Chương 30: Bốn người gặp nhau
Minh Lam Phong
06/04/2015
Editor: Hoàng Dung
Tô Khả rất vui mừng, cúp điện thoại xong liền cười ha hả một trận, bộ dáng rung động kia khiến Doãn Nhạc Phong chợt run lên một cái.
"Cám ơn....." Tô Khả cười, mắt to cong cong sáng lên, mang theo một dòng linh khí, khiến cho trái tim của Doãn Nhạc Phong 'thịch" đập nhanh hơn nửa nhịp.
Tô Khả rất vui vẻ đưa di dộng tới cho Doãn Nhạc Phong, sau đó xoay người chạy như bay tới góc rẽ để mua sữa đậu nành Vĩnh Hòa.
Trong nháy mắt Doãn Nhạc Phong hiểu mới vừa rồi là mình tự đa tình, đột nhiên trong lòng dâng lên một cơn bực tức. Lần nữa nhìn lại, Tô Khả này là đặc biệt lợi dụng mình hoàn toàn rồi phủi mông rời đi. Hắn rất buồn bực, vì vậy lập tức bước chân đuổi về phía trước.
Chân hắn dài nên tốc độ nhanh, tất nhiên chỉ trong nháy mắt đã đuổi kịp Tô Khả, vì vậy kéo Tô Khả lại, giọng nói cợt nhã, "Này, không phải cô theo đuổi tôi sao, thế nào? Lại dùng chiêu vờ tha để bắt thật nên muốn chạy rồi sao? Tô Khả, cô không thích hợp để chơi đấu trí đâu."
Tô Khả dừng lại, con ngươi cũng sắp rớt ra rồi. Trong nháy mắt, vô số lời nói thô tục phải cố kìm nén ở trong cổ họng. Nhìn mắt phượng của hắn, bờ môi chứa nụ cười điên đảo chúng sinh, Tô Khả liên tục vỗ ngực: Một soái ca tốt như vậy lại là một kẻ tự luyến, có thể đưa vào bệnh viện tâm thần rồi đấy.
"Ông già anh!" Một lúc lâu sau, Tô Khả phun ra ba chữ.
Sắc mặt Doãn Nhạc Phong trở nên khó coi, ánh sáng lạnh nơi đáy mắt có thể giết chết một đám người.
"Cô lặp lại lần nữa."
Tô Khả ỉu xìu, cô chỉ là con tôm nhỏ, không chịu được hù dọa của người ta. Cho nên Tô Khả quả quyết câm miệng, sau đó nở nụ cười về phía Doãn Nhạc Phong, "Ha ha."
Trên mặt Doãn Nhạc Phong lại lộ ra một nụ cười tà khí như hồ ly, "Ừ, chó nhỏ thối biết thức thời, điểm này tôi thích."
Khuôn mặt Tô Khả đầy vạch đen.
"Cô đây là muốn đi đâu?" Doãn Nhạc Phong liếc nhìn Tô Khả, hỏi.
Tô Khả giận, "Uống sữa đậu nành!"
"À được, tôi mới vừa chạy xong, vẫn chưa ăn sáng, chúng ta cùng đi đi."
Tô Khả đen mặt, hai chân bất động đứng nguyên tại chỗ.
"Còn không đi?" Doãn Nhạc Phong đưa tay vỗ đầu Tô Khả, "Hiện tại sao lại ngẩn ra rồi hả? Ài, tôi nói, cô đã khiến tôi chú ý rồi, nên tôi chỉ có thể cố ăn sáng với cô thôi."
Tô Khả phun ra ba lít máu, "Thật ra thì anh không cần phải miễn cưỡng." Ông già anh! Tôi đây là muốn đi gặp hoa sen trắng nhà tôi, tôi cần anh theo ăn điểm tâm sao!
Vẻ mặt Doãn Nhạc Phong là biểu tình "Cô lại đây", sau đó kéo Tô Khả đi đến chỗ khúc quanh trên con đường.
*
"Sữa đậu nành uống rất ngon sao?" Tô Cẩm Niên cúp điện thoại, không nhịn được liếc mắt sang bên kia, mang theo một nụ cười hả hê phát biểu.
"Mùi vị không tệ." Giọng nam thanh thúy như ngọc châu rơi xuống bàn, khóe miệng mang theo nụ cười tràn lan ở trên mặt, đến nốt ruồi giọt lệ nơi khóe mắt cũng có vẻ vô cùng diêm dúa lẳng lơ .
