Chương 52: So với ăn bữa sáng, tôi càng muốn ăn cô
Ti Mộ
23/05/2021
Cảnh Phong nói: Tô Mộc Nghiên, giây phút này, tôi đã đợi em năm năm, tôi yêu em.
Tô Mộc Nghiên nghĩ, đời này nàng cũng sẽ không quên đêm đó, cả hai điên cuồng ôm nhau, giữ lấy nhau, Cảnh Phong chân tình thiết ý nói tất cả, nàng vì Cảnh Phong mà chảy hết nước mắt, tất cả tất cả, nàng đều muốn khắc sâu trong lòng.
Một đêm cuồng hoan, lúc Tô Mộc Nghiên mở mắt ra, đã là sáng hôm sau.
Nàng trở người, phát hiện bên giường trống trơn, sớm đã không còn thấy bóng dáng Cảnh Phong. Nằm thẳng người lại, Tô Mộc Nghiên nghe tiếng động ngoài phòng khách truyền đến, cẩn thận nghiêng tai nghe ngóng một chút, phát hiện âm thanh truyền đến từ phòng bếp.
Hiểu rõ cười cười, Tô Mộc Nghiên ung dung nằm trên giường không chịu dậy, cho đến khi đoán chừng Cảnh Phong đã chuẩn bị xong bữa sáng, nàng mới lười biếng ngồi dậy, xuống giường rửa mặt chải đầu.
Rửa mặt chải đầu xong, Tô Mộc Nghiên từ xa đã nghe thấy hương thơm của bữa sáng.
Từ từ chậm rãi đi vào phòng bếp, Tô Mộc Nghiên từ sau ôm lấy vòng eo thon thả của Cảnh Phong, hai tay không an phận dọc theo thắt lưng chui lên trên, đùa nghịch nút áo Cảnh Phong.
“Dậy rồi?” Giọng Cảnh Phong nhẹ nhàng mang theo ý cười, cô nói xong, giật giật thân mình, muốn thoát khỏi Tô Mọc Nghiên giống như bạch tuộc quấn lấy mình. “Ra ngoài chờ một lát, bữa sáng chuẩn bị xong sẽ gọi em.”
Tô Mộc Nghiên nhẹ tay nắm lấy ngực mềm mại của Cảnh Phong, cằm tì lên đầu vai Cảnh Phong, nhẹ nhàng cọ cọ. Nghe Cảnh Phong thúc giục, nàng cười ‘ha ha’, nheo nheo mắt: “So với ăn bữa sáng, tôi càng muốn ăn cô…”
“……” Cảnh Phong không nói gì, chỉ là xoay người lại nhìn Tô Mộc Nghiên, nhướng mày cười: “Xem ra tối qua không có ép buộc em hết sức, sáng nay tinh thần vẫn còn tốt?”
Tô Mộc Nghiên cùng Cảnh Phong ngoài miệng không nói được câu nào hay, nàng hiểu sâu sắc biệt tài chế nhạo người khác của Cảnh Phong, nên nàng chỉ cười hết sức quyến rũ, sáp lại gần hôn lên môi Cảnh Phong, đem tức giận trong bụng rơi xuống nụ hôn này.
Tô Mộc Nghiên đột nhiên áp sát tới làm Cảnh Phong không thể không lui về sau nửa bước, cô đưa tay chống lên bàn phía sau, đối với chiêu thức trả thù của Tô Mộc Nghiên chỉ sâu sắc tỏ ra bất đắc dĩ, tùy ý Tô Mộc Nghiên đòi hỏi. Chảo dầu phía sau sôi lên bắn ra ngoài, Cảnh Phong đưa tay tắt lửa, ôm lấy vòng eo Tô Mộc Nghiên, như trước hôn nồng nhiệt đến khó dứt ra.
“Hôm nay có phải đi làm không?” Vừa hôn xong, Cảnh Phong cúi đầu nhìn cái cổ trắng nõn của Tô Mộc Nghiên, khóe miệng cong lên ý cười dị thường xấu xa.
“Không đi.” Tô Mộc Nghiên đương nhiên biết Cảnh Phong đang nhìn cái gì, nàng đưa tay che lại dấu ấn hồng hồng trên cổ, xoay người ra khỏi phòng bếp. “Cô muốn tôi dọa hết đám người trong công ty sao?”
