Chương 79: Tin đính hôn
Minh Lam Phong
08/06/2015
Tô Khả có chút sững sờ nhìn Tô Cẩm Niên, miệng há to, "Cẩm Niên, em vừa. . . . . ." Là nghe nhầm, hẳn là nghe nhầm. Bọn họ yêu nhau, đã kết hôn, sao anh có thể không cần đứa con của bọn họ chứ? Cho nên vừa rồi nhất định là cô nghe lầm.
"Khả Khả, chúng ta không thể giữ đứa con này." Tô Cẩm Niên vẫn trầm giọng như cũ, không nhịn được cúi đầu xuống, ánh mắt dần dần dừng ở bụng bằng phẳng của Tô Khả, tay cũng không tự chủ muốn vuốt bụng Tô Khả.
"Ba ——" Bỗng nhiên Tô Khả gạt tay anh ra, đôi mắt đầy tức giận.
"Khả Khả. . . . . ."
"Tô Cẩm Niên, nói cho em biết đó là nói dối đi!" Tô Khả nhìn chằm chằm Tô Cẩm Niên, giống như là muốn nhìn ra cái gì đó từ trên mặt anh. Cô không tin Tô Cẩm Niên tàn nhẫn như vậy, không cần đứa con của bọn họ.
Tô Cẩm Niên đứng dậy, "Khả Khả, anh không nói đùa."
Tô Khả lặng lẽ nhìn Tô Cẩm Niên, giống như muốn gào to với Tô Cẩm Niên, "Như vậy thì anh thu lời anh vừa nói về cho em!"
"Tô Khả" Tô Cẩm Niên nhìn Tô Khả hơi mất khống chế, hai tay ổn định thân thể của cô, trầm giọng nói, "Anh cũng yêu đứa nhỏ vậy, nhưng bây giờ không phải lúc, em biết không?"
"Em mặc kệ, em mặc kệ!" Tô Khả tránh khỏi kìm tay của Tô Cẩm Niên, lui về sau hai bước, dùng ánh mắt vô cùng xa lạ nhìn Tô Cẩm Niên, "Cái gì không phải lúc, bây giờ chính là lúc. Em cho anh biết, chắc chắn em sẽ sinh đứa nhỏ này, anh lại nói với em là không cần đứa nhỏ, vậy anh chính là kẻ địch của em và con!"
"Tô Khả!" Tô Cẩm Niên cũng lớn tiếng, "Em có biết mình mấy tuổi hay không?"
"Vậy thì sao! Nhiều người học đại học cũng sinh con đó, có người không học đại học, tuổi còn nhỏ hơn em, con cũng đầy ra đó! Cho nên không liên quan gì đến tuổi của em!"
"Tô Khả, đừng tùy hứng!" Tô Cẩm Niên trầm giọng, "Một đứa nhỏ sinh ra cũng không phải em muốn sinh là có thể lập tức sinh ra được. Chúng ta phải chuẩn bị cho nó mọi thứ tốt nhất, em có biết không? Ít nhất là lúc em mang thai thì anh cũng bên cạnh em, nhưng mà bây giờ anh còn rất nhiều nhiệm vụ, em mang thai mà anh cũng không ở bên cạnh em, Khả Khả, em sẽ không chịu nổi. Huống chi bây giờ chúng ta còn trẻ, cũng không đủ điều kiện ổn định để nuôi con của chúng ta——"
"Anh im miệng! Em không muốn nghe, không muốn nghe!" Tô Khả che lỗ tai của mình lại, "Những thứ đó so với sinh mệnh của con em thì tính là gì! Tính là gì chứ!"
"Khả Khả ——"
"Đừng gọi em là ‘Khả Khả’! Tô Cẩm Niên, anh lấy những lời không cần con về đi, nếu không em sẽ không tha thứ cho anh." Hốc mắt Tô Khả đầy nước mắt.
Tô Cẩm Niên có chút thất bại, bây giờ anh và Tô Khả vốn không thích hợp có con. Thời gian một tháng, anh chủ yếu đều ở đơn vị, tuyệt nhiên không chăm sóc cô tới nơi tới chốn được, mà cô vẫn còn học đại học, cô không quan tâm mấy lời đồn đại nhưng anh quan tâm.
Người nhà của anh vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận Tô Khả, nếu như vì đứa bé mà Tô Khả khiến người nhà anh đón nhận cô thì anh tin nhất định mẹ anh sẽ gây khó khăn cho Tô Khả bằng mọi cách. Với lòng dạ đơn thuần của Tô Khả sao có thể là đối thủ của mẹ anh.
Bây giờ Tô Cẩm Niên có chút hối hận vì ban đầu muốn cô.
"Khả Khả. . . . . ."
Tô Khả nhìn sắc mặt nặng nề của Tô Cẩm Niên, "Tô Cẩm Niên, anh lấy lại lời đó, lấy lại đi! Cẩm Niên, lấy lời nói lại. . . . . ." Giọng nói của cô từ từ mang theo một chút van xin, mắt nhìn Tô Cẩm Niên đầy mong mỏi. Một tiếng lại một tiếng làm Tô Cẩm Niên run rẩy không ngừng.
"Cẩm Niên, lấy lại đi, anh nói cho em biết anh muốn con." Cả gương mặt quả lê xinh đẹp của Tô Khả như mưa rơi, âm thanh rung động lòng người.
Rất lâu sau đó, Tô Cẩm Niên nhìn mấy cành cây lay động ở bốn phía, "Được."
Anh thỏa hiệp. Anh thực sự chỉ có thể thỏa hiệp, nghe giọng nói cầu xin yếu ớt của cô như vậy thì anh bị đánh bại rồi.
"Chúng ta sinh con ra."
Tô Khả cười, trong nháy mắt nhào vào ngực Tô Cẩm Niên, "Em cũng biết anh tốt nhất."
Tô Cẩm Niên thở dài, sờ tóc Tô Khả, trong lòng cũng rất nặng nề. Muốn ngả bài với bố mẹ trong nhà sớm hơn, mặc dù vẫn chưa hoàn toàn chuẩn bị xong, nhưng vì Khả Khả và con, nhất định anh phải nghênh đón trước.
Tô Khả tựa vào ngực Tô Cẩm Niên, cô có thể cảm nhận được mâu thuẫn trong lòng anh, nhưng cô hết cách rồi, cô không đành lòng phá bỏ bảo bảo nhỏ trong bụng. Bởi vì đó là con của cô và anh.
Cho nên trên thế giới này, ai cũng không được làm tổn thương con của cô!
*
Tô Cẩm Niên về đến nhà thì chính là thấy Hoàng Nghê Thường đứng ở cửa nhà anh, trông như bà chủ, nói với anh, "Anh đã về rồi."
Ngay cả nhìn Tô Cẩm Niên cũng không nhìn cô ta một cái, tránh qua cô ta đi vào trong nhà của anh.
Hoàng Nghê Thường nhìn bóng lưng của Tô Cẩm Niên, hai tay nắm chặt thành quyền, sắc mặt u ám: Tô Khả!
Tô Cẩm Niên rộng rãi xoay người lại, trong nháy mắt sắc mặt u ám của Hoàng Nghê Thường bị Tô Cẩm Niên bắt được, Tô Cẩm Niên giống như chế giễu mà nhìn Hoàng Nghê Thường: "Tôi khuyên cô đừng uổng phí tâm tư."
Hoàng Nghê Thường cười, nhưng mặt lại cứng đờ, "Tô Cẩm Niên, không thể thuận theo anh rồi."
Tô Cẩm Niên cười lạnh lùng, "Vậy sao?" Nói xong, sải bước vào nhà anh.
Hoàng Nghê Thường nhìn bóng lưng Tô Cẩm Niên, trong lòng cười lạnh: Tô Cẩm Niên, át chủ bài của anh là đứa nhỏ trong bụng Tô Khả sao? Ha ha. . . . . . Lá bài này có ích không?
Đối với đứa nhỏ trong bụng Tô Khả, mặc dù người nhà Tô cẩm Niên tin tưởng là đứa nhỏ này không phải Tô Cẩm Niên. Nhưng cô ta tuyệt đối tin tưởng đứa nhỏ này là của Tô Cẩm Niên. Thứ nhất người bảo vệ ở trường quân đội nói về "Tình yêu" cứng cõi của hai người bọn họ, thứ hai sau khi cô ta điều tra Tô Khả chính là người cân não nhào vào người Tô Cẩm Niên, vậy sẽ có thai con của người khác sao? Không thể nào!
Về phần tờ xét nghiệm kia thì chỉ ở vấn đề thời gian, không phải là tình tiết cẩu huyết vô cùng cũ sao, Trịnh Duyệt chỉ cần mua chuộc một bác sĩ là có thể lấy được tờ xét nghiệm giả thôi. Mà Trịnh Duyệt làm như vậy đơn giản là muốn chia rẽ hai người họ trước mặt bố mẹ Tô Cẩm Niên.
Cô ta cũng không vạch trần, dù sao ‘kẻ thù của kẻ thù là bạn bè của ta’, trước hết tạm thời để bố mẹ Tô Cẩm Niên cho rằng đứa nhỏ này không phải của Tô Cẩm Niên, để hôn sự của hai người họ định xong mới được. Sau đó chính là bắt đầu trừ bỏ đứa nhỏ của Tô Khả, còn người nào trừ đi ư? Ha ha, cô ta tin Trịnh Duyệt sẽ không ngu để mặc Tô Khả sinh con ra.
Cô ta, ‘nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi’, là được rồi.
*
Trịnh Duyệt ở nhà, uống nước trái cây mà má Trương mới ép ra, lúc này bố mẹ cô ta đang thảo luận bên kia, nói là Tô Cẩm Niên trở về, khóe miệng Trịnh Duyệt nổi lên một nụ cười lạnh lùng.
Vở kịch hay ‘khua chiêng gõ trống’, bắt đầu trình diễn rồi.
Sau đó, cô ta móc tờ xét nghiệm có ghi sáu tuần phía trên ra, khóe miệng liên tục cười lạnh.
"Duyệt Duyệt, con đang xem cái gì đó?" Ông nội Trịnh Duyệt nhìn cháu gái ông đột nhiên cười kỳ dị, không nhịn được lên tiếng hỏi thăm.
"Không có gì, con lên lầu trước đây ông nội." Nói xong, Trịnh Duyệt liền đi lên lầu, nhưng trong lòng lại cười to không ngớt.
Tờ xét nghiệm ơi tờ xét nghiệm, đúng là mày giúp cho tao không ít đấy.
Mặc kệ đứa nhỏ này của Cẩm Niên thật hay không phải của Cẩm Niên thì dù sao người nhà họ Tô đã tin tưởng đứa nhỏ này không phải của Cẩm Niên, hơn nữa kết thân cùng nhà họ Hoàng, cho nên dù đứa nhỏ này thật là của Cẩm Niên thì bọn họ cũng sẽ không muốn đứa bé này.
Ai bảo bọn họ đã đồng ý để Tô Cẩm Niên và Hoàng Nghê Thường đính hôn chứ? Bọn họ tuyệt đối sẽ không để bữa tiệc đính hôn này xuất hiện một chút sai lầm nào.
Nhưng có thể sao?
Ha ha, cho nên chắc chắn bữa tiệc đính hôn này không tiến hành được.
Bởi vì Cẩm Niên, nhất định là anh hiểu rõ đứa nhỏ này là của anh cho nên anh sẽ không đồng ý kết thân với nhà họ Hoàng, hơn nữa phản kháng mạnh mẽ, mà chắc chắn là bố mẹ Tô Cẩm Niên không hy vọng sự nghiệp họ khổ tâm gây dựng hóa thành tro bụi.
Theo như hiểu biết của cô ta với Tần Phi thì nhất định lúc này Tần Phi sẽ đối phó với đứa nhỏ của Tô Khả, dù cho đó là cháu của bà thật thì bà cũng quyết không cho phép Tô Khả sinh ra!
Mà dĩ nhiên là Tô Cẩm Niên căm ghét người nhà họ Hoàng, kết thân ư? Đừng có nằm mơ! Cho nên nói, khẳng định chuyện nhà họ Tô kết thân cùng nhà họ Hoàng sẽ tan vỡ. Quan hệ hai nhà Tô và Hoàng sẽ sứt mẻ tình cảm.
Nhất định bọn họ sẽ đem tất cả nguyên do và sai lầm quy lên người của Tô Khả, đến lúc đó chắc chắn nửa bước Tô Khả cũng khó đi. Tần Phi lại oán hận Tô Khả thấy rõ, hận không thể giết cô đi.
Cuối cùng, cuối cùng Tô Cẩm Niên không phải là của cô ta sao?
Ha ha ha ha! Tô Khả, Hoàng Nghê Thường, các người đấu đi, tôi ngồi thu ‘ngư ông đắc lợi’, Cẩm Niên là của tôi, là của tôi! Ai cũng không giành được!
Ừm, đúng rồi, ngộ nhỡ Tô Khả trốn đi, đứa nhỏ không bị mất thì làm thế nào? Vừa nghĩ lại, cô ta lại cười, đến lúc đó cô ta trợ giúp một chút, không phải rất tốt sao?
*
Tô Cẩm Niên vào nhà thì nhìn thấy bố mẹ của anh và ông nội cũng ngồi trong phòng khách, một người nhìn tờ báo, một nhìn ngẩn người ra, một người còn lại thì ngồi ở chỗ đó, nhìn như vậy hẳn là vừa rồi đang nói chuyện cùng Hoàng Nghê Thường, mà sau khi Hoàng Nghê Thường nghe âm thanh xe của anh thì chạy đến bên đó đón anh.
