Chương 30
Ngữ Tuyết
16/08/2023
Tô Nguyệt Nhi nhu thuận như nước, bàn tay trắng nõn đưa đến trước mặt Họa Tử Nguyệt.
Lúc hắn quay lại, gương mặt tuấn mĩ kia đã khiến Tô Nguyệt Nhi càng muốn tiếp cận hơn, là một mĩ nam tử lại có thân phận cao quý, bỏ qua thì thật phí.
Họa Tử Nguyệt nhìn thấy nữ nhân xa lạ có ý tiếp cận thì liền chán ghét đến cùng cực, nữ nhân dối trá này cho dù tặng hắn cũng không cần.
- Nếu không tự đứng lên được thì cứ ở đó đi, trẫm không rãnh nhiều lời với ngươi
Đối mặt với nàng ta hắn liền đổi cách xưng hô, Họa Tử Nguyệt rời đi chẳng chút lưu tâm bỏ lại Tô Nguyệt Nhi tức giận tự mình đứng dậy.
- Hừ, vậy mà lại thất bại, nhưng không sao, sớm muộn gì ngươi cũng phải quỳ dưới chân ta mà thôi
Nàng ta trở về viện, trong đầu toàn là âm mưu để mê hoặc Họa Tử Nguyệt, nàng ta tự cho mình có thể thành công nhưng thật ra là đang tự vả mặt bản thân mà thôi.
...----------------...
Hôm nay thời tiết khá tốt khiến tâm trạng Quân Hoa không tệ, nàng dẫn theo Cửu Ngọc xuất phủ đi dạo.
Đường phố đông đúc hơn hẳn ngày thường, kể ra chẳng có gì lạ, hôm nay là trung thu đông đúc cũng phải thôi.
- Tiểu thư người nói xem, sao hai người họ hôm nay lại không đi theo chúng ta
- Bọn họ đâu phải ngày nào cũng rảnh rỗi theo chúng ta, muội đó, không phải là muốn thấy bọn họ làm cả con phố loạn lên đó chứ
Quân Hoa vừa đi vừa nói với Cửu Ngọc, khó lắm mới có lúc bọn họ không làm ầm ĩ.
- Không phải, chỉ là nô tì không thấy nên nói vậy thôi
Chủ tớ hai người đi một vòng cũng không có gì hay ho nên về phủ sớm, hôm nay là ngày đoàn viên nên người trong phủ ai có nhà thì về, trong phủ không nhiều người lắm.
- Cửu Lạc, chủ nhân nhà ngươi đâu rồi?
Nàng đi ngang thấy Cửu Lạc nên tiện hỏi xem hắn, kì lạ là ngày nào hắn cũng bám lấy nàng, hôm nay lại không thấy tăm hơi, còn có cả tên Họa Tử Nguyệt kia nữa.
- Chủ nhân đang ở trong thư phòng xử lý công vụ, Quân Hoa tiểu thư đừng nên đến tìm ngài ấy
- Này Cửu Lạc, ngươi nói như vậy là ý gì đó
Quân Hoa không để ý nhưng dường như Cửu Ngọc hễ thấy Cửu Lạc là muốn gây sự, nàng ánh mắt ẩn ý nhìn hai người họ.
- Ta không có ý gì cả, chỉ là trong lúc làm việc, tướng quân không quen có người ở đó
- Được rồi Cửu Ngọc muội ở lại đây với Cửu Lạc, ta đi trước
- Tiểu thư nô tì đi với người, ai thèm ở lại cùng Cửu Lạc chứ
Cửu Ngọc vội chạy theo sau nàng, Cửu Lạc thấy nàng không nghi ngờ gì liền thở phào một hơi.
- Quân Hoa cô nương
Xích Ân lên tiếng chào nàng, Quân Hoa gật đầu đáp lại, vậy mà hôm nay chỉ nhìn thấy Xích Ân, tên Họa Tử Nguyệt cùng Bắc Đường Uyên bốc hơi mất rồi.
- Chủ nhân ngươi cũng bận sao?
- Cô nương nói đúng, chủ nhân nhà ta quả thật bận rồi, ngài ấy nói khi rảnh sẽ đến tìm người
- Ừm
Nàng đáp lại một tiếng rồi trở về Xuân Viện, hôm nay ai cũng bận cả, hình như có mình nàng là rảnh nhất thì phải.
Quân Hoa một mình ngồi trên tán đào nhìn lên mặt trăng tròn trên bầu trời. Ngày đoàn viên nhưng nàng làm gì có người thân nào, chỉ đành một mình ngồi đây thôi.
