Quan Hệ Thuê Mướn: Bà Lâm, Xin Giơ Cao Đánh Khẽ
Chương 51: Anh là đồ MA QUỶ
Lộ Mạn Mạn
30/04/2022
"Cục cưng, why?" June bất mãn hét lớn.
Dương Linh Hạ oan ức nhìn anh ta nói: "June, mấy ngày nay em vì lo cho việc diễn tấu piano mà mỗi ngày chỉ ngủ có bốn năm tiếng đồng hồ, bây giờ toàn thân rã rời rồi, chúng ta chỉ trò chuyện với nhau thôi được không?”
June ôm cô ta, bất đắc dĩ nói: "Linh Hạ, đừng tưởng anh không biết vừa rồi em còn cùng với Lâm Khánh Quyền đi khách sạn, trai đơn gái chiếc ở cùng nhau trong một phòng, dùng đầu gối nghĩ cũng biết các người đang làm gì.
Sắc mặt Dương Linh Hạ lập tức vô cùng khó coi, tức giận nói: "Anh theo dõi tôi?"
June ngồi trở lại sô pha, bắt chéo chân, nói: "Chịu lộ mặt thật rồi sao?"
Dương Linh Hạ cao ngạo nhìn anh ta hỏi: "June, rốt cuộc anh muốn gì?"
Cô ta biết người đàn ông này chẳng khác nào một miếng kẹo mạch nha, dính vào rồi rất khó dứt ra, nhưng cô ta không ngờ anh ta lại biến thái như vậy, không những từ ngàn dặm xa xôi đuổi đến tận Nước Q mà còn đích thân theo dõi cô, người đàn ông này đúng là ghê tởm.
June ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt phẫn nộ của Dương Linh Hạ nhưng vẫn không thèm quan tâm, nói: "Baby, em là của anh, trò chơi này không phải em nói game over là nó có thể chấm dứt, từ trước tới nay đều là anh kêu dừng chứ không phải đám con gái các em.”
Dương Linh Hạ tức muốn lộn ruột, thì ra tên đàn ông này vừa nãy chỉ đang trợ hứng cho cô diễn kịch mà thôi.
"June, anh đừng có mà quá đáng, chúng ta đã kết thúc rồi, còn dây dưa không dứt như vậy khó coi lắm, anh nên biết điều một chút, mau rời khỏi Nước Q đi nếu không tôi sẽ khiến anh có muốn đi cũng đi không được.”
June nhìn Dương Linh Hạ như một con sói đói: "Em uy hiếp anh."
Nói xong, anh ta lấy ra mấy cái đĩa CD, nói: "Đây là video của chúng ta, chẳng phải em rất thích kích thích sao? Em nói xem, nếu anh giao hết chúng cho Lâm Khánh Quyền thì liệu anh ta còn nghĩ em thuần khiết, vô tội không? Anh nói em giống thiên sứ nhưng kỳ thực anh đã quên nói hai chữ nữa, em thực chất là một thiên sứ mắc đọa, vẻ ngoài thì trong sáng có thể lừa mọi gã đàn ông trên đời nhưng nếu so sánh thì ai buông thả hơn ai còn chưa biết.”
Sắc mặt của Dương Linh Hạ lập tức tái nhợt, môi run rẩy, giọng nói gần như bật ra khỏi kẽ răng.
"June, với tình cảm bốn năm nay của chúng ta, anh thật sự muốn tuyệt tình như vậy sao?”
June cầm trên tay chiếc đĩa CD và nói: "Chỉ cần em trở về, anh sẽ nói với gia đình, sau đó cưới em, anh nghĩ nhà họ Dương sẽ rất vui khi thấy em tìm được một người bạn trai tốt như anh.”
Dương Linh Hạ không cam lòng yếu thế nói: "June, anh đừng quá đáng, chúng ta chia tay đã bốn năm, cũng không thể trở lại như xưa được nữa rồi, điều kiện của anh tốt như vậy, lại còn đẹp trai, có cô gái nào lại không thích anh chứ, chúng ta quay về làm bạn bè không được sao?”
June nói: "Anh đã nói rồi, trò chơi này, anh còn chưa nói game over thì chúng ta vẫn phải tiếp tục, nếu em đã không quên được tên họ Lâm đó thì anh sẽ để anh ta nhìn rõ em rốt cuộc là loại phụ nữ gì, anh nghe nói, đến bây giờ anh ta vẫn còn tưởng em là loại con gái trong sáng, chuyện gì cũng không biết, cũng chỉ có thằng ngu như anh ta mới nhìn em như một thiên sứ trên đầu có hào quang."
Toàn thân Dương Linh Hạ đều đang run đẩu.