"Về rồi à?" Ông nội Tô Cẩm Niên hỏi Tô Cẩm Niên trước tiên, "Không có xảy ra sự cố lớn gì chứ?"
Tô Cẩm Niên gật đầu.
Bố Tô Cẩm Niên liếc mắt nhìn Tô Khả, "Trở về thì ăn cơm đi."
Tô Cẩm Niên gật đầu.
Lúc này, Hoàng Nghê Thường cũng vào nhà lần nữa, Tần Phi cười híp mắt nói, "Cẩm Niên, thứ bảy là một ngày tốt lành, chúng ta đã quyết định rồi, vào lúc đó để con đính hôn cùng Nghê Thường."
Tô Cẩm Niên cười lạnh, "Mẹ, trời còn chưa tối."
Trong nháy mắt mặt Tần Phi trắng bệch.
Ông nội Tô Cẩm Niên quát lạnh một tiếng: "Cẩm Niên, sao nói chuyện với mẹ như vậy!"
"Đúng rồi, ông nội, bố, mẹ, nói cho mọi người biết một chuyện vui, con sắp làm bố rồi."
". . . . . ."
". . . . . ."
". . . . . ."
Mọi người hết sức kinh hãi, vốn là Hoàng Nghê Thường còn treo nụ cười trên mặt đã chuyển thành cứng đờ, nhưng trong lòng thì lạnh lùng chế giễu: tới thật nhanh!
Sắc mặt Tần Phi u ám: "Tô Cẩm Niên, con ở đây nói bậy bạ cái gì vậy!"
Tô Cẩm Niên thản nhiên liếc mắt nhìn mẹ của anh, "Mẹ không có nghe lầm, con có con rồi."
Ngược lại Tần Phi nói thẳng, "A, con đang nói Tô Khả sao?"
"Mẹ biết thì con cũng không nói nhiều." Anh chỉ thông báo cho bọn họ mà thôi.
Lúc này vẻ mặt Hoàng Nghê Thường như là tủi thân, hai mắt đầy nước mắt, rất xúc động, giọng nói nhàn nhạt của cô ta cũng biến thành uất ức, "Bác gái, con về trước đây."
Tần Phi đứng dậy vỗ vỗ tay Hoàng Nghê Thường , "Nghê Thường, bác sẽ làm chủ cho con."
Khóe môi Tô Cẩm Niên nâng lên, lạnh lùng giễu, "Lại mẹ con tình thâm."
Ông nội Tô Cẩm Niên nói: "Cẩm Niên à, con bị Tô Khả này lừa rồi."
Tô Cẩm Niên nhíu mày, "Ông nội!"
"Con còn nhớ hai tháng trước con đang làm nhiệm vụ không." Ông nội Tô Cẩm Niên trầm giọng nói, sau đó lấy một tờ xét nghiệm ra, "Trên này viết thời gian của bào thai là sáu tuần, theo như bây giờ thì cũng hơn bảy tuần thôi, nhưng con tính ngày đi, ngày thụ thai đó con và Tô Khả cũng không có ở chung một chỗ mà."
"Tờ khai này ở đâu mà mọi người có được?" Tô Cẩm Niên nhanh nhẹn liếc mắt nhìn, cười lạnh, chuyện giữa anh và Tô Khả là minh bạch rõ ràng, đứa nhỏ trong bụng Tô Khả không phải của anh thì còn có thể của ai?
Cho nên anh vừa nhìn tờ khai cũng biết là có người muốn vu oan cho Tô Khả, chỉ có điều thủ đoạn thật là thấp kém.
Nghĩ như vậy, Tô Cẩm Niên đưa mắt nhìn Hoàng Nghê Thường.
Hoàng Nghê Thường giận tím mặt: "Tô Cẩm Niên, anh nhìn em làm gì!"
Tần Phi cũng giận, "Sao, con còn tưởng là Nghê Thường nghĩ oan cho người phụ nữ Tô Khả kia sao? Nói cho con biết, tờ khai này là mẹ lấy được từ chỗ của bác sĩ, con muốn giải thích cái gì nữa? !"
Tô Cẩm Niên cười lạnh, "Vậy sao?"
"Đủ rồi!" Ông nội Tô Cẩm Niên quát lạnh một tiếng, "Tần Phi, con cũng có dáng làm mẹ cho bố! Tờ khai này là con bé Duyệt Duyệt không cẩn thận làm rơi trên đất, bị chúng ta thấy được."
Trịnh Duyệt?
Tô Cẩm Niên nhướng mày, trong lòng cười lạnh: tốt lắm!
"Mặc kệ mọi người có tin hay không, đứa nhỏ là của con! Ông nội, con mệt rồi nên lên lầu nghỉ trước."
Tần Phi nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Cẩm Niên, sau đó nhìn chồng vẫn chỉ lo đọc báo, tức giận, "Tô Sĩ Minh, ông nhìn con trai của ông một chút đi!"
"Bố tôi còn ở đây, bà hô to gọi nhỏ tôi làm gì!" Bố Tô Cẩm Niên cũng là thờ ơ quát lớn.
Ông nội Tô Cẩm Niên gõ một gậy xuống, "Mỗi người đều hô to gọi nhỏ, làm như lão già tôi chết rồi vậy hả?"
Trong nháy mắt Tần Phi và bố Tô Cẩm Niên cúi đầu xuống.
Hoàng Nghê Thường nói: "Ông à, ông đừng tức giận. . . . . . Nếu như Cẩm Niên. . . . . . Cẩm Niên thật sự không muốn đính hôn, không quan trọng, con sẽ nói với người lớn trong nhà. . . . . ."
Bộ dạng kia, vẻ mặt kia, quả thật làm cho người ta rủ lòng thương.
Tần Phi vỗ vỗ cánh tay Hoàng Nghê Thường , "Bác đã quyết định, buổi lễ đính hôn của con cũng sẽ không hủy bỏ! Yên tâm, nhất định chúng ta sẽ nở mày nở mặt cưới con vào cửa."
Bố Tô Cẩm Niên cũng tỏ thái độ, "Đúng vậy, Nghê Thường, con yên tâm."
"Nhưng Cẩm Niên có con . . . . ." Miệng Nghê Thường mím chặt, bộ dạng uất ức, "Đứa nhỏ không thể không có bố mẹ. . . . . . Mặc dù. . . . . . Mặc dù con cũng thật thích Cẩm Niên , nhưng mà. . . . . . Con không thể để cho đứa bé của bọn họ lớn lên ở. . . . . ."
"Không sao, đến lúc Tô Khả sinh, chúng tôi giành quyền nuôi con vào tay, tới lúc đó con làm mẹ của đứa nhỏ này." Bố Tô Cẩm Niên không chút suy nghĩ liền tỏ thái độ với Hoàng Nghê Thường.
Mẹ Tô Cẩm Niên, Tần Phi liếc bố Tô Cẩm Niên một cái, "Ông nói bậy bạ cái gì đó! Sao Nghê Thường của chúng ta có thể làm mẹ ghẻ!"
Ông nội Tô Cẩm Niên nhíu mày, "Tần Phi, con là có ý gì!"
"Bố, Cẩm Niên bị tiểu hồ ly tinh. . . . . ."
"Im miệng, sao con nói chuyện như vậy? Nói khó nghe như vậy!" Ông nội Tô Cẩm Niên quát lớn.
"Bố!" Tần Phi khó thở một hồi, biết tính tình bố chồng của bà như con lùa vậy, sau đó thay đổi thái độ nói: "Từ khi Cẩm Niên cùng Tô Khả ở chung một chỗ thì cả người thay đổi rồi, cãi lại, không có lễ phép, học mọi cái xấu!"
"Nói bậy bạ, sao con có thể bôi nhọ cháu của bố như vậy!"
"Bố, nó cũng là con của con, con mang thái mười tháng mà sinh ra đấy!"
"Con biết là tốt rồi!" Ông nội Tô Cẩm Niên quát lạnh.
"Tóm lại sau khi ở chung với Tô Khả thì cả người Cẩm Niên cũng thay đổi, không nghe lời đủ thứ! Bây giờ còn đột nhiên nói với chúng ta, nó và Tô Khả có con! Ông nhìn đi, giống bộ dáng gì! Hơn nữa, chúng tôi đều biết rõ ràng Tô Khả đang lừa gạt Cẩm Niên, rõ ràng không phải con của Cẩm Niên, cứ thế mà đội cái nón xanh lên đầu nó, nó còn cam tâm tình nguyện, thậm chí không vâng lời người lớn!" (nón xanh ý chỉ bị cắm sừng)
"Nói đi, rốt cuộc bà muốn nói cái gì, lải nhải phiền chết rồi !" Bố Tô Cẩm Niên thờ ơ nhìn Tần Phi.
Mặt Tần Phi trắng bệch, "Tô Sĩ Minh!"
Hoàng Nghê Thường nhìn hai vợ chồng, trong lòng cười lạnh, quyết định tiếp tục thêm một chút lửa, "Bác gái. . . . . . Cẩm Niên nói đứa nhỏ là của anh, vậy thì sẽ không sai. . . . . ."
"Sao biết sẽ không sai! Tờ khai này còn có thể xảy ra vấn đề sao? Con cũng không nhìn à, địa điểm đề ở phía trên là nơi nào! Chính là bệnh viện quân khu! Chỗ này tuyệt đối không thể nào làm giả! Mà theo như thời gian thụ thai thì rõ ràng Cẩm Niên chúng ta bị thương nằm trên giường, Tô Khả cũng không gặp qua Cẩm Niên của chúng ta, đứa con của bọn họ còn có cách chế tạo dù ngăn cách hay sao!"
Ông nội Tô Cẩm Niên cũng gật đầu.
Tần Phi nói: "Nếu như Tô Khả vẫn muốn đứa nhỏ này khoác cái danh tiếng của Cẩm Niên thì bác không ngại cho cô ta chút màu sắc! Bây giờ người ở quê chính là như vậy, thấy danh lợi quyền thế thì cái gì cũng không quan tâm! Không biết xấu hổ đến mức như vậy."
Lòng Tần Phi đầy căm phẫn, ánh mắt nhìn Tô Sĩ Minh cũng đầy bực tức, bởi vì bà khó có thể quên một tiểu hồ ly tinh ở quê đã khiến cho chồng bà chết mê chết mệt, ngay cả nhà cũng không lo.
Tần Phi lại nói: "Nghê Thường, bác nói với con này, cho dù đứa nhỏ trong bụng Tô Khả là của Cẩm Niên thì chúng ta cũng không cần. Huống chi đứa nhỏ trong bụng này cũng không phải của Cẩm Niên ."
Vẻ mặt Hoàng Nghê Thường khó xử nhìn người lớn của nhà họ Tô.
May mà ông nội Tô Cẩm Niên đứng dậy, "Nghê Thường, nhà chúng ta sẽ không làm con uất ức một chút nào đâu, con cũng rộng lòng nhé."
"Đúng vậy, Nghê Thường à, yên tâm." Tần Phi và Tô Sĩ Minh cùng gật đầu.
*
Hôm sau, lúc Tô Khả đang làm việc thì Trương Trí cầm tờ báo đưa cho Tô Khả, vẻ mặt đầy căm phẫn mà nói với Tô Khả: " Khả Khả, em xem một chút đi, đây là không phải là bạn trai của em sao!"
Tô Khả nghi hoặc liếc nhìn, "Ôi?"
Sau đó cúi đầu nhìn tờ báo, phía trên là hai tấm hình khổ cực lớn, một là chụp chính diện quân nhân Tô Cẩm Niên, một là Hoàng Nghê Thường mặc lễ phục trắng tình còn trang điểm nữa, ở giữa mạnh mẽ viết vài chữ vô cùng to: "Quân chánh thế gia nhà họ Tô - thiếu tá Tô Cẩm Niên cùng nữ hoàng giải trí Hoàng Nghê Thường sắp kết hôn." (quân chánh thế gia : gia đình quân đội có tiếng, mình thấy để nguyên hay hơn)
Sau đó phía trên viết thứ Bảy này, ở đại khách sạn XX sẽ tiến hành buổi lễ đính hôn.
Biên tập này còn dương dương tự đắc bịa đặt một câu chuyện tình yêu ‘cảm thiên động địa‘, cái gì mà vừa thấy đã yêu, cái gì mà duyên định ba đời..., cái gì mà anh hùng cứu mỹ nhân, cái gì không phải cô ta thì không cưới, không phải anh thì không lấy. . . . . . (cảm thiên động địa: cảm động trời đất)
Tóm lại là rập khuôn toàn bộ mấy cái đoạn cẩu huyết trong tiểu thuyết ngôn tình kinh điển để tạo thành một câu chuyện tình yêu thực xúc động lòng người. Dẫn dắt lòng người hướng về đó.
Tô Khả bình tĩnh đọc xong cả bài báo, chỉ cho hai chữ: "Giả dối!"
Biên tập viên của tờ báo cũng không đáng tin như vậy, quá lừa bịp rồi !
"Em tin anh ta như vậy hả? Lỡ như anh ta thật sự một chân đạp hai thuyền thì sao? Ai ui, anh ta cũng muốn đính hôn, sao em không lo lắng chút nào vậy."
