Chương 69: Kỳ Tuấn, anh thật là tà ác
Nhất Sinh Mạc Ly
06/02/2016
Mấy người trẻ tuổi có dáng vẻ lưu manh bước xuống từ trên xe, cao thấp mập ốm không đồng nhất, tổng cộng có bảy người.
"Ra ngoài, mau cút ra ngoài, nếu không chúng ta đập xe!" Bọn họ thô lỗ kêu gào dưới sườn núi, không ai bì nổi.
"Huấn luyện viên, tôi thấy bọn họ thật thiếu dạy dỗ!" mắt Ngải Tiểu Tiểu liếc Kỳ Tuấn, chỉ thấy vẻ mặt hung ác của anh, nếu bây giờ nói là nếu như không có cách nào luật đổ cái tuyến kia, anh nhất định sẽ giết đám tiểu côn đồ không biết trời cao đất rộng bên ngoài kia cô cũng không nghi ngờ chút nào.
Đêm đã khuya, hai người không muốn lãng phí quá nhiều thời gian, dắt tay đi xuống đồi.
Ánh đèn trắng xanh chiếu tới đây, một người cầm đầu dáng vẻ lưu manh lập tức đi tới, "A, bọn mày coi em gái này còn hơn Thủy Linh mấy ngày trước đó. . . . . ." Đưa tay muốn sờ lên gương mặt Ngải Tiểu Tiểu. Gương mặt tuấn tú của Kỳ Tuấn âm trầm cũng không nói nhảm, trực tiếp ra tay làm đứt gãy cổ tay của anh.
"A. . . . . ." Tiếng kêu thảm thiết như giết heo vang lên ở vùng ngoại ô tối om om hết sức khiếp người. "Còn đứng ngây đó làm gì? Còn không mau đỡ lão tử lên. Tmd lão tử giết chết bọn họ!"
mấy tên còn lại nghe vậy đồng loạt xông lên.
Ngải Tiểu Tiểu quyền trái đùi phải, mấy giây đã giải quyết xong tên cướp giương nanh múa vuốt đối diện.
Kỳ Tuấn lại càng bản lĩnh, trong nháy mắt đã giải quyết hai tên. Một chút công phu, sáu tên đã nằm xuống ngổn ngang bên đường. Người duy nhất may mắn còn sống sót mắt thoáng qua thấy anh em hoạt bính loạn khiêu của mình "Thây ngang khắp đồng" , bị sợ nên rút dao Rambo (một loại dao găm) ra, hung tợn xông về phía Kỳ Tuấn.
*Hoạt bính loạn khiêu: bộ dáng vui vẻ, tràn đầy sinh lực.
"A. . . . . ." Trong miệng vẫn không quên gầm to cho mình thêm khí thế.
Ngải Tiểu Tiểu nhẹ nhàng lên trước, đột nhiên ôm cổ Kỳ Tuấn mượn lực đứng dậy, chân phải bay lên trước đá một cái, ngay giữa đỉnh đầu, chỉ thấy anh liếc mắt xem thường, phịch một tiếng rồi té xuống trên đất.
Kỳ Tuấn vừa vặn giải quyết phiền phức tới trên tay, cánh tay sắt vung lên ôm eo của cô, để cho cô rơi xuống đất tuyệt đẹp.
Trong vòng ba phút, hai người liên thủ nhẹ nhàng giải quyết bọn cướp không có mắt này.
Đứng bên cạnh Kỳ Tuấn, Ngải Tiểu Tiểu mới đột nhiên phát hiện, cô cùng anh ăn ý không ngờ, chỉ cần một cái ánh mắt, bọn họ có thể phối hợp động tác với nhau.
Tại sao có thể như vậy? Bọn họ chưa từng diễn tập thực địa, lại có thể ăn ý trợ giúp lẫn nhau thật tốt như vậy. Choáng nha, chẳng lẽ cô đã bị huấn luyện viên thối ma hóa rồi hả ? Ngải Tiểu Tiểu cau mày ngẩn người. Hơi thở Kỳ Tuấn không hề gấp gáp, ung dung lấy điện thoại di động ra ấn một dãy số. "Vưu Tủ Tường, lập tức đến đầu đường cao tốc thành phố A. . . . . ."
