Chương 81: Nàng chưa từng nghĩ thế giới này còn có chuyện vớ vẩn như vậy
Ti Mộ
23/05/2021
Tô Mộc Nghiên chưa bao giờ biết Cảnh Phong có một người chị, hay càng thêm xác thực một chút, là Tô Mộc Nghiên căn bản không biết gì về chuyện của Cảnh Phong cả.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Cảnh Phong chậm rãi tiến vào cuộc sống của Tô Mộc Nghiên, mưa dầm thấm đất, đến khi Tô Mộc Nghiên phát hiện, nàng đã ỷ lại Cảnh Phong đến không rời. Mà từ lúc bắt đầu Cảnh Phong đã chiếu cố tất cả mọi chuyện của nàng, nàng không biết gì về Cảnh Phong, so với Cảnh Phong che giấu, cũng là do nàng không thèm để ý để hỏi nguyên nhân.
Hương trà xanh hòa trong không khí phiêu tán ở chóp mũi, Tô Mộc Nghiên từ trong suy nghĩ quay trở lại, xuyên qua hơi nước nhìn người phụ nữ ngồi đối diện.
Tay nghề Cảnh Tư rất thành thạo, dưới ánh mắt Tô Mộc Nghiên đâu vào đấy dùng muỗng múc trà đem bỏ vào bình, động tác của nàng thuần thục mà tao nhã, thoạt nhìn có chút cảnh đẹp ý vui.
"Cảnh Phong lúc nhỏ, cũng thích giống Tô tiểu thư vậy nhìn tôi pha trà, còn nữa, lúc em ấy còn nhỏ đáng yêu hơn bây giờ nhiều." Cảnh Tư chuyên tâm pha trà, nhân lúc rãnh rỗi chậm rãi nói về chuyện nhà. "Đây là trà mà Cảnh Phong thích nhất, Tô tiểu thư nếm thử hương vị như thế nào?"
Tô Mộc Nghiên không có tâm tư phẩm trà, nhưng nhìn chung trà đưa tới trước mặt nàng kia, vẫn lễ phép giơ lên nhấp một ngụm. Nàng cũng không phải người không biết trà, chỉ cảm thấy vừa vào mũi thơm ngát, hương vị nhưng thật ra thanh nhã xa xưa.
"Tôi không hiểu trà, cho nên phẩm không ra tốt xấu." Tô Mộc Nghiên nói xong, buông chung trà trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Cảnh Tư nói: "Hơn nữa tôi nghĩ, chị đến gặp tôi cũng không phải vì hẹn tôi uống trà chứ?"
"Tô tiểu thư thật trực tiếp." Cảnh Tư hơi hơi cười rộ lên, buông cái muỗng trong tay xuống, "Được rồi, nếu Tô tiểu thư không thích uống trà, như vậy chúng ta sẽ nói chuyện Tô tiểu thư cảm thấy hứng thú."
Tô Mộc Nghiên nhấp hé miệng, nàng không nói gì, cùng đợi Cảnh Tư bắt đầu.
"Tin chắc Tô tiểu thư cũng đại khái đoán được, thân thế Cảnh Phong không đơn giản như cô nghĩ ban đầu, thậm chí Tô tiểu thư căn bản không biết nên điều tra từ đâu. Đúng vậy, thân thế của em ấy thật không đơn giản." Nói xong, Cảnh Tư vẫy tay, nam trợ lý vẫn đứng bên người nàng lập tức đưa đến một phần văn kiện đóng sách tinh xảo. "Không biết Tô tiểu thư có từng nghe qua tập đoàn Cảnh thị chưa? Cảnh Phong là đứa trẻ nhỏ nhất trong Cảnh gia chúng tôi, là Cảnh thị tam tiểu thư."
Tập đoàn Cảnh thị?
Tô Mộc Nghiên thật có biết một tập đoàn Cảnh thị, hoặc là nói, ở tại nhiều dòng họ công ty giống nhau như vậy, duy nhất có thể có được xưng hô này, cũng chỉ có có duy nhất một tập đoàn Cảnh thị.
