Chương 87: Ký tên (Hoàn)
Vân Võng Nhiên
17/05/2021
"Đau em..." Vẫn là Hứa Đan Lạc trước tiên không nhịn được lên tiếng, dù sao động tác kìm như vậy, đau đớn trên ngón tay cùng đau đớn trên cằm cũng hoàn toàn không cùng đẳng cấp. Hứa Đan Lạc la lên, sức mạnh trên cằm liền đột nhiên giảm bớt, vì vậy Hứa Đan Lạc liền trơ mắt nhìn Giang Hoài Sương thu tay về, xoay người, để lại tấm lưng hướng về mình, sau đó bắt đầu cầm chén đũa tiếp tục ăn cơm. Ăn cơm... Ăn cơm... Hứa Đan Lạc muốn tan vỡ, Giang Hoài Sương đang thảo luận đến một nửa thì đi ăn cơm.
"..." Hứa Đan Lạc bị tức đến quá mức nhưng lại không biết nên làm cái gì, bản thân mình không khỏi bắt đầu hối hận, bất quá tam, mình lại đi thử giới hạn của Giang Hoài Sương một lần nữa. Nhưng mà Giang Hoài Sương cũng vậy... Luôn là tư thái bảo hộ người, yêu thích mình rồi lại không ràng buộc mình, chán ghét chết. Giang Hoài Sương càng đối xử tốt với mình, vì mình mà suy nghĩ, Hứa Đan Lạc lại càng lo lắng sẽ bị Giang Hoài Sương dùng danh nghĩa 'muốn tốt cho mình' mà đẩy mình ra. Đặc biệt là hai người giống như là rơi vào một tuần hoàn cố định, một người liều mạng xông về phía trước, một người liền liều mạng mà đánh Thái Cực.
Miệng cơm, miệng thức ăn, lại húp ngụm canh, tuy rằng cơm nước đều bị nguội, nhưng Giang Hoài Sương vẫn chăm chú ăn, dường như trong phòng này chỉ có một mình mình. Giang Hoài Sương bình tĩnh, Hứa Đan Lạc sốt ruột.
Váy ngủ trên người nhẹ nhàng khẽ động, Giang Hoài Sương nuốt cơm nước trong miệng xuống, lấy khăn lau miệng, xoay người lại liền nhìn thấy Hứa Đan Lạc vô cùng đáng thương mà nhìn mình. Hứa Đan Lạc thăm dò đến rõ ràng như vậy, làm sao Giang Hoài Sương không biết kế vặt ấy, chỉ là ghét nhất chính là loại thăm dò 'muốn rời khỏi'... Cỗ tức giận ở trong lòng Giang Hoài Sương còn chưa hoàn toàn tiêu tan nhưng nghe được bên cạnh truyền đến âm thanh ùng ục.
Tiểu trảo trong nháy mắt buông váy ngủ ra thu về trong chăn, Hứa Đan Lạc mặt trở nên hồng hồng. Thật là muốn chết, đói bụng cái gì, chết người nhất... Ngồi hướng về đầu giường, dựa vào, ôm chăn cuộn thành một đoàn, chỉ còn lại cái đầu lộ ra bên ngoài. Hứa Đan Lạc phiền muộn, hy vọng vừa nãy âm thanh ùng ục không thấp kia không có bị Giang Hoài Sương nghe được mới tốt.
Hai mắt Giang Hoài Sương nhìn Hứa Đan Lạc, xoay người lại nhưng trong tay kia cầm cái chén nhỏ, còn là canh gà.
