Chương 105: Thẩm Đường VS Tô Cẩm Niên
Minh Lam Phong
03/07/2015
Tắm rửa sạch sẽ, bởi vì thân thể Tô Cẩm Niên phát sốt nên trầm lặng ngủ trên giường.
Tô Khả nhìn Tô Cẩm Niên ngủ say, nhìn trán gầy gò của anh thì thở dài, đi ra ngoài.
Đi ra nhìn đồng hồ treo tường, đã là chín giờ rưỡi sáng, Tô Khả nhớ lại là trong tủ lạnh không còn nhiều đồ ăn nên liền mang theo túi đi chợ bên ngoài tiểu khu mua thức ăn.
Đúng lúc này thì bà dì thường ngày nhìn thấy cũng cầm giỏ đi mua thức ăn.
Bà thấy Tô Khả thì tất nhiên vô cùng nhiệt tình chào hỏi, "Khả Khả, ra ngoài mua thức ăn đấy à."
Tô Khả gật đầu.
Trước đây sáng sớm là Tô Khả đều mua xong thức ăn, cơ hội gặp bà dì này không nhiều lắm, dĩ nhiên bà dì nhiệt tình gấp đôi.
"Khả Khả, con mua gì đấy." Nói xong thì nhìn vào giữa túi mua hàng của Tô Khả gì.
Khi bà nhìn thấy trong túi Tô Khả đầy nguyên liệu nấu ăn thì không khỏi nói, "Hai mẹ con nhà con không ăn hết nhiều như vậy trong thoáng chốc được, mua nhiều để tủ lạnh thì không phải là không tươi sao."
Tô Khả cười "ha ha" một tiếng, "Bố Tô Tô trở về, anh ấy ăn khá nhiều."
Bà dì vỗ trán, "Dì quên chuyện này mất, đúng vậy nha, bố Tô Tô trở vềi, những thứ này chắc chắc cậu ấy có thể ăn hết. Đúng rồi, con trai dì mang không ít đặc sản từ quê dì lên, lát nữa dì lấy qua cho con một ít."
"Sao không biết xấu hổ như vậy được."
"Hắc hắc, không sao, một chút vật nhỏ mà. Nhà dì quá nhiều cũng ăn không hết."
Tô Khả gật đầu, đợi đến khi bà dì cầm một bao tải gì đó tới thì Tô Khả mới biết, rốt cuộc "vật nhỏ" trong miệng bà dì là gì.
Phải biết rằng đây chính là một bao tải!
Bên trong chứa đầy khoai tây, khoai lang, cà chua, còn có một ít đậu đũa, đậu cô-ve. Tô Khả nhìn đầy rau củ thì sắp khóc tới nơi, bà dì thật đúng là khách sáo.
Nhìn thời gian không chênh lệch lắm thì Tô Khả bắt đầu làm thức ăn.
Bản thân Tô Khả rất thích ăn khoai tây, cho nên cô làm canh xương hầm khoai tây, khoai tây xào, sợi khoai tây chua cay, khoai tây chiên, gà xào tỏi và khoai tây.
Sau khi àm xong thì Tô Khả nghĩ tới Tô Cẩm Niên rất không thích ăn khoai tây, theo như lời anh nói là khoai tây hơi ngọt, ăn không ngon thì không khỏi ỉu xìu, lại làm một bát canh cà chua trứng và một dĩa đậu đũa xào.
Bởi vì Tô Cẩm Niên vẫn còn đang sốt, dĩ nhiên lúc này còn đang ngủ, may mà Tô Khả đi vào, trước tiên đánh thức anh dậy. Tô Cẩm Niên ngủ, hô hấp đều đặn, Tô khả không nhịn được nói: Thượng Đế cũng không công bằng.
Tô Cẩm Niên bị Tô Khả đánh thức, hô hấp hơi nặng nề, cả người còn mờ mịt.
Tô Khả nhìn cánh tay bị thương của anh thì thở dài, xoay người, định bưng cơm vào phòng.
