Chương 54: Đạp hắn xuống dưới!
Nhất Sinh Mạc Ly
24/11/2015
Lã Thiên Minh đánh bạo hướng về phía bóng lưng Kỳ Tuấn hô to: "Còn Yên
Nhiên thì sao? Chẳng lẽ cậu không định cho Yên Nhiên một sự công bằng?"
Bóng dáng cao lớn ở cửa cục dân chính dừng lại, nhưng chỉ là một cái chớp mắt, Kỳ Tuấn không hề quay đầu chỉ lạnh lùng nói: "Lã Thiên Minh, chuyện tôi quyết định không ai có thể ngăn cản."
Ngải Tiểu Tiểu nghiêng đầu nhìn Kỳ Tuấn, chợt phát hiện lúc này anh không còn đáng ghét nữa mà bỗng trở nên đặc biệt cao lớn đặc biệt đẹp trai!
Đi vào bên trong, hai người cùng nhau điền những giấy tờ cần thiết, người của cục dân chính lấy ra một hộp mực để hai người lấy dấu vân tay.
Ngải Tiểu Tiểu nhìn ngón tay mang dấu mực đỏ chót bỗng chốc nhớ tới vài chuyện quan trọng. Cô giật nhẹ ống tay áo Kỳ Tuấn.
Kỳ Tuấn nghi hoặc liếc nhìn cô rồi xoay người lại.
"Cái đó. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu vặn vẹo ngón tay ngập ngừng nói: "Mặc dù chỉ là kết hôn đơn giản nhưng em cảm thấy có một vài lời nhất định phải nói rõ ràng với anh."
"Nói đi." Hiện tại anh không muốn lãng phí dù chỉ một giây.
"Muốn em lấy anh được thôi, nhưng trước hết anh phải đồng ý với em ba điều, nếu như không làm được mọi chuyện coi như chấm dứt ở đây." Ngải Tiểu Tiểu lấy hết can đảm nói liền một hơi.
"Được, anh đồng ý." Nói xong Kỳ Tuấn kéo tay cô, quay người bước tiếp: "Đi làm thủ tục trước đã."
"Không được, em còn chưa nói điều kiện." Ngải Tiểu Tiểu kéo tay lại kiên quyết không nghe lệnh.
Đôi mày Kỳ Tuấn nhíu lại: “Tiểu Tiểu lại cứng đầu rồi! Giờ còn nói điều kiện gì? Lấy anh, tất cả của anh đều là của cô. Nhưng nếu cô kiên trì, anh cũng không còn biện pháp." Sợ cô bướng bỉnh thà chết không nghe, Kỳ Tuấn đành tạm thời thỏa hiệp: "Được rồi, em nói đi."
"Thứ nhất. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu khẽ nói khuôn mặt của có chút ửng hồng: "Chính là sau khi kết hôn….anh…anh không thể ép buộc em làm…..làm cái chuyện kia."
"Được." Kỳ Tuấn gật đầu, anh sẽ không ép buộc nhưng sẽ quyến rũ.
"Thứ hai, anh phải thương Ngải Bảo như con ruột mình." Lần này, Ngải Tiểu Tiểu nói trôi chảy hơn trước rất nhiều.
"Được." Sự thật thì Ngải Bảo chính là con trai anh, điều này căn bản không thành vấn đề.
"Thứ ba, quan hệ của chúng ta tạm thời phải giữ bí mật, không được cho bất kỳ người nào biết."
Lần này chân mày Kỳ Tuấn nhíu lại: "Em cảm thấy chúng ta không thể công khai ở bên nhau?"
"Không phải." Ngải tiểu tiểu vội vàng khoát tay, "Chỉ là ở căn cứ anh là huấn luyện viên, còn em là học viên, nếu để mọi người biết sẽ có ảnh hưởng không tốt."
Kỳ Tuấn một liếc xéo cô một cái rồi miễn cưỡng gật đầu chấp nhận.
"Thứ tư. . . . . ."
"Không phải chỉ có ba điều thôi sao?"
"Thế nào? Anh đổi ý rồi phải không?"
"Không có….không có….em tiếp tục đi."
"Thứ tư em có tùy ý tăng thêm thời gian của các điều khoản."
Người của cục dân chính loáng thoáng nghe được cuộc nói chuyện của hai người, toét miệng cười, hai người này đúng là một kì lạ.
"In dấu tay." Nói xong điều kiện, Kỳ Tuấn quyết đoán nắm lấy ngón tay của cô ấn vào tờ đăng kí, mực đỏ trên ngón tay Ngải Tiểu Tiểu cũng theo đó in lên trang giấy. Cứ như vậy Ngải Tiểu Tiểu thành công đem chính mình gả ra ngoài.
Cầm lấy tờ giấy đăng kí kết hôn ngồi vào chiếc Land Rover, cô vẫn còn có chút thất thần.
