Chương 119: [Tiêu Linh x Cảnh Tư] 12
Ti Mộ
23/05/2021
Tiêu Linh rời khỏi trà lầu, cô ngước mắt nhìn ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, sau đó đeo kính.
Lúc này trợ lý đã ở ngoài xe đợi Tiêu Linh, thấy cô đi tới, đầu tiên xoay người mở cửa xe, sau đó nghiêng đầu đánh giá vẻ mặt ẩn giấu dưới cặp kính của Tiêu Linh, khoa trương vỗ tay.
"Tiêu tổng, thứ lỗi em nói thẳng nha, nhìn vẻ mặt của chị rõ ràng giống như mới bị người ta lột một lớp da vậy." Cô trợ lý nhỏ mấy năm nay vẫn ở cạnh Tiêu Linh, bản lĩnh khác thì không học được, chứ chuyện khéo ăn khéo nói tùy mặt gửi lời thì học được bảy tám phần. "Xem ra lần này chị bị Cảnh phu nhân chém không nhẹ ha."
Tiêu Linh vuốt vuốt tóc dài, liếc cô trợ lý nhỏ một cái, miễn cưỡng cười nói: "Ờ, mệt muốn chết.".
Khóe miệng cô trợ lý nhỏ ẩn giấu nụ cười sung sướng khi thấy người khác gặp họa, ngoài mặt thì ân cần thăm hỏi và đồng tình, lời nói ra cũng nghe thật xuôi tai: "Tiêu tổng chúng ta vậy mà cũng bị thiệt thòi trong chuyện làm ăn sao, thật hiếm có."
Tiêu Linh gỡ kính, dùng kính chọt chọt vào gò má phúng phính của nàng, nói: "Em đang tự mình cho tôi lý do đuổi em sao?"
"Chị sẽ không nỡ đuổi em đâu." Cô trợ lý nhỏ duỗi hai tay đặt trước chân, chớp chớp đôi mắt to tròn, cười hì hì nói: "Bởi vì nhân viên có gan thành thật như em, bây giờ không còn nhiều lắm đâu."
Tiêu Linh híp mắt, cô khẽ cười quyến rũ, tay càng dùng sức mạnh hơn, cô trợ lý bị đau vừa nhăn nhó mặt mày, vừa gượng cười. Đôi mắt màu hổ phách của nàng sóng mắt lưu chuyển không ngừng, nàng nghiêng người, hai tay bày ra tư thế 'mời', một lòng thầm nghĩ chỉ muốn Tiêu Linh mau mau tha cho nàng. (người thứ 3 có đôi mắt màu hổ phách trong truyện...hehe)
Tiêu Linh vừa thả tay xuống, tiếng động cơ xe vang bên tai, cô nhìn qua kính chiếu hậu thấy có một chiếc xe đang chạy đến, yên lặng mấp máy môi.
Đinh Bành bước xuống trước, anh ta nhanh chóng đi ra chỗ cửa xe sau, khom người mở cửa. Cảnh Tư mang vẻ mặt lạnh nhạt khom người xuống xe, tầm mắt nàng đảo đến trên người Tiêu Linh, sau đó bước đến.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống, vẫn không tan chảy được vẻ mặt lạnh như băng của Cảnh Tư, dáng người thướt tha, bước chân tao nhã, nhưng lại khiến người ta cảm thấy có một áp lực khó thở.
"Cô và Kỷ Ninh Lan gặp mặt?" Ánh mắt Cảnh Tư vẫn dừng trên mặt Tiêu Linh, nàng nói xong, nhịn không được hơi nhíu mày. "Tiêu Linh, tôi nói rồi, đây là chuyện của Cảnh gia, tôi không cần cô...".
Tiêu Linh không thèm để ý khoát tay, ngắt lời Cảnh Tư, cô châm một điếu thuốc, bực dọc rít một hơi, nói: "Im lặng một lát. Tôi hầu hạ phu nhân nhà cô cả buổi chiều, trước tiên để tôi thở chút đã."