Ngón tay thon dài của Tô Cẩm Niên gõ nhẹ lên bàn, "Uống ngon thì cậu uống nhiều thêm một chút đi."
"Vậy thì không cần." Người con trai cười. Anh không thể chịu nổi mùi tanh của sữa đậu nành, "Hắc hắc, Cẩm Niên, là cô gái kia khiến sắc mặt cậu biến thành như vậy sao?"
Tô Cẩm Niên khẽ quét mắt sang bạn tốt, "Nếu như cậu vẫn tiếp tục nói nữa, tớ không ngại nói cho Cố Bắc. . . . . ."
"Đừng!" Người con trai lập tức chỉnh lại giọng nói, chỉ là trên mặt vẫn là nụ cười ôn nhu, "Tớ sợ cô ta muốn chết rồi. Cô gái đó quá bám người, thật không phải một chuyện tốt."
Tô Cẩm Niên gật đầu một cái, "Ừ, quả thật như thế."
Tính tình của hắn và Đàm Thụ không giống nhau. Trên mặt Đàm Thụ luôn là nụ cười ôn nhu, còn vẻ mặt hắn lại rét lạnh như sương, người lạ đừng đến gần. Cho nên con gái ở đại viện càng thích dính Đàm Thụ hơn, ngoại trừ Trịnh Duyệt. Dĩ nhiên, Trịnh Duyệt và Cố Bắc không giống nhau. Cô không giống Cố Bắc liều mạng quấn Đàm Thụ, cho nên hắn ta thật đúng là không biết một khối kẹo mè xửng có tư vị gì? Tô Khả có thể để cho hắn nếm thử rồi.
"Thế nào, cảm động lây rồi hả? Nói với gia một chút? Gia giúp cậu giải quyết?" Lông mày Đàm Thụ cũng nhảy dựng lên rồi.
Tô Cẩm Niên thong thả ung dung ăn xong bánh tiêu ở trên bàn, lại dùng khăn giấy lau một cái, "Đàm Thụ, cậu vẫn là uống sữa đậu nành đi."
Đàm Thụ ỉu xìu. Nói như vậy là Tô Cẩm Niên không muốn nói, dù lấy đồ mở nút chai cạy miệng hắn ra cũng vô dụng.
"Lại nói, là nữ sinh mới vừa gọi điện thoại à?" Đàm Thụ vẫn không chết tâm, bắt đầu nói bóng nói gió. Tuy từ đầu Tô Cẩm Niên vẫn nói là "Nhạc Phong" , nhưng rõ ràng là giọng nói của một cô gái, hơn nữa sau khi hắn biết được đó là cô gái kia, sắc mặt liền khẩn trương. Vốn Tô Cẩm Niên vẫn đang vừa nói vừa cười với hắn, lập tức biến thành mưa gió sắp đến.
"Aizz, Cẩm Niên à, cậu nói với tớ một chút đi." Nụ cười trên mặt Đàm Thụ vô cùng phóng đãng, hắn trần trụi nói với Tô Cẩm Niên, tôi đây là muốn bát quái đó! Mau nói với tôi đi, mau nói với tôi đi!
Hai người bọn họ là mặc chung một cái quần lớn lên. Theo như hắn biết, trên thế giới này, người có thể làm cho sắc mặt Tô Cẩm Niên biến thành như vậy, thật đúng là chỉ có một người!
Tô Cẩm Niên đứng dậy, "Tớ giúp cậu mua thêm hai phần sữa đậu nành."
Nụ cười trên khuôn mặt trơn bóng như ngọc của Đàm Thụ không giữ nổi, "Được rồi, không hỏi nữa! Chuyện của mình, gia vẫn còn không rõ! Hỏi cậu làm gì! Ngồi xuống, ngồi xuống, chúng ta tiếp tục gặm bánh tiêu."
"Cậu muốn sau này vẫn ngu ngốc như thế, vậy thì ăn nhiều một chút đi."
"Nằm máng!"
Đúng lúc cửa mở ra, hai người cùng nhau quay đầu lại.
Đầu Tô Cẩm Niên đầy vạch đen. Quả nhiên là vậy, trừng mắt liếc Đàm Thụ một cái.
Mà ánh mắt Đàm Thụ còn sáng lên, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Tô Cẩm Niên lướt tới, trong miệng nói, "Ai da, đó không phải là Nhạc Phong sao? Ơ, bên cạnh lại có thể xuất hiện một em gái. Nhạc Phong tới đây, bên này."
