từng là một bậc tinh anh trên thương trường. Bây giờ cô có tài giỏi, đối với mọi người chính là hậu sinh khả úy thì bố cô vẫn không bao giờ giảm bớt đi sự tinh quân kia được. Bây giờ ông giao lại cả Tiết thị cho cô, không có nghĩa là ông không biết gì hết. Con mắt tinh tường này của ông thực sự khiến cho Tiết Thụy Du cảm thấy ít nhiều bái phục. Nhưng ông bình tĩnh như vậy thì cũng đang tin tưởng cô rồi, Tiết Thụy Du không muốn làm cho bố mình thất vọng, nghĩ đến đây, tinh thần cô lại có chút phấn chấn, năng lượng chiến đấu như được nạp lên dồi dào.
“Sắp tới có như thế nào con cũng đừng quên giữ sức khỏe nhé, đừng để xảy ra chuyện gì.”
“Bố yên tâm, con về đây là con gái của bố nhưng ở ngoài kia vẫn là có người vẫn luôn luôn chăm sóc tốt cho con đấy thôi.”
“Như thế thì bố yên tâm rồi, con gái của bố hôm nay cũng đã lớn, đã biết tính toán đến chuyện xa gần, đến công ty của nhà chúng ta thực sự khiến bố rất hãnh diện. Cố lên con nhé, sẵn tiện nói với bạn trai con nên chăm lo cho con thật tốt đi, đừng để cho bố biết cậu ta làm con buồn phiền gì. Ông già này tuy quá tuổi rồi nhưng vẫn có thể dạy cho cậu ta một bài học đấy.”
“Con biết rồi mà, con sẽ thật là hạnh phúc. Bố yên tâm.”
Rời khỏi Tiết gia mà trong lòng Tiết Thụy Du ngổn ngang biết bao nhiêu là suy nghĩ, cô suy nghĩ về bản thân mình rồi về người bố từ khi nào đã ở cái tuổi bên kia sườn dốc của cô. Thực sự thì từ sau cái biến cố lớn nhất cuộc đời của cô đó chính là mẹ cô qua đời, tình cảm thân thiết bố con của cô cũng bị ảnh hưởng khá nhiều. Tất cả mọi chuyện cũng đa phần chính là do ở cái tuổi dậy thì có chút bồng bột thiếu suy nghĩ, chịu ảnh hưởng bởi sự ra đi của mẹ, thêm phần bố cô lại đón mẹ con người đàn bà kia về Tiết gia thế nên Tiết Thụy Du đã bị chuyện này đả kích dữ dội. Tự chọn lấy cuộc sống tách rời gia đình để rồi hôm nay Tiết Thụy Du mới nhận ra tình yêu thương của bố cô đối với cô từ xưa đến nay vốn vẫn chưa từng thay đổi, chỉ là mãi đến bây giờ Tiết Thụy Du mới có thể cảm nhận được mà thôi.
Nhìn tóc bố càng lúc càng bạc đi, nhìn đôi mắt già nua đầy vết chân chim, cả cái sức khỏe đã không còn tốt kia mà Tiết Thụy Du lại cảm thấy hối hận ghê gớm. Nếu có thể quay trở lại cái tuổi mười tám ấy, Tiết Thụy Du sẽ lắng nghe bố mình nhiều hơn. Nhưng cô cũng không có cách nào chấp nhận được hai mẹ con nhà kia, nói đúng hơn cô không chấp nhận được việc bọn họ cư nhiên thay thế vị trí của mẹ cô trong cái nhà này.
Cô không có ý định nói cho bố cô biết về chuyện Tiết Vân Nhi cũng có tham gia vào chuyện này, hơn nữa còn đứng về phe địch, bán đứng lại người nhà. Tiết Thụy Du đủ lí trí để có thể nhìn thấy được tình trạng sức khỏe của ông không cho phép ông phải hứng chịu bất cứ chuyện gì có tính đả kích lớn. Tuy Tiết Thụy Du biết rằng bố cô từ xưa đến nay vẫn là thiên vị hơn Tiết Vân Nhi mấy phần nhưng cô cũng không thể nào để cho bố cô biết chuyện của Tiết Vân Nhi được. Có như thế nào thì cũng là máu mủ ruột rà, làm sao ai có thể chấp nhận được chuyện con gái lớn của mình gian díu với chồng của con gái nhỏ, hơn nữa còn đứng về phe người khác để bán đứng gia đình.