Gần nửa đêm mới có thể trở về cô nhi viện, Tiểu Tiểu sợ làm Ôn di cùng Ngải Bảo thức giấc. Mà Kỳ Tuấn cũng buồn bã lên án cô: đêm tân hôn mà lại để anh ở lại một mình trong phòng cho nên Ngải Tiểu Tiểu đành một mình theo Kỳ Tuấn vào khách sạn.
"Tiểu Tiểu chờ anh." Kỳ Tuấn nhìn Ngải Tiểu Tiểu cười cười rồi đi vào phòng tắm.
Mặc dù lúc kết hôn có thỏa thuận ba điều, trong đó có nói qua anh không thể ép buộc cô làm chuyện kia nhưng giờ núp trong chăn Ngải Tiểu Tiểu lại có chút hối hận. Kí ức cùng Kỳ Tuấn đêm mười tám tuổi ấy lại trở về, đàn ông động tình, đúng là không phải người……..
Đang suy nghĩ xem liệu có nên nhân lúc anh không có ở đây lấy giày rồi trốn ra ngoài hay không thì Kỳ Tuấn từ trong phòng tắm đi ra, rất phong độ nói: "Tắt đèn, ngủ!"
Ngải Tiểu Tiểu thở phào. Nhưng thật không ngờ, ngay sau đó lại bị vật nặng đè lên người.
"Không phải anh nói…..tắt đèn đi ngủ sao?" Âm thanh sợ hãi vang lên trong đêm.
"Đúng vậy nha, tắt đèn…..ngủ.." Giọng nói tiếp theo vô cùng mập mờ, âm thanh ấy vừa nghe đã đủ thấy yêu nghiệt.
Ngải Tiểu Tiểu có chút kích động, lập tức vươn tay ra bật đèn ngủ lên: "Kỳ Tuấn, em cho anh biết, anh đã đồng sẽ không ép buộc em làm chuyện kia. Nếu như anh dám động tay chân lung tung, em sẽ lập tức li hôn!"
Khuôn mặt Kỳ Tuấn đầy oan uổng: "Anh....tay không động, chân cũng không động, anh chỉ muốn ôm bà xã của mình ngủ, như vậy mà cũng không được sao?"
Ngải Tiểu Tiểu lập tức đen mặt: tại sao ban đầu mình lại không đem điều khoản nói cho rõ ràng?
"Chính anh đã nói đấy nhé, tay không được nhúc nhích, chân cũng không được động." Ngải Tiểu Tiểu tức giận đáp, chỉ chốc lát sau cô liền chìm vào mộng đẹp. Hôm nay thật sự là một ngày quá mệt mỏi.
Tuy nhiên lại có người nào đó thể lực dư thừa đến không ngủ được.... ...
Bóng dáng cao lớn ở cửa cục dân chính dừng lại, nhưng chỉ là một cái chớp mắt, Kỳ Tuấn không hề quay đầu chỉ lạnh lùng nói: "Lã Thiên Minh, chuyện tôi quyết định không ai có thể ngăn cản."
Ngải Tiểu Tiểu nghiêng đầu nhìn Kỳ Tuấn, chợt phát hiện lúc này anh không còn đáng ghét nữa mà bỗng trở nên đặc biệt cao lớn đặc biệt đẹp trai!
Đi vào bên trong, hai người cùng nhau điền những giấy tờ cần thiết, người của cục dân chính lấy ra một hộp mực để hai người lấy dấu vân tay.
Ngải Tiểu Tiểu nhìn ngón tay mang dấu mực đỏ chót bỗng chốc nhớ tới vài chuyện quan trọng. Cô giật nhẹ ống tay áo Kỳ Tuấn.
Kỳ Tuấn nghi hoặc liếc nhìn cô rồi xoay người lại.
"Cái đó. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu vặn vẹo ngón tay ngập ngừng nói: "Mặc dù chỉ là kết hôn đơn giản nhưng em cảm thấy có một vài lời nhất định phải nói rõ ràng với anh."
"Nói đi." Hiện tại anh không muốn lãng phí dù chỉ một giây.
"Muốn em lấy anh được thôi, nhưng trước hết anh phải đồng ý với em ba điều, nếu như không làm được mọi chuyện coi như chấm dứt ở đây." Ngải Tiểu Tiểu lấy hết can đảm nói liền một hơi.
"Được, anh đồng ý." Nói xong Kỳ Tuấn kéo tay cô, quay người bước tiếp: "Đi làm thủ tục trước đã."
"Không được, em còn chưa nói điều kiện." Ngải Tiểu Tiểu kéo tay lại kiên quyết không nghe lệnh.
Đôi mày Kỳ Tuấn nhíu lại: “Tiểu Tiểu lại cứng đầu rồi! Giờ còn nói điều kiện gì? Lấy anh, tất cả của anh đều là của cô. Nhưng nếu cô kiên trì, anh cũng không còn biện pháp." Sợ cô bướng bỉnh thà chết không nghe, Kỳ Tuấn đành tạm thời thỏa hiệp: "Được rồi, em nói đi."
