Quân Hôn 80: Trên Đường Ly Hôn, Cấm Dục Quan Quân Đổi Ý Rồi!
Chương 9: Kẻ Thù Gặp Mặt
Tam Nguyệt Cố Lý
26/09/2024
Trần Khắc Quân chạy, hơn năm ngàn tệ kia của cô đã không cánh mà bay.
Lý Khinh Mị tức giận không nhẹ, nhưng cũng bất lực.
Trở lại đại viện, Lý Khinh Mị nghe thấy mấy người phụ nữ kia bàn tán bên chỗ trạm y tế có người mới đến, dáng dấp rất xinh đẹp.
Lý Khinh Mị không để trong lòng.
Cô vẫn còn đang khó chịu vì hơn năm nghìn tệ kia.
Người mới ở trạm y tế có quan trọng bằng 5000 tệ kia của cô không?
Thế nhưng chạng vạng tối, Lục Thời Niên làm nhiệm vụ bị thương khiêng về, Lý Khinh Mị nhìn thấy người đi theo xử lý vết thương mới biết được suy nghĩ trước đó của mình có bao nhiêu đơn thuần.
Sinh viên mới đến trạm y tế này không phải ai khác mà chính là thanh mai trúc mã của Lục Thời Niên, chính cô đã cướp đi người đàn ông của người ta.
Người này chính là Lý Thu Nguyệt, cũng chính là thiên kim tiểu thư thật sự của nhà họ Lý.
Tầm năm giờ chiều, trong đại viện ồn ào hẳn lên.
“Sao lại bị thương vậy?”
“Là bị thương trong lúc làm nhiệm vụ, vốn dĩ liên trưởng không bị sao, vì cứu Trần Lập Hữu mà bắp chân và ngực bị thương.”
“Vết thương rất sâu, chảy không ít máu, cũng không đi lại được.”
Lý Khinh Mị từ trong nhà đi ra, nhìn thấy hai người đỡ Lục Thời Niên, bên cạnh còn có một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.
Cô gái này cũng là người mới đến của trạm y tế liên khu – Lý Thu Nguyệt.
Lý Khinh Mị nhìn thấy Lý Thu Nguyệt, trong lòng thở dài một hơi.
Cô vừa đến đây, từng chuyện kéo đến, còn chưa kịp thở hắt một hơi, Lý Thu Nguyệt này đã đến.
Kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt.
Nhất là Lý Khinh Mị cướp người đàn ông của Lý Thu Nguyệt, thù này đoán chừng cả đời Lý Thu Nguyệt cũng không sao quên được.
“Lý Khinh Mị!”
Nhìn thấy Lý Khinh Mị, trong nháy mắt sắc mặt Lý Thu Nguyệt thay đổi.
Trước đó là vẻ mặt quan tâm lo lắng cho Lục Thời Niên, bây giờ đã trở nên tức giận lại ấm ức.
Lý Khinh Mị nhìn qua Lý Thu Nguyệt, muốn nói gì đó, nghĩ nghĩ vẫn không nói thì hơn.
“Tôi đây.”
Cô chỉ đáp lại hai chữ.
Vẻ mặt Lý Thu Nguyệt tràn đầy tức giận, lúc này Lục Thời Niên đã ngồi lên ghế sofa lên tiếng: “Thu Nguyệt hôm nay vất vả cho em rồi.”
Lý Khinh Mị nhìn Lục Thời Niên dùng ánh mắt dịu dàng, giọng điệu nhỏ nhẹ giống như trấn an Lý Thu Nguyệt.
Ngay sau đó, Lý Khinh Mị nghĩ đến một câu: Một người đàn ông không dịu dàng, đó là khi anh ta đối mặt với người mà mình không thích.
Có thể thấy được Lục Thời Niên thích Lý Thu Nguyệt, nếu không đâu dịu dàng với Lý Thu Nguyệt như vậy.
May mắn Lý Khinh Mị cũng không định có liên quan gì với Lục Thời Niên, nếu không cô nhìn thấy ánh mắt dây dưa của hai người, chỉ sợ sẽ đau khổ một thời gian dài.
Lý Thu Nguyệt quay đầu nhìn Lục Thời Niên, trên mặt nở nụ cười nhẹ nhõm: “Đây là chuyện em nên làm, em không thấy vất vả gì.”
Trần Lập Hữu và một đồng chí khác tên Lưu Tân Trí nhìn Lục Thời Niên và Lý Thu Nguyệt liếc mắt đưa tình, trong lòng âm thầm kích động.
