Chương 131: Jayson kỳ lạ
Minh Lam Phong
30/07/2015
Thời tiết vô cùng tốt, ngàn dặm không có bóng mây.
Lúc Tô Khả ra cửa, mí mắt phải giật mấy cái.
Đúng như vậy, ở một con đường mòn không xa tiểu khu của Tô Khả, Tô Khả nhìn thấy một người nằm trên đất. Tô Khả nhìn từ xa lại thì hình như tuổi người đó không nhỏ, ngược lại ăn mặc dơ dáy, giống như là kẻ lang thang.
Vốn là Tô Khả không muốn trông nom người đó, dù sao kẻ lang thang ở thành phố B thật ra là rất nhiều. Nhưng Tô Khả đi chưa được mấy bước thì liền nghe một tiếng rên rỉ đau đớn.
Mặc dù Tô Khả không phải là người có tình thương gì, nhưng còn chưa đến mức có người đi đường nằm trên đất phát ra âm thanh đau đớn mà cô có thể làm như không thấy được.
Do đạo đức nên Tô Khả đi lên trước, định tìm hiểu ngọn ngành. Kết quả là không nhìn thì không biết, vừa nhìn là giật mình. Người nằm trên đất không ngừng rên rỉ không phải là đại bác sĩ Jayson Hough biến mất mấy tháng, rất nhiều cảnh sát không ngừng tìm sao!
Tô Khả khiếp sợ không thôi, lại nhìn kỹ Jayson Hough, lúc này Jayson Hough mặc một bộ đồ dài màu xám xám tro, đúng như bộ đồ ông mặc trước khi mất tích. Quần áo đã tả tơi, vô số lỗ bị ma sát nên rách, hơn nữa còn dơ bẩn không chịu nổi, giày của ông cũng bị cọ sát đến hư da, mặc dù không đến nỗi lộ ra đầu ngón chân nhưng mà không hề dễ coi.
Tóc muối tiêu của ông đã hơi dài ra, trên mặt cũng hiện đầy râu. Người ngoại quốc vốn là có xương gò má cao, hốc mắt sâu, lúc này bởi vì gầy mà nhìn càng thêm đáng sợ.
Không biết Jayson Hough là xảy ra chuyện gì mà lúc này không ngừng ôm lấy bụng co lại, trên trán hiện đầy mồ hôi, một giọt lại một giọt không ngừng chảy xuống. Người vốn là xanh xao vàng vọt rồi mà lại còn như vậy, người nào không biết còn tưởng rằng đang diễn phim ma.
Tô Khả không kịp nghĩ nhiều, quyết định thật nhanh là gọi điện thoại cho Tô Cẩm Niên.
Tô Cẩm Niên ở đơn vị nên lúc này tắt máy, tự nhiên là Tô Khả không thể gọi được, đang lúc muốn gọi điện thoại cho những người khác thì đột nhiên Jayson Hough mở mắt ra.
Jayson Hough nhìn chằm chằm Tô Khả hồi lâu thì mới nhận ra người đó là Tô Khả, thấy trên tay cô cầm điện thoại thì Jayson Hough lập tức đứng dậy, kêu lên với Tô Khả, "Đừng gọi điện thoại, đừng gọi điện thoại!"
Mặc dù tiếng Anh của Tô Khả không nhiều nhưng câu tiếng Anh ‘đừng gọi điện thoại’ thì vẫn có thể nghe rõ, lập tức không hiểu nên dùng tiển anh không lưu loát trả lời ông, "Jayson tiên sinh, ông làm sao vậy?"
Jayson Hough đùng đùng nói một trận, Tô Khả như Lăng Đầu Thanh, nửa câu nghe cung không hiểu, cứ hỏi "pardon?" Vì vậy, Jayson Hough lại líu ríu một đống câu. (Lăng Đầu Thanh chỉ người không có trí tuệ)
Tô Khả rơi nước mắt đầy mặt: cô thật là nghe không hiểu, nghe không hiểu mà, quả nhiên điểu ngữ chính là điểu ngữ, chỉ có anh tám mới có thể trao đổi cùng ông. (không biết câu này nói gì nữa)
Bởi vì Jayson Hough dùng sức nói chuyện với Tô Khả nên gần như không còn hơi sức, ngừng nói, thở hổn hển ở bên kia.