Ăn hay là không ăn... Hứa Đan Lạc nhìn muỗng cháo gà đã được đưa đến bên miệng, lại cẩn thận từng li từng tí nhìn gương mặt không hề có cảm xúc của Giang Hoài Sương, luẩn quẩn, ngoan ngoãn mở miệng, ngay lập tức tay cầm muỗng canh của Giang Hoài Sương đút đến. Cơm đã nguội hòa lẫn trong canh gà ấm ấm, vừa vặn nuốt xuống. Mới vừa đem canh trong miệng nhai nuốt, muỗng thứ hai lại nhanh chóng xuất hiện ở trước mắt. Giang Hoài Sương rõ ràng chưa hề có ý đem cái chén giao cho Hứa Đan Lạc, vì vậy Hứa Đan Lạc cũng chỉ có thể yên lặng, mở miệng được Giang Hoài Sương đút ăn. Mắt thấy chén canh cũng gần hết nhưng Giang Hoài Sương vẫn chấp nhất đưa muỗng canh đút đến, nửa món ăn khác đều không để Hứa Đan Lạc ăn. Đến miếng cuối cùng, Hứa Đan Lạc ngậm miệng không ăn, con mắt liều mạng ngắm vào dĩa xương sườn muối tiêu.
"Nguội rồi." Giang Hoài Sương đem cái muỗng hướng về trước, đưa đưa: "Chỉ có canh gà là còn nóng một chút."
Chẳng trách cho mình ăn canh gà... Hứa Đan Lạc nuốt vào miếng cuối cùng, canh gà cùng hạt gạo nhàn nhạt nhưng trong lòng có chút ngọt ngào. "Không tức giận?" Hứa Đan Lạc thấy sắc mặt Giang Hoài Sương chuyển biến tốt, sượt đi đến. Có thể là do từ lần đầu gặp, đều là đối mặt với khối băng kia nên tâm lý có bóng ma, thấy Giang Hoài Sương không có biểu tình gì, trong lòng Hứa Đan Lạc liền nhút nhát, băng tan, liền đã đóng băng lại.
"Không phải đi sao? Ăn no còn không đi?" Giang Hoài Sương thả chén đũa xuống, buồn cười nhìn Hứa Đan Lạc bắt đầu bộ dáng tiểu cẩu.
"Đó là nếu như..." Hứa Đan Lạc kéo quần áo của Giang Hoài Sương, cúi đầu nhận sai. Mỗi lần gặp phải lúc đối lập, bản thân mình cũng không có cách nào chịu đựng, Hứa Đan Lạc chịu thua.
"Nếu như chính là có khả năng?"
"Không có khả năng rồi... Chuyện năm đó không có liên quan gì đến Giang gia, làm cái gì phải rời khỏi." Hứa Đan Lạc thấy Giang Hoài Sương đầu tiên là ngạc nhiên, tiếp theo gương mặt biến thành rửa tai lắng nghe, thở dài: "Tuy rằng khi đó em mới mười tuổi nhưng cũng có thể nhớ một số chuyện. Tình cảm mấy năm của ba và mẹ đã không tốt lắm, lúc nào cũng ở nhà cãi nhau, mãi đến khi em mười tuổi số lần ba mẹ cãi nhau trong nhà càng ngày càng nhiều. Một buổi chiều kia, em còn chưa đến giờ tan học, mẹ đã đến trường học đón em về, về đến nhà liền nhìn thấy ba đang thu dọn đồ đạc. Sau đó bọn họ liền bắt đầu cãi nhau, mẹ thẳng thắn nói ba có người khác ở bên ngoài, móc sạch tiền của công ty muốn cùng người kia bỏ trốn, ngay cả tiền bằng hữu ba đưa đến để giúp cả nhà vượt qua cửa ải khó khăn cũng đưa cho người kia. Bọn họ luôn tranh cãi, vì lẽ đó trước hết đưa em lên lầu. Tiếp sau đó nghe được dưới lầu có tiếng vang, từ cửa sổ nhìn ra phía ngoài, nhìn thấy ba ngã vào cửa hoa viên, chú đang đi vào trong nhà. Sau đó liền nghe được tiếng thét chói tai của mẹ, cùng với âm thanh người chạy đến. Lại sau đó..." Hứa Đan Lạc cắn cắn môi: "Chú uống say, khi phát hiện ra thì đã bắn trúng mẹ, chú khóc. Chú xin lỗi vì không nghĩ rằng lúc đó mẹ và em sẽ xuất hiện ở trong nhà, chú cho rằng sẽ là ba và tiểu Thiền, Ừ... tiểu Thiền là thím. Chú khóc lóc rất lâu, sau đó lại có tiếng vang..."