Những chuyện vừa rồi thực sự rất nan giải mà khi nhìn thấy bố, Tiết Thụy Du mới bắt đầu tính toán xem nên giải quyết như thế nào để cho không ảnh hưởng đến người thân của mình nhất. Tiết Thụy Du quay về nhà đã là tám giờ tối, cô chưa ăn cơm, bụng rỗng đói meo lên cũng đang biểu tình muốn nạp năng lượng rồi. Vừa mở cửa bước vào nhà, một mùi thức ăn thơm nức mũi lập tức khiến cho Tiết Thụy Du cảm thấy thật đói, cô quăng túi xách lên ghế sofa rồi đi vào trong bếp, nhìn bóng lưng người đàn ông của cô đang bận rộn loay hoay trong bếp mà trong lòng dâng lên một cỗ ngọt ngào.
Nếu như người đàn ông luôn luôn đối xử tốt với cô vô điều kiện chính là bố thì người đàn ông thứ hai không màng đến nhân tình thế thái mà ở bên cạnh cô chính là người đàn ông này. Tiết Thụy Du tiến đến ôm lấy Trình Dục Uy từ phía sau, tinh nghịch nghiêng người qua nhìn nồi thịt kho đang sôi sùng sục tỏa mùi thơm nức mũi kia. Ôi cái trình độ nấu ăn này của Trình Dục Uy thực sự làm cho cô cảm thấy hắn thật hoàn hảo, dạo gần đây Tiết Thụy Du như sắp tăng cân lên cũng là do hắn cả. Ngày nào cũng trổ tài làm những món ăn như thế này thì muốn cô béo lên cũng không phải là chuyện gì khó.
“Về rồi đấy hửm?”
“Vâng, vừa vào đến cửa nhà đã bị mùi hương này quyến rũ đến mức phải bay ngay vào đây rồi đây. Anh yêu của em thực sự quá là xuất sắc, nấu món nào cũng thật ngon.”
“Đói bụng rồi phải không? Em rửa tay đi rồi bày bát đũa ra, anh nấu dở nồi canh rồi ra ăn cơm nào.”
“Tuân lệnh anh yêu!”
Tiết Thụy Du cũng thực sự nghĩ rằng bố cô nên yên tâm về người đàn ông này là được rồi đấy. Người có thể vì Tiết Thụy Du mà dịu dàng đến mức này chung quy cũng chỉ có mỗi mình Trình Dục Uy mà thôi. Một cuộc sống thường nhật đáng mơ ước chính là như thế này đây. Bận rộn một ngày dài trở về nhà, cất lại cái chức danh tổng giám đốc hay chủ tịch của một công ty lớn, người loay hoay làm cơm, người lại bày bát đũa chuẩn bị cho bữa cơm tối. Tuy là hơi ngang trái một chút nhưng thực sự đây chính là cuộc sống trong mơ của biết bao nhiêu người.
Trình Dục Uy bê đồ ăn đặt lên bàn, Tiết Thụy Du xới đầy hai bát cơm rồi đợi anh ngồi xuống. Cái bụng của cô cả một ngày hôm nay kêu gào bây giờ cũng sắp sửa được trả công xứng đáng rồi. Trình Dục Uy gắp cho Tiết Thụy Du một miếng thịt kho vừa thơm vừa bắt mắt, cô không đợi được lập tức ăn ngay, cảm nhận mùi thơm của thịt kho tan ngay trong miệng thực sự quá sức tuyệt vời rồi.