Cô ta không ngờ June lại là một tên ác quỷ như vậy, bốn năm qua, June nâng niu chiều chuộng cô ta trên lòng bàn tay, còn cô ta thì lợi dụng quyền thế của anh ta để dọn đường cho sự nghiệp của mình, nếu không cô ta sao có thể trở thành nghệ sĩ dương cầm xuất sắc nhất chỉ trong vài năm, người đàn ông này luôn ngoan ngoãn trước mặt cô ta, nhưng không ngờ sau khi lột lớp ngụy trang ra, cô ta mới phát hiện, bên cạnh mình là một con sói đội lốt cừu, một gã đàn ông như vậy thật sự là quá đáng sợ.
"June, anh là đồ ma quỷ."
June lại thay đổi tư thế, tự phụ nói: "Em mà quay về bên cạnh anh thì anh sẽ nghiễm nhiên biến trở lại thành chú cừu quen thuộc của em."
Dương Linh Hạ cao ngạo hất cằm nói: "June, tôi không còn là cô bé ngày nào nữa, chiêu này của anh không lừa được tôi đâu, ba cái chuyện yêu đương này, hợp thì đến, không hợp thì tan, nếu anh cứ dây dưa chèo kéo như vậy chỉ chứng minh anh không phải là đàn ông mà thôi.”
June đứng lên, dáng người cao lớn sáp tới gần Dương Linh Hạ lại càng gây thêm áp lực, anh ta nói: "Cục cưng ơi, có lẽ em quên rồi, lúc trước em cùng anh đến châu Âu Châu đã từng nói chỉ cần anh giúp em trở thành nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng thì em sẽ là người phụ nữ của anh, bây giờ vừa mới có được chút danh tiếng, liền quăng anh sang một bên, quay về tìm vị hôn phu của mình, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy chứ."
Dương Linh Hạ nghiến răng nói: "June, anh muốn cái gì? Tiền? Hay là khai thác thị trường mới ở Nước Q? Chỉ cần anh nói ra, nhà họ Dương chúng tôi sẽ hợp tác với anh, chỉ cần sau khi đạt được mục đích anh đừng có bám riết lấy tôi nữa, tôi không yêu anh, miễn cưỡng ở cùng anh thì sẽ không vui.”
June ôm cô ta vào lòng và cưỡng ép hôn lên môi Dương Linh Hạ, cậy mạnh mà ném cô ta lên giường, cả hai cùng ngã xuống giường, Dương Linh Hạ tức giận hét lớn: "June, nếu anh dám chạm vào tôi thì tôi sẽ lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát!"
Dương Linh Hạ oan ức nhìn anh ta nói: "June, mấy ngày nay em vì lo cho việc diễn tấu piano mà mỗi ngày chỉ ngủ có bốn năm tiếng đồng hồ, bây giờ toàn thân rã rời rồi, chúng ta chỉ trò chuyện với nhau thôi được không?”
June ôm cô ta, bất đắc dĩ nói: "Linh Hạ, đừng tưởng anh không biết vừa rồi em còn cùng với Lâm Khánh Quyền đi khách sạn, trai đơn gái chiếc ở cùng nhau trong một phòng, dùng đầu gối nghĩ cũng biết các người đang làm gì.
Sắc mặt Dương Linh Hạ lập tức vô cùng khó coi, tức giận nói: "Anh theo dõi tôi?"
June ngồi trở lại sô pha, bắt chéo chân, nói: "Chịu lộ mặt thật rồi sao?"
Dương Linh Hạ cao ngạo nhìn anh ta hỏi: "June, rốt cuộc anh muốn gì?"
Cô ta biết người đàn ông này chẳng khác nào một miếng kẹo mạch nha, dính vào rồi rất khó dứt ra, nhưng cô ta không ngờ anh ta lại biến thái như vậy, không những từ ngàn dặm xa xôi đuổi đến tận Nước Q mà còn đích thân theo dõi cô, người đàn ông này đúng là ghê tởm.
June ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt phẫn nộ của Dương Linh Hạ nhưng vẫn không thèm quan tâm, nói: "Baby, em là của anh, trò chơi này không phải em nói game over là nó có thể chấm dứt, từ trước tới nay đều là anh kêu dừng chứ không phải đám con gái các em.”
Dương Linh Hạ tức muốn lộn ruột, thì ra tên đàn ông này vừa nãy chỉ đang trợ hứng cho cô diễn kịch mà thôi.
"June, anh đừng có mà quá đáng, chúng ta đã kết thúc rồi, còn dây dưa không dứt như vậy khó coi lắm, anh nên biết điều một chút, mau rời khỏi Nước Q đi nếu không tôi sẽ khiến anh có muốn đi cũng đi không được.”
June nhìn Dương Linh Hạ như một con sói đói: "Em uy hiếp anh."
