Quân Hôn 80: Xuyên Thành Chị Dâu Xấu Xa Của Nam Chính
Chương 17: Em Không Như Người Ta Nói
Ngoại Vĩ Đồng
07/10/2024
Nguyên thân thực sự có một người anh trai ruột, chỉ có điều người anh này đã bỏ nhà ra đi khi cô ta mười lăm tuổi, không ai biết anh ta sống chết ra sao.
Đến năm cô ta hai mươi tuổi, đột nhiên có người mang tin tức về cái chết của anh trai cô ta trở về, người đó chính là Bùi Canh Lễ.
Cũng vào lúc này nguyên thân mới biết được sau khi rời khỏi nhà anh trai cô ta đã làm gì, anh ta đã đi nhập ngũ, trong lúc thực hiện nhiệm vụ đã hy sinh để cứu Bùi Canh Lễ.
Cũng tức là anh trai cô ta là ân nhân cứu mạng của Bùi Canh Lễ.
Thời gian đó Bùi Canh Lễ bận rộn lo liệu tang lễ, nguyên thân vô tình biết được thân thế của Bùi Canh Lễ, cũng vì thế mà nảy sinh ý định muốn gả cho anh.
Cô ta không muốn mãi mãi ở lại ngôi làng nhỏ này, thực sự không thấy được tương lai.
Sau tang lễ, nguyên thân chặn Bùi Canh Lễ lại và mặt dày nói ra yêu cầu muốn kết hôn với anh.
Nguyên thân hiểu yêu cầu của mình rất vô lý, thậm chí là vô sỉ, nhưng cô ta vẫn muốn dùng việc anh trai mình là ân nhân cứu mạng của Bùi Canh Lễ để bám chặt lấy anh.
Bùi Canh Lễ cũng hoàn toàn trúng kế, lúc đó không hề do dự mà đồng ý với yêu cầu của cô ta.
Biết được câu chuyện này, Yến Ương cảm thấy rất bối rối, lời văn trong nhật ký của nguyên thân không có chút ý hối hận nào, thật đúng như dân trong thôn nói, cô ta thực sự là mặt dày mày dạn muốn gả vào nhà họ Bùi...
Yến Ương nhìn người đàn ông đối diện đang dọn dẹp bát đũa, thở dài một tiếng.
Thật là phiền phức, cô phải làm sao để bàn bạc chuyện ly hôn với Bùi Canh Lễ đây?
Bây giờ nói ra liệu có càng vô sỉ và hoang đường hơn không...
Mà thôi, dù sao cô cũng cần phải biết Bùi Canh Lễ nghĩ thế nào, chắc chắn anh cũng không hài lòng với cuộc hôn nhân này nhỉ.
Nếu vậy có lẽ cô có thể dựa vào lý lẽ để giải thích hành động ép cưới trước đây.
Nghĩ như vậy, Yến Ương liền cẩn thận mở miệng thăm dò: "Em có thể hỏi anh một chuyện không?"
"Em hỏi đi." Bùi Canh Lễ ngẩng đầu nhìn cô.
"Lúc trước em yêu cầu anh cưới em, anh có thấy quá đáng không, có khó chịu không, nếu anh khó chịu, chúng ta có thể suy nghĩ lại." Yến Ương nói đến cuối, giọng càng ngày càng không tự tin.
"Suy nghĩ lại?" Bùi Canh Lễ nhíu mày, "Em có biết mình đang nói gì không?"
"Em biết." Yến Ương chân thành nói, "Xin lỗi, lúc đó em quá ép buộc làm hại anh, bây giờ em đã thông suốt rồi..."
Cô chưa kịp nói hết, Bùi Canh Lễ lập tức ngăn lại:
"Đã kết hôn rồi thì đừng nhớ lại quá khứ, sống tốt những ngày sau là được, hơn nữa chuyện kết hôn này anh không thấy khó chịu, người nhà vốn thúc giục cưới liên tục, anh cũng đến tuổi kết hôn, tìm ai cũng vậy thôi. Em cũng đừng cảm thấy có lỗi, ngoài ra không ai có thể ép anh, em không cần nói những lời kỳ lạ như vậy."
"Hả?" Yến Ương lập tức không nói nên lời, "Em và anh chênh lệch thân phận lớn đến vậy, anh rõ ràng có thể có lựa chọn tốt hơn, nói thật, em chỉ là một người phụ nữ thôn quê thô lỗ, tính tình cũng không tốt, hôm nay dân làng cũng nói em tính tình nóng nảy, anh không biết đó thôi, trước đây em thường xuyên cãi nhau với người trong làng, miệng không thể nói ra lời hay."
Yến Ương cố gắng hạ thấp bản thân, cô thực sự lo lắng nếu Bùi Canh Lễ vẫn thấy không sao thì cô cũng hết cách.
"Anh có mắt mà." Bùi Canh Lễ nhìn cô chăm chú, "Em không như người ngoài nói đâu, lần trước ở phố Dương Huy em giúp anh sơ tán dân chúng đã chứng minh em là người thích giúp đỡ người khác, bản chất không xấu, hơn nữa chuyện nhà em anh biết rõ, dân làng ở đây rõ ràng nói bậy, tại sao anh phải nghe lời nói từ một phía?"
