Quân Hôn Bạo Đường: Bạch Liên Trà Xanh Thành Đoàn Sủng Ở 70
Chương 18: Sầm Thời Lên Tiếng
Cuồng Dã La Bặc
12/05/2024
Cô muốn tự tranh thủ cho mình một cơ hội. Cho dù cuối cùng có bị từ chối, chí ít cô cũng đã từng thử cố gắng hết sức rồi.
Vị nữ giám khảo đã khen Khương Thanh Nhu xinh đẹp nhanh chóng giơ tay tỏ vẻ đồng ý. Vũ Tư Minh do dự một chút, cuối cùng cũng đồng ý.
Nữ giáo viên cho điểm thấp đương nhiên không đồng ý, tiếp đó cũng có hai người không đồng ý.
Cộng thêm một người đồng ý cuối cùng, tổng lại là 3 người đồng ý, 3 người không đồng ý.
Bộ hạ lại nhìn về phía trung đoàn trưởng nhà mình, nhưng thấy gương mặt không giận tự uy của trung đoàn trưởng, bộ hạ không dám hé răng.
Được rồi, trung đoàn chúng ta vô duyên với mỹ nữ, vậy đã được chưa?
Gần như tới thời khắc quyết định, hàng cuối thính phòng mới truyền tới giọng nam trầm thấp lạnh lùng: “Tôi đồng ý.”
Mấy vị giám khảo phía trước gần như đồng thời quay đầu nhìn về sau.
Thế nào?!
Không phải Sầm trung đoàn trưởng đang ngủ gật ư?
Sao hết lần này tới lần khác, Sầm trung đoàn trưởng lại lên tiếng đúng lúc này?
Giám khảo Trần Lệ - cũng là vị giám khảo đã cho điểm thấp lúc nãy - tức giận bất bình thì thầm: “Thì ra xinh đẹp tới cùng cực thật sự có thể đánh thức một người đang giả vờ ngủ.”
Sau đó Trần Lệ đá văng ghế, quay đầu nhìn Sầm Thời: “Nếu Sầm trung đoàn trưởng đã tỉnh, lượng giám khảo cũng đủ rồi, không sợ thiếu một mình tôi, hôm nay tôi không thoải mái, đi trước.”
Sầm Thời thản nhiên nói: “Không thoải mái sao không nói sớm? Không phê chuẩn.”
Anh là người đứng đầu một trung đoàn, mỗi ngày phải gặp không biết bao nhiêu binh sĩ, lời đối phương nói là thật hay giả, anh liếc mắt là có thể nhìn ra.
Trần Lệ biến sắc, vừa định tranh cãi cho bản thân thêm một hồi nhưng bị Vũ Tư Minh ngồi bên cạnh kéo xuống.
Mấy vị giám khảo khác cũng nhìn Trần Lệ với ánh mắt cảnh cáo, hệt như rất sợ Trần Lệ gây sự gì.
Lúc này Trần Lệ mới cắn môi, lại lần nữa ngồi xuống.
Chẳng qua hiện tại thiểu số phải phục tùng đa số. Giám khảo gật đầu ra hiệu Khương Thanh Nhu có thể bắt đầu biểu diễn lại lần nữa.
Khương Thanh Nhu thu hồi tầm mắt quan sát, bắt đầu chuyên tâm biểu diễn kiến thức căn bản mà cô đã luyện mười mấy năm.
Thậm chí cô còn có tâm tư thất thần, ánh mắt cũng lơ đãng nhìn về phía người vừa cho cô có cơ hội biểu diễn kia.
Có điều, sân khấu cách thính phòng quá xa, Khương Thanh Nhu không thấy rõ bọn họ ai là ai, cũng không nghe rõ bọn họ nói cái gì.
Cô chỉ biết là, nam chính trong nguyên tác cũng là thành viên của ban giám khảo đợt này. Vừa rồi cô đang đánh giá xem rốt cuộc ai mới là nam chính.