Nói xong, anh ta lấy ra mấy cái đĩa CD, nói: "Đây là video của chúng ta, chẳng phải em rất thích kích thích sao? Em nói xem, nếu anh giao hết chúng cho Lâm Khánh Quyền thì liệu anh ta còn nghĩ em thuần khiết, vô tội không? Anh nói em giống thiên sứ nhưng kỳ thực anh đã quên nói hai chữ nữa, em thực chất là một thiên sứ mắc đọa, vẻ ngoài thì trong sáng có thể lừa mọi gã đàn ông trên đời nhưng nếu so sánh thì ai buông thả hơn ai còn chưa biết.”
Sắc mặt của Dương Linh Hạ lập tức tái nhợt, môi run rẩy, giọng nói gần như bật ra khỏi kẽ răng.
"June, với tình cảm bốn năm nay của chúng ta, anh thật sự muốn tuyệt tình như vậy sao?”
June cầm trên tay chiếc đĩa CD và nói: "Chỉ cần em trở về, anh sẽ nói với gia đình, sau đó cưới em, anh nghĩ nhà họ Dương sẽ rất vui khi thấy em tìm được một người bạn trai tốt như anh.”
Dương Linh Hạ không cam lòng yếu thế nói: "June, anh đừng quá đáng, chúng ta chia tay đã bốn năm, cũng không thể trở lại như xưa được nữa rồi, điều kiện của anh tốt như vậy, lại còn đẹp trai, có cô gái nào lại không thích anh chứ, chúng ta quay về làm bạn bè không được sao?”
June nói: "Anh đã nói rồi, trò chơi này, anh còn chưa nói game over thì chúng ta vẫn phải tiếp tục, nếu em đã không quên được tên họ Lâm đó thì anh sẽ để anh ta nhìn rõ em rốt cuộc là loại phụ nữ gì, anh nghe nói, đến bây giờ anh ta vẫn còn tưởng em là loại con gái trong sáng, chuyện gì cũng không biết, cũng chỉ có thằng ngu như anh ta mới nhìn em như một thiên sứ trên đầu có hào quang."
Toàn thân Dương Linh Hạ đều đang run đẩu.
Cô ta không ngờ June lại là một tên ác quỷ như vậy, bốn năm qua, June nâng niu chiều chuộng cô ta trên lòng bàn tay, còn cô ta thì lợi dụng quyền thế của anh ta để dọn đường cho sự nghiệp của mình, nếu không cô ta sao có thể trở thành nghệ sĩ dương cầm xuất sắc nhất chỉ trong vài năm, người đàn ông này luôn ngoan ngoãn trước mặt cô ta, nhưng không ngờ sau khi lột lớp ngụy trang ra, cô ta mới phát hiện, bên cạnh mình là một con sói đội lốt cừu, một gã đàn ông như vậy thật sự là quá đáng sợ.
"June, anh là đồ ma quỷ."
June lại thay đổi tư thế, tự phụ nói: "Em mà quay về bên cạnh anh thì anh sẽ nghiễm nhiên biến trở lại thành chú cừu quen thuộc của em."
Dương Linh Hạ cao ngạo hất cằm nói: "June, tôi không còn là cô bé ngày nào nữa, chiêu này của anh không lừa được tôi đâu, ba cái chuyện yêu đương này, hợp thì đến, không hợp thì tan, nếu anh cứ dây dưa chèo kéo như vậy chỉ chứng minh anh không phải là đàn ông mà thôi.”
June đứng lên, dáng người cao lớn sáp tới gần Dương Linh Hạ lại càng gây thêm áp lực, anh ta nói: "Cục cưng ơi, có lẽ em quên rồi, lúc trước em cùng anh đến châu Âu Châu đã từng nói chỉ cần anh giúp em trở thành nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng thì em sẽ là người phụ nữ của anh, bây giờ vừa mới có được chút danh tiếng, liền quăng anh sang một bên, quay về tìm vị hôn phu của mình, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy chứ."
Dương Linh Hạ nghiến răng nói: "June, anh muốn cái gì? Tiền? Hay là khai thác thị trường mới ở Nước Q? Chỉ cần anh nói ra, nhà họ Dương chúng tôi sẽ hợp tác với anh, chỉ cần sau khi đạt được mục đích anh đừng có bám riết lấy tôi nữa, tôi không yêu anh, miễn cưỡng ở cùng anh thì sẽ không vui.”
June ôm cô ta vào lòng và cưỡng ép hôn lên môi Dương Linh Hạ, cậy mạnh mà ném cô ta lên giường, cả hai cùng ngã xuống giường, Dương Linh Hạ tức giận hét lớn: "June, nếu anh dám chạm vào tôi thì tôi sẽ lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.