Tô Cẩm Niên muốn che miệng Đàm Thụ cũng không kịp, Đàm Thụ đã gọi Nhạc Phong. Vì vậy, khuôn mặt không hề sáng sủa kia lại càng đen hơn.
Sau khi Doãn Nhạc Phong nghe được Đàm Thụ gọi, nụ cười ở khóe miệng càng nở rộ hơn, "Hai anh ở chỗ này dùng bữa sáng à?"
Ánh mắt Tô Khả lại sáng lên, cô xoa xoa mắt, lại là một soái ca.
Gương mặt này, dáng người này. Gào khóc, so với hoa sen trắng nhà cô cũng không có chỗ nào thua kém đâu. Vì vậy, ánh mắt Tô Khả càng phát sáng, giống như tia X - quang, quét trai đẹp mới này từ trong ra ngoài đến mấy lần.
Doãn Nhạc Phong thấy vẻ mặt sắc nữ của Tô Khả, trong lòng liền cảm thấy khó chịu, không nhịn được đẩy Tô Khả một cái, "Không phải cô theo đuổi tôi sao? Nhìn anh ta làm gì? Trong lòng anh ta có người rồi. Hơn nữa, anh ta là một con sói phúc hắc, cực kỳ hung ác, chỉ bằng đạo hạnh ngu ngốc của cô, nếu chọc tới anh ta, chết như thế nào cũng không biết, nhanh thu hồi suy nghĩ đó lại cho tôi."
Tô Khả giật mình, hai tay ôm lấy đầu bị hắn gõ, lại nhìn vẻ mặt Tô Cẩm Niên trong nháy mắt trở nên khinh thường, trong lòng kêu rên: Xong rồi, hoa sen trắng nhà cô hiểu lầm rồi.
Tô Khả vội vàng xua tay giải thích với Tô Cẩm Niên, "Huấn luyện viên, em không có suy nghĩ bậy bạ, tấm lòng và thân thể của em vĩnh viễn đều thuộc về anh thôi! Anh phải có lòng tin với em!"
"Phốc --" Đàm Thụ phun toàn bộ sữa đậu nành ra.
"Tô, Khả!"
"Tô Khả!"
Tô Khả rất vui mừng, cúp điện thoại xong liền cười ha hả một trận, bộ dáng rung động kia khiến Doãn Nhạc Phong chợt run lên một cái.
"Cám ơn....." Tô Khả cười, mắt to cong cong sáng lên, mang theo một dòng linh khí, khiến cho trái tim của Doãn Nhạc Phong 'thịch" đập nhanh hơn nửa nhịp.
Tô Khả rất vui vẻ đưa di dộng tới cho Doãn Nhạc Phong, sau đó xoay người chạy như bay tới góc rẽ để mua sữa đậu nành Vĩnh Hòa.
Trong nháy mắt Doãn Nhạc Phong hiểu mới vừa rồi là mình tự đa tình, đột nhiên trong lòng dâng lên một cơn bực tức. Lần nữa nhìn lại, Tô Khả này là đặc biệt lợi dụng mình hoàn toàn rồi phủi mông rời đi. Hắn rất buồn bực, vì vậy lập tức bước chân đuổi về phía trước.
Chân hắn dài nên tốc độ nhanh, tất nhiên chỉ trong nháy mắt đã đuổi kịp Tô Khả, vì vậy kéo Tô Khả lại, giọng nói cợt nhã, "Này, không phải cô theo đuổi tôi sao, thế nào? Lại dùng chiêu vờ tha để bắt thật nên muốn chạy rồi sao? Tô Khả, cô không thích hợp để chơi đấu trí đâu."
Tô Khả dừng lại, con ngươi cũng sắp rớt ra rồi. Trong nháy mắt, vô số lời nói thô tục phải cố kìm nén ở trong cổ họng. Nhìn mắt phượng của hắn, bờ môi chứa nụ cười điên đảo chúng sinh, Tô Khả liên tục vỗ ngực: Một soái ca tốt như vậy lại là một kẻ tự luyến, có thể đưa vào bệnh viện tâm thần rồi đấy.
"Ông già anh!" Một lúc lâu sau, Tô Khả phun ra ba chữ.
Sắc mặt Doãn Nhạc Phong trở nên khó coi, ánh sáng lạnh nơi đáy mắt có thể giết chết một đám người.