Tô Khả tiến lên đỡ ông.
Jayson Hough cảm thấy hơi sức mất đi tạm thời trở lại nên ổn định tinh thần rồi nói với Tô Khả: "Đừng gọi điện thoại, đừng gọi điện thoại."
Lần này Tô Khả nghe hiểu, trong lòng không hiểu tại sao ông dùng mọi cách nói với cô là đừng gọi điện thoại, nhưng vẫn làm theo, "Tại sao vậy chứ? Thân thể của ông hỏng bét như thế mà tại sao không để tôi gọi điện thoại cho bác sĩ?"
Jayson Hough cau mày, liên tục khoát tay với Tô Khả, "Tôi không sao, không cần bác sĩ, đừng gọi điện thoại."
Mặc dù nghi ngờ hành động của Jayson Hough nhưng Tô Khả vẫn gật đầu, "Chỉ là sao Jayson tiên sinh nằm ở đây, hơn nữa nhìn sơ qua thì cơ thể rất không thoải mái vậy?"
Jayson Hough nói: "Tôi không sao, cũng bởi vì đói bụng nên mới có thể lên cơn như vậy."
Tô Khả gật đầu, hết sức không hiểu hành động của Jayson Hough .
Nhìn ông nói chuyện thoải mái, không giống như người bệnh tâm thần. Nhưng ông biết rõ nhiều cảnh sát đang tìm ông, thế nhưng ông cũng không báo cho người của cảnh sát biết ông không có mất tích, hễ làm kẻ lang
thang, thà đói nằm trên đất mồ hôi lạnh đầm đìa, thậm chí còn không muốn để người ta phát hiện tung tích của ông…
Mọi hành động của Jayson Hough rốt cuộc là điều gì? Tô Khả thở dài, sau đó dẫn Jayson Hough về nhà cô.
Đại khái là Jayson Hough thật sự quá đói nên lúc đi ngang qua cửa hàng thức ăn sáng thì đầu mũi to đỏ lựng không khỏi hừ hừ hai tiếng, hơn nữa, hai chân làm hư bị đóng đinh trên mặt đất, bất động …
Đồng thời Tô Khả như bị sấm sét ùn ùn tới, đi tới cửa hàng thức ăn sáng để mua mấy bánh bao lớn đưa cho Jayson Hough.
Bánh bao thịt nóng hổi, mùi thơm bốn phía, lúc Jayson Hough cầm tới thì hai tay cầm dô, mở miệng ta cắn vào, ăn như hổ đói, hoàn toàn không có bộ dạng của lần đầu gặp gỡ. lịch sự ăn cơm.
Tô Khả ở bên cạnh lúng túng không thôi, đúng lúc đó, Thẩm Đường gọi điện thoại tới.
Trong nháy mắt Jayson Hough ngưng cắn bánh bao, đưa ánh mắt nhìn Tô Khả, vẻ mặt đề phòng, “Cô đừng nghe điện thoại!”
Tô Khả dùng tiếng Anh gằn từng chữ một nói: “Bạn của tôi, là một cô gái, không biết ông đâu. Chúng tôi hẹn cần đi ra ngoài gặp mặt, hiểu không?”
Jayson Hough sửng sốt.
Điện thoại trong tay Tô Khả vẫn còn đang rung, trên màn hình hiện lên tên là Thẩm Đường. Cũng không trách Tô Khả không nói thật với Jayson Hough, dù sao hành động của Jayson Hough đúng là kỳ quặc.
