Chương 81: Nghe trộm
Vân Võng Nhiên
17/05/2021
Giang Hoài Sương biết mình đối với Hứa Đan Lạc là thật lòng, thậm chí nghiêm túc đồng ý kiên trì làm bạn từ từ phát triển, nếu Hứa Đan Lạc không ly khai trước, chính mình chắc chắn sẽ không ruồng bỏ đoạn tình cảm này. Dù vậy tin tức Lâm Thanh Lam trở về, nếu nói trong lòng chưa từng nổi lên gợn sóng, vậy xác định là lời nói dối. Trên thế giới này, cho dù dễ mất đi cũng lưu lại dấu vết. Huống chi chuyện năm đó, vết thương ở trong lòng Giang Hoài Sương chưa bao giờ lành. Vì vậy ở Tề gia, khi nghe được Tiền Hiểu Đồng nói thì Giang Hoài Sương cảm thấy như trong nháy mắt bị vứt về Trường Hà ký ức, không có cách nào có thể giúp chuộc lỗi.
May mà, còn có Hứa Đan Lạc...
Sáng sớm tỉnh lại cảm thấy mọi thứ hôm qua giống như mộng cảnh. Giang Hoài Sương nhìn Hứa Đan Lạc còn ở bên người bình yên ngủ, đột nhiên có chút không thể tin tưởng, mình thẳng thắn mà bình tĩnh cùng nói ra đoạn chuyện cũ kia. Rõ ràng là mình giấu ở đáy lòng, xấu hổ khi nhìn người, chỉ cần là nghĩ đến thì sẽ đau thấu tim gan, nhưng dường như đêm qua sau khi nói hết thì xóa tan hơn phân nửa áp lực.
Chân chính yêu nhau, sẽ không rời đi sao... Giang Hoài Sương nhớ đến câu hứa hẹn nhẹ nhàng mà kiên định kia, dường như lúc này ấm áp đã chiếu vào trong phòng giống như ánh mặt trời.
Chính miệng của Hứa Đan Lạc nhẹ nhàng định ước, Giang Hoài Sương hài lòng nhắm mắt lại. Những thứ như hứa hẹn, tin hay không giống như là một canh bạc, Giang Hoài Sương rất vui mừng khi lúc này chính mình vẫn còn đang đặt cược.
Vì vậy sau khi qua đêm ở khách sạn, khôi phục tâm trạng bình thường, Giang Hoài Sương liền dẫn Hứa Đan Lạc về biệt thự. Cách cuộc hẹn với Lâm Thanh Lam còn lại hai ngày nhưng Giang Hoài Sương và Hứa Đan Lạc cực kỳ ăn ý không nhắc lại chuyện đó nữa. Bất kể là lúc trước Hứa Đan Lạc từ chối nghe Tề Tử Vũ giải thích hay là bây giờ thái độ hờ hững cũng làm cho Giang Hoài Sương cảm thấy, sau khi thi đại học, quả thật là Hứa Đan Lạc đã thay đổi rất nhiều.
Vốn dĩ tiểu loli ngoan ngoãn nghe lời, lại có chút mưu ma chước quỷ xấu xa, yêu thích dán mình làm nũng, lớn lên liền trở nên có chủ ý cùng tự lập. Hứa Đan Lạc trưởng thành là việc tốt nhưng trong lòng Giang Hoài Sương có chút là lạ. Tương đương việc Hứa Đan Lạc bắt đầu lớn lên, bắt đầu thành thục, bắt đầu tiếp xúc với càng nhiều người sẽ càng thay đổi nhiều hơn, mình còn có thể là người quan trọng nhất trong lòng hay không... Có thể đứa nhỏ sẽ gặp được người rất yêu thích bản thân, hoặc là bản thân rất yêu thích người ta, đến thời điểm đó chính mình nên làm gì... Giang Hoài Sương thường xuyên nghĩ như vậy. Yêu nhau, quan tâm, ngược lại có chút lo được lo mất...
Mặc kệ như thế nào thời gian trôi qua rất nhanh. Đảo mắt đã là sáng thứ bảy, ăn sáng xong, Giang ba và Giang mẹ lên thư phòng trên lầu, Giang Hoài Sương lôi kéo Hứa Đan Lạc rúc ở phòng khách xem tivi. Tuy là không đề cập đến buổi hẹn cơm trưa kia nhưng Hứa Đan Lạc vẫn cảm giác được Giang Hoài Sương là lạ, không giống như khẩn trương, đột nhiên có chút đau lòng. Lúc trước nghe Giang Hoài Sương kể chuyện đã qua, mình liền đối với Lâm Thanh Lam không có nửa phần hảo cảm, lại nghe được sau đó người kia vứt bỏ Giang Hoài Sương, hại chị ấy tự sát, tuy là tự nguyện thế nhưng đủ để Hứa Đan Lạc phẫn nộ. Thật không biết loại người này còn trở về làm cái gì... Tuy là nội tâm của Hứa Đan Lạc tức giận bất bình, thế nhưng không muốn biểu hiện ra nửa phần. Giang Hoài Sương đã đủ buồn phiền, tội gì mình lại gây thiêm phiền phức. Nhưng mà ý nghĩ chán ghét Lâm Thanh Lam càng thêm mãnh liệt hơn.
