Quân Hôn 80: Xuyên Thành Chị Dâu Xấu Xa Của Nam Chính
Chương 13: Về Quê
Ngoại Vĩ Đồng
07/10/2024
Càng ở trong tình huống như thế này, cô càng không thể nóng vội. Mọi chuyện vẫn chưa xảy ra, cô phải tìm cách ngăn chặn kịp thời.
"Có vẻ cô ta hơi muốn gây chú ý." Yến Ương bình luận một câu.
"Đúng không!" Trình Oánh lập tức phấn khích, "Thế thì chúng ta phải làm gì để hạ bớt khí thế của cô ta chứ!"
Yến Ương tỏ vẻ tò mò: "Thế cậu có cách gì không?"
"Ví dụ như dạy dỗ cô ta vài câu, hoặc khiến cô ta rời đi?" Trình Oánh sáng mắt lên, chờ đợi câu trả lời của Yến Ương.
"Vậy hãy làm cô ta rời đi." Nói xong, Yến Ương liền tiến về phía Bùi Thiến.
Trình Oánh hào hứng quan sát tình hình.
Đúng như mong đợi, không lâu sau Hạ Văn Phi rời khỏi Bùi Thiến. Nhìn thấy vậy, Trình Oánh vô cùng phấn khích. Cô ta không ngờ Yến Ương thực sự làm như thế.
Nhưng ngay sau đó, nụ cười trên môi cô ta dần tắt, bởi vì không chỉ có Hạ Văn Phi rời đi mà Bùi Tích cũng rời đi cùng cô ta.
Trình Oánh lo lắng chạy đến bên Yến Ương, nhỏ giọng chất vấn: "Sao anh Tích cũng đi theo cô ta luôn vậy?"
"À, tôi nhờ Bùi Tích mua giùm vài tờ báo. Để tránh việc anh ta đi một mình, tôi đã bảo Hạ Văn Phi đi cùng, như vậy thì chúng ta có thể đem mấy món đồ đã mua về trước. Cậu thấy đấy, cách này có phải rất hiệu quả không? Không gây căng thẳng, cũng chẳng đắc tội ai, và tôi còn có thể ở lại với Bùi Thiến nữa." Yến Ương cười tươi đáp.
"Cậu..." Trình Oánh tức đến nỗi nghẹn lời, "Mua báo thì tôi cũng có thể đi mua giúp mà!"
"Hả? Đó chỉ là cái cớ thôi, đâu ai thực sự cần báo làm gì. Nếu không làm sao tôi có thể khiến Hạ Văn Phi rời đi?" Yến Ương nhìn đồng hồ rồi nói: "Cũng muộn rồi, tôi muốn về nghỉ ngơi. Ngày mai tôi còn phải về quê nữa. Cậu có muốn mua thêm gì không, hay đi về cùng chúng tôi?"
"Cậu nhắc thì tôi mới nhớ, tôi còn định mua một đôi giày xăng đan. Các cậu cứ về trước đi."
Nói xong Trình Oánh vội vã rời đi, hướng đi của cô ta lại chính là con đường mà Bùi Tích và Hạ Văn Phi vừa rời khỏi.
Nhìn bóng dáng Trình Oánh, khóe miệng Yến Ương không khỏi cong lên.
Trình Oánh à Trình Oánh, về sau còn nhiều ngày như thế này lắm, cậu khó chịu bao nhiêu thì tôi lại vui vẻ bấy nhiêu.
…
Sáng hôm qua Yến Ương đã dậy từ lúc 5 giờ, mệt mỏi cả ngày khiến mí mắt cô không thể mở nổi.
Sau khi mua sắm xong, cô vội vàng rửa mặt rồi chìm vào giấc ngủ ngay. Hôm nay khi tỉnh dậy, tinh thần của cô đã hồi phục hoàn toàn.
Từ khi trọng sinh, Yến Ương đã đặt ra cho mình một lịch trình sinh hoạt vô cùng đều đặn. Ba bữa một ngày, không bữa nào cô cho phép mình bị đói.
Sức khỏe là vốn quý nhất, cô không muốn đi vào vết xe đổ và mắc phải căn bệnh hiểm nghèo như kiếp trước. Nếu cô có thể vượt qua kiếp nạn hai năm sau nhưng lại mắc bệnh nặng thì chẳng phải mất nhiều hơn được sao?
Tàu hỏa khởi hành lúc 9 giờ sáng, khi Yến Ương vừa dậy thì không thấy bóng dáng Bùi Canh Lễ đâu. Cô cũng chẳng để tâm, mặc quần áo chỉnh tề rồi ra ngoài mua bữa sáng, nhanh chóng lấp đầy bụng đói.
Khi cô trở về nhà lúc 7 giờ 30 thì Bùi Canh Lễ cũng vừa về tới.
Anh thở hổn hển, gân xanh nổi lên, rõ ràng là vừa mới tập luyện xong, toàn thân toát ra khí chất mạnh mẽ đầy hormone nam tính.
Yến Ương không khỏi cảm thán trong lòng, dù đang ở nhà nhưng vẫn dậy sớm rèn luyện, đúng là phong thái của một quân nhân được huấn luyện tốt.
Sau khi thu xếp hành lý xong, hai người lập tức xuất phát.