Tô Mộc Nghiên vừa đặt mông ngồi lên ghế trước bàn ăn, Cảnh Phong cũng đã bưng đồ ăn ra, đứng bên người Tô Mộc Nghiên, thay nàng đặt bữa sáng xuống, nghiêng đầu xấu xa nhìn một cái, cuối cùng còn phê bình nàng: “Thật là lý do tốt để trốn việc.”
“Tôi nghỉ không cần lý do.” Tức giận trừng mắt liếc Cảnh Phong, Tô Mộc Nghiên đoạt lấy dao nĩa trong tay cô, nói xong, liền cúi đầu ăn sáng.
Nàng thật không nên chờ mong người phụ nữ chuyên nói toàn mấy lời không tốt này, có thể nói ra được chuyện gì đó lãng mạn sau khi hai người ở bên nhau. Cảnh Phong chính là Cảnh Phong, cho dù qua tám năm mười năm sau, cô ấy vẫn y như vậy.
“Ăn sáng xong nhớ uống thuốc.” Cảnh Phong rót một ly sữa đặt trước mặt Tô Mộc Nghiên, cô nói xong, lấy thuốc ra để ở nơi dễ thấy, “Bằng không cảm mạo làm sao khỏi?”
Tô Mộc Nghiên nuốt miếng thức ăn, nghe Cảnh Phong nói, nàng lên tiếng, sau đó bưng ly sữa nhấp một ngụm, bất động thanh sắc quan sát người ngồi bên cạnh.
Đương nhiên, phần lớn thời điểm Cảnh Phong vẫn là ôn nhu, tuy rằng bề ngoài luôn là bộ dáng lạnh lùng thản nhiên, nhưng thực tế, nàng vẫn ôn nhu so với người khác. Trong lòng Tô Mọc Nghiên hiểu được, chỉ là ngoài miệng bất luận thế nào cũng không thẳng thắn thừa nhận điều này.
Ăn sáng xong, Tô Mộc Nghiên ngồi ở sô pha, nhìn Cảnh Phong mặc quần áo tươm tất, nàng cắn ngón tay, đến khi Cảnh Phong dọn dẹp xong hết, nàng mới chậm rãi đi qua, nói: “Tôi không đi làm, cô sẽ không thừa dịp tôi không có mặt mà lấy việc công làm việc tư hẹn gặp Tiêu Linh chứ?”
Cảnh Phong không nói lời nào, chính là ‘phì’ một tiếng cười lên, cô nói: “Hơn nữa, tối nay tôi còn hẹn Tiêu Linh ăn cơm.” Nói xong, cô thấy vẻ mặt Tô Mộc Nghiên trong nháy mắt tối sầm, nhanh chóng trước khi đại tiểu thư nhà cô lại ngạo kiều mà bổ sung thêm: “Tôi muốn dẫn em đi cùng.”
“Tại sao?” Tô Mộc Nghiên nghiêng đầu khó hiểu, nàng dường như không nghĩ ra lý do gì để phải cùng đi gặp Tiêu Linh.
Cảnh Phong chỉ cười cười, nàng cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, xoay người đi hướng ra cửa: “Bị trễ rồi, tan tầm tôi đón em, chờ điện thoại của tôi.”
Tô Mộc Nghiên ‘Ừ’ còn nằm trong miệng, Cảnh Phong đã mở cửa đi.
Không lãng mạn!
Mất hứng nheo mắt, Tô Mộc Nghiên nhìn chằm chằm cánh cửa sớm đã không còn bóng dáng Cảnh Phong, trong lòng mắng thầm.
Là tại mình xem phim truyền hình nhiều quá hay là tại Cảnh Phong thật sự rất không lãng mạn? Nhanh như vậy đã đi rồi, cô ấy nhanh như vậy đã đi rồi, chẳng lẽ không có được nụ hôn thâm tình nào sao? Chẳng lẽ phim truyền hình thật sự không dúng sao? Cái này rất không khoa học!
Nghĩ, di động Tô Mộc Nghiên ‘leng keng’ vang lên, nàng cầm lấy di động, phát hiện tin nhắn là Cảnh Phong gửi đến.
