Chương 89: Cô ấy chỉ yêu cô, cô không nên hoài nghi cô ấy
Ti Mộ
23/05/2021
"Thật ra phải nói như thế này, hai người có thể ở bên nhau, dường như vẫn là tôi làm mai cho."
Tiêu Linh nói xong cúi đầu cười, dường như trên mặt còn có chút tự đắc, nàng quay đầu nhìn Tô Mộc Nghiên nghieng đầu vẻ mặt toát lên sự nghi hoặc, nhắc nàng: "Cô quên à, lúc trước khi cô về nước chuẩn bị vào làm việc ở Thụy An, ba ba cô rất vui cũng rất coi trọng, mời bạn bè ở thương trường tới dùng cơm, giới thiệu cô với mọi người. Lúc đó tôi là tổng tài tập đoàn Tiêu thị tự nhiên cũng sẽ đến, lúc nhìn thấy cô, thật ra tôi có chút kinh ngạc, bởi vì nhiều năm không thấy, gặp lại cô, đột nhiên phát giác cô cực kỳ giống một người."
Tiêu Linh nói đến đó thì im bặt, nhưng đáp án đã rõ ràng trong lòng nhau, nên Tiêu Linh không nói, Tô Mộc Nghiên cũng không lộ ra nghi hoặc, nàng chỉ nghiêng mặt, đối với chuyện nàng và Kỷ Ninh Lan giống nhau tuy rằng không thể phủ nhận, nhưng cũng không thể thản nhiên thừa nhận.
"Khi đó Cảnh Phong rời Cảnh gia cũng đã bốn năm, vừa lúc cô ấy tốt nghiệp tìm việc làm, mặc dù tôi có đề nghị cô ấy vào Tiêu thị hỗ trợ, nhưng cô ấy không đồng ý. Thật ra bị cô ấy cự tuyệt là cái chắc rồi, cô ấy không muốn dựa vào người của Tiêu gia giúp mình sinh tồn, trong lòng tôi hiểu, cho nên vốn cũng không khuyên gì nhiều. Sau đó gặp cô, nghe ba cô nói cô muốn vào làm việc ở phòng nhân sự của Thụy An, linh cơ chợt động, tôi đã nghĩ đến việc giới thiệu Cảnh Phong đến Thụy An phỏng vấn, có thể qua được hay không còn phải xem bản lĩnh của cô ấy." Tiêu Linh nói xong, nàng dừng một chút, dưới ánh nhìn chăm chú của Tô Mộc Nghiên, nàng hít sâu một hơi, nói: "Được rồi, tôi thừa nhận lúc trước có ý nghĩ như vậy, là có trộn lẫn một chút ích kỷ bên trong. Tôi đáp ứng Cảnh Tư phải thay cô ấy chiếu cố Cảnh Phong thật tốt, tuy là nói đến làm việc ở Tiêu thị là lựa chọn tốt nhất, nhưng nếu cô ấy không muốn, tôi cũng không thể miễn cưỡng. Thụy An tuy không thể so với Tiêu gia và Cảnh gia, nhưng trong giới bất động sản có thanh danh và địa vị rất cao, huống hồ tôi và cô hằng năm có hợp tác qua lại, giới thiệu cô ấy vào Thụy An, thấy thế nào cũng là lựa chọn tốt nhất."
Cho đến nay Tô Mộc Nghiên đều nghĩ lúc trước hai người gặp nhau là trùng hợp, nhiều năm trôi qua, mỗi khi nàng nhớ đến buổi chiều lần đầu gặp mặt, trong lòng vẫn khó tránh khỏi cảm giác động tâm, nhưng giờ mới biết, thì ra vốn không có cái gì gọi là trùng hợp, tất cả tất cả, đều đã sớm được định.
