Quân Hôn 70: Sau Khi Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng, Tôi Trở Thành Bảo Bối Trong Lòng Bàn Tay
Chương 29:
Gia Gia Nha
18/09/2024
Du Hướng Vãn: “Chính là những người đàn ông không hiểu tâm tư con gái, thật sự là không hiểu nổi chị dâu sao lại thích anh nữa.”
Du Hướng Thần cứng miệng: “Sao lại không thích anh chứ?”
Nhưng dù sao anh cũng là một chàng trai đã có người trong lòng, rất coi trọng chuyện tình cảm, bèn khiêm tốn hỏi: “Vậy thì tặng cuộn len này cho anh với tặng cho chị dâu thì có gì khác nhau chứ?”
Du Hướng Vãn nhảy dựng lên, điểm một cái lên trán anh trai: “Tất nhiên là để anh đan khăn quàng cổ tặng chị dâu rồi.”
Cô nhét một cuộn len vào tay trái Du Hướng Thần: “Đan một chiếc cho chị dâu.”
Rồi lại nhét cuộn len còn lại vào tay phải anh: “Đan một chiếc cho mẹ.”
“Lấy vợ rồi không được quên mẹ, hoàn hảo!”
Du Hướng Thần ngây người: “Anh là đàn ông con trai, học đan len cái gì?”
Du Hướng Vãn khẳng định chắc nịch: “Sao đàn ông con trai lại không thể học đan len?”
“Chẳng lẽ cuộn len này có khắc tên con gái, anh là đàn ông mà động vào thì phạm pháp à?”
“Chẳng lẽ anh cho rằng thứ mà phụ nữ học được thì anh là đàn ông lại không thể học được?”
“Chẳng lẽ anh là đàn ông keo kiệt đến mức một chiếc khăn quàng cổ cũng không muốn đan cho vợ?”
Cuối cùng thì Du Hướng Thần cũng được chứng kiến sau khi Du Hướng Vãn nói “một lần vấp ngã, một đời khôn ra”, cô đã trở nên ghê gớm như thế nào.
Câu nào câu nấy đều là “đàn ông”, chắc chắn là vì em gái thất vọng về Trâu Kiến Văn nên mới trút giận lên người anh.
“Mẹ…” Anh cầu cứu Hướng Hồng.
Nghe Du Hướng Vãn nói xong, Hướng Hồng không khỏi nhớ đến chuyện chiều nay Du Thúy Lan có nói, Lục Ứng Tranh biết đan áo len.
Lúc này, tâm trí bà đều dồn hết vào chuyện hôn sự của con gái.
Vừa hay Vãn Vãn lại thích đàn ông biết đan len, thế này chẳng phải là rất xứng đôi sao.
Vì vậy, bà phớt lờ lời cầu cứu của con trai, nói thẳng: “Vãn Vãn nói đúng, đan len thì có làm sao? Con trai nhà họ Lục cũng biết đan áo len đấy.”
Du Hướng Thần: “...”
Hai người phụ nữ đứng đầu chuỗi thức ăn trong nhà đều đã lên tiếng, anh biết phải làm sao bây giờ?
Anh nghiến răng nghiến lợi: “Được rồi, anh học, học là được chứ gì.”
Du Hướng Vãn thành công dụ dỗ anh trai phát triển theo hướng người đàn ông tốt ba giỏi, vừa ngâm nga bài hát vừa đi xách nước lau người.
Vừa quay người lại, cô đã đối diện với khuôn mặt của Hướng Hồng.
Mấy lần rồi nên Du Hướng Vãn cũng không còn phản ứng quá mức khi bị dọa nữa.
“Mẹ, mẹ đi sao lại không có tiếng động gì vậy?”
Hướng Hồng thành thạo nhận lấy thau nước trong tay con gái, dò hỏi: “Hôm nay con đi dạo phố, có gặp người quen nào không?”
“Có chứ,” Du Hướng Vãn đếm trên đầu ngón tay, “Nhị Ny, chú Ba đầu thôn, con còn đi cùng với họ về nữa.”
Hướng Hồng vừa mừng vừa thất vọng: “Không gặp cậu con trai nhà họ Lục à?”
“Mẹ nói Lục Ứng Tranh hả?” Du Hướng Vãn chỉ tay sang nhà bên cạnh.
Hướng Hồng gật đầu: “Đúng rồi.”
“Không có gặp,” Du Hướng Vãn nhớ lại một cách cẩn thận, “Anh ấy cũng đến thị trấn à? Con không gặp, có lẽ anh ấy có việc khác, nên không chạm mặt nhau.”