“Alô, Lộ Lộ” Tô Khả không muốn gọi “Thẩm Đường”, nguyên nhân là khẳng định người nước ngoài này biết tên Thẩm Đường (Đường = Lộ trong tiếng Trung)
Đầu Thẩm Đường ở bên kia đầy vạch đen, “Tô Khả, em gọi anh là gì đấy.”
“Mình nói với cậu này, suốt ngày cậu lo lắng cho ông già mất tích…”
Jayson Hough đã đến gần Tô Khả, mắt Tô khả liếc thây rõ ràng ông cố tình muốn nghe. Cảm thấy ác cảm nên nói thật nhanh với Thẩm Đường, “Ở nhà em, anh mau tới đây, thật không giải thích được với ông ấy, không cho em gọi điện thoại, không cho em báo cảnh sát. Cúp máy, bái bai.”
Không để cho Thẩm Đường cho Tô Khả bất kỳ phản ứng nào thì Tô Khả đã cúp điện thoại, Jayson Hough cũng không nghe Tô Khả nói gì, ánh mắt càng trở nên nghi ngờ.
Tô Khả nói với Jayson Hough: “ Jayson tiên sinh, bây giờ ông lên nhà tôi chờ một lát đi.”
Jayson Hough gật đầu, sau đó tiếp tục ắn bánh bao, cả khoé miệng dính đầy dầu bánh bao, dưới ánh mặt trời ohát sáng bóng loáng nên càng lộ ra vẻ dơ bẩn ……
*
Phía bên kia, sau khi Thẩm Dương nhận được điện thoại của Tô Khả thì suy nghĩ hồi lâu mới phản ứng được ông già trong miệng Tô Khả là Jayson Hough, chậm chạp phản ứng kịp lúc này Jayson Hough ở trong nhà Tô Khả. Nghe Tô Khả nói hình như lại ó gì đó không đúng, bình thường gọi anh là Thẩm Đường, hôm nay gọi anh là “Lộ Lộ”, hơn nữa cô cũng không phải là người không lễ phép mà lại kêu Jayson Hough vì ông già…
Nghi ngờ trong lòng chồng chất, anh nghĩ Jayson Hough bị một người đàn ông tên là Lữ Lương bắt đi, cuối cùng tự mất tích, hơn nữa Jayson Hough đã từng nhờ anh nói với Tô Cẩm Niên phải cẩn thận…
Lòng Thẩm Đường lập tức xoắn lại, vì vậy lập tức gọi điện thoại cho người của Lục cảnh sát, sau đó định gọi điện thoại cho Tô Cẩm Niên, kết quả điện thoại di động của Tô Cẩm Niên tắt máy. Không còn cách nào nên gọi cho Trịnh Diệu Đông, để anh ấy đến nhà Tô Cẩm Niên xem mọi chuyện một chút.
Mà anh để trợ lý đặt vé máy bay trở về thành phố B thật tốt, định đi suốt đêm trở về thành phố B.
*
Sau khi Tô Khả dẫn Jayson Hough về nhà mình thì cho Jayson Hough một ít nước trà và bánh ngọt, bởi vì toàn bộ ba bánh bao cô mới vừa mua cho Jayson Hough đã bị ăn sạch….
Jayson Hough thấy Tô Khả bưng ít điểm tâm lên nữa thì nói cảm ơn với Tô khả rồi liền bắt đầu ăn. Từng miếng từng miếng….
Tô Khả nội lưu đầy mặt: đói như vậy sao?
Không phải là Tô Khả keo kiệt ông ăn mấy thứ này mà thật sự không nghĩ ra là sao mấy tháng không gặ Jayson Hough, bây giờ đã thay đổi thành bộ dạng này.
Nước trà, bánh ngọt đều ăn hơn phân nửa thì Jayson Hough mới ngừng hành động ăn lại, sau đó nói với Tô Khả nói: “Cám ơn, cám ơn, rất lâu rồi không có ăn no như vậy.”
Tô Khả gật đầu, liền hỏi Jayson Hough, “Jayson tiên sinh, tôi nhớ cũng rất nhiều người đang tìm ông … tại sao ông không xuất hiện, còn để bản thân thành bộ dạng này?”