"Sau đó Cảnh Phong quả thật vào Thụy An công tác, tôi xem cô ấy làm việc thật thuận lợi, trong lòng cũng an tâm không ít. Có điều Cảnh Phong là người luôn giấu kín tâm sự trong lòng, cô cũng biết, trừ phi cô ấy nguyện ý, không ai có thể đoán được tâm tư cô ấy, cho nên đến ba năm sau, khi lần đầu tiên thấy cô mang theo Cảnh Phong xuất hiện trước mặt tôi, tôi mới phát hiện, món ăn hỏng rồi." Tiêu Linh thở dài, ánh mắt chuyển hướng về phía ngoài của sổ xe, nhớ lại chuyện lúc trước, vẻ mặt vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười. "Xong bữa cơm đó, tôi liền lén hẹn Cảnh Phong ra ngoài, tùy rằng tôi quan tâm cô ấy, nhưng tôi cũng thương tiếc cô, tôi sợ cô ấy nhất thời hứng khởi, nên tôi rất nghiêm túc hỏi cô ấy, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Nhưng Mộc Nghiên à, cô đoán xem Cảnh Phong nói thế nào?"
Sau đó Tiêu Linh dời ánh mắt từ ngoài cửa sổ xe trở về, rơi xuống người Tô Mộc Nghiên, ánh mắt sáng nóng lên, trong lòng Tô Mộc Nghiên không kiềm chế được ở trong tiếng cười của Tiêu Linh mà đập mãnh liệt.
"Cô ấy chỉ nói năm chữ, cô ấy nói cô ấy thật sự nghiêm túc. Tôi chưa từng nhìn thấy qua vẻ mặt chân thật như vậy của cô ấy, giây phút đó, chỉ nhìn vẻ mặt đó, tôi cảm thấy tôi không còn gì để nói thêm nữa. Cho nên những năm gần đây, tôi vẫn để mắt đến từng bước đi của hai người, phần lớn đều nhịn không được sốt ruột giùm cô." Tiêu Linh bật cười, dường như nghĩ đến chuyện gì thú vị, nàng vươn tay điểm nhẹ lên trán Tô Mộc Nghiên, nói: "Cô đó, vẫn luôn nghĩ mình mới là chủ động, nhưng mấy năm nay tôi rõ ràng nhìn thấy, nhìn cô từng bước rơi vào cái bẫy 'lạt mềm buộc chặt' của Cảnh Phong mà còn không biết. Tôi sốt ruột giùm cô, lại nhịn không được phải 'chậc chậc' khen ngợi Cảnh Phong, thủ đoạn này thật lợi hại nha, ngay cả tôi cũng cảm thấy không bằng."
Không có người nào nghe được chuyện mình bị ăn gắt gao như vậy mà còn có thể thấy vui nổi, huống chi là Tô Mộc Nghiên tâm cao khí ngạo, nhưng bên trong cái cảm xúc không cam tâm đó, lòng nàng lại nhịn không được sinh ra một chút ngọt ngào. Bởi vì Tiêu Linh nói, ý tứ trong đó, đều nói cho nàng, đích xác là nàng được Cảnh Phong yêu, không có Kỷ Ninh Lan, cũng không có ai khác, cho đến nay, đều chỉ có một mình Tô Mộc Nghiên nàng mà thôi.
Ngọt ngào trong lòng lướt qua, Tô Mộc Nghiên cau mày, hỏi: "Nhưng mà, năm đó Cảnh Phong rời Cảnh gia, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Người người đều cảm thấy sinh ra ở đại gia tộc như Cảnh gia, thân phận địa vị dường như sẽ bẩm sinh tài trí hơn người, thân thế như vậy người bình thường xem ra tuyệt đối là rất hạnh phúc. Nhưng Cảnh Phong không cảm thấy vui vẻ, bởi vì hoàn cảnh đặc thù của Cảnh gia, cho nên cô ấy cũng không thể cảm nhận được bao nhiêu thoải mái và vui vẻ. Người anh trai duy nhất mất sớm, ba của cô ấy đem toàn bộ hy vọng ký thác lên người cô ấy, cho nên đối với cô ấy rất hà khắc. Tôi biết cô ấy có suy nghĩ muốn chạy trốn đã lâu rồi, chính là sau khi mẹ cô ấy qua đời, mới chính thức muốn chuyển biến thành hành động. Có điều cô cũng có thể đoán được, gia tộc như Cảnh gia, chỉ cần muốn, thì tìm một người là chuyện vô cùng dễ dàng, muốn rời đi, nào có đơn giản như vậy." Tiêu Linh nhẹ nhàng bâng quơ tự thuật, đột nhiên ngay lúc này dừng lại, Tô Mộc Nghiên có thể dự cảm được chuyện tiếp theo nàng muốn nói, tuyệt đối bất thường. "Cho đến sau đó, đã xảy ra một sự kiện. Một cô giáo dạy dương cầm đến Cảnh gia, đúng vậy, người này không phải ai khác, chính là Kỷ Ninh lan. Chắc cô cũng nghe Cảnh Tư nói đến chuyện này, có điều, cai đó là người ngoài nhìn thấy, vốn không phải sự thật."