Mà hiện tại, người phụ nữ ngồi đối diện tự xưng là chị của Cảnh Phong, cư nhiên nói với nàng, Cảnh Phong là tam tiểu thư của tập đoàn gia tộc khổng lồ kia.
Sắc mặt Tô Mộc Nghiên dần trở nên lạnh lùng mà tái nhợt, nàng không tiếp nhận phần văn kiện kia trong tay Cảnh Tư, hoặc đã không cần dùng chứng cứ gì để xác thực lời Cảnh Tư nói. Trong lòng Tô Mộc Nghiên đã ẩn ẩn đoán được, vẫn nghi hoặc, rột cuộc trong một khắc này biết được.
Nhưng là, cũng không thấy được bao nhiêu thoải mái, ngược lại càng trầm trọng hơn. Một nghi ngờ được cởi bỏ, càng nhiều khó hiểu tràn ngập trong lòng Tô Mộc Nghiên.
"Tô tiểu thư đang nghĩ, nếu Cảnh Phong là Cảnh gia tam tiểu thư, vì sao còn đi che giấu thân thế hiển hách của mình, cam nguyện đến công ty của người khác công tác?" Cảnh Tư một châm thấy máu, không cho thời gian Tô Mộc Nghiên kịp thở. "Bởi vì mười năm trước, Cảnh Phong cùng ba ba tranh cãi một trận, hai người họ không ai nhường ai, Cảnh Phong thậm chí không tiếc cùng ba ba trở mặt, rời khỏi Cảnh gia."
Tô Mộc Nghiên hơi nhíu mày, có chút bất tri bất giác siết chặt chung trà trong tay. "Vì sao?"
"Vì một người phụ nữ." Cảnh Tư ngữ khí nhu hòa không nhanh không chậm, nhưng khóe miệng nàng cong lên dị thường lạnh như băng cùng tàn nhẫn. "Lời tôi nói tiếp, đối với Tô tiểu thư có lẽ hơi tàn nhẫn, bất quá nói ra chân tướng cho Tô tiểu thư biết cũng là chuyện sớm muộn. Dù sao, thật sự tôi cũng không đành lòng nhìn Tô tiểu thư sống trong lừa dối. Lúc trước Cảnh Phong vì một người phụ nữ, mà trở mặt với ba ba, thậm chí đoạn tuyệt quan hệ."
Chung trà nắm chặt trong tay đã muốn lạnh, tâm Tô Mộc Nghiên cũng lạnh, chỉ là nàng kinh ngạc nhìn Cảnh Tư, tựa hồ Cảnh Tư nói gì đó ra miệng nàng cũng nghe không rõ, trong đầu nàng chỉ lập đi lập lại câu trả lời.
Cảnh Tư không nói nữa, mà nhẹ nhàng phẩm trà nóng, sau đó bất động thanh sắc nhìn chăm chú vào Tô Mộc Nghiên trấn định gương mặt tái nhợt lại, cong lên khóe miệng.
"Năm Cảnh Phong mười lăm tuổi, mẹ của chúng tôi mất, ba năm sau, ba ba đột nhiên nói với chúng tôi ông tái hôn, chính là cô giáo dạy dương cầm của Cảnh Phong. Nói về cô giáo dạy dương cầm đó, không chỉ là cô giáo dạy dương cầm cho Cảnh Phong, tôi ít nhiều cũng biết chuyện của hai người này. Cảnh Phong không đồng ý, thậm chí không tiếc trở mặt với ba ba, chỉ tiếc là, cuối cùng cô gái kia chọn ba ba." Cảnh Tư nói xong, dừng một chút, "Cảnh Phong bỏ đi rất kiên quyết, thậm chí không cho ba ba cơ hội đổi ý. Sau đó, Cảnh Phong tiêu hủy tất cả tư liệu của em ấy về Cảnh gia, à, đúng rồi, hồ sơ giả tạo của em ấy, vẫn là xuất từ tay tôi. Lúc đầu tôi hỗ trợ, chẳng qua nghĩ rằng em ấy nhất thời giận dỗi, chờ một ngày nào đó em ấy suy nghĩ cẩn thận, sẽ quay về. Nhưng tôi thật không ngờ, em ấy vừa đi, chính là gần mười năm, không hề quay đầu lại. Chỉ có hằng năm đến ngày giỗ của mẹ mới trở về vài ngày, nhưng chỉ có vậy, em ấy còn chưa từng về nhà."
