Chương 125: Ngàn dặm không có bóng mây
Minh Lam Phong
25/07/2015
(một dặm = nửa ki lô mét)
Tô Cẩm Niên đến Cục Cảnh sát rồi trực tiếp tìm đến Cục trưởng Cục cảnh sát.
Cục trưởng Cục cảnh sát thấy Tô Cẩm Niên thì liền hỏi anh, "Có phát hiện được gì mới không?"
Lại nói, kết luận Phạm Kim Ngân chính trùm ma túy sau lưng, Tô Cẩm Niên chỉ nói cho Cục trưởng Cục cảnh sát. Sau khi Cục trưởng Cục cảnh sát biết được tin tức này thì gương mặt không thể tin.
Phạm Kim Ngân là trùm địa ốc của thành phố H, đồng thời cũng là Đại thiện nhân’ ham thích công việc từ thiện, không ngờ. . . . . .
Tô Cẩm Niên cũng nói với ông về nội gián trong đồn cảnh sát là Mông La Anh, lúc ấy Cục trưởng Cục cảnh sát vỗ bàn một cái, "Tôi biết ngay nhất định là cậu ta mà." Nói xong liền tức giận đùng đùng muốn bắt Mông La Anh lại, còn Tô Cẩm Niên ngăn cản ông lại, chính vì tổng cộng có ba nội gián.
Cục trưởng Cục cảnh sát tức đến xanh mét cả mặt mày, nói với Tô Cẩm Niên là khó trách ông cảm giác Mông La Anh là lạ, thì ra người này là nội gián. Đồng thời, ông cũng rất tức giận, Cục cảnh sát lại có ba tên nội gián!
Lúc đầu bọn họ có một huấn điều: tất cả đều lấy an nguy của quần chúng nhân dân là quan trọng nhất, tất cả lấy ích lợi quốc gia là quan trọng nhất. Thế nhưng đám người kia ném điều lệ này ra chỗ nào? (huấn điều là điều lệ khi tập huấn, học tập)
Sau khi biết được Mông La Anh là nội gián thì ông không nói một chút tin tức quan trọng nào cho Mông La Anh, hoặc là báo tin tức sai lầm cho Mông La Anh, nhưng vẫn không ngờ là kế hoạch hành động của họ bị người khác tiết lộ, thời gian Phạm Kim Ngân nhận hàng đổi thành mười hai giờ tối nay.
Suy nghĩ một chút thì ông lại tức giận.
Bây giờ Tô Cẩm Niên qua rồi, tất nhiên là ông sốt ruột hỏi, dù sao chuyện này liên quan đến vấn đề thăng chức của ông sau này.
Tô Cẩm Niên nói: "Nếu Phạm Kim Ngân là trùm ma túy, như vậy thì công ty địa ốc ngoài sáng rất có thể chính là để cho hắn dùng rửa tiền, chúng tôi không có gì phát hiện gì ở trợ lý của hắn, nhưng mà chúng ta có thể bắt đầu từ Bộ trưởng Bộ tài vụ."
Cục trưởng Cục cảnh sát vỗ tôiy một cái, "Cách hay đấy!"
Thật ra thì đây cũng không tính là cách hay, lúc bình thường, bọn họ cũng có thể nghĩ tới, nhưng bởi vì lần này có liên quan đến nội gián, dụ dỗ nên khiến cho bọn anh suy nghĩ đến những người khác, tự nhiên sẽ không ai nghĩ đến là Phạm Kim Ngân. Nếu như lần này không phải là Tô Cẩm Niên lấy được tin tức xác thực thì sợ là cả đời bọn họ đều che trong bóng tối đấy.
Cục trưởng Cục cảnh sát lại nói, "Tôi lập tức cử người đi điều tra."
Tô Cẩm Niên gật đầu.
"Bâu giờ chúng ta phải bắt Phạm Kim Ngân sao?"
Tô Cẩm Niên lắc đầu, "Lúc bắt phải có chứng cứ xác thật thì mới có thể làm cho hắn ngậm miệng không nói được gì."
Lúc Tô Cẩm Niên nói câu này thì chân mày vẫn nhíu chặt ư. Phạm Kim Ngân có thể sắp xếp tai mắt có quyền có địa vị lớn mạnh ở Cục thuế vụ cùng Cục Cảnh sát để làm lợi thì đủ chứng minh năng lực của hắn. Lại có thể suy đoán sau lưng của hắn còn có nhân vật quyền ngất trời.
Đây là khẳng định.
Cục trưởng Cục cảnh sát thấy Tô Cẩm Niên lộ ra nét mặt cũng không phải vô cùng lạc quan thì cũng lập tức trầm mặc, "Thật ra thì tôi cũng không phải rất ngu." Nhớ ngày đó ông là một cảnh sát nhân dân vô cùng bình thường bò đến vị trí như bây giờ, ngoại trừ vận may bên ngoài thì còn có đầu óc của ông.
Tô Cẩm Niên ngước mắt nhìn Cục trưởng Cục cảnh sát.
Ông nói, "Phạm Kim Ngân có thể xếp vào bên ta con cờ nằm vùng có quyền lớn như vậy, hơn nữa còn hai con cờ chưa biết thì có thể biết rằng, sau lưng của hắn có người khác. Tin rằng tên đó có quyền lớn hơn tôi nhiều. Tôi bây giờ, nếu thành công thì nhất định là tương lai tươi sáng, nếu không thành công thì sợ là tương lai chết như thế nào cũng không biết."
Ông cũng tin rằng, cho dù chứng cứ xác thật thì với quyền thế của Phạm Kim Ngân, sợ là giam giữ cỡ vài ngày là được người ta bảo lãnh ra rồi.
Tô Cẩm Niên không nói, trầm mặc nghĩ tới người phía sau Phạm Kim Ngân, rốt cuộc sẽ là ai?
"Lần này truy bắt trùm thuốc phiện, thật ra thì nói trắng ra là tôi cũng có lòng riêng. Mặc dù có thể vì dân trừ đi một mối hại lớn, nhưng nhiều hơn là tôi muốn bò lên trên, dựa vào chuyện bắt trùm ma túy vào lưới pháp luật, chắc chắn là sự nghiệp của tôi có thể nâng cao lên một bước. Ha ha, thật ra thì năm nay tôi bốn mươi hai tuổi rồi, tuổi đã không nhỏ nữa, nhưng tôi ngây người ở vị trí này cũng mười năm. Cậu nói đi, một người ngây người ở tại một cái vị trí mười năm thì có chút khó coi, ha ha."
"Sẽ không đâu."
"Người anh em Tô à, cám ơn cậu an ủi. Tuổi cậu còn trẻ, năng lực tài giỏi, tôi tin rằng sau này chắc chắn cậu ưu tú hơn so với vị tướng Tô và vị tướng Tần đấy." Cục trưởng Cục cảnh sát vỗ vỗ vai Tô Cẩm Niên, dùng giọng trưởng bối để nói.
Tô Cẩm Niên chỉ gật đầu một cái.
Cục trưởng Cục cảnh sát lại nói: "Lần này, tôi bất cứ giá nào, dù dính dáng đến một đám quan chức quyền thế ngất trời thế nào thì tôi cũng coi như là vì dân chờ lệnh. Nói không chừng một ngày nào đó, trong sách giáo khoa lịch sử liền xuất hiện tên của tôi bên trên, ha ha ha." Lần này truy bắt trùm thuốc phiện, vốn là lần đầu tiên.
". . . . . ."
"Haizz, đi thôi, chúng ta đi ra ngoài tiếp tục thảo luận bàn bạc." Hai người họ trò chuyện quá lâu ở bên trong thì nhất định nội gián bên ngoài sẽ hoài nghi.
Tô Cẩm Niên gật đầu.
Sau khi đi ra, Mông La Anh cùng một nữ cảnh sát đi về phía bên này. Mông La Anh nhìn thấy Tô Cẩm Niên, vẻ mặt lơ đãng quét qua Tô Cẩm Niên cùng Cục trưởng Cục cảnh sát, sau đó gật đầu với hai người một cái, "Cục trưởng, nhân viên đã đến đông đủ."
Cục trưởng Cục cảnh sát cười gật đầu, sau đó vỗ vỗ vai Mông La Anh, "Tiểu Mông à, mấy ngày nay tôi đều vội vàng chuyện của trùm ma túy, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ khác trong cục đã vất vả cho cậu rồi."
Sắc mặt Mông La Anh ‘sóng nước chẳng xao’, "Đây là chuyện thuộc trách nhiệm của tôi mà, cục trưởng." (sóng nước chẳng xao: không xao động, không biểu cảm)
Cục trưởng Cục Cảnh sát gật đầu, "Đi, tất cả mọi người đến phòng họp."
*
Tô Khả đang gọt táo cho Tiểu Bao Tử trong bệnh viện. Nghiêng đầu nhìn Doãn Lạc Phong và Tiểu Bao Tử đang ngồi bên kia trò chuyện.
Tô Khả không khỏi sờ sờ cằm, trong đầu suy nghĩ, sao Tiểu Bao Tử lại thích nói chuyện với Doãn Lạc Phong mà không để ý tới bố của bé chứ? Trước kia, lúc Tô Cẩm Niên không có bên cạnh cô, hình như cô không có ở trước mặt của Tiểu Bao Tử nói xấu Tô Cẩm Niên mà?
Nếu như Tiểu Bao Tử biết suy nghĩ của Tô Khả thì nhất định sẽ nói với Tô Khả, mẹ không cần nói, chú Thẩm Đường sẽ nói.
Phụ nữ có thai Doãn Lạc Hàm đi tới bên cạnh Tô Khả, nhìn Tô Khả ngẩn người, "Như thế nào, có phải nhìn em trai của chị cùng Tiểu Nhị Tô đặc biệt giống bố con hay không? Nếu không, em tái hôn đi?"
Tô Khả bị Doãn Lạc Hàm làm giật mình, "Đi đi, chị mau lập gia đình đi."
Doãn Lạc Hàm trừng Tô Khả một cái , "Bà đây thích độc thân."
"Xia xia, lời này của chị nói cho chính chị nghe đi, dù sao em cũng sẽ không tin."
Doãn Lạc Hàm nhìn Doãn Lạc Phong và Tiểu Bao Tử ấm áp với nhau ở bên kia, "Chỉ là lại nói, Tiểu Tô Tô thật sự có quan hệ tốt với Tiểu Phong Phong nhà chị đấy. Em xem đi, bình thường thì giữ yên lặng , kiêu ngạo chết người, y hệt đức hạnh của Tô Cẩm Niên, nhưng cùng Tiểu Phong Phong nhà chị trò chuyện giết thời gian, cũng thao thao bất tuyệt đấy. Ôi, em nói xem, tương lai hai người họ có thể hay không. . . . . ." Thân là hủ nữ thâm niên nên bỗng nhiên mắt Doãn Lạc Hàm sáng rực lên.
