Chương 22: Gọi phụ huynh
Vân Võng Nhiên
17/05/2021
Tháng chín ở thành phố B đã là cuối mùa hè đầu mùa thu, thời tiết từ từ mát mẻ lên. Từ cuối tháng tám, bởi vì đồng thời triển khai hợp tác hai hợp đồng, nên toàn bộ công ty đều rơi vào trong sự bận rộn. Đương nhiên, mình là chủ nên cũng mệt nhoài ở trong vòng quay trung tâm công việc, không còn được thanh nhàn nữa.
Nếu như có thể đồng thời nắm giữ khí hậu trời thu cùng lượng công việc ngày hè thì tốt rồi, Giang Hoài Sương vừa nghĩ vừa nhanh chóng xem đống văn kiện mới được đưa đến trên bàn làm việc.
Điện thoại di động ở trên bàn làm việc vang lên, phá tan hoàn toàn sự yên tĩnh trong phòng. Giang Hoài Sương khi xử lý việc quan trọng không chịu được quấy rầy, tay phải bất đắc dĩ dừng ở nơi vừa mới đọc, cũng không ngẩng đầu lên dùng tay trái mò qua tìm điện thoại di động.
Điện thoại của Hứa Đan Lạc? Giang Hoài Sương nhìn một chút, cau mày, bây giờ là mới vừa vào học không bao lâu, vào lúc này tìm mình, sẽ có chuyện gì đây.
"Làm sao vậy?" Nhận điện thoại. Giang Hoài Sương không phát hiện bởi vì có chút bận tâm mà tay phải của mình từ lâu đã buông văn kiện xuống.
"Em... muốn hỏi... buổi trưa hôm nay chị có trở về ăn cơm không?" Trong loa truyền đến giọng nói có chút do dự của tiểu loli, không khỏi để cho Giang Hoài Sương an lòng.
"Không về, buổi chiều có cuộc họp cùng một số văn kiện cần phải xem." Giang Hoài Sương có chút bất đắc dĩ nhìn trên bàn bị văn kiện chiếm hơn một phần ba.
"Ừ..." Hứa Đan Lạc thấp giọng đáp lại, đầu bên kia điện thoại vang lên một hồi tiếng chuông. Giang Hoài Sương thở dài: "Được rồi, vừa nãy là trong giờ ra chơi, bây giờ nhanh lên một chút đi học đi. Tối hôm nay chị sẽ cố gắng trở về sớm một chút ăn cơm tối."
"Ừm..." Cúp điện thoại, trong bụng Hứa Đan Lạc đầy tâm tư đi về phòng học. Vốn nghĩ rằng buổi trưa khi gặp mặt sẽ cùng chị ấy nói chuyện kia, bây giờ xem ra là không có hi vọng. Như vậy chốc nữa còn phải gọi lại sao...
Nhìn lòng bàn tay bởi vì nắm chặt di động mà trở nên hơi hơi nóng, Hứa Đan Lạc cảm giác mình cần chút thời gian để tích góp đầy đủ dũng khí bấm một cuộc điện thoại.
Đặt điện thoại di động xuống, Giang Hoài Sương tìm tới bản văn kiện vừa nãy để tiếp tục xem nhưng không có cách nào tập trung sự chú ý như lúc nãy. Nghĩ đi nghĩ lại, bắt đầu nghĩ đến sự tình trong kì nghỉ hè.
Ngày đó mình ở chỗ Thang Biên Tâm không được ăn điểm tâm hay bởi vì buổi tối sét đánh quá ầm ĩ. vì vậy quyết định nghỉ việc về nhà ngủ bù. Lái xe về đến nhà đại khái là hơn chín giờ sáng, đẩy cửa vào nhà liền cảm thấy có gì đó không đúng. Nếu như mình không qua đêm ở ngoài, bình thường vào thời gian này, ăn xong bữa sáng chắc đã ra cửa đi làm, mà đứa bé kia thì sẽ đọc sách, lên mạng hoặc là chuẩn bị cơm trưa.