Tô Mộc Nghiên không nói gì, nàng chính là hít sâu một hơi, đợi Tiêu Linh nói tiếp.
"Theo như tôi thấy mà nói, Kỷ Ninh Lan là một người có dã tâm, bắt đầu từ lúc cô ta bước vào Cảnh gia, cô ta đã có âm mưu và mục đích tiếp cận Cảnh Phong, dựa vào cô ấy để vào Cảnh gia. Những gì cô ta muốn thật rất đơn giản, chính là Cảnh gia có khả năng cho cô ta tiền tài và địa vị." Tiêu Linh nhún vai, cười nói: "Nghe ra có vẻ kỳ lạ, phải không? Nhưng quả thật cô ta đến vì như vậy, dựa vào Cảnh Phong, từng chút từng chút thực hiện kế hoạch của cô ta. Không thể không nói, Kỷ Ninh Lan rất dã tâm cũng rất thủ đoạn, có điều cô ta tự cho là mình lợi dụng người ta, nhưng không hề nghĩ đến bản thân mình rất có khả năng chỉ là một quân cờ trong kế hoạch của người khác."
Hay là...
Ý niệm trong đầu Tô Mộc Nghiên chợt lóe lên, nàng mở to mắt nhìn, ngực hơi phập phồng, dường như hiểu ra được cái gì.
Tiêu Linh im lặng nhìn Tô Mộc Nghiên, cho đến giờ phút này, nàng mới mỉm cười khẳng định suy nghĩ của Tô Mộc Nghiên: "Đúng, như cô nghĩ đó. Ngay từ đầu Cảnh Phong đã nhìn ra dã tâm của Kỷ Ninh Lan, cô ấy không vạch trần mà còn phối hợp, chẳng qua chỉ là thấy được cơ hội rời đi Cảnh gia trên người Kỷ Ninh Lan thôi. Chỉ là, bí mật này từ sau khi Cảnh Phong rời khỏi Cảnh gia, vẫn giấu kín trong lòng, người biết cũng không nhiều." Tiêu Linh nói xong dừng lại, nàng híp mắt trầm tư trong chốc lát, nói: "Mấy năm nay, đại khái Kỷ Ninh Lan vẫn sống trong mộng đẹp, thật đáng tiếc, bây giờ đã vỡ nát."
"Cô ấy chưa từng nói với tôi." Tô Mộc Nghiên quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, biểu tình trên mặt trong lúc nhất thời có chút tịch mịch, cũng có chút buồn bã mất mát. "Nhiều năm như vậy, chúng tôi sớm chiều bên nhau, rõ ràng cô ấy có trăm ngàn cơ hội để thẳng thắn với tôi, nhưng cái gì cô ấy cũng không nói."
"Mộc Nghiên, năm năm nay, hai người là quan hệ gì đây?" Tiêu Linh hỏi: "Lúc đầu, cô xem người ta là bạn giường để tiêu khiển, sau đó, cô xem người ta là nhân viên đắc lực không thể thiếu trong công việc, nhưng không hề xem cô ấy là người yêu. Quan hệ danh bất chính ngôn bất thuận như vậy, cô kêu người ta lấy thân phận gì để nói ra tất cả với cô đây?"