Khi đến ga tàu họ mới mua vé, thời gian còn lại vừa vặn đủ 15 phút để kịp lên chuyến tàu. Việc kiểm tra vé và lên tàu cũng diễn ra suôn sẻ.
"Có vẻ cô ta hơi muốn gây chú ý." Yến Ương bình luận một câu.
"Đúng không!" Trình Oánh lập tức phấn khích, "Thế thì chúng ta phải làm gì để hạ bớt khí thế của cô ta chứ!"
Yến Ương tỏ vẻ tò mò: "Thế cậu có cách gì không?"
"Ví dụ như dạy dỗ cô ta vài câu, hoặc khiến cô ta rời đi?" Trình Oánh sáng mắt lên, chờ đợi câu trả lời của Yến Ương.
"Vậy hãy làm cô ta rời đi." Nói xong, Yến Ương liền tiến về phía Bùi Thiến.
Trình Oánh hào hứng quan sát tình hình.
Đúng như mong đợi, không lâu sau Hạ Văn Phi rời khỏi Bùi Thiến. Nhìn thấy vậy, Trình Oánh vô cùng phấn khích. Cô ta không ngờ Yến Ương thực sự làm như thế.
Nhưng ngay sau đó, nụ cười trên môi cô ta dần tắt, bởi vì không chỉ có Hạ Văn Phi rời đi mà Bùi Tích cũng rời đi cùng cô ta.
Trình Oánh lo lắng chạy đến bên Yến Ương, nhỏ giọng chất vấn: "Sao anh Tích cũng đi theo cô ta luôn vậy?"
"À, tôi nhờ Bùi Tích mua giùm vài tờ báo. Để tránh việc anh ta đi một mình, tôi đã bảo Hạ Văn Phi đi cùng, như vậy thì chúng ta có thể đem mấy món đồ đã mua về trước. Cậu thấy đấy, cách này có phải rất hiệu quả không? Không gây căng thẳng, cũng chẳng đắc tội ai, và tôi còn có thể ở lại với Bùi Thiến nữa." Yến Ương cười tươi đáp.
"Cậu..." Trình Oánh tức đến nỗi nghẹn lời, "Mua báo thì tôi cũng có thể đi mua giúp mà!"
"Hả? Đó chỉ là cái cớ thôi, đâu ai thực sự cần báo làm gì. Nếu không làm sao tôi có thể khiến Hạ Văn Phi rời đi?" Yến Ương nhìn đồng hồ rồi nói: "Cũng muộn rồi, tôi muốn về nghỉ ngơi. Ngày mai tôi còn phải về quê nữa. Cậu có muốn mua thêm gì không, hay đi về cùng chúng tôi?"
"Cậu nhắc thì tôi mới nhớ, tôi còn định mua một đôi giày xăng đan. Các cậu cứ về trước đi."
Nói xong Trình Oánh vội vã rời đi, hướng đi của cô ta lại chính là con đường mà Bùi Tích và Hạ Văn Phi vừa rời khỏi.
Nhìn bóng dáng Trình Oánh, khóe miệng Yến Ương không khỏi cong lên.
Trình Oánh à Trình Oánh, về sau còn nhiều ngày như thế này lắm, cậu khó chịu bao nhiêu thì tôi lại vui vẻ bấy nhiêu.
…
Sáng hôm qua Yến Ương đã dậy từ lúc 5 giờ, mệt mỏi cả ngày khiến mí mắt cô không thể mở nổi.
Sau khi mua sắm xong, cô vội vàng rửa mặt rồi chìm vào giấc ngủ ngay. Hôm nay khi tỉnh dậy, tinh thần của cô đã hồi phục hoàn toàn.
Từ khi trọng sinh, Yến Ương đã đặt ra cho mình một lịch trình sinh hoạt vô cùng đều đặn. Ba bữa một ngày, không bữa nào cô cho phép mình bị đói.
Sức khỏe là vốn quý nhất, cô không muốn đi vào vết xe đổ và mắc phải căn bệnh hiểm nghèo như kiếp trước. Nếu cô có thể vượt qua kiếp nạn hai năm sau nhưng lại mắc bệnh nặng thì chẳng phải mất nhiều hơn được sao?
Tàu hỏa khởi hành lúc 9 giờ sáng, khi Yến Ương vừa dậy thì không thấy bóng dáng Bùi Canh Lễ đâu. Cô cũng chẳng để tâm, mặc quần áo chỉnh tề rồi ra ngoài mua bữa sáng, nhanh chóng lấp đầy bụng đói.
Khi cô trở về nhà lúc 7 giờ 30 thì Bùi Canh Lễ cũng vừa về tới.
Anh thở hổn hển, gân xanh nổi lên, rõ ràng là vừa mới tập luyện xong, toàn thân toát ra khí chất mạnh mẽ đầy hormone nam tính.
Yến Ương không khỏi cảm thán trong lòng, dù đang ở nhà nhưng vẫn dậy sớm rèn luyện, đúng là phong thái của một quân nhân được huấn luyện tốt.
Sau khi thu xếp hành lý xong, hai người lập tức xuất phát.
Khi đến ga tàu họ mới mua vé, thời gian còn lại vừa vặn đủ 15 phút để kịp lên chuyến tàu. Việc kiểm tra vé và lên tàu cũng diễn ra suôn sẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.