Lúc này trong nhà yên tĩnh, trong không khí không ngửi ra nửa phần mùi thơm của đồ ăn, đúng là quy luật cuộc sống nuôi dưỡng thành thói quen, cảm thấy rất là kỳ quái. Trong phòng bếp sạch sành sanh không nhìn ra cái gì khác thường. Đẩy cửa phòng ngủ ra, đã thấy đứa bé kia cuộc tròn ngủ ở trên giường. Thói quen luôn thức dậy trước mình, Hứa Đan Lạc sẽ hoàn thành điểm tâm sáng.
Giang Hoài Sương có chút bận tâm sự khác thường của tiểu loli, có phải là bị bệnh hay không? Đến gần đưa tay sờ cái trán tiểu loli, nhiệt độ bình thường, trên mặt hơi đỏ ngất là bởi vì ngủ quá nóng? Giang Hoài Sương không nói gì, nhẹ nhàng chọt chọt gò má mềm mại đỏ hồng của tiểu loli, thuận tay đem chăn mỏng che kín tiểu loli kéo xuống một chút.
Đây là... Giang Hoài Sương cúi đầu xuống quan sát một lúc, xác định bản thân mình không nhìn nhầm. Lúc này mới chậm rãi lùi lại, đi ra, khép cửa phòng. Xoa xoa cái bụng có chút cảm giác đói, về phòng mình ngủ bù.
Lúc tỉnh lại đã là buổi trưa, bị chuông điện thoại di động đánh thức. Giang Hoài Sương cầm di động vẫn ồn ào bước ra ngoài phòng ngủ, trông thấy Hứa Đan Lạc đang gọi điện thoại ở phòng khách bị hoá đá.
"Không phải nói buổi trưa hôm nay chị mới trở về hay sao..." Đứa trẻ bị giật mình vẫn nắm ống nghe điện thoại, quên buông xuống.
"Trở về lúc sớm, đại khái là lúc hơn chín giờ." Giang Hoài Sương đi đến cất ống nghe. Chuông điện thoại di động tắt đi, thế giới liền thanh tịnh. Thật ra nguyên bản có thể coi như yên tĩnh đi.
"Đúng rồi, buổi sáng em cũng không ăn điểm tâm sao? Là bởi vì ngày hôm qua sét đánh ngủ không được ngon giấc sao?"
"Ừm, đúng vậy, tiếng sấm đánh thật lớn. Bữa trưa đã làm xong, chúng ta ăn cơm đi." Hứa Đan Lạc tiếp lời Giang Hoài Sương nhưng nhanh chóng chuyển đề tài.
Chỉ là như vậy sao, trong lòng Giang Hoài Sương hơi có nghi ngờ. Mặc kệ như thế nào, lần sau nếu trời mưa, mình nên chịu khó ở nhà. Có giỏi như thế nào đi nữa thì đây cũng chỉ là một đứa bé.
Giang Hoài Sương uống hết phần còn lại của chén canh, sắc mặt như thường dặn dò trước khi đi làm: "Buổi tối chị không trở lại."
"Được." Tiểu loli không còn bộ dáng thoải mái lúc ăn cơm, có chút mất mát bắt đầu dọn dẹp bàn.
"Cái vật kia, lúc đi ngủ cấm mang theo, một ngày cấm mang vượt quá tám tiếng." Đây là câu nói sau cùng của Giang Hoài Sương khi ra đến trước cửa. Vì để tránh cho tiểu loli lúng túng, đặc biệt chọn thời điểm trước khi đi để nói, Giang Hoài Sương cảm giác mình đối với đứa bé này thật sự là càng ngày càng để tâm. Lẽ nào... ở chung lâu thật sự có thể có được tình thân đáng giá sao...
Đáng tiếc chính là Hứa Đan Lạc đang thẫn thờ, căn bản nghe không hiểu Giang Hoài Sương đang nói cái gì.
Nói buổi tối không trở về nhưng Giang Hoài Sương đúng giờ cơm xuất hiện ở trong nhà. Nhìn cơm nước đơn giản ở trên bàn ăn, trứng xào cùng rau xanh, Giang Hoài Sương kiểm chứng suy nghĩ của mình đã được sự thật chứng minh.
Đến cùng chỉ là một đứa trẻ mười lăm tuổi, sao có thể có tâm tư xử lý việc nhà như vậy. Nếu không phải vì mình, đứa bé này cũng muốn giống như đứa trẻ bình thường khác, nghỉ hè thì ngủ nướng, có thật nhiều thời gian vui chơi mà không phải ở trong cái nhà bếp đầy dầu mỡ kia mà chuẩn bị một ngày ba bữa.
