Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 17: Xuất Viện Về Nhà 1
Đông Phương Ký Bạch
03/12/2023
Ở bệnh viện ở ba ngày, rốt cuộc được về tới nhà. Tiêu Thanh Như chỉ cảm thấy khắp người đều thoải mái.
Một khi cảm xúc đã tốt thì cơ thể cũng không hề cảm thấy quá khó chịu.
"Mẹ, khi nào mẹ và cha đi đến nhà họ nhà họ Giang thì cũng chính thức hủy bỏ cuộc hôn nhân này luôn nhé."
Mẹ Tiêu cầu còn không được: "Chúng ta muốn đi ngay, giải quyết sớm một chút cũng có thể an tâm sớm một chút."
"Mẹ, xin lỗi mẹ."
Cha của hai bên gia đình đã từng là đồng đội cùng chiến đấu với nhau, bây giờ muốn hủy hôn, Tiêu Thanh Như biết chuyện này sẽ ảnh hưởng đến cảm tình của hai gia đình.
Nói không chừng sau này gặp mặt còn có thể làm mọi người thêm xấu hổ.
Nhưng thật sự cô không có cách nào chấp nhận Giang Xuyên hết lần này đến lần khác bỏ rơi cô như vậy.
Cô là một người vẫn đang tồn tại, vẫn sẽ biết đau khổ, cũng sẽ bị tổn thương.
"Đứa nhỏ ngốc, con không có làm chuyện gì có lỗi với cha mẹ cả, ai mà không phải làm người lần đầu tiên, dựa vào cái gì muốn nhân nhượng bọn họ?"
Người phạm lỗi lại còn không biết xấu hổ thì tại sao bọn họ phải gánh hết tất cả trách nhiệm vào người?
Chỉ là hủy hôn mà thôi, nếu nhà họ Giang có ý kiến về việc này, cùng lắm thì sau này không qua lại với họ nữa là được.
Bà nhẹ vỗ lên tay của con gái: "Cho dù con không nhắc tới, mẹ và cha của con cũng có dự định hủy hôn."
Cô ôm chầm lấy mẹ giống như xưa nay: "Mẹ, con cảm ơn mẹ."
"Đứa nhỏ ngốc, chúng ta là người một nhà, thời điểm này mà không hợp sức lại chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn con bị người khác bắt nạt hay sao?"
Trong lòng Tiêu Thanh Như cảm động, người nhà của cô vẫn luôn thiên vị cô vô điều kiện.
Cô đã là người thật hạnh phúc rồi, về phần cái gọi là tình yêu này, nếu có thể dệt hoa trên gấm thì tốt, nếu không có cũng không sao cả.
Không có tình yêu, vẫn có thể sống tốt như thường!
"Con nghỉ ngơi cho tốt đi, mẹ và cha của con đi ra ngoài một chuyến, có việc thì gọi anh con."
"Vâng"
Dặn dò con gái xong xuôi, mẹ Tiêu đi xuống lầu.
"Khi nào thì người bạn kia của con rảnh rỗi vậy? Mời thằng bé đến nhà ăn một bữa cơm đi."
"Đợi lần nghỉ phép sau đi, đến lúc đó vết thương của Thanh Như cũng đã tốt, có thể làm một vài món ngon để con bé tẩm bổ thân thể."
"Cũng đúng, con sắp xếp thời gian là được."
Tiêu Hoài Thư gật đầu: "Con làm việc thì mẹ cứ yên tâm."
Tuy rằng mẹ Tiêu thường xuyên tỏ vẻ ghét bỏ đứa con trai của mình nhưng không thể không công nhận rằng lần này ít nhiều gì cũng nhờ vào anh ấy đã kết bạn với một người tốt, lại còn có việc kêu người ta đến nhà kiểm tra ống nước giúp nữa, nếu không thì làm sao có thể trùng hợp mà kịp thời cứu Thanh Như nhà họ?
"Mẹ và cha của con đến nhà họ Giang, con nhớ để ý đến động tĩnh trên lầu một chút."
"Con biết rồi."
