Quân Hôn Bạo Đường: Bạch Liên Trà Xanh Thành Đoàn Sủng Ở 70
Chương 48: Nổi Giận Vô Cớ
Cuồng Dã La Bặc
06/06/2024
Em gái sắp phải lập gia đình rồi, ngày sau anh ta sẽ không còn cơ hội tiêu tiền cho em gái nữa.
Khương Thanh Nhu biết ý tốt của Khương Thanh Chỉ, ngượng ngùng lè lưỡi:
“Không phải đâu anh, là do em lỡ làm mất ví tiền của mình, cũng ngại hỏi mọi người. Vừa lúc vải này cũng đẹp, em định mang về may vá một chút là sẽ ra được một bộ quần áo thật đẹp.”
Tối hôm qua cô mới phát hiện mình đã đánh mất ví tiền, mặc dù bên trong không nhiều tiền nhưng Khương Thanh Nhu cũng tiếc muốn chết.
Vì thế, sáng nay cô lại đi dọc theo đường về hôm qua để tìm nhưng không tìm được, cho nên mới định làm một cái ví tiền khác cho rồi.
Có mới thì mới bớt tiếc cũ, đây là phương châm sống của Khương Thanh Nhu.
Khương Thanh Nhượng cũng nói: “Đến lúc đó anh hai sẽ nhét đầy tiền vào cho em, để em càng vui vẻ hơn!”
Khương Thanh Nhu nói nhanh: “Xin đừng, anh hai, anh phải để giành tiền lấy vợ, nếu không ngày sau trong tay anh không có đồng nào, ai thèm lấy anh!”
Sau đó cô lại quay đầu nhìn Khương Thanh Chỉ: “Anh cả cũng thế, tiền của anh anh cứ giữ lại là được rồi, em vào đoàn văn công cũng sẽ được phát tiền lương!”
Bên này Khương Thanh Nhượng còn đang cảm thán em gái thật ngoan ngoãn, nhưng Khương Thanh Chỉ chẳng hiểu sao lại nổi nóng lên:
“Em nói mấy lời ngốc nghếch gì vậy? Chuyện này đợi sau này hãy nói, hiện tại anh chỉ có một cô em gái là em, em tiêu tiền của anh chẳng phải chuyện hiển nhiên sao?”
Cái gì mà gả chồng với chẳng cưới vợ, Khương Thanh Chỉ vừa nghĩ đã thấy đau đầu. Nhưng nghĩ tới đó là nhiệm vụ phía trên giao xuống, lý do cũng rất hợp lý, anh ta không cách nào cự tuyệt được.
Anh ta chẳng thể nào ngờ tới, sau khi mình xuất ngũ rồi còn bị thủ trưởng tìm tới cửa.
Lần này thủ trưởng tìm tới lại vì muốn giới thiệu “bạn bè” cho em gái anh ta!
Chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy rồi, sao Khương Thanh Chỉ có thể không hiểu ý của thủ trưởng được?
Anh ta không nỡ gả em gái đi, lại thêm em gái hiện tại chỉ mới chưa tới 19 tuổi! Giờ nghĩ lại chuyện này, anh ta chỉ cảm thấy người thủ trưởng mình luôn kính trọng đúng là cầm thú!
Không ngờ đối phương lại nảy ý đồ với em gái anh ta! Đúng là cầm thú cũng không bằng!
Dáng vẻ hung hăng của Khương Thanh Chỉ làm Khương Thanh Nhu sợ hãi. Cô rụt vai lại, nhỏ giọng:
“Em tiêu là được chứ gì, anh, anh đừng nói giận nha.”
Khương Thanh Nhượng đứng chắn trước mặt em gái, trên gương mặt tuấn tú lộ rõ vẻ bất mãn với Khương Thanh Chỉ:
“Anh hung với Nhu Nhu như thế làm gì? Nhu Nhu nhát gan, anh muốn dọa con bé sợ sao?”
Khương Thanh Nhu thấy anh hai che chở cho mình như vậy, không khỏi bật cười, vội vàng giảng hòa:
“Anh hai, không sao đâu, anh cả cũng chỉ quan tâm em thôi.”
