Chương 27: Của Tôi
Đông Ca
03/10/2023
Chỉ còn chưa đầy một tuần nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, người đứng nhất khối - Lục Nham lại đánh nhau với bạn cùng lớp!
Khi chuyện này truyền đến lỗ tai Phương Đường, cả người cô đều sợ ngây người.
Từ năm lớp 11 đến giờ, cô chưa từng thấy anh đánh nhau, đổi thành Hạ Mặc Dương, nếu một tháng không đánh nhau một hai lần, cả người cậu đều không thoải mái.
Buổi tối Đào Thi Thi không đến lớp F, tan học, Phương Đường mới nhìn thấy cô ấy, nhận lấy quyển sổ lưu niệm trong tay cô ấy, tùy ý nhét vào ngăn bàn, liền hỏi về chuyện Lục Nham đánh nhau.
"Mình cũng không biết, nghe nói là bởi vì. Bọn họ nói chuyện quá lớn, ầm ĩ đến Lục Nham.” Đào Thi Thi có chút không tin, "Mình cảm thấy không phải, nhưng những người khác đều nói như vậy.”
Phương Đường: "..."
Có điên rồ thế không?
"Có một câu nói như thế này, gần mực thì đen gần đèn thì sáng, theo mình thất, cậu ấy nhất định là ở cùng mình lâu, tính tình ít nhiều cũng giống mình một chút." Hạ Mặc Dương lớn tiếng vỗ ngực nói, "Quả nhiên là anh em tốt! Qúa giống! ”
"Nếu sự tình nghiêm trọng, anh ấy sẽ bị xử phạt nặng, hơn nữa lại ở thời điểm quan trọng như vậy trước kỳ thi đại học, nếu ba mẹ đối phương lấy chuyện này tìm trường học để giải thích, Lục Nham có thể còn phải đi xin lỗi, còn phải viết kiểm điểm..."
Đào Thi Thi còn chưa dứt lời, Phương Đường liền cau mày hỏi, "Dựa vào cái gì! ”
Hạ Mặc Dương gật đầu, "Đúng vậy dựa vào cái gì! ”
Đào Thi Thi nhìn hai người, có chút bất đắc dĩ nói, "Dựa vào việc anh ấy động tay trước.”
Phương Đường nhất thời câm nín.
Ngày hôm sau, mọi thứ đã thay đổi.
Lục Nham không bị kỷ luật nặng, cũng không xin lỗi viết kiểm điểm, không biết bọn họ ở văn phòng nói như thế nào, dù sao nam sinh bị đánh tỏ vẻ là một chuyện hiểu lầm, thần sắc Lục Nham lại thủy chung nhàn nhạt, một câu cũng không nói.
Lúc đi ăn cơm ở căng tin, Phương Đường nhìn thấy khớp xương tay phải của anh dán hai miếng băng cá nhân màu xám.
Có thể khiến mu bàn tay mình đánh chảy máu, đủ để tưởng tượng lúc ấy anh ra tay tàn nhẫn biết bao nhiêu.
“Người anh em thật trâu bò!” Hạ Mặc Dương cầm đồ uống chạm vào Lục Nham, "Người tôi khâm phục nhất trong trường chính là cậu, đánh người còn không cần xin lỗi, quá trâu bò!”
Lục Nham thản nhiên nhướng mày, bộ dáng từ chối cho ý kiến.
"Tôi buồn bực chính là, rốt cuộc vì cái gì a?" Hạ Mặc Dương hỏi, "Cậu thật sự chê người ta quá ồn ào sao? ”
Phương Đường cũng ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Lục Nham cầm đũa trong tay, ngón tay anh thon dài, tư thế cầm đũa cũng đẹp như cầm bút, anh từ cổ họng tràn ra một giọng thấp, "Ừm. ”
Ánh mắt lại đột nhiên chuyển đến trên mặt Phương Đường.
Phương Đường bị nhìn đến sửng sốt, vành tai đỏ bừng, cô làm bộ như không phát hiện, cúi đầu im lặng ăn.
"Trâu bò, thật trâu bò." Hạ Mặc Dương còn đang cười.
