Quân Hôn Bạo Đường: Bạch Liên Trà Xanh Thành Đoàn Sủng Ở 70
Chương 45: Chơi Lớn Rồi
Cuồng Dã La Bặc
02/06/2024
Nghe thấy những lời con gái nói, Khương Viễn lại càng thấy áy náy với con gái hơn. Ông khoát khoát tay: “Cha không ăn, cha không xứng ăn, mọi người ăn đi.”
Không biết có phải là do cồn thấm vào cơ thể không, nghĩ tới dáng vẻ tủi thân của con gái lúc nãy, mắt ông hơi đỏ lên.
Khương Thanh Nhu nghĩ thầm, hình như mình làm lớn chuyện rồi.
Thế là cô vội vàng an ủi người cha đầy cảm tính của mình: “Cha, muốn ăn thì phải ăn chung mới được, cha không ăn, sao con có thể nuốt trôi được?”
Khương Viễn nhìn đôi mắt to tròn ngây thơ hồn nhiên của con gái, lúc này mới gật đầu: “Vậy cha chỉ ăn một chút thôi.”
Khương Thanh Nhu cười thật tươi, lại chuyển đề tài câu chuyện. Mọi người nói chuyện một hồi, cô bắt đầu buồn ngủ, vào phòng trước.
Tề Phương thấy con gái vào phòng rồi mới lạnh lùng nói nhỏ với chồng:
“Sau này ông kêu thằng em ông chú ý một chút, ông không thấy hôm nay Nhu Nhu đã suýt khóc rồi sao? Ông định bỏ con gái để thương em trai ông hay sao!”
Khương Viễn thấy các con về phòng hết rồi mới kéo vợ qua xin lỗi: “Sao có thể chứ? Lần sau tôi nhất định sẽ nói rõ với nó!”
“Được rồi!” Tề Phương mềm giọng, đột nhiên lại nói:
“Đúng rồi, dù sao con gái ông cũng đậu vào đoàn văn công rồi, ông phải tặng con bé cái gì đi chứ? Tiền tiêu vặt mấy tháng nay ông còn chưa dùng đúng không?”
Khương Viễn nghe thấy lời này, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Ông nhớ tới hôm qua Khương Nghĩa đã chạy tới trước mặt ông khóc sướt mướt nói nó không có tiền ăn cơm, ông đã nói mấy ngày nữa sẽ len lén chuyển cho nó một khoản tiền.
Nếu không phải khi đó chỉ có ông với Khương Nghĩa, ông đã nghi rằng Tề Phương cũng có mặt ở đó cho nên mới nhắc tới chuyện này.
“Sao ông không nói gì? Ông không còn tiền nữa?” Tề Phương quét ánh mắt sắc bén nhìn sang.
Khương Viễn vội vàng xua tay: “Sao có thể không còn được? Tôi nhất định sẽ chuẩn bị một món quà lớn cho con gái, bà cứ chờ xem đi.”
Cho dù không có chuyện ngày hôm nay thì giữa con gái với em trai, vẫn là con gái quan trọng hơn. Càng đừng nói tới còn có chuyện như vậy.
Ông mới không dùng tiền mua quà cho con gái để trợ cấp một người khiến con gái không vui đâu!
Lúc này Tề Phương mới cười lên: “Coi như ông còn biết thương con gái!”
Mãi tới nửa đêm Khương Phi mới bị người nhà khiển trách xong. Cô ta ăn đại hai miếng bánh hoa màu sau đó tắt đèn đi ngủ trong tiếng la hét của mọi người.
Ngồi trên giường gỗ, Khương Phi cố gắng đóng cửa sổ lại, không đóng sẽ có gió thổi vào. Dù sao giờ cũng là mùa đông.
Cô ta ôm gối đầu của mình ngồi trên giường, nhìn về phía cửa sổ, đối diện là phòng của Khương Thanh Nhu.