Trong nhay mắt, Tô Khả vỗ vai Doãn Lạc Hàm, "Em nói này, chị Hàm à, gần đây không phải chị bắt đầu gặm ‘dưa chuột’ đó à, sao còn suy nghĩ đến ‘cúc hoa’ của chị vậy!"
Tất nhiên Doãn Lạc Hàm nghe rõ ý của Tô Khả, mặt đỏ ửng, "Chị gặm ‘dưa chuột’ là chuyện của chị, về phần ‘cúc hoa’, chị vẫn yêu thích nghiên cứu nghiệp dư thôi."
Lại nói về Doãn Lạc Hàm, bởi vì do bố mẹ của cô, rất bi kịch, từ khoa hậu môn bị đưa đến khoa tim mạch. . . . . . Từ đó, cô chỉ có thể phất tay với các loại ‘cúc hoa’, vào khoa tim mạch làm bác sĩ thực tập, do Trịnh Diệu Đông dẫn dắt. . . . . .
Sau khi chính thức tuyên bố không muốn phát triển thì cả ngày đi theo sau mông Trịnh Diệu Đông, theo dõi ‘cúc hoa’ của anh, suốt ngày muốn tìm hiểu ngọn ngành. Một ngày nọ, cô cố ý say rượu, kết quả ‘trời xui quỷ khiến’ nên gặm ‘dưa chuột’ của anh. . . . . . Thậm chí sơ ý một chút đã trộm luôn mầm đậu của anh . . . . . .
Tô Khả nghe Doãn Lạc Hàm lớn tiếng nói như vậy thì cười thật to ra tiếng, "Ngưu bức quá."
Doãn Lạc Hàm trừng Tô Khả một cái, "Hai ta ‘tám lạng nửa cân’ thôi." Sau khi nói xong thì kéo Tô Khả đến một góc khuất, "Khả Khả, chị biết rõ những năm gần đây, em phải vô cùng ẩm ướt."
Tô Khả suy nghĩ một hồi, "Cũng không coi là vậy. Lúc em làm bác sĩ nam khoa thì nhìn thấy đều là ‘dưa méo táo nứt’ thôi."
"Xía xía, em không cần nói nhảm, nếu không phải dạng ‘dưa méo táo nứt’ thì khám bệnh nam khoa làm gì." Doãn Lạc Hàm liếc mắt, sau đó lại mắt nhảy dựng lên, cười xấu xa nhìn Tô Khả, "Chỉ là trong những ‘dưa méo táo nứt’ thì nhất định có siêu cấp ‘đại bác’, em nói với chị một chút đi. Em biết chị rồi đấy, ngoại trừ ‘cúc hoa’ thì chị cũng yêu ‘dưa chuột’."
Tô Khả nhịn không được chửi "mẹ nó" một tiếng, "Lấy ở đâu ra đại bác hạng nặng chứ, chị nghĩ quá đẹp rồi. Em làm bốn năm cũng không gặp qua mấy cây tốt. Căn bản không có phúc lợi gì, sắp làm em hộc máu rồi."
"Thật không có gì tốt sao?" Cô không tin, đất nước rộng lớn, một nửa là đàn ông mà lại không xuất hiện một cây tốt, chẳng phải là chuyện cười sao?
"Đúng rồi, cấp dưới của chồng em, bởi vì ngày đó huấn luyện sai sót nên bị ma sát, mài xướt da tới chỗ em chữa bệnh, cậu ấy không tệ."
Doãn Lạc Hàm cũng cười vô cùng phóng đãng, "Cậu ấy ở đâu, dẫn chị đi gặp cậu ấy đi."
Tô Khả xem thường nhìn Doãn Lạc Hàm, "Quả nhiên phụ nữ có thai đói khát mà, chẳng lẽ chồng chị không thỏa mãn chị sao?" Vừa nói như thế thì nét mặt Tô Khả phóng đãng lắm, "Chẳng lẽ chồng của chị thật sự là ‘que diêm nhỏ’ sao? Hắc hắc, không ngờ Trịnh Diệu Đông tự xưng là ‘công tử phong lưu’, trai tốt nhanh nhẹn, không ngờ. . . . . . Hắc hắc. . . . . ."
"Không phải đâu, thật ra thì chồng chị rất mạnh mẽ rất tốt được chưa, không cho phép em nói xấu anh ấy!" Mặt Doãn Lạc Hàm đỏ lên, nói.
"Hắc hắc hắc. . . . . ." Tô Khả đã sớm nghe không lọt tai nữa, chỉ lo YY, cởi hết Trịnh Diệu Đông, nhìn cơ bụng và vóc người cực bùng nổ, nhìn xuống là một cây diêm nhỏ đón gió run lẩy bẩy. . . . . .
Aiya, ông trời ơi, tha thứ cho sự tưởng tượng không có năng lực của cô.
"Mẹ kiếp!" Trịnh Diệu Đông đã sớm nghe không vô nên sắc mặt đen thui, tuôn ra một câu chửi bậy, hai người Doãn Lạc Hàm cùng Tô Khả bị sợ đến cả người run lên.
Mặt Trịnh Diệu Đông tối sầm, từng bước từng bước đi tới .
Doãn Lạc Hàm bỉ ổi cười gượng, giọng nói vô cùng lấy lòng, "Hắc, thật là đúng dịp, anh cũng ở đây sao."
Đầu Tô Khả đầy vạch đen, Doãn Lạc Hàm, khi nào thì chị trở nên ngốc nghếch như vậy, anh ấy đang chữa bệnh cho con trai cô ở đây, cũng không phải chị không biết, lại nói câu đáng đánh đòn như vậy.
Trịnh Diệu Đông đi tới trước mặt của Doãn Lạc Hàm, "Ừ, anh ‘que diêm nhỏ’ sao?"
Doãn Lạc Hàm lập tức chỉ một ngón tay vào Tô Khả, ‘có lý có tình’ nói, "Là em ấy nói, không liên quan tới em! Em bảo vệ anh mà! Anh tuyệt đối rất to rất mạnh mẽ! Xe tăng hạng nặng cũng không sánh nổi anh!"
Trịnh Diệu Đông nhìn cũng chưa nhìn Tô Khả, kéo tay Doãn Lạc Hàm, dò xuống phía dưới của anh, híp mắt, dùng giọng nói vô cùng hấp dẫn hỏi cô, "Anh không thỏa mãn được em, hửm? Cho nên em định YY đàn ông khác? Hả?"
Nhìn gương mặt Doãn Lạc Hàm xanh đỏ luân phiên thì Tô Khả không phúc hậu ‘cười trên nỗi đau của người khác’, "Chị Hàm, chị lừa em, mới nãy không phải chị nói như vậy. Chị nói anh ấy là ‘que diêm nhỏ’, vẫn là em phúc hậu hơn chút, nói anh là ‘nấm kim châm’."
Vẻ mặt Trịnh Diệu Đông đen thùi lùi: ". . . . . ." Nghiêng đầu nhìn chằm chằm Tô Khả.
Trái tim nhỏ Tô Khả run rẩy, hắc, chẳng lẽ bị cô đoán đúng, giẫm lên chỗ đau của anh? Oa ui, chuyện này thật à, thì ra người anh em của anh chính là bảy tấc sao.
Kết quả là, Tô Khả dùng ánh mắt đồng tình nhìn Trịnh Diệu Đông, bị anh trừng mắt lần nữa, cô liền dùng ánh mắt đồng tình nhìn Doãn Lạc Hàm.
Trịnh Diệu Đông cảm thấy khó chịu, nhất là nghe lời của Tô Khả cùng với nét mặt cô nhìn bây giờ.
Que diêm nhỏ? Nấm kim châm? Phúc hậu em gái các cô! Anh cứ để người ta xem thường như vậy sao?
Doãn Lạc Hàm sắp khóc rồi, ánh mắt sâu xa thổi tới Tô Khả, vẻ mặt khá ai oán.
Nếu như ánh mắt của cô có dao găm thì Tô Khả đã sớm bị cô lóc từng miếng thịt.
"Khả Khả, chị dẫn dắt em không tệ mà, có cuộn phim đẹp, có bản vẻ đẹp, toàn bộ đưa tới cho em hết rồi, gần đến giờ cuối cùng thì em lại hãm hại chị. . . . . ."
"Chị Hàm, chị biết em là người không thích nói dối mà." Vẻ mặt Tô Khả vô cùng vô tội, mắt to chớp chớp chớp, sau đó nhìn Trịnh Diệu Đông, "Anh Đông, anh biết đó, em không nói dối."
Chân mày Trịnh Diệu Đông giật giật: em gái em! Cô gái này nói láo không biết xấu hổ như ăn cơm vậy, nhưng mà nhìn Doãn Lạc Hàm thì anh cũng không có ý định vạch trần chút kỹ xảo của Tô Khả, chỉ nói với Doãn Lạc Hàm: "’Que diêm nhỏ’ sao, trở về để cho em nếm thử một chút, được không?"
Giọng nói nhẹ nhàng nâng cao lên, làm cho tất cả da gà của Tô Khả nổi lên, vội nói, "Anh Đông, chị Hàm đói bụng, anh nên cho chị ấy ăn thật no đi nhé, nếu không chị ấy lại muốn đến làm hư em. Nếu như bị Cẩm Niên của em biết thì em sẽ rất thảm. Bây giờ em chính là nguời phụ nữ đàng hoàng."
Chị Hàm đáng thương, đột nhiên hứng thú thứ hai bị ‘nấm kim châm’ làm hỏng, haizz, quá đáng thương. . . . . . Haizz, mặc dù cô nói như vậy nhưng trời mới biết ‘nấm kim châm’ làm thế nào cho cô ấy ăn no bụng.
Nghĩ xong, Tô Khả đồng tình nhìn bọn họ một cái, xám xịt trở về phòng bệnh của Tiểu Bao Tử.
Doãn Lạc Hàm nhìn Tô Khả không có nghĩa khí gấu chó gì thì trong lòng là tức lắm, nhìn lại sắc mặt sắt đen của Trịnh Diệu Đông, lấy lòng nói, "Thân ái, cười một cái cho em xem nào."
Nói xong, cô cũng muốn tự quỳ xuống, nói thế nào thì cô cũng là một nữ vương, trước mắt cũng sắp trở thành cô nô tì nhỏ rồi.
Trịnh Diệu Đông nhếch môi, cười như không cười, "Em nói đi, ‘que diêm nhỏ’ của anh muốn cho em ăn no thì phải cần bao nhiêu thời gian, hửm?"
"Hắc hắc. . . . . . ba phút là có thể được rồi."
Sắt mặt Trịnh Diệu Đông đen thui, thận trọng mím môi, chân mày không ngừng giật, từ trong kẽ răng bật ra mấy chữ, từng chữ cũng làm trong lòng Doãn Lạc Hàm run sợ: "Doãn, Lạc, Hàm!"