"Phải đi rồi." Trên tivi đã xuất hiện thông báo mười giờ sáng, Giang Hoài Sương chậm rãi đứng lên liền muốn trở về phòng thay quần áo.
Hứa Đan Lạc trơ mắt mà nhìn người kia đứng lên, đi hai bước, đang nhìn mình muốn nói lại thôi, trong lòng khó hiểu cũng hồi hộp theo. "Ừm..." Thật ra Hứa Đan Lạc nghĩ còn đi gặp loại người xấu kia làm cái gì.
"Em không sợ chị đi thì sẽ không trở lại à?" Giang Hoài Sương thấy gương mặt Hứa Đan Lạc nhẹ như mây gió, đột nhiên có chút khó chịu.
"(⊙o⊙)..." Hứa Đan Lạc ngây người, tự nhiên là mình chưa từng nghĩ đến nha... Giang Hoài Sương là người kiêu ngạo, chắc là sẽ không quay lại với người đã từng thương tổn mình. Không đúng, lúc trước Giang Hoài Sương khổ sở như vậy là bởi vì thật sự rất yêu Lâm Thanh Lam. Như vậy, nếu như gặp mặt lại sẽ phát sinh cái gì...
Hứa Đan Lạc ảo não, cúi đầu nhìn ngón tay, hai người gặp lại nhau thì cũng không đáng để cho mình khó chịu, nhưng hoàn toàn chưa hề nghĩ đến nếu như Giang Hoài Sương tha thứ cho Lâm Thanh Lam, nếu như Lâm Thanh Lam trở về chính là muốn một lần nữa bắt đầu lại, vậy thì đến cùng sự tình sẽ biến thành như thế nào...
Giang Hoài Sương nhìn Hứa Đan Lạc cúi đầu luẩn quẩn, trong lòng thoải mái. Còn tưởng rằng đối với chuyện mình đi gặp mối tình đầu thật sự không có phản ứng gì, xem ra là đánh giá quá cao, căn bản không nên nhìn mặt mà suy đoán.
"Chị sẽ trở về chứ..." Hứa Đan Lạc ngẩng đầu lên, mặt buồn rầu mà nhìn Giang Hoài Sương.
Lại thật ngu ngốc, thật sự... Giang Hoài Sương đối với trình độ dễ bị lừa của Hứa Đan Lạc triệt để không biết nói gì, nhưng trong lòng có chút hài lòng, vốn dĩ cảm xúc bàng hoàng bởi vì phải đi gặp Lâm Thanh Lam, cũng biến mất từ lúc nào. "Nếu như trong nhà có chè đang đợi, sẽ suy xét xem." Tuy giọng nói bình thản nhưng Giang Hoài Sương lại không che giấu được ý cười ở khóe mắt.
Nhìn thấy Giang Hoài Sương có chút giảo hoạt, Hứa Đan Lạc liền hiểu được mình lại mắc câu. Nhưng mà có thể làm cho Giang Hoài Sương khôi phục lại trạng thái thoải mái, tựa hồ mình bị đùa giỡn cũng không sao. "Em sẽ nấu chè đợi chị trở về." Hứa Đan Lạc ngoan ngoãn đáp lời, đứng lên, dáng vẻ như muốn đi về hướng phòng bếp nhưng khi đi ngang qua bên người Giang Hoài Sương thì nhanh chóng hôn ở trên môi, tiếp theo lùi xa, hoạt bát le lưỡi cười: "Trước tiên đóng dấu, lạc đường còn có thể được chú cảnh sát trả lại."
Con dấu... Lại không phải kiểm dịch thịt heo, Giang Hoài Sương vuốt môi, dở khóc dở cười đảo mắt ở cầu thang, cũng còn may, không có bị nhìn lén.
