Quân Hôn 70: Mỹ Nhân Mềm Mại Trở Thành Đầu Quả Tim Sủng Của Đại Lão
Chương 20:
Manh Quả Quả
12/08/2024
Trong đôi mắt đen láy ấy tràn đầy ngạc nhiên, giống như một chú mèo con lạc đường.
Lãnh Kính Đình hơi cúi đầu, anh không nên nhìn chằm chằm vào một cô gái như vậy, thật không phải phép.
"Nhưng mà, tôi chưa từng nhận được gì cả."
Sắc mặt Lãnh Kính Đình sa sầm xuống, xem ra chỉ có một khả năng, những thứ đó đã bị người khác lấy mất rồi.
Cô gái này, thật khiến người ta không nhịn được mà đau lòng.
Anh cũng thấy Lâm Sơ Vân thật quá đáng, mười năm rồi, sao không biết về thăm em gái mình một lần!
Nhìn Lâm Sơ Hạ, trái tim lạnh lùng của Lãnh Kính Đình cũng như tan chảy.
"Anh tôi, anh ấy thật sự đã gửi rất nhiều đồ về sao?" Lâm Sơ Hạ lại hỏi.
"Rất nhiều!"
Lãnh Kính Đình đáp chắc nịch, vì sao anh lại biết rõ như vậy?
Bởi vì những năm qua, Lâm Sơ Vân vì muốn gửi đồ cho em gái mà không ít lần xin anh phiếu mua hàng.
"Thảo nào Lâm Sơ Xuân lúc nào cũng có quần áo mới, giày dép mới."
Nghe vậy, Lãnh Kính Đình nhìn xuống chân Lâm Sơ Hạ.
Bàn chân cô rất nhỏ, trắng nõn mịn màng, móng chân hồng hào, có lẽ vì quá lạnh nên lúc này hơi co lại.
Anh vội vàng lấy đôi giày da của mình ra, cẩn thận phủi đi lớp bụi bám trên đó.
"Đây là anh trai cô nhờ tôi mang đến, cô mang tạm đi."
Nhìn đôi giày da trước mặt, Lâm Sơ Hạ cũng không khách sáo, đồ anh trai mua, không mang thì cũng chỉ béo cho kẻ khác.
"Đây là cỡ giày của Lâm Sơ Xuân, lớn hơn chân tôi những hai cỡ."
Lâm Sơ Hạ vừa dứt lời, liền nhìn thấy ánh mắt Lãnh Kính Đình lóe lên tia lạnh lẽo.
Xem ra vị này cũng khá chính nghĩa, quả nhiên mình không chọn nhầm chỗ dựa rồi.
Haizz, làm trà xanh cũng tốt đấy chứ, chỉ cần khéo léo thêm mắm dặm muối là được.
Nữ chính này, cô tiêu đời rồi, cô đã bị một người 3S ghét bỏ!
Bây giờ cơ thể cô không khỏe, nhất định phải tìm người giúp đỡ, không ngờ mình may mắn như vậy, lại tìm được một người tốt bụng như thế này.
"Cô mang tạm đôi này đi, để hôm nào tôi mua cho cô một đôi khác." Lãnh Kính Đình nói.
"Không cần đâu, đôi này rất tốt rồi."
Đã mượn danh nghĩa của người ta rồi, không thể lấy thêm gì nữa, cô cũng có nguyên tắc của mình.
Nhìn dáng vẻ thỏa mãn của Lâm Sơ Hạ, Lãnh Kính Đình càng cảm thấy tức giận.
Lâm Sơ Vân năm năm nay chưa từng xin nghỉ phép một lần nào, vì muốn bù đắp, anh đã mua cho em gái rất nhiều thứ.
Từ quần áo, giày dép đến đủ loại bánh kẹo, thậm chí cả xe đạp và đồng hồ cũng từng mua.
Lãnh Kính Đình hơi cúi đầu, anh không nên nhìn chằm chằm vào một cô gái như vậy, thật không phải phép.
"Nhưng mà, tôi chưa từng nhận được gì cả."
Sắc mặt Lãnh Kính Đình sa sầm xuống, xem ra chỉ có một khả năng, những thứ đó đã bị người khác lấy mất rồi.
Cô gái này, thật khiến người ta không nhịn được mà đau lòng.
Anh cũng thấy Lâm Sơ Vân thật quá đáng, mười năm rồi, sao không biết về thăm em gái mình một lần!
Nhìn Lâm Sơ Hạ, trái tim lạnh lùng của Lãnh Kính Đình cũng như tan chảy.
"Anh tôi, anh ấy thật sự đã gửi rất nhiều đồ về sao?" Lâm Sơ Hạ lại hỏi.
"Rất nhiều!"
Lãnh Kính Đình đáp chắc nịch, vì sao anh lại biết rõ như vậy?
Bởi vì những năm qua, Lâm Sơ Vân vì muốn gửi đồ cho em gái mà không ít lần xin anh phiếu mua hàng.
"Thảo nào Lâm Sơ Xuân lúc nào cũng có quần áo mới, giày dép mới."
Nghe vậy, Lãnh Kính Đình nhìn xuống chân Lâm Sơ Hạ.
Bàn chân cô rất nhỏ, trắng nõn mịn màng, móng chân hồng hào, có lẽ vì quá lạnh nên lúc này hơi co lại.
Anh vội vàng lấy đôi giày da của mình ra, cẩn thận phủi đi lớp bụi bám trên đó.
"Đây là anh trai cô nhờ tôi mang đến, cô mang tạm đi."
Nhìn đôi giày da trước mặt, Lâm Sơ Hạ cũng không khách sáo, đồ anh trai mua, không mang thì cũng chỉ béo cho kẻ khác.
"Đây là cỡ giày của Lâm Sơ Xuân, lớn hơn chân tôi những hai cỡ."
Lâm Sơ Hạ vừa dứt lời, liền nhìn thấy ánh mắt Lãnh Kính Đình lóe lên tia lạnh lẽo.
Xem ra vị này cũng khá chính nghĩa, quả nhiên mình không chọn nhầm chỗ dựa rồi.
Haizz, làm trà xanh cũng tốt đấy chứ, chỉ cần khéo léo thêm mắm dặm muối là được.
Nữ chính này, cô tiêu đời rồi, cô đã bị một người 3S ghét bỏ!
Bây giờ cơ thể cô không khỏe, nhất định phải tìm người giúp đỡ, không ngờ mình may mắn như vậy, lại tìm được một người tốt bụng như thế này.
"Cô mang tạm đôi này đi, để hôm nào tôi mua cho cô một đôi khác." Lãnh Kính Đình nói.
"Không cần đâu, đôi này rất tốt rồi."
Đã mượn danh nghĩa của người ta rồi, không thể lấy thêm gì nữa, cô cũng có nguyên tắc của mình.
Nhìn dáng vẻ thỏa mãn của Lâm Sơ Hạ, Lãnh Kính Đình càng cảm thấy tức giận.
Lâm Sơ Vân năm năm nay chưa từng xin nghỉ phép một lần nào, vì muốn bù đắp, anh đã mua cho em gái rất nhiều thứ.
Từ quần áo, giày dép đến đủ loại bánh kẹo, thậm chí cả xe đạp và đồng hồ cũng từng mua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.