“Ngoan ngoãn uống thuốc, chờ tôi trở về.”
Ngắn ngủn tám chữ, Tô Mộc Nghiên lặp đi lặp lại không dưới năm lần, nàng soạn tin trả lời ngắn gọn rồi lại thêm vào, vẫn thấy không hài lòng, cuối cùng nàng xóa sạch, ném điện thoại lên sô pha.
Được rồi, xem cô còn có chút quan tâm tôi như vậy, tôi sẽ không giận dỗi với cô.
Tô Mộc Nghiên lông mao hoàn toàn bị tin nhắn của Cảnh Phong vuốt thuận, nàng thỏa mãn đứng lên, ngoan ngoãn đi uống thuốc.
Uống thuốc xong, Tô Mộc Nghiên chạy về giường ngủ tiếp, đến lúc thức dậy, Tô Mộc nghiên thấy điện thoại có nhiều cuộc gọi nhỡ, ngoại trừ Mạc Tư Ngư, còn có Đỗ Việt Hàng.
Không hề do dự bỏ qua cuộc gọi của Đỗ Việt Hàng, Tô Mộc Nghiên lười biếng đứng lên, gọi cho Mạc Tư Ngư. Đương nhiên là đối phương quăng ra một đống câu hỏi, cho đến khi Tô Mộc Nghiên đem chuyện tối qua một năm một mười nói rõ, Mạc Tư Ngư mới hài lòng cúp máy.
Vừa trò chuyện xong, di động vừa mới thả lại lên bàn, Đỗ Việt Hàng lại gọi đến.
Đang cầm ly nước lạnh nhẹ nhàng nhấp môi, TôMộc Nghiên nhìn chằm chằm di động trên bàn trà không ngừng rung, sau đó yên lặng. Cho đến khi di động lại một lần nữa vang lên, nàng mới đi qua cầm lấy nó, nhấn phím nghe máy.
“Nghiên Nghiên?” Tô Mộc Nghiên nhận điện thoại nhưng không nói chuyện, chỉ để bên tai. Đỗ Việt Hàng ở bên kia chờ một hồi lâu mới thử gọi một tiếng.
“Ừ.” Đang cầm cái ly trong tay, Tô Mộc Nghiên nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, hơn nửa ngày mới thấp giọng lên tiếng.
“Buổi chiều em có thời gian không, anh có chút chuyện muốn gặp mặt em nói.” Đỗ Việt Hàng nói xong, tựa hồ sợ Tô Mộc Nghiên hiểu lầm cái gì, lập tức bổ sung nói: “Em đừng hiểu lầm, anh cũng không có ý gì khác.”
Yên lặng nhấp một ngụm nước, Tô Mộc Nghiên thản nhiên cự tuyệt, nói: “Hay là thôi đi, tôi không biết chúng ta còn có gì để nói.”
“Qua mấy ngày nữa anh sẽ trở về, tạm thời không có khả năng quay lại Trung Quốc.” Giọng Đỗ Việt Hàng bởi vì Tô Mộc Nghiên cự tuyệt mà nghe có chút tiếc nuối, nhưng anh ta vẫn kiên trì như trước: “Có một số việc anh phải gặp em nói, nhưng em yên tâm, anh không phải áp bách em gì đâu.”
“Được rồi.” Tô Mộc Nghiên nhìn đồng hồ, tính ra cách giờ Cảnh Phong tan tầm còn một chút thời gian, chắc là đủ rồi. “Vậy bây giờ đi.”
Hẹn xong địa điểm, Tô Mộc Nghiên đứng dậy đi thay quần áo, riêng ở vị trí trên cổ chọc người ghé mắt nhìn buộc một cái khăn lụa, xác định không còn quên gì nữa, nàng mới rời nhà.
Đi vào quán cà phê đã hẹn trước, theo phục vụ đẩy cửa đi vào, Tô Mộc Nghiên tìm được bóng dáng Đỗ Việt Hàng ở khu vực gần cạnh cửa.
Gọi một ly cà phê, Tô Mộc Nghiên dựa lưng vào ghế, hai tay đặt lên hai chân đang bắt chéo vào nhau, nhìn Đỗ Việt Hàng, nói: “Nói đi, anh muốn nói gì với tôi?”