Tô Mộc Nghiên hô hấp bị kiềm hãm, trong lòng bàn tay phát run. Nàng cảm thấy thật lạnh.
Rất vớ vẩn. Nàng chưa từng nghe qua chuyện vớ vẩn như vậy, rất vớ vẩn, làm sao có thể? Nếu nói vây, thì nàng là gì? Trong mắt Cảnh Phong, nàng rốt cuộc là gì?
"Vì sao nói chuyện này với tôi? Đều là quá khứ, không phải sao?"
Đúng vậy, đều là quá khứ. Tô Mộc Nghiên không ngừng ở trong lòng trấn an chính mình. Cho dù trong lòng Cảnh Phong từng thích ai, tất cả đều đã qua, hiện tại, Cảnh Phong ở bên nàng, không phải sao?
Cảnh Tư ý tứ hàm xúc thâm thúy liếc nhìn Tô Mộc Nghiên một cái, nàng mỉm cười, nói: "Tô tiểu thư nghĩ chỉ vậy là xong rồi?"
Tô Mộc Nghiên im lặng nhìn Cảnh Tư, nàng biết này gần mới bắt đầu, nhưng nàng không muốn nghe tiếp. Nếu nàng vẫn truy ra chân tướng, nếu từ đầu nàng đoán được kết quả này, vậy thì có thể sẽ không vô nghĩ như vậy muốn biết đáp án.
"Chuyện sau đó, Tô tiểu thư cũng biết không ít, dù sao, có năm năm, Cảnh Phong đều ở bên cạnh cô." Trà trong ấm đã nguội lạnh, Cảnh Tư đổ đi nước trà, hâm nóng lần nữa. "Thật ra nếu không phải ba ba đột nhiên qua đời, tôi nghĩ, hiện tại tất cả vẫn nguyên dạng, không có gì thay đổi."
"Cái gì?" Tô Mộc Nghiên vẫn thực trầm mặc, thẳng đến lúc này, nghe đến tin tức quá mức khiếp sợ, sắc mặt nàng cũng lộ ra chút kinh ngạc.
"Như thế nào, chẳng lẽ Tô tiểu thư không nhớ rõ?" Cảnh Tư thản nhiên mở miệng, nhắc nhở Tô Mộc Nghiên nói: "Cô còn để cho Cảnh Phong nghỉ phép nửa tháng đó? Ít nhiều thì Tô tiểu thư cũng đã làm cho Cảnh Phong có thể ở bên ba ba thời khắc cuối cùng, tự mình đưa ba ba rời đi nhân thế."
Cảnh Tư vừa nói, Tô Mộc Nghiên mới nhớ đến, Cảnh Phong thật là có xin nghỉ, chính là nàng tưởng Cảnh Phong chỉ đi thăm người thân thông thường, vốn không lưu tâm, càng không hỏi đến.
"Hoặc là ta có thể nhắc tỉnh Tô tiểu thư một chút, có lẽ Tô tiểu thư cũng mơ hồ đoán được, gần đây Tô gia liên tiếp xảy ra chuyện, không chỉ quá mức trùng hợp, hơn nữa đều là sau khi Cảnh Phong trở về mới phát sinh." Thổi chúng trà bốc ra khói, Cảnh Tư giương mắt thản nhiên nhìn lại Tô Mộc Nghiên. "Tô tiểu thư chẳng lẽ không cảm thấy quá mức trùng hợp sao?"
