Quân Hôn 80: Tái Giá Với Đại Lão Tàn Tật Vào Đêm Tân Hôn
Chương 39:
Ngân Sắc Thịnh Trang
03/06/2024
Triệu Tinh Vũ trưng ra vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
Sau khi thu dọn chỉnh tề đâu vào đấy, Tề Tư Tư đẩy xe lăn đi ra khỏi cửa.
Cô mặc một bộ váy dài màu đỏ đen không có tay áo, tóc buộc thành kiểu tóc đuôi ngựa, cài một cái kẹp tóc nơ bướm lớn, thoạt nhìn trông rất trẻ trung và vô cùng có khí thế.
Triệu Tinh Vũ không để ý lắm đến cách ăn mặc, vốn dĩ anh định mặc thường phục bộ đội để đi ra ngoài nhưng rồi lại bị Tề Tư Tư đè lại, bảo anh thay một chiếc áo sơ mi trắng, một chiếc quần dài thoải mái, thoạt nhìn vừa thêm vài phần văn nhã, lại có vẻ thảnh thơi thoải mái.
“Sao anh lại cảm thấy hình như em rất để ý đến chuyện này nhỉ?”
Vốn dĩ Triệu Tinh Vũ không cảm thấy gì cả, nhưng sau một hồi qua qua lại lại chuẩn bị đủ thứ như vậy, trong lòng của anh có chút không vui.
Tề Tư Tư cười khúc khích, bịt mũi nói: "Ôi, anh có ngửi thấy mùi chua không?”
“Mùi chua gì?”
Triệu Tinh Vũ theo bản năng trả lời, đợi tới lúc anh nói ra khỏi miệng rồi anh mới biết được mùi chua đó có nghĩa là gì.
Cô đang nói anh... Ghen tị với đối phương…
Anh không phủ nhận điều này, ngược lại anh có chút không được tự nhiên nói tiếp: "Em biết là tốt rồi.”
Anh cũng không để ý đến việc cô biết mình để ý đến cô, thẳng thắn thừa nhận tình cảm của mình cũng không phải là chuyện mất mặt gì cho cam.
“Ha ha~”
Trong lòng Tề Tư Tư dâng lên một cảm xúc vui thích khôn nguôi, tại sao anh lại đáng yêu đến vậy cơ chứ!
Tề Tư Tư nhìn dáo dác xung quanh, không có ai cả.
Cô bèn dừng bước, nhân lúc người đàn ông chưa kịp phòng bị, cô lập tức cúi người xuống lén lút hôn lên sườn mặt của anh.
"Mọi người đều nói ngày cô dâu kết hôn là ngày đẹp nhất cả đời của người con gái, em muốn so sánh với bọn họ xem chồng của ai đẹp nhất, anh có đồng ý không?"
Đồng ý chứ! Nếu vậy thì tốt quá!
Triệu Tinh Vũ giật mình.
Thì ra là vì cái này.
Anh bất giác ngồi thẳng người hơn, từ khi còn nhỏ anh đã được những người lớn khen rằng anh có ngoại hình tuấn tú hơn người, sau khi lớn lên lại có rất nhiều người con gái ngưỡng mộ anh, cho nên anh cực kỳ tự tin đối với bề ngoài của mình.
Tên Hàn Quế Binh kia có da dẻ rất thô ráp, dáng người cao lớn thô kệch, chắc chắn không sánh bằng anh.
Tiệc cưới được tổ chức tại căn tin của bộ đội.
Thường ngày mọi người hay vùi đầu vào căn tin để ăn cơm, lúc này căn tin vô cùng ồn ào và ầm ĩ, có thể nói là cực kỳ náo nhiệt.
Người đang đứng ở trước cửa căn tin là mẹ Hàn đang nhận tiền mừng cưới, một bên bà ta nhét phong bì đỏ vào trong túi, một bên chỉ dẫn khách khứa đi vào trong.
Trên mặt bà ta nở nụ cười rất tươi, chờ cho đến khi khách khứa vừa đi, bà ta lập tức lấy phong bì đỏ kia rồi mở ra nhìn, sắc mặt nhất thời tối đen đi hẳn.
"Anh có mang theo tiền mừng không?"
Cặp vợ chồng son hai mặt nhìn nhau.
Không ai trong số họ chuẩn bị tiền mừng cả.
Vốn dĩ họ chỉ muốn đến đây để xem trò vui, họ cũng không muốn ở lại để ăn tiệc, đương nhiên cả hai đều không nghĩ tới chuyện này.
Tề Tư Tư đang suy nghĩ, chắc chắn không có chuyện được cho vào mà không có tiền mừng rồi…
“Bỏ đi, chúng ta cứ đưa đại cho họ vậy.”
Tề Tư Tư bất đắc dĩ lắc đầu, vì để xem trò vui này mà cô đã hy sinh rất nhiều.
Lúc cả hai đến cửa, thừa dịp bên cạnh có khách, Tề Tư Tư bèn móc ra một tờ tiền mặt hai đồng bỏ vào trong phong bì đỏ.
“Là mày!”
Mẹ Hàn lộ vẻ kinh ngạc, bà ta tức giận trừng mắt nhìn cô ngay lập tức, trong mắt giống như có hai ngọn lửa đang muốn thiêu đốt cô.