“Chẳng lẽ em vội như vậy sao?” Đỗ Việt Hàng bật cười, gương mặt tuấn mỹ hiện lên một chút chua sót. “Chúng ta không thể ngồi xuống uống một ly cà phê cùng trò chuyện sao?”
Tô Mộc Nghiên không nói lời nào, vẻ mặt thậm chí cũng không thay đổi, nàng chỉ nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, nhớ lại chuyện Đỗ Việt Hàng tự tiện đến Tô gia làm cho chuyện giữa nàng cùng Cảnh Phong trở nên phức tạp, nàng không thể khiến bản thân mình có thể nói được lời thiện ý nào với anh ta.
“Nói thật, tôi không có cách nào.” Phục vụ vừa lúc này bưng cà phê lên, Tô Mộc Nghiên cúi đầu khuấy cà phê, cho dù đây là dạng quán cà phê mang không khí ấm áp, giọng nàng vẫn bình thản lạnh lùng như trước. “Tôi nghĩ tôi vĩnh viễn không có khả năng tâm bình khí hòa ngồi nói chuyện phiếm với anh.”
“Nghiên Nghiên.” Giọng Đỗ Việt Hàng nồng đậm bất đắc dĩ, “Chẳng lẽ chúng ta…”
“Đỗ Việt Hàng.” Tô Mộc Nghiên ngẩng đầu, cắt ngang lời Đỗ Việt Hàng muốn nói tiếp, giọng diệu nàng vẫn lãnh đạm, lại mang theo khí thế từ chối. “Tôi có người yêu.”
“Anh biết.” Đỗ Việt Hàng nói xong, thấy Tô Mộc Nghiên một khắc này vẻ mặt ngoài trừ lãnh đạm còn có một chút kinh ngạc. Anh ta ra vẻ thản nhiên giấu đi mất mát, cười nói: “Là Cảnh tiểu thư lần trước gặp, đúng không?”
Tô Mộc Nghiên một lần nữa ngẩng đầu, nàng thật sâu nhìn Đỗ Việt Hàng, qua cả buổi mới hỏi: “Làm sao anh biết?”
- ------
Không có H:))
Tô Mộc Nghiên nghĩ, đời này nàng cũng sẽ không quên đêm đó, cả hai điên cuồng ôm nhau, giữ lấy nhau, Cảnh Phong chân tình thiết ý nói tất cả, nàng vì Cảnh Phong mà chảy hết nước mắt, tất cả tất cả, nàng đều muốn khắc sâu trong lòng.
Một đêm cuồng hoan, lúc Tô Mộc Nghiên mở mắt ra, đã là sáng hôm sau.
Nàng trở người, phát hiện bên giường trống trơn, sớm đã không còn thấy bóng dáng Cảnh Phong. Nằm thẳng người lại, Tô Mộc Nghiên nghe tiếng động ngoài phòng khách truyền đến, cẩn thận nghiêng tai nghe ngóng một chút, phát hiện âm thanh truyền đến từ phòng bếp.
Hiểu rõ cười cười, Tô Mộc Nghiên ung dung nằm trên giường không chịu dậy, cho đến khi đoán chừng Cảnh Phong đã chuẩn bị xong bữa sáng, nàng mới lười biếng ngồi dậy, xuống giường rửa mặt chải đầu.
Rửa mặt chải đầu xong, Tô Mộc Nghiên từ xa đã nghe thấy hương thơm của bữa sáng.
Từ từ chậm rãi đi vào phòng bếp, Tô Mộc Nghiên từ sau ôm lấy vòng eo thon thả của Cảnh Phong, hai tay không an phận dọc theo thắt lưng chui lên trên, đùa nghịch nút áo Cảnh Phong.
“Dậy rồi?” Giọng Cảnh Phong nhẹ nhàng mang theo ý cười, cô nói xong, giật giật thân mình, muốn thoát khỏi Tô Mọc Nghiên giống như bạch tuộc quấn lấy mình. “Ra ngoài chờ một lát, bữa sáng chuẩn bị xong sẽ gọi em.”