Tâm tình chuyển tốt, Giang Hoài Sương ra ngoài, Hứa Đan Lạc bắt đầu ngâm nguyên liệu chuẩn bị nấu chè. Hứa Đan Lạc chưa kịp chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu thì Giang mẹ liền đến. Từ tết đến giờ, Hứa Đan Lạc ít khi ở riêng cùng Giang mẹ, trong lòng liền dễ dàng hốt hoảng, còn tình hình lúc này cảm thấy càng thêm nghiêm trọng. Vì vậy lúc Giang mẹ có ý định mang mình ra ngoài đi dạo, tuy Hứa Đan Lạc muốn nấu chè cho Giang Hoài Sương nhưng vẫn là khuất phục. Vội vàng ngâm xong nguyên liệu, Hứa Đan Lạc liền theo Giang mẹ ra ngoài.
Lúc đó tài xế đem xe dừng ở cửa tiệm lẩu Tô Ký, nhìn thấy xe của Giang Hoài Sương cách đó không xa, chân của Hứa Đan Lạc có chút mềm nhũn, đột nhiên nảy sinh nghi vấn đối với lời mời này của Giang mẹ. Hứa Đan Lạc tràn đầy nghi vấn, hoảng loạn nhưng nỗ lực làm ra vẻ bình thường, tất nhiên Giang mẹ đều thấy ở trong mắt. Vì vậy đưa tay lôi kéo Hứa Đan Lạc phiền phiền nhiễu nhiễu xuống xe.
Mãi đến khi bị Giang mẹ kéo vào trong tiệm cà phê bên cạnh tiệm lẩu Tô Ký, Hứa Đan Lạc mới tìm được thần trí vừa bị dọa đi mất. Chỉ là Giang mẹ vẻ mặt nghiêm túc mà cao thâm khó dò, để Hứa Đan Lạc vẫn là không thể thả lỏng được.
"Chuyện của con và tiểu Sương, chúng ta đều đã biết, đối với chuyện đó, chúng ta làm trưởng bối không đồng ý." Giang mẹ ngồi vào chỗ của mình, dặn dò bồi bàn đưa lên hai ly cà phê, chậm rãi mở miệng nhưng miễn cưỡng quay về Hứa Đan Lạc, hạ xuống một câu nói.
Nghe được nửa câu đầu trong lòng Hứa Đan Lạc kinh hãi, ngược lại đến nửa câu sau không có bất ngờ quá to lớn. Có một số việc trước khi phát sinh, đều khiến người ta sợ hãi đoán đến đoán lui. Nhưng khi thật sự phát sinh, dù cho là kết quả xấu nhất cũng chỉ là hình thức mà thôi, không có bàng hoàng như trong tưởng tượng. Hứa Đan Lạc nắm bắt góc áo, tay hơi nắm chặt, chuyển động nói chuyện nhưng không biết nên cái gì. Không khó đoán được Giang mẹ là mưu đồ đã lâu, thừa dịp Giang Hoài Sương không ở nhà, kéo mình đi ra ngoài tỏ thái độ. Chỉ là Hứa Đan Lạc có chút không rõ, lẽ nào vừa nãy Giang mẹ không nhìn thấy Giang Hoài Sương dừng xe cách đây không xa sao?
Thấy Hứa Đan Lạc chỉ là nhìn chằm chằm ly cà phê truớc mặt, mím môi không có ý lên tiếng. Giang mẹ thở dài nói tiếp: "Con phải biết, tuy rằng con và tiểu Sương không có quan hệ máu mủ, thế nhưng tiểu Sương đứng ra nhận nuôi, hai đứa trong lúc đó vai vế đã được định. Con còn nhỏ, tương lai còn gặp được nhiều người tốt. Cho dù... cho dù tương lai vẫn yêu thích con gái, chúng ta cũng sẽ không phản đối. Nhưng mà tiểu Sương thì không được..."
"Tại sao, nếu như chỉ là bởi vì nhận nuôi, loại quan hệ trên pháp luật này có thể giải trừ, chúng con cũng không phải thật sự là mẹ con." Hứa Đan Lạc rốt cục mở miệng, âm thanh trầm thấp nhưng từng chữ rõ ràng.
"Không được là không được." Giang mẹ cau mày: "Không biết, cũng không muốn biết là nghĩ như thế nào. Nói chung, không thể cùng Giang Hoài Sương yêu đương. Nếu như con chủ động đáp ứng tách ra, hiện tại có thể dùng danh nghĩa chuyển 10% cổ phần Giang thị cho con. Đợi chúng ta trăm tuổi, cổ phần còn lại cũng đều là của con. Nếu như còn làm theo ý mình, chúng ta tất nhiên là có biện pháp cho con không có cách nào lấy đi một đồng xu từ Giang gia."
Điều kiện tương đối hậu hĩnh, Hứa Đan Lạc không hiểu tại sao Giang mẹ thà rằng ra điều kiện hậu hĩnh như vậy cũng không muốn mình và Giang Hoài Sương quen nhau...
