Quan Hệ Thuê Mướn: Bà Lâm, Xin Giơ Cao Đánh Khẽ
Chương 44: Xin lỗi chị dâu
Lộ Mạn Mạn
30/04/2022
Lục Thi Nguyệt làm như không nghe thấy, mà bà Lâm lại nói: “Mỹ Đình, nếu con còn nói lung tung nữa thì lên lầu đi.”
Lúc này Lâm Mỹ Đình mới không dám nhiều lời nữa.
Bà Lâm thương yêu nhìn Lục Thi Nguyệt hỏi: “Thi Nguyệt, con với Khánh Quyền đã ăn sáng chưa?”
“Mẹ, trên đường về hai chúng con đã ăn rồi ạ.”
Bà Lâm gật đầu: “Nếu chưa ăn thì để mẹ bảo thím Lý chuẩn bị ít đồ cho hai đứa.”
“Chúng con ăn rồi mẹ ạ, không cần phải phiền phức đâu.”
Bà Lâm cười gật đầu.
Mọi người tán gẫu một hồi, thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến giờ ăn trưa.
Lúc vào vị trí, Lục Thi Nguyệt ngồi bên phải Lâm Khánh Quyền, còn Dương Linh Hạ thì không biết là vô tình hay cố ý mà cũng ngồi ngay bên tay trái anh. Bà Lâm ngồi cạnh Lục Thi Nguyệt vỗ tay cô bảo: “Thi Nguyệt, con đừng để bụng, con mới là con dâu nghiêm chỉnh của nhà họ Lâm, người khác chỉ là khách qua đường trong cuộc đời Khánh Quyền thôi.”
Lục Thi Nguyệt nhìn Dương Linh Hạ rồi nhỏ giọng bảo: “Mẹ đừng nghĩ nhiều, người ta là khách, con là con dâu của nhà họ Lâm nhất định sẽ cùng mẹ tiếp đãi khách chu đáo.”
Bà Lâm lại càng thích cô hơn: “Con là đứa bé ngoan, nếu Khánh Quyền bắt nạt con, con cứ về nói với mẹ, mẹ sẽ thay con cho nó một bài học.”
Lục Thi Nguyệt cười bảo: “Bình thường Khánh Quyền rất bận, nhưng lại chăm sóc con rất tốt. Gần đây con chán quá nên đã tìm việc, con nói với anh ấy rồi, anh ấy cũng không làm khó con.”
Bà Lâm nhíu mày: “Sao lại muốn đi làm? Tiền tiêu vặt Khánh Quyền đưa cho con không đủ à?”
“Mẹ đừng hiểu lầm, chỉ là những ngày tháng này cũng hơi chán, con muốn tìm việc làm giết thời gian. Thời đi học đại học con học thiết kế nên đã tìm một công ty thiết kế.” Lục Thi Nguyệt kiên nhẫn giải thích.
“Người trẻ tuổi đúng là nên ra ngoài, nhưng nếu công việc nhiều quá hay là ông chủ có khắt khe quá thì con cứ nghỉ việc. Mẹ bảo Khánh Quyền sắp xếp một công việc rảnh rỗi cho con ở tập đoàn Lâm thị.”
“Con cảm ơn ý tốt của mẹ, nếu công ty hà khắc quá thì con tới công ty nhà mình cũng chưa muộn.”
Bà Lâm gật đầu.
Lâm Mỹ Đình khinh thường nhìn Lục Thi Nguyệt: “Thì ra người nào đó cũng tốt nghiệp đại học à, nhưng tôi nghĩ cũng chỉ là trường đại học hạng ba thôi, chẳng trách cứ ăn của nhà chúng tôi mãi, đến giờ vẫn nhận tiền của nhà chúng tôi.”
Bà Lâm thầm nhìn cô ta với vẻ cảnh cáo: “Mỹ Đình, khách đang ở đây mà con nói với chị dâu không biết lớn nhỏ vậy à, muốn mẹ mắng con sao?”
Lâm Mỹ Đình bĩu môi: “Mẹ, con thật sự không biết chị ta đã cho mẹ uống thuốc gì đấy. Ở cái nhà này, ba và anh trai đều không thích chị ta lắm, chỉ có mẹ suốt ngày che chở…”
“Còn nói nữa à! Con còn muốn ăn cơm nữa không? Đã hai mươi mấy tuổi rồi vẫn không biết lớn nhỏ như thế, thật không biết những phép tắc mẹ dạy con trước đó đâu hết rồi, ăn xong lên viết bản kiểm điểm mười nghìn chữ cho mẹ.”
Lâm Mỹ Đình đặt đũa xuống, uất ức nói: “Mẹ, mẹ vì một người ngoài mà chỉ trích con gái ruột của mình. Con có phải con gái mẹ không, hay chị ta mới là con gái mẹ mà mẹ lại thiên vị chị ta như thế?”