Hứa Đan Lạc cố gắng tự trấn định nhưng mà không ngừng được run một chút. "Sau đó là thím báo án, báo xong liền rời đi... Mãi đến khi em lớn lên, mới suy nghĩ rõ ràng, có lẽ căn bản không phải bởi vì chuyện làm ăn thất bại để bọn họ sản sinh khoảng cách. Chỉ là vào lúc ấy, chuyện cũng đã được kết án lâu rồi..."
"Ổn... Không..." Giang Hoài Sương nhìn sắc mặt hơi trắng bệch của Hứa Đan Lạc, tất nhiên là biết để nhớ lại đoạn chuyện cũ, thật sự là một việc quá mức tàn nhẫn. Chỉ là nghe qua... Chuyện cũng thật sự không phải giống như Giang mẹ đã nói.
"A..." Hứa Đan Lạc lên tiếng đáp lại, nằm sấp xuống trên đùi Giang Hoài Sương, thuận theo tùy ý nhẹ nhàng ở trên người mình vỗ.
"Xin lỗi..." Giang Hoài Sương do dự, vẫn là mở miệng nói.
"Em cũng phải xin lỗi, rõ ràng hôm qua không nói rõ... Còn uy hiếp..." Hứa Đan Lạc thật không tiện hướng về eo Giang Hoài Sương chà xát, đem mặt giấu đi. "Sau này chị thật sự sẽ không thích người khác chứ..."
"Ừm..." Giang Hoài Sương giống như đột nhiên nhớ đến cái gì: "Đúng rồi, hôm qua mẹ nói gì với em?"
"Không muốn để cho chúng ta yêu nhau, muốn cho em cổ phần cái gì, còn có thể đem chị đuổi ra khỏi cửa..." Hứa Đan Lạc ngẩng đầu lên nhìn Giang Hoài Sương: "Nếu như bọn họ thật sự đem chị đuổi ra khỏi Giang thị, làm sao bây giờ?"
Đuổi ra khỏi Giang thị... Giang Hoài Sương đỡ trán, loại lời nói này cũng chỉ có thể đem ra lừa gạt tiểu hài tử... "Vậy thì bị đuổi ra ngoài đi, đánh đuổi cũng không có cách nào a. Ai kêu chị yêu em đây?" Giang Hoài Sương đưa tay xoa bóp gò má mịn màng của Hứa Đan Lạc: "Chị không nỡ bỏ em, liền biết chị không cần công ty chứ."
"Vừa nãy chị nói yêu?" Hứa Đan Lạc lên tinh thần.
"Trước đây cũng từng trải qua giống vậy..." Giang Hoài Sương tìm cái remote, một lần nữa nâng cao nhiệt độ, Hứa Đan Lạc cuộn thành như cái kén, để lâu cũng không tốt a.
"Cái kia em muốn nghe thêm mấy lần nữa..." Hứa Đan Lạc duỗi ra tiểu trảo bắt váy ngủ của Giang Hoài Sương: "Không ba mẹ, không công ty, chờ em tốt nghiệp liền đi ra ngoài kiếm tiền nuôi chị có được hay không? Giống như mỗi ngày có thể ở nhà ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao... Em còn có thể nấu rất nhiều món ăn ngon cho chị, rất đa dạng."
Tuy rằng Hứa Đan Lạc quả thật là mong muốn mình trải qua cuộc sống thoải mái nhưng Giang Hoài Sương luôn cảm thấy, Hứa Đan Lạc là muốn lấy phương thức nuôi heo để chăn nuôi chính mình. "Chờ sau khi chị trở về sẽ cùng bọn họ nói chuyện, bọn họ bằng lòng thì sẽ không phản đối." Giang Hoài Sương đem chăn trên người Hứa Đan Lạc kéo xuống một chút, phòng ngừa bị ngộp chết. Suy nghĩ của ba mẹ mình, Giang Hoài Sương vẫn biết rõ. Nếu như chuyện năm đó của Hứa gia, đúng là vì mâu thuẫn bên trong mà biến thành như vậy, vậy mình và Hứa Đan Lạc yêu nhau sẽ không có lực cản gì. Huống chi hiện tại bọn họ nên vội vàng nghĩ làm sao cùng mình giải thích chuyện mười năm của Lâm Thanh Lam.
