Quân Hôn 80: Tái Giá Với Đại Lão Tàn Tật Vào Đêm Tân Hôn
Chương 50:
Ngân Sắc Thịnh Trang
03/06/2024
Khi đó tóc trên đầu Tịnh Hàm đã bạc trắng, trên mặt có rất nhiều nếp nhăn, ánh mắt tràn đầy mệt mỏi, mà cô ấy của bây giờ vẫn còn trẻ, sức sống bắn ra bốn phía, giống như mặt trời nhỏ, ấm áp người bên cạnh.
“Ai nha, ba ngày không gặp như cách ba thu a, không nghĩ tới cậu lại nhớ tớ đến vậy đấy.”
Vương Tĩnh Hàm có chút chịu không nổi bầu không khí sầu não này, theo bản năng ngắt lời.
“Em dâu~”
Triệu Tinh Vũ không nhịn được lên tiếng, biểu lộ cảm giác tồn tại của mình.
Có chuyện gì xảy ra với người này vậy, trong mắt của đối phương chỉ nhìn thấy vợ mình thôi à? Nếu không phải người này là nữ thì anh sẽ cảm thấy hoài nghi có phải đối phương có ý hay tình cảm gì đó với vợ mình hay không.
“Anh, chính là chồng của Tư Tư đấy à?”
Vương Tĩnh Hàm quan sát anh, ánh mắt dừng lại trên đùi anh vài giây.
“Đúng vậy, đây là Tịnh Hàm, đồng nghiệp kiêm bạn thân của em.”
“Đây là người yêu của tớ, Triệu Tinh Vũ.”
Tề Tư Tư cười híp mắt giới thiệu với hai bên.
Vương Tĩnh Hàm ngẩn ra, nhìn ra sự nghiêm túc của cô, nuốt xuống lời chưa nói ra, cười cười: "Chào đồng chí Triệu.”
“Chào bạn của Tư Tư, đây là kẹo cưới, tặng cô để cô có thể dính chút không khí vui mừng của chúng tôi.”
Triệu Tinh Vũ đưa ra một túi kẹo cưới bọc giấy đỏ.
Ngày hôm qua thừa dịp Tư Tư ngủ, anh đã tăng ca làm thêm giờ sau đó đi ra ngoài làm hơn hai mươi túi kẹo nhỏ, tiện cho bọn trẻ mang về nhà.
Vương Tĩnh Hàm im lặng không lên tiếng trừng mắt liếc anh một cái, người này đúng là quá keo kiệt.
Cướp đi Tư Tư rồi còn muốn đè lên đầu cô ấy.
“Nếu Tư Tư đã đến đây rồi vậy thì anh nên trở về mới đúng chứ nhỉ?”
Tuy rằng hiện tại người này là một người bị thương, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới anh đã cướp đi người bạn thân của mình, trong đó còn không biết có việc gì hay không, cô ấy lập tức không có cách nào để trưng ra thái độ tốt với anh.
Triệu Tinh Vũ mỉm cười, ánh mắt nhìn Tề Tư Tư, ánh mắt u buồn.
Góc độ này…
Không hiểu sao, trông giống như anh đang bị đối phương ghim cho nên bèn tìm phụ huynh mách lẻo.
“Khụ khụ, Tịnh Hàm, hiện tại anh ấy đang dưỡng thương, ở nhà cũng không có việc gì làm, cho nên anh ấy đi cùng tớ đến đây đi làm trước.”
Vương Tĩnh Hàm há to miệng, muốn nói lại thôi.
Tên đàn ông thối tha này muốn đi theo Tư Tư? Vậy các cô còn thì thầm nói chuyện riêng kiểu nào được nữa đây?
Tề Tư Tư đẩy xe lăn đến văn phòng, giới thiệu từng người một với anh, lại nói chuyện này với các đồng nghiệp.
Văn phòng không có nhiều người, ngoại trừ cô và Vương Tĩnh Hàm, còn có ba người giáo viên khác.
Thạch Thái Hằng, năm nay ông hơn năm mươi tuổi, là một ông lão thân thiện, dạy ngữ văn và tư tưởng đạo đức.
Từ Tĩnh Lệ, năm nay hơn ba mươi tuổi, đối phương là người thân của người ở trong quân đội, dạy toán và lịch sử.
Lưu Ngọc Kỳ, hai mươi ba tuổi, dạy mỹ thuật và âm nhạc.
Hai người cùng nhau lớn lên với nhau, vừa giống đồng nghiệp vừa giống người nhà, cô nàng lớn hơn Tề Tư Tư ba tuổi nhưng cứ lần lựa mãi không chịu kết hôn, chọc cho cha mẹ nhà họ Lưu rất là sầu về chuyện này.
“Ngọc Kỳ, buổi sáng tốt lành!”