Jayson Hough sững sờ, sau đó cười ha hả với Tô Khả “Tôi lớn tuổi rồi, quên mất, quên mất.”
Vẻ mặt ông giống như không muốn nói, ngược lại càng giấu đầu hở đuôi, Tô Khả không khỏi nheo mắt lại, “Jáyon tiên sinh, ông ở đây suy nghĩ thật kỹ đi, tại sao ông lại biến thành bộ dạng bây giờ?”
Dù quên mất người khác thì thế nào cũng sẽ không không biết tại sao ông lại biến thành bộ dạng trước mắt.
Vẻ mặt Jayson Hough trầm xuống, “Xin lỗi, tôi **, tôi không muốn nói.”
Tô Khả gật đầu, nói một câu “OK”, đúng lúc đó thì chuông cửa bên ngoài vang lên.
Jayson Hough cảnh giác liếc nhìn Tô Khả, cũng nghi ngờ.
Jayson Hough thấy vẻ mặt Tô Khả cũng không rõ thì vốn còn đề phòng rất dữ cũng thoáng để xuống, nói với Tô Khả: “Tôi đi vệ sinh một chút.”
Trong lúc đó thì Tô Khả cau mày chạy tới cửa để mở cửa, thì ra là Trịnh Diệu Đông đã tới.
Tô Khả vỗ ngực một cái, “Anh tới vừa đúng lúc.”
Trịnh Diệu Đông nhíu mày, “Sao thế?”
“Em cảm thấy được Jayson Hough là lạ”. Về phần lạ chỗ nào thì Tô Khả thật sự không nói được.
Trịnh Diệu Đông nhíu mày, “Anh xem trước đã.”
Hai người vào nhà.
“Ông ấy ở đâu?”
“Nhà vệ sinh”.
Trịnh Diệu Đông gật đầu, nhưng hai người cũng chờ nửa tiếng mà không thấy Jayson Hough ra ngoài, Tô Khả không khỏi nghi ngờ. Trịnh Diệu Đông cũng nghi ngờ.
“Anh đi xem một chút.” Trịnh Diệu Đông nói xong, liền đi tới nhà vệ sinh, sau đó gõ cửa, không ngừng gõ cửa mà cũng không nghe thấy tiếng động.
Trong lúc Trịnh Diệu Đông nghi ngờ thì lấy tay xoay chuôi cửa, lại có thể chuyển động. Nhíu mày rồi nói một câu, “Jayson tiên sinh, tôi vào đấy.”
Khi đang nói chuyện thhì cửa đã mở, nhà vệ sinh cũng không có một bóng người.
Trịnh Diệu Đông không khỏi biến sắc, “Jayson tiên sinh?”
Tô khả cũng lập tức tiến lên, khi thấy nhà vệ sinh không có một bóng người thì Tô Khả chớp mắt mấy cái, có cảm giác há hốc mồm. Lúc này cửa sổ thủy tinh trong nhà vệ sinh bị mở ra, gió đang vù vù thổi vào trong ……
Tô Khả không biết nên nói gì, “Em đã nói rồi, chưa làm xong phòng trộm, thực bực bội.”
Vẻ mặt Trịnh Diệu Đông cũng không biết nói gì.
Tô Khả lại nói, “Anh nói xem trong đầu người nước ngoại chứa cái gì vậy?”
“Tương hồ.” Trịnh Diệu Đông trả lời.
Tô Khả gật đầu một cái, “Đói đến cả người cũng không dậy nổi, em cũng nói với ông ta là có rất nhiều người đang tìm ông ta, ông ta còn đi nữa, thiệt tình là …… Chẳng lã nghề lang thang rất tốt sao? ”
Trịnh Diệu Đông ngổn ngang trong gió: “Em có thể đi thử một chút.”
Tô Khả gật đầu, “Em sẽ lừa luôn chị Hàm.”
“Em dám!”
