Chương 11: Nhìn Thấy Cậu Sẽ Cứng (Hơi H)
Đông Ca
03/10/2023
Hai tay cô vòng quanh ngực, khiến bầu vú tạo ra khe rãnh càng sâu, bầu vú mềm mại trắng nõn bị cánh tay cô đè ép, càng làm nổi bật da thịt mềm mại.
Trên vòng eo nhỏ nhắn của cô còn có dấu vết anh lưu lại lúc trước, đại khái lúc ấy anh bóp quá tàn nhẫn, cũng có lẽ làn da của cô quá mức mềm mại, dấu tay kia đến bây giờ vẫn chưa tiêu tan.
Lục Nham mới nhìn thoáng qua, bụng dưới liền cứng rắn, anh đi tới trước mặt Phương Đường, đưa quần áo trong tay qua.
Thanh âm khàn khàn đến lợi hại, "Quần áo.”
"Để, để đó đi." Phương Đường không dám nhìn anh, thanh âm đều run rẩy, thấy anh còn chưa đi, mí mắt lại càng run rẩy, "Cậu... Sao cậu còn không ra ngoài?”
"Tôi cứng rồi." Giọng nói của anh khàn khàn như lửa thiêu.
"..." Phương Đường kinh ngạc mở to mắt, cô nhìn hạ bộ của anh một cái, nơi đó nhô lên một độ cong giống như lều trại, cả đầu óc cô đều nổ tung, nói năng lộn xộn hỏi, "Cứng... Cứng, sao, làm sao bây giờ?”
Lục Nham thở ra hơi thở nóng bỏng, "Bây giờ tôi vừa nhìn thấy cậu liền cứng rắn, cậu nói làm sao bây giờ? ”
"Tôi..." Đại não Phương Đường hoàn toàn chết lặng, thanh âm phát run, "Tôi không... Biết nữa.”
Cô che ngực xoay người đưa lưng về phía anh, cả người run rẩy, thanh âm giống như sắp khóc, "Cậu đi ra ngoài đi. ”
Đầu cô cúi thấp, sau gáy nhô lên một khớp xương xinh đẹp, thân thể cong lên, xương hồ điệp nở rộ ra độ cong co rúm lại, trên thắt lưng mảnh khảnh in dấu vết màu đỏ thẫm anh lưu lại lúc trước.
Lục Nham nhìn lưng trắng nõn của cô, trong đầu tự dưng nhớ tới lúc cắm vào từ phía sau, cô rên rỉ như khóc cùng với tư vị tiêu hồn thực cốt kia.
Hơi thở của anh lại nặng nề vài phần.
Bàn tay thon dài nâng lên, dừng lại sau gáy cô nhẹ nhàng vuốt ve vài cái.
Phương Đường bị dọa đến cứng đờ, một giây sau liền cảm thấy xúc cảm ấm áp rơi vào sau gáy.
Lục Nham há miệng ngậm chặt xương khớp sau gáy cô, nhẹ nhàng mút một cái, Phương Đường bị mút đến da đầu tê dại, thân thể không tự chủ được giật mình một cái.
Cô run rẩy đến lợi hại, bởi vì đưa lưng về phía anh, không thấy rõ biểu tình của anh, chỉ cảm nhận được Lục Nham lại tới gần vài phần, vật cứng nóng hổi đặt ở giữa hông cô. Cô sợ sắp khóc, thanh âm đều mang theo nức nở: "Lục Nham, cậu… Cậu đang làm gì vậy?”
Lục Nham nắm lấy bả vai cô, xoay người cô, mặt đối mặt nhìn cô một lát.
Phương Đường có một khuôn mặt tròn, hai má mũm mĩm, một đôi mắt hạnh vừa to vừa sáng, mũi nhỏ nhắn vểnh lên, bờ môi luôn vô thức mân mê.
Đáng yêu đến mức có chút quyến rũ.