“Chào bà!”
Sau khi thu dọn chỉnh tề đâu vào đấy, Tề Tư Tư đẩy xe lăn đi ra khỏi cửa.
Cô mặc một bộ váy dài màu đỏ đen không có tay áo, tóc buộc thành kiểu tóc đuôi ngựa, cài một cái kẹp tóc nơ bướm lớn, thoạt nhìn trông rất trẻ trung và vô cùng có khí thế.
Triệu Tinh Vũ không để ý lắm đến cách ăn mặc, vốn dĩ anh định mặc thường phục bộ đội để đi ra ngoài nhưng rồi lại bị Tề Tư Tư đè lại, bảo anh thay một chiếc áo sơ mi trắng, một chiếc quần dài thoải mái, thoạt nhìn vừa thêm vài phần văn nhã, lại có vẻ thảnh thơi thoải mái.
“Sao anh lại cảm thấy hình như em rất để ý đến chuyện này nhỉ?”
Vốn dĩ Triệu Tinh Vũ không cảm thấy gì cả, nhưng sau một hồi qua qua lại lại chuẩn bị đủ thứ như vậy, trong lòng của anh có chút không vui.
Tề Tư Tư cười khúc khích, bịt mũi nói: "Ôi, anh có ngửi thấy mùi chua không?”
“Mùi chua gì?”
Triệu Tinh Vũ theo bản năng trả lời, đợi tới lúc anh nói ra khỏi miệng rồi anh mới biết được mùi chua đó có nghĩa là gì.
Cô đang nói anh... Ghen tị với đối phương…
Anh không phủ nhận điều này, ngược lại anh có chút không được tự nhiên nói tiếp: "Em biết là tốt rồi.”
Anh cũng không để ý đến việc cô biết mình để ý đến cô, thẳng thắn thừa nhận tình cảm của mình cũng không phải là chuyện mất mặt gì cho cam.
“Ha ha~”
Trong lòng Tề Tư Tư dâng lên một cảm xúc vui thích khôn nguôi, tại sao anh lại đáng yêu đến vậy cơ chứ!
Tề Tư Tư nhìn dáo dác xung quanh, không có ai cả.
Cô bèn dừng bước, nhân lúc người đàn ông chưa kịp phòng bị, cô lập tức cúi người xuống lén lút hôn lên sườn mặt của anh.
"Mọi người đều nói ngày cô dâu kết hôn là ngày đẹp nhất cả đời của người con gái, em muốn so sánh với bọn họ xem chồng của ai đẹp nhất, anh có đồng ý không?"
Đồng ý chứ! Nếu vậy thì tốt quá!
Triệu Tinh Vũ giật mình.
Thì ra là vì cái này.
Anh bất giác ngồi thẳng người hơn, từ khi còn nhỏ anh đã được những người lớn khen rằng anh có ngoại hình tuấn tú hơn người, sau khi lớn lên lại có rất nhiều người con gái ngưỡng mộ anh, cho nên anh cực kỳ tự tin đối với bề ngoài của mình.
Tên Hàn Quế Binh kia có da dẻ rất thô ráp, dáng người cao lớn thô kệch, chắc chắn không sánh bằng anh.
Tiệc cưới được tổ chức tại căn tin của bộ đội.
Thường ngày mọi người hay vùi đầu vào căn tin để ăn cơm, lúc này căn tin vô cùng ồn ào và ầm ĩ, có thể nói là cực kỳ náo nhiệt.
Người đang đứng ở trước cửa căn tin là mẹ Hàn đang nhận tiền mừng cưới, một bên bà ta nhét phong bì đỏ vào trong túi, một bên chỉ dẫn khách khứa đi vào trong.
Trên mặt bà ta nở nụ cười rất tươi, chờ cho đến khi khách khứa vừa đi, bà ta lập tức lấy phong bì đỏ kia rồi mở ra nhìn, sắc mặt nhất thời tối đen đi hẳn.
"Anh có mang theo tiền mừng không?"
Cặp vợ chồng son hai mặt nhìn nhau.
Không ai trong số họ chuẩn bị tiền mừng cả.
Vốn dĩ họ chỉ muốn đến đây để xem trò vui, họ cũng không muốn ở lại để ăn tiệc, đương nhiên cả hai đều không nghĩ tới chuyện này.
Tề Tư Tư đang suy nghĩ, chắc chắn không có chuyện được cho vào mà không có tiền mừng rồi…
“Bỏ đi, chúng ta cứ đưa đại cho họ vậy.”
Tề Tư Tư bất đắc dĩ lắc đầu, vì để xem trò vui này mà cô đã hy sinh rất nhiều.
Lúc cả hai đến cửa, thừa dịp bên cạnh có khách, Tề Tư Tư bèn móc ra một tờ tiền mặt hai đồng bỏ vào trong phong bì đỏ.
“Là mày!”
Mẹ Hàn lộ vẻ kinh ngạc, bà ta tức giận trừng mắt nhìn cô ngay lập tức, trong mắt giống như có hai ngọn lửa đang muốn thiêu đốt cô.
“Chào bà!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.