Huyệt thái dương Tô Mộc Nghiên đột đột nhiên khiêu đau, nàng hít thở ngập ngừng, lạnh lùng nhìn Cảnh Tư, nói: "Là các người làm? Giúp anh trai tôi trả thù tôi, cũng là các người?"
"Tô tiểu thư không chỉ có xinh đẹp," Cảnh Tư híp mắt, đúng trọng tâm đánh giá: "Cũng thật thông minh."
Nếu là Cảnh gia làm, Cảnh Phong không có khả năng không biết, cho nên ngay từ đầu cô mới có thể lạnh như vậy bình tĩnh vì nàng bày mưu tính kế. Nhưng nếu cái gì cô ấy cũng biết, vì sao lại từng bước nhìn nàng rơi vào vực sâu, lại trơ mắt đứng nhìn, thậm chí không vươn tay kéo nàng lại.
Tô Mộc Nghiên đã có chút ngồi không yên, nàng đột nhiên cảm thấy nàng đang hãm sâu trong một cái vòng lẩn quẩn, giãy không được. Thật giống như một âm mưu thật lớn, mà nàng nhưng không có năng lực phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình bị ăn mòn, thúc thủ vô sách.
Tô Mộc Nghiên nhíu mày, thản nhiên hỏi: "Vì sao muốn làm vậy?"
"Bởi vì Cảnh Phong ở lại bên Tô tiểu thư năm năm, vị phu nhân nhà chúng tôi đã rất giận, chẳng qua lúc đầu ngại còn ba ba ở đây, không hiển lộ dấu vết mà thôi. Mà hiện tại đã khác, ba ba đã mất, ba ba hồ đồ đem tất cả Cảnh gia giao cho cô ta, cô ta ẩn giấu dã tâm mười năm, cũng chỉ có Cảnh Phong không hiểu."
Tô Mộc Nghiên nhận thấy được, khi Cảnh Tư nói những lời này, cư nhiên không có chút nào tỏ ra bi thương đối với chuyện ba mình qua đời, giọng điệu nàng không chút thay đổi, thậm chí khi nói về ba của mình, còn mang theo hận ý và trệu tức không thể thấy.
Nhưng Tô Mộc Nghiên không có tâm tình đi hỏi chuyện Cảnh Tư, nàng nhíu chặt mày, nghi hoặc trong lòng cứ như càng giải đáp càng thêm nghi ngờ, mỗi một chân tướng biết được, trong lòng của nàng lại sinh ra nhiều nghi hoặc khác.
"Hoặc là tôi có thể cho Tô tiểu thư xem một người, xem xong, có lẽ Tô tiểu thư sẽ biết, vì sao sau khi Cảnh Phong tốt nghiệp, chỉ muốn tìm đến công ty Tô tiểu thư. Chẳng qua sự thật có chút tàn nhẫn, hy vọng Tô tiểu thư không quá đau lòng." Cảnh Tư nói xong, nghiêng đầu, trợ lý liền đưa tới mọt tấm hình, để trước mặt Tô Mộc Nghiên. "Đây là nữ chủ nhân của Cảnh gia, ba ba cùng Cảnh Phong đều tâm tâm niệm niệm (luôn nghĩ về một người) người phụ nữ này, Kỉ Ninh Lan."
Tô Mộc Nghiên đầu tiên là ngẩng đầu nhìn Cảnh Tư, sau mới nghi hoặc rũ mí mắt, nhưng khi liếc mắt nhìn mọt cái, khiến Tô Mộc Nghiên sửng sờ, trên lưng toát mồ hôi lạnh.
Người phụ nữ trong hình, đứng là xinh đẹp mà quyến rũ, mặt mày như họa, khóe miệng hơi cong, tươi cười mà xinh đẹp rực rỡ.
Người phụ nữ này, gương mặt này, giống như đã từng quen biết. Độ cong ý cười nới khóe miệng, khuôn mặt ẩn giấu say mê hấp dẫn, thế nhưng lại giống nàng như vậy.