Đúng lúc cũng sắp phải khai giảng, cũng không thể để Hứa Đan Lạc làm cơm hoặc là đi theo mình ăn thức ăn ở bên ngoài. Cho nên bất luận Hứa Đan Lạc giải thích như thế nào, Giang Hoài Sương đều kiên trì mời người làm trở lại làm cơm một ngày ba bữa. Đồng thời bởi vì bản thân mình từ từ bận rộn, không có nhiều thời gian cùng Hứa Đan Lạc dùng cơm, số lần Giang Hoài Sương về nhà ăn cơm lại bắt đầu ít dần lên.
Đặc biệt là gần đây, liên tiếp mấy buổi tối đều có xã giao, về nhà đã là nửa đêm, bản thân mình buổi sáng lại dậy trễ so với Hứa Đan Lạc phải đi học. Tính ra cũng khoảng mấy ngày không cùng nhau ăn cơm, cái này cũng là do lúc nãy Giang Hoài Sương ở trong điện thoại nghe ra sự thất vọng của Hứa Đan Lạc, cho nên đó là nguyên nhân đáp ứng ngày hôm nay về nhà ăn cơm tối. Chẳng qua là đứa nhỏ này hình như không cao hứng như mình nghĩ...
Chỉ là Giang Hoài Sương không ngờ đến chính là ngày hôm nay Hứa Đan Lạc căn bản không phải là bởi vì không thể cùng nhau ăn cơm mà cảm thấy buồn phiền.
Cơm trưa tùy tiện kêu một hộp cơm giải quyết ở văn phòng, Giang Hoài Sương tranh thủ lúc nghỉ trưa bắt đầu sớm giải quyết chuyện buổi chiều. Như vậy buổi chiều ngoại trừ có cuộc họp sẽ không còn quá nhiều việc vặt vãnh khác quấn quanh người, cũng có thể như mình nói, sớm chút trở về cùng nhau ăn cơm.
Vốn nghĩ rằng nuôi dưỡng một đứa nhỏ là chuyện rất đơn giản. Chỉ cần cho nó ăn no mặc ấm, có đọc sách, được học hành là tốt rồi, nhưng khi chân chính ở chung mới cảm thấy không phải là chuyện đơn giản như vậy. Đặc biệt là một đứa nhỏ ngoan ngoãn nghe lời lại hiểu chuyện, để cho mình trong lúc vô tình đã tiếp nhận rồi tồn tại như một người đặc biệt.
Vì vậy dần dần cũng đặt càng nhiều tâm tư ở trên người đứa nhỏ. Ỷ lại tình cảm, nhớ đến đứa nhỏ kia có chút thẹn thùng, có chút dính người nhưng lại không chán ghét, trong lòng Giang Hoài Sương dâng lên ý cười nhàn nhạt.
Chỉ tiếc ngoại trừ ăn no mặc ấm, có đọc sách cùng tình cảm thì làm một người giám hộ đủ tiêu chuẩn, muốn gánh vác trách nhiệm nuôi dưỡng còn có rất nhiều chuyện. Ví dụ như...
"Cái gì? Em nói chủ nhiệm lớp yêu cầu trước khi tan học gặp gia trưởng của em một lần?" Sau buổi trưa, khi cuộc họp đang diễn ra một nửa thì Giang Hoài Sương chạy đi nghe điện thoại. Vốn là một chuyện rất buồn bực, kết quả nội dung cuộc gọi càng làm cho mình không có gì để nói...
Đối với Giang Hoài Sương đã từng học giỏi nhiều phương diện, liên tục nhảy lớp, tự nhiên là biết đại khái đứa trẻ ra sao mới phải yêu cầu mời phụ huynh gặp gia trưởng... Xoa xoa huyệt thái dương bắt đầu đau nhức, liếc mắt một cái nhìn cửa phòng họp mở hé đợi chờ mình quay về.
Trong lòng Giang Hoài Sương rất buồn rầu, Hứa Đan Lạc à Hứa Đan Lạc, rốt cục em đã làm cái gì lại để chị bị gọi gặp gia trưởng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.