- Hoa Nhi, nàng xuống đây đi, ta có bất ngờ dành cho nàng
Bắc Đường Uyên gọi nàng, Quân Hoa nhích người nhảy xuống đất, cả ngày nay không gặp bây giờ hắn lại đến nói muốn cho nàng bất ngờ.
- Bất ngờ gì?
- Lát nữa nàng sẽ biết
Hắn làm ra vẻ thần bí bịt mắt nàng lại, bàn tay nắm lấy tay nàng cẩn thận từng bước dẫn nàng đến chỗ bí mật hắn chuẩn bị.
Đi theo sự dẫn dắt của hắn một lúc, hắn dừng lại tháo bịt mắt cho nàng, Quân Hoa ngây người nhìn mọi thứ trước mặt.
Cả một khoảng treo rất nhiều lồng đèn, bên dưới kê một chiếc bàn lớn.
- Nàng thấy thích không?
- Ừm rất thích
- Cũng có phần của ta nữa đấy, Bắc Đường Uyên ngươi đừng tranh công
Họa Tử Nguyệt cũng ở đó, mọi thứ là do hắn và Bắc Đường Uyên bắt tay chuẩn bị, lúc sáng bọn họ nói tạm đình chiến một ngày để chuẩn bị tiệc trung thu cho nàng.
- Ai thèm tranh công với ngươi, hôm nay ta không muốn gây chuyện, ngươi tốt nhất an phận
- Xì, làm như ta muốn, Hoa Hoa nàng mau lại ngồi đi chứ
Nàng, hắn, Họa Tử Nguyệt còn có đám người Cửu Ngọc bọn họ cùng nhau quây quần bên bàn tiệc.
Ngày lễ trung thu đương nhiên không thể thiếu bánh nướng, nàng cầm bánh cắn một miếng, chỉ là một chiếc bánh có thể làm nàng vui vẻ đến vậy.
- Nào, chúng ta cùng cạn ly
Mọi người nâng ly, trong mười mấy năm qua đây có lẽ là ngày lễ trung thu vui vẻ nhất của nàng.
Trời càng về khuya, mọi người ai nấy đều đã say mèm, trừ nàng và hắn uống không nhiều nên vẫn tỉnh táo.
Hai người đi đến bàn đá cách chỗ đó không xa ngồi xuống, gió đêm thổi qua khiến nàng có hơi lạnh.
- Trăng hôm nay đẹp thật
Bắc Đường Uyên sợ nàng lạnh nên cởi áo ngoài khoác cho nàng, Quân Hoa mỉm cười cùng hắn ngắm trăng.
Hắn không nói gì chỉ ôm nàng vào lòng, hương trúc thoang thoảng từ người hắn khiến lòng nàng có cảm giác thật an tâm.
Quân Hoa hạnh phúc tựa vào lồng ngực rắn chắc, ánh trăng trên cao tựa như minh chứng cho hai người.
- Bắc Đường Uyên đáng ghét, lại biết tranh thủ thời cơ như vậy
Họa Tử Nguyệt ngóc đầu dậy, hắn thực chất chỉ là giả vờ say để đám người kia không ép hắn uống thôi.
Nhìn thấy hai người ôm ôm ấp ấp, còn ở dưới ánh trăng lãng mạn biết bao nhiêu, Họa Tử Nguyệt giận sôi máu định lại phá đám.
- Này, còn chưa uống đã mà, không được đi đâu cả
Cửu Lạc cùng Xích Ân đã say không biết trời đất, mỗi người một bên giữ Họa Tử Nguyệt lại, Cửu Ngọc có hơi men trong người nên bạo gan hơn nhiều.
- Huynh đệ tốt, chúng ta uống tiếp nào, không say không về
Cửu Ngọc loạng choạng cầm vò rượu đến trước mặt Họa Tử Nguyệt, hắn thầm kêu không xong rồi giả vờ uống say ngã xuống đất bất tỉnh.
- Say rồi sao, tửu lượng kém quá
Xích Ân ngồi xuống vỗ vỗ lên mặt Họa Tử Nguyệt, trong miệng lèm bèm.
Họa Tử Nguyệt thật bất lực với thuộc hạ ngốc nghếch này của mình, bây giờ say rồi lại cùng người của Bắc Đường Uyên phá đám chuyện tốt của hắn.
- Cửu Lạc, chúng ta đi uống tiếp
Cửu Ngọc dúi vò rượu vào tay Cửu Lạc, hai người tiếp tục uống đến khi vò rượu thấy đáy.
- Hết rượu rồi
- Hết rượu thì đi ngủ thôi
Vò rượu đáng thương bị Cửu Ngọc thẳng tay ném lăn lốc một bên, nàng ấy quay sang Cửu Lạc.