Tất nhiên Tô Cẩm Niên không muốn Tô Khả bận rộn nên đứng dậy đi theo Tô Khả ra ngoài, khi anh nhìn thấy bàn ăn đầy khoai tây thì mặc dù sắc mặt vẫn không thay đổi, nhưng chân mày cũng hơi nhíu lại.
Xoay người thì đã nhìn thấy bao tải đặt ở góc, anh nhớ lúc buổi sáng, hình như bao tải này không có ở đây, anh đi ngủ một chút thời gian thì bao tải xuất hiện rồi, bên trong là cái gì?
Tô Khả nhìn ra nghi hoặc của anh, đắc chí nói, "Nhân phẩm em tốt nên hàng xóm tặng rau cải cho em."
"(OoO)!" Tô Cẩm Niên nhìn Tô Khả, cằm cũng muốn rớt xuống đất, "Rau cải?" Rau cải mà dùng bao tải đựng sao?
Tô Khả gật đầu, "Ừ, phần lớn là khoai tây và khoai lang."
"—_—" Lúc Tô Cẩm Niên nghe thấy khoai tây thì vẻ mặt hơi tối đi, nhìn đầy bàn khoai tây, Tô Cẩm Niên thở dài, lục lọi túi quần của anh, cuối cùng tìm được thẻ ngân hàng, "Ừ, đây là thẻ tiền lương của anh."
Tô Khả cầm thẻ, khóe miệng toét ra, "Tô Cẩm Niên, anh càng ngày càng thức thời rồi."
Tô Cẩm Niên: ". . . . . ."
"Nhưng mà đặt mật khẩu là gì?"
"123456." Tô Cẩm Niên thành thật trả lời, tấm thẻ này phát lúc anh trở thành bộ đội đặc chủng, mật khẩu bên trong vẫn là mật khẩu lúc đầu, anh chưa bao giờ đi rút hay gửi tiền, dĩ nhiên là không sửa đổi mã số thân thiết.
Tô Khả nổi giận: "Mẹ nó! Anh không thiết lập mật khẩu là ngày sinh của em nữa!" Không phải trên sách hay nói chuyện nhỏ này sai, nam chính lấy thẻ ngân hàng để chi tiêu nuôi gia đình, mật khẩu đều là sinh nhật của nữ chính, chứng minh tình yêu của anh ta đối với nữ chính kiên trinh không đổi sao?
Tô Cẩm Niên: ". . . . . ."
Nhìn sắc mặt càng lúc càng biến thành đen của Tô Khả, Tô Cẩm Niên lập tức nói: " Khả Khả, em có thể đổi mật khẩu thành ngày sinh của em."
Mặt của Tô Khả tái đi, Tô Cẩm Niên run một cái, lại đổi lời nói, "Đưa thẻ cho anh, anh đi đổi mật khẩu thành sinh nhật em rồi sẽ đưa cho em. . . . . ."
Tô Khả: ". . . . . ."
Tô Khả nói với Tô Cẩm Niên dè dặt định leo lên bàn ăn cơm: "Anh ăn hết khoai tây cho em!"
Tô Cẩm Niên: "Bà xã, anh yêu em."
Tô Khả nói: "Gọi một ngàn lần cũng vô dụng."
"Vậy anh gọi một ngàn lẻ một lần?"
"Em gái anh!"
Tô Cẩm Niên chớp mắt nhìn Tô Khả.
Tô Khả nói: "Anh sẽ không gọi một ngàn lần đâu."
Tô Cẩm Niên: ". . . . . ."
Ăn trọn vẹn bàn khoai tây, Tô Cẩm Niên khổ sở ngồi xổm trong nhà vệ sinh mpoojt tiếng đồng hồ rồi mới chậm rãi quay trở lại ngủ. Tô Cẩm Niên ngủ say, Tô Khả lại không thể hỏi mọi chuyện rồi.
Lúc này, chuông cửa lại vang lên.
Tô Khả kỳ lạ không thôi, liền đi ra mở cửa, thì ra là Thẩm Đường cầm một túi hồ sơ tới.
Tô Khả nhìn Thẩm đường, dĩ nhiên là cười rồi để Thẩm Đường đi vào, dù sao nhà này là của Thẩm Đường, anh mới là chủ nhân chân chính của nơi này.
"Anh đã đến rồi."
