Quân Hôn Bạo Đường: Bạch Liên Trà Xanh Thành Đoàn Sủng Ở 70
Chương 34: Về Nhà
Cuồng Dã La Bặc
24/05/2024
Khương Thanh Nhượng còn thấy thất lạc khó hiểu, nhưng cũng sợ Khương Thanh Nhu lạnh nhạt với mình, anh ta đạp xe càng nhanh hơn.
Sau khi tới khu gia quyến của xưởng, Khương Thanh Nhu nhanh chóng nhảy xuống xe.
Khương Thanh Nhượng ở phía sau còn không yên tâm hô lên: “Nhu Nhu, chậm một chút.”
Khương Thanh Nhu còn không quay đầu lại, chỉ lên tiếng đáp: “Em biết rồi! Mau vào nhà thôi anh hai, lạnh quá đi!”
Khương Thanh Nhượng nhìn bóng lưng Khương Thanh Nhu vào nhà rồi mới ngồi xổm người xuống khóa xe lại, sau đó cũng đi vào theo.
Vừa vào nhà, mùi canh gà thơm ngát đã xộc thẳng vào mũi.
Khương Thanh Nhu thèm ăn khủng khiếp, vội vàng cởi giày ra chạy vào trong nhà: “Mẹ, có thể ăn cơm chưa?”
Vì muốn biểu hiện ra trạng thái tốt nhất trên sân khấu, nguyên ngày hôm nay cô chưa ăn thứ gì, khoảnh khắc duy nhất cô không nhịn được là lúc Bạch Trân Châu cho cô cái bánh đậu xanh kia.
Hiện tại ngửi được mùi canh gà thơm ngát, Khương Thanh Nhu cảm giác như mình sắp đói xỉu rồi.
Mẹ Khương thấy con gái về cũng rất vui vẻ, bà nhận lấy cái túi trong tay con gái rồi mới giả vờ giận mắng:
“Con nhỏ tham ăn này, con đi tắm trước đi đã, anh cả con đã nấu nước cho con rồi.”
Khương Thanh Nhu gật đầu, cảm ơn anh cả một tiếng rồi cầm đồ đi tắm.
Thấy Khương Thanh Nhu vào phòng tắm rồi, lúc này mẹ Khương mới hỏi nhỏ con trai thứ: “Thế nào?”
Khương Thanh Nhu vẫn luôn vô tâm, bà không nhận ra được kết quả gì từ trong biểu hiện của con gái.
Tề Phương hỏi xong, cha Khương là Khương Viễn với anh cả Khương Thanh Chỉ cũng lặng lẽ bu lại.
Tề Phương trừng mắt nhìn chồng với con trai cả một cái rồi mới lại nhìn về phía Khương Thanh Nhượng.
Tuy bà cũng hiểu con gái mình có trình độ như thế nào, nhưng có một số việc vẫn muốn phải nghe tận tai rồi mới có thể hết hi vọng được.
Hơn nữa, vì bà sợ con gái thi không tốt nên không dám hỏi con gái, sợ chọc trúng điểm đau của con bé.
Khương Thanh Nhượng nghĩ tới vẻ mặt phiền muộn của em gái lúc ra khỏi rạp hát, hơi đau lòng mím môi lắc đầu: “Không được tốt lắm.”
Kết quả này cũng nằm trong dự liệu của Khương Thanh Nhượng.
Nếu em gái mà thi thành công, chắc chắn đuôi đã vểnh lên tới bầu trời, từ khoảnh khắc nhìn thấy anh ta đã bắt đầu khoe khoang rồi.
Cha Khương còn chưa hết hi vọng mà thử dò xét: “Vậy thứ hạng thì sao? Có kém nhiều lắm không?”
Nếu thứ hạng không quá kém, có thể tìm quan hệ để đưa con bé vào.
Khương Thanh Nhượng vẫn lắc đầu:
“Nhu Nhu lọt top 50 thôi cũng có thể tính là trúng số độc đắc rồi, nếu không kém nhiều lắm, con bé trở về không khoe khoang một phen mới là lạ. Con thấy… không có hi vọng.”
Tề Phương lập tức buồn rầu: “Vậy phải làm thế nào mới được đây? Chẳng lẽ lại để em gái con phải xuống nông thôn? Con bé da mịn thịt mềm, sao có thể chịu được cuộc sống ở đó?”