Tô Mộc Nghiên tức cười, thời gian qua, nàng đối xử với Cảnh Phong xác thực không thể gọi là dịu dàng săn sóc, nàng ngốc nghếch không biết làm sao biểu đạt tình yêu của nàng với Cảnh Phong, nàng chỉ biết dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để nắm Cảnh Phong trong tay, lấy thân phận tổng giám đốc chèn ép cô ấy, áp bức cô ấy, không cho cô ấy thoát khỏi tầm mắt mình. Cho dù là thời gian ở chung sau khi tan tầm, so với việc nghe thân thế Cảnh Phong, nàng càng quan tâm đến thời khắc cùng thân thể Cảnh Phong ôm nhau.
"Sau đó hai người ở bên nhau, thật ra Cảnh Phong có nghĩ đến muốn nói ra tất cả với cô, chỉ là cô còn nhớ không? Lúc ấy xảy ra rất nhiều chuyện, mọi chuyện dường như đua nhau kéo đến, làm rối loạn cuộc sống của hai người, khi đó Cảnh Phong từng cho cô lựa chọn, là cô chọn Thụy An, lựa chọn muốn thắng anh trai của mình." Tiêu Linh mỉm cười, "Mộc Nghiên, mấy năm nay, chỉ cần cô muốn, có khi nào Cảnh Phong để cô thất vọng chưa?"
Lòng bàn tay Tô Mộc Nghiên hơi phát run, nàng nhớ tới chuyển biến của Cảnh Phong ngày cuối cùng đó, Cảnh Phong hỏi nàng, Thụy An có phải quan trọng như vậy không, nàng thậm chí không thèm nghĩ tới thâm ý trong câu hỏi của Cảnh Phong, nàng chính là thực khẳng định trả lời Cảnh Phong, nàng nói nàng không chỉ muốn Thụy An, nàng còn muốn thắng Tô Lập Hằng.
Mà lúc trước, lúc Cảnh Phong hỏi nàng, vốn không có nói cho nàng, đạt được tất cả là cái gì. Nhưng mà, nếu Cảnh Phong nói, vậy thì nàng phải lựa chọn thế nào đây?
Ánh mắt Tô Mộc Nghiên thất thần nhìn ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: "Cô ấy có thể nói cho tối biết, thậm chí khi tôi hiểu lầm cô ấy, một câu giải thích cô ấy cũng không nói."
"Cô kêu cô ấy làm sao nói nên lời đây? Mộc Nghiên, nếu lúc đó Cảnh Phong nói cho cô biết tất cả, vậy thì lúc đó giữa cô ấy và Thụy An, cô sẽ chọn lựa như thế nào?" Tiêu Linh thở dài, nói: "Hơn nữa, lúc đó dù có nói ra thì có thể làm được gì? Để cô tận mắt chứng kiến Cảnh Tư từng bước ép sát cô ấy, nắm bắt cô trong tay làm lợi thế để áp chế cô ấy, khiến cô ấy không thể động đậy được. Mộc Nghiên, nếu không phải vì cô, có thể cả đời này Cảnh Phong cũng sẽ không bước chân vào Cảnh gia nữa, mà nếu không phải do cô ấy đứng giữa chu toàn mọi chuyện, cô cho là y theo tính cách và thủ đoạn của Cảnh Tư, sẽ dễ dàng buông tha cho anh trai cô vậy sao? Nếu không phải lúc này đây tôi trở về, lấy thân phận tổng tài Tiêu thị ngăn chặn lại áp chế của Cảnh Tư với cô ấy, Cảnh Phong căn bản không có cách nào buông tay phản kích."
Tô Mộc Nghiên trầm mặc, nàng quay nhanh đầu lại nhìn Tiêu Linh, kinh ngạc nhìn Tiêu Linh vươn tay vuốt tóc nàng, nói: "Mộc Nghiên, Cảnh Phong là người giữ kín trong lòng tình yêu và tâm sự, nhưng rốt cuộc tâm tư của cô ấy đối với cô thế nào, chẳng lẽ cô ấy không nói, cô cũng không cảm giác được sao?" Tiêu Linh mỉm cười, "Nếu không phải yêu cô, dựa theo cá tính của cô ấy, làm sao lại yên lặng bảo vệ cô nhiều năm như vậy, vì cô mà không hề phản kháng quay về Cảnh gia, tùy ý để Cảnh Tư áp chế? Cô ấy yêu cô, chỉ có điểm này, bất luận thế nào cô cũng không nên hoài nghi cô ấy."
