Quân Hôn 70: Sau Khi Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng, Tôi Trở Thành Bảo Bối Trong Lòng Bàn Tay
Chương 2:
Gia Gia Nha
03/09/2024
Cô ở nhà được nuông chiều, của hồi môn cũng nhiều, nhưng căn phòng tân hôn này lại quá nhỏ quá tồi tàn.
Thôi được rồi, chủ yếu là trong nhà có một bà mẹ rất tinh ranh.
Mẹ cô ngay từ đầu liền coi thường Chu Kiến Văn, nhưng con gái một mực muốn gả, ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên, đành phải đồng ý.
Gừng càng già càng cay, mẹ cô bày ra một kế, nói là sau này sẽ giúp Chu Kiến Văn xây nhà mới, đến lúc đó của hồi môn sẽ cùng nhau chuyển đến nhà mới.
Du Hướng Vãn vô cùng cảm ơn người mẹ này.
Cô nhẹ nhàng mở cửa phòng.
Quả nhiên là thập niên 70, ô nhiễm môi trường chưa nghiêm trọng, ánh trăng sáng tỏ, không cần bật đèn cũng có thể nhìn rõ mọi thứ trong sân.
Nhưng như vậy, cô càng phải cẩn thận hơn.
Cô có thể nhìn rõ đường đi, thì người khác cũng có thể nhìn rõ cô.
Du Hướng Vãn trước tiên khom người đi đến bên ngoài phòng Trâu Nhị Hoa.
Tiếng ngáy như sấm.
Cô yên tâm.
Bởi vì không rõ Trâu Kiến Văn khi nào mới về, cho nên cửa sân cũng không có đóng, điều này rất thuận lợi cho cô.
Du Hướng Vãn biết tình tiết trong sách, tối nay Trâu Kiến Văn sẽ không về.
Cô lách người ra khỏi cửa sân.
"Tạm biệt nhé!"
Trên đường không gặp ai, Du Hướng Vãn chạy một mạch về đến gần nhà.
Nhà họ Du tối om, hiển nhiên là mọi người đã ngủ.
Gọi to chắc chắn là không được, chuyện cô quay về tối nay tạm thời không nên làm lớn chuyện.
Cửa sân chắc chắn đã khóa, cô đi lòng vòng trước sau nhà hai vòng, tường nhà hàng xóm bên trái quá cao, ngược lại nhà hàng xóm bên phải là nhà họ Lục có một tảng đá có thể mượn để trèo qua.
Nghĩ là làm, Du Hướng Vãn quyết định hành động.
Giữa nhà cô và nhà họ Lục có một cái cây, cô bẻ một cành cây, đứng trên tảng đá, thận trọng dùng cành cây quét qua quét lại trên tường nhà hàng xóm.
Lỡ như có mãnh vỡ thủy tinh gì đó, người bị thương chính là cô.
Cũng may, không có thứ gì bị quét xuống.
Du Hướng Vãn thở phào nhẹ nhõm.
Cô kéo cành cây xuống, không may bị gai nhỏ trên cành cây đâm vào tay.
"Ui!"
Dưới ánh trăng, Du Hướng Vãn nặn giọt máu ra.
Cô không hề chú ý rằng, giọt máu vô tình rơi xuống tảng đá.
Mà chỗ tảng đá đó, tình cờ cũng có một vết máu cũ.
Máu mới và máu cũ hòa vào nhau, sau đó biến mất không thấy đâu!
Vết máu quá nhỏ, không cúi người xuống thì căn bản không nhìn thấy.
Huống chi lúc này Du Hướng Vãn đang dồn hết tâm trí suy nghĩ làm sao để trèo tường thành công.
Cô trước tiên ném bọc đồ vào sân nhà mình, một tiếng "bịch" nhẹ nhàng vang lên, vật nặng rơi xuống đất.
Du Hướng Vãn khẽ gật đầu, lùi về sau vài bước, lấy đà, mượn tảng đá, nhanh nhẹn trèo lên tường nhà hàng xóm.
【Há há, cũng không khó lắm.】
Du Hướng Vãn đứng vững trên tường, cẩn thận quan sát nhà hàng xóm một phen, xác định không có động tĩnh mới yên tâm.