"Thật sự?" Hứa Đan Lạc cũng cảm thấy nhiệt độ thay đổi, tùy ý để Giang Hoài Sương đem chăn mền trên người mình kéo xuống."Nếu như bọn họ vẫn không đồng ý thì làm sao bây giờ?"
"Vậy thì bỏ trốn đi..." Giang Hoài Sương nhìn vẻ căng thẳng của Hứa Đan Lạc, đùa giỡn cười.
Bỏ trốn nha, thật là cái đề nghị không tệ. "Nếu như chị nguyện ý cùng em bỏ trốn... Tại sao không muốn cùng em..." Mặt Hứa Đan Lạc có chút nóng.
Cũng thật là chấp nhất khác thường... Giang Hoài Sương mặc kệ, vỗ vỗ lưng Hứa Đan Lạc: "Ngồi dậy."
"Tại sao? Em không muốn..." Hứa Đan Lạc gối trên đùi Giang Hoài Sương đến thật sướng, vừa mềm mại vừa thoải mái, không cam lòng di chuyển nửa phần.
"Dậy đi tắm rửa, còn phải đem những chăn gối vừa nãy rơi xuống đất thay đi, còn có ga trải giường." Giang Hoài Sương run run chân, muốn để đầu Hứa Đan Lạc trượt xuống.
"Không muốn không muốn..." Hứa Đan Lạc cũng không kịp nhớ chăn trên người dần nới lỏng, đưa tay vòng lấy eo Giang Hoài Sương: "Để em nằm thêm chút nữa đi."
"Vậy thì tiếp tục nằm đi." Giang Hoài Sương bất động nhưng âm thanh mang theo ba phần ý cười: "Ngược lại chị không thích ngủ trên giường không sạch sẽ, chị cũng không có hứng thú chạm vào người chưa tắm rửa." Lời vừa ra khỏi miệng, Giang Hoài Sương liền cảm giác được người đang gối lên chân của mình thân thể cứng lại, hai mắt chớp chớp mà nhìn mình, nhíu chặt tiểu lông mày giống như là đang phỏng đoán mình có phải đang lừa gạt nữa không.
Giang Hoài Sương vừa định mở miệng một lần nữa, liền thấy Hứa Đan Lạc nhanh chóng bò dậy, bao bọc chăn chạy vào phòng tắm, trong miệng còn nói thầm: "Chị đừng đổi ý!"
Không biết nên nói gì... Thật ra Giang Hoài Sương chỉ là muốn nói, có muốn mình lấy khăn tắm cho hay không mà thôi...
Cửa phòng tắm kêu ầm một tiếng, Giang Hoài Sương lắc đầu một cái, tắt điều hòa, mở cửa sổ thông khí, thuận tiện thu dọn chén đũa, đổi ga trải giường cùng chăn đệm. Từng chuyện vặt vãnh nhưng Giang Hoài Sương đều làm cực kỳ cẩn thận.
Đã thừa nhận Hứa Đan Lạc, vậy không cần phải nghĩ đến đường lui cho cả hai nữa. Nếu suy nghĩ giữ Hứa Đan Lạc hoàn chỉnh phòng ngừa hối hận, còn không bằng tóm chặt lấy hạnh phúc thuộc về mình. Chỉ cần mình không buông tay thì sẽ không có cơ hội hối hận. Nếu như Hứa Đan Lạc cố ý muốn cái gì đó để an lòng, chính mình đương nhiên là đồng ý cho. Giang Hoài Sương cảm giác trước đây mình có chút ngốc, thà chờ đợi tương lai Hứa Đan Lạc gặp được người càng tốt hơn, còn không bằng tin tưởng mình mới là người tốt nhất kia. Mắt thấy Hứa Đan Lạc càng ngày càng xinh đẹp, cuộc sống sau này sẽ rất bận rộn đi, bận đập mấy con ruồi a, Giang Hoài Sương âm thầm cười.
