Quân Hôn 70: Ta Tòng Quân, Sĩ Quan Cao Cấp Vừa Gặp Đã Yêu
Chương 30:
Thời Dược
08/06/2024
Cô cố chấp nói với bản thân rằng Ngụy Đại Ni là thương cô, coi cô như con gái, còn Phan Thế Phong từng nói cô xinh đẹp chỉ là gặp khó khăn ở bên ngoài, đợi giải quyết xong khó khăn sẽ trở về.
Nhưng quay đầu lại mới phát hiện, người sai chỉ có cô.
Những người khác đều nhìn rất rõ ràng.
Sau này khi cô biết được sự thật, Tôn Huệ Ninh đã lấy chồng nhiều năm, mãi đến rất lâu sau, Lục Kiến An mới giúp cô liên lạc với Tôn Huệ Ninh.
Lúc đó Tôn Huệ Ninh đã làm bà ngoại, khóc đến nỗi nấc lên không thở được, cô ấy nói sau khi biết chuyện đã về tìm cô nhưng đã muộn một bước, lúc đó Tống Nam Đình đã đi rồi, nếu không phải Lục Kiến An chủ động tìm đến, có lẽ cả đời họ cũng không gặp lại nhau.
Bây giờ có thể gặp được Tôn Huệ Ninh trẻ tuổi thật tốt.
Nhưng bây giờ cô không có thời gian nữa.
Cô lấy phiếu thịt và phiếu lương trong tay ra, nói: "Huệ Ninh, tôi đi tàu lúc sáu giờ tối, tôi phải rời khỏi đây để xuống nông thôn, tránh bố mẹ tôi tìm thấy tôi, cô phải giúp tôi việc này, đổi hết thành bánh bao và bánh màn thầu các loại, tôi phải mang theo để ăn trên đường."
Tôn Huệ Ninh vô cùng kinh ngạc, không hiểu cô đã xảy ra chuyện gì nhưng hiểu rằng Tống Nam Đình hiện đang gặp khó khăn cần cô ấy giúp đỡ, cho nên liền vội gật đầu nói: "Cô đợi nhé, tôi đi đổi cho cô ngay."
Nói xong Tôn Huệ Ninh chạy vào bếp.
Cha mẹ Tôn Huệ Ninh đều là cán bộ trong huyện, chú cô lại là người quản lý công ty thực phẩm, cho nên cô ấy làm phục vụ ở đây không ai dám trêu chọc, đầu bếp phía sau cũng nể mặt cô.
Tống Nam Đình nhân lúc cô ấy chuẩn bị đồ ăn cho mình thì cầm phiếu trong tay đến bên cạnh, một số phiếu xà phòng phiếu khăn mặt phiếu dầu các loại, đủ loại phiếu, có thể dùng được đều dùng hết, mua đầy ắp ba cái lưới.
Ra khỏi hợp tác xã cung ứng, lại chui vào một con hẻm nhỏ bên cạnh, thấy xung quanh không có ai, cô liền cất hết vào trong căn nhà không gian của mình.
Ngôi nhà là một ngôi nhà hai tầng, phòng khách ở tầng một khá rộng rãi, vừa đủ để cô tạm thời cất giữ một số đồ lộn xộn.
Tống Nam Đình cất xong, nhìn tờ phiếu thuốc lá và phiếu xe đạp trong tay, cô cắn răng đi ra ngoài, lớn chặn một người trông giống cán bộ trên phố: "Thưa đồng chí, tôi có phiếu xe đạp, anh có cần không?"
Người đàn ông kia liếc cô một cái, thấy cô che chắn rất kín, chỉ nhìn thấy đôi mắt, liền lắc đầu: "Tôi không đi xe đạp."
"Dù anh không đi xe đạp thì cũng có thể tặng cho lãnh đạo." Tống Nam Đình nói: "Tôi cần bán gấp, giá bán rẻ, không nhiều, chỉ có hai tờ."
Cô biết hai tờ phiếu xe đạp nà là bố cô đã tốn rất nhiều công sức và tiền bạc để mua về. Mục đích là để hai đứa con trai mỗi đứa một chiếc xe.