“Thực sự quá ngon rồi đó anh yêu!! Sao anh lại có thể nấu ăn ngon được đến mức này vậy nhỉ? Cứ như thế này mãi chắc em sẽ sớm bị anh vỗ béo thành heo mất thôi.”
“Em ăn nhiều vào, ăn từ từ thôi kẻo nghẹn. Anh chỉ sợ em không ăn thôi chứ việc nấu cơm cho em thì ngày nào anh cũng làm được.”
“Anh nấu ăn giỏi đến như vậy là học từ đâu thế? Quá sức ngon rồi.”
“Cũng không có gì quá tài giỏi đâu, từ lúc anh còn đi du học bên Anh Quốc thì anh đã có thể tự nấu ăn rồi. Đồ ăn bên đấy có ngon cũng không hợp khẩu vị của người phương Đông chúng ta được. Anh cứ thế rồi lên tay thôi, không ngờ em lại thích, đúng là dễ nuôi thật.”
“Dễ nuôi như thế anh còn chê cái gì nữa chứ.”
Tiết Thụy Du bĩu môi một cái rồi lại gắp thêm một miếng thịt kho bỏ vào miệng. Mặc kệ, bây giờ Trình Dục Uy có chê cô cũng nhất quyết bám lấy hắn thôi, ai bảo hắn nấu ăn ngon như vậy làm cái gì? Khiến cho cô bây giờ không tách ra khỏi hắn nổi nữa rồi.
“Hôm nay em về đã gặp bố chưa?”
“Em gặp rồi, chuyện chữ kí đúng là bố không biết gì cả.”
“Để chuyện này anh điều tra cho, nhưng em cũng nên xem lại người của Tiết thị lẫn Tiết gia, hỏi kĩ lại bố em xem xem nhé.”
“Em biết rồi! Mà anh này…!”
“Sao thế?”
Tiết Thụy Du không biết nghĩ đến chuyện gì đột nhiên lại ngồi cắn đũa nhìn Trình Dục Uy, giống như có điều gì đó muốn nói. Cô đúng chính xác là đang phân vân xem có nên nói với Trình Dục Uy chuyện bố cô đã biết cô đang yêu đương rồi hay không. Ngẫm đi ngẫm lại thì chắc Trình Dục Uy đối với chuyện này sẽ rất vui, thế nên đặt sự e dè xuống, Tiết Thụy Du mở lời.
“Anh nghĩ sao về chuyện ra mắt bố em?”
“Sao thế? Em muốn anh ra mắt rồi à?”
“Tất nhiên là muốn chứ, vì bố em biết chuyện rồi.”
Câu nói này giống như có năng lượng phát nổ vậy, Trình Dục Uy tự dưng cảm thấy nó giống như một quả bom có sức công phá tất cả khiến cho hắn có chút bất ngờ xen lẫn với sửng sốt. Rốt cuộc chuyện mà Tiết Thụy Du đang nói đến là sao vậy?
“Em nói gì cơ?”
“Hôm nay về nhà bố có nói rằng bố nhìn ra được em đang yêu đương, còn biết chuyện em muốn từ hôn nữa. Nhưng bố đối với chuyện này không có chút nào muốn phản đối, hơn nữa còn rất vui vì em hạnh phúc. Bố còn hỏi anh có làm cho em hạnh phúc hay không nữa.”
“Hóa ra vẫn không thể nào qua mắt được người lớn mà.”
“Em muốn biết rằng anh nghĩ sao về chuyện này vì em đã nói với bố rằng khi tất cả mọi chuyện có thể êm đẹp trôi qua, em sẽ cùng anh về ra mắt bố. Anh có muốn về ra mắt bố em không?”
Không hiểu sao Tiết Thụy Du đối với chuyện này vẫn là có chút dè dặt, mặc dù Trình Dục Uy yêu thương cô vô điều kiện nhưng thực sự chuyện quan trọng như thế này cô cũng không muốn tự ý quyết định. Cô vẫn là có chút lo sợ rằng Trình Dục Uy chưa muốn, cũng sợ rằng hắn không thích cùng cô về nhà ra mắt gia đình.