Cuộc sống giống như là một trận đánh cược, Giang Hoài Sương hy vọng là bản thân đánh canh bạc cuối cùng, đánh cược chân tâm của mình, cuối cùng cũng có thể thu hoạch kết cục viên mãn.
Cầm bút, ở văn kiện giải trừ quan hệ nhận nuôi kí tên của mình, Giang Hoài Sương biết đây là thời điểm để cả hai thành lập một mối quan hệ mới.
- ------------------------ Chính văn hoàn ------------------------------
"..." Hứa Đan Lạc bị tức đến quá mức nhưng lại không biết nên làm cái gì, bản thân mình không khỏi bắt đầu hối hận, bất quá tam, mình lại đi thử giới hạn của Giang Hoài Sương một lần nữa. Nhưng mà Giang Hoài Sương cũng vậy... Luôn là tư thái bảo hộ người, yêu thích mình rồi lại không ràng buộc mình, chán ghét chết. Giang Hoài Sương càng đối xử tốt với mình, vì mình mà suy nghĩ, Hứa Đan Lạc lại càng lo lắng sẽ bị Giang Hoài Sương dùng danh nghĩa 'muốn tốt cho mình' mà đẩy mình ra. Đặc biệt là hai người giống như là rơi vào một tuần hoàn cố định, một người liều mạng xông về phía trước, một người liền liều mạng mà đánh Thái Cực.
Miệng cơm, miệng thức ăn, lại húp ngụm canh, tuy rằng cơm nước đều bị nguội, nhưng Giang Hoài Sương vẫn chăm chú ăn, dường như trong phòng này chỉ có một mình mình. Giang Hoài Sương bình tĩnh, Hứa Đan Lạc sốt ruột.
Váy ngủ trên người nhẹ nhàng khẽ động, Giang Hoài Sương nuốt cơm nước trong miệng xuống, lấy khăn lau miệng, xoay người lại liền nhìn thấy Hứa Đan Lạc vô cùng đáng thương mà nhìn mình. Hứa Đan Lạc thăm dò đến rõ ràng như vậy, làm sao Giang Hoài Sương không biết kế vặt ấy, chỉ là ghét nhất chính là loại thăm dò 'muốn rời khỏi'... Cỗ tức giận ở trong lòng Giang Hoài Sương còn chưa hoàn toàn tiêu tan nhưng nghe được bên cạnh truyền đến âm thanh ùng ục.
Tiểu trảo trong nháy mắt buông váy ngủ ra thu về trong chăn, Hứa Đan Lạc mặt trở nên hồng hồng. Thật là muốn chết, đói bụng cái gì, chết người nhất... Ngồi hướng về đầu giường, dựa vào, ôm chăn cuộn thành một đoàn, chỉ còn lại cái đầu lộ ra bên ngoài. Hứa Đan Lạc phiền muộn, hy vọng vừa nãy âm thanh ùng ục không thấp kia không có bị Giang Hoài Sương nghe được mới tốt.
Hai mắt Giang Hoài Sương nhìn Hứa Đan Lạc, xoay người lại nhưng trong tay kia cầm cái chén nhỏ, còn là canh gà.
Ăn hay là không ăn... Hứa Đan Lạc nhìn muỗng cháo gà đã được đưa đến bên miệng, lại cẩn thận từng li từng tí nhìn gương mặt không hề có cảm xúc của Giang Hoài Sương, luẩn quẩn, ngoan ngoãn mở miệng, ngay lập tức tay cầm muỗng canh của Giang Hoài Sương đút đến. Cơm đã nguội hòa lẫn trong canh gà ấm ấm, vừa vặn nuốt xuống. Mới vừa đem canh trong miệng nhai nuốt, muỗng thứ hai lại nhanh chóng xuất hiện ở trước mắt. Giang Hoài Sương rõ ràng chưa hề có ý đem cái chén giao cho Hứa Đan Lạc, vì vậy Hứa Đan Lạc cũng chỉ có thể yên lặng, mở miệng được Giang Hoài Sương đút ăn. Mắt thấy chén canh cũng gần hết nhưng Giang Hoài Sương vẫn chấp nhất đưa muỗng canh đút đến, nửa món ăn khác đều không để Hứa Đan Lạc ăn. Đến miếng cuối cùng, Hứa Đan Lạc ngậm miệng không ăn, con mắt liều mạng ngắm vào dĩa xương sườn muối tiêu.
