Chương 47: Cậu Có Lạnh Không? (Cp Phụ)
Đông Ca
03/10/2023
【Thi thi: Giáng sinh vui vẻ!
Mình đã ăn một cái bánh đá ở đây, cậu đã bao giờ ăn nó chưa? Vị ngon lắm!
Gần đây nhận được rất nhiều lời thổ lộ của nam sinh, không biết tại sao, không gặp được người mình thích, nhưng có một người vẫn luôn theo đuổi mình, nói đến khi nào mình đồng ý thì thôi.
Còn cậu thì sao? Cậu đã gặp chàng trai cậu thích chưa?
Nếu như gặp, nhất định phải cho mình biết, mình sẽ rất vui vẻ đấy.
—— Nhớ cậu ~】
Vào ngày Giáng sinh, Đào Thi Thi nhận được thư và quà tặng của Phương Đường, cô trả lời thư và quà tặng, bắt đầu những ngày hai đường thẳng song song.
Thời tiết càng lúc càng lạnh, cô ngồi trong thư viện lâu, không cẩn thận bị cảm lạnh, đi lại đều mang theo túi xách, trong túi đựng khăn giấy.
Lúc đi ra suýt nữa đụng phải người, cô nói xin lỗi, đang muốn nghiêng người vòng qua, chỉ thấy người nọ lại đứng trước mặt, cô có chút hoang mang ngẩng đầu, mới nhìn thấy mặt Hạ Mặc Dương.
"Sao cậu lại ở đây?" Cô nở nụ cười, đầu mũi đỏ bừng, giọng nói mang theo âm thanh mũi nặng nề.
"Bị cảm?" Hạ Mặc Dương hỏi, trong tay cậu cầm mấy quyển sách, "Đến đây tìm tư liệu, vừa lúc nhìn thấy cậu đọc sách ở đó, mình nhìn chằm chằm cậu rất lâu, chỉ chờ cậu phát hiện ra mình, kết quả cậu liếc mắt một cái cũng không thèm nhìn mình. ”
"Xin lỗi." Đào Thi Thi cầm khăn giấy cúi đầu lau mũi, lại cách Hạ Mặc Dương một chút, "Mình bị cảm, cậu đừng đứng quá gần, cẩn thận bị lây nhiễm.”
"Không có việc gì, cậu không lây được cho mình." Hạ Mặc Dương hỏi cô, "Cậu có uống thuốc chưa?”
"Ừm." Đào Thi Thi ôm máy tính và sách đi ra ngoài, "Mình phải đi rồi. ”
"Đi đâu?" Hạ Mặc Dương hỏi.
"Ăn cơm."
Hạ Mặc Dương nhìn đồng hồ, bốn giờ chiều, "Cơm chiều? ”
"Không phải, cơm trưa quên ăn." Đào Thi Thi nhìn đồng hồ, sắc mặt cũng lộ ra tái nhợt, suy yếu cười với cậu một chút, "Lần sau lại nói chuyện. ”
Hạ Mặc Dương thấy cô đi đường không vững, nói với cô: "Ăn cái gì mình đi mua cho cậu.”
"Ở đây không thể ăn." Cô lấy khăn giấy bịt mũi, giọng mũi nặng nề nói, "Mình tự đi mua. ”
"Cậu bị cảm mấy ngày rồi?" Cậu hỏi.
Đào Thi Thi suy nghĩ một thời gian ngắn, "Ba ngày. ”
"Chỉ uống thuốc?" Cậu hỏi tiếp, "Thuốc gì?”
"Thuốc cảm, tối hôm qua có chút sốt, uống thuốc hạ sốt."
"Tối hôm qua cậu bị sốt, hôm nay còn dám đến thư viện ở lâu như vậy?" Hạ Mặc Dương kinh ngạc nhìn chằm chằm cô, liếc mắt một cái mới phát hiện trong lòng cô ôm sách về các loại ung thư.
"Cậu có liên lạc với Lục Nham không? Mẹ nó... Có chuyện gì vậy?"
Hạ Mặc Dương cau mày, rõ ràng cậu muốn quan tâm, nhưng trong lòng lại bởi vì chuyện hai người vì Phương Đường mà đánh nhau, hỏi có chút không được tự nhiên.