Trong mắt bố cô, cô còn không bằng một chiếc xe đạp, nếu không thì trước đây cũng không thể vì sính lễ một trăm năm mươi đồng mà muốn lập tức đóng gói cô đưa đến nhà họ Phan.
Nhưng quay đầu lại mới phát hiện, người sai chỉ có cô.
Những người khác đều nhìn rất rõ ràng.
Sau này khi cô biết được sự thật, Tôn Huệ Ninh đã lấy chồng nhiều năm, mãi đến rất lâu sau, Lục Kiến An mới giúp cô liên lạc với Tôn Huệ Ninh.
Lúc đó Tôn Huệ Ninh đã làm bà ngoại, khóc đến nỗi nấc lên không thở được, cô ấy nói sau khi biết chuyện đã về tìm cô nhưng đã muộn một bước, lúc đó Tống Nam Đình đã đi rồi, nếu không phải Lục Kiến An chủ động tìm đến, có lẽ cả đời họ cũng không gặp lại nhau.
Bây giờ có thể gặp được Tôn Huệ Ninh trẻ tuổi thật tốt.
Nhưng bây giờ cô không có thời gian nữa.
Cô lấy phiếu thịt và phiếu lương trong tay ra, nói: "Huệ Ninh, tôi đi tàu lúc sáu giờ tối, tôi phải rời khỏi đây để xuống nông thôn, tránh bố mẹ tôi tìm thấy tôi, cô phải giúp tôi việc này, đổi hết thành bánh bao và bánh màn thầu các loại, tôi phải mang theo để ăn trên đường."
Tôn Huệ Ninh vô cùng kinh ngạc, không hiểu cô đã xảy ra chuyện gì nhưng hiểu rằng Tống Nam Đình hiện đang gặp khó khăn cần cô ấy giúp đỡ, cho nên liền vội gật đầu nói: "Cô đợi nhé, tôi đi đổi cho cô ngay."
Nói xong Tôn Huệ Ninh chạy vào bếp.
Cha mẹ Tôn Huệ Ninh đều là cán bộ trong huyện, chú cô lại là người quản lý công ty thực phẩm, cho nên cô ấy làm phục vụ ở đây không ai dám trêu chọc, đầu bếp phía sau cũng nể mặt cô.
Tống Nam Đình nhân lúc cô ấy chuẩn bị đồ ăn cho mình thì cầm phiếu trong tay đến bên cạnh, một số phiếu xà phòng phiếu khăn mặt phiếu dầu các loại, đủ loại phiếu, có thể dùng được đều dùng hết, mua đầy ắp ba cái lưới.
Ra khỏi hợp tác xã cung ứng, lại chui vào một con hẻm nhỏ bên cạnh, thấy xung quanh không có ai, cô liền cất hết vào trong căn nhà không gian của mình.
Ngôi nhà là một ngôi nhà hai tầng, phòng khách ở tầng một khá rộng rãi, vừa đủ để cô tạm thời cất giữ một số đồ lộn xộn.
Tống Nam Đình cất xong, nhìn tờ phiếu thuốc lá và phiếu xe đạp trong tay, cô cắn răng đi ra ngoài, lớn chặn một người trông giống cán bộ trên phố: "Thưa đồng chí, tôi có phiếu xe đạp, anh có cần không?"
Người đàn ông kia liếc cô một cái, thấy cô che chắn rất kín, chỉ nhìn thấy đôi mắt, liền lắc đầu: "Tôi không đi xe đạp."
"Dù anh không đi xe đạp thì cũng có thể tặng cho lãnh đạo." Tống Nam Đình nói: "Tôi cần bán gấp, giá bán rẻ, không nhiều, chỉ có hai tờ."
Cô biết hai tờ phiếu xe đạp nà là bố cô đã tốn rất nhiều công sức và tiền bạc để mua về. Mục đích là để hai đứa con trai mỗi đứa một chiếc xe.
Trong mắt bố cô, cô còn không bằng một chiếc xe đạp, nếu không thì trước đây cũng không thể vì sính lễ một trăm năm mươi đồng mà muốn lập tức đóng gói cô đưa đến nhà họ Phan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.