Thần trí bị mấy vò rượu làm cho mất hết sạch, Cửu Ngọc ôm lấy Cửu Lạc, cắn một cái lên môi hắn khiến nó chảy máu.
Cửu Lạc cũng không vừa, hắn cắn lại Cửu Ngọc một cái xong xuôi hai người lăn ra đất ngủ như heo chết.
Sáng hôm sau
- Tướng quân, hình như thuộc hạ cảm giác tối hôm qua đã bị con gì đó cắn
- Ngươi nhớ kĩ lại xem tối qua đã làm gì
Bắc Đường Uyên cười ẩn ý nhìn Cửu Lạc, một màn tối hôm qua nàng và hắn thấy hết rồi.
- Thuộc hạ không nhớ
- Không nhớ thì thôi vậy
Cửu Lạc gãi đầu đi ra ngoài, vừa hay Cửu Ngọc theo lệnh nàng mang điểm tâm qua cho Bắc Đường Uyên.
Hai con người can đảm tối hôm qua tròn mắt nhìn nhau, trên miệng đối phương đều bị cắn đến có chút sưng.
- Cửu Lạc, miệng ngươi bị sao vậy?
- Ta không biết, miệng muội cũng bị thương rồi kìa
- Ờ, chắc là hôm qua bất cẩn cắn trúng thôi
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, còn Họa Tử Nguyệt bên kia lại thật đáng thương.
- Xích Ân, tỉnh rồi sao?
- Vâng, thuộc hạ tỉnh rồi
- Vậy còn không mau buông chân của ta ra
Họa Tử Nguyệt nhắc nhở, Xích Ân giật mình nhìn lại, hắn đang ôm chân chủ nhân nhà mình đấy.
Xích Ân vội bỏ tay ra, tối hôm qua hơi quá chén có biết gì đâu.
Khổ thân Họa Tử Nguyệt, hắn bị kéo lại còn thôi đi, vừa mới đứng dậy đã bị Xích Ân ôm chân, có gỡ thế nào đều không buông.
Tối hôm qua Xích Ân mơ thấy mình tìm được bảo kiếm, mà sưu tập kiếm là sở thích của hắn.
Khi không nhảy ra một người muốn cướp kiếm nên mới một mực ôm lấy, ai ngờ thanh kiếm đó lại là chân của Họa Tử Nguyệt.
Lúc hắn quay lại, gương mặt tuấn mĩ kia đã khiến Tô Nguyệt Nhi càng muốn tiếp cận hơn, là một mĩ nam tử lại có thân phận cao quý, bỏ qua thì thật phí.
Họa Tử Nguyệt nhìn thấy nữ nhân xa lạ có ý tiếp cận thì liền chán ghét đến cùng cực, nữ nhân dối trá này cho dù tặng hắn cũng không cần.
- Nếu không tự đứng lên được thì cứ ở đó đi, trẫm không rãnh nhiều lời với ngươi
Đối mặt với nàng ta hắn liền đổi cách xưng hô, Họa Tử Nguyệt rời đi chẳng chút lưu tâm bỏ lại Tô Nguyệt Nhi tức giận tự mình đứng dậy.
- Hừ, vậy mà lại thất bại, nhưng không sao, sớm muộn gì ngươi cũng phải quỳ dưới chân ta mà thôi
Nàng ta trở về viện, trong đầu toàn là âm mưu để mê hoặc Họa Tử Nguyệt, nàng ta tự cho mình có thể thành công nhưng thật ra là đang tự vả mặt bản thân mà thôi.
...----------------...
Hôm nay thời tiết khá tốt khiến tâm trạng Quân Hoa không tệ, nàng dẫn theo Cửu Ngọc xuất phủ đi dạo.
Đường phố đông đúc hơn hẳn ngày thường, kể ra chẳng có gì lạ, hôm nay là trung thu đông đúc cũng phải thôi.
- Tiểu thư người nói xem, sao hai người họ hôm nay lại không đi theo chúng ta
- Bọn họ đâu phải ngày nào cũng rảnh rỗi theo chúng ta, muội đó, không phải là muốn thấy bọn họ làm cả con phố loạn lên đó chứ
Quân Hoa vừa đi vừa nói với Cửu Ngọc, khó lắm mới có lúc bọn họ không làm ầm ĩ.
- Không phải, chỉ là nô tì không thấy nên nói vậy thôi
Chủ tớ hai người đi một vòng cũng không có gì hay ho nên về phủ sớm, hôm nay là ngày đoàn viên nên người trong phủ ai có nhà thì về, trong phủ không nhiều người lắm.