Tô Mộc Nghiên nhẹ tay nắm lấy ngực mềm mại của Cảnh Phong, cằm tì lên đầu vai Cảnh Phong, nhẹ nhàng cọ cọ. Nghe Cảnh Phong thúc giục, nàng cười ‘ha ha’, nheo nheo mắt: “So với ăn bữa sáng, tôi càng muốn ăn cô…”
“……” Cảnh Phong không nói gì, chỉ là xoay người lại nhìn Tô Mộc Nghiên, nhướng mày cười: “Xem ra tối qua không có ép buộc em hết sức, sáng nay tinh thần vẫn còn tốt?”
Tô Mộc Nghiên cùng Cảnh Phong ngoài miệng không nói được câu nào hay, nàng hiểu sâu sắc biệt tài chế nhạo người khác của Cảnh Phong, nên nàng chỉ cười hết sức quyến rũ, sáp lại gần hôn lên môi Cảnh Phong, đem tức giận trong bụng rơi xuống nụ hôn này.
Tô Mộc Nghiên đột nhiên áp sát tới làm Cảnh Phong không thể không lui về sau nửa bước, cô đưa tay chống lên bàn phía sau, đối với chiêu thức trả thù của Tô Mộc Nghiên chỉ sâu sắc tỏ ra bất đắc dĩ, tùy ý Tô Mộc Nghiên đòi hỏi. Chảo dầu phía sau sôi lên bắn ra ngoài, Cảnh Phong đưa tay tắt lửa, ôm lấy vòng eo Tô Mộc Nghiên, như trước hôn nồng nhiệt đến khó dứt ra.
“Hôm nay có phải đi làm không?” Vừa hôn xong, Cảnh Phong cúi đầu nhìn cái cổ trắng nõn của Tô Mộc Nghiên, khóe miệng cong lên ý cười dị thường xấu xa.
“Không đi.” Tô Mộc Nghiên đương nhiên biết Cảnh Phong đang nhìn cái gì, nàng đưa tay che lại dấu ấn hồng hồng trên cổ, xoay người ra khỏi phòng bếp. “Cô muốn tôi dọa hết đám người trong công ty sao?”
Tô Mộc Nghiên vừa đặt mông ngồi lên ghế trước bàn ăn, Cảnh Phong cũng đã bưng đồ ăn ra, đứng bên người Tô Mộc Nghiên, thay nàng đặt bữa sáng xuống, nghiêng đầu xấu xa nhìn một cái, cuối cùng còn phê bình nàng: “Thật là lý do tốt để trốn việc.”
“Tôi nghỉ không cần lý do.” Tức giận trừng mắt liếc Cảnh Phong, Tô Mộc Nghiên đoạt lấy dao nĩa trong tay cô, nói xong, liền cúi đầu ăn sáng.
Nàng thật không nên chờ mong người phụ nữ chuyên nói toàn mấy lời không tốt này, có thể nói ra được chuyện gì đó lãng mạn sau khi hai người ở bên nhau. Cảnh Phong chính là Cảnh Phong, cho dù qua tám năm mười năm sau, cô ấy vẫn y như vậy.
“Ăn sáng xong nhớ uống thuốc.” Cảnh Phong rót một ly sữa đặt trước mặt Tô Mộc Nghiên, cô nói xong, lấy thuốc ra để ở nơi dễ thấy, “Bằng không cảm mạo làm sao khỏi?”
Tô Mộc Nghiên nuốt miếng thức ăn, nghe Cảnh Phong nói, nàng lên tiếng, sau đó bưng ly sữa nhấp một ngụm, bất động thanh sắc quan sát người ngồi bên cạnh.
Đương nhiên, phần lớn thời điểm Cảnh Phong vẫn là ôn nhu, tuy rằng bề ngoài luôn là bộ dáng lạnh lùng thản nhiên, nhưng thực tế, nàng vẫn ôn nhu so với người khác. Trong lòng Tô Mọc Nghiên hiểu được, chỉ là ngoài miệng bất luận thế nào cũng không thẳng thắn thừa nhận điều này.