Cha Tiêu đã cho Giang Xuyên cơ hội, nhưng xem ra hiện tại đối phương cũng không có đặt lời nói của ông ở trong lòng.
Nếu đã lựa chọn khư khư cố chấp như vậy thì tất nhiên cuộc hôn nhân này cũng không nhất thiết cần phải kéo dài thêm nữa.
Người nhà họ Giang thì vẫn còn muốn giữ lại cuộc hôn nhân này, một lần nữa nhấn mạnh rằng bọn họ sẽ trông coi và dạy dỗ lại Giang Xuyên một cách nghiêm khắc, không để cho anh ta có dính dáng gì đến chuyện của mẹ con Đỗ Vãn Thu nữa.
Cho đến khi họ nghe nói hai đứa nhỏ đã thống nhất ý kiến với nhau thì biết việc này không còn đường nào để quay lại nữa.
Tiễn hai vợ chồng nhà họ Tiêu ra cửa xong, cha Giang giận dữ: "Thằng nhóc thối đi đâu rồi, sao vẫn chưa trở về?"
Mẹ Giang run rẩy vì sợ hãi: "Hôm nay Đỗ Vãn Thu xuất viện, con trai xin phép nghỉ để đi đón cô ta."
"Làm càn!"
"Thằng nhóc này càng ngày càng làm việc không có chừng mực!"
Cha Giang tức giận đến hơi thở càng dồn dập: "Nếu bà biết nó đi làm cái gì thì tại sao không cản nó lại?"
"Con lớn rồi sẽ không nghe lời mẹ, hiện giờ ngay cả lời của Thanh Như mà nó còn không nghe thì ông cảm thấy tôi có thể ngăn được nó sao?"
Nói đến chuyện này, mẹ Giang không nhịn được mà nói thầm: "Đỗ Vãn Thu này rốt cuộc đã cho con trai mình uống thứ thuốc mê gì? Sao lại làm nó trở thành cái dạng này?"
"Sau này không được nói mấy câu như vầy nữa."
Người trong nhà làm ầm ĩ như thế nào cũng được, nhưng nếu làm cho người ngoài nghe được, bị quy chụp thành tác phong có vấn đề thì con đường tương lai của con trai sẽ bị hủy không còn một mảnh.
Một khi cảm xúc đã tốt thì cơ thể cũng không hề cảm thấy quá khó chịu.
"Mẹ, khi nào mẹ và cha đi đến nhà họ nhà họ Giang thì cũng chính thức hủy bỏ cuộc hôn nhân này luôn nhé."
Mẹ Tiêu cầu còn không được: "Chúng ta muốn đi ngay, giải quyết sớm một chút cũng có thể an tâm sớm một chút."
"Mẹ, xin lỗi mẹ."
Cha của hai bên gia đình đã từng là đồng đội cùng chiến đấu với nhau, bây giờ muốn hủy hôn, Tiêu Thanh Như biết chuyện này sẽ ảnh hưởng đến cảm tình của hai gia đình.
Nói không chừng sau này gặp mặt còn có thể làm mọi người thêm xấu hổ.
Nhưng thật sự cô không có cách nào chấp nhận Giang Xuyên hết lần này đến lần khác bỏ rơi cô như vậy.
Cô là một người vẫn đang tồn tại, vẫn sẽ biết đau khổ, cũng sẽ bị tổn thương.
"Đứa nhỏ ngốc, con không có làm chuyện gì có lỗi với cha mẹ cả, ai mà không phải làm người lần đầu tiên, dựa vào cái gì muốn nhân nhượng bọn họ?"
Người phạm lỗi lại còn không biết xấu hổ thì tại sao bọn họ phải gánh hết tất cả trách nhiệm vào người?
Chỉ là hủy hôn mà thôi, nếu nhà họ Giang có ý kiến về việc này, cùng lắm thì sau này không qua lại với họ nữa là được.
Bà nhẹ vỗ lên tay của con gái: "Cho dù con không nhắc tới, mẹ và cha của con cũng có dự định hủy hôn."
Cô ôm chầm lấy mẹ giống như xưa nay: "Mẹ, con cảm ơn mẹ."