Thẩm Đường gật đầu, "Tới đưa thị thực cho em."
"Nhanh như vậy sao?"
Thẩm Đường gật đầu, sau đó nhìn lên, bên ngoài còn có một đôi giày Martin nam, cảm thấy nghi hoặc mà nhìn Tô Khả, dĩ nhiên là Tô Khả thấy được ánh mắt của Thẩm Đường nên lúng túng nói, "Là Cẩm Niên."
Thẩm Đường gật đầu, "Em có thể nghĩ thông suốt, thật ra thì cũng tốt."
Tô Khả trầm mặc hồi lâu.
Thật ra thì trong chuyện ở chung một chỗ với Tô Cẩm Niên một lần nữa này thì cô thật sự tốn rất nhiều hơi sức mới quyết định.
Thật ra thì đến nay cô cũng không cách nào tha thứ bởi vì ích kỷ của cô hại chết mẹ cô, vẫn không khoan dung cho việc cô và Tô Cẩm Niên ở cùng một chỗ vui vẻ hạnh phúc, nhưng nghĩ đến Tô Cẩm Niên, nghĩ đến Tiểu Bao Tử, lại nghĩ đến lời bố cô nói "Khả Khả, nếu như con tiếp tục trốn tránh thì vẫn là hành vi ích kỷ, hành vi của con không khỏi tổn thương Cẩm Niên, hơn nữa còn tổn thương con trai của con, cháu ngoại của bố. Mặc kệ là đứa nhỏ nghịch ngợm phá phách hay là chín chắn hiểu chuyện thì đều cần lớn lên ở cạnh bố mẹ, không phải sao? Huống chi mẹ con qua đời hoàn toàn là bởi vì hai người phụ nữ kia, con cần gì bởi vì các cô ta mà trừng phạt mình, đây là quyết định sai lầm nhất, con làm như vậy còn giống bố mẹ của con sao?"
Cho nên, cô cố lấy dũng khí để đón nhận Tô Cẩm Niên một lần nữa.
Mặc dù lúc đang tắm cho anh, sắc tâm của cô không thay đổi, nhưng mà không còn là lúc thanh niên muốn làm liền làm.
Thẩm Đường nhìn Tô Khả trầm mặc thì vỗ vỗ vai của cô, "Thật đấy, Khả Khả, mặc dù mấy năm nay anh luôn giúp em giấu diếm chỗ ở, nhưng mà thật ra trong lòng anh vô cùng hi vọng em tự nghĩ thông suốt."
"Cám ơn anh, Thẩm Đường."
Thẩm Đường cười, "Cảm ơn thì không cần, đến lúc anh có khó khăn thì để người đàn ông của em giúp đỡ anh là được."
Anh cười, khóe miệng có một chút chua sót, nghĩ đến người phụ nữ bay xa tận bên kia Thái Bình Dương thì trong lòng anh thở dài.
"Vì sao?"
"Ừm, em không hiểu đâu."
"A, Thẩm Phỉ Phỉ." Tô Khả gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.
Thẩm Đường kinh ngạc, "Sao em biết cái tên này?"
Tô Khả cười, "Tiểu Phong Phong nói với em, anh cố ý không nói chỗ ở của em cho mấy anh ấy biết cũng bởi vì Thẩm Phỉ Phỉ anh thích đã thích Cẩm Niên chứ gì."
Mặt Thẩm Đường đỏ lên, "Nói bậy nói bạ."
"Khụ khụ, cũng đừng nguỵ biện." Tô Khả đập xuống bả vai Thẩm Đường.
"Khụ khụ!" Một tiếng ho khan vang lên truyền đến tai Tô Khả và Thẩm Đường, hai người đều là quay đầu lại, lúc này mới phát hiện ra Tô Cẩm Niên đã ra đây, lúc này, sắc mặt đang đen thui nhìn bọn họ, giống như là bắt được vợ và đàn ông bên ngoài tại chỗ, một mùi dấm chua.
"Không phải cơ thể anh còn không thoải mái à, sao lại ra làm gì?"
Tô Cẩm Niên nhẹ nhàng nói một câu, "Nếu như anh không ra nhìn thì vợ anh cùng người khác bay mất rồi."