“Em hỏi cái gì thế? Tại sao anh lại không muốn? Anh làm tất cả cũng chỉ chờ đến cái ngày đó mà thôi. Thụy Du, bố em ủng hộ chuyện của chúng ta như vậy anh thực sự cảm thấy rất vui. Cuối cùng thì công sức của anh cũng đã có chút thành quả đáp đền lại rồi.”
Đối với chuyện này tất nhiên là trong lòng ai cũng vui cả, Tiết Thụy Du không nén nổi nụ cười hạnh phúc, cô gắp cho Trình Dục Uy một miếng thịt kho ngon ơi là ngon, nhìn nụ cười hạnh phúc trên gương mặt hắn mà bất giác nở nụ cười theo. Ngày tháng về sau chắc chắn sẽ còn lắm chông gai phải trải qua mới có thể khiến cho hạnh phúc này viên mãn nhưng chuyện nãy cũng có thể xem là chuyện tốt để tiếp thêm động lực tác chiến những ngày về sau nhỉ?
“Ngốc ạ! Con là con gái của bố, con có như thế nào thì bố cũng sẽ đứng về phía con cả. Bố thực sự cảm thấy rất vui vì con đã tìm kiếm được hạnh phúc của riêng mình.”
“Bố không thắc mắc người đó là ai sao?”
“Tất nhiên là bố thắc mắc chứ, bố cũng muốn xem xem đối phương rốt cuộc là quý nhân nhà nào lại có thể có năng lực nắm giữ lấy trái tim của con gái bố, còn khiến cho con gái của bố muốn từ bỏ cả cuộc hôn nhân như thế kia. Lương Hạo Hiên cũng là một cái tên sáng giá, so với những công tử thế gia kia thì cũng thực sự nổi bật đấy nhưng bố tin mắt nhìn của con sẽ nhìn trúng người tốt hơn, bạn trai của con chắc chắn sẽ phải ưu tú hơn rất nhiều nhỉ?”
“Tất nhiên là phải hơn rồi ạ. Hơn nữa thì cũng có lý do khiến cho con không muốn cuộc hôn nhân này tiếp tục nữa. Thời gian sắp tới có lẽ sẽ rất khó khăn đối với Tiết thị của chúng ta, với con, còn có khi ảnh hưởng đến cả Tiết gia nữa, con mong bố thật sự bình tâm. Khi tất cả mọi chuyện trôi qua êm đẹp cả rồi thì tự khắc bạn trai của con sẽ đến gặp bố.”
“Bố biết chuyện gì sắp xảy ra mà, bố cũng biết rằng con với Lương Hạo Hiên sẽ diễn ra một trận chiến rất lớn. Bố chỉ lo cho con thôi con gái.”
“Thực sự vẫn là không thể nào qua được mắt của một người làm ăn tinh tường như bố mà.”
Có lẽ Tiết Thụy Du đã quên mất rằng bố cô cũng từng là một bậc tinh anh trên thương trường. Bây giờ cô có tài giỏi, đối với mọi người chính là hậu sinh khả úy thì bố cô vẫn không bao giờ giảm bớt đi sự tinh quân kia được. Bây giờ ông giao lại cả Tiết thị cho cô, không có nghĩa là ông không biết gì hết. Con mắt tinh tường này của ông thực sự khiến cho Tiết Thụy Du cảm thấy ít nhiều bái phục. Nhưng ông bình tĩnh như vậy thì cũng đang tin tưởng cô rồi, Tiết Thụy Du không muốn làm cho bố mình thất vọng, nghĩ đến đây, tinh thần cô lại có chút phấn chấn, năng lượng chiến đấu như được nạp lên dồi dào.
“Sắp tới có như thế nào con cũng đừng quên giữ sức khỏe nhé, đừng để xảy ra chuyện gì.”
“Bố yên tâm, con về đây là con gái của bố nhưng ở ngoài kia vẫn là có người vẫn luôn luôn chăm sóc tốt cho con đấy thôi.”