Ăn sáng xong, Tô Mộc Nghiên ngồi ở sô pha, nhìn Cảnh Phong mặc quần áo tươm tất, nàng cắn ngón tay, đến khi Cảnh Phong dọn dẹp xong hết, nàng mới chậm rãi đi qua, nói: “Tôi không đi làm, cô sẽ không thừa dịp tôi không có mặt mà lấy việc công làm việc tư hẹn gặp Tiêu Linh chứ?”
Cảnh Phong không nói lời nào, chính là ‘phì’ một tiếng cười lên, cô nói: “Hơn nữa, tối nay tôi còn hẹn Tiêu Linh ăn cơm.” Nói xong, cô thấy vẻ mặt Tô Mộc Nghiên trong nháy mắt tối sầm, nhanh chóng trước khi đại tiểu thư nhà cô lại ngạo kiều mà bổ sung thêm: “Tôi muốn dẫn em đi cùng.”
“Tại sao?” Tô Mộc Nghiên nghiêng đầu khó hiểu, nàng dường như không nghĩ ra lý do gì để phải cùng đi gặp Tiêu Linh.
Cảnh Phong chỉ cười cười, nàng cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, xoay người đi hướng ra cửa: “Bị trễ rồi, tan tầm tôi đón em, chờ điện thoại của tôi.”
Tô Mộc Nghiên ‘Ừ’ còn nằm trong miệng, Cảnh Phong đã mở cửa đi.
Không lãng mạn!
Mất hứng nheo mắt, Tô Mộc Nghiên nhìn chằm chằm cánh cửa sớm đã không còn bóng dáng Cảnh Phong, trong lòng mắng thầm.
Là tại mình xem phim truyền hình nhiều quá hay là tại Cảnh Phong thật sự rất không lãng mạn? Nhanh như vậy đã đi rồi, cô ấy nhanh như vậy đã đi rồi, chẳng lẽ không có được nụ hôn thâm tình nào sao? Chẳng lẽ phim truyền hình thật sự không dúng sao? Cái này rất không khoa học!
Nghĩ, di động Tô Mộc Nghiên ‘leng keng’ vang lên, nàng cầm lấy di động, phát hiện tin nhắn là Cảnh Phong gửi đến.
“Ngoan ngoãn uống thuốc, chờ tôi trở về.”
Ngắn ngủn tám chữ, Tô Mộc Nghiên lặp đi lặp lại không dưới năm lần, nàng soạn tin trả lời ngắn gọn rồi lại thêm vào, vẫn thấy không hài lòng, cuối cùng nàng xóa sạch, ném điện thoại lên sô pha.
Được rồi, xem cô còn có chút quan tâm tôi như vậy, tôi sẽ không giận dỗi với cô.
Tô Mộc Nghiên lông mao hoàn toàn bị tin nhắn của Cảnh Phong vuốt thuận, nàng thỏa mãn đứng lên, ngoan ngoãn đi uống thuốc.
Uống thuốc xong, Tô Mộc Nghiên chạy về giường ngủ tiếp, đến lúc thức dậy, Tô Mộc nghiên thấy điện thoại có nhiều cuộc gọi nhỡ, ngoại trừ Mạc Tư Ngư, còn có Đỗ Việt Hàng.
Không hề do dự bỏ qua cuộc gọi của Đỗ Việt Hàng, Tô Mộc Nghiên lười biếng đứng lên, gọi cho Mạc Tư Ngư. Đương nhiên là đối phương quăng ra một đống câu hỏi, cho đến khi Tô Mộc Nghiên đem chuyện tối qua một năm một mười nói rõ, Mạc Tư Ngư mới hài lòng cúp máy.
Vừa trò chuyện xong, di động vừa mới thả lại lên bàn, Đỗ Việt Hàng lại gọi đến.
Đang cầm ly nước lạnh nhẹ nhàng nhấp môi, TôMộc Nghiên nhìn chằm chằm di động trên bàn trà không ngừng rung, sau đó yên lặng. Cho đến khi di động lại một lần nữa vang lên, nàng mới đi qua cầm lấy nó, nhấn phím nghe máy.
“Nghiên Nghiên?” Tô Mộc Nghiên nhận điện thoại nhưng không nói chuyện, chỉ để bên tai. Đỗ Việt Hàng ở bên kia chờ một hồi lâu mới thử gọi một tiếng.
