Quan Hệ Thuê Mướn: Bà Lâm, Xin Giơ Cao Đánh Khẽ
Chương 39: Đừng quyến rũ tôi!
Lộ Mạn Mạn
30/04/2022
"Không dám, tổng giám đốc Lâm thế nhưng là cha mẹ, áo cơm của em, em làm sao dám tạo phản, có điều tổng giám đốc Lâm vừa mở miệng đã chất vấn, trong lòng em cũng sẽ không thoải mái."
Lâm Khánh Quyền nhíu chặt mày, nói: "Em ăn phải thuốc nổ rồi hả?"
Lục Thi Nguyệt bá hai tay lên cổ Lâm Khánh Quyền, lại khôi phục dáng vẻ quyến rũ trước đó, mỉm cười duyên dáng nói: "Tổng giám đốc Lâm, vừa rồi là em không đúng, anh đại nhân đừng chấp tiểu nhân, cũng đừng so đo với em mà."
Lâm Khánh Quyền vẻ mặt không đổi nhìn cô.
Lục Thi Nguyệt không sợ, chỉ nói: "Tổng giám đốc Lâm, không phải cô Dương đã quay về rồi sao, sao anh không ở bên cô ấy?"
"Cô ấy bận biểu diễn dương cầm rồi." Lâm Khánh Quyền giải thích ngắn gọn.
Lục Thi Nguyệt gật đầu, nói: "Khó trách tổng giám đốc Lâm có thời gian quay về cái nhà này."
Lâm Khánh Quyền một tay ôm ngang lấy Lục Thi Nguyệt, đi lên tầng, tiến vào phòng ngủ, vừa định ném người lên giường, Lục Thi Nguyệt vội mở miệng: "Tổng giám đốc Lâm, hai ngày nay thân thể em hơi đau nhức, anh đặt em lên giường nhẹ một chút."
Lâm Khánh Quyền theo lời cô, đặt cô lên giường, sau đó ánh mắt hết sức sắc bén nhìn Lục Thi Nguyệt, không, nói đúng hơn là nhìn bụng của cô, nhíu chặt mày: "Sao bụng của em lại to như vậy?"
Lục Thi Nguyệt khẽ giật mình, lập tức cười nói: "Tổng giám đốc Lâm đang chê em mập à?"
Lâm Khánh Quyền nhíu chặt mày: "Tôi mới rời đi một tháng, mà em đã mập thành thế này sao?"
Lục Thi Nguyệt chống giường ngồi dậy, quyến rũ cười nói: "Tổng giám đốc Lâm, anh chưa từng nghe một câu, gọi là tâm trạng thoải mái thì cơ thể sẽ mập lên sao? Anh rời đi một tháng, em ăn ngon uống ngon, thêm nữa bệnh của Lục Phượng dần chuyển biến tốt đẹp, tâm trạng vui vẻ, người ăn không kiểm soát thì sẽ lên cân thôi."
"Thể chất em thuộc loại không dễ béo, bây giờ chỉ bụng to lên mà nơi khác thì không mập hơn, có phải em mang thai rồi hay không?" Lâm Khánh Quyền nói trúng tim đen.
Lục Thi Nguyệt bị dọa tay run lên một cái, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không có kẽ hở: "Sao tổng giám đốc Lâm lại nói như thế?"
Ánh mắt Lâm Khánh Quyền lập tức trở nên sắc bén: "Có phải em mang thai thật rồi hay không?"
"Nếu em nói đúng thì tổng giám đốc Lâm có yêu cầu em đi phá không?"
"Có." Lâm Khánh Quyền không hề lưu tình nói.
Sắc mặt Lục Thi Nguyệt biến đổi, miễn cưỡng cười nói: "Hổ dữ không ăn thịt con, không nghĩ tới tổng giám đốc Lâm lại độc ác như vậy, ngay cả cốt nhục ruột thịt của mình cũng có thể ra tay được."
"Nói như vậy, em thật mang thai rồi?"