Hai người nói tới nói lui, nhưng vẫn lập tức ra khỏi nhà, định đi tìm Jayson Hough rồi.
Lúc Tô Khả ra cửa, mí mắt phải giật mấy cái.
Đúng như vậy, ở một con đường mòn không xa tiểu khu của Tô Khả, Tô Khả nhìn thấy một người nằm trên đất. Tô Khả nhìn từ xa lại thì hình như tuổi người đó không nhỏ, ngược lại ăn mặc dơ dáy, giống như là kẻ lang thang.
Vốn là Tô Khả không muốn trông nom người đó, dù sao kẻ lang thang ở thành phố B thật ra là rất nhiều. Nhưng Tô Khả đi chưa được mấy bước thì liền nghe một tiếng rên rỉ đau đớn.
Mặc dù Tô Khả không phải là người có tình thương gì, nhưng còn chưa đến mức có người đi đường nằm trên đất phát ra âm thanh đau đớn mà cô có thể làm như không thấy được.
Do đạo đức nên Tô Khả đi lên trước, định tìm hiểu ngọn ngành. Kết quả là không nhìn thì không biết, vừa nhìn là giật mình. Người nằm trên đất không ngừng rên rỉ không phải là đại bác sĩ Jayson Hough biến mất mấy tháng, rất nhiều cảnh sát không ngừng tìm sao!
Tô Khả khiếp sợ không thôi, lại nhìn kỹ Jayson Hough, lúc này Jayson Hough mặc một bộ đồ dài màu xám xám tro, đúng như bộ đồ ông mặc trước khi mất tích. Quần áo đã tả tơi, vô số lỗ bị ma sát nên rách, hơn nữa còn dơ bẩn không chịu nổi, giày của ông cũng bị cọ sát đến hư da, mặc dù không đến nỗi lộ ra đầu ngón chân nhưng mà không hề dễ coi.
Tóc muối tiêu của ông đã hơi dài ra, trên mặt cũng hiện đầy râu. Người ngoại quốc vốn là có xương gò má cao, hốc mắt sâu, lúc này bởi vì gầy mà nhìn càng thêm đáng sợ.
Không biết Jayson Hough là xảy ra chuyện gì mà lúc này không ngừng ôm lấy bụng co lại, trên trán hiện đầy mồ hôi, một giọt lại một giọt không ngừng chảy xuống. Người vốn là xanh xao vàng vọt rồi mà lại còn như vậy, người nào không biết còn tưởng rằng đang diễn phim ma.
Tô Khả không kịp nghĩ nhiều, quyết định thật nhanh là gọi điện thoại cho Tô Cẩm Niên.
Tô Cẩm Niên ở đơn vị nên lúc này tắt máy, tự nhiên là Tô Khả không thể gọi được, đang lúc muốn gọi điện thoại cho những người khác thì đột nhiên Jayson Hough mở mắt ra.
Jayson Hough nhìn chằm chằm Tô Khả hồi lâu thì mới nhận ra người đó là Tô Khả, thấy trên tay cô cầm điện thoại thì Jayson Hough lập tức đứng dậy, kêu lên với Tô Khả, "Đừng gọi điện thoại, đừng gọi điện thoại!"
Mặc dù tiếng Anh của Tô Khả không nhiều nhưng câu tiếng Anh ‘đừng gọi điện thoại’ thì vẫn có thể nghe rõ, lập tức không hiểu nên dùng tiển anh không lưu loát trả lời ông, "Jayson tiên sinh, ông làm sao vậy?"
Jayson Hough đùng đùng nói một trận, Tô Khả như Lăng Đầu Thanh, nửa câu nghe cung không hiểu, cứ hỏi "pardon?" Vì vậy, Jayson Hough lại líu ríu một đống câu. (Lăng Đầu Thanh chỉ người không có trí tuệ)
Tô Khả rơi nước mắt đầy mặt: cô thật là nghe không hiểu, nghe không hiểu mà, quả nhiên điểu ngữ chính là điểu ngữ, chỉ có anh tám mới có thể trao đổi cùng ông. (không biết câu này nói gì nữa)
Bởi vì Jayson Hough dùng sức nói chuyện với Tô Khả nên gần như không còn hơi sức, ngừng nói, thở hổn hển ở bên kia.