Thẩm Đường vòng quanh vai Tô Khả, một tay cợt nhã nâng cằm Tô Khả lên, vô cùng khiêu khích nói với Tô Cẩm Niên, "Tô Cẩm Niên, một bình dấm đầy mùi chua, cậu cũng không biết đi nhà vệ sinh tắm một cái đi."
Tô Cẩm Niên nhìn tay Thẩm Đường tùy tiện đặt trên vai Tô Khả, một tay khác chống cằm Tô Khả thì cả khuôn mặt cũng tản ra luồng khí đen tối của Diêm Vương, "Thẩm Đường, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, buông móng vuốt của cậu ra."
Thẩm Đường "chậc chậc" hai tiếng, "Đừng nha, anh là bộ đội đặc chủng, là ‘võ quan’ đấy, tôi là một thường dân, anh đừng làm tôi sợ đấy."
Tô Khả: ". . . . . ."
Mặt sắt của Tô Cẩm Niên vô cùng đen, giọng nói cũng đông lạnh không gì sánh bằng, "Ba, "
"Đừng mà, nói thế nào thì tôi và Khả Khả cũng ở chung năm năm, nhà này còn là của tôi nữa!" Thẩm Đường tiếp tục khiêu chiến giới hạn cuối cùng của Tô Cẩm Niên.
"Hai, "
Thẩm Đường vẫn cười hì hì, hoàn toàn không có sợ chút nào, "Ai da, nói thế nào thì tôi cũng là ân nhân cứu mạng của Khả Khả và Tiểu Tô Tô, cậu cứ đối xử với ân nhân cứu mạng như vậy sao?" Nói xong, Thẩm Đường nhìn Tô Khả, "Khả Khả, em xem chồng của em đi. . . . . ."
Tô Khả bị giọng nói nũng nịu của Thẩm Đường thị tựa như sét đánh thương tích đầy mình, chợt run mạnh một cái, "Thẩm Đường, anh đừng làm em sợ." Quỷ ám cũng không mang ra chơi như vậy.
Thẩm Đường khẽ mỉm cười, giống hệt như yêu nghiệt, "Khả Khả. . . . . ."
"Một!"
"Bịch!" Một chân Tô Cẩm Niên đã đá qua chỗ Thẩm Đường rồi.
Thẩm Đường khẽ tránh, né được một đá của Tô Cẩm Niên, nhưng Tô Khả bị Thẩm Đường kéo theo nên lảo đảo một cái, còn Thẩm Đường lại vòng chắc eo của Tô Khả.
Con ngươi Tô Cẩm Niên co rụt lại, đôi mắt phát ra các loại nguy hiểm. Dựa vào ngọn lửa giận thì trực tiếp như ánh chớp, một tay Tô Cẩm Niên đã lên trước, trực tiếp bắt được cánh tay Thẩm Đường đàn vòng quanh eo Tô Khả.
"Ui ui ——" Thẩm Đường đau đến trực tiếp kêu "ui ui", bởi vì đau mà buông Tô Khả ra, Tô Khả ngã về vòng ôm của Tô Cẩm Niên phía trước.
Tô Cẩm Niên cũng thả Thẩm Đường, lạnh lùng nhìn Thẩm Đường, "Dù là ân nhân cứu mạng thì người phụ nữ cũng không phải là cậu có thể đụng!"
Thẩm Đường không thèm để ý Tô Cẩm Niên, chỉ nhìn Tô Khả, đáng thương nói, "Khả Khả, chồng thô bạo như vậy em còn muốn à, ròi khỏi đi, rời đi rồi anh dẫn em ra nước ngoài phóng khoáng."
"Không muốn chết thì câm miệng." Sắc mặt Tô Cẩm Niên tái mét.
"Anh mới câm miệng đấy!" Tô Khả trực tiếp mắng Tô Cẩm Niên.
Tô Cẩm Niên sửng sốt.
Tô Khả chỉ vào cánh tay lại bắt đầu chảy máu của anh, "Máu anh nhiều có phải hay không, máu nhiều sao không đi hiến máu đi."