——
ui cái bà nội ăn không nói có này... edit chương này muốn chém bả ghê @[email protected]
tối mai quởn edit tiếp ha:)) giờ bị bà nội này hại não quá edit hết hay rồi =))
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Cảnh Phong chậm rãi tiến vào cuộc sống của Tô Mộc Nghiên, mưa dầm thấm đất, đến khi Tô Mộc Nghiên phát hiện, nàng đã ỷ lại Cảnh Phong đến không rời. Mà từ lúc bắt đầu Cảnh Phong đã chiếu cố tất cả mọi chuyện của nàng, nàng không biết gì về Cảnh Phong, so với Cảnh Phong che giấu, cũng là do nàng không thèm để ý để hỏi nguyên nhân.
Hương trà xanh hòa trong không khí phiêu tán ở chóp mũi, Tô Mộc Nghiên từ trong suy nghĩ quay trở lại, xuyên qua hơi nước nhìn người phụ nữ ngồi đối diện.
Tay nghề Cảnh Tư rất thành thạo, dưới ánh mắt Tô Mộc Nghiên đâu vào đấy dùng muỗng múc trà đem bỏ vào bình, động tác của nàng thuần thục mà tao nhã, thoạt nhìn có chút cảnh đẹp ý vui.
"Cảnh Phong lúc nhỏ, cũng thích giống Tô tiểu thư vậy nhìn tôi pha trà, còn nữa, lúc em ấy còn nhỏ đáng yêu hơn bây giờ nhiều." Cảnh Tư chuyên tâm pha trà, nhân lúc rãnh rỗi chậm rãi nói về chuyện nhà. "Đây là trà mà Cảnh Phong thích nhất, Tô tiểu thư nếm thử hương vị như thế nào?"
Tô Mộc Nghiên không có tâm tư phẩm trà, nhưng nhìn chung trà đưa tới trước mặt nàng kia, vẫn lễ phép giơ lên nhấp một ngụm. Nàng cũng không phải người không biết trà, chỉ cảm thấy vừa vào mũi thơm ngát, hương vị nhưng thật ra thanh nhã xa xưa.
"Tôi không hiểu trà, cho nên phẩm không ra tốt xấu." Tô Mộc Nghiên nói xong, buông chung trà trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Cảnh Tư nói: "Hơn nữa tôi nghĩ, chị đến gặp tôi cũng không phải vì hẹn tôi uống trà chứ?"
"Tô tiểu thư thật trực tiếp." Cảnh Tư hơi hơi cười rộ lên, buông cái muỗng trong tay xuống, "Được rồi, nếu Tô tiểu thư không thích uống trà, như vậy chúng ta sẽ nói chuyện Tô tiểu thư cảm thấy hứng thú."
Tô Mộc Nghiên nhấp hé miệng, nàng không nói gì, cùng đợi Cảnh Tư bắt đầu.
"Tin chắc Tô tiểu thư cũng đại khái đoán được, thân thế Cảnh Phong không đơn giản như cô nghĩ ban đầu, thậm chí Tô tiểu thư căn bản không biết nên điều tra từ đâu. Đúng vậy, thân thế của em ấy thật không đơn giản." Nói xong, Cảnh Tư vẫy tay, nam trợ lý vẫn đứng bên người nàng lập tức đưa đến một phần văn kiện đóng sách tinh xảo. "Không biết Tô tiểu thư có từng nghe qua tập đoàn Cảnh thị chưa? Cảnh Phong là đứa trẻ nhỏ nhất trong Cảnh gia chúng tôi, là Cảnh thị tam tiểu thư."
Tập đoàn Cảnh thị?
Tô Mộc Nghiên thật có biết một tập đoàn Cảnh thị, hoặc là nói, ở tại nhiều dòng họ công ty giống nhau như vậy, duy nhất có thể có được xưng hô này, cũng chỉ có có duy nhất một tập đoàn Cảnh thị.
