Quân Hôn Bạo Đường: Bạch Liên Trà Xanh Thành Đoàn Sủng Ở 70
Chương 24: Chênh Lệch Giữa Người Với Người
Cuồng Dã La Bặc
15/05/2024
Một nữ sinh khác tiếp thu rất nhanh, vẻ mặt đầy thần bí nói:
“Mọi người còn chưa biết đúng không? Lần kiểm tra này có một sĩ quan tới đây. Nghe nói sĩ quan kia còn rất trẻ đã là trung đoàn trưởng, lãnh đạo nhìn trúng năng lực cùng với thái độ công chính liêm minh của hắn.”
“Nhưng sao lại gọi một quân nhân tới? Quân nhân có thể hiểu vũ đạo được sao? Sao tôi không thấy có người nào như vậy?”
“Hình như là để bảo đảm tính công bằng của buổi tuyển chọn. Tôi cũng không nhìn thấy hắn… Có phải hắn ẩn mình đi rồi không?”
Chủ đề bị dời đi như thế. Nhưng rất nhanh đã có người vòng trở về:
“Nhưng mà… vậy có phải càng nói rõ, Khương Thanh Nhu thật sự lấy được số điểm kia dựa vào bản lĩnh không?”
Vừa nói tới đây, mọi người lại cùng nhìn về phía Khương Thanh Nhu.
Khương Thanh Nhu lộ ra vẻ mặt vô tội, còn hơi ngơ ngác: “Không dựa vào bản lĩnh còn có thể dựa vào cái gì?”
Đúng thế nha, sĩ quan kia có cấp bậc cao hơn cả anh cả của Khương Thanh Nhu. Có đối phương làm giám khảo, không dựa vào bản lĩnh thật sự thì còn dựa vào cái gì được?
Các cô gái nghĩ tới đây, ngoài khiếp sợ ra, cả đám lại không nhịn được mà cùng nhìn về phía Khương Phi.
Khương Phi há miệng muốn giải thích, nhưng cô ta cũng không biết mình nên giải thích từ chỗ nào.
Vấn đề nằm ở chỗ, cô ta nói những lời kia đều là nói thật, dựa vào cái gì lại phải giải thích?
Bình thường Khương Phi lanh mồm lanh miệng, nhưng vào lúc này, miệng cô ta như bị khâu lại. Mãi một lúc lâu sau cô ta mới cười gượng nói:
“Có thể là do bình thường Thanh Nhu luyện một mình tương đối nhiều, cho nên chúng ta không biết tới năng lực của em ấy.”
Triệu Tiểu Chi không nhìn được nữa, đi tới giải vây giúp Khương Phi:
“Hai bọn họ là chị em nhưng đâu có ở chung một nhà? Cho nên không biết cũng bình thường thôi.”
“Hơn nữa bình thường Khương Thanh Nhu cũng có xuất hiện trong phòng tập mấy đâu? Có lẽ Khương Thanh Nhu còn giấu nghề cũng nên.”
Cũng đúng, dù sao hai người cũng không ở chung một nhà, sao có thể hiểu biết rõ ràng mọi thứ như vậy được?
Khương Phi thuận thế ngoan ngoãn tránh sau lưng Triệu Tiểu Chi, nói nhỏ: “Không sao đâu Tiểu Chi, là mình nói sai thôi.”
Mí mắt Khương Thanh Nhu run rẩy một chút, cô nhíu mày nói:
“Chị nói sai thì dễ, nhưng khó cho người hiểu lầm nha. Chị cứ như vậy, sau này còn ai dám tin lời chị nói nữa?”
Khương Thanh Nhu há miệng ngậm miệng đều là chị, làm Khương Phi hận muốn nghiến răng nghiến lợi. Nhưng cô ta vẫn bày ra vẻ xin lỗi:
“Xin lỗi em Thanh Nhu, là chị không đúng, lần sau chị sẽ bồi thường cho em.”
Khương Thanh Nhu lộ ra nụ cười mỉm tiêu chuẩn, gương mặt trái xoan vừa diễm lệ vừa đơn thuần:
“Không cần đâu chị, thứ chị có tôi cũng không thiếu. Hơn nữa chị em với nhau, còn nói bồi thường làm gì cho xa lạ, sau này chị bớt nói về tôi vài câu là được.”