Lâm Khánh Quyền đặt đũa xuống, nhìn Lâm Mỹ Đình hai mắt vẫn không chút gợn sóng: “Mỹ Đình, xin lỗi mẹ.”
Rõ ràng Lâm Mỹ Đình rất sợ Lâm Khánh Quyền, anh vừa nói cô ta đã dịu giọng ngay: “Con xin lỗi mẹ, con không cố ý cãi lại mẹ đâu.”
Bà Lâm trầm mặt: “Ăn cơm đi, hôm nay có khách, đừng để khách chê cười.”
Vì Lâm Mỹ Đình làm loạn nên vợ chồng nhà họ Dương và Dương Linh Hạ ăn xong cũng không ở lại lâu mà đi luôn, mấy ván cờ lúc đầu ba Lâm đề nghị cũng không chơi, ông cũng không lên tiếng giữ lại.
Sau khi mọi người đi, ba Lâm mới nói với Lâm Mỹ Đình: “Mỹ Đình, con càng ngày càng ngỗ nghịch. Mẹ con là người lớn, là người mà con có thể cãi lại được sao?”
Lâm Mỹ Đình hằn học nhìn Lục Thi Nguyệt: “Ba, không phải con cãi lại mẹ, chỉ là con không ưa một số người thôi.”
“Mỹ Đình, dù thế nào Thi Nguyệt cũng là chị dâu con, trước mặt người ngoài mà con lại ăn nói không giữ kẽ như vậy, chẳng những làm mất mặt chị dâu mà cũng làm mất mặt anh trai con. Nếu người nhà họ Dương truyền tin này ra ngoài, người khác sẽ nhìn nhà họ Lâm thế nào? nhà họ Lâm vì nhà họ Dương mà trở thành trò cười trong giới thượng lưu đã đủ rồi, sao con vẫn không hiểu chuyện thế?”
Lâm Mỹ Đình nói: “Ba đang mắng con sao?”
Lục Thi Nguyệt vẫn làm người hoà giải: “Ba, chuyện này do con mà ra, gia cảnh của con không tốt, con không xứng với Khánh Quyền, cũng không trách được em chồng không thích con.”
Mỹ Lâm Khánh Quyền cau mày, trong lòng anh cực kỳ không thích dáng vẻ tự hạ mình của Lục Thi Nguyệt, vì thế giọng điệu của anh cũng bất giác lạnh lùng cứng nhắc hơn: “Mỹ Đình, xin lỗi chị dâu!”
Lúc này Lâm Mỹ Đình mới không dám nhiều lời nữa.
Bà Lâm thương yêu nhìn Lục Thi Nguyệt hỏi: “Thi Nguyệt, con với Khánh Quyền đã ăn sáng chưa?”
“Mẹ, trên đường về hai chúng con đã ăn rồi ạ.”
Bà Lâm gật đầu: “Nếu chưa ăn thì để mẹ bảo thím Lý chuẩn bị ít đồ cho hai đứa.”
“Chúng con ăn rồi mẹ ạ, không cần phải phiền phức đâu.”
Bà Lâm cười gật đầu.
Mọi người tán gẫu một hồi, thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến giờ ăn trưa.
Lúc vào vị trí, Lục Thi Nguyệt ngồi bên phải Lâm Khánh Quyền, còn Dương Linh Hạ thì không biết là vô tình hay cố ý mà cũng ngồi ngay bên tay trái anh. Bà Lâm ngồi cạnh Lục Thi Nguyệt vỗ tay cô bảo: “Thi Nguyệt, con đừng để bụng, con mới là con dâu nghiêm chỉnh của nhà họ Lâm, người khác chỉ là khách qua đường trong cuộc đời Khánh Quyền thôi.”
Lục Thi Nguyệt nhìn Dương Linh Hạ rồi nhỏ giọng bảo: “Mẹ đừng nghĩ nhiều, người ta là khách, con là con dâu của nhà họ Lâm nhất định sẽ cùng mẹ tiếp đãi khách chu đáo.”
Bà Lâm lại càng thích cô hơn: “Con là đứa bé ngoan, nếu Khánh Quyền bắt nạt con, con cứ về nói với mẹ, mẹ sẽ thay con cho nó một bài học.”
Lục Thi Nguyệt cười bảo: “Bình thường Khánh Quyền rất bận, nhưng lại chăm sóc con rất tốt. Gần đây con chán quá nên đã tìm việc, con nói với anh ấy rồi, anh ấy cũng không làm khó con.”
Bà Lâm nhíu mày: “Sao lại muốn đi làm? Tiền tiêu vặt Khánh Quyền đưa cho con không đủ à?”