"Đang làm, chuyện tôi muốn làm." Anh khàn giọng nói xong, cúi người ngậm lấy môi cô.
Cô vừa uống nước trái cây, trong khoang miệng đầy mùi nước trái cây chua ngọt, đầu lưỡi anh vừa mới thăm dò vào, sau khi nếm được phần mềm mại chua ngọt kia, bỗng dưng phát cuồng ngậm lấy môi cô mút cắn.
Phương Đường bị hôn choáng ngợp, sau sống lưng nổi lên dòng điện khiến cả người cô run rẩy, cô mạnh mẽ đẩy anh, hai tay lại bị anh giữ chặt ở phía sau, bị ép nâng ngực lên cao hơn, miệng bị chặn lại, cái gì cũng không nói nên lời, chỉ có thể phát ra thanh âm "Ư ư".
Thanh âm kia cực kỳ giống rên rỉ, càng làm tăng thêm dục vọng của Lục Nham.
Anh mút cắn môi cô xong, đưa tay đẩy nội y của cô lên, một ngụm ngậm bầu vú của cô, đầu lưỡi quấn quanh đầu nhũ phấn nộn liếm liếm.
"A... Không cần..." Phương Đường bị đầu lưỡi anh liếm đến phía dưới không kìm được chảy nước, nước mắt cô rơi đầy mặt, khoái cảm lại vô cùng mãnh liệt, làm cho đầu óc cô đều ở trong trạng thái trống rỗng, "Không cần... Lục Nham..."
Một bàn tay đang rảnh rỗi của Lục Nham cởi quần cô, Phương Đường thất thủ trên dưới, bàn tay nhỏ bé lại càng không đẩy được anh.
Ngón tay anh đột nhiên chui vào trong quần lót của cô, đã thử một mảnh vết nước.
Anh thở hổn hển hôn cắn tai cô, "Cậu ướt rồi, Phương Đường. ”
Cả người Phương Đường chấn động, cơ hồ không đợi cô phản ứng, Lục Nham đã kéo quần lót của cô xuống, ấn cô trước bồn rửa tay, từ phía sau nâng gậy thịt tiến vào.
Trên vòng eo nhỏ nhắn của cô còn có dấu vết anh lưu lại lúc trước, đại khái lúc ấy anh bóp quá tàn nhẫn, cũng có lẽ làn da của cô quá mức mềm mại, dấu tay kia đến bây giờ vẫn chưa tiêu tan.
Lục Nham mới nhìn thoáng qua, bụng dưới liền cứng rắn, anh đi tới trước mặt Phương Đường, đưa quần áo trong tay qua.
Thanh âm khàn khàn đến lợi hại, "Quần áo.”
"Để, để đó đi." Phương Đường không dám nhìn anh, thanh âm đều run rẩy, thấy anh còn chưa đi, mí mắt lại càng run rẩy, "Cậu... Sao cậu còn không ra ngoài?”
"Tôi cứng rồi." Giọng nói của anh khàn khàn như lửa thiêu.
"..." Phương Đường kinh ngạc mở to mắt, cô nhìn hạ bộ của anh một cái, nơi đó nhô lên một độ cong giống như lều trại, cả đầu óc cô đều nổ tung, nói năng lộn xộn hỏi, "Cứng... Cứng, sao, làm sao bây giờ?”
Lục Nham thở ra hơi thở nóng bỏng, "Bây giờ tôi vừa nhìn thấy cậu liền cứng rắn, cậu nói làm sao bây giờ? ”
"Tôi..." Đại não Phương Đường hoàn toàn chết lặng, thanh âm phát run, "Tôi không... Biết nữa.”
Cô che ngực xoay người đưa lưng về phía anh, cả người run rẩy, thanh âm giống như sắp khóc, "Cậu đi ra ngoài đi. ”
Đầu cô cúi thấp, sau gáy nhô lên một khớp xương xinh đẹp, thân thể cong lên, xương hồ điệp nở rộ ra độ cong co rúm lại, trên thắt lưng mảnh khảnh in dấu vết màu đỏ thẫm anh lưu lại lúc trước.
