Quân Hôn 70: Ta Tòng Quân, Sĩ Quan Cao Cấp Vừa Gặp Đã Yêu
Chương 15:
Thời Dược
08/06/2024
"Vậy thì em nhất định sẽ yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên."
Sau đó, cô lại đọc một số tiểu thuyết ngọt ngào có không gian, cô lại bắt đầu lẩm bẩm: "Lục Kiến An, nếu em có không gian, em không muốn bất kỳ không gian nào khác, chỉ muốn ngôi nhà của chúng ta. Bởi vì trong nhà chúng ta cái gì cũng có."
Thật sự là cái gì cũng có, lúc đó cấp bậc của Lục Kiến An đã rất cao, lương và chế độ đãi ngộ đều rất tốt.
Nhưng sức khỏe của Lục Kiến An không tốt nên trong nhà không thiếu các loại thực phẩm bổ dưỡng, đồ ăn thức uống vì nhiều lý do khác nhau, cô đã tích trữ rất nhiều. Lục Kiến An cười cô giống như một con chuột đồng, số lương thực này đủ cho hai người ăn hai kiếp.
Không ngờ lại ứng nghiệm thật.
Tống Nam Đình mở nồi áp suất, vớt đùi gà ra gặm, lại múc canh gà ra, lấy mì ra nấu một bát mì canh gà.
Cơ thể thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài chưa từng được ăn đồ ngon, khi gặm đùi gà, Tống Nam Đình lại cảm thấy đây là thứ ngon nhất trên đời.
Ăn mì xong, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ trong bếp, không khỏi ngẩn người, thời gian bên trong đã dừng lại.
Cô lại nhìn các thiết bị điện khác, ngoài bếp và nhà vệ sinh có điện, những nơi khác đều không có, mặc dù bốn phía ngôi nhà không có cửa sổ nhưng bên trong vẫn sáng như ban ngày, thật kỳ diệu.
Tống Nam Đình không chắc mình có thể ra ngoài như thế nào, cô học theo những gì đã đọc trong tiểu thuyết, thầm nói: "Ra ngoài."
Ngay giây tiếp theo, bên dưới cô lại là chiếc giường cứng của nhà trọ.
Nếu không phải cảm giác no bụng quá mãnh liệt, Tống Nam Đình không dám tin rằng mình thực sự có không gian.
Trọng sinh, có không gian.
Trái tim Tống Nam Đình không khỏi đập thình thịch, vậy là cô đã nhận được kịch bản của nữ chính sao?
Vậy thì khoảng cách giữa cô và Lục Kiến An có phải lại gần hơn một bước rồi không?
Không được, cô phải nghỉ ngơi, ngày mai còn một trận chiến khó khăn phải đánh.
Dọn dẹp xong đám người cặn bã, cô sẽ đi tìm Lục Kiến An.
Tống Nam Đình nhắm mắt lại, trong lòng thầm gọi Lục Kiến An, sau đó rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Trời bên ngoài vẫn còn tối, Tống Nam Đình đã bị tiếng đập cửa ầm ầm bên ngoài đánh thức.
Việc đầu tiên cô làm khi thức dậy là cất số tiền, tem phiếu và sổ hộ khẩu cô lấy được hôm qua vào không gian, chỉ để lại một chiếc túi đeo chéo cũ bên mình.
Trong túi đeo chéo là bánh ngô cô đã chuẩn bị để ăn vào buổi chiều khi làm việc, bánh cứng ngắc trông không ngon chút nào, ngoài ra thì không còn gì khác.
Cô đứng dậy, biết người đứng bên ngoài là ai, vội cầm lấy chiếc gậy cô đã xách hôm qua rồi đi ra mở cửa.
"Tống Nam Đình, con nhỏ đê tiện này..."
Người phụ nữ bên ngoài xông vào định túm lấy Tống Nam Đình: "Tống Nam Đình..."