Lúc này, Doãn Lạc Hàm đã rơi nước mắt đầy mặt rồi. Lúc nãy khi cô nói xong thì cô lại muốn cho tự quỳ có được hay không. Thật ra thì cô muốn nói là, anh rất tốt to lớn và mạnh mẽ, chỉ cần một chút xíu thời gian là có thể cho cô ăn no. Nhưng. . . . . .
Cô muốn chém chết mình có được không!
"Phốc xì xì ——" Rốt cuộc một tiếng cười nén rật lâu truyền ra.
Doãn Lạc Hàm không khỏi ngẩng đầu lên nhìn người phát ra tiếng cười, thì ra là Thẩm Đường. Trong nháy mắt mặt của Doãn Lạc Hàm căng lên đỏ ửng.
Thẩm Đường, "‘Que củi nhỏ’, ba phút. . . . . . ha —— mình thật sự không phải cố ý muốn nghe đâu, là các người nói quá vang dội thôi."
Tâm Doãn Lạc Hàm muốn chém chết Thẩm Đường cũng có, đây không phải là anh thêm dầu vào lửa sao!
Mặt của Trịnh Diệu Đông càng đen hơn, cả khuôn mặt so sánh với Bao Công cũng hoàn toàn không có vấn đề, khác biệt duy nhất chính là Bao Công có một vầng trăng sáng, mi tâm của Trịnh Diệu Đông thì sạch bóng.
Thẩm Đường nhìn vợ chồng trẻ đã hoàn toàn thay đổi sắc mặt thì không khỏi cười ngượng, "Mình đi gặp Tô Tô, các người cứ tiếp tục." Trong lòng cười ha hả không thôi.
"Doãn Lạc Hàm!" Nếu không phải bây giờ cô vẫn là phụ nữ có thai thì anh sớm chém Doãn Lạc Hàm rồi.
"Thân ái. . . . . ."
Trịnh Diệu Đông trực tiếp bế ngang Doãn Lạc Hàm, "’Que diêm nhỏ’ sẽ cho em nếm thử ba phút!"
Trong lòng Doãn Lạc Hàm yên lặng rơi nước mắt, sau đó lớn tiếng la lên với cửa bên kia: "Tô Khả, em chờ đó cho chị!"
Tô Khả ở bên trong phòng nên tất nhiên nghe được âm thanh vùng vẫy giãy chết của Doãn Lạc Hàm, không nhịn được cả người run một cái, "cộc cộc" chạy đến cửa rồi lại thấy vạt áo dài rộng màu trắng của Trịnh Diệu Đông biến mất ở chỗ rẽ.
Tô Khả trở lại phòng, sau đó cắt vỡ quả táo ra, bưng đến bên cạnh Tiểu Bao Tử.
Doãn Lạc Phong nhìn Tô Khả, "Chị của anh đang làm gì thế?"
Tô Khả cười, "Làm chuyện nam nữ thích làm nhất."
Doãn Lạc Phong: ". . . . . . —_—"
Thẩm Đường: "Ờ, hưởng thụ khoái cảm ‘gậy diêm’ ba phút diêm gậy khoái."
Doãn Lạc Phong: ". . . . . . —_—"
Tiểu Bao Tử chớp mắt mấy cái, bộ dạng cục cưng tò mò: "Mẹ, cái gì gọi là khoái cảm ‘gậy diêm’ ba phút vậy?"
Tô Khả hoàn toàn đắm chìm trong tiếng "Mẹ" của Tiểu Bao Tử, hôn nhẹ lên trán Tiểu Bao Tử, "Oa ui, Tiểu Nhị Tô của mẹ, lúc gọi ‘mẹ’ rất đáng yêu."
Tiểu Bao Tử: ". . . . . . —_—"
Xoay đầu, Tiểu Bao Tử nhìn Doãn Lạc Phong.
Mặt Doãn Lạc Phong hơi đỏ lên, lúng túng nói, "Chính là đi bán diêm kiếm tiền."
Thẩm Đường dựa vào tường, cười xấu xa: "Hắc, Tiểu Phong Phong, không ngờ cậu cũng đọc truyện cổ tích ‘Cô bé bán diêm’ đấy."
Doãn Lạc Phong không nói gì, "Chẳng lẽ cậu không có đọc qua, cậu không có đọc qua sao cậu nói với mình."
Thẩm Đường sững sờ, chà, anh bị quấn vào luôn.
Tiểu Bao Tử vẫn không hiểu cái gì gọi là ‘cô bé bán diêm’. Tha thứ cho bé, mặc dù bé là một cậu bé lớn thông minh, nhưng bé chỉ biết một truyện cổ tích —— Cô bé lọ lem.
Nguyên do là lúc bé hai tuổi, vì Tô Khả muốn bồi dưỡng hơi thở văn nghệ cho con trai của cô nên bắt đầu kể chuyện cổ tích, nhưng sau lúc Tô Khả kể xong truyện cổ tích thì Tiểu Bao Tử nghiêm mặt nói, "Con không muốn nghe những truyện cổ tích, không hay một chút nào."
Từ đó về sau, Tô Khả chỉ có thể rơi nước mắt mua loại sách quân sự hoặc là loại truyện trinh thám hoặc là loại sách khoa học viễn tưởng hoặc truyện cổ tích cùng truyện tranh.
Kết quả là, Doãn Lạc Phong kể truyện cổ tích ‘Cô bé bán diêm’ với Tiểu Bao Tử, lúc này mới nói đến trung gian, tình tiết bên ngoài nói đến công chúa Bạch Tuyết, vân vân rồi lại tới nàng tiên cá. . . . . . (ed: anh Phong biết kể truyện nhỉ)
Chân mày Tô Khả ở bên cạnh giật giật.
Ngược lại Tiểu Bao Tử nghiêm trang nghe.
Thẩm Đường ở bên kia nén cười, một hồi lâu, từ nén cười đến cười thật to, ôm bụng cười lăn lộn, cười ra nước mắt.
"Tiểu Phong Phong, cậu quá tuyệt!"
Mặt Doãn Lạc Phong đỏ lên, "Có bản lĩnh thì cậu đến kể đi."
Thẩm Đường khoát tay, "Mình không phải người kể truyện cổ tích, nghe một chút là được rồi." Nhưng mà sau khi anh nghe xong thì ít nhất vẫn có thể nhớ tình tiết ra làm sao.
Doãn Lạc Phong ở giữa Tô Khả không biết nói gì cùng Thẩm Đường đang cười thật to, cuối cùng kể xong phiên bản ‘cô bé bán diêm’ mà đốt rất ăn khớp.
Tiểu Bao Tử chớp mắt mấy cái, "Xong rồi sao?"
Doãn Lạc Phong gật đầu một cái.
Tiểu Bao Tử nghiêm chỉnh nói, "Thế nhưng chú kỳ quái làm chuyện gì cùng với dì kỳ quái vậy?"
Mọi người: ". . . . . ."
Điện thoại của Tô Khả "tụt tụt" vang lên, là Lưu Hiểu Hiểu gọi tới. Lần trước chia tay, Tô Khả đã cho Lưu Hiểu Hiểu số di động của cô.
Tô Khả nhận điện thoại, Lưu Hiểu Hiểu hơi hốt hoảng nói với Tô Khả: " Tô Khả, khi nào thì cô rảnh, có thể ra ngoài một chuyến không."
Tô Khả nghĩ là nói không chừng Lưu Hiểu Hiểu lấy chứng cứ cô ta giữ tới cho cô, mà chuyện lại rất nghiêm trọng, hơn nữa việc này không nên chậm trễ nên liền nói, "Lúc nào tôi cũng rảnh."
Lưu Hiểu Hiểu nói: "Vậy tám giờ rưỡi sáng ngày mai, chúng ta vẫn gặp mặt ở quán cà phê ở trung tâm thành phố được không?"
"Ừ, được." Tất nhiên là Tô Khả đồng ý với Lưu Hiểu Hiểu.
*
Gần tối, Tô Cẩm Niên gọi điện thoại cho Tô Khả, Tô Khả nói với anh là Lưu Hiểu Hiểu muốn lấy chứng cứ tới cho cô.
Tô Cẩm Niên bên kia hiếm khi lộ ra nét mặt tươi cười.
Tô Khả dặn dò một câu, "Buổi tối mọi thứ cẩn thận."
Tô Cẩm Niên gật đầu, trò chuyện một vài chuyện khác, Tô Khả đưa điện thoại di động tới bên tai Tiểu Bao Tử, để cho Tiểu Bao Tử cùng Tô Cẩm Niên nói một chút.
Tiểu Bao Tử nói: "Bố, tôi chờ ông trở lại mua bánh trứng cho tôi ăn."
Tô Cẩm Niên còn thiếu nước mắt vui mừng quanh tròng thôi, "Ừ, được, Nhị Tô của bố."
Tiểu Bao Tử không được tự nhiên đỏ mặt, mắt to ươn ướt nước có chút thẹn thùng nhìn Tô Khả.
Tô Khả cười, điểm mũi nhỏ của con, cô nói tạm biệt cùng Tô Cẩm Niên rồi tắt máy.
Sập tối, ánh trăng nơi chân trời mọc lên, mí mắt Tô Khả không ngừng giật, trong lòng cảm giác rất kỳ lạ chỗ nào đó nhưng lại nghĩ không ra nguyên nhân.
*
Cục cảnh sát
Tám giờ tối, toàn cả chuẩn bị xuất phát.
Tô Cẩm Niên dẫn một nhóm cấp dưới, cũng có cảnh sát trong đó.
Một người trong đó dẫn Tô Cẩm Niên đến trước một chiếc xe được trang bị, nói với Tô Cẩm Niên: "Thượng tá Tô, đây là xe của các anh." Nói xong, cậu ta gật đầu rồi trở lại đội ngũ.
Tô Cẩm Niên nhìn người cảnh sát rời đi, ra lệnh cho thành viên trong đội của anh kiểm tra xem thiết bị của họ có được xử lý ổn thỏa hay không, anh thì lên xe kiểm tra một chút.
Ngay cả con của anh mà Phạm Kim Ngân cũng không bỏ qua, có lẽ muốn dốc hết sức lực muốn giết chết anh, hơn nữa ở Cục Cảnh sát có nội gián, ngày nhận hàng lại kiên quyết rút ngắn lại hai ngày, nhìn thế nào cũng lộ ra kỳ lạ.
Cho nên mọi việc cẩn thận đều trên hết, đây là do Tô Khả nói với anh.
Tô Cẩm Niên kiểm tra xe một lần, tuy nói anh không thích chơi xe, nhưng mà chính là từ mười sáu tuổi thì anh đã bắt đầu tiếp xúc với xe, chiếc lớn chiếc nhỏ, mọi loại mọi kiểu, cho nên cẩn thận kiểm tra thì phát hiện thắng xe này đã từng bị người khác mài qua!