Tiêu Linh nói xong cúi đầu cười, dường như trên mặt còn có chút tự đắc, nàng quay đầu nhìn Tô Mộc Nghiên nghieng đầu vẻ mặt toát lên sự nghi hoặc, nhắc nàng: "Cô quên à, lúc trước khi cô về nước chuẩn bị vào làm việc ở Thụy An, ba ba cô rất vui cũng rất coi trọng, mời bạn bè ở thương trường tới dùng cơm, giới thiệu cô với mọi người. Lúc đó tôi là tổng tài tập đoàn Tiêu thị tự nhiên cũng sẽ đến, lúc nhìn thấy cô, thật ra tôi có chút kinh ngạc, bởi vì nhiều năm không thấy, gặp lại cô, đột nhiên phát giác cô cực kỳ giống một người."
Tiêu Linh nói đến đó thì im bặt, nhưng đáp án đã rõ ràng trong lòng nhau, nên Tiêu Linh không nói, Tô Mộc Nghiên cũng không lộ ra nghi hoặc, nàng chỉ nghiêng mặt, đối với chuyện nàng và Kỷ Ninh Lan giống nhau tuy rằng không thể phủ nhận, nhưng cũng không thể thản nhiên thừa nhận.
"Khi đó Cảnh Phong rời Cảnh gia cũng đã bốn năm, vừa lúc cô ấy tốt nghiệp tìm việc làm, mặc dù tôi có đề nghị cô ấy vào Tiêu thị hỗ trợ, nhưng cô ấy không đồng ý. Thật ra bị cô ấy cự tuyệt là cái chắc rồi, cô ấy không muốn dựa vào người của Tiêu gia giúp mình sinh tồn, trong lòng tôi hiểu, cho nên vốn cũng không khuyên gì nhiều. Sau đó gặp cô, nghe ba cô nói cô muốn vào làm việc ở phòng nhân sự của Thụy An, linh cơ chợt động, tôi đã nghĩ đến việc giới thiệu Cảnh Phong đến Thụy An phỏng vấn, có thể qua được hay không còn phải xem bản lĩnh của cô ấy." Tiêu Linh nói xong, nàng dừng một chút, dưới ánh nhìn chăm chú của Tô Mộc Nghiên, nàng hít sâu một hơi, nói: "Được rồi, tôi thừa nhận lúc trước có ý nghĩ như vậy, là có trộn lẫn một chút ích kỷ bên trong. Tôi đáp ứng Cảnh Tư phải thay cô ấy chiếu cố Cảnh Phong thật tốt, tuy là nói đến làm việc ở Tiêu thị là lựa chọn tốt nhất, nhưng nếu cô ấy không muốn, tôi cũng không thể miễn cưỡng. Thụy An tuy không thể so với Tiêu gia và Cảnh gia, nhưng trong giới bất động sản có thanh danh và địa vị rất cao, huống hồ tôi và cô hằng năm có hợp tác qua lại, giới thiệu cô ấy vào Thụy An, thấy thế nào cũng là lựa chọn tốt nhất."
Cho đến nay Tô Mộc Nghiên đều nghĩ lúc trước hai người gặp nhau là trùng hợp, nhiều năm trôi qua, mỗi khi nàng nhớ đến buổi chiều lần đầu gặp mặt, trong lòng vẫn khó tránh khỏi cảm giác động tâm, nhưng giờ mới biết, thì ra vốn không có cái gì gọi là trùng hợp, tất cả tất cả, đều đã sớm được định.