"Ai ui, không có sao á." Làm sao có thể đính hôn đây? Anh và cô cũng nhận giấy kết hôn rồi. Chỉ là Hoàng Nghê Thường cũng đủ không biết xấu hổ.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Chương 79 : Tin đính hôn
Tô Khả có chút sững sờ nhìn Tô Cẩm Niên, miệng há to, "Cẩm Niên, em vừa. . . . . ." Là nghe nhầm, hẳn là nghe nhầm. Bọn họ yêu nhau, đã kết hôn, sao anh có thể không cần đứa con của bọn họ chứ? Cho nên vừa rồi nhất định là cô nghe lầm.
"Khả Khả, chúng ta không thể giữ đứa con này." Tô Cẩm Niên vẫn trầm giọng như cũ, không nhịn được cúi đầu xuống, ánh mắt dần dần dừng ở bụng bằng phẳng của Tô Khả, tay cũng không tự chủ muốn vuốt bụng Tô Khả.
"Ba ——" Bỗng nhiên Tô Khả gạt tay anh ra, đôi mắt đầy tức giận.
"Khả Khả. . . . . ."
"Tô Cẩm Niên, nói cho em biết đó là nói dối đi!" Tô Khả nhìn chằm chằm Tô Cẩm Niên, giống như là muốn nhìn ra cái gì đó từ trên mặt anh. Cô không tin Tô Cẩm Niên tàn nhẫn như vậy, không cần đứa con của bọn họ.
Tô Cẩm Niên đứng dậy, "Khả Khả, anh không nói đùa."
Tô Khả lặng lẽ nhìn Tô Cẩm Niên, giống như muốn gào to với Tô Cẩm Niên, "Như vậy thì anh thu lời anh vừa nói về cho em!"
"Tô Khả" Tô Cẩm Niên nhìn Tô Khả hơi mất khống chế, hai tay ổn định thân thể của cô, trầm giọng nói, "Anh cũng yêu đứa nhỏ vậy, nhưng bây giờ không phải lúc, em biết không?"
"Em mặc kệ, em mặc kệ!" Tô Khả tránh khỏi kìm tay của Tô Cẩm Niên, lui về sau hai bước, dùng ánh mắt vô cùng xa lạ nhìn Tô Cẩm Niên, "Cái gì không phải lúc, bây giờ chính là lúc. Em cho anh biết, chắc chắn em sẽ sinh đứa nhỏ này, anh lại nói với em là không cần đứa nhỏ, vậy anh chính là kẻ địch của em và con!"
"Tô Khả!" Tô Cẩm Niên cũng lớn tiếng, "Em có biết mình mấy tuổi hay không?"
"Vậy thì sao! Nhiều người học đại học cũng sinh con đó, có người không học đại học, tuổi còn nhỏ hơn em, con cũng đầy ra đó! Cho nên không liên quan gì đến tuổi của em!"
"Tô Khả, đừng tùy hứng!" Tô Cẩm Niên trầm giọng, "Một đứa nhỏ sinh ra cũng không phải em muốn sinh là có thể lập tức sinh ra được. Chúng ta phải chuẩn bị cho nó mọi thứ tốt nhất, em có biết không? Ít nhất là lúc em mang thai thì anh cũng bên cạnh em, nhưng mà bây giờ anh còn rất nhiều nhiệm vụ, em mang thai mà anh cũng không ở bên cạnh em, Khả Khả, em sẽ không chịu nổi. Huống chi bây giờ chúng ta còn trẻ, cũng không đủ điều kiện ổn định để nuôi con của chúng ta——"
"Anh im miệng! Em không muốn nghe, không muốn nghe!" Tô Khả che lỗ tai của mình lại, "Những thứ đó so với sinh mệnh của con em thì tính là gì! Tính là gì chứ!"
"Khả Khả ——"
"Đừng gọi em là ‘Khả Khả’! Tô Cẩm Niên, anh lấy những lời không cần con về đi, nếu không em sẽ không tha thứ cho anh." Hốc mắt Tô Khả đầy nước mắt.
Tô Cẩm Niên có chút thất bại, bây giờ anh và Tô Khả vốn không thích hợp có con. Thời gian một tháng, anh chủ yếu đều ở đơn vị, tuyệt nhiên không chăm sóc cô tới nơi tới chốn được, mà cô vẫn còn học đại học, cô không quan tâm mấy lời đồn đại nhưng anh quan tâm.
Người nhà của anh vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận Tô Khả, nếu như vì đứa bé mà Tô Khả khiến người nhà anh đón nhận cô thì anh tin nhất định mẹ anh sẽ gây khó khăn cho Tô Khả bằng mọi cách. Với lòng dạ đơn thuần của Tô Khả sao có thể là đối thủ của mẹ anh.
Bây giờ Tô Cẩm Niên có chút hối hận vì ban đầu muốn cô.
"Khả Khả. . . . . ."
Tô Khả nhìn sắc mặt nặng nề của Tô Cẩm Niên, "Tô Cẩm Niên, anh lấy lại lời đó, lấy lại đi! Cẩm Niên, lấy lời nói lại. . . . . ." Giọng nói của cô từ từ mang theo một chút van xin, mắt nhìn Tô Cẩm Niên đầy mong mỏi. Một tiếng lại một tiếng làm Tô Cẩm Niên run rẩy không ngừng.
"Cẩm Niên, lấy lại đi, anh nói cho em biết anh muốn con." Cả gương mặt quả lê xinh đẹp của Tô Khả như mưa rơi, âm thanh rung động lòng người.
Rất lâu sau đó, Tô Cẩm Niên nhìn mấy cành cây lay động ở bốn phía, "Được."
Anh thỏa hiệp. Anh thực sự chỉ có thể thỏa hiệp, nghe giọng nói cầu xin yếu ớt của cô như vậy thì anh bị đánh bại rồi.
"Chúng ta sinh con ra."
Tô Khả cười, trong nháy mắt nhào vào ngực Tô Cẩm Niên, "Em cũng biết anh tốt nhất."
Tô Cẩm Niên thở dài, sờ tóc Tô Khả, trong lòng cũng rất nặng nề. Muốn ngả bài với bố mẹ trong nhà sớm hơn, mặc dù vẫn chưa hoàn toàn chuẩn bị xong, nhưng vì Khả Khả và con, nhất định anh phải nghênh đón trước.
Tô Khả tựa vào ngực Tô Cẩm Niên, cô có thể cảm nhận được mâu thuẫn trong lòng anh, nhưng cô hết cách rồi, cô không đành lòng phá bỏ bảo bảo nhỏ trong bụng. Bởi vì đó là con của cô và anh.
Cho nên trên thế giới này, ai cũng không được làm tổn thương con của cô!
*
Tô Cẩm Niên về đến nhà thì chính là thấy Hoàng Nghê Thường đứng ở cửa nhà anh, trông như bà chủ, nói với anh, "Anh đã về rồi."
Ngay cả nhìn Tô Cẩm Niên cũng không nhìn cô ta một cái, tránh qua cô ta đi vào trong nhà của anh.
Hoàng Nghê Thường nhìn bóng lưng của Tô Cẩm Niên, hai tay nắm chặt thành quyền, sắc mặt u ám: Tô Khả!
Tô Cẩm Niên rộng rãi xoay người lại, trong nháy mắt sắc mặt u ám của Hoàng Nghê Thường bị Tô Cẩm Niên bắt được, Tô Cẩm Niên giống như chế giễu mà nhìn Hoàng Nghê Thường: "Tôi khuyên cô đừng uổng phí tâm tư."
Hoàng Nghê Thường cười, nhưng mặt lại cứng đờ, "Tô Cẩm Niên, không thể thuận theo anh rồi."
Tô Cẩm Niên cười lạnh lùng, "Vậy sao?" Nói xong, sải bước vào nhà anh.
Hoàng Nghê Thường nhìn bóng lưng Tô Cẩm Niên, trong lòng cười lạnh: Tô Cẩm Niên, át chủ bài của anh là đứa nhỏ trong bụng Tô Khả sao? Ha ha. . . . . . Lá bài này có ích không?
Đối với đứa nhỏ trong bụng Tô Khả, mặc dù người nhà Tô cẩm Niên tin tưởng là đứa nhỏ này không phải Tô Cẩm Niên. Nhưng cô ta tuyệt đối tin tưởng đứa nhỏ này là của Tô Cẩm Niên. Thứ nhất người bảo vệ ở trường quân đội nói về "Tình yêu" cứng cõi của hai người bọn họ, thứ hai sau khi cô ta điều tra Tô Khả chính là người cân não nhào vào người Tô Cẩm Niên, vậy sẽ có thai con của người khác sao? Không thể nào!
Về phần tờ xét nghiệm kia thì chỉ ở vấn đề thời gian, không phải là tình tiết cẩu huyết vô cùng cũ sao, Trịnh Duyệt chỉ cần mua chuộc một bác sĩ là có thể lấy được tờ xét nghiệm giả thôi. Mà Trịnh Duyệt làm như vậy đơn giản là muốn chia rẽ hai người họ trước mặt bố mẹ Tô Cẩm Niên.
Cô ta cũng không vạch trần, dù sao ‘kẻ thù của kẻ thù là bạn bè của ta’, trước hết tạm thời để bố mẹ Tô Cẩm Niên cho rằng đứa nhỏ này không phải của Tô Cẩm Niên, để hôn sự của hai người họ định xong mới được. Sau đó chính là bắt đầu trừ bỏ đứa nhỏ của Tô Khả, còn người nào trừ đi ư? Ha ha, cô ta tin Trịnh Duyệt sẽ không ngu để mặc Tô Khả sinh con ra.
Cô ta, ‘nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi’, là được rồi.
*
Trịnh Duyệt ở nhà, uống nước trái cây mà má Trương mới ép ra, lúc này bố mẹ cô ta đang thảo luận bên kia, nói là Tô Cẩm Niên trở về, khóe miệng Trịnh Duyệt nổi lên một nụ cười lạnh lùng.
Vở kịch hay ‘khua chiêng gõ trống’, bắt đầu trình diễn rồi.
Sau đó, cô ta móc tờ xét nghiệm có ghi sáu tuần phía trên ra, khóe miệng liên tục cười lạnh.
"Duyệt Duyệt, con đang xem cái gì đó?" Ông nội Trịnh Duyệt nhìn cháu gái ông đột nhiên cười kỳ dị, không nhịn được lên tiếng hỏi thăm.
"Không có gì, con lên lầu trước đây ông nội." Nói xong, Trịnh Duyệt liền đi lên lầu, nhưng trong lòng lại cười to không ngớt.
Tờ xét nghiệm ơi tờ xét nghiệm, đúng là mày giúp cho tao không ít đấy.
Mặc kệ đứa nhỏ này của Cẩm Niên thật hay không phải của Cẩm Niên thì dù sao người nhà họ Tô đã tin tưởng đứa nhỏ này không phải của Cẩm Niên, hơn nữa kết thân cùng nhà họ Hoàng, cho nên dù đứa nhỏ này thật là của Cẩm Niên thì bọn họ cũng sẽ không muốn đứa bé này.
Ai bảo bọn họ đã đồng ý để Tô Cẩm Niên và Hoàng Nghê Thường đính hôn chứ? Bọn họ tuyệt đối sẽ không để bữa tiệc đính hôn này xuất hiện một chút sai lầm nào.
Nhưng có thể sao?
Ha ha, cho nên chắc chắn bữa tiệc đính hôn này không tiến hành được.
Bởi vì Cẩm Niên, nhất định là anh hiểu rõ đứa nhỏ này là của anh cho nên anh sẽ không đồng ý kết thân với nhà họ Hoàng, hơn nữa phản kháng mạnh mẽ, mà chắc chắn là bố mẹ Tô Cẩm Niên không hy vọng sự nghiệp họ khổ tâm gây dựng hóa thành tro bụi.
Theo như hiểu biết của cô ta với Tần Phi thì nhất định lúc này Tần Phi sẽ đối phó với đứa nhỏ của Tô Khả, dù cho đó là cháu của bà thật thì bà cũng quyết không cho phép Tô Khả sinh ra!
Mà dĩ nhiên là Tô Cẩm Niên căm ghét người nhà họ Hoàng, kết thân ư? Đừng có nằm mơ! Cho nên nói, khẳng định chuyện nhà họ Tô kết thân cùng nhà họ Hoàng sẽ tan vỡ. Quan hệ hai nhà Tô và Hoàng sẽ sứt mẻ tình cảm.
Nhất định bọn họ sẽ đem tất cả nguyên do và sai lầm quy lên người của Tô Khả, đến lúc đó chắc chắn nửa bước Tô Khả cũng khó đi. Tần Phi lại oán hận Tô Khả thấy rõ, hận không thể giết cô đi.
Cuối cùng, cuối cùng Tô Cẩm Niên không phải là của cô ta sao?
Ha ha ha ha! Tô Khả, Hoàng Nghê Thường, các người đấu đi, tôi ngồi thu ‘ngư ông đắc lợi’, Cẩm Niên là của tôi, là của tôi! Ai cũng không giành được!
Ừm, đúng rồi, ngộ nhỡ Tô Khả trốn đi, đứa nhỏ không bị mất thì làm thế nào? Vừa nghĩ lại, cô ta lại cười, đến lúc đó cô ta trợ giúp một chút, không phải rất tốt sao?
