Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 45: Đứng Lên 1
Tửu Nhưỡng Đại Ly Tử
11/01/2024
“Không thì thanh niên trí thức Vương giúp tôi nói với nhà họ Lưu một tiếng rằng tôi không cần số tiền này nữa, hay là đi báo công an đi.” Sau khi ném những lời này xong, Đường Tiêu Tiêu đi thẳng về phòng.
Vừa tới cửa, cô đã bị Hà Tiểu Thiến kéo vào phòng cô ấy, trong phòng Từ Trạch Minh đang ngồi trên ghế gập uống nước.
Đường Tiêu Tiêu nhìn qua nhìn lại giữa hai người: “Tôi đã bỏ lỡ điều gì sao?”
“Anh Lưu và chị Phượng Quyên đang yêu nhau, Trạch Minh không biết nấu cơm nên sang ăn cơm chung với bọn chị.” Trong phòng của Hà Tiểu Thiến chỉ có một cái ghế gập, cô ấy kéo Đường Tiêu Tiêu ngồi ở cạnh giường.
“Hai người họ bắt đầu từ khi nào? Sao em không biết?”
“Mỗi ngày em đều đi sớm về muộn thì biết được gì? Hai người họ vừa mắt nhau từ lâu rồi, chỉ là ai cũng ngại nói thôi.” Từ Trạch Minh đến sớm hơn các cô.
“Mặc dù đây là sự thật nhưng cũng có chút đau lòng.”
“Tiêu Tiêu, sau này em thật sự định gả cho đồng chí Tống sao?” Hà Tiểu Thiến không nhịn được hỏi.
“Em với anh ấy đang yêu nhau rồi.”
“Nói thật, hôm nay cô kích động quá. May là trưởng thôn là bác của Tống Cảnh Chi, nếu như hôm nay ông ấy không phối hợp thì chuyện này sẽ không êm đẹp như vậy đâu.”
Những lời Từ Trạch Minh nói không hề sai, dẫu sao Trần Phượng Nha cũng là động miệng còn Đường Tiêu Tiêu là động tay.
Nói xong mấy câu, Từ Trạch Minh đi ra ngoài đun nước nóng cho hai cô gái.
“Tình huống gì đây?” Thấy anh ấy đi ra ngoài, Đường Tiêu Tiêu vội quay sang hỏi Hà Tiểu Thiến.
“Tình huống gì là sao?” Hà Tiểu Thiên nhìn cô với vẻ ù ù cạc cạc.
“Hai người đấy, từ khi nào mà quan hệ lại tốt như vậy?
“Vào ngày thứ hai sau khi anh ấy trở về từ Từ Sơn, chị với anh ấy được phân chung một mảnh đất, sau đó anh ấy giúp chị làm việc còn chị mời anh ăn đồ ngọt. Anh Lưu không thể kết nhóm ăn cơm với anh ấy nữa, anh ấy hỏi chị có thể ăn chung với anh ấy không. Sau đó anh ấy còn gặp trưởng thôn muốn làm chung một miếng đất với chị, anh ấy luôn giúp chị làm việc nên chị đã đồng ý rồi.”
“Hóa ra là vậy.” Đường Tiêu Tiêu gật đầu, chẳng trách hôm nay hai người họ cùng xuất hiện trong một mảnh đất.
Có điều Hà Tiểu Thiến có thể ăn chung với Từ Trạch Minh khiến cho Đường Tiêu Tiêu yên tâm hơn hẳn. Từ Trạch Minh làm người chính trực, anh ấy có thể chăm sóc tốt cho Hà Tiểu Thiến không ít.
“Tiêu Tiêu, em với đồng chí Tống yêu nhau là em thật lòng thích anh ấy hay chỉ là báo ân?” Cô ấy sợ vì báo ân mà Đường Tiêu Tiêu làm trễ nãi cả cuộc đời mình.
“Tiểu Thiến, chị cảm thấy em là loại người vì báo ân mà khiến bản thân chịu ấm ức sao?” Cô cười hỏi.
“Vậy chị yên tâm rồi.”
Đường Tiêu Tiêu nhớ đến tình huống sau khi Tống Cảnh Chi uống ngọc lộ ngày hôm qua nên mới sáng sớm cô đã đến nhà họ Tống.
Tống Cảnh Chi mất ngủ cả đêm bởi vì khoeo chân của anh vừa đau vừa ngứa, không phải anh không nhịn được cảm giác này mà là nó quá dữ dội.
Đến sáng, dường như cảm giác này đã biến mất.
Anh thử sờ vào khoeo chân, thậm chí còn dùng thêm một chút sức lực. Không giống với cảm lúc trước chút nào, anh cảm thấy đau đớn.
Anh đang bàn bạc với cha mẹ rằng hôm nay anh sẽ tới bệnh viện ở thành phố một chuyến thì Đường Tiêu Tiêu đã tới.
“Chú và thím không có nghỉ phép, vậy để cháu đi cùng là được rồi ạ.”
Đôi vợ chồng già cũng nghĩ như vậy, mỗi ngày đi làm của nhân viên đều đã được sắp xếp từ trước cả rồi nên nếu như cả nhà họ xin nghỉ phép thì thực sự không ổn chút nào.
“Hay là tôi đi tìm Kiến Quốc để Tiểu Vĩ lái máy kéo đưa hai đứa đến đó, Tiểu Vũ cũng có thể giúp một tay.” Cuối cùng, cha Tống đưa ra quyết định.
Cha Tống và mẹ Tống đi làm tiện đường tìm trưởng thôn, Tống Vĩ rất nhanh đã đến.
Sau khi đặt Tống Cảnh Chi lên máy kéo, Đường Tiêu Tiêu cũng nhờ Tống Vĩ mang giúp xe lăn lên máy kéo.