"Sau đó Cảnh Phong quả thật vào Thụy An công tác, tôi xem cô ấy làm việc thật thuận lợi, trong lòng cũng an tâm không ít. Có điều Cảnh Phong là người luôn giấu kín tâm sự trong lòng, cô cũng biết, trừ phi cô ấy nguyện ý, không ai có thể đoán được tâm tư cô ấy, cho nên đến ba năm sau, khi lần đầu tiên thấy cô mang theo Cảnh Phong xuất hiện trước mặt tôi, tôi mới phát hiện, món ăn hỏng rồi." Tiêu Linh thở dài, ánh mắt chuyển hướng về phía ngoài của sổ xe, nhớ lại chuyện lúc trước, vẻ mặt vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười. "Xong bữa cơm đó, tôi liền lén hẹn Cảnh Phong ra ngoài, tùy rằng tôi quan tâm cô ấy, nhưng tôi cũng thương tiếc cô, tôi sợ cô ấy nhất thời hứng khởi, nên tôi rất nghiêm túc hỏi cô ấy, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Nhưng Mộc Nghiên à, cô đoán xem Cảnh Phong nói thế nào?"
Sau đó Tiêu Linh dời ánh mắt từ ngoài cửa sổ xe trở về, rơi xuống người Tô Mộc Nghiên, ánh mắt sáng nóng lên, trong lòng Tô Mộc Nghiên không kiềm chế được ở trong tiếng cười của Tiêu Linh mà đập mãnh liệt.
"Cô ấy chỉ nói năm chữ, cô ấy nói cô ấy thật sự nghiêm túc. Tôi chưa từng nhìn thấy qua vẻ mặt chân thật như vậy của cô ấy, giây phút đó, chỉ nhìn vẻ mặt đó, tôi cảm thấy tôi không còn gì để nói thêm nữa. Cho nên những năm gần đây, tôi vẫn để mắt đến từng bước đi của hai người, phần lớn đều nhịn không được sốt ruột giùm cô." Tiêu Linh bật cười, dường như nghĩ đến chuyện gì thú vị, nàng vươn tay điểm nhẹ lên trán Tô Mộc Nghiên, nói: "Cô đó, vẫn luôn nghĩ mình mới là chủ động, nhưng mấy năm nay tôi rõ ràng nhìn thấy, nhìn cô từng bước rơi vào cái bẫy 'lạt mềm buộc chặt' của Cảnh Phong mà còn không biết. Tôi sốt ruột giùm cô, lại nhịn không được phải 'chậc chậc' khen ngợi Cảnh Phong, thủ đoạn này thật lợi hại nha, ngay cả tôi cũng cảm thấy không bằng."
Không có người nào nghe được chuyện mình bị ăn gắt gao như vậy mà còn có thể thấy vui nổi, huống chi là Tô Mộc Nghiên tâm cao khí ngạo, nhưng bên trong cái cảm xúc không cam tâm đó, lòng nàng lại nhịn không được sinh ra một chút ngọt ngào. Bởi vì Tiêu Linh nói, ý tứ trong đó, đều nói cho nàng, đích xác là nàng được Cảnh Phong yêu, không có Kỷ Ninh Lan, cũng không có ai khác, cho đến nay, đều chỉ có một mình Tô Mộc Nghiên nàng mà thôi.
Ngọt ngào trong lòng lướt qua, Tô Mộc Nghiên cau mày, hỏi: "Nhưng mà, năm đó Cảnh Phong rời Cảnh gia, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Người người đều cảm thấy sinh ra ở đại gia tộc như Cảnh gia, thân phận địa vị dường như sẽ bẩm sinh tài trí hơn người, thân thế như vậy người bình thường xem ra tuyệt đối là rất hạnh phúc. Nhưng Cảnh Phong không cảm thấy vui vẻ, bởi vì hoàn cảnh đặc thù của Cảnh gia, cho nên cô ấy cũng không thể cảm nhận được bao nhiêu thoải mái và vui vẻ. Người anh trai duy nhất mất sớm, ba của cô ấy đem toàn bộ hy vọng ký thác lên người cô ấy, cho nên đối với cô ấy rất hà khắc. Tôi biết cô ấy có suy nghĩ muốn chạy trốn đã lâu rồi, chính là sau khi mẹ cô ấy qua đời, mới chính thức muốn chuyển biến thành hành động. Có điều cô cũng có thể đoán được, gia tộc như Cảnh gia, chỉ cần muốn, thì tìm một người là chuyện vô cùng dễ dàng, muốn rời đi, nào có đơn giản như vậy." Tiêu Linh nhẹ nhàng bâng quơ tự thuật, đột nhiên ngay lúc này dừng lại, Tô Mộc Nghiên có thể dự cảm được chuyện tiếp theo nàng muốn nói, tuyệt đối bất thường. "Cho đến sau đó, đã xảy ra một sự kiện. Một cô giáo dạy dương cầm đến Cảnh gia, đúng vậy, người này không phải ai khác, chính là Kỷ Ninh lan. Chắc cô cũng nghe Cảnh Tư nói đến chuyện này, có điều, cai đó là người ngoài nhìn thấy, vốn không phải sự thật."