"Cô lặp lại lần nữa."
Tô Khả ỉu xìu, cô chỉ là con tôm nhỏ, không chịu được hù dọa của người ta. Cho nên Tô Khả quả quyết câm miệng, sau đó nở nụ cười về phía Doãn Nhạc Phong, "Ha ha."
Trên mặt Doãn Nhạc Phong lại lộ ra một nụ cười tà khí như hồ ly, "Ừ, chó nhỏ thối biết thức thời, điểm này tôi thích."
Khuôn mặt Tô Khả đầy vạch đen.
"Cô đây là muốn đi đâu?" Doãn Nhạc Phong liếc nhìn Tô Khả, hỏi.
Tô Khả giận, "Uống sữa đậu nành!"
"À được, tôi mới vừa chạy xong, vẫn chưa ăn sáng, chúng ta cùng đi đi."
Tô Khả đen mặt, hai chân bất động đứng nguyên tại chỗ.
"Còn không đi?" Doãn Nhạc Phong đưa tay vỗ đầu Tô Khả, "Hiện tại sao lại ngẩn ra rồi hả? Ài, tôi nói, cô đã khiến tôi chú ý rồi, nên tôi chỉ có thể cố ăn sáng với cô thôi."
Tô Khả phun ra ba lít máu, "Thật ra thì anh không cần phải miễn cưỡng." Ông già anh! Tôi đây là muốn đi gặp hoa sen trắng nhà tôi, tôi cần anh theo ăn điểm tâm sao!
Vẻ mặt Doãn Nhạc Phong là biểu tình "Cô lại đây", sau đó kéo Tô Khả đi đến chỗ khúc quanh trên con đường.
*
"Sữa đậu nành uống rất ngon sao?" Tô Cẩm Niên cúp điện thoại, không nhịn được liếc mắt sang bên kia, mang theo một nụ cười hả hê phát biểu.
"Mùi vị không tệ." Giọng nam thanh thúy như ngọc châu rơi xuống bàn, khóe miệng mang theo nụ cười tràn lan ở trên mặt, đến nốt ruồi giọt lệ nơi khóe mắt cũng có vẻ vô cùng diêm dúa lẳng lơ .
Ngón tay thon dài của Tô Cẩm Niên gõ nhẹ lên bàn, "Uống ngon thì cậu uống nhiều thêm một chút đi."
"Vậy thì không cần." Người con trai cười. Anh không thể chịu nổi mùi tanh của sữa đậu nành, "Hắc hắc, Cẩm Niên, là cô gái kia khiến sắc mặt cậu biến thành như vậy sao?"
Tô Cẩm Niên khẽ quét mắt sang bạn tốt, "Nếu như cậu vẫn tiếp tục nói nữa, tớ không ngại nói cho Cố Bắc. . . . . ."
"Đừng!" Người con trai lập tức chỉnh lại giọng nói, chỉ là trên mặt vẫn là nụ cười ôn nhu, "Tớ sợ cô ta muốn chết rồi. Cô gái đó quá bám người, thật không phải một chuyện tốt."
Tô Cẩm Niên gật đầu một cái, "Ừ, quả thật như thế."
Tính tình của hắn và Đàm Thụ không giống nhau. Trên mặt Đàm Thụ luôn là nụ cười ôn nhu, còn vẻ mặt hắn lại rét lạnh như sương, người lạ đừng đến gần. Cho nên con gái ở đại viện càng thích dính Đàm Thụ hơn, ngoại trừ Trịnh Duyệt. Dĩ nhiên, Trịnh Duyệt và Cố Bắc không giống nhau. Cô không giống Cố Bắc liều mạng quấn Đàm Thụ, cho nên hắn ta thật đúng là không biết một khối kẹo mè xửng có tư vị gì? Tô Khả có thể để cho hắn nếm thử rồi.
"Thế nào, cảm động lây rồi hả? Nói với gia một chút? Gia giúp cậu giải quyết?" Lông mày Đàm Thụ cũng nhảy dựng lên rồi.
Tô Cẩm Niên thong thả ung dung ăn xong bánh tiêu ở trên bàn, lại dùng khăn giấy lau một cái, "Đàm Thụ, cậu vẫn là uống sữa đậu nành đi."
Đàm Thụ ỉu xìu. Nói như vậy là Tô Cẩm Niên không muốn nói, dù lấy đồ mở nút chai cạy miệng hắn ra cũng vô dụng.
