Chương 38: Chỗ Đó Đau Quá …
Đông Ca
03/10/2023
Lúc ngồi xe trở về, Phương Đường còn được Lục Nham ôm vào trong ngực.
Cô mệt mỏi đến mức ngủ thiếp đi, miệng hơi mở, có hơi thở nông cạn phun vào cổ anh.
Lục Nham nghiêng đầu hôn lên môi cô, chờ tài xế xuống xe mua thuốc chống viêm và nước ấm tới, anh mới cầm thuốc chống viêm nhét vào miệng cô, lại ngậm nước đút vào miệng cô.
Phương Đường bị đánh thức, buộc phải nuốt thuốc và nước, có chút ủy khuất hừ vài tiếng.
Lục Nham trấn an vỗ lưng cô, "Ngủ đi.”
Cô cọ cọ, cọ cọ vào cổ anh như một con mèo, lại bất động.
Tài xế lái xe đến gần nhà Phương Đường, lại xuống xe, cho hai người thời gian yên tĩnh.
Lục Nham ôm Phương Đường, bờ môi mỏng ghé vào bên tai cô, giọng nói trầm thấp: "Về đến nhà rồi. ”
Cô lẩm bẩm một tiếng, ý thức còn chưa tỉnh táo.
Bàn tay anh đặt ở phía sau eo cô nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt dừng ở ngoài cửa sổ, chỉ có thanh âm có chút khàn khàn, "Chờ em tốt nghiệp, chúng ta sẽ ở cùng một chỗ.”
Phương Đường ngủ rất sâu, chỉ là trong khoang mũi thỉnh thoảng phát ra tiếng khóc.
Lục Nham giữ chặt gáy cô, nặng nề hôn lên môi cô, Phương Đường bị hôn tỉnh, cho rằng anh lại muốn làm, có chút ủy khuất đẩy anh, "Lục Nham… Chỗ đó của tôi thật đau..."
"Biết rồi." Anh mút môi cô lại hôn, mới khàn khàn nói, "Về đến nhà rồi.”
Phương Đường nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này mới luống cuống tay chân muốn đi xuống, lại phát hiện mình còn cưỡi trên người Lục Nham, cô vội vàng ngồi sang một bên, sửa sang lại quần áo và tóc.
Lục Nham nhét thuốc chống viêm vào túi cô, ngón tay lướt qua gò má cô, thấp giọng nói, "Tắm rửa xong nhớ bôi thuốc, ngày mai tôi sẽ không tìm cậu, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt. ”
Vừa rồi ở trên xe làm tàn nhẫn, Phương Đường bị cắm đến cuối cùng chỉ còn lại khóc lóc cùng cầu xin tha thứ, trong xe đến bây giờ vẫn còn mùi tanh nồng đậm.
Phương Đường cúi đầu không nhìn anh, trước khi xuống xe, tay lại bị giữ lại, mặt mày Lục Nham đen kịt nhìn cô, cổ tay hơi dùng lực, kéo người đến trước mặt, lại ấn một nụ hôn lên môi cô.
"Chúc ngủ ngon."
Sau lưng Phương Đường run lên, thanh âm khàn khàn, "Tôi, tôi đi đây.”
Lục Nham nhìn cô vào nhà, chờ đèn phòng cô sáng lên, lúc này mới nói với tài xế, "Về nhà.”
Lục Nham về đến nhà, đi toilet tắm rửa trước.
Đứng trước bồn rửa tay, nhớ tới cảnh tượng đã từng đè Phương Đường ở chỗ này làm, tính khí của anh chậm rãi cứng rắn, anh cởi quần áo, đi vào phòng tắm.
Dòng nước ấm áp từ đỉnh đầu rơi xuống, anh nhắm mắt lại, tùy ý dòng nước rửa sạch khuôn mặt.
Trong đầu chỉ còn lại hình ảnh Phương Đường ôm lấy anh run rẩy kêu lên tiếng.