Tô Cẩm Niên nói: "Máu của anh."
Tô Khả: ". . . . . ."
Thẩm Đường: ". . . . . ."
Tô Khả nhìn Tô Cẩm Niên ngủ say, nhìn trán gầy gò của anh thì thở dài, đi ra ngoài.
Đi ra nhìn đồng hồ treo tường, đã là chín giờ rưỡi sáng, Tô Khả nhớ lại là trong tủ lạnh không còn nhiều đồ ăn nên liền mang theo túi đi chợ bên ngoài tiểu khu mua thức ăn.
Đúng lúc này thì bà dì thường ngày nhìn thấy cũng cầm giỏ đi mua thức ăn.
Bà thấy Tô Khả thì tất nhiên vô cùng nhiệt tình chào hỏi, "Khả Khả, ra ngoài mua thức ăn đấy à."
Tô Khả gật đầu.
Trước đây sáng sớm là Tô Khả đều mua xong thức ăn, cơ hội gặp bà dì này không nhiều lắm, dĩ nhiên bà dì nhiệt tình gấp đôi.
"Khả Khả, con mua gì đấy." Nói xong thì nhìn vào giữa túi mua hàng của Tô Khả gì.
Khi bà nhìn thấy trong túi Tô Khả đầy nguyên liệu nấu ăn thì không khỏi nói, "Hai mẹ con nhà con không ăn hết nhiều như vậy trong thoáng chốc được, mua nhiều để tủ lạnh thì không phải là không tươi sao."
Tô Khả cười "ha ha" một tiếng, "Bố Tô Tô trở về, anh ấy ăn khá nhiều."
Bà dì vỗ trán, "Dì quên chuyện này mất, đúng vậy nha, bố Tô Tô trở vềi, những thứ này chắc chắc cậu ấy có thể ăn hết. Đúng rồi, con trai dì mang không ít đặc sản từ quê dì lên, lát nữa dì lấy qua cho con một ít."
"Sao không biết xấu hổ như vậy được."
"Hắc hắc, không sao, một chút vật nhỏ mà. Nhà dì quá nhiều cũng ăn không hết."
Tô Khả gật đầu, đợi đến khi bà dì cầm một bao tải gì đó tới thì Tô Khả mới biết, rốt cuộc "vật nhỏ" trong miệng bà dì là gì.
Phải biết rằng đây chính là một bao tải!
Bên trong chứa đầy khoai tây, khoai lang, cà chua, còn có một ít đậu đũa, đậu cô-ve. Tô Khả nhìn đầy rau củ thì sắp khóc tới nơi, bà dì thật đúng là khách sáo.
Nhìn thời gian không chênh lệch lắm thì Tô Khả bắt đầu làm thức ăn.
Bản thân Tô Khả rất thích ăn khoai tây, cho nên cô làm canh xương hầm khoai tây, khoai tây xào, sợi khoai tây chua cay, khoai tây chiên, gà xào tỏi và khoai tây.
Sau khi àm xong thì Tô Khả nghĩ tới Tô Cẩm Niên rất không thích ăn khoai tây, theo như lời anh nói là khoai tây hơi ngọt, ăn không ngon thì không khỏi ỉu xìu, lại làm một bát canh cà chua trứng và một dĩa đậu đũa xào.
Bởi vì Tô Cẩm Niên vẫn còn đang sốt, dĩ nhiên lúc này còn đang ngủ, may mà Tô Khả đi vào, trước tiên đánh thức anh dậy. Tô Cẩm Niên ngủ, hô hấp đều đặn, Tô khả không nhịn được nói: Thượng Đế cũng không công bằng.
Tô Cẩm Niên bị Tô Khả đánh thức, hô hấp hơi nặng nề, cả người còn mờ mịt.
Tô Khả nhìn cánh tay bị thương của anh thì thở dài, xoay người, định bưng cơm vào phòng.
Tất nhiên Tô Cẩm Niên không muốn Tô Khả bận rộn nên đứng dậy đi theo Tô Khả ra ngoài, khi anh nhìn thấy bàn ăn đầy khoai tây thì mặc dù sắc mặt vẫn không thay đổi, nhưng chân mày cũng hơi nhíu lại.