Thấy Hứa Đan Lạc trầm mặc không mở miệng, Giang mẹ chỉ cho là đang suy nghĩ, vì vậy trì hoãn khẩu khí, ôn nhu nói: "Nhìn thấy loại tình cảm này thật sự không ổn định, cho dù con và tiểu Sương quen nhau không muốn điều kiện kia, không phải cái gì cũng đều không có? Còn không bằng cầm cổ phần của Giang thị, cả đời liền không cần vì tiền mà lo lắng."
"Con có thể tự mình kiếm tiền, tương lai cũng sẽ trả lại hai người tiền chi tiêu mấy năm chăm sóc cho con. Con thật sự không phải vì tiền mới bắt đầu, cũng sẽ không vì tiền mà tách ra..." Hứa Đan Lạc ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Giang mẹ, hồi đáp.
"Con có thể không để ý đến cổ phần của Giang thị, còn tiểu Sương thì sao đây? Nếu như hai ngươi kiên trì muốn yêu nhau, chúng ta sẽ thu hồi cổ phần trên tay Giang Hoài Sương. Rời khỏi Giang thị, còn có thể nở mày nở mặt như hiện tại sao?" Giang mẹ khẽ cắn răng, nếu như làm người ác, vậy thì không ngại lại tà ác hơn chút nữa.
Lòng bàn tay của Hứa Đan Lạc có chút chảy mồ hôi, không biết nên làm sao tiếp tục nói chuyện. Tuy rằng Hứa Đan Lạc vững tin tình cảm của cả hai, thế nhưng không đoán được Giang mẹ lại phản đối mãnh liệt như vậy. Nếu như bọn họ thật sự thà rằng không nhận con, cũng không muốn mình và Giang Hoài Sương yêu nhau, như vậy Giang Hoài Sương sẽ làm thế nào... Hứa Đan Lạc có thể lớn tiếng mà nói mình cái gì cũng không muốn, chỉ cần có thể cùng Giang Hoài Sương ở cạnh nhau. Nhưng không thể thay Giang Hoài Sương nói.
Ngay lúc Hứa Đan Lạc luẩn quẩn đến đòi mạng, điện thoại di động của Giang mẹ vang lên. Giang mẹ lấy ra xem, đứng dậy đóng lại cửa phòng, đưa điện thoại di động thả xuống trên mặt bàn, ấn xuống loa ngoài.
Sau vài giây không có gì thì trong điện thoại truyền ra giọng nói của một người: "Em vẫn luôn đúng giờ, đã gọi món ăn, nhìn xem có muốn thêm gì đó không?" Giọng nói xa lạ nhưng có chút êm tai. Hứa Đan Lạc bị hành động của Giang mẹ làm cho khó hiểu nhưng người kia duỗi ra ngón tay để ở môi, ra hiệu không được nói chuyện. Cho dù Giang mẹ không làm cái tư thế đó, Hứa Đan Lạc cũng không nói nửa lời, bởi vì âm thanh trong điện thoại tiếp tục vang lên, là giọng nói quen thuộc, là Giang Hoài Sương.
"Không cần, làm khó chị vẫn còn nhớ một ít." Giang Hoài Sương giọng nói xa cách nhưng mang theo vài phần oán niệm rõ ràng.
Là... Nghe trộm! Hứa Đan Lạc kinh ngạc nhìn Giang mẹ, không thể tin lại đang nghe trộm Giang Hoài Sương và Lâm Thanh Lam nói chuyện, còn lôi kéo mình vào! Phản ứng đầu tiên của Hứa Đan Lạc chính là phóng đến bên cạnh tiệm cà phê để nói cho Giang Hoài Sương biết, nhưng không ngờ bị Giang mẹ nắm chặt. Hứa Đan Lạc không dám dùng đại lực lôi kéo, chỉ có thể hướng về điện thoại lớn tiếng mật báo cho Giang Hoài Sương.
Giang mẹ cười: "Chiếc điện thoại di động kia đã sớm để chế độ yên tĩnh, trừ phi âm thanh có thể trực tiếp truyền đến quán ăn bên cạnh, nếu không đừng hy vọng có thể nghe được." Trên tay Giang mẹ dùng thêm mấy phần lực, kéo Hứa Đan Lạc ngồi xuống ghế sôpha.
Hứa Đan Lạc không biết nói gì, điện thoại đã để yên tĩnh, vậy vừa nãy còn đối với mình làm cái tư thế không cho phát ra âm thanh làm cái gì... Ngay thời khắc Hứa Đan Lạc và Giang mẹ một phen giằng co, Giang Hoài Sương và Lâm Thanh Lam đã hàn huyên xong xuôi, trong điện thoại di động đột nhiên trở nên cực kỳ yên tĩnh, thậm chí có thể nghe được âm thanh nồi lẩu sôi trào. Đường truyền di động không tốt... Hứa Đan Lạc thở dài nhưng trong lòng có chút sốt sắng. Giang mẹ làm cái này chắc không đơn giản chỉ là nghe trộm.