Trầm giọng nhắn nhủ một hồi, anh chuyển mấy chướng ngại "thân thể con người" ra ngoài ven đường quốc lộ. Sau đó lại lấy một cuộn băng dính từ trên xe, để cho Ngải Tiểu Tiểu giúp một tay trói mấy tên này thành bánh chưng. Hài lòng liếc nhìn cô một cái nói: "Lên xe."
"Bọn họ. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu chần chờ , nhìn mấy người dưới chân một chút.
"Bọn họ sẽ có người đến xử lý."
"Thật là một đám người sống lãng phí không khí." Ngải Tiểu Tiểu hung hăng đạp một cước rồi mới lên xe.
"Lần này ít nhất cũng sẽ nhốt bọn họ mấy năm, có đủ thời gian để cho bọn họ tỉnh lại." Kỳ Tuấn chợt cười nhẹ.
"Không thể nào." mặt Ngải Tiểu Tiểu xạm lại, "Bọn họ nhiều lắm là chỉ là đùa giỡn chưa thành, tôi biết rõ anh có quyền thế nhưng cũng không cần. . . . . ."
"Mấy ngày trước, một đôi tình lữ bị mấy tên lưu manh vây quanh ở chỗ này, tất cả tài vật trên người đều bị cướp, nữ còn bị. . . . . ." Kỳ Tuấn mở cửa xe ra, giọng nói nhe nhàng dừng lại một chút.
Ngải Tiểu Tiểu bắt đầu lo lắng, "Thế nào?"
"Cường bạo." Kỳ Tuấn nói xong lập tức bước lên xe, đóng cửa xe ầm một tiếng.
Ngải Tiểu Tiểu sửng sốt chốc lát, lập tức xoay người lại, hung hăng đạp mấy phát vào người mấy tên đàn ông đã tỉnh lại, bọn tạp chủng này, cô thu hồi lời nói vừa rồi, bọn họ sống không phải lãng phí không khí, mà là ô nhiễm không khí!
Xe hơi ầm ầm phát động, Kỳ Tuấn nhìn Ngải Tiểu Tiểu mặt giận dữ ngồi vào chỗ cạnh tài xế, tròng mắt đen ủ dột. Đến tận bây giờ cô vẫn không quên được sự kiện kia, cho tới bây giờ đã trở thành cái gai trong lòng cô!
Anh nên làm cái gì? Thân thể và linh hồn của anh ở đây đều khát vọng hoàn toàn dung hợp với cô! Nhưng chuyện hai năm trước kia lại thành dây thừng trói buộc tay chân anh. Lông mày anh tuấn nhíu chặt, đột nhiên anh đạp chân ga, khiến xe hơi như mũi tên bay vụt đi, mất hút vào bóng tối.
Ngải Tiểu Tiểu, em chính là không chấm không lẻ một phần trăm không may trong sinh mệnh của anh, vĩnh viễn anh không thể nắm chắc trong tay.
Nhưng cố tình, càng không cách nào nắm trong tay, thì càng muốn phải có được.
Khi hai người trở lại thành phố A thì đã gần đến nửa đêm. Lúc này, căn cứ đặc huấn đã là cấm đi lại vào ban đêm.
Hai người đành phải ở lại thành phố A thị tìm nhà trọ. Theo ý Kỳ Tuấn thì vào ở Hào Đình. Nhưng Ngải Tiểu Tiểu ngại nơi đó quá xa quá đắt, kiên trì ở đâu đó không xa căn cứ tìm một nhà trọ nhỏ ở một đêm.
Khóe miệng Kỳ Tuấn cong cong, không kiên trì nữa, lái xe đến đảo nhỏ gần căn cứ, đi vào một nhà trọ nhỏ tên là Ái Lữ.
Ba tầng nhà trọ, trong phòng bài biện đơn giản, hai cái giường một cái bàn trà một tivi nhỏ, cũng coi như là sạch sẽ. Chẳng qua là lúc hai người tiến vào, ánh mắt của bà chủ kia nhìn bọn họ hơi lạ, khiến cho Ngải Tiểu Tiểu hoài nghi đây là hắc điếm.