Xoay người thì đã nhìn thấy bao tải đặt ở góc, anh nhớ lúc buổi sáng, hình như bao tải này không có ở đây, anh đi ngủ một chút thời gian thì bao tải xuất hiện rồi, bên trong là cái gì?
Tô Khả nhìn ra nghi hoặc của anh, đắc chí nói, "Nhân phẩm em tốt nên hàng xóm tặng rau cải cho em."
"(OoO)!" Tô Cẩm Niên nhìn Tô Khả, cằm cũng muốn rớt xuống đất, "Rau cải?" Rau cải mà dùng bao tải đựng sao?
Tô Khả gật đầu, "Ừ, phần lớn là khoai tây và khoai lang."
"—_—" Lúc Tô Cẩm Niên nghe thấy khoai tây thì vẻ mặt hơi tối đi, nhìn đầy bàn khoai tây, Tô Cẩm Niên thở dài, lục lọi túi quần của anh, cuối cùng tìm được thẻ ngân hàng, "Ừ, đây là thẻ tiền lương của anh."
Tô Khả cầm thẻ, khóe miệng toét ra, "Tô Cẩm Niên, anh càng ngày càng thức thời rồi."
Tô Cẩm Niên: ". . . . . ."
"Nhưng mà đặt mật khẩu là gì?"
"123456." Tô Cẩm Niên thành thật trả lời, tấm thẻ này phát lúc anh trở thành bộ đội đặc chủng, mật khẩu bên trong vẫn là mật khẩu lúc đầu, anh chưa bao giờ đi rút hay gửi tiền, dĩ nhiên là không sửa đổi mã số thân thiết.
Tô Khả nổi giận: "Mẹ nó! Anh không thiết lập mật khẩu là ngày sinh của em nữa!" Không phải trên sách hay nói chuyện nhỏ này sai, nam chính lấy thẻ ngân hàng để chi tiêu nuôi gia đình, mật khẩu đều là sinh nhật của nữ chính, chứng minh tình yêu của anh ta đối với nữ chính kiên trinh không đổi sao?
Tô Cẩm Niên: ". . . . . ."
Nhìn sắc mặt càng lúc càng biến thành đen của Tô Khả, Tô Cẩm Niên lập tức nói: " Khả Khả, em có thể đổi mật khẩu thành ngày sinh của em."
Mặt của Tô Khả tái đi, Tô Cẩm Niên run một cái, lại đổi lời nói, "Đưa thẻ cho anh, anh đi đổi mật khẩu thành sinh nhật em rồi sẽ đưa cho em. . . . . ."
Tô Khả: ". . . . . ."
Tô Khả nói với Tô Cẩm Niên dè dặt định leo lên bàn ăn cơm: "Anh ăn hết khoai tây cho em!"
Tô Cẩm Niên: "Bà xã, anh yêu em."
Tô Khả nói: "Gọi một ngàn lần cũng vô dụng."
"Vậy anh gọi một ngàn lẻ một lần?"
"Em gái anh!"
Tô Cẩm Niên chớp mắt nhìn Tô Khả.
Tô Khả nói: "Anh sẽ không gọi một ngàn lần đâu."
Tô Cẩm Niên: ". . . . . ."
Ăn trọn vẹn bàn khoai tây, Tô Cẩm Niên khổ sở ngồi xổm trong nhà vệ sinh mpoojt tiếng đồng hồ rồi mới chậm rãi quay trở lại ngủ. Tô Cẩm Niên ngủ say, Tô Khả lại không thể hỏi mọi chuyện rồi.
Lúc này, chuông cửa lại vang lên.
Tô Khả kỳ lạ không thôi, liền đi ra mở cửa, thì ra là Thẩm Đường cầm một túi hồ sơ tới.
Tô Khả nhìn Thẩm đường, dĩ nhiên là cười rồi để Thẩm Đường đi vào, dù sao nhà này là của Thẩm Đường, anh mới là chủ nhân chân chính của nơi này.
"Anh đã đến rồi."
Thẩm Đường gật đầu, "Tới đưa thị thực cho em."
"Nhanh như vậy sao?"