Bà ta túm hụt, thấy cô cầm một chiếc gậy trên tay, đang nhìn họ bằng ánh mắt lạnh lùng.
Sau đó, cô lại đọc một số tiểu thuyết ngọt ngào có không gian, cô lại bắt đầu lẩm bẩm: "Lục Kiến An, nếu em có không gian, em không muốn bất kỳ không gian nào khác, chỉ muốn ngôi nhà của chúng ta. Bởi vì trong nhà chúng ta cái gì cũng có."
Thật sự là cái gì cũng có, lúc đó cấp bậc của Lục Kiến An đã rất cao, lương và chế độ đãi ngộ đều rất tốt.
Nhưng sức khỏe của Lục Kiến An không tốt nên trong nhà không thiếu các loại thực phẩm bổ dưỡng, đồ ăn thức uống vì nhiều lý do khác nhau, cô đã tích trữ rất nhiều. Lục Kiến An cười cô giống như một con chuột đồng, số lương thực này đủ cho hai người ăn hai kiếp.
Không ngờ lại ứng nghiệm thật.
Tống Nam Đình mở nồi áp suất, vớt đùi gà ra gặm, lại múc canh gà ra, lấy mì ra nấu một bát mì canh gà.
Cơ thể thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài chưa từng được ăn đồ ngon, khi gặm đùi gà, Tống Nam Đình lại cảm thấy đây là thứ ngon nhất trên đời.
Ăn mì xong, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ trong bếp, không khỏi ngẩn người, thời gian bên trong đã dừng lại.
Cô lại nhìn các thiết bị điện khác, ngoài bếp và nhà vệ sinh có điện, những nơi khác đều không có, mặc dù bốn phía ngôi nhà không có cửa sổ nhưng bên trong vẫn sáng như ban ngày, thật kỳ diệu.
Tống Nam Đình không chắc mình có thể ra ngoài như thế nào, cô học theo những gì đã đọc trong tiểu thuyết, thầm nói: "Ra ngoài."
Ngay giây tiếp theo, bên dưới cô lại là chiếc giường cứng của nhà trọ.
Nếu không phải cảm giác no bụng quá mãnh liệt, Tống Nam Đình không dám tin rằng mình thực sự có không gian.
Trọng sinh, có không gian.
Trái tim Tống Nam Đình không khỏi đập thình thịch, vậy là cô đã nhận được kịch bản của nữ chính sao?
Vậy thì khoảng cách giữa cô và Lục Kiến An có phải lại gần hơn một bước rồi không?
Không được, cô phải nghỉ ngơi, ngày mai còn một trận chiến khó khăn phải đánh.
Dọn dẹp xong đám người cặn bã, cô sẽ đi tìm Lục Kiến An.
Tống Nam Đình nhắm mắt lại, trong lòng thầm gọi Lục Kiến An, sau đó rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Trời bên ngoài vẫn còn tối, Tống Nam Đình đã bị tiếng đập cửa ầm ầm bên ngoài đánh thức.
Việc đầu tiên cô làm khi thức dậy là cất số tiền, tem phiếu và sổ hộ khẩu cô lấy được hôm qua vào không gian, chỉ để lại một chiếc túi đeo chéo cũ bên mình.
Trong túi đeo chéo là bánh ngô cô đã chuẩn bị để ăn vào buổi chiều khi làm việc, bánh cứng ngắc trông không ngon chút nào, ngoài ra thì không còn gì khác.
Cô đứng dậy, biết người đứng bên ngoài là ai, vội cầm lấy chiếc gậy cô đã xách hôm qua rồi đi ra mở cửa.
"Tống Nam Đình, con nhỏ đê tiện này..."
Người phụ nữ bên ngoài xông vào định túm lấy Tống Nam Đình: "Tống Nam Đình..."
Bà ta túm hụt, thấy cô cầm một chiếc gậy trên tay, đang nhìn họ bằng ánh mắt lạnh lùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.