Nói xong cô thè lưỡi, không nhìn Khương Phi nữa.
“Mọi người còn chưa biết đúng không? Lần kiểm tra này có một sĩ quan tới đây. Nghe nói sĩ quan kia còn rất trẻ đã là trung đoàn trưởng, lãnh đạo nhìn trúng năng lực cùng với thái độ công chính liêm minh của hắn.”
“Nhưng sao lại gọi một quân nhân tới? Quân nhân có thể hiểu vũ đạo được sao? Sao tôi không thấy có người nào như vậy?”
“Hình như là để bảo đảm tính công bằng của buổi tuyển chọn. Tôi cũng không nhìn thấy hắn… Có phải hắn ẩn mình đi rồi không?”
Chủ đề bị dời đi như thế. Nhưng rất nhanh đã có người vòng trở về:
“Nhưng mà… vậy có phải càng nói rõ, Khương Thanh Nhu thật sự lấy được số điểm kia dựa vào bản lĩnh không?”
Vừa nói tới đây, mọi người lại cùng nhìn về phía Khương Thanh Nhu.
Khương Thanh Nhu lộ ra vẻ mặt vô tội, còn hơi ngơ ngác: “Không dựa vào bản lĩnh còn có thể dựa vào cái gì?”
Đúng thế nha, sĩ quan kia có cấp bậc cao hơn cả anh cả của Khương Thanh Nhu. Có đối phương làm giám khảo, không dựa vào bản lĩnh thật sự thì còn dựa vào cái gì được?
Các cô gái nghĩ tới đây, ngoài khiếp sợ ra, cả đám lại không nhịn được mà cùng nhìn về phía Khương Phi.
Khương Phi há miệng muốn giải thích, nhưng cô ta cũng không biết mình nên giải thích từ chỗ nào.
Vấn đề nằm ở chỗ, cô ta nói những lời kia đều là nói thật, dựa vào cái gì lại phải giải thích?
Bình thường Khương Phi lanh mồm lanh miệng, nhưng vào lúc này, miệng cô ta như bị khâu lại. Mãi một lúc lâu sau cô ta mới cười gượng nói:
“Có thể là do bình thường Thanh Nhu luyện một mình tương đối nhiều, cho nên chúng ta không biết tới năng lực của em ấy.”
Triệu Tiểu Chi không nhìn được nữa, đi tới giải vây giúp Khương Phi:
“Hai bọn họ là chị em nhưng đâu có ở chung một nhà? Cho nên không biết cũng bình thường thôi.”
“Hơn nữa bình thường Khương Thanh Nhu cũng có xuất hiện trong phòng tập mấy đâu? Có lẽ Khương Thanh Nhu còn giấu nghề cũng nên.”
Cũng đúng, dù sao hai người cũng không ở chung một nhà, sao có thể hiểu biết rõ ràng mọi thứ như vậy được?
Khương Phi thuận thế ngoan ngoãn tránh sau lưng Triệu Tiểu Chi, nói nhỏ: “Không sao đâu Tiểu Chi, là mình nói sai thôi.”
Mí mắt Khương Thanh Nhu run rẩy một chút, cô nhíu mày nói:
“Chị nói sai thì dễ, nhưng khó cho người hiểu lầm nha. Chị cứ như vậy, sau này còn ai dám tin lời chị nói nữa?”
Khương Thanh Nhu há miệng ngậm miệng đều là chị, làm Khương Phi hận muốn nghiến răng nghiến lợi. Nhưng cô ta vẫn bày ra vẻ xin lỗi:
“Xin lỗi em Thanh Nhu, là chị không đúng, lần sau chị sẽ bồi thường cho em.”
Khương Thanh Nhu lộ ra nụ cười mỉm tiêu chuẩn, gương mặt trái xoan vừa diễm lệ vừa đơn thuần:
“Không cần đâu chị, thứ chị có tôi cũng không thiếu. Hơn nữa chị em với nhau, còn nói bồi thường làm gì cho xa lạ, sau này chị bớt nói về tôi vài câu là được.”
Nói xong cô thè lưỡi, không nhìn Khương Phi nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.