Tô Khả tiến lên đỡ ông.
Jayson Hough cảm thấy hơi sức mất đi tạm thời trở lại nên ổn định tinh thần rồi nói với Tô Khả: "Đừng gọi điện thoại, đừng gọi điện thoại."
Lần này Tô Khả nghe hiểu, trong lòng không hiểu tại sao ông dùng mọi cách nói với cô là đừng gọi điện thoại, nhưng vẫn làm theo, "Tại sao vậy chứ? Thân thể của ông hỏng bét như thế mà tại sao không để tôi gọi điện thoại cho bác sĩ?"
Jayson Hough cau mày, liên tục khoát tay với Tô Khả, "Tôi không sao, không cần bác sĩ, đừng gọi điện thoại."
Mặc dù nghi ngờ hành động của Jayson Hough nhưng Tô Khả vẫn gật đầu, "Chỉ là sao Jayson tiên sinh nằm ở đây, hơn nữa nhìn sơ qua thì cơ thể rất không thoải mái vậy?"
Jayson Hough nói: "Tôi không sao, cũng bởi vì đói bụng nên mới có thể lên cơn như vậy."
Tô Khả gật đầu, hết sức không hiểu hành động của Jayson Hough .
Nhìn ông nói chuyện thoải mái, không giống như người bệnh tâm thần. Nhưng ông biết rõ nhiều cảnh sát đang tìm ông, thế nhưng ông cũng không báo cho người của cảnh sát biết ông không có mất tích, hễ làm kẻ lang
thang, thà đói nằm trên đất mồ hôi lạnh đầm đìa, thậm chí còn không muốn để người ta phát hiện tung tích của ông…
Mọi hành động của Jayson Hough rốt cuộc là điều gì? Tô Khả thở dài, sau đó dẫn Jayson Hough về nhà cô.
Đại khái là Jayson Hough thật sự quá đói nên lúc đi ngang qua cửa hàng thức ăn sáng thì đầu mũi to đỏ lựng không khỏi hừ hừ hai tiếng, hơn nữa, hai chân làm hư bị đóng đinh trên mặt đất, bất động …
Đồng thời Tô Khả như bị sấm sét ùn ùn tới, đi tới cửa hàng thức ăn sáng để mua mấy bánh bao lớn đưa cho Jayson Hough.
Bánh bao thịt nóng hổi, mùi thơm bốn phía, lúc Jayson Hough cầm tới thì hai tay cầm dô, mở miệng ta cắn vào, ăn như hổ đói, hoàn toàn không có bộ dạng của lần đầu gặp gỡ. lịch sự ăn cơm.
Tô Khả ở bên cạnh lúng túng không thôi, đúng lúc đó, Thẩm Đường gọi điện thoại tới.
Trong nháy mắt Jayson Hough ngưng cắn bánh bao, đưa ánh mắt nhìn Tô Khả, vẻ mặt đề phòng, “Cô đừng nghe điện thoại!”
Tô Khả dùng tiếng Anh gằn từng chữ một nói: “Bạn của tôi, là một cô gái, không biết ông đâu. Chúng tôi hẹn cần đi ra ngoài gặp mặt, hiểu không?”
Jayson Hough sửng sốt.
Điện thoại trong tay Tô Khả vẫn còn đang rung, trên màn hình hiện lên tên là Thẩm Đường. Cũng không trách Tô Khả không nói thật với Jayson Hough, dù sao hành động của Jayson Hough đúng là kỳ quặc.
“Alô, Lộ Lộ” Tô Khả không muốn gọi “Thẩm Đường”, nguyên nhân là khẳng định người nước ngoài này biết tên Thẩm Đường (Đường = Lộ trong tiếng Trung)
Đầu Thẩm Đường ở bên kia đầy vạch đen, “Tô Khả, em gọi anh là gì đấy.”