Nhưng cái được gọi là kẻ tài cao gan cũng lớn, bản thân cô cảm thấy cô và Kỳ Tuấn ở chung một chỗ chính là thiên hạ vô địch, cho nên Ngải Tiểu Tiểu cũng không chút để ý.
Từ phòng tắm công cộng tắm rửa sạch sẽ ra ngoài, chỉ thấy hai cái giường trong phòng vốn tách ra lại hợp vào làm một. Đôi tay Kỳ Tuấn tựa vào sau ót không lo lắng nhìn cô.
"Này, Kỳ Tuấn ai cho anh kéo giường hợp làm một." Ngải Tiểu Tiểu tiến lên vừa muốn kéo giường ra.
Kỳ Tuấn mỉm cười, "Chỉ cần em có bản lãnh tách hai cái giường này ra, tôi không phản đối."
Biết rõ không phải là đối thủ của anh, nhưng Ngải Tiểu Tiểu không chịu dễ dàng nhận thua, trực tiếp ra tay công kích, thừa dịp lúc Kỳ Tuấn chợt tránh người, một cước đá giường văng ra. Nhưng mà sau một khắc, Kỳ Tuấn quay người đẩy, hai cái giường lại hợp làm một.
Vì vậy, anh tới tôi đi, trong phòng ầm ầm gây ra tiếng vang không nhỏ. Cuối cùng Ngải Tiểu Tiểu chỉ kém một bậc bị người cầm giữ tay chân, áp đến trên giường.
"Kỳ Tuấn, đừng quên anh đã đồng ý tôi cái gì." những lời nói này của Ngải Tiểu Tiểu nói rất tầm thường. Chẳng qua là trước mắt địch mạnh ta yếu, cô lại chưa làm xong chuẩn bị để bị ăn sạch, không thể làm gì khác hơn là mang hiệp nghị trước hôn nhân của bọn họ ra lần nữa.
"Tôi chưa, chẳng qua là điều kiện của em dù sao cũng phải có một kỳ hạn, cũng không thể đê em thủ cả đời ở góa, tôi làm hòa thượng cả đời!" Kỳ Tuấn hơi cúi người nhìn cô, tròng mắt đen dịu dàng mà cường thế.
Phốc. . . . . . Ngải Tiểu Tiểu nhất thời không thể ngừng cười trường, "Kỳ Tuấn, không ngờ anh cũng rất hài hước . Được, tôi có thể cho anh kỳ hạn. . . . . ."
Cộc cộc, lúc này tiếng gõ cửa đột nhiên truyền đến. Ngải Tiểu Tiểu vội vàng đẩy Kỳ Tuấn ra, "Không nghe thấy có người gõ cửa sao?"
Kỳ Tuấn không có ý định thả cô, ôm eo nhỏ của cô từ phía sau lưng, "Kỳ hạn, nói rõ ràng."
"Được rồi, sau khi rời khỏi căn cứ đặc huấn."
"Đồng ý." Dứt lời, anh đột nhiên chiếm lấy môi của cô, hung hăng mút hôn xuống rồi mới buông cô ra.
khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngải Tiểu Tiểu ửng hồng chạy đi mở cửa. bà chủ đứng ngoài cửa xách theo đồ, thấy cô mở cửa, lập tức cười híp mắt nói: "Tiểu thư, muốn sáo sao? Ở đây chúng tôi có có lớn, vừa, nhỏ đầy đủ cả, có siêu trơn, siêu dính, hoa văn, hình tròn, hình chấm. Còn có hương hoa hồng, hương hoa quế, vị hoa quả, cái gì cần có đều có, bảo đảm ngài hài lòng."
Sáo? Ngải Tiểu Tiểu không hiểu ra sao, cho đến khi thấy hàng mẫu trong tay bà chủ, nhất thời xạm mặt lại, lại là bao ngừa thai! "Chúng tôi không cần!" Cô đóng cửa lại ầm một tiếng.
Quay đầu lại, Kỳ Tuấn nhìn về phía cô nhíu mày cười yếu ớt, Ngải Tiểu Tiểu cảm thấy anh cười cực kỳ dâm đãng!