Lời nói của Tiêu Linh nghe vào tai Cảnh Tư, sinh ra một loại hương vị lừa tình ái muội khác, nàng dừng một chút, tim bất giác đập liên hồi, lòng ngực ẩn chứa một cảm giác khác thường thiêu đốt lòng nàng khó chịu, cảm giác buồn bực thôi thúc nàng lặng im nhìn lại Tiêu Linh, thật sự không lên tiếng nói gì nữa.
Cảnh Tư không nói lời nào, Tiêu Linh liền dựa lên cửa xe, sung sướng cười nhẹ một tiếng, không đứng đắn nhíu mày: "Hay là... cô lo cho tôi?" Tiêu Linh rướn người về phía Cảnh Tư, híp mắt cười. "Cảnh Tư, tôi muốn nghe lời thật lòng của cô."
"Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ không muốn thiếu nợ ân tình của cô mà thôi." Cảnh Tư xoay lưng, không nhìn gương mặt mê người kia của Tiêu Linh, nàng hít sâu một hơi, khẽ nghiêng đầu hỏi: "Kỷ Ninh Lan sẽ không vô duyên vô cớ hẹn cô ra gặp, rốt cuộc cô đã đáp ứng cô ta cái gì?" . ngôn tình ngược
Tiêu Linh miễn cưỡng thẳng đứng dậy, cô cười nhìn Cảnh Tư đang quay lưng đi không muốn để cô nhìn thấy sắc mặt nàng, tùy tiện nói: "Chúng tôi chỉ cùng nhau trải qua một buổi chiều vui sướng tốt đẹp mà thôi."
Tiêu Linh vẫn giọng điệu quen thuộc như thế, lần nào cô cũng dùng giọng điệu và thái độ mập mờ này. Cảnh Tư nhớ lần trước Tiêu Linh như vậy là vào một đêm sau khi cô và Anna ly hôn không lâu, cô cố ý dùng lời lẽ thờ ơ đùa giỡn để lừa gạt hòng qua ải, cho đến giờ vẫn không phải là người thật thà đứng đắn để nói lý lẽ.
Rốt cuộc chúng ta... ai mới là kẻ không thành thật đây?
Xe Tiêu Linh chạy ngang qua người Cảnh Tư, gió thổi qua khuôn mặt yên lặng của Cảnh Tư, nàng đứng yên tại chỗ, cảm thấy tim như bị nhấn chìm trong vũng bùn không tên, lại không lấy lên được.
Cô xem, lần nào cũng đều giống như người xoay lưng lại trước là tôi, nhưng mà luôn luôn vẫn là tôi đứng đó trơ mắt nhìn cô rời khỏi trước, càng đi càng xa.
"Đại tiểu thư." Phát hiện Cảnh Tư vẫn đứng yên không động đậy, Đinh Bành tiến lên một bước, nhẹ giọng nhắc nhở: "Phu nhân còn ở trên đó chờ chúng ta đấy."
Thở nhẹ một hơi dồn nén ở ngực, Cảnh Tư hoàn hồn, đã không thể nhìn thấy bóng dáng Tiêu Linh trong tầm mắt nàng, cảm giác miệng mình chua xót, không hiểu sao lại thấy có chút khó chịu.
Lúc đi vào phòng, Kỷ Ninh Lan đang đứng ở bên cửa sổ, nghe tiếng nhân viên phục vụ đóng cửa sau lưng, Cảnh Tư mới chậm rãi đi tới.
"Cô đến rồi à?" Kỷ Ninh Lan nghe tiếng bước chân quay đầu lại, nàng ngồi trở lại trước bàn trà, đổ bỏ nước trà nguội, châm lại nước nóng.
"Tôi không uống trà." Cảnh Tư lạnh giọng cắt ngang Kỷ Ninh Lan, nàng nói xong, trầm giọng hỏi: "Tôi chỉ muốn biết, vì sao Tiêu Linh lại đến đây?"
Kỷ Ninh Lan buông ấm nước trong tay, cúi đầu gạt lá trà trong bình, cười hỏi: "Vì sao cô ta đến đây, cô không biết thật, hay là giả vờ không biết?"
Cảnh Tư siết chặt nắm tay, ánh mắt nàng nhìn Kỷ Ninh Lan càng thêm lạnh lẽo: "Cô đã làm gì?"
"Đây là bí mật." Kỷ Ninh Lan ngẩng đầu, ngón trỏ đặt lên môi, cười thật tao nhã. "Không thể nói với cô."