Nếu nói Hứa Đan Lạc không muốn biết Giang Hoài Sương sẽ cùng Lâm Thanh Lam đàm luận cái gì, đó là giả. Nhưng cho dù như thế nào cũng không nghĩ đến, lại thông qua loại phương pháp này để biết...
May mà, còn có Hứa Đan Lạc...
Sáng sớm tỉnh lại cảm thấy mọi thứ hôm qua giống như mộng cảnh. Giang Hoài Sương nhìn Hứa Đan Lạc còn ở bên người bình yên ngủ, đột nhiên có chút không thể tin tưởng, mình thẳng thắn mà bình tĩnh cùng nói ra đoạn chuyện cũ kia. Rõ ràng là mình giấu ở đáy lòng, xấu hổ khi nhìn người, chỉ cần là nghĩ đến thì sẽ đau thấu tim gan, nhưng dường như đêm qua sau khi nói hết thì xóa tan hơn phân nửa áp lực.
Chân chính yêu nhau, sẽ không rời đi sao... Giang Hoài Sương nhớ đến câu hứa hẹn nhẹ nhàng mà kiên định kia, dường như lúc này ấm áp đã chiếu vào trong phòng giống như ánh mặt trời.
Chính miệng của Hứa Đan Lạc nhẹ nhàng định ước, Giang Hoài Sương hài lòng nhắm mắt lại. Những thứ như hứa hẹn, tin hay không giống như là một canh bạc, Giang Hoài Sương rất vui mừng khi lúc này chính mình vẫn còn đang đặt cược.
Vì vậy sau khi qua đêm ở khách sạn, khôi phục tâm trạng bình thường, Giang Hoài Sương liền dẫn Hứa Đan Lạc về biệt thự. Cách cuộc hẹn với Lâm Thanh Lam còn lại hai ngày nhưng Giang Hoài Sương và Hứa Đan Lạc cực kỳ ăn ý không nhắc lại chuyện đó nữa. Bất kể là lúc trước Hứa Đan Lạc từ chối nghe Tề Tử Vũ giải thích hay là bây giờ thái độ hờ hững cũng làm cho Giang Hoài Sương cảm thấy, sau khi thi đại học, quả thật là Hứa Đan Lạc đã thay đổi rất nhiều.
Vốn dĩ tiểu loli ngoan ngoãn nghe lời, lại có chút mưu ma chước quỷ xấu xa, yêu thích dán mình làm nũng, lớn lên liền trở nên có chủ ý cùng tự lập. Hứa Đan Lạc trưởng thành là việc tốt nhưng trong lòng Giang Hoài Sương có chút là lạ. Tương đương việc Hứa Đan Lạc bắt đầu lớn lên, bắt đầu thành thục, bắt đầu tiếp xúc với càng nhiều người sẽ càng thay đổi nhiều hơn, mình còn có thể là người quan trọng nhất trong lòng hay không... Có thể đứa nhỏ sẽ gặp được người rất yêu thích bản thân, hoặc là bản thân rất yêu thích người ta, đến thời điểm đó chính mình nên làm gì... Giang Hoài Sương thường xuyên nghĩ như vậy. Yêu nhau, quan tâm, ngược lại có chút lo được lo mất...
Mặc kệ như thế nào thời gian trôi qua rất nhanh. Đảo mắt đã là sáng thứ bảy, ăn sáng xong, Giang ba và Giang mẹ lên thư phòng trên lầu, Giang Hoài Sương lôi kéo Hứa Đan Lạc rúc ở phòng khách xem tivi. Tuy là không đề cập đến buổi hẹn cơm trưa kia nhưng Hứa Đan Lạc vẫn cảm giác được Giang Hoài Sương là lạ, không giống như khẩn trương, đột nhiên có chút đau lòng. Lúc trước nghe Giang Hoài Sương kể chuyện đã qua, mình liền đối với Lâm Thanh Lam không có nửa phần hảo cảm, lại nghe được sau đó người kia vứt bỏ Giang Hoài Sương, hại chị ấy tự sát, tuy là tự nguyện thế nhưng đủ để Hứa Đan Lạc phẫn nộ. Thật không biết loại người này còn trở về làm cái gì... Tuy là nội tâm của Hứa Đan Lạc tức giận bất bình, thế nhưng không muốn biểu hiện ra nửa phần. Giang Hoài Sương đã đủ buồn phiền, tội gì mình lại gây thiêm phiền phức. Nhưng mà ý nghĩ chán ghét Lâm Thanh Lam càng thêm mãnh liệt hơn.
