Quân Hôn Ba Năm Không Gặp, Lúc Ly Hôn Đỏ Cả Mắt
Chương 28: Lục Diễn Xuyên Về Thôn Tìm "Vợ"
Nhan Mặc
18/09/2024
"Nói mới nhớ, Lục ca, anh và người vợ trên danh nghĩa kia, cũng chỉ gặp qua một lần đó thôi đúng không?"
Lăng Đông tặc lưỡi.
"Nhìn những chuyện cô ta đã làm trước đây, cô ta không phải người dễ dàng gì."
"Hai người chỉ đăng ký kết hôn, mỗi tháng anh đều gửi hơn nửa số tiền trợ cấp về, cũng coi như là có tình có nghĩa lắm rồi."
Nhắc đến chuyện gửi tiền, Lục Diễn Xuyên vốn im lặng bỗng nhiên lên tiếng.
"Chuyện tôi bảo cậu điều tra trước khi đến đây, thế nào rồi?"
Sau khi bọn họ trở về, quân đội xác minh thân phận xong, liền bổ sung toàn bộ số tiền trợ cấp và phụ cấp mấy tháng qua cho bọn họ.
Lục Diễn Xuyên phát hiện tổng số tiền không đúng, bèn nhờ Lăng Đông giúp đỡ điều tra.
Lăng Đông cũng đang định báo cáo chuyện này.
"Trước đó, tiểu đội chúng ta mất liên lạc, quân đội cũng không rõ chúng ta sống chết ra sao, nên số tiền anh ủy thác gửi về cho nhà họ Lâm tạm thời bị dừng lại."
"Người của quân đội gọi điện thoại đến uỷ ban xã để thông báo, nhưng không liên lạc được."
"Nghe nói là vợ anh... nhà họ Lâm Xuân Liên đã chuyển nhà vào thành phố từ lâu rồi."
"Vì uỷ ban xã không có địa chỉ nhà họ Lâm Xuân Liên ở thành phố, nên sau khi chúng tôi trở về, số tiền trợ cấp đó không gửi cho họ được, đành gửi hết cho anh."
Lục Diễn Xuyên nhíu mày.
"Đột ngột chuyển nhà vào thành phố?"
"Vâng."
Lăng Đông gãi đầu.
"Tôi cũng thấy kỳ lạ, người ta thường nói an cư lạc nghiệp, sao tự dưng cả nhà họ lại chuyển vào thành phố?"
Đang nói chuyện, vừa hay có một bà cụ đi ngược chiều tới.
Lăng Đông vội vàng kéo bà cụ lại, lễ phép hỏi:
"Bác ơi, cháu muốn hỏi thăm một chút, bác có biết nhà họ Lâm Xuân Liên chuyển đi đâu không ạ, sao họ lại chuyển đi vậy?"
Bà cụ nheo mắt.
"Cậu hỏi nhà nào cơ? Trong thôn chúng tôi nhiều nhà họ Lâm lắm."
Lăng Đông vội vàng nói rõ: "Chính là nhà Lâm Xuân Liên ạ."
"Nhà Lâm Xuân Liên?"
Nghe thấy cái tên này, bà cụ như thể bị chướng tai gai mắt.
Khuôn mặt bà nhăn lại, nhìn bọn họ từ trên xuống dưới với vẻ khinh thường.
"Cậu là ai mà lại hỏi han nhà đó? Nhà đó có gì hay ho mà hỏi?"
Giọng điệu của bà cụ rõ ràng là ghét bỏ, không muốn nhắc đến.
Dường như chỉ cần anh dám nhận mình là bạn bè, người thân của nhà họ Lâm, thì ngay lập tức sẽ bị ghét lây.
Lăng Đông chưa biết trả lời thế nào, thì Lục Diễn Xuyên đã lạnh lùng nói:
"Bạn cũ."
Nếu không có cuộc hôn nhân hoang đường kia, bọn họ vốn dĩ chỉ là bạn cũ.
"Phải phải, Lục ca nói đúng, là bạn cũ."
Lăng Đông chợt nảy ra một ý, thở dài theo.
"Chúng ta cũng hết cách, thế hệ trước trong nhà tôi là người của thôn này, ông ấy và thế hệ trước của nhà họ Lâm có chút giao tình."
Nói vậy cũng không hẳn là nói dối, nhà họ Hạ và nhà họ Lâm, quả thật có chút giao tình.
Thấy dáng vẻ bất lực của bọn họ, bác gái Lưu liền cho rằng bọn họ chỉ là được người lớn trong nhà nhờ vả, không thể không hỏi han đôi câu rồi về báo cáo kết quả, bèn buông lỏng cảnh giác.