【Đứng trách tôi, tôi thật sự không phải kẻ trộm.】
Thôi được rồi, chủ yếu là trong nhà có một bà mẹ rất tinh ranh.
Mẹ cô ngay từ đầu liền coi thường Chu Kiến Văn, nhưng con gái một mực muốn gả, ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên, đành phải đồng ý.
Gừng càng già càng cay, mẹ cô bày ra một kế, nói là sau này sẽ giúp Chu Kiến Văn xây nhà mới, đến lúc đó của hồi môn sẽ cùng nhau chuyển đến nhà mới.
Du Hướng Vãn vô cùng cảm ơn người mẹ này.
Cô nhẹ nhàng mở cửa phòng.
Quả nhiên là thập niên 70, ô nhiễm môi trường chưa nghiêm trọng, ánh trăng sáng tỏ, không cần bật đèn cũng có thể nhìn rõ mọi thứ trong sân.
Nhưng như vậy, cô càng phải cẩn thận hơn.
Cô có thể nhìn rõ đường đi, thì người khác cũng có thể nhìn rõ cô.
Du Hướng Vãn trước tiên khom người đi đến bên ngoài phòng Trâu Nhị Hoa.
Tiếng ngáy như sấm.
Cô yên tâm.
Bởi vì không rõ Trâu Kiến Văn khi nào mới về, cho nên cửa sân cũng không có đóng, điều này rất thuận lợi cho cô.
Du Hướng Vãn biết tình tiết trong sách, tối nay Trâu Kiến Văn sẽ không về.
Cô lách người ra khỏi cửa sân.
"Tạm biệt nhé!"
Trên đường không gặp ai, Du Hướng Vãn chạy một mạch về đến gần nhà.
Nhà họ Du tối om, hiển nhiên là mọi người đã ngủ.
Gọi to chắc chắn là không được, chuyện cô quay về tối nay tạm thời không nên làm lớn chuyện.
Cửa sân chắc chắn đã khóa, cô đi lòng vòng trước sau nhà hai vòng, tường nhà hàng xóm bên trái quá cao, ngược lại nhà hàng xóm bên phải là nhà họ Lục có một tảng đá có thể mượn để trèo qua.
Nghĩ là làm, Du Hướng Vãn quyết định hành động.
Giữa nhà cô và nhà họ Lục có một cái cây, cô bẻ một cành cây, đứng trên tảng đá, thận trọng dùng cành cây quét qua quét lại trên tường nhà hàng xóm.
Lỡ như có mãnh vỡ thủy tinh gì đó, người bị thương chính là cô.
Cũng may, không có thứ gì bị quét xuống.
Du Hướng Vãn thở phào nhẹ nhõm.
Cô kéo cành cây xuống, không may bị gai nhỏ trên cành cây đâm vào tay.
"Ui!"
Dưới ánh trăng, Du Hướng Vãn nặn giọt máu ra.
Cô không hề chú ý rằng, giọt máu vô tình rơi xuống tảng đá.
Mà chỗ tảng đá đó, tình cờ cũng có một vết máu cũ.
Máu mới và máu cũ hòa vào nhau, sau đó biến mất không thấy đâu!
Vết máu quá nhỏ, không cúi người xuống thì căn bản không nhìn thấy.
Huống chi lúc này Du Hướng Vãn đang dồn hết tâm trí suy nghĩ làm sao để trèo tường thành công.
Cô trước tiên ném bọc đồ vào sân nhà mình, một tiếng "bịch" nhẹ nhàng vang lên, vật nặng rơi xuống đất.
Du Hướng Vãn khẽ gật đầu, lùi về sau vài bước, lấy đà, mượn tảng đá, nhanh nhẹn trèo lên tường nhà hàng xóm.
【Há há, cũng không khó lắm.】
Du Hướng Vãn đứng vững trên tường, cẩn thận quan sát nhà hàng xóm một phen, xác định không có động tĩnh mới yên tâm.
【Đứng trách tôi, tôi thật sự không phải kẻ trộm.】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.