"Phải đi rồi." Trên tivi đã xuất hiện thông báo mười giờ sáng, Giang Hoài Sương chậm rãi đứng lên liền muốn trở về phòng thay quần áo.
Hứa Đan Lạc trơ mắt mà nhìn người kia đứng lên, đi hai bước, đang nhìn mình muốn nói lại thôi, trong lòng khó hiểu cũng hồi hộp theo. "Ừm..." Thật ra Hứa Đan Lạc nghĩ còn đi gặp loại người xấu kia làm cái gì.
"Em không sợ chị đi thì sẽ không trở lại à?" Giang Hoài Sương thấy gương mặt Hứa Đan Lạc nhẹ như mây gió, đột nhiên có chút khó chịu.
"(⊙o⊙)..." Hứa Đan Lạc ngây người, tự nhiên là mình chưa từng nghĩ đến nha... Giang Hoài Sương là người kiêu ngạo, chắc là sẽ không quay lại với người đã từng thương tổn mình. Không đúng, lúc trước Giang Hoài Sương khổ sở như vậy là bởi vì thật sự rất yêu Lâm Thanh Lam. Như vậy, nếu như gặp mặt lại sẽ phát sinh cái gì...
Hứa Đan Lạc ảo não, cúi đầu nhìn ngón tay, hai người gặp lại nhau thì cũng không đáng để cho mình khó chịu, nhưng hoàn toàn chưa hề nghĩ đến nếu như Giang Hoài Sương tha thứ cho Lâm Thanh Lam, nếu như Lâm Thanh Lam trở về chính là muốn một lần nữa bắt đầu lại, vậy thì đến cùng sự tình sẽ biến thành như thế nào...
Giang Hoài Sương nhìn Hứa Đan Lạc cúi đầu luẩn quẩn, trong lòng thoải mái. Còn tưởng rằng đối với chuyện mình đi gặp mối tình đầu thật sự không có phản ứng gì, xem ra là đánh giá quá cao, căn bản không nên nhìn mặt mà suy đoán.
"Chị sẽ trở về chứ..." Hứa Đan Lạc ngẩng đầu lên, mặt buồn rầu mà nhìn Giang Hoài Sương.
Lại thật ngu ngốc, thật sự... Giang Hoài Sương đối với trình độ dễ bị lừa của Hứa Đan Lạc triệt để không biết nói gì, nhưng trong lòng có chút hài lòng, vốn dĩ cảm xúc bàng hoàng bởi vì phải đi gặp Lâm Thanh Lam, cũng biến mất từ lúc nào. "Nếu như trong nhà có chè đang đợi, sẽ suy xét xem." Tuy giọng nói bình thản nhưng Giang Hoài Sương lại không che giấu được ý cười ở khóe mắt.
Nhìn thấy Giang Hoài Sương có chút giảo hoạt, Hứa Đan Lạc liền hiểu được mình lại mắc câu. Nhưng mà có thể làm cho Giang Hoài Sương khôi phục lại trạng thái thoải mái, tựa hồ mình bị đùa giỡn cũng không sao. "Em sẽ nấu chè đợi chị trở về." Hứa Đan Lạc ngoan ngoãn đáp lời, đứng lên, dáng vẻ như muốn đi về hướng phòng bếp nhưng khi đi ngang qua bên người Giang Hoài Sương thì nhanh chóng hôn ở trên môi, tiếp theo lùi xa, hoạt bát le lưỡi cười: "Trước tiên đóng dấu, lạc đường còn có thể được chú cảnh sát trả lại."
Con dấu... Lại không phải kiểm dịch thịt heo, Giang Hoài Sương vuốt môi, dở khóc dở cười đảo mắt ở cầu thang, cũng còn may, không có bị nhìn lén.
Tâm tình chuyển tốt, Giang Hoài Sương ra ngoài, Hứa Đan Lạc bắt đầu ngâm nguyên liệu chuẩn bị nấu chè. Hứa Đan Lạc chưa kịp chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu thì Giang mẹ liền đến. Từ tết đến giờ, Hứa Đan Lạc ít khi ở riêng cùng Giang mẹ, trong lòng liền dễ dàng hốt hoảng, còn tình hình lúc này cảm thấy càng thêm nghiêm trọng. Vì vậy lúc Giang mẹ có ý định mang mình ra ngoài đi dạo, tuy Hứa Đan Lạc muốn nấu chè cho Giang Hoài Sương nhưng vẫn là khuất phục. Vội vàng ngâm xong nguyên liệu, Hứa Đan Lạc liền theo Giang mẹ ra ngoài.
