Chương 1: Nhận nuôi
Vân Võng Nhiên
17/05/2021
Thời tiết cuối tháng sáu vẫn còn rất nóng bức, Giang Hoài Sương từ chối nhiều cuộc hẹn, đúng giờ tan tầm bỏ chạy lấy người đi thẳng về nhà của mình ở trong nội thành. Chính xác mà nói, nàng là muốn đi thẳng đến phòng tắm. Mấy năm nay, tính tình của Giang Hoài Sương càng ngày càng lãnh đạm, bắt đầu không thích tiếng ồn của đám đông cùng những màu sắc rực rỡ. Hiện tại ngay cả không khí nóng bức cũng khiến nàng cảm thấy vô cùng không thích, vì thế bồn tắm lớn liền trở thành một nơi tồn tại tốt đẹp. Một người thích sạch sẽ như Giang Hoài Sương, vừa đến mùa hè liền hy vọng ngoại trừ thời gian đi làm, các thời điểm còn lại đều có thể ngâm mình ở trong nước lạnh.
Mở điều hòa, thoải mái mà nằm xuống bồn tắm lớn, Giang Hoài Sương cảm thấy trên người rốt cuộc mát mẻ, uống ngay một ngụm cà phê lạnh trong lon, thả lỏng tâm tình, có một chút sung sướng. Điện thoại di động đặt ở trên giá nhẹ nhàng rung lên, ở trong không gian này, mặc dù là tiếng rất nhỏ cũng có thể phát ra rất lớn.
Cầm lấy di động, là số lạ, Giang Hoài Sương suy nghĩ rồi bắt máy, bên kia đầu dây quả nhiên là tiếng của mẹ cô, Lưu Thục Cầm.
"Tiểu Sương a, gần đây có nhớ ba mẹ hay không?" Giang mẫu dùng ngữ khí quen thuộc mở đầu.
"Vâng." Giang Hoài Sương không yên lòng trả lời một tiếng. Thuận tiện thay đổi tư thế nằm trong bồn tắm, nghiêng người để phòng ngừa điện thoại bị rơi xuống nước do tư thế nằm quá thoải mái. Từ hai năm trước, hai người họ để lại công ty cho mình, bỏ đi du lịch thế giới. Sau đó ở những thời điểm kỳ quái mình luôn có thể nhận được cuộc gọi từ những dãy số xa lạ, mà câu mở đầu của mẹ thì mãi không thay đổi.
"Lần này là đến nơi nào?" Giang Hoài Sương nghĩ theo lịch trình thì chắc hẳn bọn họ đang ở Newzealand hoặc là Australia.
Không nghe thấy câu trả lời, Giang mẫu cũng không giận, mấy năm nay tính tình của con gái càng trầm ổn hơn, không còn là tiểu cô nương dính lấy ba mẹ nữa. Mặc dù có chút tiếc nuối nhưng càng nhiều là vui mừng: "Chúng ta ở nước Mỹ nha." Trong giọng nói có sự sung sướng không đoán được.
"Nước Mỹ?" Giang Hoài Sương lắc lắc lon cà phê trống rỗng, đưa tay cầm lấy một lon mới: "Ba mẹ không phải đã đến đó rất nhiều lần rồi sao, tại sao lại muốn đi nữa?"
"A, con không nên ngắt lời, mẹ gọi điện thoại là để nói chuyện nghiêm túc."
Giang Hoài Sương buồn cười tiếp tục uống cà phê, lần này lại có chuyện đứng đắn, chắc nửa ngày lại là dặn dò mình ăn cơm thật ngon, uống ít cà phê linh tinh. "Hả, chuyện nghiêm túc, mẹ nói đi..."
"Lần này mẹ thật sự là có chuyện nghiêm túc!" Giang mẫu chán nản, nghe tiếng uống nước ừng ực ở đầu bên kia điện thoại, không nghĩ cũng biết là đứa con gái mình đang nói chuyện cho có lệ. "Tiểu Sương a, con cũng không còn nhỏ, nếu không con nhận con nuôi đi."
Bên kia điện thoại, tiếng uống nước ừng ực đình chỉ trong nháy mắt, sau đó là tiếng phun nước rồi ho khan: "Mẹ, mẹ bị cái gì kích thích?"