"Tôi đã từng cảnh cáo cô, đây là chuyện nội bộ Cảnh gia, đừng liên lụy người ngoài không liên quan vào." Cảnh Tư hơi nâng giọng, kích động khó kiềm chế. Nàng đứng lên, đi tới trước người Kỷ Ninh Lan, ánh mắt lạnh lùng sắc bén như dao, xé bỏ bộ mặt tươi cười giả nhân giả nghĩa của Kỷ Ninh Lan. "Nhất là Tiêu Linh."
Kỷ Ninh Lan như vừa nghe chuyện nực cười vô cùng, nàng che miệng cười lớn, nói: "Cảnh Tư, cô đừng quên, người kéo Tiêu Linh vào, chính là cô. Nếu cô ta không tình nguyện, ai có bản lĩnh lớn đến nỗi dám có suy nghĩ động đến trên đầu Tiêu gia được?"
Cảnh Tư nhíu mày, trong lòng như là bị cái gì đó đánh trúng, đau không thể cản. Nàng yên lặng, bởi vì từng chữ nhấn mạnh của Kỷ Ninh Lan tố cáo nàng chính là vết sẹo trong tim nàng. Không thể chối cãi, cho dù nếu nàng không tình nguyện thừa nhận, nhưng những gì Kỷ Ninh Lan nói đều đúng, thậm chí không chỗ để phản bác.
Cảnh Tư không nói lời nào, Kỷ Ninh Lan liền cúi đầu lấy ra một phần văn kiện, đưa đến trước mặt Cảnh Tư. "Chúc mừng cô, đại tiểu thư, kể từ hôm nay, Cảnh thị chính là của cả hai chúng ta. Tôi giao toàn quyền quản lý Cảnh thị cho cô, hưng hay suy đều do cô quyết định."
"Kỷ Ninh Lan," Cảnh Tư đi đến cạnh cửa, một tay cô đặt lên tường, một tay cầm lấy phần văn kiện nặng trịch kia, dừng bước, hơi nghiêng đầu nhìn Kỷ Ninh Lan, nói: "Một ngày nào đó cô sẽ hối hận, vì đã động đến trên đầu hai nhà Tiêu Cảnh."
Lúc về, Cảnh Tư ngồi trong xe, nàng mệt mỏi dựa đầu lên lưng ghế, nhìn ánh mặt trời chói mắt bên ngoài cửa xe, trong lòng thì lại lạnh giá.
Tài xế theo căn dặn của Cảnh Tư lái xe đến dưới chân núi khu mộ viên, một mình Cảnh Tư lên núi, bóng nàng đổ dài dưới ánh tịch dương, lộ ra một chút cô đơn quạnh quẽ.
Sau khi Cảnh lão gia được chôn cất ở mộ viên, đây là lần đầu tiên Cảnh Tư đến thăm ông ấy. Khom người lau một vài vết bụi đất dính trên bia đá, Cảnh Tư cúi đầu, liền thấy có bóng người đi đến, tiếng bước chân càng lúc càng đến gần, sau đó dừng lại đứng bên cạnh nàng.
Gương mặt Cảnh Phong khuất dưới bóng tối, Cảnh Tư ngẩng đầu nhìn lại cô, còn chưa lên tiếng thì thấy Cảnh Phong ngồi xổm xuống, nói: "Em đã nghe Đinh Bành nói." Nói xong, sợ Cảnh Tư không hiểu ý mình, cô chỉ vào phần văn kiện trong ngực Cảnh Tư. (chị em nhà này toàn thích đàm đạo trong nghĩa địa không ta =.=!)
Cảnh Tư không nhìn tới văn kiện trong tay, nàng chỉ nhìn bia mộ của Cảnh gia nhị lão, nói: "Chị từng rất tàn nhẫn tổn thương đến Tô tiểu thư, nhất định em rất hận chị?"
"Lúc đầu thì thật có hơi giận, nhưng mà em chưa bao giờ hận chị." Cảnh Phong cười khẽ, bỗng chốc nhìn lại Cảnh Tư, ánh mắt nghiêm túc mà thâm thúy. "Bởi vì hiểu chị, nên không nhẫn tâm."