Thẩm Đường gật đầu, sau đó nhìn lên, bên ngoài còn có một đôi giày Martin nam, cảm thấy nghi hoặc mà nhìn Tô Khả, dĩ nhiên là Tô Khả thấy được ánh mắt của Thẩm Đường nên lúng túng nói, "Là Cẩm Niên."
Thẩm Đường gật đầu, "Em có thể nghĩ thông suốt, thật ra thì cũng tốt."
Tô Khả trầm mặc hồi lâu.
Thật ra thì trong chuyện ở chung một chỗ với Tô Cẩm Niên một lần nữa này thì cô thật sự tốn rất nhiều hơi sức mới quyết định.
Thật ra thì đến nay cô cũng không cách nào tha thứ bởi vì ích kỷ của cô hại chết mẹ cô, vẫn không khoan dung cho việc cô và Tô Cẩm Niên ở cùng một chỗ vui vẻ hạnh phúc, nhưng nghĩ đến Tô Cẩm Niên, nghĩ đến Tiểu Bao Tử, lại nghĩ đến lời bố cô nói "Khả Khả, nếu như con tiếp tục trốn tránh thì vẫn là hành vi ích kỷ, hành vi của con không khỏi tổn thương Cẩm Niên, hơn nữa còn tổn thương con trai của con, cháu ngoại của bố. Mặc kệ là đứa nhỏ nghịch ngợm phá phách hay là chín chắn hiểu chuyện thì đều cần lớn lên ở cạnh bố mẹ, không phải sao? Huống chi mẹ con qua đời hoàn toàn là bởi vì hai người phụ nữ kia, con cần gì bởi vì các cô ta mà trừng phạt mình, đây là quyết định sai lầm nhất, con làm như vậy còn giống bố mẹ của con sao?"
Cho nên, cô cố lấy dũng khí để đón nhận Tô Cẩm Niên một lần nữa.
Mặc dù lúc đang tắm cho anh, sắc tâm của cô không thay đổi, nhưng mà không còn là lúc thanh niên muốn làm liền làm.
Thẩm Đường nhìn Tô Khả trầm mặc thì vỗ vỗ vai của cô, "Thật đấy, Khả Khả, mặc dù mấy năm nay anh luôn giúp em giấu diếm chỗ ở, nhưng mà thật ra trong lòng anh vô cùng hi vọng em tự nghĩ thông suốt."
"Cám ơn anh, Thẩm Đường."
Thẩm Đường cười, "Cảm ơn thì không cần, đến lúc anh có khó khăn thì để người đàn ông của em giúp đỡ anh là được."
Anh cười, khóe miệng có một chút chua sót, nghĩ đến người phụ nữ bay xa tận bên kia Thái Bình Dương thì trong lòng anh thở dài.
"Vì sao?"
"Ừm, em không hiểu đâu."
"A, Thẩm Phỉ Phỉ." Tô Khả gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.
Thẩm Đường kinh ngạc, "Sao em biết cái tên này?"
Tô Khả cười, "Tiểu Phong Phong nói với em, anh cố ý không nói chỗ ở của em cho mấy anh ấy biết cũng bởi vì Thẩm Phỉ Phỉ anh thích đã thích Cẩm Niên chứ gì."
Mặt Thẩm Đường đỏ lên, "Nói bậy nói bạ."
"Khụ khụ, cũng đừng nguỵ biện." Tô Khả đập xuống bả vai Thẩm Đường.
"Khụ khụ!" Một tiếng ho khan vang lên truyền đến tai Tô Khả và Thẩm Đường, hai người đều là quay đầu lại, lúc này mới phát hiện ra Tô Cẩm Niên đã ra đây, lúc này, sắc mặt đang đen thui nhìn bọn họ, giống như là bắt được vợ và đàn ông bên ngoài tại chỗ, một mùi dấm chua.
"Không phải cơ thể anh còn không thoải mái à, sao lại ra làm gì?"
Tô Cẩm Niên nhẹ nhàng nói một câu, "Nếu như anh không ra nhìn thì vợ anh cùng người khác bay mất rồi."