Giang Hoài Sương buông lon cà phê trong tay, thuận khí hỏi: "Con không nghe lầm chứ. Mẹ, có phải mẹ nói muốn nhận con nuôi không? Thật ra con không có ý kiến gì, mẹ thích là tốt rồi." Việc kinh doanh của siêu thị nhà mình có thể nói là đứng hàng thứ năm trong nước. Nếu ba mẹ thật sự thất vọng đối với chuyện của mình, muốn nhận nuôi con trai hay con gái, nàng chắc chắn không để ý.
"Mẹ nói là để cho con nhận con nuôi." Thanh âm của Giang mẫu không lớn, từng câu từng chữ rất rõ ràng.
"Vì sao?" Nếu như mẹ không phải nói đùa, Giang Hoài Sương cũng bắt đầu nghiêm túc nhưng mà trong lòng vẫn có chút bực mình.
Giang mẫu nghe ra trong giọng nói của Giang Hoài Sương có chút hờn giận, ngữ khí liền cố gắng chậm lại: "Tiểu Sương a, con xem đi, con là thích con gái. Cho dù chúng ta có ép con kết hôn, đại khái chắc là con cũng không muốn."
Tạm dừng trong chốc lát, thấy Giang Hoài Sương giữ yên lặng, Giang mẫu liền tiếp tục nói: "Thật ra, chắc con đã sớm biết thái độ của mẹ và ba con. Chúng ta đều rất yêu con, Giang gia cũng chỉ có một nữ nhi bảo bối là con. Gia sản về sau chung quy cũng cần có người thừa kế đúng không? Chúng ta cũng không thể buộc con sinh con, vậy nhận nuôi cũng chính là lựa chọn tốt nhất không phải sao?"
"Con nói rồi, nếu ba mẹ muốn nhận nuôi hoặc là con thừa tự để có một đứa nhỏ kế thừa gia nghiệp cũng có thể. Vì sao muốn con nhận nuôi?" Giang Hoài Sương đối với mẹ vẫn nhẹ nhàng, thật sự không nỡ nói lời nhẫn tâm. Dù sao sáu năm trước khi hai người biết chuyện của mình chưa bao giờ trách móc nặng nề, nhưng Giang Hoài Sương biết, sau lưng mình hai người vẫn luôn thở dài, nếu không cũng sẽ không sớm đem công ty giao cho mình rồi đi du lịch nước ngoài. Cho nên trong lòng Giang Hoài Sương vẫn cảm thấy có lỗi.
"Tuy rằng ba mẹ lo lắng sản nghiệp Giang gia vất vả tích lũy được không có ai kế thừa, nhưng chúng ta cũng không hy vọng tạo thành cái phức tạp gì hay là tai họa ngầm gì cho con. Nếu như chúng ta ra mặt nhận con nuôi, như vậy chờ sau khi chúng ta qua đời, rất khó nói có thể xảy ra vấn đề tranh chấp phân chia tài sản cho con hay không, nhưng nếu con nhận nuôi thì sẽ không bị như vậy." Giang mẫu dùng lời lẽ sâu sắc dễ hiểu phân tích.
"Thật ra không có vấn đề gì cả." Giang Hoài Sương đột nhiên cảm thấy hơi mệt mỏi, thật ra đôi khi cô cảm thấy rất nhiều chuyện đều không có quan hệ gì.
"Con là chưa chịu khổ cho nên cảm thấy việc này không có vấn đề gì. Dù sao khi mẹ và ba con chết, còn có người chăm sóc trước lúc lâm chung. Vậy đến lúc con mất thì sao?" Giang mẫu bắt đầu nói đến vấn đề có tính nghiêm trọng.
"Đến lúc đó, mẹ và ba con có đi cũng không yên lòng a..." Giang mẫu thấy Giang Hoài Sương không có phản ứng gì, tiếp tục đem vấn đề nói theo hướng nghiêm trọng.
"Đình chỉ." Giang Hoài sương ấn điều khiển từ xa, đem điều hòa giảm thấp hai độ: "Mẹ càng nói càng thái quá."
"Vậy rốt cuộc con có nhận nuôi hay không?"
Giang Hoài Sương bất đắc dĩ, xem tình hình này, cho dù hôm nay mình không đáp ứng, mẹ cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua. Quên đi, với tiền của nhà mình, cho dù nhận nuôi mấy đứa cũng nuôi rất tốt, nếu như mẹ thích thì liền nhận nuôi vậy. "Con mới hai mươi bốn, hình như chưa đến tuổi nhận con nuôi. Để mấy năm nữa đi, đợi đến thời điểm con có thể nhận nuôi, con sẽ đi cô nhi viện đem một đứa trở về."