Đến năm cô ta hai mươi tuổi, đột nhiên có người mang tin tức về cái chết của anh trai cô ta trở về, người đó chính là Bùi Canh Lễ.
Cũng vào lúc này nguyên thân mới biết được sau khi rời khỏi nhà anh trai cô ta đã làm gì, anh ta đã đi nhập ngũ, trong lúc thực hiện nhiệm vụ đã hy sinh để cứu Bùi Canh Lễ.
Cũng tức là anh trai cô ta là ân nhân cứu mạng của Bùi Canh Lễ.
Thời gian đó Bùi Canh Lễ bận rộn lo liệu tang lễ, nguyên thân vô tình biết được thân thế của Bùi Canh Lễ, cũng vì thế mà nảy sinh ý định muốn gả cho anh.
Cô ta không muốn mãi mãi ở lại ngôi làng nhỏ này, thực sự không thấy được tương lai.
Sau tang lễ, nguyên thân chặn Bùi Canh Lễ lại và mặt dày nói ra yêu cầu muốn kết hôn với anh.
Nguyên thân hiểu yêu cầu của mình rất vô lý, thậm chí là vô sỉ, nhưng cô ta vẫn muốn dùng việc anh trai mình là ân nhân cứu mạng của Bùi Canh Lễ để bám chặt lấy anh.
Bùi Canh Lễ cũng hoàn toàn trúng kế, lúc đó không hề do dự mà đồng ý với yêu cầu của cô ta.
Biết được câu chuyện này, Yến Ương cảm thấy rất bối rối, lời văn trong nhật ký của nguyên thân không có chút ý hối hận nào, thật đúng như dân trong thôn nói, cô ta thực sự là mặt dày mày dạn muốn gả vào nhà họ Bùi...
Yến Ương nhìn người đàn ông đối diện đang dọn dẹp bát đũa, thở dài một tiếng.
Thật là phiền phức, cô phải làm sao để bàn bạc chuyện ly hôn với Bùi Canh Lễ đây?
Bây giờ nói ra liệu có càng vô sỉ và hoang đường hơn không...
Mà thôi, dù sao cô cũng cần phải biết Bùi Canh Lễ nghĩ thế nào, chắc chắn anh cũng không hài lòng với cuộc hôn nhân này nhỉ.
Nếu vậy có lẽ cô có thể dựa vào lý lẽ để giải thích hành động ép cưới trước đây.
Nghĩ như vậy, Yến Ương liền cẩn thận mở miệng thăm dò: "Em có thể hỏi anh một chuyện không?"
"Em hỏi đi." Bùi Canh Lễ ngẩng đầu nhìn cô.
"Lúc trước em yêu cầu anh cưới em, anh có thấy quá đáng không, có khó chịu không, nếu anh khó chịu, chúng ta có thể suy nghĩ lại." Yến Ương nói đến cuối, giọng càng ngày càng không tự tin.
"Suy nghĩ lại?" Bùi Canh Lễ nhíu mày, "Em có biết mình đang nói gì không?"
"Em biết." Yến Ương chân thành nói, "Xin lỗi, lúc đó em quá ép buộc làm hại anh, bây giờ em đã thông suốt rồi..."
Cô chưa kịp nói hết, Bùi Canh Lễ lập tức ngăn lại:
"Đã kết hôn rồi thì đừng nhớ lại quá khứ, sống tốt những ngày sau là được, hơn nữa chuyện kết hôn này anh không thấy khó chịu, người nhà vốn thúc giục cưới liên tục, anh cũng đến tuổi kết hôn, tìm ai cũng vậy thôi. Em cũng đừng cảm thấy có lỗi, ngoài ra không ai có thể ép anh, em không cần nói những lời kỳ lạ như vậy."
"Hả?" Yến Ương lập tức không nói nên lời, "Em và anh chênh lệch thân phận lớn đến vậy, anh rõ ràng có thể có lựa chọn tốt hơn, nói thật, em chỉ là một người phụ nữ thôn quê thô lỗ, tính tình cũng không tốt, hôm nay dân làng cũng nói em tính tình nóng nảy, anh không biết đó thôi, trước đây em thường xuyên cãi nhau với người trong làng, miệng không thể nói ra lời hay."
Yến Ương cố gắng hạ thấp bản thân, cô thực sự lo lắng nếu Bùi Canh Lễ vẫn thấy không sao thì cô cũng hết cách.
"Anh có mắt mà." Bùi Canh Lễ nhìn cô chăm chú, "Em không như người ngoài nói đâu, lần trước ở phố Dương Huy em giúp anh sơ tán dân chúng đã chứng minh em là người thích giúp đỡ người khác, bản chất không xấu, hơn nữa chuyện nhà em anh biết rõ, dân làng ở đây rõ ràng nói bậy, tại sao anh phải nghe lời nói từ một phía?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.