Cảnh Tư giật mình, nàng từ từ hít một hơi, tầm mắt vẫn dừng trên bia mộ, lời nói ra lại nhẹ tênh. "Em thật sự yêu cô ta?"
Cảnh Phong thẳng thắn: "Đương nhiên."
"Vậy trở về đi, trở về bên cạnh Tô tiểu thư đi." Lúc này Cảnh Tư mới quay đầu nhìn Cảnh Phong, không biết tại sao, nhìn một Cảnh Phong thẳng thắn như vậy, thế nhưng nàng có chút hâm mộ. "Có điều dù sao em cũng là Cảnh gia tam tiểu thư, nên chị mong sau này em và Tô tiểu thư có thể ý tứ một chút, chị không muốn nhìn thấy quá nhiều tin đồn của hai đứa."
Cảnh Phong nghe vậy đứng lên, nhưng cô không đi hướng ra ngoài mộ viên, mà là bước đến bên cạnh Cảnh Tư. "Nếu ngay cả đối với em và Mộc Nghiên mà chị cũng có thể khoan dung, vì sao không thể lựa chọn khoan dung với bản thân mình một chút đây?"
Cảnh Tư khẽ nghiêng đầu: "Chị không hiểu ý em."
"Nếu nỗi băn khoăn của chị chính là Cảnh thị, vậy thì từ hôm nay trở đi, gánh nặng này cứ giao cho em gánh." Nhận lấy văn kiện trong ngực Cảnh Tư, Cảnh Phong nói: "Mười năm trước em đã tùy hứng một lần, lúc đó chị dung túng cho sự tùy hứng của em, vậy thì lần này, đến lượt em giải quyết thỏa đáng cho sự tùy hứng của chị rồi."
"Rốt cuộc em có biết là quyết định này sẽ khiến em phải trả giá bao nhiêu không?" Cảnh Tư đứng phắt dậy, kích động chợt lóe lên trên mặt nàng, "Nếu em làm vậy, có nghĩa là trong một thời gian rất dài, em không thể gặp lại Tô tiểu thư, có lẽ cô ấy sẽ hiểu lầm em, sau đó bỏ em."
"Thật sự là hơi có lỗi với cô ấy." Cảnh Phong nhớ đến Tô Mộc Nghiên, khẽ vuốt cánh mũi, cười nói: "Có điều nếu nắm trong tay thì có thể sẽ chạy mất, nhưng đặt ở trong tim thì làm sao mất được?"
Cảnh Tư yên lặng, dường như nhìn vào Cảnh Phong nàng có thể cảm nhận được tình cảm chắc chắn giữa cô và Tô Mộc Nghiên, trải qua gội rửa của thời gian, khảo nghiệm thị phi, cả hai vẫn kiên định như một. Cảm tình đó quá mức sâu đậm dứt khoát, Cảnh Tư không hiểu, nàng không thể hiểu được vì sao hai người họ có thể yêu nhau mà không kiêng dè gì cả, không khuất phục bất kỳ sự chia rẽ nào từ bên ngoài.
Cảnh Tư nghĩ không ra, nhưng trong một khắc nàng đột nhiên nhớ đến Tiêu Linh, tim liền chậm lại một nhịp, dường như hơi thở cũng ngừng lại.
"Mười năm trước, khi em còn chưa rời khỏi Cảnh gia, có một đêm em nghe tiếng chị và ba ở cãi nhau trong thư phòng." Cảnh Phong cầm văn kiện bên tay phải, vỗ nhẹ vào lòng bàn tay trái. "Tuy không nghe được rõ nội dung, nhưng hình như em nghe loáng thoáng tên Tiêu Linh. Lúc đó em cũng không để ý lắm, nhưng nay nghĩ lại, mới cảm thấy hình như có gì đó không ổn." Cảnh Phong dừng lại, ánh mắt tỏ ý khó hiểu liếc qua, "Bởi vì không lâu sau đó, em chợt nghe nói hai người chia tay."