"Nếu thật mang thai rồi, thì em đã sớm ỷ vào đứa bé trong bụng mà ra yêu sách với tổng giám đốc Lâm rồi, nào còn có thể chờ tới bây giờ. Nếu anh không tin thì có thể gọi bác sĩ gia đình đến khám cho em một chút, nếu thật có rồi, em sẽ dứt khoát đi thẳng đến bệnh viện phá đi."
Lâm Khánh Quyền ngồi dậy khỏi giường, lấy điện thoại di động gọi một cuộc điện thoại, sau khi gọi xong anh nói với Lục Thi Nguyệt: "Tôi đã gọi điện thoại cho chú Lưu rồi, lát nữa ông ấy sẽ tới khám cho em một chút."
Cuối cùng Lục Thi Nguyệt không giữ bình tĩnh được nữa, cô dậy khỏi giường, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Lâm Khánh Quyền, nói: "Lâm Khánh Quyền, em chưa từng gặp ai tuyệt tình giống như anh, chúng ta ly hôn đi, em cũng không cần anh cho em tài sản, em rời đi mà không mang theo gì cả, anh cũng đừng sợ em ôm cái bụng lớn uy hiếp anh và Dương Linh Hạ."
Dứt lời, cô lách qua Lâm Khánh Quyền định đi ra ngoài.
Lâm Khánh Quyền hai tay giữ chặt cô, nghe không ra cảm xúc nói: "Em thật có thai rồi? Mấy tháng rồi?"
Lục Thi Nguyệt quay đầu, cười lạnh hai tiếng, nói: "Tổng giám đốc Lâm, có lẽ khiến anh thất vọng rồi, chẳng qua trong khoảng thời gian này em ăn hơi nhiều, nên lên cân mà thôi, nếu tổng giám đốc Lâm không tin thì em cũng hết cách."
Sắc mặt Lâm Khánh Quyền dịu đi, nói: "Lục Thi Nguyệt, cuộc hôn nhân của chúng ta chỉ có tôi có quyền nói 'No', nếu em đơn phương đòi tạm dừng thì em cần nghĩ kỹ xem rốt cuộc em có ba trăm tỷ bồi hoàn hay không đã."
Lục Thi Nguyệt cười ngọt ngào, hai tay thay Lâm Khánh Quyền chỉnh lại áo sơ mi trắng, nói: "Tổng giám đốc Lâm hà tất phải tức giận, em vẫn luôn nhớ lời anh, ông chủ của em, có điều em nghĩ chúng ta sẽ nhanh chóng ly hôn, không phải sao?"
Lâm Khánh Quyền lập tức ôm lấy cô, đi vào bên giường, vốn định ném thẳng cô xuống giường, nhưng không biết nghĩ tới điều gì mà thay đổi chủ ý nhẹ nhàng đặt người xuống giường, sau đó thân hình cao lớn trực tiếp đè xuống.
Anh nâng cằm Lục Thi Nguyệt, bình tĩnh nói: "Lục Thi Nguyệt, đừng quên, em là một thú cưng có thể giải trí bên cạnh tôi, đừng nghĩ chọc giận tôi nữa, bằng không em biết hậu quả đấy, thú cưng nên có dáng vẻ của thú cưng, hiểu chưa?"
Lục Thi Nguyệt kéo cà vạt của Lâm Khánh Quyền, xinh đẹp như hoa: "Tổng giám đốc Lâm từng thấy thú cưng xinh đẹp như vậy sao?"
Lâm Khánh Quyền chỉ nói: "Hai ngày nữa Linh Hạ còn phải quay về Châu Âu, cho nên tạm thời chúng ta chưa ly hôn."
Lục Thi Nguyệt cười khẩy, nhìn Lâm Khánh Quyền, nói: "Tổng giám đốc Lâm bố thí như thế, em nên nói một tiếng cảm ơn nhỉ?"
"Làm thú cưng nên có tự giác của thú cưng, ngoan ngoãn nghe lời là được rồi."
Lục Thi Nguyệt nắm lấy cà vạt Lâm Khánh Quyền, hơi dùng sức một chút, môi của cô và môi anh gần như gần trong gang tấc, cô hơi thở như hoa lan nói: "Tổng giám đốc Lâm, thú cưng có thể lên giường cùng anh, làm động tác cấp hạn chế sao?"