Tô Mộc Nghiên không nói gì, nàng chính là hít sâu một hơi, đợi Tiêu Linh nói tiếp.
"Theo như tôi thấy mà nói, Kỷ Ninh Lan là một người có dã tâm, bắt đầu từ lúc cô ta bước vào Cảnh gia, cô ta đã có âm mưu và mục đích tiếp cận Cảnh Phong, dựa vào cô ấy để vào Cảnh gia. Những gì cô ta muốn thật rất đơn giản, chính là Cảnh gia có khả năng cho cô ta tiền tài và địa vị." Tiêu Linh nhún vai, cười nói: "Nghe ra có vẻ kỳ lạ, phải không? Nhưng quả thật cô ta đến vì như vậy, dựa vào Cảnh Phong, từng chút từng chút thực hiện kế hoạch của cô ta. Không thể không nói, Kỷ Ninh Lan rất dã tâm cũng rất thủ đoạn, có điều cô ta tự cho là mình lợi dụng người ta, nhưng không hề nghĩ đến bản thân mình rất có khả năng chỉ là một quân cờ trong kế hoạch của người khác."
Hay là...
Ý niệm trong đầu Tô Mộc Nghiên chợt lóe lên, nàng mở to mắt nhìn, ngực hơi phập phồng, dường như hiểu ra được cái gì.
Tiêu Linh im lặng nhìn Tô Mộc Nghiên, cho đến giờ phút này, nàng mới mỉm cười khẳng định suy nghĩ của Tô Mộc Nghiên: "Đúng, như cô nghĩ đó. Ngay từ đầu Cảnh Phong đã nhìn ra dã tâm của Kỷ Ninh Lan, cô ấy không vạch trần mà còn phối hợp, chẳng qua chỉ là thấy được cơ hội rời đi Cảnh gia trên người Kỷ Ninh Lan thôi. Chỉ là, bí mật này từ sau khi Cảnh Phong rời khỏi Cảnh gia, vẫn giấu kín trong lòng, người biết cũng không nhiều." Tiêu Linh nói xong dừng lại, nàng híp mắt trầm tư trong chốc lát, nói: "Mấy năm nay, đại khái Kỷ Ninh Lan vẫn sống trong mộng đẹp, thật đáng tiếc, bây giờ đã vỡ nát."
"Cô ấy chưa từng nói với tôi." Tô Mộc Nghiên quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, biểu tình trên mặt trong lúc nhất thời có chút tịch mịch, cũng có chút buồn bã mất mát. "Nhiều năm như vậy, chúng tôi sớm chiều bên nhau, rõ ràng cô ấy có trăm ngàn cơ hội để thẳng thắn với tôi, nhưng cái gì cô ấy cũng không nói."
"Mộc Nghiên, năm năm nay, hai người là quan hệ gì đây?" Tiêu Linh hỏi: "Lúc đầu, cô xem người ta là bạn giường để tiêu khiển, sau đó, cô xem người ta là nhân viên đắc lực không thể thiếu trong công việc, nhưng không hề xem cô ấy là người yêu. Quan hệ danh bất chính ngôn bất thuận như vậy, cô kêu người ta lấy thân phận gì để nói ra tất cả với cô đây?"
Tô Mộc Nghiên tức cười, thời gian qua, nàng đối xử với Cảnh Phong xác thực không thể gọi là dịu dàng săn sóc, nàng ngốc nghếch không biết làm sao biểu đạt tình yêu của nàng với Cảnh Phong, nàng chỉ biết dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để nắm Cảnh Phong trong tay, lấy thân phận tổng giám đốc chèn ép cô ấy, áp bức cô ấy, không cho cô ấy thoát khỏi tầm mắt mình. Cho dù là thời gian ở chung sau khi tan tầm, so với việc nghe thân thế Cảnh Phong, nàng càng quan tâm đến thời khắc cùng thân thể Cảnh Phong ôm nhau.
