Quân Hôn 70: Mỹ Nhân Mềm Mại Trở Thành Đầu Quả Tim Sủng Của Đại Lão
Chương 45:
Manh Quả Quả
12/08/2024
Loại người như vậy nên xử lý thật tốt, nếu không sẽ là mối đe dọa cho toàn bộ Cương Hán!
"Tôi tin tưởng vào năng lực của giám đốc Ngô, nhưng có một chuyện, tôi vẫn muốn nhắc nhở một câu."
"Được! Cậu nói đi!"
"Manh mối quan trọng như vậy là do đồng chí Lâm Sơ Hạ phát hiện, hơn nữa cô ấy còn vô tư giao nộp số tiền này cho Cương Hán xử lý, tôi nghĩ cô ấy xứng đáng được khen thưởng."
Giám đốc Ngô sững sờ, bây giờ đòi khen thưởng đều trực tiếp như vậy sao?
Vẻ mặt nghiêm túc của Lãnh Kính Đình khiến ông cũng không tiện nghi ngờ người ta có ý đồ riêng.
Bên ngoài náo loạn long trời lở đất, Lâm Sơ Hạ trên giường bệnh trở mình, ngủ ngon lành.
Nhìn dáng vẻ hồn nhiên của bạn tốt, Ngô Hiểu Phương không biết nên vui hay nên lo lắng.
Lãnh Kính Đình mang theo hơi lạnh bước vào, nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy.
“Suỵt, Sơ Hạ vẫn chưa tỉnh đâu.”
Lãnh Kính Đình gật đầu, nhẹ nhàng đặt hai hộp cơm xuống.
Cô nhóc này tham ăn, hôm qua anh đã nhận ra rồi.
Cho nên anh đặc biệt đến quán cơm mua hai món thanh đạm, nghĩ rằng cô có thể ăn nhiều thêm một chút.
Lâm Sơ Hạ đột nhiên mở mắt ra, sau đó chậm rãi di chuyển cơ thể, chiếc mũi nhỏ hướng về phía hộp cơm ngửi ngửi.
Ngon quá!
Lâm Sơ Hạ chậm rãi bò dậy, bưng hộp cơm lên ăn ngấu nghiến.
Thật là ngon quá, thật là hạnh phúc quá!
“Sơ Hạ, cậu ăn chậm một chút, coi chừng nghẹn đấy.”
Ngô Hiểu Phương nhìn Lâm Sơ Hạ ăn cơm, trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót, phải hình dung thế nào nhỉ, giống như chưa bao giờ được ăn no vậy.
Lãnh Kính Đình bưng cốc nước đi tới, Lâm Sơ Hạ còn kinh ngạc hỏi: “Anh Lãnh, anh đã về từ lúc nào vậy?”
Ngô Hiểu Phương cảm thấy không nỡ nhìn thẳng, trời ơi, cơm trong miệng cậu là do người ta mua đấy, cậu còn hỏi người ta đã về từ lúc nào?
“Vừa mới đến.”
Lãnh Kính Đình đặt cốc nước xuống, cẩn thận quan sát sắc mặt Lâm Sơ Hạ.
Tuy rằng người vẫn gầy yếu, nhưng hôm nay sắc mặt đã tốt hơn nhiều, hơn nữa tinh thần cũng tốt hơn nhiều.
Anh cũng không ngờ Lâm Sơ Hạ lại lợi hại như vậy, cả khuôn mặt Lâm Sơ Xuân sưng vù như đầu heo, nói cũng không nên lời.
Cảnh tượng đó khiến anh có chút kinh ngạc.
Nhưng mà cô nhóc bị bọn họ bắt nạt thảm như vậy, trả thù một chút cũng không phải vấn đề gì lớn… phải không nhỉ?
Lãnh Kính Đình không nhận ra trái tim mình đã thiên vị đến mức nào rồi, nếu là người khác làm như vậy, anh nhất định sẽ cảm thấy đối phương quá mức độc ác.
"Tôi tin tưởng vào năng lực của giám đốc Ngô, nhưng có một chuyện, tôi vẫn muốn nhắc nhở một câu."
"Được! Cậu nói đi!"
"Manh mối quan trọng như vậy là do đồng chí Lâm Sơ Hạ phát hiện, hơn nữa cô ấy còn vô tư giao nộp số tiền này cho Cương Hán xử lý, tôi nghĩ cô ấy xứng đáng được khen thưởng."
Giám đốc Ngô sững sờ, bây giờ đòi khen thưởng đều trực tiếp như vậy sao?
Vẻ mặt nghiêm túc của Lãnh Kính Đình khiến ông cũng không tiện nghi ngờ người ta có ý đồ riêng.
Bên ngoài náo loạn long trời lở đất, Lâm Sơ Hạ trên giường bệnh trở mình, ngủ ngon lành.
Nhìn dáng vẻ hồn nhiên của bạn tốt, Ngô Hiểu Phương không biết nên vui hay nên lo lắng.
Lãnh Kính Đình mang theo hơi lạnh bước vào, nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy.
“Suỵt, Sơ Hạ vẫn chưa tỉnh đâu.”
Lãnh Kính Đình gật đầu, nhẹ nhàng đặt hai hộp cơm xuống.
Cô nhóc này tham ăn, hôm qua anh đã nhận ra rồi.
Cho nên anh đặc biệt đến quán cơm mua hai món thanh đạm, nghĩ rằng cô có thể ăn nhiều thêm một chút.
Lâm Sơ Hạ đột nhiên mở mắt ra, sau đó chậm rãi di chuyển cơ thể, chiếc mũi nhỏ hướng về phía hộp cơm ngửi ngửi.
Ngon quá!
Lâm Sơ Hạ chậm rãi bò dậy, bưng hộp cơm lên ăn ngấu nghiến.
Thật là ngon quá, thật là hạnh phúc quá!
“Sơ Hạ, cậu ăn chậm một chút, coi chừng nghẹn đấy.”
Ngô Hiểu Phương nhìn Lâm Sơ Hạ ăn cơm, trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót, phải hình dung thế nào nhỉ, giống như chưa bao giờ được ăn no vậy.
Lãnh Kính Đình bưng cốc nước đi tới, Lâm Sơ Hạ còn kinh ngạc hỏi: “Anh Lãnh, anh đã về từ lúc nào vậy?”
Ngô Hiểu Phương cảm thấy không nỡ nhìn thẳng, trời ơi, cơm trong miệng cậu là do người ta mua đấy, cậu còn hỏi người ta đã về từ lúc nào?
“Vừa mới đến.”
Lãnh Kính Đình đặt cốc nước xuống, cẩn thận quan sát sắc mặt Lâm Sơ Hạ.
Tuy rằng người vẫn gầy yếu, nhưng hôm nay sắc mặt đã tốt hơn nhiều, hơn nữa tinh thần cũng tốt hơn nhiều.
Anh cũng không ngờ Lâm Sơ Hạ lại lợi hại như vậy, cả khuôn mặt Lâm Sơ Xuân sưng vù như đầu heo, nói cũng không nên lời.
Cảnh tượng đó khiến anh có chút kinh ngạc.
Nhưng mà cô nhóc bị bọn họ bắt nạt thảm như vậy, trả thù một chút cũng không phải vấn đề gì lớn… phải không nhỉ?
Lãnh Kính Đình không nhận ra trái tim mình đã thiên vị đến mức nào rồi, nếu là người khác làm như vậy, anh nhất định sẽ cảm thấy đối phương quá mức độc ác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.