Buổi chiều Phương Đường cùng Đào Thi Thi đến thư viện đọc sách, hơn mười cái bàn đều ngồi kín, phần lớn đều là học sinh lớp A, còn có những học sinh lớp khác.
Các cô ngồi ở hàng cuối cùng, Đào Thi Thi đọc sách nhìn rất nghiêm túc, Phương Đường lại nhìn nhìn liền nằm sấp trên bàn ngủ thiếp đi.
Không bao lâu, bên cạnh có người tới gần, cánh tay mang theo nhiệt độ nóng bỏng.
Mí mắt cô run rẩy, mở mắt ra, một đôi giày trắng tinh khiết xuất hiện trong tầm nhìn, trong tay anh cầm một quyển sách, thân thể dựa lưng vào lưng ghế.
Trên tay cầm sách, khớp xương dán hai miếng băng cá nhân.
Trong không khí truyền đến âm thanh lật trang, xột xoạt.
Cô không dám lên tiếng, thân thể không dấu vết khẽ dời sang bên cạnh, mới dời đi một chút, bàn tay kia liền duỗi tới, cánh tay ngang qua bụng cô, đem cô từ phía sau vớt lên ôm vào trong ngực.
Phương Đường hoảng sợ, bỗng dưng ngẩng đầu lên, Đào Thi Thi không có ở đây, mấy cái bàn phía trước đang ngồi cúi đầu đọc sách, Lục Nham ôm cô vào giá sách cuối cùng.
Đặt cô trên kệ và hôn xuống.
Não cô thiếu oxy dữ dội, trái tim đập thình thịch kịch liệt như muốn nhảy ra.
Cô nhớ lại quyển sổ lưu niệm mà cô đã xem vào buổi trưa.
Nhớ tới những trái tim to bự mà Hạ Mặc Dương vẽ lại, cùng câu nói "Cả thế giới anh chỉ thích em.”
Nhớ tới chữ viết tay mạnh mẽ lưu loắt trên trang cuối cùng, không ký tên, nhưng cô biết đó là Lục Nham viết.
Trong cột 'Có gì muốn nói với tôi', chỉ để lại hai chữ ngắn ngủi:
Của tôi.
Khi chuyện này truyền đến lỗ tai Phương Đường, cả người cô đều sợ ngây người.
Từ năm lớp 11 đến giờ, cô chưa từng thấy anh đánh nhau, đổi thành Hạ Mặc Dương, nếu một tháng không đánh nhau một hai lần, cả người cậu đều không thoải mái.
Buổi tối Đào Thi Thi không đến lớp F, tan học, Phương Đường mới nhìn thấy cô ấy, nhận lấy quyển sổ lưu niệm trong tay cô ấy, tùy ý nhét vào ngăn bàn, liền hỏi về chuyện Lục Nham đánh nhau.
"Mình cũng không biết, nghe nói là bởi vì. Bọn họ nói chuyện quá lớn, ầm ĩ đến Lục Nham.” Đào Thi Thi có chút không tin, "Mình cảm thấy không phải, nhưng những người khác đều nói như vậy.”
Phương Đường: "..."
Có điên rồ thế không?
"Có một câu nói như thế này, gần mực thì đen gần đèn thì sáng, theo mình thất, cậu ấy nhất định là ở cùng mình lâu, tính tình ít nhiều cũng giống mình một chút." Hạ Mặc Dương lớn tiếng vỗ ngực nói, "Quả nhiên là anh em tốt! Qúa giống! ”
"Nếu sự tình nghiêm trọng, anh ấy sẽ bị xử phạt nặng, hơn nữa lại ở thời điểm quan trọng như vậy trước kỳ thi đại học, nếu ba mẹ đối phương lấy chuyện này tìm trường học để giải thích, Lục Nham có thể còn phải đi xin lỗi, còn phải viết kiểm điểm..."
Đào Thi Thi còn chưa dứt lời, Phương Đường liền cau mày hỏi, "Dựa vào cái gì! ”
Hạ Mặc Dương gật đầu, "Đúng vậy dựa vào cái gì! ”
Đào Thi Thi nhìn hai người, có chút bất đắc dĩ nói, "Dựa vào việc anh ấy động tay trước.”