*
Tô Cẩm Niên vào nhà thì nhìn thấy bố mẹ của anh và ông nội cũng ngồi trong phòng khách, một người nhìn tờ báo, một nhìn ngẩn người ra, một người còn lại thì ngồi ở chỗ đó, nhìn như vậy hẳn là vừa rồi đang nói chuyện cùng Hoàng Nghê Thường, mà sau khi Hoàng Nghê Thường nghe âm thanh xe của anh thì chạy đến bên đó đón anh.
"Về rồi à?" Ông nội Tô Cẩm Niên hỏi Tô Cẩm Niên trước tiên, "Không có xảy ra sự cố lớn gì chứ?"
Tô Cẩm Niên gật đầu.
Bố Tô Cẩm Niên liếc mắt nhìn Tô Khả, "Trở về thì ăn cơm đi."
Tô Cẩm Niên gật đầu.
Lúc này, Hoàng Nghê Thường cũng vào nhà lần nữa, Tần Phi cười híp mắt nói, "Cẩm Niên, thứ bảy là một ngày tốt lành, chúng ta đã quyết định rồi, vào lúc đó để con đính hôn cùng Nghê Thường."
Tô Cẩm Niên cười lạnh, "Mẹ, trời còn chưa tối."
Trong nháy mắt mặt Tần Phi trắng bệch.
Ông nội Tô Cẩm Niên quát lạnh một tiếng: "Cẩm Niên, sao nói chuyện với mẹ như vậy!"
"Đúng rồi, ông nội, bố, mẹ, nói cho mọi người biết một chuyện vui, con sắp làm bố rồi."
". . . . . ."
". . . . . ."
". . . . . ."
Mọi người hết sức kinh hãi, vốn là Hoàng Nghê Thường còn treo nụ cười trên mặt đã chuyển thành cứng đờ, nhưng trong lòng thì lạnh lùng chế giễu: tới thật nhanh!
Sắc mặt Tần Phi u ám: "Tô Cẩm Niên, con ở đây nói bậy bạ cái gì vậy!"
Tô Cẩm Niên thản nhiên liếc mắt nhìn mẹ của anh, "Mẹ không có nghe lầm, con có con rồi."
Ngược lại Tần Phi nói thẳng, "A, con đang nói Tô Khả sao?"
"Mẹ biết thì con cũng không nói nhiều." Anh chỉ thông báo cho bọn họ mà thôi.
Lúc này vẻ mặt Hoàng Nghê Thường như là tủi thân, hai mắt đầy nước mắt, rất xúc động, giọng nói nhàn nhạt của cô ta cũng biến thành uất ức, "Bác gái, con về trước đây."
Tần Phi đứng dậy vỗ vỗ tay Hoàng Nghê Thường , "Nghê Thường, bác sẽ làm chủ cho con."
Khóe môi Tô Cẩm Niên nâng lên, lạnh lùng giễu, "Lại mẹ con tình thâm."
Ông nội Tô Cẩm Niên nói: "Cẩm Niên à, con bị Tô Khả này lừa rồi."
Tô Cẩm Niên nhíu mày, "Ông nội!"
"Con còn nhớ hai tháng trước con đang làm nhiệm vụ không." Ông nội Tô Cẩm Niên trầm giọng nói, sau đó lấy một tờ xét nghiệm ra, "Trên này viết thời gian của bào thai là sáu tuần, theo như bây giờ thì cũng hơn bảy tuần thôi, nhưng con tính ngày đi, ngày thụ thai đó con và Tô Khả cũng không có ở chung một chỗ mà."
"Tờ khai này ở đâu mà mọi người có được?" Tô Cẩm Niên nhanh nhẹn liếc mắt nhìn, cười lạnh, chuyện giữa anh và Tô Khả là minh bạch rõ ràng, đứa nhỏ trong bụng Tô Khả không phải của anh thì còn có thể của ai?
Cho nên anh vừa nhìn tờ khai cũng biết là có người muốn vu oan cho Tô Khả, chỉ có điều thủ đoạn thật là thấp kém.
Nghĩ như vậy, Tô Cẩm Niên đưa mắt nhìn Hoàng Nghê Thường.
Hoàng Nghê Thường giận tím mặt: "Tô Cẩm Niên, anh nhìn em làm gì!"
Tần Phi cũng giận, "Sao, con còn tưởng là Nghê Thường nghĩ oan cho người phụ nữ Tô Khả kia sao? Nói cho con biết, tờ khai này là mẹ lấy được từ chỗ của bác sĩ, con muốn giải thích cái gì nữa? !"
Tô Cẩm Niên cười lạnh, "Vậy sao?"
"Đủ rồi!" Ông nội Tô Cẩm Niên quát lạnh một tiếng, "Tần Phi, con cũng có dáng làm mẹ cho bố! Tờ khai này là con bé Duyệt Duyệt không cẩn thận làm rơi trên đất, bị chúng ta thấy được."
Trịnh Duyệt?
Tô Cẩm Niên nhướng mày, trong lòng cười lạnh: tốt lắm!
"Mặc kệ mọi người có tin hay không, đứa nhỏ là của con! Ông nội, con mệt rồi nên lên lầu nghỉ trước."
Tần Phi nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Cẩm Niên, sau đó nhìn chồng vẫn chỉ lo đọc báo, tức giận, "Tô Sĩ Minh, ông nhìn con trai của ông một chút đi!"
"Bố tôi còn ở đây, bà hô to gọi nhỏ tôi làm gì!" Bố Tô Cẩm Niên cũng là thờ ơ quát lớn.
Ông nội Tô Cẩm Niên gõ một gậy xuống, "Mỗi người đều hô to gọi nhỏ, làm như lão già tôi chết rồi vậy hả?"
Trong nháy mắt Tần Phi và bố Tô Cẩm Niên cúi đầu xuống.
Hoàng Nghê Thường nói: "Ông à, ông đừng tức giận. . . . . . Nếu như Cẩm Niên. . . . . . Cẩm Niên thật sự không muốn đính hôn, không quan trọng, con sẽ nói với người lớn trong nhà. . . . . ."
Bộ dạng kia, vẻ mặt kia, quả thật làm cho người ta rủ lòng thương.
Tần Phi vỗ vỗ cánh tay Hoàng Nghê Thường , "Bác đã quyết định, buổi lễ đính hôn của con cũng sẽ không hủy bỏ! Yên tâm, nhất định chúng ta sẽ nở mày nở mặt cưới con vào cửa."
Bố Tô Cẩm Niên cũng tỏ thái độ, "Đúng vậy, Nghê Thường, con yên tâm."
"Nhưng Cẩm Niên có con . . . . ." Miệng Nghê Thường mím chặt, bộ dạng uất ức, "Đứa nhỏ không thể không có bố mẹ. . . . . . Mặc dù. . . . . . Mặc dù con cũng thật thích Cẩm Niên , nhưng mà. . . . . . Con không thể để cho đứa bé của bọn họ lớn lên ở. . . . . ."
"Không sao, đến lúc Tô Khả sinh, chúng tôi giành quyền nuôi con vào tay, tới lúc đó con làm mẹ của đứa nhỏ này." Bố Tô Cẩm Niên không chút suy nghĩ liền tỏ thái độ với Hoàng Nghê Thường.
Mẹ Tô Cẩm Niên, Tần Phi liếc bố Tô Cẩm Niên một cái, "Ông nói bậy bạ cái gì đó! Sao Nghê Thường của chúng ta có thể làm mẹ ghẻ!"
Ông nội Tô Cẩm Niên nhíu mày, "Tần Phi, con là có ý gì!"
"Bố, Cẩm Niên bị tiểu hồ ly tinh. . . . . ."
"Im miệng, sao con nói chuyện như vậy? Nói khó nghe như vậy!" Ông nội Tô Cẩm Niên quát lớn.
"Bố!" Tần Phi khó thở một hồi, biết tính tình bố chồng của bà như con lùa vậy, sau đó thay đổi thái độ nói: "Từ khi Cẩm Niên cùng Tô Khả ở chung một chỗ thì cả người thay đổi rồi, cãi lại, không có lễ phép, học mọi cái xấu!"
"Nói bậy bạ, sao con có thể bôi nhọ cháu của bố như vậy!"
"Bố, nó cũng là con của con, con mang thái mười tháng mà sinh ra đấy!"
"Con biết là tốt rồi!" Ông nội Tô Cẩm Niên quát lạnh.
"Tóm lại sau khi ở chung với Tô Khả thì cả người Cẩm Niên cũng thay đổi, không nghe lời đủ thứ! Bây giờ còn đột nhiên nói với chúng ta, nó và Tô Khả có con! Ông nhìn đi, giống bộ dáng gì! Hơn nữa, chúng tôi đều biết rõ ràng Tô Khả đang lừa gạt Cẩm Niên, rõ ràng không phải con của Cẩm Niên, cứ thế mà đội cái nón xanh lên đầu nó, nó còn cam tâm tình nguyện, thậm chí không vâng lời người lớn!" (nón xanh ý chỉ bị cắm sừng)
"Nói đi, rốt cuộc bà muốn nói cái gì, lải nhải phiền chết rồi !" Bố Tô Cẩm Niên thờ ơ nhìn Tần Phi.
Mặt Tần Phi trắng bệch, "Tô Sĩ Minh!"
Hoàng Nghê Thường nhìn hai vợ chồng, trong lòng cười lạnh, quyết định tiếp tục thêm một chút lửa, "Bác gái. . . . . . Cẩm Niên nói đứa nhỏ là của anh, vậy thì sẽ không sai. . . . . ."
"Sao biết sẽ không sai! Tờ khai này còn có thể xảy ra vấn đề sao? Con cũng không nhìn à, địa điểm đề ở phía trên là nơi nào! Chính là bệnh viện quân khu! Chỗ này tuyệt đối không thể nào làm giả! Mà theo như thời gian thụ thai thì rõ ràng Cẩm Niên chúng ta bị thương nằm trên giường, Tô Khả cũng không gặp qua Cẩm Niên của chúng ta, đứa con của bọn họ còn có cách chế tạo dù ngăn cách hay sao!"
Ông nội Tô Cẩm Niên cũng gật đầu.
Tần Phi nói: "Nếu như Tô Khả vẫn muốn đứa nhỏ này khoác cái danh tiếng của Cẩm Niên thì bác không ngại cho cô ta chút màu sắc! Bây giờ người ở quê chính là như vậy, thấy danh lợi quyền thế thì cái gì cũng không quan tâm! Không biết xấu hổ đến mức như vậy."
Lòng Tần Phi đầy căm phẫn, ánh mắt nhìn Tô Sĩ Minh cũng đầy bực tức, bởi vì bà khó có thể quên một tiểu hồ ly tinh ở quê đã khiến cho chồng bà chết mê chết mệt, ngay cả nhà cũng không lo.
Tần Phi lại nói: "Nghê Thường, bác nói với con này, cho dù đứa nhỏ trong bụng Tô Khả là của Cẩm Niên thì chúng ta cũng không cần. Huống chi đứa nhỏ trong bụng này cũng không phải của Cẩm Niên ."
Vẻ mặt Hoàng Nghê Thường khó xử nhìn người lớn của nhà họ Tô.
May mà ông nội Tô Cẩm Niên đứng dậy, "Nghê Thường, nhà chúng ta sẽ không làm con uất ức một chút nào đâu, con cũng rộng lòng nhé."
"Đúng vậy, Nghê Thường à, yên tâm." Tần Phi và Tô Sĩ Minh cùng gật đầu.
*
Hôm sau, lúc Tô Khả đang làm việc thì Trương Trí cầm tờ báo đưa cho Tô Khả, vẻ mặt đầy căm phẫn mà nói với Tô Khả: " Khả Khả, em xem một chút đi, đây là không phải là bạn trai của em sao!"
Tô Khả nghi hoặc liếc nhìn, "Ôi?"
Sau đó cúi đầu nhìn tờ báo, phía trên là hai tấm hình khổ cực lớn, một là chụp chính diện quân nhân Tô Cẩm Niên, một là Hoàng Nghê Thường mặc lễ phục trắng tình còn trang điểm nữa, ở giữa mạnh mẽ viết vài chữ vô cùng to: "Quân chánh thế gia nhà họ Tô - thiếu tá Tô Cẩm Niên cùng nữ hoàng giải trí Hoàng Nghê Thường sắp kết hôn." (quân chánh thế gia : gia đình quân đội có tiếng, mình thấy để nguyên hay hơn)
Sau đó phía trên viết thứ Bảy này, ở đại khách sạn XX sẽ tiến hành buổi lễ đính hôn.
Biên tập này còn dương dương tự đắc bịa đặt một câu chuyện tình yêu ‘cảm thiên động địa‘, cái gì mà vừa thấy đã yêu, cái gì mà duyên định ba đời..., cái gì mà anh hùng cứu mỹ nhân, cái gì không phải cô ta thì không cưới, không phải anh thì không lấy. . . . . . (cảm thiên động địa: cảm động trời đất)
Tóm lại là rập khuôn toàn bộ mấy cái đoạn cẩu huyết trong tiểu thuyết ngôn tình kinh điển để tạo thành một câu chuyện tình yêu thực xúc động lòng người. Dẫn dắt lòng người hướng về đó.
Tô Khả bình tĩnh đọc xong cả bài báo, chỉ cho hai chữ: "Giả dối!"
Biên tập viên của tờ báo cũng không đáng tin như vậy, quá lừa bịp rồi !
"Em tin anh ta như vậy hả? Lỡ như anh ta thật sự một chân đạp hai thuyền thì sao? Ai ui, anh ta cũng muốn đính hôn, sao em không lo lắng chút nào vậy."