- --
Rốt cuộc người phải bán mạng vì Cảnh thị là Tiểu Phong của tui sao???50% cổ phần của má nhỏ, 50% cổ phần của bà chị già, thân làm Tổng giám đốc nhưTiểu Phong, bán mạng chỉ hưởng lương thôi sao @[email protected]
Lúc này trợ lý đã ở ngoài xe đợi Tiêu Linh, thấy cô đi tới, đầu tiên xoay người mở cửa xe, sau đó nghiêng đầu đánh giá vẻ mặt ẩn giấu dưới cặp kính của Tiêu Linh, khoa trương vỗ tay.
"Tiêu tổng, thứ lỗi em nói thẳng nha, nhìn vẻ mặt của chị rõ ràng giống như mới bị người ta lột một lớp da vậy." Cô trợ lý nhỏ mấy năm nay vẫn ở cạnh Tiêu Linh, bản lĩnh khác thì không học được, chứ chuyện khéo ăn khéo nói tùy mặt gửi lời thì học được bảy tám phần. "Xem ra lần này chị bị Cảnh phu nhân chém không nhẹ ha."
Tiêu Linh vuốt vuốt tóc dài, liếc cô trợ lý nhỏ một cái, miễn cưỡng cười nói: "Ờ, mệt muốn chết.".
Khóe miệng cô trợ lý nhỏ ẩn giấu nụ cười sung sướng khi thấy người khác gặp họa, ngoài mặt thì ân cần thăm hỏi và đồng tình, lời nói ra cũng nghe thật xuôi tai: "Tiêu tổng chúng ta vậy mà cũng bị thiệt thòi trong chuyện làm ăn sao, thật hiếm có."
Tiêu Linh gỡ kính, dùng kính chọt chọt vào gò má phúng phính của nàng, nói: "Em đang tự mình cho tôi lý do đuổi em sao?"
"Chị sẽ không nỡ đuổi em đâu." Cô trợ lý nhỏ duỗi hai tay đặt trước chân, chớp chớp đôi mắt to tròn, cười hì hì nói: "Bởi vì nhân viên có gan thành thật như em, bây giờ không còn nhiều lắm đâu."
Tiêu Linh híp mắt, cô khẽ cười quyến rũ, tay càng dùng sức mạnh hơn, cô trợ lý bị đau vừa nhăn nhó mặt mày, vừa gượng cười. Đôi mắt màu hổ phách của nàng sóng mắt lưu chuyển không ngừng, nàng nghiêng người, hai tay bày ra tư thế 'mời', một lòng thầm nghĩ chỉ muốn Tiêu Linh mau mau tha cho nàng. (người thứ 3 có đôi mắt màu hổ phách trong truyện...hehe)
Tiêu Linh vừa thả tay xuống, tiếng động cơ xe vang bên tai, cô nhìn qua kính chiếu hậu thấy có một chiếc xe đang chạy đến, yên lặng mấp máy môi.
Đinh Bành bước xuống trước, anh ta nhanh chóng đi ra chỗ cửa xe sau, khom người mở cửa. Cảnh Tư mang vẻ mặt lạnh nhạt khom người xuống xe, tầm mắt nàng đảo đến trên người Tiêu Linh, sau đó bước đến.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống, vẫn không tan chảy được vẻ mặt lạnh như băng của Cảnh Tư, dáng người thướt tha, bước chân tao nhã, nhưng lại khiến người ta cảm thấy có một áp lực khó thở.
"Cô và Kỷ Ninh Lan gặp mặt?" Ánh mắt Cảnh Tư vẫn dừng trên mặt Tiêu Linh, nàng nói xong, nhịn không được hơi nhíu mày. "Tiêu Linh, tôi nói rồi, đây là chuyện của Cảnh gia, tôi không cần cô...".
Tiêu Linh không thèm để ý khoát tay, ngắt lời Cảnh Tư, cô châm một điếu thuốc, bực dọc rít một hơi, nói: "Im lặng một lát. Tôi hầu hạ phu nhân nhà cô cả buổi chiều, trước tiên để tôi thở chút đã."
Lời nói của Tiêu Linh nghe vào tai Cảnh Tư, sinh ra một loại hương vị lừa tình ái muội khác, nàng dừng một chút, tim bất giác đập liên hồi, lòng ngực ẩn chứa một cảm giác khác thường thiêu đốt lòng nàng khó chịu, cảm giác buồn bực thôi thúc nàng lặng im nhìn lại Tiêu Linh, thật sự không lên tiếng nói gì nữa.