Khương Phi ngửi mùi mồ hôi trên người, lại nghĩ tới dạ dày còn trống rỗng của mình, cô ta không nhịn được bật khóc thành tiếng.
Trong lòng cô ta rất oán hận, sao Khương Thanh Nhu không đi chết đi?
Không biết có phải là do cồn thấm vào cơ thể không, nghĩ tới dáng vẻ tủi thân của con gái lúc nãy, mắt ông hơi đỏ lên.
Khương Thanh Nhu nghĩ thầm, hình như mình làm lớn chuyện rồi.
Thế là cô vội vàng an ủi người cha đầy cảm tính của mình: “Cha, muốn ăn thì phải ăn chung mới được, cha không ăn, sao con có thể nuốt trôi được?”
Khương Viễn nhìn đôi mắt to tròn ngây thơ hồn nhiên của con gái, lúc này mới gật đầu: “Vậy cha chỉ ăn một chút thôi.”
Khương Thanh Nhu cười thật tươi, lại chuyển đề tài câu chuyện. Mọi người nói chuyện một hồi, cô bắt đầu buồn ngủ, vào phòng trước.
Tề Phương thấy con gái vào phòng rồi mới lạnh lùng nói nhỏ với chồng:
“Sau này ông kêu thằng em ông chú ý một chút, ông không thấy hôm nay Nhu Nhu đã suýt khóc rồi sao? Ông định bỏ con gái để thương em trai ông hay sao!”
Khương Viễn thấy các con về phòng hết rồi mới kéo vợ qua xin lỗi: “Sao có thể chứ? Lần sau tôi nhất định sẽ nói rõ với nó!”
“Được rồi!” Tề Phương mềm giọng, đột nhiên lại nói:
“Đúng rồi, dù sao con gái ông cũng đậu vào đoàn văn công rồi, ông phải tặng con bé cái gì đi chứ? Tiền tiêu vặt mấy tháng nay ông còn chưa dùng đúng không?”
Khương Viễn nghe thấy lời này, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Ông nhớ tới hôm qua Khương Nghĩa đã chạy tới trước mặt ông khóc sướt mướt nói nó không có tiền ăn cơm, ông đã nói mấy ngày nữa sẽ len lén chuyển cho nó một khoản tiền.
Nếu không phải khi đó chỉ có ông với Khương Nghĩa, ông đã nghi rằng Tề Phương cũng có mặt ở đó cho nên mới nhắc tới chuyện này.
“Sao ông không nói gì? Ông không còn tiền nữa?” Tề Phương quét ánh mắt sắc bén nhìn sang.
Khương Viễn vội vàng xua tay: “Sao có thể không còn được? Tôi nhất định sẽ chuẩn bị một món quà lớn cho con gái, bà cứ chờ xem đi.”
Cho dù không có chuyện ngày hôm nay thì giữa con gái với em trai, vẫn là con gái quan trọng hơn. Càng đừng nói tới còn có chuyện như vậy.
Ông mới không dùng tiền mua quà cho con gái để trợ cấp một người khiến con gái không vui đâu!
Lúc này Tề Phương mới cười lên: “Coi như ông còn biết thương con gái!”
Mãi tới nửa đêm Khương Phi mới bị người nhà khiển trách xong. Cô ta ăn đại hai miếng bánh hoa màu sau đó tắt đèn đi ngủ trong tiếng la hét của mọi người.
Ngồi trên giường gỗ, Khương Phi cố gắng đóng cửa sổ lại, không đóng sẽ có gió thổi vào. Dù sao giờ cũng là mùa đông.
Cô ta ôm gối đầu của mình ngồi trên giường, nhìn về phía cửa sổ, đối diện là phòng của Khương Thanh Nhu.
Khương Phi ngửi mùi mồ hôi trên người, lại nghĩ tới dạ dày còn trống rỗng của mình, cô ta không nhịn được bật khóc thành tiếng.
Trong lòng cô ta rất oán hận, sao Khương Thanh Nhu không đi chết đi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.