"Đã nửa tháng không liên lạc được, mình hỏi cậu ấy báo cáo kiểm tra và hồ sơ bệnh tình của mẹ cậu ấy." Đào Thi Thi lấy khăn giấy lau mũi, "Trước mắt xem ra, tình huống không tốt lắm.”
"Đi thôi, mình dẫn cậu đi ăn cơm trước." Hạ Mặc Dương nhận lấy túi máy tính của cô, lại ôm sách của cô vào lòng.
Đào Thi Thi nhìn cậu hỏi, "Ăn ở đâu? Tối nay, mình phải quay lại để viết báo cáo. ”
"Gần cửa ra vào." Hạ Mặc Dương nói xong, nhịn không được nhìn cô một cái, "Khó trách mình thấy cậu hình như gầy đi rất nhiều, mỗi ngày cậu ăn mấy bữa cơm ? ”
Đào Thi Thi lấy khăn giấy lau mũi, "Ba bữa. ”
Hạ Mặc Dương không tin.
Đào Thi Thi quá gầy, mặc áo lông vũ, cả người vẫn còn gầy, khuôn mặt trắng đến mức hầu như không có huyết sắc.
"Cậu có lạnh không?" Anh hỏi.
Đào Thi Thi đang lau mũi, không nghe thấy cậu nói gì, cho đến khi một chiếc khăn quàng cổ rơi vào gáy cô, lại bị quấn hai vòng, vây quanh cả khuôn mặt cô, chỉ lộ ra một đôi mắt bởi vì vặn nước mũi mà mờ dần ra hơi nước.
"Mẹ kiếp, mình sợ cậu chết cóng trên đường." Sau khi Hạ Mặc Dương đeo khăn quàng cổ cho cô, lúc này mới nói, "Học bá cũng không thể bị lạnh chết, muốn lạnh chết cũng nên là đám học tra như bọn mình bị đóng băng chết trước. ”
Đào Thi Thi bị chọc cười, mặt bị khăn quàng cổ che lại, ánh mắt lại cười đến cong lên.
Mình đã ăn một cái bánh đá ở đây, cậu đã bao giờ ăn nó chưa? Vị ngon lắm!
Gần đây nhận được rất nhiều lời thổ lộ của nam sinh, không biết tại sao, không gặp được người mình thích, nhưng có một người vẫn luôn theo đuổi mình, nói đến khi nào mình đồng ý thì thôi.
Còn cậu thì sao? Cậu đã gặp chàng trai cậu thích chưa?
Nếu như gặp, nhất định phải cho mình biết, mình sẽ rất vui vẻ đấy.
—— Nhớ cậu ~】
Vào ngày Giáng sinh, Đào Thi Thi nhận được thư và quà tặng của Phương Đường, cô trả lời thư và quà tặng, bắt đầu những ngày hai đường thẳng song song.
Thời tiết càng lúc càng lạnh, cô ngồi trong thư viện lâu, không cẩn thận bị cảm lạnh, đi lại đều mang theo túi xách, trong túi đựng khăn giấy.
Lúc đi ra suýt nữa đụng phải người, cô nói xin lỗi, đang muốn nghiêng người vòng qua, chỉ thấy người nọ lại đứng trước mặt, cô có chút hoang mang ngẩng đầu, mới nhìn thấy mặt Hạ Mặc Dương.
"Sao cậu lại ở đây?" Cô nở nụ cười, đầu mũi đỏ bừng, giọng nói mang theo âm thanh mũi nặng nề.
"Bị cảm?" Hạ Mặc Dương hỏi, trong tay cậu cầm mấy quyển sách, "Đến đây tìm tư liệu, vừa lúc nhìn thấy cậu đọc sách ở đó, mình nhìn chằm chằm cậu rất lâu, chỉ chờ cậu phát hiện ra mình, kết quả cậu liếc mắt một cái cũng không thèm nhìn mình. ”
"Xin lỗi." Đào Thi Thi cầm khăn giấy cúi đầu lau mũi, lại cách Hạ Mặc Dương một chút, "Mình bị cảm, cậu đừng đứng quá gần, cẩn thận bị lây nhiễm.”