"Nguội rồi." Giang Hoài Sương đem cái muỗng hướng về trước, đưa đưa: "Chỉ có canh gà là còn nóng một chút."
Chẳng trách cho mình ăn canh gà... Hứa Đan Lạc nuốt vào miếng cuối cùng, canh gà cùng hạt gạo nhàn nhạt nhưng trong lòng có chút ngọt ngào. "Không tức giận?" Hứa Đan Lạc thấy sắc mặt Giang Hoài Sương chuyển biến tốt, sượt đi đến. Có thể là do từ lần đầu gặp, đều là đối mặt với khối băng kia nên tâm lý có bóng ma, thấy Giang Hoài Sương không có biểu tình gì, trong lòng Hứa Đan Lạc liền nhút nhát, băng tan, liền đã đóng băng lại.
"Không phải đi sao? Ăn no còn không đi?" Giang Hoài Sương thả chén đũa xuống, buồn cười nhìn Hứa Đan Lạc bắt đầu bộ dáng tiểu cẩu.
"Đó là nếu như..." Hứa Đan Lạc kéo quần áo của Giang Hoài Sương, cúi đầu nhận sai. Mỗi lần gặp phải lúc đối lập, bản thân mình cũng không có cách nào chịu đựng, Hứa Đan Lạc chịu thua.
"Nếu như chính là có khả năng?"
"Không có khả năng rồi... Chuyện năm đó không có liên quan gì đến Giang gia, làm cái gì phải rời khỏi." Hứa Đan Lạc thấy Giang Hoài Sương đầu tiên là ngạc nhiên, tiếp theo gương mặt biến thành rửa tai lắng nghe, thở dài: "Tuy rằng khi đó em mới mười tuổi nhưng cũng có thể nhớ một số chuyện. Tình cảm mấy năm của ba và mẹ đã không tốt lắm, lúc nào cũng ở nhà cãi nhau, mãi đến khi em mười tuổi số lần ba mẹ cãi nhau trong nhà càng ngày càng nhiều. Một buổi chiều kia, em còn chưa đến giờ tan học, mẹ đã đến trường học đón em về, về đến nhà liền nhìn thấy ba đang thu dọn đồ đạc. Sau đó bọn họ liền bắt đầu cãi nhau, mẹ thẳng thắn nói ba có người khác ở bên ngoài, móc sạch tiền của công ty muốn cùng người kia bỏ trốn, ngay cả tiền bằng hữu ba đưa đến để giúp cả nhà vượt qua cửa ải khó khăn cũng đưa cho người kia. Bọn họ luôn tranh cãi, vì lẽ đó trước hết đưa em lên lầu. Tiếp sau đó nghe được dưới lầu có tiếng vang, từ cửa sổ nhìn ra phía ngoài, nhìn thấy ba ngã vào cửa hoa viên, chú đang đi vào trong nhà. Sau đó liền nghe được tiếng thét chói tai của mẹ, cùng với âm thanh người chạy đến. Lại sau đó..." Hứa Đan Lạc cắn cắn môi: "Chú uống say, khi phát hiện ra thì đã bắn trúng mẹ, chú khóc. Chú xin lỗi vì không nghĩ rằng lúc đó mẹ và em sẽ xuất hiện ở trong nhà, chú cho rằng sẽ là ba và tiểu Thiền, Ừ... tiểu Thiền là thím. Chú khóc lóc rất lâu, sau đó lại có tiếng vang..."
Hứa Đan Lạc cố gắng tự trấn định nhưng mà không ngừng được run một chút. "Sau đó là thím báo án, báo xong liền rời đi... Mãi đến khi em lớn lên, mới suy nghĩ rõ ràng, có lẽ căn bản không phải bởi vì chuyện làm ăn thất bại để bọn họ sản sinh khoảng cách. Chỉ là vào lúc ấy, chuyện cũng đã được kết án lâu rồi..."