“Mình nói với cậu này, suốt ngày cậu lo lắng cho ông già mất tích…”
Jayson Hough đã đến gần Tô Khả, mắt Tô khả liếc thây rõ ràng ông cố tình muốn nghe. Cảm thấy ác cảm nên nói thật nhanh với Thẩm Đường, “Ở nhà em, anh mau tới đây, thật không giải thích được với ông ấy, không cho em gọi điện thoại, không cho em báo cảnh sát. Cúp máy, bái bai.”
Không để cho Thẩm Đường cho Tô Khả bất kỳ phản ứng nào thì Tô Khả đã cúp điện thoại, Jayson Hough cũng không nghe Tô Khả nói gì, ánh mắt càng trở nên nghi ngờ.
Tô Khả nói với Jayson Hough: “ Jayson tiên sinh, bây giờ ông lên nhà tôi chờ một lát đi.”
Jayson Hough gật đầu, sau đó tiếp tục ắn bánh bao, cả khoé miệng dính đầy dầu bánh bao, dưới ánh mặt trời ohát sáng bóng loáng nên càng lộ ra vẻ dơ bẩn ……
*
Phía bên kia, sau khi Thẩm Dương nhận được điện thoại của Tô Khả thì suy nghĩ hồi lâu mới phản ứng được ông già trong miệng Tô Khả là Jayson Hough, chậm chạp phản ứng kịp lúc này Jayson Hough ở trong nhà Tô Khả. Nghe Tô Khả nói hình như lại ó gì đó không đúng, bình thường gọi anh là Thẩm Đường, hôm nay gọi anh là “Lộ Lộ”, hơn nữa cô cũng không phải là người không lễ phép mà lại kêu Jayson Hough vì ông già…
Nghi ngờ trong lòng chồng chất, anh nghĩ Jayson Hough bị một người đàn ông tên là Lữ Lương bắt đi, cuối cùng tự mất tích, hơn nữa Jayson Hough đã từng nhờ anh nói với Tô Cẩm Niên phải cẩn thận…
Lòng Thẩm Đường lập tức xoắn lại, vì vậy lập tức gọi điện thoại cho người của Lục cảnh sát, sau đó định gọi điện thoại cho Tô Cẩm Niên, kết quả điện thoại di động của Tô Cẩm Niên tắt máy. Không còn cách nào nên gọi cho Trịnh Diệu Đông, để anh ấy đến nhà Tô Cẩm Niên xem mọi chuyện một chút.
Mà anh để trợ lý đặt vé máy bay trở về thành phố B thật tốt, định đi suốt đêm trở về thành phố B.
*
Sau khi Tô Khả dẫn Jayson Hough về nhà mình thì cho Jayson Hough một ít nước trà và bánh ngọt, bởi vì toàn bộ ba bánh bao cô mới vừa mua cho Jayson Hough đã bị ăn sạch….
Jayson Hough thấy Tô Khả bưng ít điểm tâm lên nữa thì nói cảm ơn với Tô khả rồi liền bắt đầu ăn. Từng miếng từng miếng….
Tô Khả nội lưu đầy mặt: đói như vậy sao?
Không phải là Tô Khả keo kiệt ông ăn mấy thứ này mà thật sự không nghĩ ra là sao mấy tháng không gặ Jayson Hough, bây giờ đã thay đổi thành bộ dạng này.
Nước trà, bánh ngọt đều ăn hơn phân nửa thì Jayson Hough mới ngừng hành động ăn lại, sau đó nói với Tô Khả nói: “Cám ơn, cám ơn, rất lâu rồi không có ăn no như vậy.”
Tô Khả gật đầu, liền hỏi Jayson Hough, “Jayson tiên sinh, tôi nhớ cũng rất nhiều người đang tìm ông … tại sao ông không xuất hiện, còn để bản thân thành bộ dạng này?”