Cảnh Tư không nói lời nào, Tiêu Linh liền dựa lên cửa xe, sung sướng cười nhẹ một tiếng, không đứng đắn nhíu mày: "Hay là... cô lo cho tôi?" Tiêu Linh rướn người về phía Cảnh Tư, híp mắt cười. "Cảnh Tư, tôi muốn nghe lời thật lòng của cô."
"Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ không muốn thiếu nợ ân tình của cô mà thôi." Cảnh Tư xoay lưng, không nhìn gương mặt mê người kia của Tiêu Linh, nàng hít sâu một hơi, khẽ nghiêng đầu hỏi: "Kỷ Ninh Lan sẽ không vô duyên vô cớ hẹn cô ra gặp, rốt cuộc cô đã đáp ứng cô ta cái gì?" . ngôn tình ngược
Tiêu Linh miễn cưỡng thẳng đứng dậy, cô cười nhìn Cảnh Tư đang quay lưng đi không muốn để cô nhìn thấy sắc mặt nàng, tùy tiện nói: "Chúng tôi chỉ cùng nhau trải qua một buổi chiều vui sướng tốt đẹp mà thôi."
Tiêu Linh vẫn giọng điệu quen thuộc như thế, lần nào cô cũng dùng giọng điệu và thái độ mập mờ này. Cảnh Tư nhớ lần trước Tiêu Linh như vậy là vào một đêm sau khi cô và Anna ly hôn không lâu, cô cố ý dùng lời lẽ thờ ơ đùa giỡn để lừa gạt hòng qua ải, cho đến giờ vẫn không phải là người thật thà đứng đắn để nói lý lẽ.
Rốt cuộc chúng ta... ai mới là kẻ không thành thật đây?
Xe Tiêu Linh chạy ngang qua người Cảnh Tư, gió thổi qua khuôn mặt yên lặng của Cảnh Tư, nàng đứng yên tại chỗ, cảm thấy tim như bị nhấn chìm trong vũng bùn không tên, lại không lấy lên được.
Cô xem, lần nào cũng đều giống như người xoay lưng lại trước là tôi, nhưng mà luôn luôn vẫn là tôi đứng đó trơ mắt nhìn cô rời khỏi trước, càng đi càng xa.
"Đại tiểu thư." Phát hiện Cảnh Tư vẫn đứng yên không động đậy, Đinh Bành tiến lên một bước, nhẹ giọng nhắc nhở: "Phu nhân còn ở trên đó chờ chúng ta đấy."
Thở nhẹ một hơi dồn nén ở ngực, Cảnh Tư hoàn hồn, đã không thể nhìn thấy bóng dáng Tiêu Linh trong tầm mắt nàng, cảm giác miệng mình chua xót, không hiểu sao lại thấy có chút khó chịu.
Lúc đi vào phòng, Kỷ Ninh Lan đang đứng ở bên cửa sổ, nghe tiếng nhân viên phục vụ đóng cửa sau lưng, Cảnh Tư mới chậm rãi đi tới.
"Cô đến rồi à?" Kỷ Ninh Lan nghe tiếng bước chân quay đầu lại, nàng ngồi trở lại trước bàn trà, đổ bỏ nước trà nguội, châm lại nước nóng.
"Tôi không uống trà." Cảnh Tư lạnh giọng cắt ngang Kỷ Ninh Lan, nàng nói xong, trầm giọng hỏi: "Tôi chỉ muốn biết, vì sao Tiêu Linh lại đến đây?"
Kỷ Ninh Lan buông ấm nước trong tay, cúi đầu gạt lá trà trong bình, cười hỏi: "Vì sao cô ta đến đây, cô không biết thật, hay là giả vờ không biết?"
Cảnh Tư siết chặt nắm tay, ánh mắt nàng nhìn Kỷ Ninh Lan càng thêm lạnh lẽo: "Cô đã làm gì?"
"Đây là bí mật." Kỷ Ninh Lan ngẩng đầu, ngón trỏ đặt lên môi, cười thật tao nhã. "Không thể nói với cô."