"Ổn... Không..." Giang Hoài Sương nhìn sắc mặt hơi trắng bệch của Hứa Đan Lạc, tất nhiên là biết để nhớ lại đoạn chuyện cũ, thật sự là một việc quá mức tàn nhẫn. Chỉ là nghe qua... Chuyện cũng thật sự không phải giống như Giang mẹ đã nói.
"A..." Hứa Đan Lạc lên tiếng đáp lại, nằm sấp xuống trên đùi Giang Hoài Sương, thuận theo tùy ý nhẹ nhàng ở trên người mình vỗ.
"Xin lỗi..." Giang Hoài Sương do dự, vẫn là mở miệng nói.
"Em cũng phải xin lỗi, rõ ràng hôm qua không nói rõ... Còn uy hiếp..." Hứa Đan Lạc thật không tiện hướng về eo Giang Hoài Sương chà xát, đem mặt giấu đi. "Sau này chị thật sự sẽ không thích người khác chứ..."
"Ừm..." Giang Hoài Sương giống như đột nhiên nhớ đến cái gì: "Đúng rồi, hôm qua mẹ nói gì với em?"
"Không muốn để cho chúng ta yêu nhau, muốn cho em cổ phần cái gì, còn có thể đem chị đuổi ra khỏi cửa..." Hứa Đan Lạc ngẩng đầu lên nhìn Giang Hoài Sương: "Nếu như bọn họ thật sự đem chị đuổi ra khỏi Giang thị, làm sao bây giờ?"
Đuổi ra khỏi Giang thị... Giang Hoài Sương đỡ trán, loại lời nói này cũng chỉ có thể đem ra lừa gạt tiểu hài tử... "Vậy thì bị đuổi ra ngoài đi, đánh đuổi cũng không có cách nào a. Ai kêu chị yêu em đây?" Giang Hoài Sương đưa tay xoa bóp gò má mịn màng của Hứa Đan Lạc: "Chị không nỡ bỏ em, liền biết chị không cần công ty chứ."
"Vừa nãy chị nói yêu?" Hứa Đan Lạc lên tinh thần.
"Trước đây cũng từng trải qua giống vậy..." Giang Hoài Sương tìm cái remote, một lần nữa nâng cao nhiệt độ, Hứa Đan Lạc cuộn thành như cái kén, để lâu cũng không tốt a.
"Cái kia em muốn nghe thêm mấy lần nữa..." Hứa Đan Lạc duỗi ra tiểu trảo bắt váy ngủ của Giang Hoài Sương: "Không ba mẹ, không công ty, chờ em tốt nghiệp liền đi ra ngoài kiếm tiền nuôi chị có được hay không? Giống như mỗi ngày có thể ở nhà ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao... Em còn có thể nấu rất nhiều món ăn ngon cho chị, rất đa dạng."
Tuy rằng Hứa Đan Lạc quả thật là mong muốn mình trải qua cuộc sống thoải mái nhưng Giang Hoài Sương luôn cảm thấy, Hứa Đan Lạc là muốn lấy phương thức nuôi heo để chăn nuôi chính mình. "Chờ sau khi chị trở về sẽ cùng bọn họ nói chuyện, bọn họ bằng lòng thì sẽ không phản đối." Giang Hoài Sương đem chăn trên người Hứa Đan Lạc kéo xuống một chút, phòng ngừa bị ngộp chết. Suy nghĩ của ba mẹ mình, Giang Hoài Sương vẫn biết rõ. Nếu như chuyện năm đó của Hứa gia, đúng là vì mâu thuẫn bên trong mà biến thành như vậy, vậy mình và Hứa Đan Lạc yêu nhau sẽ không có lực cản gì. Huống chi hiện tại bọn họ nên vội vàng nghĩ làm sao cùng mình giải thích chuyện mười năm của Lâm Thanh Lam.
"Thật sự?" Hứa Đan Lạc cũng cảm thấy nhiệt độ thay đổi, tùy ý để Giang Hoài Sương đem chăn mền trên người mình kéo xuống."Nếu như bọn họ vẫn không đồng ý thì làm sao bây giờ?"