Nói xong bà lại len lén liếc nhìn con trai là đồn trưởng, còn vờ như đang lau nước mắt.
Sau khi tới khu gia quyến của xưởng, Khương Thanh Nhu nhanh chóng nhảy xuống xe.
Khương Thanh Nhượng ở phía sau còn không yên tâm hô lên: “Nhu Nhu, chậm một chút.”
Khương Thanh Nhu còn không quay đầu lại, chỉ lên tiếng đáp: “Em biết rồi! Mau vào nhà thôi anh hai, lạnh quá đi!”
Khương Thanh Nhượng nhìn bóng lưng Khương Thanh Nhu vào nhà rồi mới ngồi xổm người xuống khóa xe lại, sau đó cũng đi vào theo.
Vừa vào nhà, mùi canh gà thơm ngát đã xộc thẳng vào mũi.
Khương Thanh Nhu thèm ăn khủng khiếp, vội vàng cởi giày ra chạy vào trong nhà: “Mẹ, có thể ăn cơm chưa?”
Vì muốn biểu hiện ra trạng thái tốt nhất trên sân khấu, nguyên ngày hôm nay cô chưa ăn thứ gì, khoảnh khắc duy nhất cô không nhịn được là lúc Bạch Trân Châu cho cô cái bánh đậu xanh kia.
Hiện tại ngửi được mùi canh gà thơm ngát, Khương Thanh Nhu cảm giác như mình sắp đói xỉu rồi.
Mẹ Khương thấy con gái về cũng rất vui vẻ, bà nhận lấy cái túi trong tay con gái rồi mới giả vờ giận mắng:
“Con nhỏ tham ăn này, con đi tắm trước đi đã, anh cả con đã nấu nước cho con rồi.”
Khương Thanh Nhu gật đầu, cảm ơn anh cả một tiếng rồi cầm đồ đi tắm.
Thấy Khương Thanh Nhu vào phòng tắm rồi, lúc này mẹ Khương mới hỏi nhỏ con trai thứ: “Thế nào?”
Khương Thanh Nhu vẫn luôn vô tâm, bà không nhận ra được kết quả gì từ trong biểu hiện của con gái.
Tề Phương hỏi xong, cha Khương là Khương Viễn với anh cả Khương Thanh Chỉ cũng lặng lẽ bu lại.
Tề Phương trừng mắt nhìn chồng với con trai cả một cái rồi mới lại nhìn về phía Khương Thanh Nhượng.
Tuy bà cũng hiểu con gái mình có trình độ như thế nào, nhưng có một số việc vẫn muốn phải nghe tận tai rồi mới có thể hết hi vọng được.
Hơn nữa, vì bà sợ con gái thi không tốt nên không dám hỏi con gái, sợ chọc trúng điểm đau của con bé.
Khương Thanh Nhượng nghĩ tới vẻ mặt phiền muộn của em gái lúc ra khỏi rạp hát, hơi đau lòng mím môi lắc đầu: “Không được tốt lắm.”
Kết quả này cũng nằm trong dự liệu của Khương Thanh Nhượng.
Nếu em gái mà thi thành công, chắc chắn đuôi đã vểnh lên tới bầu trời, từ khoảnh khắc nhìn thấy anh ta đã bắt đầu khoe khoang rồi.
Cha Khương còn chưa hết hi vọng mà thử dò xét: “Vậy thứ hạng thì sao? Có kém nhiều lắm không?”
Nếu thứ hạng không quá kém, có thể tìm quan hệ để đưa con bé vào.
Khương Thanh Nhượng vẫn lắc đầu:
“Nhu Nhu lọt top 50 thôi cũng có thể tính là trúng số độc đắc rồi, nếu không kém nhiều lắm, con bé trở về không khoe khoang một phen mới là lạ. Con thấy… không có hi vọng.”
Tề Phương lập tức buồn rầu: “Vậy phải làm thế nào mới được đây? Chẳng lẽ lại để em gái con phải xuống nông thôn? Con bé da mịn thịt mềm, sao có thể chịu được cuộc sống ở đó?”
Nói xong bà lại len lén liếc nhìn con trai là đồn trưởng, còn vờ như đang lau nước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.