"Tôi đã từng cảnh cáo cô, đây là chuyện nội bộ Cảnh gia, đừng liên lụy người ngoài không liên quan vào." Cảnh Tư hơi nâng giọng, kích động khó kiềm chế. Nàng đứng lên, đi tới trước người Kỷ Ninh Lan, ánh mắt lạnh lùng sắc bén như dao, xé bỏ bộ mặt tươi cười giả nhân giả nghĩa của Kỷ Ninh Lan. "Nhất là Tiêu Linh."
Kỷ Ninh Lan như vừa nghe chuyện nực cười vô cùng, nàng che miệng cười lớn, nói: "Cảnh Tư, cô đừng quên, người kéo Tiêu Linh vào, chính là cô. Nếu cô ta không tình nguyện, ai có bản lĩnh lớn đến nỗi dám có suy nghĩ động đến trên đầu Tiêu gia được?"
Cảnh Tư nhíu mày, trong lòng như là bị cái gì đó đánh trúng, đau không thể cản. Nàng yên lặng, bởi vì từng chữ nhấn mạnh của Kỷ Ninh Lan tố cáo nàng chính là vết sẹo trong tim nàng. Không thể chối cãi, cho dù nếu nàng không tình nguyện thừa nhận, nhưng những gì Kỷ Ninh Lan nói đều đúng, thậm chí không chỗ để phản bác.
Cảnh Tư không nói lời nào, Kỷ Ninh Lan liền cúi đầu lấy ra một phần văn kiện, đưa đến trước mặt Cảnh Tư. "Chúc mừng cô, đại tiểu thư, kể từ hôm nay, Cảnh thị chính là của cả hai chúng ta. Tôi giao toàn quyền quản lý Cảnh thị cho cô, hưng hay suy đều do cô quyết định."
"Kỷ Ninh Lan," Cảnh Tư đi đến cạnh cửa, một tay cô đặt lên tường, một tay cầm lấy phần văn kiện nặng trịch kia, dừng bước, hơi nghiêng đầu nhìn Kỷ Ninh Lan, nói: "Một ngày nào đó cô sẽ hối hận, vì đã động đến trên đầu hai nhà Tiêu Cảnh."
Lúc về, Cảnh Tư ngồi trong xe, nàng mệt mỏi dựa đầu lên lưng ghế, nhìn ánh mặt trời chói mắt bên ngoài cửa xe, trong lòng thì lại lạnh giá.
Tài xế theo căn dặn của Cảnh Tư lái xe đến dưới chân núi khu mộ viên, một mình Cảnh Tư lên núi, bóng nàng đổ dài dưới ánh tịch dương, lộ ra một chút cô đơn quạnh quẽ.
Sau khi Cảnh lão gia được chôn cất ở mộ viên, đây là lần đầu tiên Cảnh Tư đến thăm ông ấy. Khom người lau một vài vết bụi đất dính trên bia đá, Cảnh Tư cúi đầu, liền thấy có bóng người đi đến, tiếng bước chân càng lúc càng đến gần, sau đó dừng lại đứng bên cạnh nàng.
Gương mặt Cảnh Phong khuất dưới bóng tối, Cảnh Tư ngẩng đầu nhìn lại cô, còn chưa lên tiếng thì thấy Cảnh Phong ngồi xổm xuống, nói: "Em đã nghe Đinh Bành nói." Nói xong, sợ Cảnh Tư không hiểu ý mình, cô chỉ vào phần văn kiện trong ngực Cảnh Tư. (chị em nhà này toàn thích đàm đạo trong nghĩa địa không ta =.=!)
Cảnh Tư không nhìn tới văn kiện trong tay, nàng chỉ nhìn bia mộ của Cảnh gia nhị lão, nói: "Chị từng rất tàn nhẫn tổn thương đến Tô tiểu thư, nhất định em rất hận chị?"
"Lúc đầu thì thật có hơi giận, nhưng mà em chưa bao giờ hận chị." Cảnh Phong cười khẽ, bỗng chốc nhìn lại Cảnh Tư, ánh mắt nghiêm túc mà thâm thúy. "Bởi vì hiểu chị, nên không nhẫn tâm."