"Thứ nhất. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu khẽ nói khuôn mặt của có chút ửng hồng: "Chính là sau khi kết hôn….anh…anh không thể ép buộc em làm…..làm cái chuyện kia."
"Được." Kỳ Tuấn gật đầu, anh sẽ không ép buộc nhưng sẽ quyến rũ.
"Thứ hai, anh phải thương Ngải Bảo như con ruột mình." Lần này, Ngải Tiểu Tiểu nói trôi chảy hơn trước rất nhiều.
"Được." Sự thật thì Ngải Bảo chính là con trai anh, điều này căn bản không thành vấn đề.
"Thứ ba, quan hệ của chúng ta tạm thời phải giữ bí mật, không được cho bất kỳ người nào biết."
Lần này chân mày Kỳ Tuấn nhíu lại: "Em cảm thấy chúng ta không thể công khai ở bên nhau?"
"Không phải." Ngải tiểu tiểu vội vàng khoát tay, "Chỉ là ở căn cứ anh là huấn luyện viên, còn em là học viên, nếu để mọi người biết sẽ có ảnh hưởng không tốt."
Kỳ Tuấn một liếc xéo cô một cái rồi miễn cưỡng gật đầu chấp nhận.
"Thứ tư. . . . . ."
"Không phải chỉ có ba điều thôi sao?"
"Thế nào? Anh đổi ý rồi phải không?"
"Không có….không có….em tiếp tục đi."
"Thứ tư em có tùy ý tăng thêm thời gian của các điều khoản."
Người của cục dân chính loáng thoáng nghe được cuộc nói chuyện của hai người, toét miệng cười, hai người này đúng là một kì lạ.
"In dấu tay." Nói xong điều kiện, Kỳ Tuấn quyết đoán nắm lấy ngón tay của cô ấn vào tờ đăng kí, mực đỏ trên ngón tay Ngải Tiểu Tiểu cũng theo đó in lên trang giấy. Cứ như vậy Ngải Tiểu Tiểu thành công đem chính mình gả ra ngoài.
Cầm lấy tờ giấy đăng kí kết hôn ngồi vào chiếc Land Rover, cô vẫn còn có chút thất thần.
Gần nửa đêm mới có thể trở về cô nhi viện, Tiểu Tiểu sợ làm Ôn di cùng Ngải Bảo thức giấc. Mà Kỳ Tuấn cũng buồn bã lên án cô: đêm tân hôn mà lại để anh ở lại một mình trong phòng cho nên Ngải Tiểu Tiểu đành một mình theo Kỳ Tuấn vào khách sạn.
"Tiểu Tiểu chờ anh." Kỳ Tuấn nhìn Ngải Tiểu Tiểu cười cười rồi đi vào phòng tắm.
Mặc dù lúc kết hôn có thỏa thuận ba điều, trong đó có nói qua anh không thể ép buộc cô làm chuyện kia nhưng giờ núp trong chăn Ngải Tiểu Tiểu lại có chút hối hận. Kí ức cùng Kỳ Tuấn đêm mười tám tuổi ấy lại trở về, đàn ông động tình, đúng là không phải người……..
Đang suy nghĩ xem liệu có nên nhân lúc anh không có ở đây lấy giày rồi trốn ra ngoài hay không thì Kỳ Tuấn từ trong phòng tắm đi ra, rất phong độ nói: "Tắt đèn, ngủ!"
Ngải Tiểu Tiểu thở phào. Nhưng thật không ngờ, ngay sau đó lại bị vật nặng đè lên người.
"Không phải anh nói…..tắt đèn đi ngủ sao?" Âm thanh sợ hãi vang lên trong đêm.
"Đúng vậy nha, tắt đèn…..ngủ.." Giọng nói tiếp theo vô cùng mập mờ, âm thanh ấy vừa nghe đã đủ thấy yêu nghiệt.
Ngải Tiểu Tiểu có chút kích động, lập tức vươn tay ra bật đèn ngủ lên: "Kỳ Tuấn, em cho anh biết, anh đã đồng sẽ không ép buộc em làm chuyện kia. Nếu như anh dám động tay chân lung tung, em sẽ lập tức li hôn!"
Khuôn mặt Kỳ Tuấn đầy oan uổng: "Anh....tay không động, chân cũng không động, anh chỉ muốn ôm bà xã của mình ngủ, như vậy mà cũng không được sao?"
Ngải Tiểu Tiểu lập tức đen mặt: tại sao ban đầu mình lại không đem điều khoản nói cho rõ ràng?
"Chính anh đã nói đấy nhé, tay không được nhúc nhích, chân cũng không được động." Ngải Tiểu Tiểu tức giận đáp, chỉ chốc lát sau cô liền chìm vào mộng đẹp. Hôm nay thật sự là một ngày quá mệt mỏi.
Tuy nhiên lại có người nào đó thể lực dư thừa đến không ngủ được.... ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.