"Không có việc gì, cậu không lây được cho mình." Hạ Mặc Dương hỏi cô, "Cậu có uống thuốc chưa?”
"Ừm." Đào Thi Thi ôm máy tính và sách đi ra ngoài, "Mình phải đi rồi. ”
"Đi đâu?" Hạ Mặc Dương hỏi.
"Ăn cơm."
Hạ Mặc Dương nhìn đồng hồ, bốn giờ chiều, "Cơm chiều? ”
"Không phải, cơm trưa quên ăn." Đào Thi Thi nhìn đồng hồ, sắc mặt cũng lộ ra tái nhợt, suy yếu cười với cậu một chút, "Lần sau lại nói chuyện. ”
Hạ Mặc Dương thấy cô đi đường không vững, nói với cô: "Ăn cái gì mình đi mua cho cậu.”
"Ở đây không thể ăn." Cô lấy khăn giấy bịt mũi, giọng mũi nặng nề nói, "Mình tự đi mua. ”
"Cậu bị cảm mấy ngày rồi?" Cậu hỏi.
Đào Thi Thi suy nghĩ một thời gian ngắn, "Ba ngày. ”
"Chỉ uống thuốc?" Cậu hỏi tiếp, "Thuốc gì?”
"Thuốc cảm, tối hôm qua có chút sốt, uống thuốc hạ sốt."
"Tối hôm qua cậu bị sốt, hôm nay còn dám đến thư viện ở lâu như vậy?" Hạ Mặc Dương kinh ngạc nhìn chằm chằm cô, liếc mắt một cái mới phát hiện trong lòng cô ôm sách về các loại ung thư.
"Cậu có liên lạc với Lục Nham không? Mẹ nó... Có chuyện gì vậy?"
Hạ Mặc Dương cau mày, rõ ràng cậu muốn quan tâm, nhưng trong lòng lại bởi vì chuyện hai người vì Phương Đường mà đánh nhau, hỏi có chút không được tự nhiên.
"Đã nửa tháng không liên lạc được, mình hỏi cậu ấy báo cáo kiểm tra và hồ sơ bệnh tình của mẹ cậu ấy." Đào Thi Thi lấy khăn giấy lau mũi, "Trước mắt xem ra, tình huống không tốt lắm.”
"Đi thôi, mình dẫn cậu đi ăn cơm trước." Hạ Mặc Dương nhận lấy túi máy tính của cô, lại ôm sách của cô vào lòng.
Đào Thi Thi nhìn cậu hỏi, "Ăn ở đâu? Tối nay, mình phải quay lại để viết báo cáo. ”
"Gần cửa ra vào." Hạ Mặc Dương nói xong, nhịn không được nhìn cô một cái, "Khó trách mình thấy cậu hình như gầy đi rất nhiều, mỗi ngày cậu ăn mấy bữa cơm ? ”
Đào Thi Thi lấy khăn giấy lau mũi, "Ba bữa. ”
Hạ Mặc Dương không tin.
Đào Thi Thi quá gầy, mặc áo lông vũ, cả người vẫn còn gầy, khuôn mặt trắng đến mức hầu như không có huyết sắc.
"Cậu có lạnh không?" Anh hỏi.
Đào Thi Thi đang lau mũi, không nghe thấy cậu nói gì, cho đến khi một chiếc khăn quàng cổ rơi vào gáy cô, lại bị quấn hai vòng, vây quanh cả khuôn mặt cô, chỉ lộ ra một đôi mắt bởi vì vặn nước mũi mà mờ dần ra hơi nước.
"Mẹ kiếp, mình sợ cậu chết cóng trên đường." Sau khi Hạ Mặc Dương đeo khăn quàng cổ cho cô, lúc này mới nói, "Học bá cũng không thể bị lạnh chết, muốn lạnh chết cũng nên là đám học tra như bọn mình bị đóng băng chết trước. ”
Đào Thi Thi bị chọc cười, mặt bị khăn quàng cổ che lại, ánh mắt lại cười đến cong lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.