Ngồi ở trên máy kéo, thực ra cô còn căng thẳng hơn cả Tống Cảnh Chi, cô không biết liệu ngọc lộ kia có tác dụng hay không.
Vừa tới cửa, cô đã bị Hà Tiểu Thiến kéo vào phòng cô ấy, trong phòng Từ Trạch Minh đang ngồi trên ghế gập uống nước.
Đường Tiêu Tiêu nhìn qua nhìn lại giữa hai người: “Tôi đã bỏ lỡ điều gì sao?”
“Anh Lưu và chị Phượng Quyên đang yêu nhau, Trạch Minh không biết nấu cơm nên sang ăn cơm chung với bọn chị.” Trong phòng của Hà Tiểu Thiến chỉ có một cái ghế gập, cô ấy kéo Đường Tiêu Tiêu ngồi ở cạnh giường.
“Hai người họ bắt đầu từ khi nào? Sao em không biết?”
“Mỗi ngày em đều đi sớm về muộn thì biết được gì? Hai người họ vừa mắt nhau từ lâu rồi, chỉ là ai cũng ngại nói thôi.” Từ Trạch Minh đến sớm hơn các cô.
“Mặc dù đây là sự thật nhưng cũng có chút đau lòng.”
“Tiêu Tiêu, sau này em thật sự định gả cho đồng chí Tống sao?” Hà Tiểu Thiến không nhịn được hỏi.
“Em với anh ấy đang yêu nhau rồi.”
“Nói thật, hôm nay cô kích động quá. May là trưởng thôn là bác của Tống Cảnh Chi, nếu như hôm nay ông ấy không phối hợp thì chuyện này sẽ không êm đẹp như vậy đâu.”
Những lời Từ Trạch Minh nói không hề sai, dẫu sao Trần Phượng Nha cũng là động miệng còn Đường Tiêu Tiêu là động tay.
Nói xong mấy câu, Từ Trạch Minh đi ra ngoài đun nước nóng cho hai cô gái.
“Tình huống gì đây?” Thấy anh ấy đi ra ngoài, Đường Tiêu Tiêu vội quay sang hỏi Hà Tiểu Thiến.
“Tình huống gì là sao?” Hà Tiểu Thiên nhìn cô với vẻ ù ù cạc cạc.
“Hai người đấy, từ khi nào mà quan hệ lại tốt như vậy?
“Vào ngày thứ hai sau khi anh ấy trở về từ Từ Sơn, chị với anh ấy được phân chung một mảnh đất, sau đó anh ấy giúp chị làm việc còn chị mời anh ăn đồ ngọt. Anh Lưu không thể kết nhóm ăn cơm với anh ấy nữa, anh ấy hỏi chị có thể ăn chung với anh ấy không. Sau đó anh ấy còn gặp trưởng thôn muốn làm chung một miếng đất với chị, anh ấy luôn giúp chị làm việc nên chị đã đồng ý rồi.”
“Hóa ra là vậy.” Đường Tiêu Tiêu gật đầu, chẳng trách hôm nay hai người họ cùng xuất hiện trong một mảnh đất.
Có điều Hà Tiểu Thiến có thể ăn chung với Từ Trạch Minh khiến cho Đường Tiêu Tiêu yên tâm hơn hẳn. Từ Trạch Minh làm người chính trực, anh ấy có thể chăm sóc tốt cho Hà Tiểu Thiến không ít.
“Tiêu Tiêu, em với đồng chí Tống yêu nhau là em thật lòng thích anh ấy hay chỉ là báo ân?” Cô ấy sợ vì báo ân mà Đường Tiêu Tiêu làm trễ nãi cả cuộc đời mình.
“Tiểu Thiến, chị cảm thấy em là loại người vì báo ân mà khiến bản thân chịu ấm ức sao?” Cô cười hỏi.
“Vậy chị yên tâm rồi.”
Đường Tiêu Tiêu nhớ đến tình huống sau khi Tống Cảnh Chi uống ngọc lộ ngày hôm qua nên mới sáng sớm cô đã đến nhà họ Tống.
Tống Cảnh Chi mất ngủ cả đêm bởi vì khoeo chân của anh vừa đau vừa ngứa, không phải anh không nhịn được cảm giác này mà là nó quá dữ dội.
Đến sáng, dường như cảm giác này đã biến mất.
Anh thử sờ vào khoeo chân, thậm chí còn dùng thêm một chút sức lực. Không giống với cảm lúc trước chút nào, anh cảm thấy đau đớn.
Anh đang bàn bạc với cha mẹ rằng hôm nay anh sẽ tới bệnh viện ở thành phố một chuyến thì Đường Tiêu Tiêu đã tới.
“Chú và thím không có nghỉ phép, vậy để cháu đi cùng là được rồi ạ.”
Đôi vợ chồng già cũng nghĩ như vậy, mỗi ngày đi làm của nhân viên đều đã được sắp xếp từ trước cả rồi nên nếu như cả nhà họ xin nghỉ phép thì thực sự không ổn chút nào.
“Hay là tôi đi tìm Kiến Quốc để Tiểu Vĩ lái máy kéo đưa hai đứa đến đó, Tiểu Vũ cũng có thể giúp một tay.” Cuối cùng, cha Tống đưa ra quyết định.
Cha Tống và mẹ Tống đi làm tiện đường tìm trưởng thôn, Tống Vĩ rất nhanh đã đến.
Sau khi đặt Tống Cảnh Chi lên máy kéo, Đường Tiêu Tiêu cũng nhờ Tống Vĩ mang giúp xe lăn lên máy kéo.
Ngồi ở trên máy kéo, thực ra cô còn căng thẳng hơn cả Tống Cảnh Chi, cô không biết liệu ngọc lộ kia có tác dụng hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.