“Mẹ đừng hiểu lầm, chỉ là những ngày tháng này cũng hơi chán, con muốn tìm việc làm giết thời gian. Thời đi học đại học con học thiết kế nên đã tìm một công ty thiết kế.” Lục Thi Nguyệt kiên nhẫn giải thích.
“Người trẻ tuổi đúng là nên ra ngoài, nhưng nếu công việc nhiều quá hay là ông chủ có khắt khe quá thì con cứ nghỉ việc. Mẹ bảo Khánh Quyền sắp xếp một công việc rảnh rỗi cho con ở tập đoàn Lâm thị.”
“Con cảm ơn ý tốt của mẹ, nếu công ty hà khắc quá thì con tới công ty nhà mình cũng chưa muộn.”
Bà Lâm gật đầu.
Lâm Mỹ Đình khinh thường nhìn Lục Thi Nguyệt: “Thì ra người nào đó cũng tốt nghiệp đại học à, nhưng tôi nghĩ cũng chỉ là trường đại học hạng ba thôi, chẳng trách cứ ăn của nhà chúng tôi mãi, đến giờ vẫn nhận tiền của nhà chúng tôi.”
Bà Lâm thầm nhìn cô ta với vẻ cảnh cáo: “Mỹ Đình, khách đang ở đây mà con nói với chị dâu không biết lớn nhỏ vậy à, muốn mẹ mắng con sao?”
Lâm Mỹ Đình bĩu môi: “Mẹ, con thật sự không biết chị ta đã cho mẹ uống thuốc gì đấy. Ở cái nhà này, ba và anh trai đều không thích chị ta lắm, chỉ có mẹ suốt ngày che chở…”
“Còn nói nữa à! Con còn muốn ăn cơm nữa không? Đã hai mươi mấy tuổi rồi vẫn không biết lớn nhỏ như thế, thật không biết những phép tắc mẹ dạy con trước đó đâu hết rồi, ăn xong lên viết bản kiểm điểm mười nghìn chữ cho mẹ.”
Lâm Mỹ Đình đặt đũa xuống, uất ức nói: “Mẹ, mẹ vì một người ngoài mà chỉ trích con gái ruột của mình. Con có phải con gái mẹ không, hay chị ta mới là con gái mẹ mà mẹ lại thiên vị chị ta như thế?”
Lâm Khánh Quyền đặt đũa xuống, nhìn Lâm Mỹ Đình hai mắt vẫn không chút gợn sóng: “Mỹ Đình, xin lỗi mẹ.”
Rõ ràng Lâm Mỹ Đình rất sợ Lâm Khánh Quyền, anh vừa nói cô ta đã dịu giọng ngay: “Con xin lỗi mẹ, con không cố ý cãi lại mẹ đâu.”
Bà Lâm trầm mặt: “Ăn cơm đi, hôm nay có khách, đừng để khách chê cười.”
Vì Lâm Mỹ Đình làm loạn nên vợ chồng nhà họ Dương và Dương Linh Hạ ăn xong cũng không ở lại lâu mà đi luôn, mấy ván cờ lúc đầu ba Lâm đề nghị cũng không chơi, ông cũng không lên tiếng giữ lại.
Sau khi mọi người đi, ba Lâm mới nói với Lâm Mỹ Đình: “Mỹ Đình, con càng ngày càng ngỗ nghịch. Mẹ con là người lớn, là người mà con có thể cãi lại được sao?”
Lâm Mỹ Đình hằn học nhìn Lục Thi Nguyệt: “Ba, không phải con cãi lại mẹ, chỉ là con không ưa một số người thôi.”
“Mỹ Đình, dù thế nào Thi Nguyệt cũng là chị dâu con, trước mặt người ngoài mà con lại ăn nói không giữ kẽ như vậy, chẳng những làm mất mặt chị dâu mà cũng làm mất mặt anh trai con. Nếu người nhà họ Dương truyền tin này ra ngoài, người khác sẽ nhìn nhà họ Lâm thế nào? nhà họ Lâm vì nhà họ Dương mà trở thành trò cười trong giới thượng lưu đã đủ rồi, sao con vẫn không hiểu chuyện thế?”
Lâm Mỹ Đình nói: “Ba đang mắng con sao?”
Lục Thi Nguyệt vẫn làm người hoà giải: “Ba, chuyện này do con mà ra, gia cảnh của con không tốt, con không xứng với Khánh Quyền, cũng không trách được em chồng không thích con.”
Mỹ Lâm Khánh Quyền cau mày, trong lòng anh cực kỳ không thích dáng vẻ tự hạ mình của Lục Thi Nguyệt, vì thế giọng điệu của anh cũng bất giác lạnh lùng cứng nhắc hơn: “Mỹ Đình, xin lỗi chị dâu!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.