Cảnh Tư giật mình, nàng từ từ hít một hơi, tầm mắt vẫn dừng trên bia mộ, lời nói ra lại nhẹ tênh. "Em thật sự yêu cô ta?"
Cảnh Phong thẳng thắn: "Đương nhiên."
"Vậy trở về đi, trở về bên cạnh Tô tiểu thư đi." Lúc này Cảnh Tư mới quay đầu nhìn Cảnh Phong, không biết tại sao, nhìn một Cảnh Phong thẳng thắn như vậy, thế nhưng nàng có chút hâm mộ. "Có điều dù sao em cũng là Cảnh gia tam tiểu thư, nên chị mong sau này em và Tô tiểu thư có thể ý tứ một chút, chị không muốn nhìn thấy quá nhiều tin đồn của hai đứa."
Cảnh Phong nghe vậy đứng lên, nhưng cô không đi hướng ra ngoài mộ viên, mà là bước đến bên cạnh Cảnh Tư. "Nếu ngay cả đối với em và Mộc Nghiên mà chị cũng có thể khoan dung, vì sao không thể lựa chọn khoan dung với bản thân mình một chút đây?"
Cảnh Tư khẽ nghiêng đầu: "Chị không hiểu ý em."
"Nếu nỗi băn khoăn của chị chính là Cảnh thị, vậy thì từ hôm nay trở đi, gánh nặng này cứ giao cho em gánh." Nhận lấy văn kiện trong ngực Cảnh Tư, Cảnh Phong nói: "Mười năm trước em đã tùy hứng một lần, lúc đó chị dung túng cho sự tùy hứng của em, vậy thì lần này, đến lượt em giải quyết thỏa đáng cho sự tùy hứng của chị rồi."
"Rốt cuộc em có biết là quyết định này sẽ khiến em phải trả giá bao nhiêu không?" Cảnh Tư đứng phắt dậy, kích động chợt lóe lên trên mặt nàng, "Nếu em làm vậy, có nghĩa là trong một thời gian rất dài, em không thể gặp lại Tô tiểu thư, có lẽ cô ấy sẽ hiểu lầm em, sau đó bỏ em."
"Thật sự là hơi có lỗi với cô ấy." Cảnh Phong nhớ đến Tô Mộc Nghiên, khẽ vuốt cánh mũi, cười nói: "Có điều nếu nắm trong tay thì có thể sẽ chạy mất, nhưng đặt ở trong tim thì làm sao mất được?"
Cảnh Tư yên lặng, dường như nhìn vào Cảnh Phong nàng có thể cảm nhận được tình cảm chắc chắn giữa cô và Tô Mộc Nghiên, trải qua gội rửa của thời gian, khảo nghiệm thị phi, cả hai vẫn kiên định như một. Cảm tình đó quá mức sâu đậm dứt khoát, Cảnh Tư không hiểu, nàng không thể hiểu được vì sao hai người họ có thể yêu nhau mà không kiêng dè gì cả, không khuất phục bất kỳ sự chia rẽ nào từ bên ngoài.
Cảnh Tư nghĩ không ra, nhưng trong một khắc nàng đột nhiên nhớ đến Tiêu Linh, tim liền chậm lại một nhịp, dường như hơi thở cũng ngừng lại.
"Mười năm trước, khi em còn chưa rời khỏi Cảnh gia, có một đêm em nghe tiếng chị và ba ở cãi nhau trong thư phòng." Cảnh Phong cầm văn kiện bên tay phải, vỗ nhẹ vào lòng bàn tay trái. "Tuy không nghe được rõ nội dung, nhưng hình như em nghe loáng thoáng tên Tiêu Linh. Lúc đó em cũng không để ý lắm, nhưng nay nghĩ lại, mới cảm thấy hình như có gì đó không ổn." Cảnh Phong dừng lại, ánh mắt tỏ ý khó hiểu liếc qua, "Bởi vì không lâu sau đó, em chợt nghe nói hai người chia tay."
- --
Rốt cuộc người phải bán mạng vì Cảnh thị là Tiểu Phong của tui sao???50% cổ phần của má nhỏ, 50% cổ phần của bà chị già, thân làm Tổng giám đốc nhưTiểu Phong, bán mạng chỉ hưởng lương thôi sao @[email protected]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.