Lúc đó tài xế đem xe dừng ở cửa tiệm lẩu Tô Ký, nhìn thấy xe của Giang Hoài Sương cách đó không xa, chân của Hứa Đan Lạc có chút mềm nhũn, đột nhiên nảy sinh nghi vấn đối với lời mời này của Giang mẹ. Hứa Đan Lạc tràn đầy nghi vấn, hoảng loạn nhưng nỗ lực làm ra vẻ bình thường, tất nhiên Giang mẹ đều thấy ở trong mắt. Vì vậy đưa tay lôi kéo Hứa Đan Lạc phiền phiền nhiễu nhiễu xuống xe.
Mãi đến khi bị Giang mẹ kéo vào trong tiệm cà phê bên cạnh tiệm lẩu Tô Ký, Hứa Đan Lạc mới tìm được thần trí vừa bị dọa đi mất. Chỉ là Giang mẹ vẻ mặt nghiêm túc mà cao thâm khó dò, để Hứa Đan Lạc vẫn là không thể thả lỏng được.
"Chuyện của con và tiểu Sương, chúng ta đều đã biết, đối với chuyện đó, chúng ta làm trưởng bối không đồng ý." Giang mẹ ngồi vào chỗ của mình, dặn dò bồi bàn đưa lên hai ly cà phê, chậm rãi mở miệng nhưng miễn cưỡng quay về Hứa Đan Lạc, hạ xuống một câu nói.
Nghe được nửa câu đầu trong lòng Hứa Đan Lạc kinh hãi, ngược lại đến nửa câu sau không có bất ngờ quá to lớn. Có một số việc trước khi phát sinh, đều khiến người ta sợ hãi đoán đến đoán lui. Nhưng khi thật sự phát sinh, dù cho là kết quả xấu nhất cũng chỉ là hình thức mà thôi, không có bàng hoàng như trong tưởng tượng. Hứa Đan Lạc nắm bắt góc áo, tay hơi nắm chặt, chuyển động nói chuyện nhưng không biết nên cái gì. Không khó đoán được Giang mẹ là mưu đồ đã lâu, thừa dịp Giang Hoài Sương không ở nhà, kéo mình đi ra ngoài tỏ thái độ. Chỉ là Hứa Đan Lạc có chút không rõ, lẽ nào vừa nãy Giang mẹ không nhìn thấy Giang Hoài Sương dừng xe cách đây không xa sao?
Thấy Hứa Đan Lạc chỉ là nhìn chằm chằm ly cà phê truớc mặt, mím môi không có ý lên tiếng. Giang mẹ thở dài nói tiếp: "Con phải biết, tuy rằng con và tiểu Sương không có quan hệ máu mủ, thế nhưng tiểu Sương đứng ra nhận nuôi, hai đứa trong lúc đó vai vế đã được định. Con còn nhỏ, tương lai còn gặp được nhiều người tốt. Cho dù... cho dù tương lai vẫn yêu thích con gái, chúng ta cũng sẽ không phản đối. Nhưng mà tiểu Sương thì không được..."
"Tại sao, nếu như chỉ là bởi vì nhận nuôi, loại quan hệ trên pháp luật này có thể giải trừ, chúng con cũng không phải thật sự là mẹ con." Hứa Đan Lạc rốt cục mở miệng, âm thanh trầm thấp nhưng từng chữ rõ ràng.
"Không được là không được." Giang mẹ cau mày: "Không biết, cũng không muốn biết là nghĩ như thế nào. Nói chung, không thể cùng Giang Hoài Sương yêu đương. Nếu như con chủ động đáp ứng tách ra, hiện tại có thể dùng danh nghĩa chuyển 10% cổ phần Giang thị cho con. Đợi chúng ta trăm tuổi, cổ phần còn lại cũng đều là của con. Nếu như còn làm theo ý mình, chúng ta tất nhiên là có biện pháp cho con không có cách nào lấy đi một đồng xu từ Giang gia."
Điều kiện tương đối hậu hĩnh, Hứa Đan Lạc không hiểu tại sao Giang mẹ thà rằng ra điều kiện hậu hĩnh như vậy cũng không muốn mình và Giang Hoài Sương quen nhau...
Thấy Hứa Đan Lạc trầm mặc không mở miệng, Giang mẹ chỉ cho là đang suy nghĩ, vì vậy trì hoãn khẩu khí, ôn nhu nói: "Nhìn thấy loại tình cảm này thật sự không ổn định, cho dù con và tiểu Sương quen nhau không muốn điều kiện kia, không phải cái gì cũng đều không có? Còn không bằng cầm cổ phần của Giang thị, cả đời liền không cần vì tiền mà lo lắng."