Cộc cộc. . . . . . Tiếng gõ cửa lại vang lên, hơn nữa vang lên rất kiên nhẫn. Ngải Tiểu Tiểu bất đắc dĩ mở cửa phòng lần nữa, "Tôi nói, chúng tôi không cần." Cô trực tiếp gầm nhẹ với bà chủ kia.
Bà chủ lại không thèm để ý chút nào, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, cùng là phụ nữ, là tôi tốt bụng nhắc nhở cô một câu..., làm chuyện như vậy không cẩn thận, phụ nữ chúng ta là thua thiệt nhất."
"Chúng tôi. . . . . . Không có làm việc!" Ngải Tiểu Tiểu cắn răng nói xong, muốn đóng cửa phòng.
Bỗng nhiên, thân thể của bà chủ mặc dù mập nhưng cũng là rất cơ trí, duỗi chân một cái đã mắc kẹt khe cửa, "Không làm việc? Lừa gạt quỷ. Các người mới vừa lớn tiếng như vậy lầu dưới cũng nghe được."
"Rốt cuộc bà muốn thế nào?" Xem ra cô là có lý không thể nói rõ, Ngải Tiểu Tiểu hoàn toàn thất bại.
Bà chủ cười hắc hắc, lại lấy ra một chục bao ngừa thai, "Rất rẻ, bình thường 10 khối tiền một bọc, hương hoa hồng 20, còn có cái hoa văn này. . . . . ."
Choáng nha, cô nếu là thật mua một bọc bao ngừa thai trở về, còn không bị Kỳ Tuấn cười đến chết. Nhưng không mua, bà chủ này lại dây dưa không ngớt. Bất đắc dĩ Ngải Tiểu Tiểu đành phải hạ thấp giọng, "Xin lỗi, bà chủ, chúng tôi đều tự dùng. . . . . . biện pháp."
Nói xong, cô vội vã đẩy bà chủ đang há to mồm ra ngoài cửa, đóng cửa lại ầm một tiếng. Xem ra bọn họ không phải ở hắc điếm mà là "Hoàng" điếm rồi, đêm hôm khuya khoắt lại có thể bán bao ngừa thai!
Quay đầu lại, thấy một màn trên giường, khiến cho Ngải Tiểu Tiểu thiếu chút nữa chảy máu mũi.
Trên giường không biết Kỳ Tuấn cởi áo ra từ khi nào, chỉ mặc quần dài lười biếng nằm nghiêng, dưới ánh đèn gương mặt tuấn lãng thâm thúy cùng vóc người tinh tráng đẹp đẽ hoàn mỹ mà mê người được bày ra, lộ ra vẻ hấp dẫn câu hồn nhiếp phách làm người ta hận không nhào qua được.
Choáng nha, thật là nam nhan họa thủy! Ngải Tiểu Tiểu sờ sờ cái mũi của mình, cúi đầu. Trực tiếp đi vòng qua bên kia giường cởi giày lên giường, trượt vào giường nằm xuống. Bây giờ ngay cả vấn đề phân giường cô cũng không dám cãi cùng anh. Cô cảm thấy Kỳ Tuấn một là con cọp, còn mình nhanh nhanh đến chỗ Chu công ó trình diện là an toàn nhất.
Ga giường che kín đầu, Kỳ Tuấn sau lưng hình như cũng không động, cuối cùng Ngải Tiểu Tiểu cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà, sau một khắc lập tức nghe tiếng đóng cửa ầm một tiếng vang dội từ phòng sát vách truyền đến, sau đó là âm thanh thứ gì rơi xuống đất. . . . . . Chẳng lẽ, sát vách phòng cũng có người đang đánh nhau?
Sự tò mò trong cơ thể Ngải Tiểu Tiểu tăng lên, nín thở trầm ngâm lắng nghe, càng nghe âm thanh kia càng không tầm thường.
A a, ừ. . . . . . Này tiếng rên rỉ rất quen tai. Hơn nữa tần số càng lúc càng nhanh, âm thanh càng ngày càng cao vút, choáng nha, thật sự là yêu tinh đánh nhau! Ngải Tiểu Tiểu im lặng triệt để rồi, cảm giác không khí trong phòng cũng trở nên lúng túng, Kỳ Tuấn sau lưng giống như một lò lửa lớn muốn thiêu cháy lưng cô.