“Như thế thì bố yên tâm rồi, con gái của bố hôm nay cũng đã lớn, đã biết tính toán đến chuyện xa gần, đến công ty của nhà chúng ta thực sự khiến bố rất hãnh diện. Cố lên con nhé, sẵn tiện nói với bạn trai con nên chăm lo cho con thật tốt đi, đừng để cho bố biết cậu ta làm con buồn phiền gì. Ông già này tuy quá tuổi rồi nhưng vẫn có thể dạy cho cậu ta một bài học đấy.”
“Con biết rồi mà, con sẽ thật là hạnh phúc. Bố yên tâm.”
Rời khỏi Tiết gia mà trong lòng Tiết Thụy Du ngổn ngang biết bao nhiêu là suy nghĩ, cô suy nghĩ về bản thân mình rồi về người bố từ khi nào đã ở cái tuổi bên kia sườn dốc của cô. Thực sự thì từ sau cái biến cố lớn nhất cuộc đời của cô đó chính là mẹ cô qua đời, tình cảm thân thiết bố con của cô cũng bị ảnh hưởng khá nhiều. Tất cả mọi chuyện cũng đa phần chính là do ở cái tuổi dậy thì có chút bồng bột thiếu suy nghĩ, chịu ảnh hưởng bởi sự ra đi của mẹ, thêm phần bố cô lại đón mẹ con người đàn bà kia về Tiết gia thế nên Tiết Thụy Du đã bị chuyện này đả kích dữ dội. Tự chọn lấy cuộc sống tách rời gia đình để rồi hôm nay Tiết Thụy Du mới nhận ra tình yêu thương của bố cô đối với cô từ xưa đến nay vốn vẫn chưa từng thay đổi, chỉ là mãi đến bây giờ Tiết Thụy Du mới có thể cảm nhận được mà thôi.
Nhìn tóc bố càng lúc càng bạc đi, nhìn đôi mắt già nua đầy vết chân chim, cả cái sức khỏe đã không còn tốt kia mà Tiết Thụy Du lại cảm thấy hối hận ghê gớm. Nếu có thể quay trở lại cái tuổi mười tám ấy, Tiết Thụy Du sẽ lắng nghe bố mình nhiều hơn. Nhưng cô cũng không có cách nào chấp nhận được hai mẹ con nhà kia, nói đúng hơn cô không chấp nhận được việc bọn họ cư nhiên thay thế vị trí của mẹ cô trong cái nhà này.
Cô không có ý định nói cho bố cô biết về chuyện Tiết Vân Nhi cũng có tham gia vào chuyện này, hơn nữa còn đứng về phe địch, bán đứng lại người nhà. Tiết Thụy Du đủ lí trí để có thể nhìn thấy được tình trạng sức khỏe của ông không cho phép ông phải hứng chịu bất cứ chuyện gì có tính đả kích lớn. Tuy Tiết Thụy Du biết rằng bố cô từ xưa đến nay vẫn là thiên vị hơn Tiết Vân Nhi mấy phần nhưng cô cũng không thể nào để cho bố cô biết chuyện của Tiết Vân Nhi được. Có như thế nào thì cũng là máu mủ ruột rà, làm sao ai có thể chấp nhận được chuyện con gái lớn của mình gian díu với chồng của con gái nhỏ, hơn nữa còn đứng về phe người khác để bán đứng gia đình.
Những chuyện vừa rồi thực sự rất nan giải mà khi nhìn thấy bố, Tiết Thụy Du mới bắt đầu tính toán xem nên giải quyết như thế nào để cho không ảnh hưởng đến người thân của mình nhất. Tiết Thụy Du quay về nhà đã là tám giờ tối, cô chưa ăn cơm, bụng rỗng đói meo lên cũng đang biểu tình muốn nạp năng lượng rồi. Vừa mở cửa bước vào nhà, một mùi thức ăn thơm nức mũi lập tức khiến cho Tiết Thụy Du cảm thấy thật đói, cô quăng túi xách lên ghế sofa rồi đi vào trong bếp, nhìn bóng lưng người đàn ông của cô đang bận rộn loay hoay trong bếp mà trong lòng dâng lên một cỗ ngọt ngào.