"Ai ui, không có sao á." Làm sao có thể đính hôn đây? Anh và cô cũng nhận giấy kết hôn rồi. Chỉ là Hoàng Nghê Thường cũng đủ không biết xấu hổ.
"Khả Khả, chúng ta không thể giữ đứa con này." Tô Cẩm Niên vẫn trầm giọng như cũ, không nhịn được cúi đầu xuống, ánh mắt dần dần dừng ở bụng bằng phẳng của Tô Khả, tay cũng không tự chủ muốn vuốt bụng Tô Khả.
"Ba ——" Bỗng nhiên Tô Khả gạt tay anh ra, đôi mắt đầy tức giận.
"Khả Khả. . . . . ."
"Tô Cẩm Niên, nói cho em biết đó là nói dối đi!" Tô Khả nhìn chằm chằm Tô Cẩm Niên, giống như là muốn nhìn ra cái gì đó từ trên mặt anh. Cô không tin Tô Cẩm Niên tàn nhẫn như vậy, không cần đứa con của bọn họ.
Tô Cẩm Niên đứng dậy, "Khả Khả, anh không nói đùa."
Tô Khả lặng lẽ nhìn Tô Cẩm Niên, giống như muốn gào to với Tô Cẩm Niên, "Như vậy thì anh thu lời anh vừa nói về cho em!"
"Tô Khả" Tô Cẩm Niên nhìn Tô Khả hơi mất khống chế, hai tay ổn định thân thể của cô, trầm giọng nói, "Anh cũng yêu đứa nhỏ vậy, nhưng bây giờ không phải lúc, em biết không?"
"Em mặc kệ, em mặc kệ!" Tô Khả tránh khỏi kìm tay của Tô Cẩm Niên, lui về sau hai bước, dùng ánh mắt vô cùng xa lạ nhìn Tô Cẩm Niên, "Cái gì không phải lúc, bây giờ chính là lúc. Em cho anh biết, chắc chắn em sẽ sinh đứa nhỏ này, anh lại nói với em là không cần đứa nhỏ, vậy anh chính là kẻ địch của em và con!"
"Tô Khả!" Tô Cẩm Niên cũng lớn tiếng, "Em có biết mình mấy tuổi hay không?"
"Vậy thì sao! Nhiều người học đại học cũng sinh con đó, có người không học đại học, tuổi còn nhỏ hơn em, con cũng đầy ra đó! Cho nên không liên quan gì đến tuổi của em!"
"Tô Khả, đừng tùy hứng!" Tô Cẩm Niên trầm giọng, "Một đứa nhỏ sinh ra cũng không phải em muốn sinh là có thể lập tức sinh ra được. Chúng ta phải chuẩn bị cho nó mọi thứ tốt nhất, em có biết không? Ít nhất là lúc em mang thai thì anh cũng bên cạnh em, nhưng mà bây giờ anh còn rất nhiều nhiệm vụ, em mang thai mà anh cũng không ở bên cạnh em, Khả Khả, em sẽ không chịu nổi. Huống chi bây giờ chúng ta còn trẻ, cũng không đủ điều kiện ổn định để nuôi con của chúng ta——"
"Anh im miệng! Em không muốn nghe, không muốn nghe!" Tô Khả che lỗ tai của mình lại, "Những thứ đó so với sinh mệnh của con em thì tính là gì! Tính là gì chứ!"
"Khả Khả ——"
"Đừng gọi em là ‘Khả Khả’! Tô Cẩm Niên, anh lấy những lời không cần con về đi, nếu không em sẽ không tha thứ cho anh." Hốc mắt Tô Khả đầy nước mắt.
Tô Cẩm Niên có chút thất bại, bây giờ anh và Tô Khả vốn không thích hợp có con. Thời gian một tháng, anh chủ yếu đều ở đơn vị, tuyệt nhiên không chăm sóc cô tới nơi tới chốn được, mà cô vẫn còn học đại học, cô không quan tâm mấy lời đồn đại nhưng anh quan tâm.
Người nhà của anh vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận Tô Khả, nếu như vì đứa bé mà Tô Khả khiến người nhà anh đón nhận cô thì anh tin nhất định mẹ anh sẽ gây khó khăn cho Tô Khả bằng mọi cách. Với lòng dạ đơn thuần của Tô Khả sao có thể là đối thủ của mẹ anh.
Bây giờ Tô Cẩm Niên có chút hối hận vì ban đầu muốn cô.
"Khả Khả. . . . . ."
Tô Khả nhìn sắc mặt nặng nề của Tô Cẩm Niên, "Tô Cẩm Niên, anh lấy lại lời đó, lấy lại đi! Cẩm Niên, lấy lời nói lại. . . . . ." Giọng nói của cô từ từ mang theo một chút van xin, mắt nhìn Tô Cẩm Niên đầy mong mỏi. Một tiếng lại một tiếng làm Tô Cẩm Niên run rẩy không ngừng.
"Cẩm Niên, lấy lại đi, anh nói cho em biết anh muốn con." Cả gương mặt quả lê xinh đẹp của Tô Khả như mưa rơi, âm thanh rung động lòng người.
Rất lâu sau đó, Tô Cẩm Niên nhìn mấy cành cây lay động ở bốn phía, "Được."
Anh thỏa hiệp. Anh thực sự chỉ có thể thỏa hiệp, nghe giọng nói cầu xin yếu ớt của cô như vậy thì anh bị đánh bại rồi.
"Chúng ta sinh con ra."
Tô Khả cười, trong nháy mắt nhào vào ngực Tô Cẩm Niên, "Em cũng biết anh tốt nhất."
Tô Cẩm Niên thở dài, sờ tóc Tô Khả, trong lòng cũng rất nặng nề. Muốn ngả bài với bố mẹ trong nhà sớm hơn, mặc dù vẫn chưa hoàn toàn chuẩn bị xong, nhưng vì Khả Khả và con, nhất định anh phải nghênh đón trước.
Tô Khả tựa vào ngực Tô Cẩm Niên, cô có thể cảm nhận được mâu thuẫn trong lòng anh, nhưng cô hết cách rồi, cô không đành lòng phá bỏ bảo bảo nhỏ trong bụng. Bởi vì đó là con của cô và anh.
Cho nên trên thế giới này, ai cũng không được làm tổn thương con của cô!
*
Tô Cẩm Niên về đến nhà thì chính là thấy Hoàng Nghê Thường đứng ở cửa nhà anh, trông như bà chủ, nói với anh, "Anh đã về rồi."
Ngay cả nhìn Tô Cẩm Niên cũng không nhìn cô ta một cái, tránh qua cô ta đi vào trong nhà của anh.
Hoàng Nghê Thường nhìn bóng lưng của Tô Cẩm Niên, hai tay nắm chặt thành quyền, sắc mặt u ám: Tô Khả!
Tô Cẩm Niên rộng rãi xoay người lại, trong nháy mắt sắc mặt u ám của Hoàng Nghê Thường bị Tô Cẩm Niên bắt được, Tô Cẩm Niên giống như chế giễu mà nhìn Hoàng Nghê Thường: "Tôi khuyên cô đừng uổng phí tâm tư."
Hoàng Nghê Thường cười, nhưng mặt lại cứng đờ, "Tô Cẩm Niên, không thể thuận theo anh rồi."
Tô Cẩm Niên cười lạnh lùng, "Vậy sao?" Nói xong, sải bước vào nhà anh.
Hoàng Nghê Thường nhìn bóng lưng Tô Cẩm Niên, trong lòng cười lạnh: Tô Cẩm Niên, át chủ bài của anh là đứa nhỏ trong bụng Tô Khả sao? Ha ha. . . . . . Lá bài này có ích không?
Đối với đứa nhỏ trong bụng Tô Khả, mặc dù người nhà Tô cẩm Niên tin tưởng là đứa nhỏ này không phải Tô Cẩm Niên. Nhưng cô ta tuyệt đối tin tưởng đứa nhỏ này là của Tô Cẩm Niên. Thứ nhất người bảo vệ ở trường quân đội nói về "Tình yêu" cứng cõi của hai người bọn họ, thứ hai sau khi cô ta điều tra Tô Khả chính là người cân não nhào vào người Tô Cẩm Niên, vậy sẽ có thai con của người khác sao? Không thể nào!
Về phần tờ xét nghiệm kia thì chỉ ở vấn đề thời gian, không phải là tình tiết cẩu huyết vô cùng cũ sao, Trịnh Duyệt chỉ cần mua chuộc một bác sĩ là có thể lấy được tờ xét nghiệm giả thôi. Mà Trịnh Duyệt làm như vậy đơn giản là muốn chia rẽ hai người họ trước mặt bố mẹ Tô Cẩm Niên.
Cô ta cũng không vạch trần, dù sao ‘kẻ thù của kẻ thù là bạn bè của ta’, trước hết tạm thời để bố mẹ Tô Cẩm Niên cho rằng đứa nhỏ này không phải của Tô Cẩm Niên, để hôn sự của hai người họ định xong mới được. Sau đó chính là bắt đầu trừ bỏ đứa nhỏ của Tô Khả, còn người nào trừ đi ư? Ha ha, cô ta tin Trịnh Duyệt sẽ không ngu để mặc Tô Khả sinh con ra.
Cô ta, ‘nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi’, là được rồi.
*
Trịnh Duyệt ở nhà, uống nước trái cây mà má Trương mới ép ra, lúc này bố mẹ cô ta đang thảo luận bên kia, nói là Tô Cẩm Niên trở về, khóe miệng Trịnh Duyệt nổi lên một nụ cười lạnh lùng.
Vở kịch hay ‘khua chiêng gõ trống’, bắt đầu trình diễn rồi.
Sau đó, cô ta móc tờ xét nghiệm có ghi sáu tuần phía trên ra, khóe miệng liên tục cười lạnh.
"Duyệt Duyệt, con đang xem cái gì đó?" Ông nội Trịnh Duyệt nhìn cháu gái ông đột nhiên cười kỳ dị, không nhịn được lên tiếng hỏi thăm.
"Không có gì, con lên lầu trước đây ông nội." Nói xong, Trịnh Duyệt liền đi lên lầu, nhưng trong lòng lại cười to không ngớt.
Tờ xét nghiệm ơi tờ xét nghiệm, đúng là mày giúp cho tao không ít đấy.
Mặc kệ đứa nhỏ này của Cẩm Niên thật hay không phải của Cẩm Niên thì dù sao người nhà họ Tô đã tin tưởng đứa nhỏ này không phải của Cẩm Niên, hơn nữa kết thân cùng nhà họ Hoàng, cho nên dù đứa nhỏ này thật là của Cẩm Niên thì bọn họ cũng sẽ không muốn đứa bé này.
Ai bảo bọn họ đã đồng ý để Tô Cẩm Niên và Hoàng Nghê Thường đính hôn chứ? Bọn họ tuyệt đối sẽ không để bữa tiệc đính hôn này xuất hiện một chút sai lầm nào.
Nhưng có thể sao?
Ha ha, cho nên chắc chắn bữa tiệc đính hôn này không tiến hành được.
Bởi vì Cẩm Niên, nhất định là anh hiểu rõ đứa nhỏ này là của anh cho nên anh sẽ không đồng ý kết thân với nhà họ Hoàng, hơn nữa phản kháng mạnh mẽ, mà chắc chắn là bố mẹ Tô Cẩm Niên không hy vọng sự nghiệp họ khổ tâm gây dựng hóa thành tro bụi.
Theo như hiểu biết của cô ta với Tần Phi thì nhất định lúc này Tần Phi sẽ đối phó với đứa nhỏ của Tô Khả, dù cho đó là cháu của bà thật thì bà cũng quyết không cho phép Tô Khả sinh ra!
Mà dĩ nhiên là Tô Cẩm Niên căm ghét người nhà họ Hoàng, kết thân ư? Đừng có nằm mơ! Cho nên nói, khẳng định chuyện nhà họ Tô kết thân cùng nhà họ Hoàng sẽ tan vỡ. Quan hệ hai nhà Tô và Hoàng sẽ sứt mẻ tình cảm.
Nhất định bọn họ sẽ đem tất cả nguyên do và sai lầm quy lên người của Tô Khả, đến lúc đó chắc chắn nửa bước Tô Khả cũng khó đi. Tần Phi lại oán hận Tô Khả thấy rõ, hận không thể giết cô đi.
Cuối cùng, cuối cùng Tô Cẩm Niên không phải là của cô ta sao?
Ha ha ha ha! Tô Khả, Hoàng Nghê Thường, các người đấu đi, tôi ngồi thu ‘ngư ông đắc lợi’, Cẩm Niên là của tôi, là của tôi! Ai cũng không giành được!
Ừm, đúng rồi, ngộ nhỡ Tô Khả trốn đi, đứa nhỏ không bị mất thì làm thế nào? Vừa nghĩ lại, cô ta lại cười, đến lúc đó cô ta trợ giúp một chút, không phải rất tốt sao?
*
Tô Cẩm Niên vào nhà thì nhìn thấy bố mẹ của anh và ông nội cũng ngồi trong phòng khách, một người nhìn tờ báo, một nhìn ngẩn người ra, một người còn lại thì ngồi ở chỗ đó, nhìn như vậy hẳn là vừa rồi đang nói chuyện cùng Hoàng Nghê Thường, mà sau khi Hoàng Nghê Thường nghe âm thanh xe của anh thì chạy đến bên đó đón anh.