"Ra ngoài, mau cút ra ngoài, nếu không chúng ta đập xe!" Bọn họ thô lỗ kêu gào dưới sườn núi, không ai bì nổi.
"Huấn luyện viên, tôi thấy bọn họ thật thiếu dạy dỗ!" mắt Ngải Tiểu Tiểu liếc Kỳ Tuấn, chỉ thấy vẻ mặt hung ác của anh, nếu bây giờ nói là nếu như không có cách nào luật đổ cái tuyến kia, anh nhất định sẽ giết đám tiểu côn đồ không biết trời cao đất rộng bên ngoài kia cô cũng không nghi ngờ chút nào.
Đêm đã khuya, hai người không muốn lãng phí quá nhiều thời gian, dắt tay đi xuống đồi.
Ánh đèn trắng xanh chiếu tới đây, một người cầm đầu dáng vẻ lưu manh lập tức đi tới, "A, bọn mày coi em gái này còn hơn Thủy Linh mấy ngày trước đó. . . . . ." Đưa tay muốn sờ lên gương mặt Ngải Tiểu Tiểu. Gương mặt tuấn tú của Kỳ Tuấn âm trầm cũng không nói nhảm, trực tiếp ra tay làm đứt gãy cổ tay của anh.
"A. . . . . ." Tiếng kêu thảm thiết như giết heo vang lên ở vùng ngoại ô tối om om hết sức khiếp người. "Còn đứng ngây đó làm gì? Còn không mau đỡ lão tử lên. Tmd lão tử giết chết bọn họ!"
mấy tên còn lại nghe vậy đồng loạt xông lên.
Ngải Tiểu Tiểu quyền trái đùi phải, mấy giây đã giải quyết xong tên cướp giương nanh múa vuốt đối diện.
Kỳ Tuấn lại càng bản lĩnh, trong nháy mắt đã giải quyết hai tên. Một chút công phu, sáu tên đã nằm xuống ngổn ngang bên đường. Người duy nhất may mắn còn sống sót mắt thoáng qua thấy anh em hoạt bính loạn khiêu của mình "Thây ngang khắp đồng" , bị sợ nên rút dao Rambo (một loại dao găm) ra, hung tợn xông về phía Kỳ Tuấn.
*Hoạt bính loạn khiêu: bộ dáng vui vẻ, tràn đầy sinh lực.
"A. . . . . ." Trong miệng vẫn không quên gầm to cho mình thêm khí thế.
Ngải Tiểu Tiểu nhẹ nhàng lên trước, đột nhiên ôm cổ Kỳ Tuấn mượn lực đứng dậy, chân phải bay lên trước đá một cái, ngay giữa đỉnh đầu, chỉ thấy anh liếc mắt xem thường, phịch một tiếng rồi té xuống trên đất.
Kỳ Tuấn vừa vặn giải quyết phiền phức tới trên tay, cánh tay sắt vung lên ôm eo của cô, để cho cô rơi xuống đất tuyệt đẹp.
Trong vòng ba phút, hai người liên thủ nhẹ nhàng giải quyết bọn cướp không có mắt này.
Đứng bên cạnh Kỳ Tuấn, Ngải Tiểu Tiểu mới đột nhiên phát hiện, cô cùng anh ăn ý không ngờ, chỉ cần một cái ánh mắt, bọn họ có thể phối hợp động tác với nhau.
Tại sao có thể như vậy? Bọn họ chưa từng diễn tập thực địa, lại có thể ăn ý trợ giúp lẫn nhau thật tốt như vậy. Choáng nha, chẳng lẽ cô đã bị huấn luyện viên thối ma hóa rồi hả ? Ngải Tiểu Tiểu cau mày ngẩn người. Hơi thở Kỳ Tuấn không hề gấp gáp, ung dung lấy điện thoại di động ra ấn một dãy số. "Vưu Tủ Tường, lập tức đến đầu đường cao tốc thành phố A. . . . . ."