Tề Tư Tư cười tủm tỉm chào hỏi, trong mắt tràn đầy hoài niệm.
So với Vương Tĩnh Hàm, đã lâu lắm rồi cô không gặp được Lưu Ngọc Kỳ, chắc cũng khoảng mấy chục năm rồi...
“Ai nha, ba ngày không gặp như cách ba thu a, không nghĩ tới cậu lại nhớ tớ đến vậy đấy.”
Vương Tĩnh Hàm có chút chịu không nổi bầu không khí sầu não này, theo bản năng ngắt lời.
“Em dâu~”
Triệu Tinh Vũ không nhịn được lên tiếng, biểu lộ cảm giác tồn tại của mình.
Có chuyện gì xảy ra với người này vậy, trong mắt của đối phương chỉ nhìn thấy vợ mình thôi à? Nếu không phải người này là nữ thì anh sẽ cảm thấy hoài nghi có phải đối phương có ý hay tình cảm gì đó với vợ mình hay không.
“Anh, chính là chồng của Tư Tư đấy à?”
Vương Tĩnh Hàm quan sát anh, ánh mắt dừng lại trên đùi anh vài giây.
“Đúng vậy, đây là Tịnh Hàm, đồng nghiệp kiêm bạn thân của em.”
“Đây là người yêu của tớ, Triệu Tinh Vũ.”
Tề Tư Tư cười híp mắt giới thiệu với hai bên.
Vương Tĩnh Hàm ngẩn ra, nhìn ra sự nghiêm túc của cô, nuốt xuống lời chưa nói ra, cười cười: "Chào đồng chí Triệu.”
“Chào bạn của Tư Tư, đây là kẹo cưới, tặng cô để cô có thể dính chút không khí vui mừng của chúng tôi.”
Triệu Tinh Vũ đưa ra một túi kẹo cưới bọc giấy đỏ.
Ngày hôm qua thừa dịp Tư Tư ngủ, anh đã tăng ca làm thêm giờ sau đó đi ra ngoài làm hơn hai mươi túi kẹo nhỏ, tiện cho bọn trẻ mang về nhà.
Vương Tĩnh Hàm im lặng không lên tiếng trừng mắt liếc anh một cái, người này đúng là quá keo kiệt.
Cướp đi Tư Tư rồi còn muốn đè lên đầu cô ấy.
“Nếu Tư Tư đã đến đây rồi vậy thì anh nên trở về mới đúng chứ nhỉ?”
Tuy rằng hiện tại người này là một người bị thương, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới anh đã cướp đi người bạn thân của mình, trong đó còn không biết có việc gì hay không, cô ấy lập tức không có cách nào để trưng ra thái độ tốt với anh.
Triệu Tinh Vũ mỉm cười, ánh mắt nhìn Tề Tư Tư, ánh mắt u buồn.
Góc độ này…
Không hiểu sao, trông giống như anh đang bị đối phương ghim cho nên bèn tìm phụ huynh mách lẻo.
“Khụ khụ, Tịnh Hàm, hiện tại anh ấy đang dưỡng thương, ở nhà cũng không có việc gì làm, cho nên anh ấy đi cùng tớ đến đây đi làm trước.”
Vương Tĩnh Hàm há to miệng, muốn nói lại thôi.
Tên đàn ông thối tha này muốn đi theo Tư Tư? Vậy các cô còn thì thầm nói chuyện riêng kiểu nào được nữa đây?
Tề Tư Tư đẩy xe lăn đến văn phòng, giới thiệu từng người một với anh, lại nói chuyện này với các đồng nghiệp.
Văn phòng không có nhiều người, ngoại trừ cô và Vương Tĩnh Hàm, còn có ba người giáo viên khác.
Thạch Thái Hằng, năm nay ông hơn năm mươi tuổi, là một ông lão thân thiện, dạy ngữ văn và tư tưởng đạo đức.
Từ Tĩnh Lệ, năm nay hơn ba mươi tuổi, đối phương là người thân của người ở trong quân đội, dạy toán và lịch sử.
Lưu Ngọc Kỳ, hai mươi ba tuổi, dạy mỹ thuật và âm nhạc.
Hai người cùng nhau lớn lên với nhau, vừa giống đồng nghiệp vừa giống người nhà, cô nàng lớn hơn Tề Tư Tư ba tuổi nhưng cứ lần lựa mãi không chịu kết hôn, chọc cho cha mẹ nhà họ Lưu rất là sầu về chuyện này.
“Ngọc Kỳ, buổi sáng tốt lành!”
Tề Tư Tư cười tủm tỉm chào hỏi, trong mắt tràn đầy hoài niệm.
So với Vương Tĩnh Hàm, đã lâu lắm rồi cô không gặp được Lưu Ngọc Kỳ, chắc cũng khoảng mấy chục năm rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.