Thẩm Đường vòng quanh vai Tô Khả, một tay cợt nhã nâng cằm Tô Khả lên, vô cùng khiêu khích nói với Tô Cẩm Niên, "Tô Cẩm Niên, một bình dấm đầy mùi chua, cậu cũng không biết đi nhà vệ sinh tắm một cái đi."
Tô Cẩm Niên nhìn tay Thẩm Đường tùy tiện đặt trên vai Tô Khả, một tay khác chống cằm Tô Khả thì cả khuôn mặt cũng tản ra luồng khí đen tối của Diêm Vương, "Thẩm Đường, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, buông móng vuốt của cậu ra."
Thẩm Đường "chậc chậc" hai tiếng, "Đừng nha, anh là bộ đội đặc chủng, là ‘võ quan’ đấy, tôi là một thường dân, anh đừng làm tôi sợ đấy."
Tô Khả: ". . . . . ."
Mặt sắt của Tô Cẩm Niên vô cùng đen, giọng nói cũng đông lạnh không gì sánh bằng, "Ba, "
"Đừng mà, nói thế nào thì tôi và Khả Khả cũng ở chung năm năm, nhà này còn là của tôi nữa!" Thẩm Đường tiếp tục khiêu chiến giới hạn cuối cùng của Tô Cẩm Niên.
"Hai, "
Thẩm Đường vẫn cười hì hì, hoàn toàn không có sợ chút nào, "Ai da, nói thế nào thì tôi cũng là ân nhân cứu mạng của Khả Khả và Tiểu Tô Tô, cậu cứ đối xử với ân nhân cứu mạng như vậy sao?" Nói xong, Thẩm Đường nhìn Tô Khả, "Khả Khả, em xem chồng của em đi. . . . . ."
Tô Khả bị giọng nói nũng nịu của Thẩm Đường thị tựa như sét đánh thương tích đầy mình, chợt run mạnh một cái, "Thẩm Đường, anh đừng làm em sợ." Quỷ ám cũng không mang ra chơi như vậy.
Thẩm Đường khẽ mỉm cười, giống hệt như yêu nghiệt, "Khả Khả. . . . . ."
"Một!"
"Bịch!" Một chân Tô Cẩm Niên đã đá qua chỗ Thẩm Đường rồi.
Thẩm Đường khẽ tránh, né được một đá của Tô Cẩm Niên, nhưng Tô Khả bị Thẩm Đường kéo theo nên lảo đảo một cái, còn Thẩm Đường lại vòng chắc eo của Tô Khả.
Con ngươi Tô Cẩm Niên co rụt lại, đôi mắt phát ra các loại nguy hiểm. Dựa vào ngọn lửa giận thì trực tiếp như ánh chớp, một tay Tô Cẩm Niên đã lên trước, trực tiếp bắt được cánh tay Thẩm Đường đàn vòng quanh eo Tô Khả.
"Ui ui ——" Thẩm Đường đau đến trực tiếp kêu "ui ui", bởi vì đau mà buông Tô Khả ra, Tô Khả ngã về vòng ôm của Tô Cẩm Niên phía trước.
Tô Cẩm Niên cũng thả Thẩm Đường, lạnh lùng nhìn Thẩm Đường, "Dù là ân nhân cứu mạng thì người phụ nữ cũng không phải là cậu có thể đụng!"
Thẩm Đường không thèm để ý Tô Cẩm Niên, chỉ nhìn Tô Khả, đáng thương nói, "Khả Khả, chồng thô bạo như vậy em còn muốn à, ròi khỏi đi, rời đi rồi anh dẫn em ra nước ngoài phóng khoáng."
"Không muốn chết thì câm miệng." Sắc mặt Tô Cẩm Niên tái mét.
"Anh mới câm miệng đấy!" Tô Khả trực tiếp mắng Tô Cẩm Niên.
Tô Cẩm Niên sửng sốt.
Tô Khả chỉ vào cánh tay lại bắt đầu chảy máu của anh, "Máu anh nhiều có phải hay không, máu nhiều sao không đi hiến máu đi."
Tô Cẩm Niên nói: "Máu của anh."
Tô Khả: ". . . . . ."
Thẩm Đường: ". . . . . ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.