"Về rồi à?" Ông nội Tô Cẩm Niên hỏi Tô Cẩm Niên trước tiên, "Không có xảy ra sự cố lớn gì chứ?"
Tô Cẩm Niên gật đầu.
Bố Tô Cẩm Niên liếc mắt nhìn Tô Khả, "Trở về thì ăn cơm đi."
Tô Cẩm Niên gật đầu.
Lúc này, Hoàng Nghê Thường cũng vào nhà lần nữa, Tần Phi cười híp mắt nói, "Cẩm Niên, thứ bảy là một ngày tốt lành, chúng ta đã quyết định rồi, vào lúc đó để con đính hôn cùng Nghê Thường."
Tô Cẩm Niên cười lạnh, "Mẹ, trời còn chưa tối."
Trong nháy mắt mặt Tần Phi trắng bệch.
Ông nội Tô Cẩm Niên quát lạnh một tiếng: "Cẩm Niên, sao nói chuyện với mẹ như vậy!"
"Đúng rồi, ông nội, bố, mẹ, nói cho mọi người biết một chuyện vui, con sắp làm bố rồi."
". . . . . ."
". . . . . ."
". . . . . ."
Mọi người hết sức kinh hãi, vốn là Hoàng Nghê Thường còn treo nụ cười trên mặt đã chuyển thành cứng đờ, nhưng trong lòng thì lạnh lùng chế giễu: tới thật nhanh!
Sắc mặt Tần Phi u ám: "Tô Cẩm Niên, con ở đây nói bậy bạ cái gì vậy!"
Tô Cẩm Niên thản nhiên liếc mắt nhìn mẹ của anh, "Mẹ không có nghe lầm, con có con rồi."
Ngược lại Tần Phi nói thẳng, "A, con đang nói Tô Khả sao?"
"Mẹ biết thì con cũng không nói nhiều." Anh chỉ thông báo cho bọn họ mà thôi.
Lúc này vẻ mặt Hoàng Nghê Thường như là tủi thân, hai mắt đầy nước mắt, rất xúc động, giọng nói nhàn nhạt của cô ta cũng biến thành uất ức, "Bác gái, con về trước đây."
Tần Phi đứng dậy vỗ vỗ tay Hoàng Nghê Thường , "Nghê Thường, bác sẽ làm chủ cho con."
Khóe môi Tô Cẩm Niên nâng lên, lạnh lùng giễu, "Lại mẹ con tình thâm."
Ông nội Tô Cẩm Niên nói: "Cẩm Niên à, con bị Tô Khả này lừa rồi."
Tô Cẩm Niên nhíu mày, "Ông nội!"
"Con còn nhớ hai tháng trước con đang làm nhiệm vụ không." Ông nội Tô Cẩm Niên trầm giọng nói, sau đó lấy một tờ xét nghiệm ra, "Trên này viết thời gian của bào thai là sáu tuần, theo như bây giờ thì cũng hơn bảy tuần thôi, nhưng con tính ngày đi, ngày thụ thai đó con và Tô Khả cũng không có ở chung một chỗ mà."
"Tờ khai này ở đâu mà mọi người có được?" Tô Cẩm Niên nhanh nhẹn liếc mắt nhìn, cười lạnh, chuyện giữa anh và Tô Khả là minh bạch rõ ràng, đứa nhỏ trong bụng Tô Khả không phải của anh thì còn có thể của ai?
Cho nên anh vừa nhìn tờ khai cũng biết là có người muốn vu oan cho Tô Khả, chỉ có điều thủ đoạn thật là thấp kém.
Nghĩ như vậy, Tô Cẩm Niên đưa mắt nhìn Hoàng Nghê Thường.
Hoàng Nghê Thường giận tím mặt: "Tô Cẩm Niên, anh nhìn em làm gì!"
Tần Phi cũng giận, "Sao, con còn tưởng là Nghê Thường nghĩ oan cho người phụ nữ Tô Khả kia sao? Nói cho con biết, tờ khai này là mẹ lấy được từ chỗ của bác sĩ, con muốn giải thích cái gì nữa? !"
Tô Cẩm Niên cười lạnh, "Vậy sao?"
"Đủ rồi!" Ông nội Tô Cẩm Niên quát lạnh một tiếng, "Tần Phi, con cũng có dáng làm mẹ cho bố! Tờ khai này là con bé Duyệt Duyệt không cẩn thận làm rơi trên đất, bị chúng ta thấy được."
Trịnh Duyệt?
Tô Cẩm Niên nhướng mày, trong lòng cười lạnh: tốt lắm!
"Mặc kệ mọi người có tin hay không, đứa nhỏ là của con! Ông nội, con mệt rồi nên lên lầu nghỉ trước."
Tần Phi nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Cẩm Niên, sau đó nhìn chồng vẫn chỉ lo đọc báo, tức giận, "Tô Sĩ Minh, ông nhìn con trai của ông một chút đi!"
"Bố tôi còn ở đây, bà hô to gọi nhỏ tôi làm gì!" Bố Tô Cẩm Niên cũng là thờ ơ quát lớn.
Ông nội Tô Cẩm Niên gõ một gậy xuống, "Mỗi người đều hô to gọi nhỏ, làm như lão già tôi chết rồi vậy hả?"
Trong nháy mắt Tần Phi và bố Tô Cẩm Niên cúi đầu xuống.
Hoàng Nghê Thường nói: "Ông à, ông đừng tức giận. . . . . . Nếu như Cẩm Niên. . . . . . Cẩm Niên thật sự không muốn đính hôn, không quan trọng, con sẽ nói với người lớn trong nhà. . . . . ."
Bộ dạng kia, vẻ mặt kia, quả thật làm cho người ta rủ lòng thương.
Tần Phi vỗ vỗ cánh tay Hoàng Nghê Thường , "Bác đã quyết định, buổi lễ đính hôn của con cũng sẽ không hủy bỏ! Yên tâm, nhất định chúng ta sẽ nở mày nở mặt cưới con vào cửa."
Bố Tô Cẩm Niên cũng tỏ thái độ, "Đúng vậy, Nghê Thường, con yên tâm."
"Nhưng Cẩm Niên có con . . . . ." Miệng Nghê Thường mím chặt, bộ dạng uất ức, "Đứa nhỏ không thể không có bố mẹ. . . . . . Mặc dù. . . . . . Mặc dù con cũng thật thích Cẩm Niên , nhưng mà. . . . . . Con không thể để cho đứa bé của bọn họ lớn lên ở. . . . . ."
"Không sao, đến lúc Tô Khả sinh, chúng tôi giành quyền nuôi con vào tay, tới lúc đó con làm mẹ của đứa nhỏ này." Bố Tô Cẩm Niên không chút suy nghĩ liền tỏ thái độ với Hoàng Nghê Thường.
Mẹ Tô Cẩm Niên, Tần Phi liếc bố Tô Cẩm Niên một cái, "Ông nói bậy bạ cái gì đó! Sao Nghê Thường của chúng ta có thể làm mẹ ghẻ!"
Ông nội Tô Cẩm Niên nhíu mày, "Tần Phi, con là có ý gì!"
"Bố, Cẩm Niên bị tiểu hồ ly tinh. . . . . ."
"Im miệng, sao con nói chuyện như vậy? Nói khó nghe như vậy!" Ông nội Tô Cẩm Niên quát lớn.
"Bố!" Tần Phi khó thở một hồi, biết tính tình bố chồng của bà như con lùa vậy, sau đó thay đổi thái độ nói: "Từ khi Cẩm Niên cùng Tô Khả ở chung một chỗ thì cả người thay đổi rồi, cãi lại, không có lễ phép, học mọi cái xấu!"
"Nói bậy bạ, sao con có thể bôi nhọ cháu của bố như vậy!"
"Bố, nó cũng là con của con, con mang thái mười tháng mà sinh ra đấy!"
"Con biết là tốt rồi!" Ông nội Tô Cẩm Niên quát lạnh.
"Tóm lại sau khi ở chung với Tô Khả thì cả người Cẩm Niên cũng thay đổi, không nghe lời đủ thứ! Bây giờ còn đột nhiên nói với chúng ta, nó và Tô Khả có con! Ông nhìn đi, giống bộ dáng gì! Hơn nữa, chúng tôi đều biết rõ ràng Tô Khả đang lừa gạt Cẩm Niên, rõ ràng không phải con của Cẩm Niên, cứ thế mà đội cái nón xanh lên đầu nó, nó còn cam tâm tình nguyện, thậm chí không vâng lời người lớn!" (nón xanh ý chỉ bị cắm sừng)
"Nói đi, rốt cuộc bà muốn nói cái gì, lải nhải phiền chết rồi !" Bố Tô Cẩm Niên thờ ơ nhìn Tần Phi.
Mặt Tần Phi trắng bệch, "Tô Sĩ Minh!"
Hoàng Nghê Thường nhìn hai vợ chồng, trong lòng cười lạnh, quyết định tiếp tục thêm một chút lửa, "Bác gái. . . . . . Cẩm Niên nói đứa nhỏ là của anh, vậy thì sẽ không sai. . . . . ."
"Sao biết sẽ không sai! Tờ khai này còn có thể xảy ra vấn đề sao? Con cũng không nhìn à, địa điểm đề ở phía trên là nơi nào! Chính là bệnh viện quân khu! Chỗ này tuyệt đối không thể nào làm giả! Mà theo như thời gian thụ thai thì rõ ràng Cẩm Niên chúng ta bị thương nằm trên giường, Tô Khả cũng không gặp qua Cẩm Niên của chúng ta, đứa con của bọn họ còn có cách chế tạo dù ngăn cách hay sao!"
Ông nội Tô Cẩm Niên cũng gật đầu.
Tần Phi nói: "Nếu như Tô Khả vẫn muốn đứa nhỏ này khoác cái danh tiếng của Cẩm Niên thì bác không ngại cho cô ta chút màu sắc! Bây giờ người ở quê chính là như vậy, thấy danh lợi quyền thế thì cái gì cũng không quan tâm! Không biết xấu hổ đến mức như vậy."
Lòng Tần Phi đầy căm phẫn, ánh mắt nhìn Tô Sĩ Minh cũng đầy bực tức, bởi vì bà khó có thể quên một tiểu hồ ly tinh ở quê đã khiến cho chồng bà chết mê chết mệt, ngay cả nhà cũng không lo.
Tần Phi lại nói: "Nghê Thường, bác nói với con này, cho dù đứa nhỏ trong bụng Tô Khả là của Cẩm Niên thì chúng ta cũng không cần. Huống chi đứa nhỏ trong bụng này cũng không phải của Cẩm Niên ."
Vẻ mặt Hoàng Nghê Thường khó xử nhìn người lớn của nhà họ Tô.
May mà ông nội Tô Cẩm Niên đứng dậy, "Nghê Thường, nhà chúng ta sẽ không làm con uất ức một chút nào đâu, con cũng rộng lòng nhé."
"Đúng vậy, Nghê Thường à, yên tâm." Tần Phi và Tô Sĩ Minh cùng gật đầu.
*
Hôm sau, lúc Tô Khả đang làm việc thì Trương Trí cầm tờ báo đưa cho Tô Khả, vẻ mặt đầy căm phẫn mà nói với Tô Khả: " Khả Khả, em xem một chút đi, đây là không phải là bạn trai của em sao!"
Tô Khả nghi hoặc liếc nhìn, "Ôi?"
Sau đó cúi đầu nhìn tờ báo, phía trên là hai tấm hình khổ cực lớn, một là chụp chính diện quân nhân Tô Cẩm Niên, một là Hoàng Nghê Thường mặc lễ phục trắng tình còn trang điểm nữa, ở giữa mạnh mẽ viết vài chữ vô cùng to: "Quân chánh thế gia nhà họ Tô - thiếu tá Tô Cẩm Niên cùng nữ hoàng giải trí Hoàng Nghê Thường sắp kết hôn." (quân chánh thế gia : gia đình quân đội có tiếng, mình thấy để nguyên hay hơn)
Sau đó phía trên viết thứ Bảy này, ở đại khách sạn XX sẽ tiến hành buổi lễ đính hôn.
Biên tập này còn dương dương tự đắc bịa đặt một câu chuyện tình yêu ‘cảm thiên động địa‘, cái gì mà vừa thấy đã yêu, cái gì mà duyên định ba đời..., cái gì mà anh hùng cứu mỹ nhân, cái gì không phải cô ta thì không cưới, không phải anh thì không lấy. . . . . . (cảm thiên động địa: cảm động trời đất)
Tóm lại là rập khuôn toàn bộ mấy cái đoạn cẩu huyết trong tiểu thuyết ngôn tình kinh điển để tạo thành một câu chuyện tình yêu thực xúc động lòng người. Dẫn dắt lòng người hướng về đó.
Tô Khả bình tĩnh đọc xong cả bài báo, chỉ cho hai chữ: "Giả dối!"
Biên tập viên của tờ báo cũng không đáng tin như vậy, quá lừa bịp rồi !
"Em tin anh ta như vậy hả? Lỡ như anh ta thật sự một chân đạp hai thuyền thì sao? Ai ui, anh ta cũng muốn đính hôn, sao em không lo lắng chút nào vậy."