Liên trưởng của bọn họ đúng là xứng đôi với Lý Thu Nguyệt hơn.
Lý Khinh Mị tức giận không nhẹ, nhưng cũng bất lực.
Trở lại đại viện, Lý Khinh Mị nghe thấy mấy người phụ nữ kia bàn tán bên chỗ trạm y tế có người mới đến, dáng dấp rất xinh đẹp.
Lý Khinh Mị không để trong lòng.
Cô vẫn còn đang khó chịu vì hơn năm nghìn tệ kia.
Người mới ở trạm y tế có quan trọng bằng 5000 tệ kia của cô không?
Thế nhưng chạng vạng tối, Lục Thời Niên làm nhiệm vụ bị thương khiêng về, Lý Khinh Mị nhìn thấy người đi theo xử lý vết thương mới biết được suy nghĩ trước đó của mình có bao nhiêu đơn thuần.
Sinh viên mới đến trạm y tế này không phải ai khác mà chính là thanh mai trúc mã của Lục Thời Niên, chính cô đã cướp đi người đàn ông của người ta.
Người này chính là Lý Thu Nguyệt, cũng chính là thiên kim tiểu thư thật sự của nhà họ Lý.
Tầm năm giờ chiều, trong đại viện ồn ào hẳn lên.
“Sao lại bị thương vậy?”
“Là bị thương trong lúc làm nhiệm vụ, vốn dĩ liên trưởng không bị sao, vì cứu Trần Lập Hữu mà bắp chân và ngực bị thương.”
“Vết thương rất sâu, chảy không ít máu, cũng không đi lại được.”
Lý Khinh Mị từ trong nhà đi ra, nhìn thấy hai người đỡ Lục Thời Niên, bên cạnh còn có một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.
Cô gái này cũng là người mới đến của trạm y tế liên khu – Lý Thu Nguyệt.
Lý Khinh Mị nhìn thấy Lý Thu Nguyệt, trong lòng thở dài một hơi.
Cô vừa đến đây, từng chuyện kéo đến, còn chưa kịp thở hắt một hơi, Lý Thu Nguyệt này đã đến.
Kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt.
Nhất là Lý Khinh Mị cướp người đàn ông của Lý Thu Nguyệt, thù này đoán chừng cả đời Lý Thu Nguyệt cũng không sao quên được.
“Lý Khinh Mị!”
Nhìn thấy Lý Khinh Mị, trong nháy mắt sắc mặt Lý Thu Nguyệt thay đổi.
Trước đó là vẻ mặt quan tâm lo lắng cho Lục Thời Niên, bây giờ đã trở nên tức giận lại ấm ức.
Lý Khinh Mị nhìn qua Lý Thu Nguyệt, muốn nói gì đó, nghĩ nghĩ vẫn không nói thì hơn.
“Tôi đây.”
Cô chỉ đáp lại hai chữ.
Vẻ mặt Lý Thu Nguyệt tràn đầy tức giận, lúc này Lục Thời Niên đã ngồi lên ghế sofa lên tiếng: “Thu Nguyệt hôm nay vất vả cho em rồi.”
Lý Khinh Mị nhìn Lục Thời Niên dùng ánh mắt dịu dàng, giọng điệu nhỏ nhẹ giống như trấn an Lý Thu Nguyệt.
Ngay sau đó, Lý Khinh Mị nghĩ đến một câu: Một người đàn ông không dịu dàng, đó là khi anh ta đối mặt với người mà mình không thích.
Có thể thấy được Lục Thời Niên thích Lý Thu Nguyệt, nếu không đâu dịu dàng với Lý Thu Nguyệt như vậy.
May mắn Lý Khinh Mị cũng không định có liên quan gì với Lục Thời Niên, nếu không cô nhìn thấy ánh mắt dây dưa của hai người, chỉ sợ sẽ đau khổ một thời gian dài.
Lý Thu Nguyệt quay đầu nhìn Lục Thời Niên, trên mặt nở nụ cười nhẹ nhõm: “Đây là chuyện em nên làm, em không thấy vất vả gì.”
Trần Lập Hữu và một đồng chí khác tên Lưu Tân Trí nhìn Lục Thời Niên và Lý Thu Nguyệt liếc mắt đưa tình, trong lòng âm thầm kích động.
Liên trưởng của bọn họ đúng là xứng đôi với Lý Thu Nguyệt hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.