Nếu như người đàn ông luôn luôn đối xử tốt với cô vô điều kiện chính là bố thì người đàn ông thứ hai không màng đến nhân tình thế thái mà ở bên cạnh cô chính là người đàn ông này. Tiết Thụy Du tiến đến ôm lấy Trình Dục Uy từ phía sau, tinh nghịch nghiêng người qua nhìn nồi thịt kho đang sôi sùng sục tỏa mùi thơm nức mũi kia. Ôi cái trình độ nấu ăn này của Trình Dục Uy thực sự làm cho cô cảm thấy hắn thật hoàn hảo, dạo gần đây Tiết Thụy Du như sắp tăng cân lên cũng là do hắn cả. Ngày nào cũng trổ tài làm những món ăn như thế này thì muốn cô béo lên cũng không phải là chuyện gì khó.
“Về rồi đấy hửm?”
“Vâng, vừa vào đến cửa nhà đã bị mùi hương này quyến rũ đến mức phải bay ngay vào đây rồi đây. Anh yêu của em thực sự quá là xuất sắc, nấu món nào cũng thật ngon.”
“Đói bụng rồi phải không? Em rửa tay đi rồi bày bát đũa ra, anh nấu dở nồi canh rồi ra ăn cơm nào.”
“Tuân lệnh anh yêu!”
Tiết Thụy Du cũng thực sự nghĩ rằng bố cô nên yên tâm về người đàn ông này là được rồi đấy. Người có thể vì Tiết Thụy Du mà dịu dàng đến mức này chung quy cũng chỉ có mỗi mình Trình Dục Uy mà thôi. Một cuộc sống thường nhật đáng mơ ước chính là như thế này đây. Bận rộn một ngày dài trở về nhà, cất lại cái chức danh tổng giám đốc hay chủ tịch của một công ty lớn, người loay hoay làm cơm, người lại bày bát đũa chuẩn bị cho bữa cơm tối. Tuy là hơi ngang trái một chút nhưng thực sự đây chính là cuộc sống trong mơ của biết bao nhiêu người.
Trình Dục Uy bê đồ ăn đặt lên bàn, Tiết Thụy Du xới đầy hai bát cơm rồi đợi anh ngồi xuống. Cái bụng của cô cả một ngày hôm nay kêu gào bây giờ cũng sắp sửa được trả công xứng đáng rồi. Trình Dục Uy gắp cho Tiết Thụy Du một miếng thịt kho vừa thơm vừa bắt mắt, cô không đợi được lập tức ăn ngay, cảm nhận mùi thơm của thịt kho tan ngay trong miệng thực sự quá sức tuyệt vời rồi.
“Thực sự quá ngon rồi đó anh yêu!! Sao anh lại có thể nấu ăn ngon được đến mức này vậy nhỉ? Cứ như thế này mãi chắc em sẽ sớm bị anh vỗ béo thành heo mất thôi.”
“Em ăn nhiều vào, ăn từ từ thôi kẻo nghẹn. Anh chỉ sợ em không ăn thôi chứ việc nấu cơm cho em thì ngày nào anh cũng làm được.”
“Anh nấu ăn giỏi đến như vậy là học từ đâu thế? Quá sức ngon rồi.”
“Cũng không có gì quá tài giỏi đâu, từ lúc anh còn đi du học bên Anh Quốc thì anh đã có thể tự nấu ăn rồi. Đồ ăn bên đấy có ngon cũng không hợp khẩu vị của người phương Đông chúng ta được. Anh cứ thế rồi lên tay thôi, không ngờ em lại thích, đúng là dễ nuôi thật.”
“Dễ nuôi như thế anh còn chê cái gì nữa chứ.”
