Quân Hôn 70: Mỹ Nhân Mềm Mại Trở Thành Đầu Quả Tim Sủng Của Đại Lão
Chương 31:
Manh Quả Quả
12/08/2024
Anh ấy không đi, người này thật tốt, không bỏ rơi mình mà chạy mất.
“Anh Lãnh.”
Nghe thấy cách gọi này, khóe miệng Lãnh Kính Đình hơi nhếch lên, giống như một nụ cười, nhưng chợt lóe rồi biến mất.
Từ đồng chí Lãnh đến anh Lãnh, xem ra cô nhóc này đã chấp nhận mình rồi?
“Cô đói chưa? Cô muốn ăn gì nào?”
Nghe thấy câu hỏi này, bụng Lâm Sơ Hạ kêu lên một tiếng ục ục.
“Gì tôi cũng ăn được, tôi không kén ăn.”
Nghe vậy, Lãnh Kính Đình gật đầu, lại không ngờ cửa bị người ta đẩy mạnh ra.
“Sơ Hạ! Sao cậu lại gầy đi nhiều như vậy!”
Một cô gái xách theo túi lớn túi nhỏ xông vào, giống như không nhìn thấy Lãnh Kính Đình.
Cô ấy đặt hộp cơm trong tay lên bàn, nhanh chóng đi đến trước mặt Lâm Sơ Hạ.
“Sơ Hạ, cậu gầy đến mức trơ xương ra rồi, có phải Lâm Sơ Xuân kia bắt nạt cậu hay không!”
Cô ấy kéo mũ len xuống, mái tóc ngắn ngang tai rối bù, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Sơ Hạ.
Cứ như thể chỉ cần cô gật đầu, cô ấy sẽ lập tức túm lấy Lâm Sơ Xuân mà đánh cho một trận.
“Hiểu Phương, tớ không sao, chỉ là sức khỏe hơi yếu thôi.”
Người này chính là Ngô Hiểu Phương, người bạn duy nhất của Lâm Sơ Hạ.
Cô ấy cũng là con gái của giám đốc Ngô, từ nhỏ đã lớn lên cùng cô.
“Nói bậy! Tớ nghe nói hết rồi, chính là cái đám người nhà họ Lâm vong ân bội nghĩa kia bắt nạt cậu!
Lâm Sơ Xuân còn muốn cướp Tô Viễn Dương, mình biết ngay mà, cô ta có ý với họ Tô! Phì, hồ ly tinh trơ trẽn!
Cậu làm vậy là đúng rồi, nên hủy hôn đòi tiền! Cái tên Tô Viễn Dương kia cũng chẳng ra gì, chưa bao giờ quan tâm đến cậu.
Cậu đường đường chính chính là vị hôn thê của hắn ta, vậy mà mỗi lần có đứa con gái nào thích hắn ta đến kiếm chuyện với cậu, hắn ta đều im thin thít. Cái thứ đồ bỏ đi, cho không mình cũng chẳng thèm!
Cậu chính là vì tấm lòng đơn thuần bị hắn ta mê hoặc, cho nên mới một lòng một dạ yêu hắn ta. Bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng cậu cũng đã nghĩ thông suốt, mình thật mừng cho cậu.”
Lãnh Kính Đình nhìn Ngô Hiểu Phương, trong lòng rất tò mò không biết tại sao Lâm Sơ Hạ lại có thể có một người bạn hoạt bát như vậy.
Ngô Hiểu Phương thao thao bất tuyệt một hồi, sau đó tiện tay tháo chiếc khăn quàng cổ của mình xuống, trực tiếp đeo lên cho Lâm Sơ Hạ.
“Cậu nên để tâm một chút đi, nhìn xem cậu mặc mỏng manh như vậy, cái đám người nhà kia chẳng lẽ không cho cậu mặc thêm áo ấm sao!”
“Anh Lãnh.”
Nghe thấy cách gọi này, khóe miệng Lãnh Kính Đình hơi nhếch lên, giống như một nụ cười, nhưng chợt lóe rồi biến mất.
Từ đồng chí Lãnh đến anh Lãnh, xem ra cô nhóc này đã chấp nhận mình rồi?
“Cô đói chưa? Cô muốn ăn gì nào?”
Nghe thấy câu hỏi này, bụng Lâm Sơ Hạ kêu lên một tiếng ục ục.
“Gì tôi cũng ăn được, tôi không kén ăn.”
Nghe vậy, Lãnh Kính Đình gật đầu, lại không ngờ cửa bị người ta đẩy mạnh ra.
“Sơ Hạ! Sao cậu lại gầy đi nhiều như vậy!”
Một cô gái xách theo túi lớn túi nhỏ xông vào, giống như không nhìn thấy Lãnh Kính Đình.
Cô ấy đặt hộp cơm trong tay lên bàn, nhanh chóng đi đến trước mặt Lâm Sơ Hạ.
“Sơ Hạ, cậu gầy đến mức trơ xương ra rồi, có phải Lâm Sơ Xuân kia bắt nạt cậu hay không!”
Cô ấy kéo mũ len xuống, mái tóc ngắn ngang tai rối bù, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Sơ Hạ.
Cứ như thể chỉ cần cô gật đầu, cô ấy sẽ lập tức túm lấy Lâm Sơ Xuân mà đánh cho một trận.
“Hiểu Phương, tớ không sao, chỉ là sức khỏe hơi yếu thôi.”
Người này chính là Ngô Hiểu Phương, người bạn duy nhất của Lâm Sơ Hạ.
Cô ấy cũng là con gái của giám đốc Ngô, từ nhỏ đã lớn lên cùng cô.
“Nói bậy! Tớ nghe nói hết rồi, chính là cái đám người nhà họ Lâm vong ân bội nghĩa kia bắt nạt cậu!
Lâm Sơ Xuân còn muốn cướp Tô Viễn Dương, mình biết ngay mà, cô ta có ý với họ Tô! Phì, hồ ly tinh trơ trẽn!
Cậu làm vậy là đúng rồi, nên hủy hôn đòi tiền! Cái tên Tô Viễn Dương kia cũng chẳng ra gì, chưa bao giờ quan tâm đến cậu.
Cậu đường đường chính chính là vị hôn thê của hắn ta, vậy mà mỗi lần có đứa con gái nào thích hắn ta đến kiếm chuyện với cậu, hắn ta đều im thin thít. Cái thứ đồ bỏ đi, cho không mình cũng chẳng thèm!
Cậu chính là vì tấm lòng đơn thuần bị hắn ta mê hoặc, cho nên mới một lòng một dạ yêu hắn ta. Bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng cậu cũng đã nghĩ thông suốt, mình thật mừng cho cậu.”
Lãnh Kính Đình nhìn Ngô Hiểu Phương, trong lòng rất tò mò không biết tại sao Lâm Sơ Hạ lại có thể có một người bạn hoạt bát như vậy.
Ngô Hiểu Phương thao thao bất tuyệt một hồi, sau đó tiện tay tháo chiếc khăn quàng cổ của mình xuống, trực tiếp đeo lên cho Lâm Sơ Hạ.
“Cậu nên để tâm một chút đi, nhìn xem cậu mặc mỏng manh như vậy, cái đám người nhà kia chẳng lẽ không cho cậu mặc thêm áo ấm sao!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.