- Cửu Lạc, chủ nhân nhà ngươi đâu rồi?
Nàng đi ngang thấy Cửu Lạc nên tiện hỏi xem hắn, kì lạ là ngày nào hắn cũng bám lấy nàng, hôm nay lại không thấy tăm hơi, còn có cả tên Họa Tử Nguyệt kia nữa.
- Chủ nhân đang ở trong thư phòng xử lý công vụ, Quân Hoa tiểu thư đừng nên đến tìm ngài ấy
- Này Cửu Lạc, ngươi nói như vậy là ý gì đó
Quân Hoa không để ý nhưng dường như Cửu Ngọc hễ thấy Cửu Lạc là muốn gây sự, nàng ánh mắt ẩn ý nhìn hai người họ.
- Ta không có ý gì cả, chỉ là trong lúc làm việc, tướng quân không quen có người ở đó
- Được rồi Cửu Ngọc muội ở lại đây với Cửu Lạc, ta đi trước
- Tiểu thư nô tì đi với người, ai thèm ở lại cùng Cửu Lạc chứ
Cửu Ngọc vội chạy theo sau nàng, Cửu Lạc thấy nàng không nghi ngờ gì liền thở phào một hơi.
- Quân Hoa cô nương
Xích Ân lên tiếng chào nàng, Quân Hoa gật đầu đáp lại, vậy mà hôm nay chỉ nhìn thấy Xích Ân, tên Họa Tử Nguyệt cùng Bắc Đường Uyên bốc hơi mất rồi.
- Chủ nhân ngươi cũng bận sao?
- Cô nương nói đúng, chủ nhân nhà ta quả thật bận rồi, ngài ấy nói khi rảnh sẽ đến tìm người
- Ừm
Nàng đáp lại một tiếng rồi trở về Xuân Viện, hôm nay ai cũng bận cả, hình như có mình nàng là rảnh nhất thì phải.
Quân Hoa một mình ngồi trên tán đào nhìn lên mặt trăng tròn trên bầu trời. Ngày đoàn viên nhưng nàng làm gì có người thân nào, chỉ đành một mình ngồi đây thôi.
- Hoa Nhi, nàng xuống đây đi, ta có bất ngờ dành cho nàng
Bắc Đường Uyên gọi nàng, Quân Hoa nhích người nhảy xuống đất, cả ngày nay không gặp bây giờ hắn lại đến nói muốn cho nàng bất ngờ.
- Bất ngờ gì?
- Lát nữa nàng sẽ biết
Hắn làm ra vẻ thần bí bịt mắt nàng lại, bàn tay nắm lấy tay nàng cẩn thận từng bước dẫn nàng đến chỗ bí mật hắn chuẩn bị.
Đi theo sự dẫn dắt của hắn một lúc, hắn dừng lại tháo bịt mắt cho nàng, Quân Hoa ngây người nhìn mọi thứ trước mặt.
Cả một khoảng treo rất nhiều lồng đèn, bên dưới kê một chiếc bàn lớn.
- Nàng thấy thích không?
- Ừm rất thích
- Cũng có phần của ta nữa đấy, Bắc Đường Uyên ngươi đừng tranh công
Họa Tử Nguyệt cũng ở đó, mọi thứ là do hắn và Bắc Đường Uyên bắt tay chuẩn bị, lúc sáng bọn họ nói tạm đình chiến một ngày để chuẩn bị tiệc trung thu cho nàng.
- Ai thèm tranh công với ngươi, hôm nay ta không muốn gây chuyện, ngươi tốt nhất an phận
- Xì, làm như ta muốn, Hoa Hoa nàng mau lại ngồi đi chứ
Nàng, hắn, Họa Tử Nguyệt còn có đám người Cửu Ngọc bọn họ cùng nhau quây quần bên bàn tiệc.
Ngày lễ trung thu đương nhiên không thể thiếu bánh nướng, nàng cầm bánh cắn một miếng, chỉ là một chiếc bánh có thể làm nàng vui vẻ đến vậy.
- Nào, chúng ta cùng cạn ly
Mọi người nâng ly, trong mười mấy năm qua đây có lẽ là ngày lễ trung thu vui vẻ nhất của nàng.
Trời càng về khuya, mọi người ai nấy đều đã say mèm, trừ nàng và hắn uống không nhiều nên vẫn tỉnh táo.
Hai người đi đến bàn đá cách chỗ đó không xa ngồi xuống, gió đêm thổi qua khiến nàng có hơi lạnh.