“Ừ.” Đang cầm cái ly trong tay, Tô Mộc Nghiên nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, hơn nửa ngày mới thấp giọng lên tiếng.
“Buổi chiều em có thời gian không, anh có chút chuyện muốn gặp mặt em nói.” Đỗ Việt Hàng nói xong, tựa hồ sợ Tô Mộc Nghiên hiểu lầm cái gì, lập tức bổ sung nói: “Em đừng hiểu lầm, anh cũng không có ý gì khác.”
Yên lặng nhấp một ngụm nước, Tô Mộc Nghiên thản nhiên cự tuyệt, nói: “Hay là thôi đi, tôi không biết chúng ta còn có gì để nói.”
“Qua mấy ngày nữa anh sẽ trở về, tạm thời không có khả năng quay lại Trung Quốc.” Giọng Đỗ Việt Hàng bởi vì Tô Mộc Nghiên cự tuyệt mà nghe có chút tiếc nuối, nhưng anh ta vẫn kiên trì như trước: “Có một số việc anh phải gặp em nói, nhưng em yên tâm, anh không phải áp bách em gì đâu.”
“Được rồi.” Tô Mộc Nghiên nhìn đồng hồ, tính ra cách giờ Cảnh Phong tan tầm còn một chút thời gian, chắc là đủ rồi. “Vậy bây giờ đi.”
Hẹn xong địa điểm, Tô Mộc Nghiên đứng dậy đi thay quần áo, riêng ở vị trí trên cổ chọc người ghé mắt nhìn buộc một cái khăn lụa, xác định không còn quên gì nữa, nàng mới rời nhà.
Đi vào quán cà phê đã hẹn trước, theo phục vụ đẩy cửa đi vào, Tô Mộc Nghiên tìm được bóng dáng Đỗ Việt Hàng ở khu vực gần cạnh cửa.
Gọi một ly cà phê, Tô Mộc Nghiên dựa lưng vào ghế, hai tay đặt lên hai chân đang bắt chéo vào nhau, nhìn Đỗ Việt Hàng, nói: “Nói đi, anh muốn nói gì với tôi?”
“Chẳng lẽ em vội như vậy sao?” Đỗ Việt Hàng bật cười, gương mặt tuấn mỹ hiện lên một chút chua sót. “Chúng ta không thể ngồi xuống uống một ly cà phê cùng trò chuyện sao?”
Tô Mộc Nghiên không nói lời nào, vẻ mặt thậm chí cũng không thay đổi, nàng chỉ nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, nhớ lại chuyện Đỗ Việt Hàng tự tiện đến Tô gia làm cho chuyện giữa nàng cùng Cảnh Phong trở nên phức tạp, nàng không thể khiến bản thân mình có thể nói được lời thiện ý nào với anh ta.
“Nói thật, tôi không có cách nào.” Phục vụ vừa lúc này bưng cà phê lên, Tô Mộc Nghiên cúi đầu khuấy cà phê, cho dù đây là dạng quán cà phê mang không khí ấm áp, giọng nàng vẫn bình thản lạnh lùng như trước. “Tôi nghĩ tôi vĩnh viễn không có khả năng tâm bình khí hòa ngồi nói chuyện phiếm với anh.”
“Nghiên Nghiên.” Giọng Đỗ Việt Hàng nồng đậm bất đắc dĩ, “Chẳng lẽ chúng ta…”
“Đỗ Việt Hàng.” Tô Mộc Nghiên ngẩng đầu, cắt ngang lời Đỗ Việt Hàng muốn nói tiếp, giọng diệu nàng vẫn lãnh đạm, lại mang theo khí thế từ chối. “Tôi có người yêu.”
“Anh biết.” Đỗ Việt Hàng nói xong, thấy Tô Mộc Nghiên một khắc này vẻ mặt ngoài trừ lãnh đạm còn có một chút kinh ngạc. Anh ta ra vẻ thản nhiên giấu đi mất mát, cười nói: “Là Cảnh tiểu thư lần trước gặp, đúng không?”
Tô Mộc Nghiên một lần nữa ngẩng đầu, nàng thật sâu nhìn Đỗ Việt Hàng, qua cả buổi mới hỏi: “Làm sao anh biết?”
- ------
Không có H:))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.