"Lại nói, là nữ sinh mới vừa gọi điện thoại à?" Đàm Thụ vẫn không chết tâm, bắt đầu nói bóng nói gió. Tuy từ đầu Tô Cẩm Niên vẫn nói là "Nhạc Phong" , nhưng rõ ràng là giọng nói của một cô gái, hơn nữa sau khi hắn biết được đó là cô gái kia, sắc mặt liền khẩn trương. Vốn Tô Cẩm Niên vẫn đang vừa nói vừa cười với hắn, lập tức biến thành mưa gió sắp đến.
"Aizz, Cẩm Niên à, cậu nói với tớ một chút đi." Nụ cười trên mặt Đàm Thụ vô cùng phóng đãng, hắn trần trụi nói với Tô Cẩm Niên, tôi đây là muốn bát quái đó! Mau nói với tôi đi, mau nói với tôi đi!
Hai người bọn họ là mặc chung một cái quần lớn lên. Theo như hắn biết, trên thế giới này, người có thể làm cho sắc mặt Tô Cẩm Niên biến thành như vậy, thật đúng là chỉ có một người!
Tô Cẩm Niên đứng dậy, "Tớ giúp cậu mua thêm hai phần sữa đậu nành."
Nụ cười trên khuôn mặt trơn bóng như ngọc của Đàm Thụ không giữ nổi, "Được rồi, không hỏi nữa! Chuyện của mình, gia vẫn còn không rõ! Hỏi cậu làm gì! Ngồi xuống, ngồi xuống, chúng ta tiếp tục gặm bánh tiêu."
"Cậu muốn sau này vẫn ngu ngốc như thế, vậy thì ăn nhiều một chút đi."
"Nằm máng!"
Đúng lúc cửa mở ra, hai người cùng nhau quay đầu lại.
Đầu Tô Cẩm Niên đầy vạch đen. Quả nhiên là vậy, trừng mắt liếc Đàm Thụ một cái.
Mà ánh mắt Đàm Thụ còn sáng lên, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Tô Cẩm Niên lướt tới, trong miệng nói, "Ai da, đó không phải là Nhạc Phong sao? Ơ, bên cạnh lại có thể xuất hiện một em gái. Nhạc Phong tới đây, bên này."
Tô Cẩm Niên muốn che miệng Đàm Thụ cũng không kịp, Đàm Thụ đã gọi Nhạc Phong. Vì vậy, khuôn mặt không hề sáng sủa kia lại càng đen hơn.
Sau khi Doãn Nhạc Phong nghe được Đàm Thụ gọi, nụ cười ở khóe miệng càng nở rộ hơn, "Hai anh ở chỗ này dùng bữa sáng à?"
Ánh mắt Tô Khả lại sáng lên, cô xoa xoa mắt, lại là một soái ca.
Gương mặt này, dáng người này. Gào khóc, so với hoa sen trắng nhà cô cũng không có chỗ nào thua kém đâu. Vì vậy, ánh mắt Tô Khả càng phát sáng, giống như tia X - quang, quét trai đẹp mới này từ trong ra ngoài đến mấy lần.
Doãn Nhạc Phong thấy vẻ mặt sắc nữ của Tô Khả, trong lòng liền cảm thấy khó chịu, không nhịn được đẩy Tô Khả một cái, "Không phải cô theo đuổi tôi sao? Nhìn anh ta làm gì? Trong lòng anh ta có người rồi. Hơn nữa, anh ta là một con sói phúc hắc, cực kỳ hung ác, chỉ bằng đạo hạnh ngu ngốc của cô, nếu chọc tới anh ta, chết như thế nào cũng không biết, nhanh thu hồi suy nghĩ đó lại cho tôi."
Tô Khả giật mình, hai tay ôm lấy đầu bị hắn gõ, lại nhìn vẻ mặt Tô Cẩm Niên trong nháy mắt trở nên khinh thường, trong lòng kêu rên: Xong rồi, hoa sen trắng nhà cô hiểu lầm rồi.
Tô Khả vội vàng xua tay giải thích với Tô Cẩm Niên, "Huấn luyện viên, em không có suy nghĩ bậy bạ, tấm lòng và thân thể của em vĩnh viễn đều thuộc về anh thôi! Anh phải có lòng tin với em!"
"Phốc --" Đàm Thụ phun toàn bộ sữa đậu nành ra.
"Tô, Khả!"
"Tô Khả!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.