Lục Nham nhìn lưng trắng nõn của cô, trong đầu tự dưng nhớ tới lúc cắm vào từ phía sau, cô rên rỉ như khóc cùng với tư vị tiêu hồn thực cốt kia.
Hơi thở của anh lại nặng nề vài phần.
Bàn tay thon dài nâng lên, dừng lại sau gáy cô nhẹ nhàng vuốt ve vài cái.
Phương Đường bị dọa đến cứng đờ, một giây sau liền cảm thấy xúc cảm ấm áp rơi vào sau gáy.
Lục Nham há miệng ngậm chặt xương khớp sau gáy cô, nhẹ nhàng mút một cái, Phương Đường bị mút đến da đầu tê dại, thân thể không tự chủ được giật mình một cái.
Cô run rẩy đến lợi hại, bởi vì đưa lưng về phía anh, không thấy rõ biểu tình của anh, chỉ cảm nhận được Lục Nham lại tới gần vài phần, vật cứng nóng hổi đặt ở giữa hông cô. Cô sợ sắp khóc, thanh âm đều mang theo nức nở: "Lục Nham, cậu… Cậu đang làm gì vậy?”
Lục Nham nắm lấy bả vai cô, xoay người cô, mặt đối mặt nhìn cô một lát.
Phương Đường có một khuôn mặt tròn, hai má mũm mĩm, một đôi mắt hạnh vừa to vừa sáng, mũi nhỏ nhắn vểnh lên, bờ môi luôn vô thức mân mê.
Đáng yêu đến mức có chút quyến rũ.
"Đang làm, chuyện tôi muốn làm." Anh khàn giọng nói xong, cúi người ngậm lấy môi cô.
Cô vừa uống nước trái cây, trong khoang miệng đầy mùi nước trái cây chua ngọt, đầu lưỡi anh vừa mới thăm dò vào, sau khi nếm được phần mềm mại chua ngọt kia, bỗng dưng phát cuồng ngậm lấy môi cô mút cắn.
Phương Đường bị hôn choáng ngợp, sau sống lưng nổi lên dòng điện khiến cả người cô run rẩy, cô mạnh mẽ đẩy anh, hai tay lại bị anh giữ chặt ở phía sau, bị ép nâng ngực lên cao hơn, miệng bị chặn lại, cái gì cũng không nói nên lời, chỉ có thể phát ra thanh âm "Ư ư".
Thanh âm kia cực kỳ giống rên rỉ, càng làm tăng thêm dục vọng của Lục Nham.
Anh mút cắn môi cô xong, đưa tay đẩy nội y của cô lên, một ngụm ngậm bầu vú của cô, đầu lưỡi quấn quanh đầu nhũ phấn nộn liếm liếm.
"A... Không cần..." Phương Đường bị đầu lưỡi anh liếm đến phía dưới không kìm được chảy nước, nước mắt cô rơi đầy mặt, khoái cảm lại vô cùng mãnh liệt, làm cho đầu óc cô đều ở trong trạng thái trống rỗng, "Không cần... Lục Nham..."
Một bàn tay đang rảnh rỗi của Lục Nham cởi quần cô, Phương Đường thất thủ trên dưới, bàn tay nhỏ bé lại càng không đẩy được anh.
Ngón tay anh đột nhiên chui vào trong quần lót của cô, đã thử một mảnh vết nước.
Anh thở hổn hển hôn cắn tai cô, "Cậu ướt rồi, Phương Đường. ”
Cả người Phương Đường chấn động, cơ hồ không đợi cô phản ứng, Lục Nham đã kéo quần lót của cô xuống, ấn cô trước bồn rửa tay, từ phía sau nâng gậy thịt tiến vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.