Mọi người đều mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn rất thoải mái, trông không khác gì nhau, cho nên lúc đầu Khương Thanh Nhu tưởng nam chính là anh chàng đẹp trai ngồi ở hàng trước kia.
Không ngờ tới phía sau còn có một người khiến cô càng kinh diễm hơn.
Vị nữ giám khảo đã khen Khương Thanh Nhu xinh đẹp nhanh chóng giơ tay tỏ vẻ đồng ý. Vũ Tư Minh do dự một chút, cuối cùng cũng đồng ý.
Nữ giáo viên cho điểm thấp đương nhiên không đồng ý, tiếp đó cũng có hai người không đồng ý.
Cộng thêm một người đồng ý cuối cùng, tổng lại là 3 người đồng ý, 3 người không đồng ý.
Bộ hạ lại nhìn về phía trung đoàn trưởng nhà mình, nhưng thấy gương mặt không giận tự uy của trung đoàn trưởng, bộ hạ không dám hé răng.
Được rồi, trung đoàn chúng ta vô duyên với mỹ nữ, vậy đã được chưa?
Gần như tới thời khắc quyết định, hàng cuối thính phòng mới truyền tới giọng nam trầm thấp lạnh lùng: “Tôi đồng ý.”
Mấy vị giám khảo phía trước gần như đồng thời quay đầu nhìn về sau.
Thế nào?!
Không phải Sầm trung đoàn trưởng đang ngủ gật ư?
Sao hết lần này tới lần khác, Sầm trung đoàn trưởng lại lên tiếng đúng lúc này?
Giám khảo Trần Lệ - cũng là vị giám khảo đã cho điểm thấp lúc nãy - tức giận bất bình thì thầm: “Thì ra xinh đẹp tới cùng cực thật sự có thể đánh thức một người đang giả vờ ngủ.”
Sau đó Trần Lệ đá văng ghế, quay đầu nhìn Sầm Thời: “Nếu Sầm trung đoàn trưởng đã tỉnh, lượng giám khảo cũng đủ rồi, không sợ thiếu một mình tôi, hôm nay tôi không thoải mái, đi trước.”
Sầm Thời thản nhiên nói: “Không thoải mái sao không nói sớm? Không phê chuẩn.”
Anh là người đứng đầu một trung đoàn, mỗi ngày phải gặp không biết bao nhiêu binh sĩ, lời đối phương nói là thật hay giả, anh liếc mắt là có thể nhìn ra.
Trần Lệ biến sắc, vừa định tranh cãi cho bản thân thêm một hồi nhưng bị Vũ Tư Minh ngồi bên cạnh kéo xuống.
Mấy vị giám khảo khác cũng nhìn Trần Lệ với ánh mắt cảnh cáo, hệt như rất sợ Trần Lệ gây sự gì.
Lúc này Trần Lệ mới cắn môi, lại lần nữa ngồi xuống.
Chẳng qua hiện tại thiểu số phải phục tùng đa số. Giám khảo gật đầu ra hiệu Khương Thanh Nhu có thể bắt đầu biểu diễn lại lần nữa.
Khương Thanh Nhu thu hồi tầm mắt quan sát, bắt đầu chuyên tâm biểu diễn kiến thức căn bản mà cô đã luyện mười mấy năm.
Thậm chí cô còn có tâm tư thất thần, ánh mắt cũng lơ đãng nhìn về phía người vừa cho cô có cơ hội biểu diễn kia.
Có điều, sân khấu cách thính phòng quá xa, Khương Thanh Nhu không thấy rõ bọn họ ai là ai, cũng không nghe rõ bọn họ nói cái gì.
Cô chỉ biết là, nam chính trong nguyên tác cũng là thành viên của ban giám khảo đợt này. Vừa rồi cô đang đánh giá xem rốt cuộc ai mới là nam chính.
Mọi người đều mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn rất thoải mái, trông không khác gì nhau, cho nên lúc đầu Khương Thanh Nhu tưởng nam chính là anh chàng đẹp trai ngồi ở hàng trước kia.
Không ngờ tới phía sau còn có một người khiến cô càng kinh diễm hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.