"Làm người như các cậu cũng không dễ dàng gì, còn phải vất vả đi dò hỏi chuyện này."
Bác gái Lưu chậc lưỡi hai tiếng.
"Cái nhà họ Lâm mà các cậu muốn hỏi thăm ấy à, người ta chảnh lắm, căn bản không coi nông thôn nghèo nàn này ra gì."
"Lúc trước còn ở trong thôn, lúc nào cũng ra vẻ sắp sửa bay lên cành cao, suốt ngày hếch mặt lên trời, nhất là cái bà Mai Thải Anh kia, suốt ngày làm ầm ĩ bắt chồng chuyển nhà lên thành phố."
"Lão chồng của bà ta lại là một tên bất tài vô dụng, lấy đâu ra bản lĩnh đó? Nói mãi cả đời rồi, cuối cùng vẫn cứ quanh quẩn ở cái làng này."
Họ coi thường người trong thôn, người trong thôn cũng chẳng ưa gì họ.
Chớp mắt một cái đã bao nhiêu năm trôi qua.
"Lúc trước chúng tôi cứ nghĩ nhà bọn họ cả đời này chỉ được đến thế."
"Ai ngờ đâu không biết nhà đó bỗng dưng gặp vận gì, Lâm Xuân Liên tự nhiên thi đỗ đại học, lên thành phố rồi."
Bây giờ nhắc lại chuyện này, bác gái vẫn thấy khó tin.
"Cái con bé Lâm Xuân Liên với cái thành tích như hạch ấy mà cũng đỗ đại học được, lúc đó tôi còn tưởng mình nghe nhầm."
"Cái con bé Lâm Xuân Liên này cũng lạ, bình thường nhìn cũng chẳng phải đứa con hiếu thảo gì, vậy mà lên thành phố học đại học chưa được bao lâu đã đón cả mẹ nó là bà Mai Thải Anh lên đó."
"Nghe nói hai mẹ con nhà đó ở trên thành phố sống cũng không tệ, hình như mới lên được một thời gian ngắn thì con bé Lâm Xuân Liên đã vội vàng đính hôn với một người đàn ông trên đó, nghe nói còn có thai."
"Giờ này chắc đứa bé đã biết nói rồi nhỉ?"
Lăng Đông nghe mà há hốc mồm, anh vội vàng hỏi kỹ lại thời gian nhà Lâm Xuân Liên chuyển lên thành phố.
Lăng Đông tặc lưỡi.
"Nhìn những chuyện cô ta đã làm trước đây, cô ta không phải người dễ dàng gì."
"Hai người chỉ đăng ký kết hôn, mỗi tháng anh đều gửi hơn nửa số tiền trợ cấp về, cũng coi như là có tình có nghĩa lắm rồi."
Nhắc đến chuyện gửi tiền, Lục Diễn Xuyên vốn im lặng bỗng nhiên lên tiếng.
"Chuyện tôi bảo cậu điều tra trước khi đến đây, thế nào rồi?"
Sau khi bọn họ trở về, quân đội xác minh thân phận xong, liền bổ sung toàn bộ số tiền trợ cấp và phụ cấp mấy tháng qua cho bọn họ.
Lục Diễn Xuyên phát hiện tổng số tiền không đúng, bèn nhờ Lăng Đông giúp đỡ điều tra.
Lăng Đông cũng đang định báo cáo chuyện này.
"Trước đó, tiểu đội chúng ta mất liên lạc, quân đội cũng không rõ chúng ta sống chết ra sao, nên số tiền anh ủy thác gửi về cho nhà họ Lâm tạm thời bị dừng lại."
"Người của quân đội gọi điện thoại đến uỷ ban xã để thông báo, nhưng không liên lạc được."
"Nghe nói là vợ anh... nhà họ Lâm Xuân Liên đã chuyển nhà vào thành phố từ lâu rồi."
"Vì uỷ ban xã không có địa chỉ nhà họ Lâm Xuân Liên ở thành phố, nên sau khi chúng tôi trở về, số tiền trợ cấp đó không gửi cho họ được, đành gửi hết cho anh."
Lục Diễn Xuyên nhíu mày.
"Đột ngột chuyển nhà vào thành phố?"
"Vâng."
Lăng Đông gãi đầu.
"Tôi cũng thấy kỳ lạ, người ta thường nói an cư lạc nghiệp, sao tự dưng cả nhà họ lại chuyển vào thành phố?"
Đang nói chuyện, vừa hay có một bà cụ đi ngược chiều tới.