Ánh mắt Lâm Khánh Quyền sâu thẳm, toàn thân như có một dòng điện thông qua máu lan ra tứ chi xương cốt, anh nghiến răng nói: "Đừng quyến rũ tôi!"
Lâm Khánh Quyền nhíu chặt mày, nói: "Em ăn phải thuốc nổ rồi hả?"
Lục Thi Nguyệt bá hai tay lên cổ Lâm Khánh Quyền, lại khôi phục dáng vẻ quyến rũ trước đó, mỉm cười duyên dáng nói: "Tổng giám đốc Lâm, vừa rồi là em không đúng, anh đại nhân đừng chấp tiểu nhân, cũng đừng so đo với em mà."
Lâm Khánh Quyền vẻ mặt không đổi nhìn cô.
Lục Thi Nguyệt không sợ, chỉ nói: "Tổng giám đốc Lâm, không phải cô Dương đã quay về rồi sao, sao anh không ở bên cô ấy?"
"Cô ấy bận biểu diễn dương cầm rồi." Lâm Khánh Quyền giải thích ngắn gọn.
Lục Thi Nguyệt gật đầu, nói: "Khó trách tổng giám đốc Lâm có thời gian quay về cái nhà này."
Lâm Khánh Quyền một tay ôm ngang lấy Lục Thi Nguyệt, đi lên tầng, tiến vào phòng ngủ, vừa định ném người lên giường, Lục Thi Nguyệt vội mở miệng: "Tổng giám đốc Lâm, hai ngày nay thân thể em hơi đau nhức, anh đặt em lên giường nhẹ một chút."
Lâm Khánh Quyền theo lời cô, đặt cô lên giường, sau đó ánh mắt hết sức sắc bén nhìn Lục Thi Nguyệt, không, nói đúng hơn là nhìn bụng của cô, nhíu chặt mày: "Sao bụng của em lại to như vậy?"
Lục Thi Nguyệt khẽ giật mình, lập tức cười nói: "Tổng giám đốc Lâm đang chê em mập à?"
Lâm Khánh Quyền nhíu chặt mày: "Tôi mới rời đi một tháng, mà em đã mập thành thế này sao?"
Lục Thi Nguyệt chống giường ngồi dậy, quyến rũ cười nói: "Tổng giám đốc Lâm, anh chưa từng nghe một câu, gọi là tâm trạng thoải mái thì cơ thể sẽ mập lên sao? Anh rời đi một tháng, em ăn ngon uống ngon, thêm nữa bệnh của Lục Phượng dần chuyển biến tốt đẹp, tâm trạng vui vẻ, người ăn không kiểm soát thì sẽ lên cân thôi."
"Thể chất em thuộc loại không dễ béo, bây giờ chỉ bụng to lên mà nơi khác thì không mập hơn, có phải em mang thai rồi hay không?" Lâm Khánh Quyền nói trúng tim đen.
Lục Thi Nguyệt bị dọa tay run lên một cái, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không có kẽ hở: "Sao tổng giám đốc Lâm lại nói như thế?"
Ánh mắt Lâm Khánh Quyền lập tức trở nên sắc bén: "Có phải em mang thai thật rồi hay không?"
"Nếu em nói đúng thì tổng giám đốc Lâm có yêu cầu em đi phá không?"
"Có." Lâm Khánh Quyền không hề lưu tình nói.
Sắc mặt Lục Thi Nguyệt biến đổi, miễn cưỡng cười nói: "Hổ dữ không ăn thịt con, không nghĩ tới tổng giám đốc Lâm lại độc ác như vậy, ngay cả cốt nhục ruột thịt của mình cũng có thể ra tay được."
"Nói như vậy, em thật mang thai rồi?"
"Nếu thật mang thai rồi, thì em đã sớm ỷ vào đứa bé trong bụng mà ra yêu sách với tổng giám đốc Lâm rồi, nào còn có thể chờ tới bây giờ. Nếu anh không tin thì có thể gọi bác sĩ gia đình đến khám cho em một chút, nếu thật có rồi, em sẽ dứt khoát đi thẳng đến bệnh viện phá đi."