"Sau đó hai người ở bên nhau, thật ra Cảnh Phong có nghĩ đến muốn nói ra tất cả với cô, chỉ là cô còn nhớ không? Lúc ấy xảy ra rất nhiều chuyện, mọi chuyện dường như đua nhau kéo đến, làm rối loạn cuộc sống của hai người, khi đó Cảnh Phong từng cho cô lựa chọn, là cô chọn Thụy An, lựa chọn muốn thắng anh trai của mình." Tiêu Linh mỉm cười, "Mộc Nghiên, mấy năm nay, chỉ cần cô muốn, có khi nào Cảnh Phong để cô thất vọng chưa?"
Lòng bàn tay Tô Mộc Nghiên hơi phát run, nàng nhớ tới chuyển biến của Cảnh Phong ngày cuối cùng đó, Cảnh Phong hỏi nàng, Thụy An có phải quan trọng như vậy không, nàng thậm chí không thèm nghĩ tới thâm ý trong câu hỏi của Cảnh Phong, nàng chính là thực khẳng định trả lời Cảnh Phong, nàng nói nàng không chỉ muốn Thụy An, nàng còn muốn thắng Tô Lập Hằng.
Mà lúc trước, lúc Cảnh Phong hỏi nàng, vốn không có nói cho nàng, đạt được tất cả là cái gì. Nhưng mà, nếu Cảnh Phong nói, vậy thì nàng phải lựa chọn thế nào đây?
Ánh mắt Tô Mộc Nghiên thất thần nhìn ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: "Cô ấy có thể nói cho tối biết, thậm chí khi tôi hiểu lầm cô ấy, một câu giải thích cô ấy cũng không nói."
"Cô kêu cô ấy làm sao nói nên lời đây? Mộc Nghiên, nếu lúc đó Cảnh Phong nói cho cô biết tất cả, vậy thì lúc đó giữa cô ấy và Thụy An, cô sẽ chọn lựa như thế nào?" Tiêu Linh thở dài, nói: "Hơn nữa, lúc đó dù có nói ra thì có thể làm được gì? Để cô tận mắt chứng kiến Cảnh Tư từng bước ép sát cô ấy, nắm bắt cô trong tay làm lợi thế để áp chế cô ấy, khiến cô ấy không thể động đậy được. Mộc Nghiên, nếu không phải vì cô, có thể cả đời này Cảnh Phong cũng sẽ không bước chân vào Cảnh gia nữa, mà nếu không phải do cô ấy đứng giữa chu toàn mọi chuyện, cô cho là y theo tính cách và thủ đoạn của Cảnh Tư, sẽ dễ dàng buông tha cho anh trai cô vậy sao? Nếu không phải lúc này đây tôi trở về, lấy thân phận tổng tài Tiêu thị ngăn chặn lại áp chế của Cảnh Tư với cô ấy, Cảnh Phong căn bản không có cách nào buông tay phản kích."
Tô Mộc Nghiên trầm mặc, nàng quay nhanh đầu lại nhìn Tiêu Linh, kinh ngạc nhìn Tiêu Linh vươn tay vuốt tóc nàng, nói: "Mộc Nghiên, Cảnh Phong là người giữ kín trong lòng tình yêu và tâm sự, nhưng rốt cuộc tâm tư của cô ấy đối với cô thế nào, chẳng lẽ cô ấy không nói, cô cũng không cảm giác được sao?" Tiêu Linh mỉm cười, "Nếu không phải yêu cô, dựa theo cá tính của cô ấy, làm sao lại yên lặng bảo vệ cô nhiều năm như vậy, vì cô mà không hề phản kháng quay về Cảnh gia, tùy ý để Cảnh Tư áp chế? Cô ấy yêu cô, chỉ có điểm này, bất luận thế nào cô cũng không nên hoài nghi cô ấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.