"Đứa nhỏ ngốc, chúng ta là người một nhà, thời điểm này mà không hợp sức lại chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn con bị người khác bắt nạt hay sao?"
Trong lòng Tiêu Thanh Như cảm động, người nhà của cô vẫn luôn thiên vị cô vô điều kiện.
Cô đã là người thật hạnh phúc rồi, về phần cái gọi là tình yêu này, nếu có thể dệt hoa trên gấm thì tốt, nếu không có cũng không sao cả.
Không có tình yêu, vẫn có thể sống tốt như thường!
"Con nghỉ ngơi cho tốt đi, mẹ và cha của con đi ra ngoài một chuyến, có việc thì gọi anh con."
"Vâng"
Dặn dò con gái xong xuôi, mẹ Tiêu đi xuống lầu.
"Khi nào thì người bạn kia của con rảnh rỗi vậy? Mời thằng bé đến nhà ăn một bữa cơm đi."
"Đợi lần nghỉ phép sau đi, đến lúc đó vết thương của Thanh Như cũng đã tốt, có thể làm một vài món ngon để con bé tẩm bổ thân thể."
"Cũng đúng, con sắp xếp thời gian là được."
Tiêu Hoài Thư gật đầu: "Con làm việc thì mẹ cứ yên tâm."
Tuy rằng mẹ Tiêu thường xuyên tỏ vẻ ghét bỏ đứa con trai của mình nhưng không thể không công nhận rằng lần này ít nhiều gì cũng nhờ vào anh ấy đã kết bạn với một người tốt, lại còn có việc kêu người ta đến nhà kiểm tra ống nước giúp nữa, nếu không thì làm sao có thể trùng hợp mà kịp thời cứu Thanh Như nhà họ?
"Mẹ và cha của con đến nhà họ Giang, con nhớ để ý đến động tĩnh trên lầu một chút."
"Con biết rồi."
Cha Tiêu đã cho Giang Xuyên cơ hội, nhưng xem ra hiện tại đối phương cũng không có đặt lời nói của ông ở trong lòng.
Nếu đã lựa chọn khư khư cố chấp như vậy thì tất nhiên cuộc hôn nhân này cũng không nhất thiết cần phải kéo dài thêm nữa.
Người nhà họ Giang thì vẫn còn muốn giữ lại cuộc hôn nhân này, một lần nữa nhấn mạnh rằng bọn họ sẽ trông coi và dạy dỗ lại Giang Xuyên một cách nghiêm khắc, không để cho anh ta có dính dáng gì đến chuyện của mẹ con Đỗ Vãn Thu nữa.
Cho đến khi họ nghe nói hai đứa nhỏ đã thống nhất ý kiến với nhau thì biết việc này không còn đường nào để quay lại nữa.
Tiễn hai vợ chồng nhà họ Tiêu ra cửa xong, cha Giang giận dữ: "Thằng nhóc thối đi đâu rồi, sao vẫn chưa trở về?"
Mẹ Giang run rẩy vì sợ hãi: "Hôm nay Đỗ Vãn Thu xuất viện, con trai xin phép nghỉ để đi đón cô ta."
"Làm càn!"
"Thằng nhóc này càng ngày càng làm việc không có chừng mực!"
Cha Giang tức giận đến hơi thở càng dồn dập: "Nếu bà biết nó đi làm cái gì thì tại sao không cản nó lại?"
"Con lớn rồi sẽ không nghe lời mẹ, hiện giờ ngay cả lời của Thanh Như mà nó còn không nghe thì ông cảm thấy tôi có thể ngăn được nó sao?"
Nói đến chuyện này, mẹ Giang không nhịn được mà nói thầm: "Đỗ Vãn Thu này rốt cuộc đã cho con trai mình uống thứ thuốc mê gì? Sao lại làm nó trở thành cái dạng này?"
"Sau này không được nói mấy câu như vầy nữa."
Người trong nhà làm ầm ĩ như thế nào cũng được, nhưng nếu làm cho người ngoài nghe được, bị quy chụp thành tác phong có vấn đề thì con đường tương lai của con trai sẽ bị hủy không còn một mảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.