"Ai ui, không có sao á." Làm sao có thể đính hôn đây? Anh và cô cũng nhận giấy kết hôn rồi. Chỉ là Hoàng Nghê Thường cũng đủ không biết xấu hổ.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Chương 79 : Tin đính hôn
Tô Khả có chút sững sờ nhìn Tô Cẩm Niên, miệng há to, "Cẩm Niên, em vừa. . . . . ." Là nghe nhầm, hẳn là nghe nhầm. Bọn họ yêu nhau, đã kết hôn, sao anh có thể không cần đứa con của bọn họ chứ? Cho nên vừa rồi nhất định là cô nghe lầm.
"Khả Khả, chúng ta không thể giữ đứa con này." Tô Cẩm Niên vẫn trầm giọng như cũ, không nhịn được cúi đầu xuống, ánh mắt dần dần dừng ở bụng bằng phẳng của Tô Khả, tay cũng không tự chủ muốn vuốt bụng Tô Khả.
"Ba ——" Bỗng nhiên Tô Khả gạt tay anh ra, đôi mắt đầy tức giận.
"Khả Khả. . . . . ."
"Tô Cẩm Niên, nói cho em biết đó là nói dối đi!" Tô Khả nhìn chằm chằm Tô Cẩm Niên, giống như là muốn nhìn ra cái gì đó từ trên mặt anh. Cô không tin Tô Cẩm Niên tàn nhẫn như vậy, không cần đứa con của bọn họ.
Tô Cẩm Niên đứng dậy, "Khả Khả, anh không nói đùa."
Tô Khả lặng lẽ nhìn Tô Cẩm Niên, giống như muốn gào to với Tô Cẩm Niên, "Như vậy thì anh thu lời anh vừa nói về cho em!"
"Tô Khả" Tô Cẩm Niên nhìn Tô Khả hơi mất khống chế, hai tay ổn định thân thể của cô, trầm giọng nói, "Anh cũng yêu đứa nhỏ vậy, nhưng bây giờ không phải lúc, em biết không?"
"Em mặc kệ, em mặc kệ!" Tô Khả tránh khỏi kìm tay của Tô Cẩm Niên, lui về sau hai bước, dùng ánh mắt vô cùng xa lạ nhìn Tô Cẩm Niên, "Cái gì không phải lúc, bây giờ chính là lúc. Em cho anh biết, chắc chắn em sẽ sinh đứa nhỏ này, anh lại nói với em là không cần đứa nhỏ, vậy anh chính là kẻ địch của em và con!"
"Tô Khả!" Tô Cẩm Niên cũng lớn tiếng, "Em có biết mình mấy tuổi hay không?"
"Vậy thì sao! Nhiều người học đại học cũng sinh con đó, có người không học đại học, tuổi còn nhỏ hơn em, con cũng đầy ra đó! Cho nên không liên quan gì đến tuổi của em!"
"Tô Khả, đừng tùy hứng!" Tô Cẩm Niên trầm giọng, "Một đứa nhỏ sinh ra cũng không phải em muốn sinh là có thể lập tức sinh ra được. Chúng ta phải chuẩn bị cho nó mọi thứ tốt nhất, em có biết không? Ít nhất là lúc em mang thai thì anh cũng bên cạnh em, nhưng mà bây giờ anh còn rất nhiều nhiệm vụ, em mang thai mà anh cũng không ở bên cạnh em, Khả Khả, em sẽ không chịu nổi. Huống chi bây giờ chúng ta còn trẻ, cũng không đủ điều kiện ổn định để nuôi con của chúng ta——"
"Anh im miệng! Em không muốn nghe, không muốn nghe!" Tô Khả che lỗ tai của mình lại, "Những thứ đó so với sinh mệnh của con em thì tính là gì! Tính là gì chứ!"
"Khả Khả ——"
"Đừng gọi em là ‘Khả Khả’! Tô Cẩm Niên, anh lấy những lời không cần con về đi, nếu không em sẽ không tha thứ cho anh." Hốc mắt Tô Khả đầy nước mắt.
Tô Cẩm Niên có chút thất bại, bây giờ anh và Tô Khả vốn không thích hợp có con. Thời gian một tháng, anh chủ yếu đều ở đơn vị, tuyệt nhiên không chăm sóc cô tới nơi tới chốn được, mà cô vẫn còn học đại học, cô không quan tâm mấy lời đồn đại nhưng anh quan tâm.
Người nhà của anh vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận Tô Khả, nếu như vì đứa bé mà Tô Khả khiến người nhà anh đón nhận cô thì anh tin nhất định mẹ anh sẽ gây khó khăn cho Tô Khả bằng mọi cách. Với lòng dạ đơn thuần của Tô Khả sao có thể là đối thủ của mẹ anh.
Bây giờ Tô Cẩm Niên có chút hối hận vì ban đầu muốn cô.
"Khả Khả. . . . . ."
Tô Khả nhìn sắc mặt nặng nề của Tô Cẩm Niên, "Tô Cẩm Niên, anh lấy lại lời đó, lấy lại đi! Cẩm Niên, lấy lời nói lại. . . . . ." Giọng nói của cô từ từ mang theo một chút van xin, mắt nhìn Tô Cẩm Niên đầy mong mỏi. Một tiếng lại một tiếng làm Tô Cẩm Niên run rẩy không ngừng.
"Cẩm Niên, lấy lại đi, anh nói cho em biết anh muốn con." Cả gương mặt quả lê xinh đẹp của Tô Khả như mưa rơi, âm thanh rung động lòng người.
Rất lâu sau đó, Tô Cẩm Niên nhìn mấy cành cây lay động ở bốn phía, "Được."
Anh thỏa hiệp. Anh thực sự chỉ có thể thỏa hiệp, nghe giọng nói cầu xin yếu ớt của cô như vậy thì anh bị đánh bại rồi.
"Chúng ta sinh con ra."
Tô Khả cười, trong nháy mắt nhào vào ngực Tô Cẩm Niên, "Em cũng biết anh tốt nhất."
Tô Cẩm Niên thở dài, sờ tóc Tô Khả, trong lòng cũng rất nặng nề. Muốn ngả bài với bố mẹ trong nhà sớm hơn, mặc dù vẫn chưa hoàn toàn chuẩn bị xong, nhưng vì Khả Khả và con, nhất định anh phải nghênh đón trước.
Tô Khả tựa vào ngực Tô Cẩm Niên, cô có thể cảm nhận được mâu thuẫn trong lòng anh, nhưng cô hết cách rồi, cô không đành lòng phá bỏ bảo bảo nhỏ trong bụng. Bởi vì đó là con của cô và anh.
Cho nên trên thế giới này, ai cũng không được làm tổn thương con của cô!
*
Tô Cẩm Niên về đến nhà thì chính là thấy Hoàng Nghê Thường đứng ở cửa nhà anh, trông như bà chủ, nói với anh, "Anh đã về rồi."
Ngay cả nhìn Tô Cẩm Niên cũng không nhìn cô ta một cái, tránh qua cô ta đi vào trong nhà của anh.
Hoàng Nghê Thường nhìn bóng lưng của Tô Cẩm Niên, hai tay nắm chặt thành quyền, sắc mặt u ám: Tô Khả!
Tô Cẩm Niên rộng rãi xoay người lại, trong nháy mắt sắc mặt u ám của Hoàng Nghê Thường bị Tô Cẩm Niên bắt được, Tô Cẩm Niên giống như chế giễu mà nhìn Hoàng Nghê Thường: "Tôi khuyên cô đừng uổng phí tâm tư."
Hoàng Nghê Thường cười, nhưng mặt lại cứng đờ, "Tô Cẩm Niên, không thể thuận theo anh rồi."
Tô Cẩm Niên cười lạnh lùng, "Vậy sao?" Nói xong, sải bước vào nhà anh.
Hoàng Nghê Thường nhìn bóng lưng Tô Cẩm Niên, trong lòng cười lạnh: Tô Cẩm Niên, át chủ bài của anh là đứa nhỏ trong bụng Tô Khả sao? Ha ha. . . . . . Lá bài này có ích không?
Đối với đứa nhỏ trong bụng Tô Khả, mặc dù người nhà Tô cẩm Niên tin tưởng là đứa nhỏ này không phải Tô Cẩm Niên. Nhưng cô ta tuyệt đối tin tưởng đứa nhỏ này là của Tô Cẩm Niên. Thứ nhất người bảo vệ ở trường quân đội nói về "Tình yêu" cứng cõi của hai người bọn họ, thứ hai sau khi cô ta điều tra Tô Khả chính là người cân não nhào vào người Tô Cẩm Niên, vậy sẽ có thai con của người khác sao? Không thể nào!
Về phần tờ xét nghiệm kia thì chỉ ở vấn đề thời gian, không phải là tình tiết cẩu huyết vô cùng cũ sao, Trịnh Duyệt chỉ cần mua chuộc một bác sĩ là có thể lấy được tờ xét nghiệm giả thôi. Mà Trịnh Duyệt làm như vậy đơn giản là muốn chia rẽ hai người họ trước mặt bố mẹ Tô Cẩm Niên.
Cô ta cũng không vạch trần, dù sao ‘kẻ thù của kẻ thù là bạn bè của ta’, trước hết tạm thời để bố mẹ Tô Cẩm Niên cho rằng đứa nhỏ này không phải của Tô Cẩm Niên, để hôn sự của hai người họ định xong mới được. Sau đó chính là bắt đầu trừ bỏ đứa nhỏ của Tô Khả, còn người nào trừ đi ư? Ha ha, cô ta tin Trịnh Duyệt sẽ không ngu để mặc Tô Khả sinh con ra.
Cô ta, ‘nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi’, là được rồi.
*
Trịnh Duyệt ở nhà, uống nước trái cây mà má Trương mới ép ra, lúc này bố mẹ cô ta đang thảo luận bên kia, nói là Tô Cẩm Niên trở về, khóe miệng Trịnh Duyệt nổi lên một nụ cười lạnh lùng.
Vở kịch hay ‘khua chiêng gõ trống’, bắt đầu trình diễn rồi.
Sau đó, cô ta móc tờ xét nghiệm có ghi sáu tuần phía trên ra, khóe miệng liên tục cười lạnh.
"Duyệt Duyệt, con đang xem cái gì đó?" Ông nội Trịnh Duyệt nhìn cháu gái ông đột nhiên cười kỳ dị, không nhịn được lên tiếng hỏi thăm.
"Không có gì, con lên lầu trước đây ông nội." Nói xong, Trịnh Duyệt liền đi lên lầu, nhưng trong lòng lại cười to không ngớt.
Tờ xét nghiệm ơi tờ xét nghiệm, đúng là mày giúp cho tao không ít đấy.
Mặc kệ đứa nhỏ này của Cẩm Niên thật hay không phải của Cẩm Niên thì dù sao người nhà họ Tô đã tin tưởng đứa nhỏ này không phải của Cẩm Niên, hơn nữa kết thân cùng nhà họ Hoàng, cho nên dù đứa nhỏ này thật là của Cẩm Niên thì bọn họ cũng sẽ không muốn đứa bé này.
Ai bảo bọn họ đã đồng ý để Tô Cẩm Niên và Hoàng Nghê Thường đính hôn chứ? Bọn họ tuyệt đối sẽ không để bữa tiệc đính hôn này xuất hiện một chút sai lầm nào.
Nhưng có thể sao?
Ha ha, cho nên chắc chắn bữa tiệc đính hôn này không tiến hành được.
Bởi vì Cẩm Niên, nhất định là anh hiểu rõ đứa nhỏ này là của anh cho nên anh sẽ không đồng ý kết thân với nhà họ Hoàng, hơn nữa phản kháng mạnh mẽ, mà chắc chắn là bố mẹ Tô Cẩm Niên không hy vọng sự nghiệp họ khổ tâm gây dựng hóa thành tro bụi.
Theo như hiểu biết của cô ta với Tần Phi thì nhất định lúc này Tần Phi sẽ đối phó với đứa nhỏ của Tô Khả, dù cho đó là cháu của bà thật thì bà cũng quyết không cho phép Tô Khả sinh ra!
Mà dĩ nhiên là Tô Cẩm Niên căm ghét người nhà họ Hoàng, kết thân ư? Đừng có nằm mơ! Cho nên nói, khẳng định chuyện nhà họ Tô kết thân cùng nhà họ Hoàng sẽ tan vỡ. Quan hệ hai nhà Tô và Hoàng sẽ sứt mẻ tình cảm.
Nhất định bọn họ sẽ đem tất cả nguyên do và sai lầm quy lên người của Tô Khả, đến lúc đó chắc chắn nửa bước Tô Khả cũng khó đi. Tần Phi lại oán hận Tô Khả thấy rõ, hận không thể giết cô đi.
Cuối cùng, cuối cùng Tô Cẩm Niên không phải là của cô ta sao?
Ha ha ha ha! Tô Khả, Hoàng Nghê Thường, các người đấu đi, tôi ngồi thu ‘ngư ông đắc lợi’, Cẩm Niên là của tôi, là của tôi! Ai cũng không giành được!
Ừm, đúng rồi, ngộ nhỡ Tô Khả trốn đi, đứa nhỏ không bị mất thì làm thế nào? Vừa nghĩ lại, cô ta lại cười, đến lúc đó cô ta trợ giúp một chút, không phải rất tốt sao?
*
Tô Cẩm Niên vào nhà thì nhìn thấy bố mẹ của anh và ông nội cũng ngồi trong phòng khách, một người nhìn tờ báo, một nhìn ngẩn người ra, một người còn lại thì ngồi ở chỗ đó, nhìn như vậy hẳn là vừa rồi đang nói chuyện cùng Hoàng Nghê Thường, mà sau khi Hoàng Nghê Thường nghe âm thanh xe của anh thì chạy đến bên đó đón anh.