Trong nháy mắt mặt của anh trở nên đen như cục sắt, hai tay nắm chặt thành quyền.
Sau đó, anh tỉnh bơ đi tới bên cạnh Cục trưởng Cục Cảnh sát, nhỏ giọng nói với ông mấy câu.
Cục trưởng Cục Cảnh sát gật đầu, lồng ngực phập phồng, sau Tô Cẩm Niên khẽ vỗ thì ông khôi phục lại bình thường.
Cục trưởng Cục Công sát xoay người một cái, trong lòng có tính toán, bởi vì công việc bố trí xe cộ này ông chỉ sắp xếp một cấp dưới làm, như vậy cấp dưới này rất có thể là nội gián, hoặc là người giúp đỡ là nội gián.
Mông La Anh ở bên kia như có điều suy nghĩ nhìn ông cùng Tô Cẩm Niên thật lâu, sau đó đi lên trước, "Sao vậy?"
Cục trưởng Cục Cảnh sát nói: "Cũng không phải là chuyện lớn gì. Đúng rồi, Tiểu Mông, sau khi tôi cùng các anh em ra ngoài, việc nội bộ trong Cục cảnh sát nhờ vào cậu đấy."
Mông La Anh sững sờ, sau đó gật đầu, "Được."
Vốn là Mông La Anh cũng cần phải qua cửa khẩu cảng biển để làm nội ứng, nhưng bây giờ. . . . . . Hắn không khỏi cau mày nhìn Cục trưởng cùng Tô Cẩm Niên, là bọn anh phát hiện cái gì sao? Nhưng nhìn dáng vẻ lại không giống. Nghĩ như vậy, hắn không khỏi gõ ngón tay trên xe.
"Vậy chúng ta cứ như đã nói mà làm."
Sau đó Tô Cẩm Niên trở về chiếc xe kia, sau đó để binh lính lấy một cây kéo, người binh lính kia gật đầu, liền đi vào phòng làm việc trong Cục Cảnh sát lấy kéo.
Sau khi cây kéo lấy ra thì Tô Cẩm Niên trực tiếp cắt đứt thắng xe, chân đạp thắng cũng bị anh bẻ gãy.
"Đi nói với Cục trưởng, nói chân đạp thắng của chiếc xe này không cẩn thận bị cậu đá gãy rồi."
Miệng người lính kia há tròn.
Tô Cẩm Niên khẽ nhíu mày, ý là sao còn không mau đi?
Người binh lính kia ỉu xìu, lập tức chấp hành nhiệm vụ.
Cục trưởng vẫn còn đang nói cái gì đó với Mông La Anh, người binh sĩ này đi lên trước, vẻ mặt ngượng ngùng, "Cục trưởng, thật là rất xin lỗi, con người của tôi trời sinh có lực lớn, hắc hắc. . . . . . Chân đạp không cẩn thận đã bị tôi đạp gãy. . . . . . Hắc hắc. . . . . ."
Trong lòng Cục trưởng đã rõ ràng, trên mặt cũng lộ ra vẻ khó xử, "Chuyện này. . . . . . Haizz. . . . . ."
"Thật xin lỗi, tôi thật sự là không cố ý . . . . . . Làm sao tôi biết được. . . . . ." Cậu ấy vuốt đầu, nét mặt kia chính là vẻ mặt của đứa bé ngoan nói xin lỗi, làm cho người ta không đành lòng tiếp tục trách móc.
Sau đó, Cục trưởng nhìn Mông La Anh, "Còn xe không?"
"Còn một chiếc dự bị." Ngoài miệng Mông La Anh trả lời nhưng trong lòng lại khá là khó chịu. Ánh mắt không khỏi chần chữ giữa người binh sĩ cùng Cục trưởng Cục Cảnh sát, nhưng vẻ mặt hai người cũng chỉ bình thường.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ hắn suy nghĩ nhiều?
"Cục trưởng, vậy tôi trở về phòng làm việc trước."
Cục trưởng Cục Cảnh sát gật đầu, sau đó nói với người binh sĩ: "Cậu đi theo tôi. Aiya, tuy nói cậu là cấp dưới của Thượng tá Tô, nhưng bà sau này làm việc không thể ẩu tả không kỹ càng như vậy nữa đấy."
"Hì hì."
"Người trẻ tuổi, haizzz, tình cảm mãnh liệt thật là tốt mà."
Hai người vừa nói vừa đi xa.
Mông La Anh không nhìn thấy có gì không bình thường nên liền xoay người trở về phòng làm việc của hắn, sau đó gọi điện thoại cho một người, "Tiểu Mã, Tô Cẩm Niên đổi chiếc xe kia."
"Chuyện gì xảy ra?"
"Một người lính của nó một cước đạp gãy chân đạp rồi."
Sau khi bên kia trầm mặc hồi lâu thì hỏi, "Anh tin không?"
Lúc đồng hồ treo tường chỉ tám giờ ba mươi phút, toàn bộ xe bên ngoài xuất phát, lập tức, cả cục cảnh sát trống rỗng, trong phòng làm việc, chỉ còn lại hắn và mấy nhân viên trực khác.
Mông La Anh nhíu mày, nhìn thời gian phía trên, sau đó cầm áo lên, nói với cấp dưới của hắn: "Bây giờ tôi có một số việc, cậu giúp tôi xem bên này, có tình huống bất giờ xảy ra thì CALL cho tôi."
"Được, Phó Cục Trưởng."
*
Mông La Anh mở cửa xe của hắn thì liền ra khỏi Cục Cảnh sát.
Trên đường đầy đèn nê ông giống như dải lụa màu, uốn lượn về phía trước.
Hắn mở cửa sổ, gió hai bên gào rít ào tới, hắn nhìn thấy Lữ Lương. Hắn không khỏi dừng xe lại, "Lên xe."
"Phó Cục Trưởng Mông." Lữ Lương lập tức nhảy lên xe, đóng cửa xe, nhíu mày nhìn Mông La Anh, "Như thế nào, không phải nói tốt nhất là không nên gặp sao."
"Thôi đi, đại ca." Hai người này lớn lên cùng một thôn, cho tới bây giờ Mông La Anh cũng lấy Lữ Lương để bắt chước theo mà làm.
Lúc trước, Lữ Lương là học giởi nhất trong thôn bọn hắn, hắn liền thề là hắn muốn đuổi theo bước tiến của hắn ta (Lữ Lương), vì vậy hắn liều mạng học hành, cuối cùng đến địa vị hiện nay.
"Sao vậy, Cục Cảnh sát có tin tức gì mới sao?"
"Tin tức mới thì không có gì, chỉ là đám người kia đều đã đến bến cảng chặn hàng rồi. Đây không phải dự đoán lúc trước của chúng ta, dù thế nào đi nữa thì bọn chúng cũng đi một chuyến tay không."
Lữ Lương gật đầu, "Nếu như có thể giết chết bọn chúng là tốt rồi."
"Được, giết chết bọn chúng, đoán chừng đại pháo ở phía trên mãnh liệt hơn rồi. Vẫn cứ khiêm tốn một chút. Đúng rồi, Tô Cẩm Niên không ngồi lên chiếc xe mà chúng ta chuẩn bị cho nó."
"Hả?" Lữ Lương cau mày, "Chuyện gì đã xảy ra?"
"Nghe nói là cấp dưới của hắn đá gãy chân đạp thắng, em gọi điện thoại cho Mã Sinh, hắn nói là giả." Sau khi nói xong thì nói với Lữ Lương chuyện hắn chứng kiến.
Lữ Lương cau mày, "Coi như vận số của nó tốt."
"Ý của đại ca là thực sự ngoài ý muốn?"
Lữ Lương gật đầu, "Nếu nó thật sự hoài nghi chúng ta thì khẳng định hôm nay sẽ không chạy đi vô ích rồi." Mười hai giờ tối nay chặn hàng, tất cả đều là bọn hắn thả đạn mù mà thôi, nhưng bọn họ tin thật.
Lúc này Mông La Anh mới gật đầu.
"Đúng rồi, bây giờ người tình của cậu có phải tên Lưu Hiểu Hiểu hay không?"
Mông La Anh gật đầu, "Là cô ta."
"Giết cô ta."
"Sao thế?"
"Lúc trước cô ta là đàn bà của lão già không chết kia, coi như là khá được cưng chiều, hơn nữa đi theo lão già không chết rất nhiều năm. Sợ là biết không ít tin tức từ lão già không chết kia. Anh tin là tin tức liên quan đến chúng ta thì cô ta cũng biết rõ."
Mông La Anh cau mày, đối với người phụ nữ này thì hắn khá ưa thích, trình độ trên giường tốt.
"Nhưng đại ca, nếu như cô ta thật sự biết không ít chuyện bên trong của lão già không chết kia thì chẳng phải là sớm bị lão già đó giết chết sao, còn có thể giữ lại cho em à?"
Lữ Lương cau mày, hồi lâu, "Mặc kệ như thế nào cũng giết đi. Đại trượng phu làm chuyện lớn, thà giết lầm một ngàn cũng không thể bỏ qua cho một, ngộ nhỡ cô ta biết nhiều tin của chúng ta thì chẳng phải là tất cả chúng ta xong rồi sao."
Mông La Anh suy nghĩ hồi lâu, "Được rồi. Còn con trai cô ta. . . . . ."
"Thằng ngốc này, lúc nào thì tốt bụng như vậy. Dĩ nhiên, bây giờ cậu không có con, nếu không thì lấy làm con thừa tự sao?" Lữ Lương dùng giọng điệu giễu cợt nói. (con thừa tự : con nối dỗ, thừa hưởng tài sảm và thờ cúng)
"Em. . . . . ." Mông La Anh nghẹn lời, sau đó nghĩ đến vợ hắn, đến bây giờ mà một đứa con còn chưa có sinh cho hắn thì trong lòng hắn liền bực tức, "Đại ca nói đùa."
"Cậu biết là tốt rồi." Nói xong, cười "khà khà ——" ra tiếng, "Nói với cậu này, nữ phụ nữ, nhất là phụ nữ xinh đẹp, trên đời còn nhiều, không cần thiết rơi xuống rồi chết trên một thân cây."
"Hoàng Nghê Thường đang ở cạnh anh thì tính là cái gì?" Hắn cũng không phải không biết, đại ca hắn vừa về tới thành phố H liền bắt đầu làm những kế hoạch điên khùng, hoàn toàn là vì Hoàng Nghê Thường.
Lữ Lương trừng mắt liếc hắn một cái, "Thằng ranh cậu thì biết cái gì! Người phụ nữ kia là ân nhân cứu mạng của ông đây, đám người chúng ta nói đó chính là nghĩa khí!"
Mông La Anh liếc mắt, hắn sẽ tin mới lạ! Nói về giảng nghĩa khí, Lữ Lương giết chết nhiều anh em của hắn như vậy?
Xe chậm rãi lái đến một góc đường, một đạo bóng đen nhảy lên qua, ánh mắt Lữ Lương sáng lên, "Dừng xe!"
