Quân Hôn 70: Mỹ Nhân Mềm Mại Trở Thành Đầu Quả Tim Sủng Của Đại Lão
Chương 14:
Manh Quả Quả
12/08/2024
“Trời lạnh thế này mà tôi nhảy xuống nước, lấy mạng sống của mình ra để vu oan cho cô?”
Mọi người nhìn khuôn mặt trắng bệch, cơ thể run rẩy của Lâm Sơ Hạ, câu hỏi này thật sự không biết trả lời thế nào.
Cơ thể con bé này yếu như vậy, cho dù có điên cũng không dám đùa thế chứ!
Lâm Sơ Xuân còn định trả lời thì thấy Lâm Sơ Hạ xua tay, vẻ mặt đau đầu.
“Hơn nữa, ai nói với cô là tôi thích Tô Viễn Dương?”
Tô Viễn Dương nhíu mày, Lâm Sơ Hạ không thích mình sao?
Anh ta thực ra cũng không rõ, bởi vì hai người rất ít khi gặp mặt.
Nhưng hôm nay cô lại trở nên mạnh dạn, trước đây khi nhìn thấy anh ta, cô ngay cả một chữ cũng không nói ra được.
Tô Viễn Dương chỉ liếc nhìn Lâm Sơ Hạ một cái rồi lại nhìn về phía xa, hoàn toàn không quan tâm đến việc cô vì sao lại ngã xuống nước, tình trạng cơ thể ra sao.
Anh ta chỉ đang nghĩ Lâm Sơ Hạ chết đi sống lại, hôn ước này e là khó mà từ hôn được.
“Em nói dối! Sao em có thể không thích anh Viễn Dương!”
“Tôi chính là không thích anh ta, cho nên, tôi muốn từ hôn!”
Hạ Phương nghe vậy thì mừng rỡ vô cùng, lập tức đứng dậy nói: “Từ hôn! Từ hôn ngay bây giờ!”
“Lâm Sơ Hạ, mày dám! Tao đánh gãy chân mày!”
Trương Nghênh Xuân tức giận, không thể tin được Lâm Sơ Hạ lại muốn phá hỏng chuyện tốt của bà ta.
Bà ta cũng đánh liều, lao về phía Lâm Sơ Hạ.
Chỉ cần bà ta đẩy nhẹ một cái, Lâm Sơ Hạ sẽ tiêu đời.
Trong tay Lâm Sơ Hạ đang nắm một chiếc roi điện mini, cô định cho Trương Nghênh Xuân nếm thử cảm giác bị sét đánh là như thế nào.
Cô là người làm nghiên cứu, những thứ này có rất nhiều.
Nhưng ngay sau đó, một bóng đen vụt qua, Trương Nghênh Xuân bị đánh trúng trán, ngã sấp xuống cầu thang.
Lâm Sơ Hạ nhìn chằm chằm vào thứ nằm bên chân mình, đó là một chiếc giày da nữ, nhỏ nhắn tinh xảo, bị ai đó dùng để ném vào Trương Nghênh Xuân.
Cô ngẩng đầu nhìn, phát hiện trước cổng lớn nhà họ Lâm có một người đàn ông đang đứng.
Người này rất cao, ước chừng khoảng 1m85.
Thân hình cao lớn như tùng, vai rộng, chân dài, eo thon, tỉ lệ cơ thể hoàn hảo trời ban!
Mái tóc ngắn gọn gàng, mặc bộ quân phục chỉnh tề, trong tay xách theo mấy chiếc hộp, rõ ràng đôi giày da nữ vừa rồi là do anh ném.
Anh đứng ngược sáng trước cửa nên không nhìn rõ mặt, chỉ thấy một bóng đen phủ xuống khiến người ta cảm thấy áp lực vô cùng, không ai dám lên tiếng.
Mọi người nhìn khuôn mặt trắng bệch, cơ thể run rẩy của Lâm Sơ Hạ, câu hỏi này thật sự không biết trả lời thế nào.
Cơ thể con bé này yếu như vậy, cho dù có điên cũng không dám đùa thế chứ!
Lâm Sơ Xuân còn định trả lời thì thấy Lâm Sơ Hạ xua tay, vẻ mặt đau đầu.
“Hơn nữa, ai nói với cô là tôi thích Tô Viễn Dương?”
Tô Viễn Dương nhíu mày, Lâm Sơ Hạ không thích mình sao?
Anh ta thực ra cũng không rõ, bởi vì hai người rất ít khi gặp mặt.
Nhưng hôm nay cô lại trở nên mạnh dạn, trước đây khi nhìn thấy anh ta, cô ngay cả một chữ cũng không nói ra được.
Tô Viễn Dương chỉ liếc nhìn Lâm Sơ Hạ một cái rồi lại nhìn về phía xa, hoàn toàn không quan tâm đến việc cô vì sao lại ngã xuống nước, tình trạng cơ thể ra sao.
Anh ta chỉ đang nghĩ Lâm Sơ Hạ chết đi sống lại, hôn ước này e là khó mà từ hôn được.
“Em nói dối! Sao em có thể không thích anh Viễn Dương!”
“Tôi chính là không thích anh ta, cho nên, tôi muốn từ hôn!”
Hạ Phương nghe vậy thì mừng rỡ vô cùng, lập tức đứng dậy nói: “Từ hôn! Từ hôn ngay bây giờ!”
“Lâm Sơ Hạ, mày dám! Tao đánh gãy chân mày!”
Trương Nghênh Xuân tức giận, không thể tin được Lâm Sơ Hạ lại muốn phá hỏng chuyện tốt của bà ta.
Bà ta cũng đánh liều, lao về phía Lâm Sơ Hạ.
Chỉ cần bà ta đẩy nhẹ một cái, Lâm Sơ Hạ sẽ tiêu đời.
Trong tay Lâm Sơ Hạ đang nắm một chiếc roi điện mini, cô định cho Trương Nghênh Xuân nếm thử cảm giác bị sét đánh là như thế nào.
Cô là người làm nghiên cứu, những thứ này có rất nhiều.
Nhưng ngay sau đó, một bóng đen vụt qua, Trương Nghênh Xuân bị đánh trúng trán, ngã sấp xuống cầu thang.
Lâm Sơ Hạ nhìn chằm chằm vào thứ nằm bên chân mình, đó là một chiếc giày da nữ, nhỏ nhắn tinh xảo, bị ai đó dùng để ném vào Trương Nghênh Xuân.
Cô ngẩng đầu nhìn, phát hiện trước cổng lớn nhà họ Lâm có một người đàn ông đang đứng.
Người này rất cao, ước chừng khoảng 1m85.
Thân hình cao lớn như tùng, vai rộng, chân dài, eo thon, tỉ lệ cơ thể hoàn hảo trời ban!
Mái tóc ngắn gọn gàng, mặc bộ quân phục chỉnh tề, trong tay xách theo mấy chiếc hộp, rõ ràng đôi giày da nữ vừa rồi là do anh ném.
Anh đứng ngược sáng trước cửa nên không nhìn rõ mặt, chỉ thấy một bóng đen phủ xuống khiến người ta cảm thấy áp lực vô cùng, không ai dám lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.