"Về rồi à?" Ông nội Tô Cẩm Niên hỏi Tô Cẩm Niên trước tiên, "Không có xảy ra sự cố lớn gì chứ?"
Tô Cẩm Niên gật đầu.
Bố Tô Cẩm Niên liếc mắt nhìn Tô Khả, "Trở về thì ăn cơm đi."
Tô Cẩm Niên gật đầu.
Lúc này, Hoàng Nghê Thường cũng vào nhà lần nữa, Tần Phi cười híp mắt nói, "Cẩm Niên, thứ bảy là một ngày tốt lành, chúng ta đã quyết định rồi, vào lúc đó để con đính hôn cùng Nghê Thường."
Tô Cẩm Niên cười lạnh, "Mẹ, trời còn chưa tối."
Trong nháy mắt mặt Tần Phi trắng bệch.
Ông nội Tô Cẩm Niên quát lạnh một tiếng: "Cẩm Niên, sao nói chuyện với mẹ như vậy!"
"Đúng rồi, ông nội, bố, mẹ, nói cho mọi người biết một chuyện vui, con sắp làm bố rồi."
". . . . . ."
". . . . . ."
". . . . . ."
Mọi người hết sức kinh hãi, vốn là Hoàng Nghê Thường còn treo nụ cười trên mặt đã chuyển thành cứng đờ, nhưng trong lòng thì lạnh lùng chế giễu: tới thật nhanh!
Sắc mặt Tần Phi u ám: "Tô Cẩm Niên, con ở đây nói bậy bạ cái gì vậy!"
Tô Cẩm Niên thản nhiên liếc mắt nhìn mẹ của anh, "Mẹ không có nghe lầm, con có con rồi."
Ngược lại Tần Phi nói thẳng, "A, con đang nói Tô Khả sao?"
"Mẹ biết thì con cũng không nói nhiều." Anh chỉ thông báo cho bọn họ mà thôi.
Lúc này vẻ mặt Hoàng Nghê Thường như là tủi thân, hai mắt đầy nước mắt, rất xúc động, giọng nói nhàn nhạt của cô ta cũng biến thành uất ức, "Bác gái, con về trước đây."
Tần Phi đứng dậy vỗ vỗ tay Hoàng Nghê Thường , "Nghê Thường, bác sẽ làm chủ cho con."
Khóe môi Tô Cẩm Niên nâng lên, lạnh lùng giễu, "Lại mẹ con tình thâm."
Ông nội Tô Cẩm Niên nói: "Cẩm Niên à, con bị Tô Khả này lừa rồi."
Tô Cẩm Niên nhíu mày, "Ông nội!"
"Con còn nhớ hai tháng trước con đang làm nhiệm vụ không." Ông nội Tô Cẩm Niên trầm giọng nói, sau đó lấy một tờ xét nghiệm ra, "Trên này viết thời gian của bào thai là sáu tuần, theo như bây giờ thì cũng hơn bảy tuần thôi, nhưng con tính ngày đi, ngày thụ thai đó con và Tô Khả cũng không có ở chung một chỗ mà."
"Tờ khai này ở đâu mà mọi người có được?" Tô Cẩm Niên nhanh nhẹn liếc mắt nhìn, cười lạnh, chuyện giữa anh và Tô Khả là minh bạch rõ ràng, đứa nhỏ trong bụng Tô Khả không phải của anh thì còn có thể của ai?
Cho nên anh vừa nhìn tờ khai cũng biết là có người muốn vu oan cho Tô Khả, chỉ có điều thủ đoạn thật là thấp kém.
Nghĩ như vậy, Tô Cẩm Niên đưa mắt nhìn Hoàng Nghê Thường.
Hoàng Nghê Thường giận tím mặt: "Tô Cẩm Niên, anh nhìn em làm gì!"
Tần Phi cũng giận, "Sao, con còn tưởng là Nghê Thường nghĩ oan cho người phụ nữ Tô Khả kia sao? Nói cho con biết, tờ khai này là mẹ lấy được từ chỗ của bác sĩ, con muốn giải thích cái gì nữa? !"
Tô Cẩm Niên cười lạnh, "Vậy sao?"
"Đủ rồi!" Ông nội Tô Cẩm Niên quát lạnh một tiếng, "Tần Phi, con cũng có dáng làm mẹ cho bố! Tờ khai này là con bé Duyệt Duyệt không cẩn thận làm rơi trên đất, bị chúng ta thấy được."
Trịnh Duyệt?
Tô Cẩm Niên nhướng mày, trong lòng cười lạnh: tốt lắm!
"Mặc kệ mọi người có tin hay không, đứa nhỏ là của con! Ông nội, con mệt rồi nên lên lầu nghỉ trước."
Tần Phi nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Cẩm Niên, sau đó nhìn chồng vẫn chỉ lo đọc báo, tức giận, "Tô Sĩ Minh, ông nhìn con trai của ông một chút đi!"
"Bố tôi còn ở đây, bà hô to gọi nhỏ tôi làm gì!" Bố Tô Cẩm Niên cũng là thờ ơ quát lớn.
Ông nội Tô Cẩm Niên gõ một gậy xuống, "Mỗi người đều hô to gọi nhỏ, làm như lão già tôi chết rồi vậy hả?"
Trong nháy mắt Tần Phi và bố Tô Cẩm Niên cúi đầu xuống.
Hoàng Nghê Thường nói: "Ông à, ông đừng tức giận. . . . . . Nếu như Cẩm Niên. . . . . . Cẩm Niên thật sự không muốn đính hôn, không quan trọng, con sẽ nói với người lớn trong nhà. . . . . ."
Bộ dạng kia, vẻ mặt kia, quả thật làm cho người ta rủ lòng thương.
Tần Phi vỗ vỗ cánh tay Hoàng Nghê Thường , "Bác đã quyết định, buổi lễ đính hôn của con cũng sẽ không hủy bỏ! Yên tâm, nhất định chúng ta sẽ nở mày nở mặt cưới con vào cửa."
Bố Tô Cẩm Niên cũng tỏ thái độ, "Đúng vậy, Nghê Thường, con yên tâm."
"Nhưng Cẩm Niên có con . . . . ." Miệng Nghê Thường mím chặt, bộ dạng uất ức, "Đứa nhỏ không thể không có bố mẹ. . . . . . Mặc dù. . . . . . Mặc dù con cũng thật thích Cẩm Niên , nhưng mà. . . . . . Con không thể để cho đứa bé của bọn họ lớn lên ở. . . . . ."
"Không sao, đến lúc Tô Khả sinh, chúng tôi giành quyền nuôi con vào tay, tới lúc đó con làm mẹ của đứa nhỏ này." Bố Tô Cẩm Niên không chút suy nghĩ liền tỏ thái độ với Hoàng Nghê Thường.
Mẹ Tô Cẩm Niên, Tần Phi liếc bố Tô Cẩm Niên một cái, "Ông nói bậy bạ cái gì đó! Sao Nghê Thường của chúng ta có thể làm mẹ ghẻ!"
Ông nội Tô Cẩm Niên nhíu mày, "Tần Phi, con là có ý gì!"
"Bố, Cẩm Niên bị tiểu hồ ly tinh. . . . . ."
"Im miệng, sao con nói chuyện như vậy? Nói khó nghe như vậy!" Ông nội Tô Cẩm Niên quát lớn.
"Bố!" Tần Phi khó thở một hồi, biết tính tình bố chồng của bà như con lùa vậy, sau đó thay đổi thái độ nói: "Từ khi Cẩm Niên cùng Tô Khả ở chung một chỗ thì cả người thay đổi rồi, cãi lại, không có lễ phép, học mọi cái xấu!"
"Nói bậy bạ, sao con có thể bôi nhọ cháu của bố như vậy!"
"Bố, nó cũng là con của con, con mang thái mười tháng mà sinh ra đấy!"
"Con biết là tốt rồi!" Ông nội Tô Cẩm Niên quát lạnh.
"Tóm lại sau khi ở chung với Tô Khả thì cả người Cẩm Niên cũng thay đổi, không nghe lời đủ thứ! Bây giờ còn đột nhiên nói với chúng ta, nó và Tô Khả có con! Ông nhìn đi, giống bộ dáng gì! Hơn nữa, chúng tôi đều biết rõ ràng Tô Khả đang lừa gạt Cẩm Niên, rõ ràng không phải con của Cẩm Niên, cứ thế mà đội cái nón xanh lên đầu nó, nó còn cam tâm tình nguyện, thậm chí không vâng lời người lớn!" (nón xanh ý chỉ bị cắm sừng)
"Nói đi, rốt cuộc bà muốn nói cái gì, lải nhải phiền chết rồi !" Bố Tô Cẩm Niên thờ ơ nhìn Tần Phi.
Mặt Tần Phi trắng bệch, "Tô Sĩ Minh!"
Hoàng Nghê Thường nhìn hai vợ chồng, trong lòng cười lạnh, quyết định tiếp tục thêm một chút lửa, "Bác gái. . . . . . Cẩm Niên nói đứa nhỏ là của anh, vậy thì sẽ không sai. . . . . ."
"Sao biết sẽ không sai! Tờ khai này còn có thể xảy ra vấn đề sao? Con cũng không nhìn à, địa điểm đề ở phía trên là nơi nào! Chính là bệnh viện quân khu! Chỗ này tuyệt đối không thể nào làm giả! Mà theo như thời gian thụ thai thì rõ ràng Cẩm Niên chúng ta bị thương nằm trên giường, Tô Khả cũng không gặp qua Cẩm Niên của chúng ta, đứa con của bọn họ còn có cách chế tạo dù ngăn cách hay sao!"
Ông nội Tô Cẩm Niên cũng gật đầu.
Tần Phi nói: "Nếu như Tô Khả vẫn muốn đứa nhỏ này khoác cái danh tiếng của Cẩm Niên thì bác không ngại cho cô ta chút màu sắc! Bây giờ người ở quê chính là như vậy, thấy danh lợi quyền thế thì cái gì cũng không quan tâm! Không biết xấu hổ đến mức như vậy."
Lòng Tần Phi đầy căm phẫn, ánh mắt nhìn Tô Sĩ Minh cũng đầy bực tức, bởi vì bà khó có thể quên một tiểu hồ ly tinh ở quê đã khiến cho chồng bà chết mê chết mệt, ngay cả nhà cũng không lo.
Tần Phi lại nói: "Nghê Thường, bác nói với con này, cho dù đứa nhỏ trong bụng Tô Khả là của Cẩm Niên thì chúng ta cũng không cần. Huống chi đứa nhỏ trong bụng này cũng không phải của Cẩm Niên ."
Vẻ mặt Hoàng Nghê Thường khó xử nhìn người lớn của nhà họ Tô.
May mà ông nội Tô Cẩm Niên đứng dậy, "Nghê Thường, nhà chúng ta sẽ không làm con uất ức một chút nào đâu, con cũng rộng lòng nhé."
"Đúng vậy, Nghê Thường à, yên tâm." Tần Phi và Tô Sĩ Minh cùng gật đầu.
*
Hôm sau, lúc Tô Khả đang làm việc thì Trương Trí cầm tờ báo đưa cho Tô Khả, vẻ mặt đầy căm phẫn mà nói với Tô Khả: " Khả Khả, em xem một chút đi, đây là không phải là bạn trai của em sao!"
Tô Khả nghi hoặc liếc nhìn, "Ôi?"
Sau đó cúi đầu nhìn tờ báo, phía trên là hai tấm hình khổ cực lớn, một là chụp chính diện quân nhân Tô Cẩm Niên, một là Hoàng Nghê Thường mặc lễ phục trắng tình còn trang điểm nữa, ở giữa mạnh mẽ viết vài chữ vô cùng to: "Quân chánh thế gia nhà họ Tô - thiếu tá Tô Cẩm Niên cùng nữ hoàng giải trí Hoàng Nghê Thường sắp kết hôn." (quân chánh thế gia : gia đình quân đội có tiếng, mình thấy để nguyên hay hơn)
Sau đó phía trên viết thứ Bảy này, ở đại khách sạn XX sẽ tiến hành buổi lễ đính hôn.
Biên tập này còn dương dương tự đắc bịa đặt một câu chuyện tình yêu ‘cảm thiên động địa‘, cái gì mà vừa thấy đã yêu, cái gì mà duyên định ba đời..., cái gì mà anh hùng cứu mỹ nhân, cái gì không phải cô ta thì không cưới, không phải anh thì không lấy. . . . . . (cảm thiên động địa: cảm động trời đất)
Tóm lại là rập khuôn toàn bộ mấy cái đoạn cẩu huyết trong tiểu thuyết ngôn tình kinh điển để tạo thành một câu chuyện tình yêu thực xúc động lòng người. Dẫn dắt lòng người hướng về đó.
Tô Khả bình tĩnh đọc xong cả bài báo, chỉ cho hai chữ: "Giả dối!"
Biên tập viên của tờ báo cũng không đáng tin như vậy, quá lừa bịp rồi !
"Em tin anh ta như vậy hả? Lỡ như anh ta thật sự một chân đạp hai thuyền thì sao? Ai ui, anh ta cũng muốn đính hôn, sao em không lo lắng chút nào vậy."
"Ai ui, không có sao á." Làm sao có thể đính hôn đây? Anh và cô cũng nhận giấy kết hôn rồi. Chỉ là Hoàng Nghê Thường cũng đủ không biết xấu hổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.