- Trăng hôm nay đẹp thật
Bắc Đường Uyên sợ nàng lạnh nên cởi áo ngoài khoác cho nàng, Quân Hoa mỉm cười cùng hắn ngắm trăng.
Hắn không nói gì chỉ ôm nàng vào lòng, hương trúc thoang thoảng từ người hắn khiến lòng nàng có cảm giác thật an tâm.
Quân Hoa hạnh phúc tựa vào lồng ngực rắn chắc, ánh trăng trên cao tựa như minh chứng cho hai người.
- Bắc Đường Uyên đáng ghét, lại biết tranh thủ thời cơ như vậy
Họa Tử Nguyệt ngóc đầu dậy, hắn thực chất chỉ là giả vờ say để đám người kia không ép hắn uống thôi.
Nhìn thấy hai người ôm ôm ấp ấp, còn ở dưới ánh trăng lãng mạn biết bao nhiêu, Họa Tử Nguyệt giận sôi máu định lại phá đám.
- Này, còn chưa uống đã mà, không được đi đâu cả
Cửu Lạc cùng Xích Ân đã say không biết trời đất, mỗi người một bên giữ Họa Tử Nguyệt lại, Cửu Ngọc có hơi men trong người nên bạo gan hơn nhiều.
- Huynh đệ tốt, chúng ta uống tiếp nào, không say không về
Cửu Ngọc loạng choạng cầm vò rượu đến trước mặt Họa Tử Nguyệt, hắn thầm kêu không xong rồi giả vờ uống say ngã xuống đất bất tỉnh.
- Say rồi sao, tửu lượng kém quá
Xích Ân ngồi xuống vỗ vỗ lên mặt Họa Tử Nguyệt, trong miệng lèm bèm.
Họa Tử Nguyệt thật bất lực với thuộc hạ ngốc nghếch này của mình, bây giờ say rồi lại cùng người của Bắc Đường Uyên phá đám chuyện tốt của hắn.
- Cửu Lạc, chúng ta đi uống tiếp
Cửu Ngọc dúi vò rượu vào tay Cửu Lạc, hai người tiếp tục uống đến khi vò rượu thấy đáy.
- Hết rượu rồi
- Hết rượu thì đi ngủ thôi
Vò rượu đáng thương bị Cửu Ngọc thẳng tay ném lăn lốc một bên, nàng ấy quay sang Cửu Lạc.
Thần trí bị mấy vò rượu làm cho mất hết sạch, Cửu Ngọc ôm lấy Cửu Lạc, cắn một cái lên môi hắn khiến nó chảy máu.
Cửu Lạc cũng không vừa, hắn cắn lại Cửu Ngọc một cái xong xuôi hai người lăn ra đất ngủ như heo chết.
Sáng hôm sau
- Tướng quân, hình như thuộc hạ cảm giác tối hôm qua đã bị con gì đó cắn
- Ngươi nhớ kĩ lại xem tối qua đã làm gì
Bắc Đường Uyên cười ẩn ý nhìn Cửu Lạc, một màn tối hôm qua nàng và hắn thấy hết rồi.
- Thuộc hạ không nhớ
- Không nhớ thì thôi vậy
Cửu Lạc gãi đầu đi ra ngoài, vừa hay Cửu Ngọc theo lệnh nàng mang điểm tâm qua cho Bắc Đường Uyên.
Hai con người can đảm tối hôm qua tròn mắt nhìn nhau, trên miệng đối phương đều bị cắn đến có chút sưng.
- Cửu Lạc, miệng ngươi bị sao vậy?
- Ta không biết, miệng muội cũng bị thương rồi kìa
- Ờ, chắc là hôm qua bất cẩn cắn trúng thôi
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, còn Họa Tử Nguyệt bên kia lại thật đáng thương.
- Xích Ân, tỉnh rồi sao?
- Vâng, thuộc hạ tỉnh rồi
- Vậy còn không mau buông chân của ta ra
Họa Tử Nguyệt nhắc nhở, Xích Ân giật mình nhìn lại, hắn đang ôm chân chủ nhân nhà mình đấy.
Xích Ân vội bỏ tay ra, tối hôm qua hơi quá chén có biết gì đâu.
Khổ thân Họa Tử Nguyệt, hắn bị kéo lại còn thôi đi, vừa mới đứng dậy đã bị Xích Ân ôm chân, có gỡ thế nào đều không buông.
Tối hôm qua Xích Ân mơ thấy mình tìm được bảo kiếm, mà sưu tập kiếm là sở thích của hắn.
Khi không nhảy ra một người muốn cướp kiếm nên mới một mực ôm lấy, ai ngờ thanh kiếm đó lại là chân của Họa Tử Nguyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.