Mà hiện tại, người phụ nữ ngồi đối diện tự xưng là chị của Cảnh Phong, cư nhiên nói với nàng, Cảnh Phong là tam tiểu thư của tập đoàn gia tộc khổng lồ kia.
Sắc mặt Tô Mộc Nghiên dần trở nên lạnh lùng mà tái nhợt, nàng không tiếp nhận phần văn kiện kia trong tay Cảnh Tư, hoặc đã không cần dùng chứng cứ gì để xác thực lời Cảnh Tư nói. Trong lòng Tô Mộc Nghiên đã ẩn ẩn đoán được, vẫn nghi hoặc, rột cuộc trong một khắc này biết được.
Nhưng là, cũng không thấy được bao nhiêu thoải mái, ngược lại càng trầm trọng hơn. Một nghi ngờ được cởi bỏ, càng nhiều khó hiểu tràn ngập trong lòng Tô Mộc Nghiên.
"Tô tiểu thư đang nghĩ, nếu Cảnh Phong là Cảnh gia tam tiểu thư, vì sao còn đi che giấu thân thế hiển hách của mình, cam nguyện đến công ty của người khác công tác?" Cảnh Tư một châm thấy máu, không cho thời gian Tô Mộc Nghiên kịp thở. "Bởi vì mười năm trước, Cảnh Phong cùng ba ba tranh cãi một trận, hai người họ không ai nhường ai, Cảnh Phong thậm chí không tiếc cùng ba ba trở mặt, rời khỏi Cảnh gia."
Tô Mộc Nghiên hơi nhíu mày, có chút bất tri bất giác siết chặt chung trà trong tay. "Vì sao?"
"Vì một người phụ nữ." Cảnh Tư ngữ khí nhu hòa không nhanh không chậm, nhưng khóe miệng nàng cong lên dị thường lạnh như băng cùng tàn nhẫn. "Lời tôi nói tiếp, đối với Tô tiểu thư có lẽ hơi tàn nhẫn, bất quá nói ra chân tướng cho Tô tiểu thư biết cũng là chuyện sớm muộn. Dù sao, thật sự tôi cũng không đành lòng nhìn Tô tiểu thư sống trong lừa dối. Lúc trước Cảnh Phong vì một người phụ nữ, mà trở mặt với ba ba, thậm chí đoạn tuyệt quan hệ."
Chung trà nắm chặt trong tay đã muốn lạnh, tâm Tô Mộc Nghiên cũng lạnh, chỉ là nàng kinh ngạc nhìn Cảnh Tư, tựa hồ Cảnh Tư nói gì đó ra miệng nàng cũng nghe không rõ, trong đầu nàng chỉ lập đi lập lại câu trả lời.
Cảnh Tư không nói nữa, mà nhẹ nhàng phẩm trà nóng, sau đó bất động thanh sắc nhìn chăm chú vào Tô Mộc Nghiên trấn định gương mặt tái nhợt lại, cong lên khóe miệng.
"Năm Cảnh Phong mười lăm tuổi, mẹ của chúng tôi mất, ba năm sau, ba ba đột nhiên nói với chúng tôi ông tái hôn, chính là cô giáo dạy dương cầm của Cảnh Phong. Nói về cô giáo dạy dương cầm đó, không chỉ là cô giáo dạy dương cầm cho Cảnh Phong, tôi ít nhiều cũng biết chuyện của hai người này. Cảnh Phong không đồng ý, thậm chí không tiếc trở mặt với ba ba, chỉ tiếc là, cuối cùng cô gái kia chọn ba ba." Cảnh Tư nói xong, dừng một chút, "Cảnh Phong bỏ đi rất kiên quyết, thậm chí không cho ba ba cơ hội đổi ý. Sau đó, Cảnh Phong tiêu hủy tất cả tư liệu của em ấy về Cảnh gia, à, đúng rồi, hồ sơ giả tạo của em ấy, vẫn là xuất từ tay tôi. Lúc đầu tôi hỗ trợ, chẳng qua nghĩ rằng em ấy nhất thời giận dỗi, chờ một ngày nào đó em ấy suy nghĩ cẩn thận, sẽ quay về. Nhưng tôi thật không ngờ, em ấy vừa đi, chính là gần mười năm, không hề quay đầu lại. Chỉ có hằng năm đến ngày giỗ của mẹ mới trở về vài ngày, nhưng chỉ có vậy, em ấy còn chưa từng về nhà."
