Quân Hôn Bạo Đường: Bạch Liên Trà Xanh Thành Đoàn Sủng Ở 70
Chương 27: Nhào Vào Lòng Đàn Ông
Cuồng Dã La Bặc
17/05/2024
Cô không biết phía trước lại có thể có một người, nhưng lúc này cô cũng không quản được nhiều như vậy, còn có gì đáng sợ hơn con chuột trong bóng tối đâu?
Chỉ chớp mắt, Khương Thanh Nhu cảm thấy tim mình như muốn ngừng đập. Đối với cô, người trước mắt giống như cọng rơm cứu mạng.
Cô không chút do dự nhào tới, ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhưng cứng rắn của đối phương, mắt nhắm chặt lại, giọng nói hơi run rẩy vì hoảng hốt:
“Cứu, cứu mạng! Bên, bên kia có một con chuột bự!”
Sầm Thời cúi đầu nhìn người phụ nữ mới vừa nhào vào trong ngực mình. Ban đầu anh định đẩy người phụ nữ ra, nhưng ngay sau đó anh nhận ra được, đây chính là cô gái tên Khương Thanh Nhu kia.
Anh do dự một hồi, cuối cùng quyết định không đẩy.
Anh đã từng gặp không ít phụ nữ chủ động yêu thương nhung nhớ, lời ngon tiếng ngọt với anh, anh cũng nhìn ra được người phụ nữ này không cố ý.
Hơn nữa, anh cũng nhìn thấy con chuột kia, đang nhích tới nhích lui trong thảm cỏ phía trước. Cho nên, nếu anh đẩy cô ra ngay lúc này, hẳn chuỗi động tác ban nãy sẽ phải lặp lại một lần nữa.
Trái phải không có ai, Sầm Thời thuần thục lấy con dao găm mình vẫn luôn mang theo bên người ra.
Mới vừa nhắm chuẩn phía trước, chuẩn bị phóng dao ra, người trong ngực như ý thức được hành động của mình không ổn lắm, lại không dám dễ dàng buông tay ra, vì thế cô quay đầu chầm chậm, cẩn trọng nhìn lại.
Ngay sau đó, cô gái hét lên một tiếng, mặt tái nhợt mà ôm anh càng chặt hơn.
Tay Sầm Thời không khỏi run lên, dao găm trên tay cũng rơi cạch xuống đất.
Thân thể Khương Thanh Nhu cũng run lên theo, chẳng qua lần này cô không dám quay đầu lại chút nào.
Có thể là do một chuỗi tiếng vang liên tục xuất hiện, con chuột mới rồi còn đang kiếm ăn hiện tại đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Sầm Thời đỡ bả vai Khương Thanh Nhu đẩy nhẹ một cái, khiến hai người kéo dài khoảng cách.
Anh mới vừa định nghiêm túc phê bình hành vi của cô không đúng mực, chợt, khuôn mặt nhỏ nhắn lem luốc vì nước mắt đã đụng thẳng vào đáy mắt.
Sao cô lại sợ tới vậy?
Bình thường Sầm Thời sống trong quân đội với một đám đàn ông thô lỗ, nào đã phải dỗ dành con gái bao giờ?
Càng đừng nói tới cô gái này còn trẻ tuổi như vậy.
Mới 18, nhỏ hơn anh tròn 5 tuổi.
Sầm Thời nói nhỏ: “Con chuột đi rồi.”
Khương Thanh Nhu giật mình, vậy mà phản ứng đầu tiên của cô lại không phải là cuối cùng con chuột cũng đi rồi, mà là…
Giọng nói của người này thật cuốn hút.
Cô ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
A, thì ra chính là “nam chính” kia.
Khương Thanh Nhu nhìn thấy người đàn ông kia kẹp thuốc giữa hai ngón tay thon dài đứng trước mặt cô, trên người anh mặc áo Tôn Trung Sơn màu đen, trời lạnh như vậy lại để lộ ra một đoạn cổ tay rắn chắc hữu lực.