"Vậy thì bỏ trốn đi..." Giang Hoài Sương nhìn vẻ căng thẳng của Hứa Đan Lạc, đùa giỡn cười.
Bỏ trốn nha, thật là cái đề nghị không tệ. "Nếu như chị nguyện ý cùng em bỏ trốn... Tại sao không muốn cùng em..." Mặt Hứa Đan Lạc có chút nóng.
Cũng thật là chấp nhất khác thường... Giang Hoài Sương mặc kệ, vỗ vỗ lưng Hứa Đan Lạc: "Ngồi dậy."
"Tại sao? Em không muốn..." Hứa Đan Lạc gối trên đùi Giang Hoài Sương đến thật sướng, vừa mềm mại vừa thoải mái, không cam lòng di chuyển nửa phần.
"Dậy đi tắm rửa, còn phải đem những chăn gối vừa nãy rơi xuống đất thay đi, còn có ga trải giường." Giang Hoài Sương run run chân, muốn để đầu Hứa Đan Lạc trượt xuống.
"Không muốn không muốn..." Hứa Đan Lạc cũng không kịp nhớ chăn trên người dần nới lỏng, đưa tay vòng lấy eo Giang Hoài Sương: "Để em nằm thêm chút nữa đi."
"Vậy thì tiếp tục nằm đi." Giang Hoài Sương bất động nhưng âm thanh mang theo ba phần ý cười: "Ngược lại chị không thích ngủ trên giường không sạch sẽ, chị cũng không có hứng thú chạm vào người chưa tắm rửa." Lời vừa ra khỏi miệng, Giang Hoài Sương liền cảm giác được người đang gối lên chân của mình thân thể cứng lại, hai mắt chớp chớp mà nhìn mình, nhíu chặt tiểu lông mày giống như là đang phỏng đoán mình có phải đang lừa gạt nữa không.
Giang Hoài Sương vừa định mở miệng một lần nữa, liền thấy Hứa Đan Lạc nhanh chóng bò dậy, bao bọc chăn chạy vào phòng tắm, trong miệng còn nói thầm: "Chị đừng đổi ý!"
Không biết nên nói gì... Thật ra Giang Hoài Sương chỉ là muốn nói, có muốn mình lấy khăn tắm cho hay không mà thôi...
Cửa phòng tắm kêu ầm một tiếng, Giang Hoài Sương lắc đầu một cái, tắt điều hòa, mở cửa sổ thông khí, thuận tiện thu dọn chén đũa, đổi ga trải giường cùng chăn đệm. Từng chuyện vặt vãnh nhưng Giang Hoài Sương đều làm cực kỳ cẩn thận.
Đã thừa nhận Hứa Đan Lạc, vậy không cần phải nghĩ đến đường lui cho cả hai nữa. Nếu suy nghĩ giữ Hứa Đan Lạc hoàn chỉnh phòng ngừa hối hận, còn không bằng tóm chặt lấy hạnh phúc thuộc về mình. Chỉ cần mình không buông tay thì sẽ không có cơ hội hối hận. Nếu như Hứa Đan Lạc cố ý muốn cái gì đó để an lòng, chính mình đương nhiên là đồng ý cho. Giang Hoài Sương cảm giác trước đây mình có chút ngốc, thà chờ đợi tương lai Hứa Đan Lạc gặp được người càng tốt hơn, còn không bằng tin tưởng mình mới là người tốt nhất kia. Mắt thấy Hứa Đan Lạc càng ngày càng xinh đẹp, cuộc sống sau này sẽ rất bận rộn đi, bận đập mấy con ruồi a, Giang Hoài Sương âm thầm cười.
Cuộc sống giống như là một trận đánh cược, Giang Hoài Sương hy vọng là bản thân đánh canh bạc cuối cùng, đánh cược chân tâm của mình, cuối cùng cũng có thể thu hoạch kết cục viên mãn.
Cầm bút, ở văn kiện giải trừ quan hệ nhận nuôi kí tên của mình, Giang Hoài Sương biết đây là thời điểm để cả hai thành lập một mối quan hệ mới.
- ------------------------ Chính văn hoàn ------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.