Phương Đường nhất thời câm nín.
Ngày hôm sau, mọi thứ đã thay đổi.
Lục Nham không bị kỷ luật nặng, cũng không xin lỗi viết kiểm điểm, không biết bọn họ ở văn phòng nói như thế nào, dù sao nam sinh bị đánh tỏ vẻ là một chuyện hiểu lầm, thần sắc Lục Nham lại thủy chung nhàn nhạt, một câu cũng không nói.
Lúc đi ăn cơm ở căng tin, Phương Đường nhìn thấy khớp xương tay phải của anh dán hai miếng băng cá nhân màu xám.
Có thể khiến mu bàn tay mình đánh chảy máu, đủ để tưởng tượng lúc ấy anh ra tay tàn nhẫn biết bao nhiêu.
“Người anh em thật trâu bò!” Hạ Mặc Dương cầm đồ uống chạm vào Lục Nham, "Người tôi khâm phục nhất trong trường chính là cậu, đánh người còn không cần xin lỗi, quá trâu bò!”
Lục Nham thản nhiên nhướng mày, bộ dáng từ chối cho ý kiến.
"Tôi buồn bực chính là, rốt cuộc vì cái gì a?" Hạ Mặc Dương hỏi, "Cậu thật sự chê người ta quá ồn ào sao? ”
Phương Đường cũng ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Lục Nham cầm đũa trong tay, ngón tay anh thon dài, tư thế cầm đũa cũng đẹp như cầm bút, anh từ cổ họng tràn ra một giọng thấp, "Ừm. ”
Ánh mắt lại đột nhiên chuyển đến trên mặt Phương Đường.
Phương Đường bị nhìn đến sửng sốt, vành tai đỏ bừng, cô làm bộ như không phát hiện, cúi đầu im lặng ăn.
"Trâu bò, thật trâu bò." Hạ Mặc Dương còn đang cười.
Buổi chiều Phương Đường cùng Đào Thi Thi đến thư viện đọc sách, hơn mười cái bàn đều ngồi kín, phần lớn đều là học sinh lớp A, còn có những học sinh lớp khác.
Các cô ngồi ở hàng cuối cùng, Đào Thi Thi đọc sách nhìn rất nghiêm túc, Phương Đường lại nhìn nhìn liền nằm sấp trên bàn ngủ thiếp đi.
Không bao lâu, bên cạnh có người tới gần, cánh tay mang theo nhiệt độ nóng bỏng.
Mí mắt cô run rẩy, mở mắt ra, một đôi giày trắng tinh khiết xuất hiện trong tầm nhìn, trong tay anh cầm một quyển sách, thân thể dựa lưng vào lưng ghế.
Trên tay cầm sách, khớp xương dán hai miếng băng cá nhân.
Trong không khí truyền đến âm thanh lật trang, xột xoạt.
Cô không dám lên tiếng, thân thể không dấu vết khẽ dời sang bên cạnh, mới dời đi một chút, bàn tay kia liền duỗi tới, cánh tay ngang qua bụng cô, đem cô từ phía sau vớt lên ôm vào trong ngực.
Phương Đường hoảng sợ, bỗng dưng ngẩng đầu lên, Đào Thi Thi không có ở đây, mấy cái bàn phía trước đang ngồi cúi đầu đọc sách, Lục Nham ôm cô vào giá sách cuối cùng.
Đặt cô trên kệ và hôn xuống.
Não cô thiếu oxy dữ dội, trái tim đập thình thịch kịch liệt như muốn nhảy ra.
Cô nhớ lại quyển sổ lưu niệm mà cô đã xem vào buổi trưa.
Nhớ tới những trái tim to bự mà Hạ Mặc Dương vẽ lại, cùng câu nói "Cả thế giới anh chỉ thích em.”
Nhớ tới chữ viết tay mạnh mẽ lưu loắt trên trang cuối cùng, không ký tên, nhưng cô biết đó là Lục Nham viết.
Trong cột 'Có gì muốn nói với tôi', chỉ để lại hai chữ ngắn ngủi:
Của tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.