Lâm Khánh Quyền ngồi dậy khỏi giường, lấy điện thoại di động gọi một cuộc điện thoại, sau khi gọi xong anh nói với Lục Thi Nguyệt: "Tôi đã gọi điện thoại cho chú Lưu rồi, lát nữa ông ấy sẽ tới khám cho em một chút."
Cuối cùng Lục Thi Nguyệt không giữ bình tĩnh được nữa, cô dậy khỏi giường, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Lâm Khánh Quyền, nói: "Lâm Khánh Quyền, em chưa từng gặp ai tuyệt tình giống như anh, chúng ta ly hôn đi, em cũng không cần anh cho em tài sản, em rời đi mà không mang theo gì cả, anh cũng đừng sợ em ôm cái bụng lớn uy hiếp anh và Dương Linh Hạ."
Dứt lời, cô lách qua Lâm Khánh Quyền định đi ra ngoài.
Lâm Khánh Quyền hai tay giữ chặt cô, nghe không ra cảm xúc nói: "Em thật có thai rồi? Mấy tháng rồi?"
Lục Thi Nguyệt quay đầu, cười lạnh hai tiếng, nói: "Tổng giám đốc Lâm, có lẽ khiến anh thất vọng rồi, chẳng qua trong khoảng thời gian này em ăn hơi nhiều, nên lên cân mà thôi, nếu tổng giám đốc Lâm không tin thì em cũng hết cách."
Sắc mặt Lâm Khánh Quyền dịu đi, nói: "Lục Thi Nguyệt, cuộc hôn nhân của chúng ta chỉ có tôi có quyền nói 'No', nếu em đơn phương đòi tạm dừng thì em cần nghĩ kỹ xem rốt cuộc em có ba trăm tỷ bồi hoàn hay không đã."
Lục Thi Nguyệt cười ngọt ngào, hai tay thay Lâm Khánh Quyền chỉnh lại áo sơ mi trắng, nói: "Tổng giám đốc Lâm hà tất phải tức giận, em vẫn luôn nhớ lời anh, ông chủ của em, có điều em nghĩ chúng ta sẽ nhanh chóng ly hôn, không phải sao?"
Lâm Khánh Quyền lập tức ôm lấy cô, đi vào bên giường, vốn định ném thẳng cô xuống giường, nhưng không biết nghĩ tới điều gì mà thay đổi chủ ý nhẹ nhàng đặt người xuống giường, sau đó thân hình cao lớn trực tiếp đè xuống.
Anh nâng cằm Lục Thi Nguyệt, bình tĩnh nói: "Lục Thi Nguyệt, đừng quên, em là một thú cưng có thể giải trí bên cạnh tôi, đừng nghĩ chọc giận tôi nữa, bằng không em biết hậu quả đấy, thú cưng nên có dáng vẻ của thú cưng, hiểu chưa?"
Lục Thi Nguyệt kéo cà vạt của Lâm Khánh Quyền, xinh đẹp như hoa: "Tổng giám đốc Lâm từng thấy thú cưng xinh đẹp như vậy sao?"
Lâm Khánh Quyền chỉ nói: "Hai ngày nữa Linh Hạ còn phải quay về Châu Âu, cho nên tạm thời chúng ta chưa ly hôn."
Lục Thi Nguyệt cười khẩy, nhìn Lâm Khánh Quyền, nói: "Tổng giám đốc Lâm bố thí như thế, em nên nói một tiếng cảm ơn nhỉ?"
"Làm thú cưng nên có tự giác của thú cưng, ngoan ngoãn nghe lời là được rồi."
Lục Thi Nguyệt nắm lấy cà vạt Lâm Khánh Quyền, hơi dùng sức một chút, môi của cô và môi anh gần như gần trong gang tấc, cô hơi thở như hoa lan nói: "Tổng giám đốc Lâm, thú cưng có thể lên giường cùng anh, làm động tác cấp hạn chế sao?"
Ánh mắt Lâm Khánh Quyền sâu thẳm, toàn thân như có một dòng điện thông qua máu lan ra tứ chi xương cốt, anh nghiến răng nói: "Đừng quyến rũ tôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.