Tô Cẩm Niên đến Cục Cảnh sát rồi trực tiếp tìm đến Cục trưởng Cục cảnh sát.
Cục trưởng Cục cảnh sát thấy Tô Cẩm Niên thì liền hỏi anh, "Có phát hiện được gì mới không?"
Lại nói, kết luận Phạm Kim Ngân chính trùm ma túy sau lưng, Tô Cẩm Niên chỉ nói cho Cục trưởng Cục cảnh sát. Sau khi Cục trưởng Cục cảnh sát biết được tin tức này thì gương mặt không thể tin.
Phạm Kim Ngân là trùm địa ốc của thành phố H, đồng thời cũng là Đại thiện nhân’ ham thích công việc từ thiện, không ngờ. . . . . .
Tô Cẩm Niên cũng nói với ông về nội gián trong đồn cảnh sát là Mông La Anh, lúc ấy Cục trưởng Cục cảnh sát vỗ bàn một cái, "Tôi biết ngay nhất định là cậu ta mà." Nói xong liền tức giận đùng đùng muốn bắt Mông La Anh lại, còn Tô Cẩm Niên ngăn cản ông lại, chính vì tổng cộng có ba nội gián.
Cục trưởng Cục cảnh sát tức đến xanh mét cả mặt mày, nói với Tô Cẩm Niên là khó trách ông cảm giác Mông La Anh là lạ, thì ra người này là nội gián. Đồng thời, ông cũng rất tức giận, Cục cảnh sát lại có ba tên nội gián!
Lúc đầu bọn họ có một huấn điều: tất cả đều lấy an nguy của quần chúng nhân dân là quan trọng nhất, tất cả lấy ích lợi quốc gia là quan trọng nhất. Thế nhưng đám người kia ném điều lệ này ra chỗ nào? (huấn điều là điều lệ khi tập huấn, học tập)
Sau khi biết được Mông La Anh là nội gián thì ông không nói một chút tin tức quan trọng nào cho Mông La Anh, hoặc là báo tin tức sai lầm cho Mông La Anh, nhưng vẫn không ngờ là kế hoạch hành động của họ bị người khác tiết lộ, thời gian Phạm Kim Ngân nhận hàng đổi thành mười hai giờ tối nay.
Suy nghĩ một chút thì ông lại tức giận.
Bây giờ Tô Cẩm Niên qua rồi, tất nhiên là ông sốt ruột hỏi, dù sao chuyện này liên quan đến vấn đề thăng chức của ông sau này.
Tô Cẩm Niên nói: "Nếu Phạm Kim Ngân là trùm ma túy, như vậy thì công ty địa ốc ngoài sáng rất có thể chính là để cho hắn dùng rửa tiền, chúng tôi không có gì phát hiện gì ở trợ lý của hắn, nhưng mà chúng ta có thể bắt đầu từ Bộ trưởng Bộ tài vụ."
Cục trưởng Cục cảnh sát vỗ tôiy một cái, "Cách hay đấy!"
Thật ra thì đây cũng không tính là cách hay, lúc bình thường, bọn họ cũng có thể nghĩ tới, nhưng bởi vì lần này có liên quan đến nội gián, dụ dỗ nên khiến cho bọn anh suy nghĩ đến những người khác, tự nhiên sẽ không ai nghĩ đến là Phạm Kim Ngân. Nếu như lần này không phải là Tô Cẩm Niên lấy được tin tức xác thực thì sợ là cả đời bọn họ đều che trong bóng tối đấy.
Cục trưởng Cục cảnh sát lại nói, "Tôi lập tức cử người đi điều tra."
Tô Cẩm Niên gật đầu.
"Bâu giờ chúng ta phải bắt Phạm Kim Ngân sao?"
Tô Cẩm Niên lắc đầu, "Lúc bắt phải có chứng cứ xác thật thì mới có thể làm cho hắn ngậm miệng không nói được gì."
Lúc Tô Cẩm Niên nói câu này thì chân mày vẫn nhíu chặt ư. Phạm Kim Ngân có thể sắp xếp tai mắt có quyền có địa vị lớn mạnh ở Cục thuế vụ cùng Cục Cảnh sát để làm lợi thì đủ chứng minh năng lực của hắn. Lại có thể suy đoán sau lưng của hắn còn có nhân vật quyền ngất trời.
Đây là khẳng định.
Cục trưởng Cục cảnh sát thấy Tô Cẩm Niên lộ ra nét mặt cũng không phải vô cùng lạc quan thì cũng lập tức trầm mặc, "Thật ra thì tôi cũng không phải rất ngu." Nhớ ngày đó ông là một cảnh sát nhân dân vô cùng bình thường bò đến vị trí như bây giờ, ngoại trừ vận may bên ngoài thì còn có đầu óc của ông.
Tô Cẩm Niên ngước mắt nhìn Cục trưởng Cục cảnh sát.
Ông nói, "Phạm Kim Ngân có thể xếp vào bên ta con cờ nằm vùng có quyền lớn như vậy, hơn nữa còn hai con cờ chưa biết thì có thể biết rằng, sau lưng của hắn có người khác. Tin rằng tên đó có quyền lớn hơn tôi nhiều. Tôi bây giờ, nếu thành công thì nhất định là tương lai tươi sáng, nếu không thành công thì sợ là tương lai chết như thế nào cũng không biết."
Ông cũng tin rằng, cho dù chứng cứ xác thật thì với quyền thế của Phạm Kim Ngân, sợ là giam giữ cỡ vài ngày là được người ta bảo lãnh ra rồi.
Tô Cẩm Niên không nói, trầm mặc nghĩ tới người phía sau Phạm Kim Ngân, rốt cuộc sẽ là ai?
"Lần này truy bắt trùm thuốc phiện, thật ra thì nói trắng ra là tôi cũng có lòng riêng. Mặc dù có thể vì dân trừ đi một mối hại lớn, nhưng nhiều hơn là tôi muốn bò lên trên, dựa vào chuyện bắt trùm ma túy vào lưới pháp luật, chắc chắn là sự nghiệp của tôi có thể nâng cao lên một bước. Ha ha, thật ra thì năm nay tôi bốn mươi hai tuổi rồi, tuổi đã không nhỏ nữa, nhưng tôi ngây người ở vị trí này cũng mười năm. Cậu nói đi, một người ngây người ở tại một cái vị trí mười năm thì có chút khó coi, ha ha."
"Sẽ không đâu."
"Người anh em Tô à, cám ơn cậu an ủi. Tuổi cậu còn trẻ, năng lực tài giỏi, tôi tin rằng sau này chắc chắn cậu ưu tú hơn so với vị tướng Tô và vị tướng Tần đấy." Cục trưởng Cục cảnh sát vỗ vỗ vai Tô Cẩm Niên, dùng giọng trưởng bối để nói.
Tô Cẩm Niên chỉ gật đầu một cái.
Cục trưởng Cục cảnh sát lại nói: "Lần này, tôi bất cứ giá nào, dù dính dáng đến một đám quan chức quyền thế ngất trời thế nào thì tôi cũng coi như là vì dân chờ lệnh. Nói không chừng một ngày nào đó, trong sách giáo khoa lịch sử liền xuất hiện tên của tôi bên trên, ha ha ha." Lần này truy bắt trùm thuốc phiện, vốn là lần đầu tiên.
". . . . . ."
"Haizz, đi thôi, chúng ta đi ra ngoài tiếp tục thảo luận bàn bạc." Hai người họ trò chuyện quá lâu ở bên trong thì nhất định nội gián bên ngoài sẽ hoài nghi.
Tô Cẩm Niên gật đầu.
Sau khi đi ra, Mông La Anh cùng một nữ cảnh sát đi về phía bên này. Mông La Anh nhìn thấy Tô Cẩm Niên, vẻ mặt lơ đãng quét qua Tô Cẩm Niên cùng Cục trưởng Cục cảnh sát, sau đó gật đầu với hai người một cái, "Cục trưởng, nhân viên đã đến đông đủ."
Cục trưởng Cục cảnh sát cười gật đầu, sau đó vỗ vỗ vai Mông La Anh, "Tiểu Mông à, mấy ngày nay tôi đều vội vàng chuyện của trùm ma túy, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ khác trong cục đã vất vả cho cậu rồi."
Sắc mặt Mông La Anh ‘sóng nước chẳng xao’, "Đây là chuyện thuộc trách nhiệm của tôi mà, cục trưởng." (sóng nước chẳng xao: không xao động, không biểu cảm)
Cục trưởng Cục Cảnh sát gật đầu, "Đi, tất cả mọi người đến phòng họp."
*
Tô Khả đang gọt táo cho Tiểu Bao Tử trong bệnh viện. Nghiêng đầu nhìn Doãn Lạc Phong và Tiểu Bao Tử đang ngồi bên kia trò chuyện.
Tô Khả không khỏi sờ sờ cằm, trong đầu suy nghĩ, sao Tiểu Bao Tử lại thích nói chuyện với Doãn Lạc Phong mà không để ý tới bố của bé chứ? Trước kia, lúc Tô Cẩm Niên không có bên cạnh cô, hình như cô không có ở trước mặt của Tiểu Bao Tử nói xấu Tô Cẩm Niên mà?
Nếu như Tiểu Bao Tử biết suy nghĩ của Tô Khả thì nhất định sẽ nói với Tô Khả, mẹ không cần nói, chú Thẩm Đường sẽ nói.
Phụ nữ có thai Doãn Lạc Hàm đi tới bên cạnh Tô Khả, nhìn Tô Khả ngẩn người, "Như thế nào, có phải nhìn em trai của chị cùng Tiểu Nhị Tô đặc biệt giống bố con hay không? Nếu không, em tái hôn đi?"
Tô Khả bị Doãn Lạc Hàm làm giật mình, "Đi đi, chị mau lập gia đình đi."
Doãn Lạc Hàm trừng Tô Khả một cái , "Bà đây thích độc thân."
"Xia xia, lời này của chị nói cho chính chị nghe đi, dù sao em cũng sẽ không tin."
Doãn Lạc Hàm nhìn Doãn Lạc Phong và Tiểu Bao Tử ấm áp với nhau ở bên kia, "Chỉ là lại nói, Tiểu Tô Tô thật sự có quan hệ tốt với Tiểu Phong Phong nhà chị đấy. Em xem đi, bình thường thì giữ yên lặng , kiêu ngạo chết người, y hệt đức hạnh của Tô Cẩm Niên, nhưng cùng Tiểu Phong Phong nhà chị trò chuyện giết thời gian, cũng thao thao bất tuyệt đấy. Ôi, em nói xem, tương lai hai người họ có thể hay không. . . . . ." Thân là hủ nữ thâm niên nên bỗng nhiên mắt Doãn Lạc Hàm sáng rực lên.