Thị trấn tuy không lớn nhưng cũng không phải nhỏ, hai người không gặp nhau cũng là chuyện bình thường.
Du Hướng Thần cứng miệng: “Sao lại không thích anh chứ?”
Nhưng dù sao anh cũng là một chàng trai đã có người trong lòng, rất coi trọng chuyện tình cảm, bèn khiêm tốn hỏi: “Vậy thì tặng cuộn len này cho anh với tặng cho chị dâu thì có gì khác nhau chứ?”
Du Hướng Vãn nhảy dựng lên, điểm một cái lên trán anh trai: “Tất nhiên là để anh đan khăn quàng cổ tặng chị dâu rồi.”
Cô nhét một cuộn len vào tay trái Du Hướng Thần: “Đan một chiếc cho chị dâu.”
Rồi lại nhét cuộn len còn lại vào tay phải anh: “Đan một chiếc cho mẹ.”
“Lấy vợ rồi không được quên mẹ, hoàn hảo!”
Du Hướng Thần ngây người: “Anh là đàn ông con trai, học đan len cái gì?”
Du Hướng Vãn khẳng định chắc nịch: “Sao đàn ông con trai lại không thể học đan len?”
“Chẳng lẽ cuộn len này có khắc tên con gái, anh là đàn ông mà động vào thì phạm pháp à?”
“Chẳng lẽ anh cho rằng thứ mà phụ nữ học được thì anh là đàn ông lại không thể học được?”
“Chẳng lẽ anh là đàn ông keo kiệt đến mức một chiếc khăn quàng cổ cũng không muốn đan cho vợ?”
Cuối cùng thì Du Hướng Thần cũng được chứng kiến sau khi Du Hướng Vãn nói “một lần vấp ngã, một đời khôn ra”, cô đã trở nên ghê gớm như thế nào.
Câu nào câu nấy đều là “đàn ông”, chắc chắn là vì em gái thất vọng về Trâu Kiến Văn nên mới trút giận lên người anh.
“Mẹ…” Anh cầu cứu Hướng Hồng.
Nghe Du Hướng Vãn nói xong, Hướng Hồng không khỏi nhớ đến chuyện chiều nay Du Thúy Lan có nói, Lục Ứng Tranh biết đan áo len.
Lúc này, tâm trí bà đều dồn hết vào chuyện hôn sự của con gái.
Vừa hay Vãn Vãn lại thích đàn ông biết đan len, thế này chẳng phải là rất xứng đôi sao.
Vì vậy, bà phớt lờ lời cầu cứu của con trai, nói thẳng: “Vãn Vãn nói đúng, đan len thì có làm sao? Con trai nhà họ Lục cũng biết đan áo len đấy.”
Du Hướng Thần: “...”
Hai người phụ nữ đứng đầu chuỗi thức ăn trong nhà đều đã lên tiếng, anh biết phải làm sao bây giờ?
Anh nghiến răng nghiến lợi: “Được rồi, anh học, học là được chứ gì.”
Du Hướng Vãn thành công dụ dỗ anh trai phát triển theo hướng người đàn ông tốt ba giỏi, vừa ngâm nga bài hát vừa đi xách nước lau người.
Vừa quay người lại, cô đã đối diện với khuôn mặt của Hướng Hồng.
Mấy lần rồi nên Du Hướng Vãn cũng không còn phản ứng quá mức khi bị dọa nữa.
“Mẹ, mẹ đi sao lại không có tiếng động gì vậy?”
Hướng Hồng thành thạo nhận lấy thau nước trong tay con gái, dò hỏi: “Hôm nay con đi dạo phố, có gặp người quen nào không?”
“Có chứ,” Du Hướng Vãn đếm trên đầu ngón tay, “Nhị Ny, chú Ba đầu thôn, con còn đi cùng với họ về nữa.”
Hướng Hồng vừa mừng vừa thất vọng: “Không gặp cậu con trai nhà họ Lục à?”
“Mẹ nói Lục Ứng Tranh hả?” Du Hướng Vãn chỉ tay sang nhà bên cạnh.
Hướng Hồng gật đầu: “Đúng rồi.”
“Không có gặp,” Du Hướng Vãn nhớ lại một cách cẩn thận, “Anh ấy cũng đến thị trấn à? Con không gặp, có lẽ anh ấy có việc khác, nên không chạm mặt nhau.”
Thị trấn tuy không lớn nhưng cũng không phải nhỏ, hai người không gặp nhau cũng là chuyện bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.