Rõ ràng anh ấy chỉ muốn cô dùng tiền của anh ấy thôi mà vẫn bị quở trách một trận, Khương Thanh Nhu cảm thấy anh cả thật thảm.
Khương Thanh Nhu biết ý tốt của Khương Thanh Chỉ, ngượng ngùng lè lưỡi:
“Không phải đâu anh, là do em lỡ làm mất ví tiền của mình, cũng ngại hỏi mọi người. Vừa lúc vải này cũng đẹp, em định mang về may vá một chút là sẽ ra được một bộ quần áo thật đẹp.”
Tối hôm qua cô mới phát hiện mình đã đánh mất ví tiền, mặc dù bên trong không nhiều tiền nhưng Khương Thanh Nhu cũng tiếc muốn chết.
Vì thế, sáng nay cô lại đi dọc theo đường về hôm qua để tìm nhưng không tìm được, cho nên mới định làm một cái ví tiền khác cho rồi.
Có mới thì mới bớt tiếc cũ, đây là phương châm sống của Khương Thanh Nhu.
Khương Thanh Nhượng cũng nói: “Đến lúc đó anh hai sẽ nhét đầy tiền vào cho em, để em càng vui vẻ hơn!”
Khương Thanh Nhu nói nhanh: “Xin đừng, anh hai, anh phải để giành tiền lấy vợ, nếu không ngày sau trong tay anh không có đồng nào, ai thèm lấy anh!”
Sau đó cô lại quay đầu nhìn Khương Thanh Chỉ: “Anh cả cũng thế, tiền của anh anh cứ giữ lại là được rồi, em vào đoàn văn công cũng sẽ được phát tiền lương!”
Bên này Khương Thanh Nhượng còn đang cảm thán em gái thật ngoan ngoãn, nhưng Khương Thanh Chỉ chẳng hiểu sao lại nổi nóng lên:
“Em nói mấy lời ngốc nghếch gì vậy? Chuyện này đợi sau này hãy nói, hiện tại anh chỉ có một cô em gái là em, em tiêu tiền của anh chẳng phải chuyện hiển nhiên sao?”
Cái gì mà gả chồng với chẳng cưới vợ, Khương Thanh Chỉ vừa nghĩ đã thấy đau đầu. Nhưng nghĩ tới đó là nhiệm vụ phía trên giao xuống, lý do cũng rất hợp lý, anh ta không cách nào cự tuyệt được.
Anh ta chẳng thể nào ngờ tới, sau khi mình xuất ngũ rồi còn bị thủ trưởng tìm tới cửa.
Lần này thủ trưởng tìm tới lại vì muốn giới thiệu “bạn bè” cho em gái anh ta!
Chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy rồi, sao Khương Thanh Chỉ có thể không hiểu ý của thủ trưởng được?
Anh ta không nỡ gả em gái đi, lại thêm em gái hiện tại chỉ mới chưa tới 19 tuổi! Giờ nghĩ lại chuyện này, anh ta chỉ cảm thấy người thủ trưởng mình luôn kính trọng đúng là cầm thú!
Không ngờ đối phương lại nảy ý đồ với em gái anh ta! Đúng là cầm thú cũng không bằng!
Dáng vẻ hung hăng của Khương Thanh Chỉ làm Khương Thanh Nhu sợ hãi. Cô rụt vai lại, nhỏ giọng:
“Em tiêu là được chứ gì, anh, anh đừng nói giận nha.”
Khương Thanh Nhượng đứng chắn trước mặt em gái, trên gương mặt tuấn tú lộ rõ vẻ bất mãn với Khương Thanh Chỉ:
“Anh hung với Nhu Nhu như thế làm gì? Nhu Nhu nhát gan, anh muốn dọa con bé sợ sao?”
Khương Thanh Nhu thấy anh hai che chở cho mình như vậy, không khỏi bật cười, vội vàng giảng hòa:
“Anh hai, không sao đâu, anh cả cũng chỉ quan tâm em thôi.”
Rõ ràng anh ấy chỉ muốn cô dùng tiền của anh ấy thôi mà vẫn bị quở trách một trận, Khương Thanh Nhu cảm thấy anh cả thật thảm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.