Rất kỳ quái, trước đây anh chưa bao giờ có loại ý niệm này, từ sau khi chạm vào Phương Đường, anh cơ hồ mỗi ngày đều nhớ tới cô.
Muốn ôm cô, muốn hôn cô, muốn dùng sức cắm vào cô, nghe cô khóc thành tiếng, lại càng dùng sức hôn cô, đem tiếng rên rỉ của cô nuốt vào.
Ngay từ đầu chỉ là dục vọng quấy phá, sau này dần dần không thể vãn hồi.
Chờ anh ý thức được, mới phát hiện, mình thích cô.
Đào Thi Thi từng hỏi anh, "Tại sao lại hẹn hò với em? ”
"Im lặng, không ồn ào." Anh trả lời thờ ơ.
Anh đối với việc yêu sớm cũng không nhiệt tình, ngày thường chỉ muốn yên tĩnh một mình, nhưng nữ sinh đến quấy rầy quá nhiều, anh đơn giản kéo Đào Thi Thi làm bạn gái, nhưng hiệu quả rất bé nhỏ, vẫn có rất nhiều nữ sinh lén lút viết thư tình, hết bức thư này lại đến bức thư khác nhét đầy bàn anh.
Trên người Phương Đường khắp nơi đều là điểm anh chán ghét.
Cô nói rất nhiều, rất ồn ào, học tập kém, ngốc nghếch, và đặc biệt thích khóc.
Trước kia thỉnh thoảng cùng nhau ăn cơm ở căng tin, anh phiền nhất khi nhìn thấy cô, cô luôn hỏi những câu hỏi ngớ ngẩn, cuối cùng ngây ngô ở đó cười khúc khích không ngừng.
Lúc Đào Thi Thi nghe anh nói thích Phương Đường, còn không thể tin hỏi một câu, "Lục Nham, anh thật sự biết cái gì gọi là thích sao? ”
"Trước kia nhìn cô ấy khóc sẽ cảm thấy phiền."
Anh mở miệng, thanh âm nhiều hơn một chút mềm mại mà mình cũng không nhận ra.
"Bây giờ nhìn thấy cô ấy khóc, sẽ đau lòng."
Cô mệt mỏi đến mức ngủ thiếp đi, miệng hơi mở, có hơi thở nông cạn phun vào cổ anh.
Lục Nham nghiêng đầu hôn lên môi cô, chờ tài xế xuống xe mua thuốc chống viêm và nước ấm tới, anh mới cầm thuốc chống viêm nhét vào miệng cô, lại ngậm nước đút vào miệng cô.
Phương Đường bị đánh thức, buộc phải nuốt thuốc và nước, có chút ủy khuất hừ vài tiếng.
Lục Nham trấn an vỗ lưng cô, "Ngủ đi.”
Cô cọ cọ, cọ cọ vào cổ anh như một con mèo, lại bất động.
Tài xế lái xe đến gần nhà Phương Đường, lại xuống xe, cho hai người thời gian yên tĩnh.
Lục Nham ôm Phương Đường, bờ môi mỏng ghé vào bên tai cô, giọng nói trầm thấp: "Về đến nhà rồi. ”
Cô lẩm bẩm một tiếng, ý thức còn chưa tỉnh táo.
Bàn tay anh đặt ở phía sau eo cô nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt dừng ở ngoài cửa sổ, chỉ có thanh âm có chút khàn khàn, "Chờ em tốt nghiệp, chúng ta sẽ ở cùng một chỗ.”
Phương Đường ngủ rất sâu, chỉ là trong khoang mũi thỉnh thoảng phát ra tiếng khóc.
Lục Nham giữ chặt gáy cô, nặng nề hôn lên môi cô, Phương Đường bị hôn tỉnh, cho rằng anh lại muốn làm, có chút ủy khuất đẩy anh, "Lục Nham… Chỗ đó của tôi thật đau..."
"Biết rồi." Anh mút môi cô lại hôn, mới khàn khàn nói, "Về đến nhà rồi.”