Tiết Thụy Du bĩu môi một cái rồi lại gắp thêm một miếng thịt kho bỏ vào miệng. Mặc kệ, bây giờ Trình Dục Uy có chê cô cũng nhất quyết bám lấy hắn thôi, ai bảo hắn nấu ăn ngon như vậy làm cái gì? Khiến cho cô bây giờ không tách ra khỏi hắn nổi nữa rồi.
“Hôm nay em về đã gặp bố chưa?”
“Em gặp rồi, chuyện chữ kí đúng là bố không biết gì cả.”
“Để chuyện này anh điều tra cho, nhưng em cũng nên xem lại người của Tiết thị lẫn Tiết gia, hỏi kĩ lại bố em xem xem nhé.”
“Em biết rồi! Mà anh này…!”
“Sao thế?”
Tiết Thụy Du không biết nghĩ đến chuyện gì đột nhiên lại ngồi cắn đũa nhìn Trình Dục Uy, giống như có điều gì đó muốn nói. Cô đúng chính xác là đang phân vân xem có nên nói với Trình Dục Uy chuyện bố cô đã biết cô đang yêu đương rồi hay không. Ngẫm đi ngẫm lại thì chắc Trình Dục Uy đối với chuyện này sẽ rất vui, thế nên đặt sự e dè xuống, Tiết Thụy Du mở lời.
“Anh nghĩ sao về chuyện ra mắt bố em?”
“Sao thế? Em muốn anh ra mắt rồi à?”
“Tất nhiên là muốn chứ, vì bố em biết chuyện rồi.”
Câu nói này giống như có năng lượng phát nổ vậy, Trình Dục Uy tự dưng cảm thấy nó giống như một quả bom có sức công phá tất cả khiến cho hắn có chút bất ngờ xen lẫn với sửng sốt. Rốt cuộc chuyện mà Tiết Thụy Du đang nói đến là sao vậy?
“Em nói gì cơ?”
“Hôm nay về nhà bố có nói rằng bố nhìn ra được em đang yêu đương, còn biết chuyện em muốn từ hôn nữa. Nhưng bố đối với chuyện này không có chút nào muốn phản đối, hơn nữa còn rất vui vì em hạnh phúc. Bố còn hỏi anh có làm cho em hạnh phúc hay không nữa.”
“Hóa ra vẫn không thể nào qua mắt được người lớn mà.”
“Em muốn biết rằng anh nghĩ sao về chuyện này vì em đã nói với bố rằng khi tất cả mọi chuyện có thể êm đẹp trôi qua, em sẽ cùng anh về ra mắt bố. Anh có muốn về ra mắt bố em không?”
Không hiểu sao Tiết Thụy Du đối với chuyện này vẫn là có chút dè dặt, mặc dù Trình Dục Uy yêu thương cô vô điều kiện nhưng thực sự chuyện quan trọng như thế này cô cũng không muốn tự ý quyết định. Cô vẫn là có chút lo sợ rằng Trình Dục Uy chưa muốn, cũng sợ rằng hắn không thích cùng cô về nhà ra mắt gia đình.
“Em hỏi cái gì thế? Tại sao anh lại không muốn? Anh làm tất cả cũng chỉ chờ đến cái ngày đó mà thôi. Thụy Du, bố em ủng hộ chuyện của chúng ta như vậy anh thực sự cảm thấy rất vui. Cuối cùng thì công sức của anh cũng đã có chút thành quả đáp đền lại rồi.”
Đối với chuyện này tất nhiên là trong lòng ai cũng vui cả, Tiết Thụy Du không nén nổi nụ cười hạnh phúc, cô gắp cho Trình Dục Uy một miếng thịt kho ngon ơi là ngon, nhìn nụ cười hạnh phúc trên gương mặt hắn mà bất giác nở nụ cười theo. Ngày tháng về sau chắc chắn sẽ còn lắm chông gai phải trải qua mới có thể khiến cho hạnh phúc này viên mãn nhưng chuyện nãy cũng có thể xem là chuyện tốt để tiếp thêm động lực tác chiến những ngày về sau nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.