Tô Mộc Nghiên hô hấp bị kiềm hãm, trong lòng bàn tay phát run. Nàng cảm thấy thật lạnh.
Rất vớ vẩn. Nàng chưa từng nghe qua chuyện vớ vẩn như vậy, rất vớ vẩn, làm sao có thể? Nếu nói vây, thì nàng là gì? Trong mắt Cảnh Phong, nàng rốt cuộc là gì?
"Vì sao nói chuyện này với tôi? Đều là quá khứ, không phải sao?"
Đúng vậy, đều là quá khứ. Tô Mộc Nghiên không ngừng ở trong lòng trấn an chính mình. Cho dù trong lòng Cảnh Phong từng thích ai, tất cả đều đã qua, hiện tại, Cảnh Phong ở bên nàng, không phải sao?
Cảnh Tư ý tứ hàm xúc thâm thúy liếc nhìn Tô Mộc Nghiên một cái, nàng mỉm cười, nói: "Tô tiểu thư nghĩ chỉ vậy là xong rồi?"
Tô Mộc Nghiên im lặng nhìn Cảnh Tư, nàng biết này gần mới bắt đầu, nhưng nàng không muốn nghe tiếp. Nếu nàng vẫn truy ra chân tướng, nếu từ đầu nàng đoán được kết quả này, vậy thì có thể sẽ không vô nghĩ như vậy muốn biết đáp án.
"Chuyện sau đó, Tô tiểu thư cũng biết không ít, dù sao, có năm năm, Cảnh Phong đều ở bên cạnh cô." Trà trong ấm đã nguội lạnh, Cảnh Tư đổ đi nước trà, hâm nóng lần nữa. "Thật ra nếu không phải ba ba đột nhiên qua đời, tôi nghĩ, hiện tại tất cả vẫn nguyên dạng, không có gì thay đổi."
"Cái gì?" Tô Mộc Nghiên vẫn thực trầm mặc, thẳng đến lúc này, nghe đến tin tức quá mức khiếp sợ, sắc mặt nàng cũng lộ ra chút kinh ngạc.
"Như thế nào, chẳng lẽ Tô tiểu thư không nhớ rõ?" Cảnh Tư thản nhiên mở miệng, nhắc nhở Tô Mộc Nghiên nói: "Cô còn để cho Cảnh Phong nghỉ phép nửa tháng đó? Ít nhiều thì Tô tiểu thư cũng đã làm cho Cảnh Phong có thể ở bên ba ba thời khắc cuối cùng, tự mình đưa ba ba rời đi nhân thế."
Cảnh Tư vừa nói, Tô Mộc Nghiên mới nhớ đến, Cảnh Phong thật là có xin nghỉ, chính là nàng tưởng Cảnh Phong chỉ đi thăm người thân thông thường, vốn không lưu tâm, càng không hỏi đến.
"Hoặc là ta có thể nhắc tỉnh Tô tiểu thư một chút, có lẽ Tô tiểu thư cũng mơ hồ đoán được, gần đây Tô gia liên tiếp xảy ra chuyện, không chỉ quá mức trùng hợp, hơn nữa đều là sau khi Cảnh Phong trở về mới phát sinh." Thổi chúng trà bốc ra khói, Cảnh Tư giương mắt thản nhiên nhìn lại Tô Mộc Nghiên. "Tô tiểu thư chẳng lẽ không cảm thấy quá mức trùng hợp sao?"
Huyệt thái dương Tô Mộc Nghiên đột đột nhiên khiêu đau, nàng hít thở ngập ngừng, lạnh lùng nhìn Cảnh Tư, nói: "Là các người làm? Giúp anh trai tôi trả thù tôi, cũng là các người?"