Trầm giọng nhắn nhủ một hồi, anh chuyển mấy chướng ngại "thân thể con người" ra ngoài ven đường quốc lộ. Sau đó lại lấy một cuộn băng dính từ trên xe, để cho Ngải Tiểu Tiểu giúp một tay trói mấy tên này thành bánh chưng. Hài lòng liếc nhìn cô một cái nói: "Lên xe."
"Bọn họ. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu chần chờ , nhìn mấy người dưới chân một chút.
"Bọn họ sẽ có người đến xử lý."
"Thật là một đám người sống lãng phí không khí." Ngải Tiểu Tiểu hung hăng đạp một cước rồi mới lên xe.
"Lần này ít nhất cũng sẽ nhốt bọn họ mấy năm, có đủ thời gian để cho bọn họ tỉnh lại." Kỳ Tuấn chợt cười nhẹ.
"Không thể nào." mặt Ngải Tiểu Tiểu xạm lại, "Bọn họ nhiều lắm là chỉ là đùa giỡn chưa thành, tôi biết rõ anh có quyền thế nhưng cũng không cần. . . . . ."
"Mấy ngày trước, một đôi tình lữ bị mấy tên lưu manh vây quanh ở chỗ này, tất cả tài vật trên người đều bị cướp, nữ còn bị. . . . . ." Kỳ Tuấn mở cửa xe ra, giọng nói nhe nhàng dừng lại một chút.
Ngải Tiểu Tiểu bắt đầu lo lắng, "Thế nào?"
"Cường bạo." Kỳ Tuấn nói xong lập tức bước lên xe, đóng cửa xe ầm một tiếng.
Ngải Tiểu Tiểu sửng sốt chốc lát, lập tức xoay người lại, hung hăng đạp mấy phát vào người mấy tên đàn ông đã tỉnh lại, bọn tạp chủng này, cô thu hồi lời nói vừa rồi, bọn họ sống không phải lãng phí không khí, mà là ô nhiễm không khí!
Xe hơi ầm ầm phát động, Kỳ Tuấn nhìn Ngải Tiểu Tiểu mặt giận dữ ngồi vào chỗ cạnh tài xế, tròng mắt đen ủ dột. Đến tận bây giờ cô vẫn không quên được sự kiện kia, cho tới bây giờ đã trở thành cái gai trong lòng cô!
Anh nên làm cái gì? Thân thể và linh hồn của anh ở đây đều khát vọng hoàn toàn dung hợp với cô! Nhưng chuyện hai năm trước kia lại thành dây thừng trói buộc tay chân anh. Lông mày anh tuấn nhíu chặt, đột nhiên anh đạp chân ga, khiến xe hơi như mũi tên bay vụt đi, mất hút vào bóng tối.
Ngải Tiểu Tiểu, em chính là không chấm không lẻ một phần trăm không may trong sinh mệnh của anh, vĩnh viễn anh không thể nắm chắc trong tay.
Nhưng cố tình, càng không cách nào nắm trong tay, thì càng muốn phải có được.
Khi hai người trở lại thành phố A thì đã gần đến nửa đêm. Lúc này, căn cứ đặc huấn đã là cấm đi lại vào ban đêm.
Hai người đành phải ở lại thành phố A thị tìm nhà trọ. Theo ý Kỳ Tuấn thì vào ở Hào Đình. Nhưng Ngải Tiểu Tiểu ngại nơi đó quá xa quá đắt, kiên trì ở đâu đó không xa căn cứ tìm một nhà trọ nhỏ ở một đêm.
Khóe miệng Kỳ Tuấn cong cong, không kiên trì nữa, lái xe đến đảo nhỏ gần căn cứ, đi vào một nhà trọ nhỏ tên là Ái Lữ.
Ba tầng nhà trọ, trong phòng bài biện đơn giản, hai cái giường một cái bàn trà một tivi nhỏ, cũng coi như là sạch sẽ. Chẳng qua là lúc hai người tiến vào, ánh mắt của bà chủ kia nhìn bọn họ hơi lạ, khiến cho Ngải Tiểu Tiểu hoài nghi đây là hắc điếm.
Nhưng cái được gọi là kẻ tài cao gan cũng lớn, bản thân cô cảm thấy cô và Kỳ Tuấn ở chung một chỗ chính là thiên hạ vô địch, cho nên Ngải Tiểu Tiểu cũng không chút để ý.