Trong nhay mắt, Tô Khả vỗ vai Doãn Lạc Hàm, "Em nói này, chị Hàm à, gần đây không phải chị bắt đầu gặm ‘dưa chuột’ đó à, sao còn suy nghĩ đến ‘cúc hoa’ của chị vậy!"
Tất nhiên Doãn Lạc Hàm nghe rõ ý của Tô Khả, mặt đỏ ửng, "Chị gặm ‘dưa chuột’ là chuyện của chị, về phần ‘cúc hoa’, chị vẫn yêu thích nghiên cứu nghiệp dư thôi."
Lại nói về Doãn Lạc Hàm, bởi vì do bố mẹ của cô, rất bi kịch, từ khoa hậu môn bị đưa đến khoa tim mạch. . . . . . Từ đó, cô chỉ có thể phất tay với các loại ‘cúc hoa’, vào khoa tim mạch làm bác sĩ thực tập, do Trịnh Diệu Đông dẫn dắt. . . . . .
Sau khi chính thức tuyên bố không muốn phát triển thì cả ngày đi theo sau mông Trịnh Diệu Đông, theo dõi ‘cúc hoa’ của anh, suốt ngày muốn tìm hiểu ngọn ngành. Một ngày nọ, cô cố ý say rượu, kết quả ‘trời xui quỷ khiến’ nên gặm ‘dưa chuột’ của anh. . . . . . Thậm chí sơ ý một chút đã trộm luôn mầm đậu của anh . . . . . .
Tô Khả nghe Doãn Lạc Hàm lớn tiếng nói như vậy thì cười thật to ra tiếng, "Ngưu bức quá."
Doãn Lạc Hàm trừng Tô Khả một cái, "Hai ta ‘tám lạng nửa cân’ thôi." Sau khi nói xong thì kéo Tô Khả đến một góc khuất, "Khả Khả, chị biết rõ những năm gần đây, em phải vô cùng ẩm ướt."
Tô Khả suy nghĩ một hồi, "Cũng không coi là vậy. Lúc em làm bác sĩ nam khoa thì nhìn thấy đều là ‘dưa méo táo nứt’ thôi."
"Xía xía, em không cần nói nhảm, nếu không phải dạng ‘dưa méo táo nứt’ thì khám bệnh nam khoa làm gì." Doãn Lạc Hàm liếc mắt, sau đó lại mắt nhảy dựng lên, cười xấu xa nhìn Tô Khả, "Chỉ là trong những ‘dưa méo táo nứt’ thì nhất định có siêu cấp ‘đại bác’, em nói với chị một chút đi. Em biết chị rồi đấy, ngoại trừ ‘cúc hoa’ thì chị cũng yêu ‘dưa chuột’."
Tô Khả nhịn không được chửi "mẹ nó" một tiếng, "Lấy ở đâu ra đại bác hạng nặng chứ, chị nghĩ quá đẹp rồi. Em làm bốn năm cũng không gặp qua mấy cây tốt. Căn bản không có phúc lợi gì, sắp làm em hộc máu rồi."
"Thật không có gì tốt sao?" Cô không tin, đất nước rộng lớn, một nửa là đàn ông mà lại không xuất hiện một cây tốt, chẳng phải là chuyện cười sao?
"Đúng rồi, cấp dưới của chồng em, bởi vì ngày đó huấn luyện sai sót nên bị ma sát, mài xướt da tới chỗ em chữa bệnh, cậu ấy không tệ."
Doãn Lạc Hàm cũng cười vô cùng phóng đãng, "Cậu ấy ở đâu, dẫn chị đi gặp cậu ấy đi."
Tô Khả xem thường nhìn Doãn Lạc Hàm, "Quả nhiên phụ nữ có thai đói khát mà, chẳng lẽ chồng chị không thỏa mãn chị sao?" Vừa nói như thế thì nét mặt Tô Khả phóng đãng lắm, "Chẳng lẽ chồng của chị thật sự là ‘que diêm nhỏ’ sao? Hắc hắc, không ngờ Trịnh Diệu Đông tự xưng là ‘công tử phong lưu’, trai tốt nhanh nhẹn, không ngờ. . . . . . Hắc hắc. . . . . ."
"Không phải đâu, thật ra thì chồng chị rất mạnh mẽ rất tốt được chưa, không cho phép em nói xấu anh ấy!" Mặt Doãn Lạc Hàm đỏ lên, nói.
"Hắc hắc hắc. . . . . ." Tô Khả đã sớm nghe không lọt tai nữa, chỉ lo YY, cởi hết Trịnh Diệu Đông, nhìn cơ bụng và vóc người cực bùng nổ, nhìn xuống là một cây diêm nhỏ đón gió run lẩy bẩy. . . . . .
Aiya, ông trời ơi, tha thứ cho sự tưởng tượng không có năng lực của cô.
"Mẹ kiếp!" Trịnh Diệu Đông đã sớm nghe không vô nên sắc mặt đen thui, tuôn ra một câu chửi bậy, hai người Doãn Lạc Hàm cùng Tô Khả bị sợ đến cả người run lên.
Mặt Trịnh Diệu Đông tối sầm, từng bước từng bước đi tới .
Doãn Lạc Hàm bỉ ổi cười gượng, giọng nói vô cùng lấy lòng, "Hắc, thật là đúng dịp, anh cũng ở đây sao."
Đầu Tô Khả đầy vạch đen, Doãn Lạc Hàm, khi nào thì chị trở nên ngốc nghếch như vậy, anh ấy đang chữa bệnh cho con trai cô ở đây, cũng không phải chị không biết, lại nói câu đáng đánh đòn như vậy.
Trịnh Diệu Đông đi tới trước mặt của Doãn Lạc Hàm, "Ừ, anh ‘que diêm nhỏ’ sao?"
Doãn Lạc Hàm lập tức chỉ một ngón tay vào Tô Khả, ‘có lý có tình’ nói, "Là em ấy nói, không liên quan tới em! Em bảo vệ anh mà! Anh tuyệt đối rất to rất mạnh mẽ! Xe tăng hạng nặng cũng không sánh nổi anh!"
Trịnh Diệu Đông nhìn cũng chưa nhìn Tô Khả, kéo tay Doãn Lạc Hàm, dò xuống phía dưới của anh, híp mắt, dùng giọng nói vô cùng hấp dẫn hỏi cô, "Anh không thỏa mãn được em, hửm? Cho nên em định YY đàn ông khác? Hả?"
Nhìn gương mặt Doãn Lạc Hàm xanh đỏ luân phiên thì Tô Khả không phúc hậu ‘cười trên nỗi đau của người khác’, "Chị Hàm, chị lừa em, mới nãy không phải chị nói như vậy. Chị nói anh ấy là ‘que diêm nhỏ’, vẫn là em phúc hậu hơn chút, nói anh là ‘nấm kim châm’."
Vẻ mặt Trịnh Diệu Đông đen thùi lùi: ". . . . . ." Nghiêng đầu nhìn chằm chằm Tô Khả.
Trái tim nhỏ Tô Khả run rẩy, hắc, chẳng lẽ bị cô đoán đúng, giẫm lên chỗ đau của anh? Oa ui, chuyện này thật à, thì ra người anh em của anh chính là bảy tấc sao.
Kết quả là, Tô Khả dùng ánh mắt đồng tình nhìn Trịnh Diệu Đông, bị anh trừng mắt lần nữa, cô liền dùng ánh mắt đồng tình nhìn Doãn Lạc Hàm.
Trịnh Diệu Đông cảm thấy khó chịu, nhất là nghe lời của Tô Khả cùng với nét mặt cô nhìn bây giờ.
Que diêm nhỏ? Nấm kim châm? Phúc hậu em gái các cô! Anh cứ để người ta xem thường như vậy sao?
Doãn Lạc Hàm sắp khóc rồi, ánh mắt sâu xa thổi tới Tô Khả, vẻ mặt khá ai oán.
Nếu như ánh mắt của cô có dao găm thì Tô Khả đã sớm bị cô lóc từng miếng thịt.
"Khả Khả, chị dẫn dắt em không tệ mà, có cuộn phim đẹp, có bản vẻ đẹp, toàn bộ đưa tới cho em hết rồi, gần đến giờ cuối cùng thì em lại hãm hại chị. . . . . ."
"Chị Hàm, chị biết em là người không thích nói dối mà." Vẻ mặt Tô Khả vô cùng vô tội, mắt to chớp chớp chớp, sau đó nhìn Trịnh Diệu Đông, "Anh Đông, anh biết đó, em không nói dối."
Chân mày Trịnh Diệu Đông giật giật: em gái em! Cô gái này nói láo không biết xấu hổ như ăn cơm vậy, nhưng mà nhìn Doãn Lạc Hàm thì anh cũng không có ý định vạch trần chút kỹ xảo của Tô Khả, chỉ nói với Doãn Lạc Hàm: "’Que diêm nhỏ’ sao, trở về để cho em nếm thử một chút, được không?"
Giọng nói nhẹ nhàng nâng cao lên, làm cho tất cả da gà của Tô Khả nổi lên, vội nói, "Anh Đông, chị Hàm đói bụng, anh nên cho chị ấy ăn thật no đi nhé, nếu không chị ấy lại muốn đến làm hư em. Nếu như bị Cẩm Niên của em biết thì em sẽ rất thảm. Bây giờ em chính là nguời phụ nữ đàng hoàng."
Chị Hàm đáng thương, đột nhiên hứng thú thứ hai bị ‘nấm kim châm’ làm hỏng, haizz, quá đáng thương. . . . . . Haizz, mặc dù cô nói như vậy nhưng trời mới biết ‘nấm kim châm’ làm thế nào cho cô ấy ăn no bụng.
Nghĩ xong, Tô Khả đồng tình nhìn bọn họ một cái, xám xịt trở về phòng bệnh của Tiểu Bao Tử.
Doãn Lạc Hàm nhìn Tô Khả không có nghĩa khí gấu chó gì thì trong lòng là tức lắm, nhìn lại sắc mặt sắt đen của Trịnh Diệu Đông, lấy lòng nói, "Thân ái, cười một cái cho em xem nào."
Nói xong, cô cũng muốn tự quỳ xuống, nói thế nào thì cô cũng là một nữ vương, trước mắt cũng sắp trở thành cô nô tì nhỏ rồi.
Trịnh Diệu Đông nhếch môi, cười như không cười, "Em nói đi, ‘que diêm nhỏ’ của anh muốn cho em ăn no thì phải cần bao nhiêu thời gian, hửm?"
"Hắc hắc. . . . . . ba phút là có thể được rồi."
Sắt mặt Trịnh Diệu Đông đen thui, thận trọng mím môi, chân mày không ngừng giật, từ trong kẽ răng bật ra mấy chữ, từng chữ cũng làm trong lòng Doãn Lạc Hàm run sợ: "Doãn, Lạc, Hàm!"