"Tô tiểu thư không chỉ có xinh đẹp," Cảnh Tư híp mắt, đúng trọng tâm đánh giá: "Cũng thật thông minh."
Nếu là Cảnh gia làm, Cảnh Phong không có khả năng không biết, cho nên ngay từ đầu cô mới có thể lạnh như vậy bình tĩnh vì nàng bày mưu tính kế. Nhưng nếu cái gì cô ấy cũng biết, vì sao lại từng bước nhìn nàng rơi vào vực sâu, lại trơ mắt đứng nhìn, thậm chí không vươn tay kéo nàng lại.
Tô Mộc Nghiên đã có chút ngồi không yên, nàng đột nhiên cảm thấy nàng đang hãm sâu trong một cái vòng lẩn quẩn, giãy không được. Thật giống như một âm mưu thật lớn, mà nàng nhưng không có năng lực phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình bị ăn mòn, thúc thủ vô sách.
Tô Mộc Nghiên nhíu mày, thản nhiên hỏi: "Vì sao muốn làm vậy?"
"Bởi vì Cảnh Phong ở lại bên Tô tiểu thư năm năm, vị phu nhân nhà chúng tôi đã rất giận, chẳng qua lúc đầu ngại còn ba ba ở đây, không hiển lộ dấu vết mà thôi. Mà hiện tại đã khác, ba ba đã mất, ba ba hồ đồ đem tất cả Cảnh gia giao cho cô ta, cô ta ẩn giấu dã tâm mười năm, cũng chỉ có Cảnh Phong không hiểu."
Tô Mộc Nghiên nhận thấy được, khi Cảnh Tư nói những lời này, cư nhiên không có chút nào tỏ ra bi thương đối với chuyện ba mình qua đời, giọng điệu nàng không chút thay đổi, thậm chí khi nói về ba của mình, còn mang theo hận ý và trệu tức không thể thấy.
Nhưng Tô Mộc Nghiên không có tâm tình đi hỏi chuyện Cảnh Tư, nàng nhíu chặt mày, nghi hoặc trong lòng cứ như càng giải đáp càng thêm nghi ngờ, mỗi một chân tướng biết được, trong lòng của nàng lại sinh ra nhiều nghi hoặc khác.
"Hoặc là tôi có thể cho Tô tiểu thư xem một người, xem xong, có lẽ Tô tiểu thư sẽ biết, vì sao sau khi Cảnh Phong tốt nghiệp, chỉ muốn tìm đến công ty Tô tiểu thư. Chẳng qua sự thật có chút tàn nhẫn, hy vọng Tô tiểu thư không quá đau lòng." Cảnh Tư nói xong, nghiêng đầu, trợ lý liền đưa tới mọt tấm hình, để trước mặt Tô Mộc Nghiên. "Đây là nữ chủ nhân của Cảnh gia, ba ba cùng Cảnh Phong đều tâm tâm niệm niệm (luôn nghĩ về một người) người phụ nữ này, Kỉ Ninh Lan."
Tô Mộc Nghiên đầu tiên là ngẩng đầu nhìn Cảnh Tư, sau mới nghi hoặc rũ mí mắt, nhưng khi liếc mắt nhìn mọt cái, khiến Tô Mộc Nghiên sửng sờ, trên lưng toát mồ hôi lạnh.
Người phụ nữ trong hình, đứng là xinh đẹp mà quyến rũ, mặt mày như họa, khóe miệng hơi cong, tươi cười mà xinh đẹp rực rỡ.
Người phụ nữ này, gương mặt này, giống như đã từng quen biết. Độ cong ý cười nới khóe miệng, khuôn mặt ẩn giấu say mê hấp dẫn, thế nhưng lại giống nàng như vậy.
——
ui cái bà nội ăn không nói có này... edit chương này muốn chém bả ghê @[email protected]
tối mai quởn edit tiếp ha:)) giờ bị bà nội này hại não quá edit hết hay rồi =))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.