"Không sao cả, con nguyện ý nhận nuôi là tốt rồi. Đem giấy chứng nhận và những thứ khác gửi cho mẹ, thủ tục mẹ sẽ lo liệu cho con." Ngữ khí của Giang mẫu trở nên thoải mái hơn.
Giang Hoài Sương đột nhiên cảm thấy giống như là mình bị trúng kế: "Từ từ, có phải là mẹ đã nhìn trúng đứa bé nào ở Mỹ, chỉ chờ con đáp ứng hay không?"
"Nói bừa, đứa bé được nhận nuôi là đứa bé không có nhà, làm sao có thể là đứa bé của nhà ai đó." Giang mẫu trả lời bắt đầu có chút hung dữ: "Yên tâm đi, là một tiểu cô nương Trung Quốc, chắc chắn con sẽ thích con bé."
Giang Hoài Sương buồn bực, đây còn nói không phải là nhìn trúng, sau đó lập bẫy để mình rơi vào? "Nếu như ba mẹ nhìn trúng, con nhận nuôi không có vấn đề gì nhưng ba mẹ phải phụ trách nuôi đứa bé. Hiện tại con ở nội thành, hai phòng ngủ một phòng khách, không có chỗ cho đứa bé. Hơn nữa con bận rộn nhiều việc, không có thời gian chăm sóc đứa nhỏ."
"Con quay về biệt thự ở ngoại ô là được, mẹ sẽ giúp con mời một người giúp việc. Nhận về thì phải nuôi, cứ quyết định như vậy. Mẹ gửi cho con địa chỉ, ngày mai con đem giấy chứng nhận gửi đến cho mẹ. Chuyện còn lại con không cần lo, mẹ sẽ sắp xếp cho con, cam đoan vài ngày là xong. Tốt lắm, cứ như vậy nhé. Mẹ cúp điện thoại đây." Giang mẫu không để cho Giang Hoài Sương có thời gian cãi lời, đem một hơi nói hết, liền muốn tắt điện thoại.
"Thật là, ít nhất cũng phải cho con biết cô bé mấy tuổi rồi chứ." Còn phải bố trí phòng cùng những thứ khác nữa, Giang Hoài Sương hy vọng trước khi mẹ cúp điện thoại có thể nghe được vấn đề của mình.
"Đại khái năm tuổi rồi. Tốt lắm, cứ như vậy đi." Giang mẫu cúp điện thoại.
Giang Hoài Sương có chút hoảng hốt nhìn điện thoại bị tắt, ngắn ngủi như vậy liền lừa mình đồng ý nhận nuôi một đứa trẻ hoàn toàn xa lạ, không hề có trong dự định. Xem ra mẹ vì đạt được mục đích, bản lĩnh lừa gạt không từ thủ đoạn lại tăng lên.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, có thêm đứa bé, mỗi ngày có thể trôi qua nhanh hơn không chừng. Cô bé năm tuổi, có thể được mẹ để ý, chắc là rất đáng yêu. Giang Hoài Sương chậm rãi uống lon cà phê trong tay.
Điện thoại vừa buông xuống lại rung lên, là tin nhắn của Thang Biên Tâm: "Hôm nay em có đến đây không?" Giang Hoài Sương vuốt ve bàn phím, tựa hồ chính mình từ khi nghỉ hè đã xem nhẹ Thang Biên Tâm – mới quen không quá ba tháng. Ừ, cũng là do nàng ấy vận khí không tốt, ai bảo vừa mới hẹn hò không lâu mùa hè đã đến rồi. Nghĩ nghĩ, Giang Hoài Sương nhắn lại: "Cùng ra ngoài đi, em muốn mua vài thứ."
Từ trước đến nay mẹ là người giữ lời. Mẹ nói mấy ngày là xong, như vậy chắc là trong khoảng mười ngày đứa bé sẽ được đưa về đây. Hiện tại mình vẫn nên nhanh chóng đem phòng ngủ bố trí lại, nói như thế nào về sau cũng sống cùng nhau. Cũng không biết trẻ con năm tuổi phải trang trí phòng ngủ như thế nào, Giang Hoài Sương vừa mặc quần áo vừa suy nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.