Lúc này, Doãn Lạc Hàm đã rơi nước mắt đầy mặt rồi. Lúc nãy khi cô nói xong thì cô lại muốn cho tự quỳ có được hay không. Thật ra thì cô muốn nói là, anh rất tốt to lớn và mạnh mẽ, chỉ cần một chút xíu thời gian là có thể cho cô ăn no. Nhưng. . . . . .
Cô muốn chém chết mình có được không!
"Phốc xì xì ——" Rốt cuộc một tiếng cười nén rật lâu truyền ra.
Doãn Lạc Hàm không khỏi ngẩng đầu lên nhìn người phát ra tiếng cười, thì ra là Thẩm Đường. Trong nháy mắt mặt của Doãn Lạc Hàm căng lên đỏ ửng.
Thẩm Đường, "‘Que củi nhỏ’, ba phút. . . . . . ha —— mình thật sự không phải cố ý muốn nghe đâu, là các người nói quá vang dội thôi."
Tâm Doãn Lạc Hàm muốn chém chết Thẩm Đường cũng có, đây không phải là anh thêm dầu vào lửa sao!
Mặt của Trịnh Diệu Đông càng đen hơn, cả khuôn mặt so sánh với Bao Công cũng hoàn toàn không có vấn đề, khác biệt duy nhất chính là Bao Công có một vầng trăng sáng, mi tâm của Trịnh Diệu Đông thì sạch bóng.
Thẩm Đường nhìn vợ chồng trẻ đã hoàn toàn thay đổi sắc mặt thì không khỏi cười ngượng, "Mình đi gặp Tô Tô, các người cứ tiếp tục." Trong lòng cười ha hả không thôi.
"Doãn Lạc Hàm!" Nếu không phải bây giờ cô vẫn là phụ nữ có thai thì anh sớm chém Doãn Lạc Hàm rồi.
"Thân ái. . . . . ."
Trịnh Diệu Đông trực tiếp bế ngang Doãn Lạc Hàm, "’Que diêm nhỏ’ sẽ cho em nếm thử ba phút!"
Trong lòng Doãn Lạc Hàm yên lặng rơi nước mắt, sau đó lớn tiếng la lên với cửa bên kia: "Tô Khả, em chờ đó cho chị!"
Tô Khả ở bên trong phòng nên tất nhiên nghe được âm thanh vùng vẫy giãy chết của Doãn Lạc Hàm, không nhịn được cả người run một cái, "cộc cộc" chạy đến cửa rồi lại thấy vạt áo dài rộng màu trắng của Trịnh Diệu Đông biến mất ở chỗ rẽ.
Tô Khả trở lại phòng, sau đó cắt vỡ quả táo ra, bưng đến bên cạnh Tiểu Bao Tử.
Doãn Lạc Phong nhìn Tô Khả, "Chị của anh đang làm gì thế?"
Tô Khả cười, "Làm chuyện nam nữ thích làm nhất."
Doãn Lạc Phong: ". . . . . . —_—"
Thẩm Đường: "Ờ, hưởng thụ khoái cảm ‘gậy diêm’ ba phút diêm gậy khoái."
Doãn Lạc Phong: ". . . . . . —_—"
Tiểu Bao Tử chớp mắt mấy cái, bộ dạng cục cưng tò mò: "Mẹ, cái gì gọi là khoái cảm ‘gậy diêm’ ba phút vậy?"
Tô Khả hoàn toàn đắm chìm trong tiếng "Mẹ" của Tiểu Bao Tử, hôn nhẹ lên trán Tiểu Bao Tử, "Oa ui, Tiểu Nhị Tô của mẹ, lúc gọi ‘mẹ’ rất đáng yêu."
Tiểu Bao Tử: ". . . . . . —_—"
Xoay đầu, Tiểu Bao Tử nhìn Doãn Lạc Phong.
Mặt Doãn Lạc Phong hơi đỏ lên, lúng túng nói, "Chính là đi bán diêm kiếm tiền."
Thẩm Đường dựa vào tường, cười xấu xa: "Hắc, Tiểu Phong Phong, không ngờ cậu cũng đọc truyện cổ tích ‘Cô bé bán diêm’ đấy."
Doãn Lạc Phong không nói gì, "Chẳng lẽ cậu không có đọc qua, cậu không có đọc qua sao cậu nói với mình."
Thẩm Đường sững sờ, chà, anh bị quấn vào luôn.
Tiểu Bao Tử vẫn không hiểu cái gì gọi là ‘cô bé bán diêm’. Tha thứ cho bé, mặc dù bé là một cậu bé lớn thông minh, nhưng bé chỉ biết một truyện cổ tích —— Cô bé lọ lem.
Nguyên do là lúc bé hai tuổi, vì Tô Khả muốn bồi dưỡng hơi thở văn nghệ cho con trai của cô nên bắt đầu kể chuyện cổ tích, nhưng sau lúc Tô Khả kể xong truyện cổ tích thì Tiểu Bao Tử nghiêm mặt nói, "Con không muốn nghe những truyện cổ tích, không hay một chút nào."
Từ đó về sau, Tô Khả chỉ có thể rơi nước mắt mua loại sách quân sự hoặc là loại truyện trinh thám hoặc là loại sách khoa học viễn tưởng hoặc truyện cổ tích cùng truyện tranh.
Kết quả là, Doãn Lạc Phong kể truyện cổ tích ‘Cô bé bán diêm’ với Tiểu Bao Tử, lúc này mới nói đến trung gian, tình tiết bên ngoài nói đến công chúa Bạch Tuyết, vân vân rồi lại tới nàng tiên cá. . . . . . (ed: anh Phong biết kể truyện nhỉ)
Chân mày Tô Khả ở bên cạnh giật giật.
Ngược lại Tiểu Bao Tử nghiêm trang nghe.
Thẩm Đường ở bên kia nén cười, một hồi lâu, từ nén cười đến cười thật to, ôm bụng cười lăn lộn, cười ra nước mắt.
"Tiểu Phong Phong, cậu quá tuyệt!"
Mặt Doãn Lạc Phong đỏ lên, "Có bản lĩnh thì cậu đến kể đi."
Thẩm Đường khoát tay, "Mình không phải người kể truyện cổ tích, nghe một chút là được rồi." Nhưng mà sau khi anh nghe xong thì ít nhất vẫn có thể nhớ tình tiết ra làm sao.
Doãn Lạc Phong ở giữa Tô Khả không biết nói gì cùng Thẩm Đường đang cười thật to, cuối cùng kể xong phiên bản ‘cô bé bán diêm’ mà đốt rất ăn khớp.
Tiểu Bao Tử chớp mắt mấy cái, "Xong rồi sao?"
Doãn Lạc Phong gật đầu một cái.
Tiểu Bao Tử nghiêm chỉnh nói, "Thế nhưng chú kỳ quái làm chuyện gì cùng với dì kỳ quái vậy?"
Mọi người: ". . . . . ."
Điện thoại của Tô Khả "tụt tụt" vang lên, là Lưu Hiểu Hiểu gọi tới. Lần trước chia tay, Tô Khả đã cho Lưu Hiểu Hiểu số di động của cô.
Tô Khả nhận điện thoại, Lưu Hiểu Hiểu hơi hốt hoảng nói với Tô Khả: " Tô Khả, khi nào thì cô rảnh, có thể ra ngoài một chuyến không."
Tô Khả nghĩ là nói không chừng Lưu Hiểu Hiểu lấy chứng cứ cô ta giữ tới cho cô, mà chuyện lại rất nghiêm trọng, hơn nữa việc này không nên chậm trễ nên liền nói, "Lúc nào tôi cũng rảnh."
Lưu Hiểu Hiểu nói: "Vậy tám giờ rưỡi sáng ngày mai, chúng ta vẫn gặp mặt ở quán cà phê ở trung tâm thành phố được không?"
"Ừ, được." Tất nhiên là Tô Khả đồng ý với Lưu Hiểu Hiểu.
*
Gần tối, Tô Cẩm Niên gọi điện thoại cho Tô Khả, Tô Khả nói với anh là Lưu Hiểu Hiểu muốn lấy chứng cứ tới cho cô.
Tô Cẩm Niên bên kia hiếm khi lộ ra nét mặt tươi cười.
Tô Khả dặn dò một câu, "Buổi tối mọi thứ cẩn thận."
Tô Cẩm Niên gật đầu, trò chuyện một vài chuyện khác, Tô Khả đưa điện thoại di động tới bên tai Tiểu Bao Tử, để cho Tiểu Bao Tử cùng Tô Cẩm Niên nói một chút.
Tiểu Bao Tử nói: "Bố, tôi chờ ông trở lại mua bánh trứng cho tôi ăn."
Tô Cẩm Niên còn thiếu nước mắt vui mừng quanh tròng thôi, "Ừ, được, Nhị Tô của bố."
Tiểu Bao Tử không được tự nhiên đỏ mặt, mắt to ươn ướt nước có chút thẹn thùng nhìn Tô Khả.
Tô Khả cười, điểm mũi nhỏ của con, cô nói tạm biệt cùng Tô Cẩm Niên rồi tắt máy.
Sập tối, ánh trăng nơi chân trời mọc lên, mí mắt Tô Khả không ngừng giật, trong lòng cảm giác rất kỳ lạ chỗ nào đó nhưng lại nghĩ không ra nguyên nhân.
*
Cục cảnh sát
Tám giờ tối, toàn cả chuẩn bị xuất phát.
Tô Cẩm Niên dẫn một nhóm cấp dưới, cũng có cảnh sát trong đó.
Một người trong đó dẫn Tô Cẩm Niên đến trước một chiếc xe được trang bị, nói với Tô Cẩm Niên: "Thượng tá Tô, đây là xe của các anh." Nói xong, cậu ta gật đầu rồi trở lại đội ngũ.
Tô Cẩm Niên nhìn người cảnh sát rời đi, ra lệnh cho thành viên trong đội của anh kiểm tra xem thiết bị của họ có được xử lý ổn thỏa hay không, anh thì lên xe kiểm tra một chút.
Ngay cả con của anh mà Phạm Kim Ngân cũng không bỏ qua, có lẽ muốn dốc hết sức lực muốn giết chết anh, hơn nữa ở Cục Cảnh sát có nội gián, ngày nhận hàng lại kiên quyết rút ngắn lại hai ngày, nhìn thế nào cũng lộ ra kỳ lạ.
Cho nên mọi việc cẩn thận đều trên hết, đây là do Tô Khả nói với anh.
Tô Cẩm Niên kiểm tra xe một lần, tuy nói anh không thích chơi xe, nhưng mà chính là từ mười sáu tuổi thì anh đã bắt đầu tiếp xúc với xe, chiếc lớn chiếc nhỏ, mọi loại mọi kiểu, cho nên cẩn thận kiểm tra thì phát hiện thắng xe này đã từng bị người khác mài qua!
Trong nháy mắt mặt của anh trở nên đen như cục sắt, hai tay nắm chặt thành quyền.