Càng khiến người ta không thể dời mắt nổi chính là khuôn mặt tuấn tú kia, đẹp hệt như được Nữ Oa tự tay đắp nặn.
Chỉ chớp mắt, Khương Thanh Nhu cảm thấy tim mình như muốn ngừng đập. Đối với cô, người trước mắt giống như cọng rơm cứu mạng.
Cô không chút do dự nhào tới, ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhưng cứng rắn của đối phương, mắt nhắm chặt lại, giọng nói hơi run rẩy vì hoảng hốt:
“Cứu, cứu mạng! Bên, bên kia có một con chuột bự!”
Sầm Thời cúi đầu nhìn người phụ nữ mới vừa nhào vào trong ngực mình. Ban đầu anh định đẩy người phụ nữ ra, nhưng ngay sau đó anh nhận ra được, đây chính là cô gái tên Khương Thanh Nhu kia.
Anh do dự một hồi, cuối cùng quyết định không đẩy.
Anh đã từng gặp không ít phụ nữ chủ động yêu thương nhung nhớ, lời ngon tiếng ngọt với anh, anh cũng nhìn ra được người phụ nữ này không cố ý.
Hơn nữa, anh cũng nhìn thấy con chuột kia, đang nhích tới nhích lui trong thảm cỏ phía trước. Cho nên, nếu anh đẩy cô ra ngay lúc này, hẳn chuỗi động tác ban nãy sẽ phải lặp lại một lần nữa.
Trái phải không có ai, Sầm Thời thuần thục lấy con dao găm mình vẫn luôn mang theo bên người ra.
Mới vừa nhắm chuẩn phía trước, chuẩn bị phóng dao ra, người trong ngực như ý thức được hành động của mình không ổn lắm, lại không dám dễ dàng buông tay ra, vì thế cô quay đầu chầm chậm, cẩn trọng nhìn lại.
Ngay sau đó, cô gái hét lên một tiếng, mặt tái nhợt mà ôm anh càng chặt hơn.
Tay Sầm Thời không khỏi run lên, dao găm trên tay cũng rơi cạch xuống đất.
Thân thể Khương Thanh Nhu cũng run lên theo, chẳng qua lần này cô không dám quay đầu lại chút nào.
Có thể là do một chuỗi tiếng vang liên tục xuất hiện, con chuột mới rồi còn đang kiếm ăn hiện tại đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Sầm Thời đỡ bả vai Khương Thanh Nhu đẩy nhẹ một cái, khiến hai người kéo dài khoảng cách.
Anh mới vừa định nghiêm túc phê bình hành vi của cô không đúng mực, chợt, khuôn mặt nhỏ nhắn lem luốc vì nước mắt đã đụng thẳng vào đáy mắt.
Sao cô lại sợ tới vậy?
Bình thường Sầm Thời sống trong quân đội với một đám đàn ông thô lỗ, nào đã phải dỗ dành con gái bao giờ?
Càng đừng nói tới cô gái này còn trẻ tuổi như vậy.
Mới 18, nhỏ hơn anh tròn 5 tuổi.
Sầm Thời nói nhỏ: “Con chuột đi rồi.”
Khương Thanh Nhu giật mình, vậy mà phản ứng đầu tiên của cô lại không phải là cuối cùng con chuột cũng đi rồi, mà là…
Giọng nói của người này thật cuốn hút.
Cô ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
A, thì ra chính là “nam chính” kia.
Khương Thanh Nhu nhìn thấy người đàn ông kia kẹp thuốc giữa hai ngón tay thon dài đứng trước mặt cô, trên người anh mặc áo Tôn Trung Sơn màu đen, trời lạnh như vậy lại để lộ ra một đoạn cổ tay rắn chắc hữu lực.
Càng khiến người ta không thể dời mắt nổi chính là khuôn mặt tuấn tú kia, đẹp hệt như được Nữ Oa tự tay đắp nặn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.