Phương Đường nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này mới luống cuống tay chân muốn đi xuống, lại phát hiện mình còn cưỡi trên người Lục Nham, cô vội vàng ngồi sang một bên, sửa sang lại quần áo và tóc.
Lục Nham nhét thuốc chống viêm vào túi cô, ngón tay lướt qua gò má cô, thấp giọng nói, "Tắm rửa xong nhớ bôi thuốc, ngày mai tôi sẽ không tìm cậu, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt. ”
Vừa rồi ở trên xe làm tàn nhẫn, Phương Đường bị cắm đến cuối cùng chỉ còn lại khóc lóc cùng cầu xin tha thứ, trong xe đến bây giờ vẫn còn mùi tanh nồng đậm.
Phương Đường cúi đầu không nhìn anh, trước khi xuống xe, tay lại bị giữ lại, mặt mày Lục Nham đen kịt nhìn cô, cổ tay hơi dùng lực, kéo người đến trước mặt, lại ấn một nụ hôn lên môi cô.
"Chúc ngủ ngon."
Sau lưng Phương Đường run lên, thanh âm khàn khàn, "Tôi, tôi đi đây.”
Lục Nham nhìn cô vào nhà, chờ đèn phòng cô sáng lên, lúc này mới nói với tài xế, "Về nhà.”
Lục Nham về đến nhà, đi toilet tắm rửa trước.
Đứng trước bồn rửa tay, nhớ tới cảnh tượng đã từng đè Phương Đường ở chỗ này làm, tính khí của anh chậm rãi cứng rắn, anh cởi quần áo, đi vào phòng tắm.
Dòng nước ấm áp từ đỉnh đầu rơi xuống, anh nhắm mắt lại, tùy ý dòng nước rửa sạch khuôn mặt.
Trong đầu chỉ còn lại hình ảnh Phương Đường ôm lấy anh run rẩy kêu lên tiếng.
Rất kỳ quái, trước đây anh chưa bao giờ có loại ý niệm này, từ sau khi chạm vào Phương Đường, anh cơ hồ mỗi ngày đều nhớ tới cô.
Muốn ôm cô, muốn hôn cô, muốn dùng sức cắm vào cô, nghe cô khóc thành tiếng, lại càng dùng sức hôn cô, đem tiếng rên rỉ của cô nuốt vào.
Ngay từ đầu chỉ là dục vọng quấy phá, sau này dần dần không thể vãn hồi.
Chờ anh ý thức được, mới phát hiện, mình thích cô.
Đào Thi Thi từng hỏi anh, "Tại sao lại hẹn hò với em? ”
"Im lặng, không ồn ào." Anh trả lời thờ ơ.
Anh đối với việc yêu sớm cũng không nhiệt tình, ngày thường chỉ muốn yên tĩnh một mình, nhưng nữ sinh đến quấy rầy quá nhiều, anh đơn giản kéo Đào Thi Thi làm bạn gái, nhưng hiệu quả rất bé nhỏ, vẫn có rất nhiều nữ sinh lén lút viết thư tình, hết bức thư này lại đến bức thư khác nhét đầy bàn anh.
Trên người Phương Đường khắp nơi đều là điểm anh chán ghét.
Cô nói rất nhiều, rất ồn ào, học tập kém, ngốc nghếch, và đặc biệt thích khóc.
Trước kia thỉnh thoảng cùng nhau ăn cơm ở căng tin, anh phiền nhất khi nhìn thấy cô, cô luôn hỏi những câu hỏi ngớ ngẩn, cuối cùng ngây ngô ở đó cười khúc khích không ngừng.
Lúc Đào Thi Thi nghe anh nói thích Phương Đường, còn không thể tin hỏi một câu, "Lục Nham, anh thật sự biết cái gì gọi là thích sao? ”
"Trước kia nhìn cô ấy khóc sẽ cảm thấy phiền."
Anh mở miệng, thanh âm nhiều hơn một chút mềm mại mà mình cũng không nhận ra.
"Bây giờ nhìn thấy cô ấy khóc, sẽ đau lòng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.