Sau đó, anh tỉnh bơ đi tới bên cạnh Cục trưởng Cục Cảnh sát, nhỏ giọng nói với ông mấy câu.
Cục trưởng Cục Cảnh sát gật đầu, lồng ngực phập phồng, sau Tô Cẩm Niên khẽ vỗ thì ông khôi phục lại bình thường.
Cục trưởng Cục Công sát xoay người một cái, trong lòng có tính toán, bởi vì công việc bố trí xe cộ này ông chỉ sắp xếp một cấp dưới làm, như vậy cấp dưới này rất có thể là nội gián, hoặc là người giúp đỡ là nội gián.
Mông La Anh ở bên kia như có điều suy nghĩ nhìn ông cùng Tô Cẩm Niên thật lâu, sau đó đi lên trước, "Sao vậy?"
Cục trưởng Cục Cảnh sát nói: "Cũng không phải là chuyện lớn gì. Đúng rồi, Tiểu Mông, sau khi tôi cùng các anh em ra ngoài, việc nội bộ trong Cục cảnh sát nhờ vào cậu đấy."
Mông La Anh sững sờ, sau đó gật đầu, "Được."
Vốn là Mông La Anh cũng cần phải qua cửa khẩu cảng biển để làm nội ứng, nhưng bây giờ. . . . . . Hắn không khỏi cau mày nhìn Cục trưởng cùng Tô Cẩm Niên, là bọn anh phát hiện cái gì sao? Nhưng nhìn dáng vẻ lại không giống. Nghĩ như vậy, hắn không khỏi gõ ngón tay trên xe.
"Vậy chúng ta cứ như đã nói mà làm."
Sau đó Tô Cẩm Niên trở về chiếc xe kia, sau đó để binh lính lấy một cây kéo, người binh lính kia gật đầu, liền đi vào phòng làm việc trong Cục Cảnh sát lấy kéo.
Sau khi cây kéo lấy ra thì Tô Cẩm Niên trực tiếp cắt đứt thắng xe, chân đạp thắng cũng bị anh bẻ gãy.
"Đi nói với Cục trưởng, nói chân đạp thắng của chiếc xe này không cẩn thận bị cậu đá gãy rồi."
Miệng người lính kia há tròn.
Tô Cẩm Niên khẽ nhíu mày, ý là sao còn không mau đi?
Người binh lính kia ỉu xìu, lập tức chấp hành nhiệm vụ.
Cục trưởng vẫn còn đang nói cái gì đó với Mông La Anh, người binh sĩ này đi lên trước, vẻ mặt ngượng ngùng, "Cục trưởng, thật là rất xin lỗi, con người của tôi trời sinh có lực lớn, hắc hắc. . . . . . Chân đạp không cẩn thận đã bị tôi đạp gãy. . . . . . Hắc hắc. . . . . ."
Trong lòng Cục trưởng đã rõ ràng, trên mặt cũng lộ ra vẻ khó xử, "Chuyện này. . . . . . Haizz. . . . . ."
"Thật xin lỗi, tôi thật sự là không cố ý . . . . . . Làm sao tôi biết được. . . . . ." Cậu ấy vuốt đầu, nét mặt kia chính là vẻ mặt của đứa bé ngoan nói xin lỗi, làm cho người ta không đành lòng tiếp tục trách móc.
Sau đó, Cục trưởng nhìn Mông La Anh, "Còn xe không?"
"Còn một chiếc dự bị." Ngoài miệng Mông La Anh trả lời nhưng trong lòng lại khá là khó chịu. Ánh mắt không khỏi chần chữ giữa người binh sĩ cùng Cục trưởng Cục Cảnh sát, nhưng vẻ mặt hai người cũng chỉ bình thường.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ hắn suy nghĩ nhiều?
"Cục trưởng, vậy tôi trở về phòng làm việc trước."
Cục trưởng Cục Cảnh sát gật đầu, sau đó nói với người binh sĩ: "Cậu đi theo tôi. Aiya, tuy nói cậu là cấp dưới của Thượng tá Tô, nhưng bà sau này làm việc không thể ẩu tả không kỹ càng như vậy nữa đấy."
"Hì hì."
"Người trẻ tuổi, haizzz, tình cảm mãnh liệt thật là tốt mà."
Hai người vừa nói vừa đi xa.
Mông La Anh không nhìn thấy có gì không bình thường nên liền xoay người trở về phòng làm việc của hắn, sau đó gọi điện thoại cho một người, "Tiểu Mã, Tô Cẩm Niên đổi chiếc xe kia."
"Chuyện gì xảy ra?"
"Một người lính của nó một cước đạp gãy chân đạp rồi."
Sau khi bên kia trầm mặc hồi lâu thì hỏi, "Anh tin không?"
Lúc đồng hồ treo tường chỉ tám giờ ba mươi phút, toàn bộ xe bên ngoài xuất phát, lập tức, cả cục cảnh sát trống rỗng, trong phòng làm việc, chỉ còn lại hắn và mấy nhân viên trực khác.
Mông La Anh nhíu mày, nhìn thời gian phía trên, sau đó cầm áo lên, nói với cấp dưới của hắn: "Bây giờ tôi có một số việc, cậu giúp tôi xem bên này, có tình huống bất giờ xảy ra thì CALL cho tôi."
"Được, Phó Cục Trưởng."
*
Mông La Anh mở cửa xe của hắn thì liền ra khỏi Cục Cảnh sát.
Trên đường đầy đèn nê ông giống như dải lụa màu, uốn lượn về phía trước.
Hắn mở cửa sổ, gió hai bên gào rít ào tới, hắn nhìn thấy Lữ Lương. Hắn không khỏi dừng xe lại, "Lên xe."
"Phó Cục Trưởng Mông." Lữ Lương lập tức nhảy lên xe, đóng cửa xe, nhíu mày nhìn Mông La Anh, "Như thế nào, không phải nói tốt nhất là không nên gặp sao."
"Thôi đi, đại ca." Hai người này lớn lên cùng một thôn, cho tới bây giờ Mông La Anh cũng lấy Lữ Lương để bắt chước theo mà làm.
Lúc trước, Lữ Lương là học giởi nhất trong thôn bọn hắn, hắn liền thề là hắn muốn đuổi theo bước tiến của hắn ta (Lữ Lương), vì vậy hắn liều mạng học hành, cuối cùng đến địa vị hiện nay.
"Sao vậy, Cục Cảnh sát có tin tức gì mới sao?"
"Tin tức mới thì không có gì, chỉ là đám người kia đều đã đến bến cảng chặn hàng rồi. Đây không phải dự đoán lúc trước của chúng ta, dù thế nào đi nữa thì bọn chúng cũng đi một chuyến tay không."
Lữ Lương gật đầu, "Nếu như có thể giết chết bọn chúng là tốt rồi."
"Được, giết chết bọn chúng, đoán chừng đại pháo ở phía trên mãnh liệt hơn rồi. Vẫn cứ khiêm tốn một chút. Đúng rồi, Tô Cẩm Niên không ngồi lên chiếc xe mà chúng ta chuẩn bị cho nó."
"Hả?" Lữ Lương cau mày, "Chuyện gì đã xảy ra?"
"Nghe nói là cấp dưới của hắn đá gãy chân đạp thắng, em gọi điện thoại cho Mã Sinh, hắn nói là giả." Sau khi nói xong thì nói với Lữ Lương chuyện hắn chứng kiến.
Lữ Lương cau mày, "Coi như vận số của nó tốt."
"Ý của đại ca là thực sự ngoài ý muốn?"
Lữ Lương gật đầu, "Nếu nó thật sự hoài nghi chúng ta thì khẳng định hôm nay sẽ không chạy đi vô ích rồi." Mười hai giờ tối nay chặn hàng, tất cả đều là bọn hắn thả đạn mù mà thôi, nhưng bọn họ tin thật.
Lúc này Mông La Anh mới gật đầu.
"Đúng rồi, bây giờ người tình của cậu có phải tên Lưu Hiểu Hiểu hay không?"
Mông La Anh gật đầu, "Là cô ta."
"Giết cô ta."
"Sao thế?"
"Lúc trước cô ta là đàn bà của lão già không chết kia, coi như là khá được cưng chiều, hơn nữa đi theo lão già không chết rất nhiều năm. Sợ là biết không ít tin tức từ lão già không chết kia. Anh tin là tin tức liên quan đến chúng ta thì cô ta cũng biết rõ."
Mông La Anh cau mày, đối với người phụ nữ này thì hắn khá ưa thích, trình độ trên giường tốt.
"Nhưng đại ca, nếu như cô ta thật sự biết không ít chuyện bên trong của lão già không chết kia thì chẳng phải là sớm bị lão già đó giết chết sao, còn có thể giữ lại cho em à?"
Lữ Lương cau mày, hồi lâu, "Mặc kệ như thế nào cũng giết đi. Đại trượng phu làm chuyện lớn, thà giết lầm một ngàn cũng không thể bỏ qua cho một, ngộ nhỡ cô ta biết nhiều tin của chúng ta thì chẳng phải là tất cả chúng ta xong rồi sao."
Mông La Anh suy nghĩ hồi lâu, "Được rồi. Còn con trai cô ta. . . . . ."
"Thằng ngốc này, lúc nào thì tốt bụng như vậy. Dĩ nhiên, bây giờ cậu không có con, nếu không thì lấy làm con thừa tự sao?" Lữ Lương dùng giọng điệu giễu cợt nói. (con thừa tự : con nối dỗ, thừa hưởng tài sảm và thờ cúng)
"Em. . . . . ." Mông La Anh nghẹn lời, sau đó nghĩ đến vợ hắn, đến bây giờ mà một đứa con còn chưa có sinh cho hắn thì trong lòng hắn liền bực tức, "Đại ca nói đùa."
"Cậu biết là tốt rồi." Nói xong, cười "khà khà ——" ra tiếng, "Nói với cậu này, nữ phụ nữ, nhất là phụ nữ xinh đẹp, trên đời còn nhiều, không cần thiết rơi xuống rồi chết trên một thân cây."
"Hoàng Nghê Thường đang ở cạnh anh thì tính là cái gì?" Hắn cũng không phải không biết, đại ca hắn vừa về tới thành phố H liền bắt đầu làm những kế hoạch điên khùng, hoàn toàn là vì Hoàng Nghê Thường.
Lữ Lương trừng mắt liếc hắn một cái, "Thằng ranh cậu thì biết cái gì! Người phụ nữ kia là ân nhân cứu mạng của ông đây, đám người chúng ta nói đó chính là nghĩa khí!"
Mông La Anh liếc mắt, hắn sẽ tin mới lạ! Nói về giảng nghĩa khí, Lữ Lương giết chết nhiều anh em của hắn như vậy?
Xe chậm rãi lái đến một góc đường, một đạo bóng đen nhảy lên qua, ánh mắt Lữ Lương sáng lên, "Dừng xe!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.