"Con có thể tự mình kiếm tiền, tương lai cũng sẽ trả lại hai người tiền chi tiêu mấy năm chăm sóc cho con. Con thật sự không phải vì tiền mới bắt đầu, cũng sẽ không vì tiền mà tách ra..." Hứa Đan Lạc ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Giang mẹ, hồi đáp.
"Con có thể không để ý đến cổ phần của Giang thị, còn tiểu Sương thì sao đây? Nếu như hai ngươi kiên trì muốn yêu nhau, chúng ta sẽ thu hồi cổ phần trên tay Giang Hoài Sương. Rời khỏi Giang thị, còn có thể nở mày nở mặt như hiện tại sao?" Giang mẹ khẽ cắn răng, nếu như làm người ác, vậy thì không ngại lại tà ác hơn chút nữa.
Lòng bàn tay của Hứa Đan Lạc có chút chảy mồ hôi, không biết nên làm sao tiếp tục nói chuyện. Tuy rằng Hứa Đan Lạc vững tin tình cảm của cả hai, thế nhưng không đoán được Giang mẹ lại phản đối mãnh liệt như vậy. Nếu như bọn họ thật sự thà rằng không nhận con, cũng không muốn mình và Giang Hoài Sương yêu nhau, như vậy Giang Hoài Sương sẽ làm thế nào... Hứa Đan Lạc có thể lớn tiếng mà nói mình cái gì cũng không muốn, chỉ cần có thể cùng Giang Hoài Sương ở cạnh nhau. Nhưng không thể thay Giang Hoài Sương nói.
Ngay lúc Hứa Đan Lạc luẩn quẩn đến đòi mạng, điện thoại di động của Giang mẹ vang lên. Giang mẹ lấy ra xem, đứng dậy đóng lại cửa phòng, đưa điện thoại di động thả xuống trên mặt bàn, ấn xuống loa ngoài.
Sau vài giây không có gì thì trong điện thoại truyền ra giọng nói của một người: "Em vẫn luôn đúng giờ, đã gọi món ăn, nhìn xem có muốn thêm gì đó không?" Giọng nói xa lạ nhưng có chút êm tai. Hứa Đan Lạc bị hành động của Giang mẹ làm cho khó hiểu nhưng người kia duỗi ra ngón tay để ở môi, ra hiệu không được nói chuyện. Cho dù Giang mẹ không làm cái tư thế đó, Hứa Đan Lạc cũng không nói nửa lời, bởi vì âm thanh trong điện thoại tiếp tục vang lên, là giọng nói quen thuộc, là Giang Hoài Sương.
"Không cần, làm khó chị vẫn còn nhớ một ít." Giang Hoài Sương giọng nói xa cách nhưng mang theo vài phần oán niệm rõ ràng.
Là... Nghe trộm! Hứa Đan Lạc kinh ngạc nhìn Giang mẹ, không thể tin lại đang nghe trộm Giang Hoài Sương và Lâm Thanh Lam nói chuyện, còn lôi kéo mình vào! Phản ứng đầu tiên của Hứa Đan Lạc chính là phóng đến bên cạnh tiệm cà phê để nói cho Giang Hoài Sương biết, nhưng không ngờ bị Giang mẹ nắm chặt. Hứa Đan Lạc không dám dùng đại lực lôi kéo, chỉ có thể hướng về điện thoại lớn tiếng mật báo cho Giang Hoài Sương.
Giang mẹ cười: "Chiếc điện thoại di động kia đã sớm để chế độ yên tĩnh, trừ phi âm thanh có thể trực tiếp truyền đến quán ăn bên cạnh, nếu không đừng hy vọng có thể nghe được." Trên tay Giang mẹ dùng thêm mấy phần lực, kéo Hứa Đan Lạc ngồi xuống ghế sôpha.
Hứa Đan Lạc không biết nói gì, điện thoại đã để yên tĩnh, vậy vừa nãy còn đối với mình làm cái tư thế không cho phát ra âm thanh làm cái gì... Ngay thời khắc Hứa Đan Lạc và Giang mẹ một phen giằng co, Giang Hoài Sương và Lâm Thanh Lam đã hàn huyên xong xuôi, trong điện thoại di động đột nhiên trở nên cực kỳ yên tĩnh, thậm chí có thể nghe được âm thanh nồi lẩu sôi trào. Đường truyền di động không tốt... Hứa Đan Lạc thở dài nhưng trong lòng có chút sốt sắng. Giang mẹ làm cái này chắc không đơn giản chỉ là nghe trộm.
Nếu nói Hứa Đan Lạc không muốn biết Giang Hoài Sương sẽ cùng Lâm Thanh Lam đàm luận cái gì, đó là giả. Nhưng cho dù như thế nào cũng không nghĩ đến, lại thông qua loại phương pháp này để biết...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.