Jayson Hough sững sờ, sau đó cười ha hả với Tô Khả “Tôi lớn tuổi rồi, quên mất, quên mất.”
Vẻ mặt ông giống như không muốn nói, ngược lại càng giấu đầu hở đuôi, Tô Khả không khỏi nheo mắt lại, “Jáyon tiên sinh, ông ở đây suy nghĩ thật kỹ đi, tại sao ông lại biến thành bộ dạng bây giờ?”
Dù quên mất người khác thì thế nào cũng sẽ không không biết tại sao ông lại biến thành bộ dạng trước mắt.
Vẻ mặt Jayson Hough trầm xuống, “Xin lỗi, tôi **, tôi không muốn nói.”
Tô Khả gật đầu, nói một câu “OK”, đúng lúc đó thì chuông cửa bên ngoài vang lên.
Jayson Hough cảnh giác liếc nhìn Tô Khả, cũng nghi ngờ.
Jayson Hough thấy vẻ mặt Tô Khả cũng không rõ thì vốn còn đề phòng rất dữ cũng thoáng để xuống, nói với Tô Khả: “Tôi đi vệ sinh một chút.”
Trong lúc đó thì Tô Khả cau mày chạy tới cửa để mở cửa, thì ra là Trịnh Diệu Đông đã tới.
Tô Khả vỗ ngực một cái, “Anh tới vừa đúng lúc.”
Trịnh Diệu Đông nhíu mày, “Sao thế?”
“Em cảm thấy được Jayson Hough là lạ”. Về phần lạ chỗ nào thì Tô Khả thật sự không nói được.
Trịnh Diệu Đông nhíu mày, “Anh xem trước đã.”
Hai người vào nhà.
“Ông ấy ở đâu?”
“Nhà vệ sinh”.
Trịnh Diệu Đông gật đầu, nhưng hai người cũng chờ nửa tiếng mà không thấy Jayson Hough ra ngoài, Tô Khả không khỏi nghi ngờ. Trịnh Diệu Đông cũng nghi ngờ.
“Anh đi xem một chút.” Trịnh Diệu Đông nói xong, liền đi tới nhà vệ sinh, sau đó gõ cửa, không ngừng gõ cửa mà cũng không nghe thấy tiếng động.
Trong lúc Trịnh Diệu Đông nghi ngờ thì lấy tay xoay chuôi cửa, lại có thể chuyển động. Nhíu mày rồi nói một câu, “Jayson tiên sinh, tôi vào đấy.”
Khi đang nói chuyện thhì cửa đã mở, nhà vệ sinh cũng không có một bóng người.
Trịnh Diệu Đông không khỏi biến sắc, “Jayson tiên sinh?”
Tô khả cũng lập tức tiến lên, khi thấy nhà vệ sinh không có một bóng người thì Tô Khả chớp mắt mấy cái, có cảm giác há hốc mồm. Lúc này cửa sổ thủy tinh trong nhà vệ sinh bị mở ra, gió đang vù vù thổi vào trong ……
Tô Khả không biết nên nói gì, “Em đã nói rồi, chưa làm xong phòng trộm, thực bực bội.”
Vẻ mặt Trịnh Diệu Đông cũng không biết nói gì.
Tô Khả lại nói, “Anh nói xem trong đầu người nước ngoại chứa cái gì vậy?”
“Tương hồ.” Trịnh Diệu Đông trả lời.
Tô Khả gật đầu một cái, “Đói đến cả người cũng không dậy nổi, em cũng nói với ông ta là có rất nhiều người đang tìm ông ta, ông ta còn đi nữa, thiệt tình là …… Chẳng lã nghề lang thang rất tốt sao? ”
Trịnh Diệu Đông ngổn ngang trong gió: “Em có thể đi thử một chút.”
Tô Khả gật đầu, “Em sẽ lừa luôn chị Hàm.”
“Em dám!”
Hai người nói tới nói lui, nhưng vẫn lập tức ra khỏi nhà, định đi tìm Jayson Hough rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.