Lăng Đông vội vàng kéo bà cụ lại, lễ phép hỏi:
"Bác ơi, cháu muốn hỏi thăm một chút, bác có biết nhà họ Lâm Xuân Liên chuyển đi đâu không ạ, sao họ lại chuyển đi vậy?"
Bà cụ nheo mắt.
"Cậu hỏi nhà nào cơ? Trong thôn chúng tôi nhiều nhà họ Lâm lắm."
Lăng Đông vội vàng nói rõ: "Chính là nhà Lâm Xuân Liên ạ."
"Nhà Lâm Xuân Liên?"
Nghe thấy cái tên này, bà cụ như thể bị chướng tai gai mắt.
Khuôn mặt bà nhăn lại, nhìn bọn họ từ trên xuống dưới với vẻ khinh thường.
"Cậu là ai mà lại hỏi han nhà đó? Nhà đó có gì hay ho mà hỏi?"
Giọng điệu của bà cụ rõ ràng là ghét bỏ, không muốn nhắc đến.
Dường như chỉ cần anh dám nhận mình là bạn bè, người thân của nhà họ Lâm, thì ngay lập tức sẽ bị ghét lây.
Lăng Đông chưa biết trả lời thế nào, thì Lục Diễn Xuyên đã lạnh lùng nói:
"Bạn cũ."
Nếu không có cuộc hôn nhân hoang đường kia, bọn họ vốn dĩ chỉ là bạn cũ.
"Phải phải, Lục ca nói đúng, là bạn cũ."
Lăng Đông chợt nảy ra một ý, thở dài theo.
"Chúng ta cũng hết cách, thế hệ trước trong nhà tôi là người của thôn này, ông ấy và thế hệ trước của nhà họ Lâm có chút giao tình."
Nói vậy cũng không hẳn là nói dối, nhà họ Hạ và nhà họ Lâm, quả thật có chút giao tình.
Thấy dáng vẻ bất lực của bọn họ, bác gái Lưu liền cho rằng bọn họ chỉ là được người lớn trong nhà nhờ vả, không thể không hỏi han đôi câu rồi về báo cáo kết quả, bèn buông lỏng cảnh giác.
"Làm người như các cậu cũng không dễ dàng gì, còn phải vất vả đi dò hỏi chuyện này."
Bác gái Lưu chậc lưỡi hai tiếng.
"Cái nhà họ Lâm mà các cậu muốn hỏi thăm ấy à, người ta chảnh lắm, căn bản không coi nông thôn nghèo nàn này ra gì."
"Lúc trước còn ở trong thôn, lúc nào cũng ra vẻ sắp sửa bay lên cành cao, suốt ngày hếch mặt lên trời, nhất là cái bà Mai Thải Anh kia, suốt ngày làm ầm ĩ bắt chồng chuyển nhà lên thành phố."
"Lão chồng của bà ta lại là một tên bất tài vô dụng, lấy đâu ra bản lĩnh đó? Nói mãi cả đời rồi, cuối cùng vẫn cứ quanh quẩn ở cái làng này."
Họ coi thường người trong thôn, người trong thôn cũng chẳng ưa gì họ.
Chớp mắt một cái đã bao nhiêu năm trôi qua.
"Lúc trước chúng tôi cứ nghĩ nhà bọn họ cả đời này chỉ được đến thế."
"Ai ngờ đâu không biết nhà đó bỗng dưng gặp vận gì, Lâm Xuân Liên tự nhiên thi đỗ đại học, lên thành phố rồi."
Bây giờ nhắc lại chuyện này, bác gái vẫn thấy khó tin.
"Cái con bé Lâm Xuân Liên với cái thành tích như hạch ấy mà cũng đỗ đại học được, lúc đó tôi còn tưởng mình nghe nhầm."
"Cái con bé Lâm Xuân Liên này cũng lạ, bình thường nhìn cũng chẳng phải đứa con hiếu thảo gì, vậy mà lên thành phố học đại học chưa được bao lâu đã đón cả mẹ nó là bà Mai Thải Anh lên đó."
"Nghe nói hai mẹ con nhà đó ở trên thành phố sống cũng không tệ, hình như mới lên được một thời gian ngắn thì con bé Lâm Xuân Liên đã vội vàng đính hôn với một người đàn ông trên đó, nghe nói còn có thai."
"Giờ này chắc đứa bé đã biết nói rồi nhỉ?"
Lăng Đông nghe mà há hốc mồm, anh vội vàng hỏi kỹ lại thời gian nhà Lâm Xuân Liên chuyển lên thành phố.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.