Từ phòng tắm công cộng tắm rửa sạch sẽ ra ngoài, chỉ thấy hai cái giường trong phòng vốn tách ra lại hợp vào làm một. Đôi tay Kỳ Tuấn tựa vào sau ót không lo lắng nhìn cô.
"Này, Kỳ Tuấn ai cho anh kéo giường hợp làm một." Ngải Tiểu Tiểu tiến lên vừa muốn kéo giường ra.
Kỳ Tuấn mỉm cười, "Chỉ cần em có bản lãnh tách hai cái giường này ra, tôi không phản đối."
Biết rõ không phải là đối thủ của anh, nhưng Ngải Tiểu Tiểu không chịu dễ dàng nhận thua, trực tiếp ra tay công kích, thừa dịp lúc Kỳ Tuấn chợt tránh người, một cước đá giường văng ra. Nhưng mà sau một khắc, Kỳ Tuấn quay người đẩy, hai cái giường lại hợp làm một.
Vì vậy, anh tới tôi đi, trong phòng ầm ầm gây ra tiếng vang không nhỏ. Cuối cùng Ngải Tiểu Tiểu chỉ kém một bậc bị người cầm giữ tay chân, áp đến trên giường.
"Kỳ Tuấn, đừng quên anh đã đồng ý tôi cái gì." những lời nói này của Ngải Tiểu Tiểu nói rất tầm thường. Chẳng qua là trước mắt địch mạnh ta yếu, cô lại chưa làm xong chuẩn bị để bị ăn sạch, không thể làm gì khác hơn là mang hiệp nghị trước hôn nhân của bọn họ ra lần nữa.
"Tôi chưa, chẳng qua là điều kiện của em dù sao cũng phải có một kỳ hạn, cũng không thể đê em thủ cả đời ở góa, tôi làm hòa thượng cả đời!" Kỳ Tuấn hơi cúi người nhìn cô, tròng mắt đen dịu dàng mà cường thế.
Phốc. . . . . . Ngải Tiểu Tiểu nhất thời không thể ngừng cười trường, "Kỳ Tuấn, không ngờ anh cũng rất hài hước . Được, tôi có thể cho anh kỳ hạn. . . . . ."
Cộc cộc, lúc này tiếng gõ cửa đột nhiên truyền đến. Ngải Tiểu Tiểu vội vàng đẩy Kỳ Tuấn ra, "Không nghe thấy có người gõ cửa sao?"
Kỳ Tuấn không có ý định thả cô, ôm eo nhỏ của cô từ phía sau lưng, "Kỳ hạn, nói rõ ràng."
"Được rồi, sau khi rời khỏi căn cứ đặc huấn."
"Đồng ý." Dứt lời, anh đột nhiên chiếm lấy môi của cô, hung hăng mút hôn xuống rồi mới buông cô ra.
khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngải Tiểu Tiểu ửng hồng chạy đi mở cửa. bà chủ đứng ngoài cửa xách theo đồ, thấy cô mở cửa, lập tức cười híp mắt nói: "Tiểu thư, muốn sáo sao? Ở đây chúng tôi có có lớn, vừa, nhỏ đầy đủ cả, có siêu trơn, siêu dính, hoa văn, hình tròn, hình chấm. Còn có hương hoa hồng, hương hoa quế, vị hoa quả, cái gì cần có đều có, bảo đảm ngài hài lòng."
Sáo? Ngải Tiểu Tiểu không hiểu ra sao, cho đến khi thấy hàng mẫu trong tay bà chủ, nhất thời xạm mặt lại, lại là bao ngừa thai! "Chúng tôi không cần!" Cô đóng cửa lại ầm một tiếng.
Quay đầu lại, Kỳ Tuấn nhìn về phía cô nhíu mày cười yếu ớt, Ngải Tiểu Tiểu cảm thấy anh cười cực kỳ dâm đãng!
Cộc cộc. . . . . . Tiếng gõ cửa lại vang lên, hơn nữa vang lên rất kiên nhẫn. Ngải Tiểu Tiểu bất đắc dĩ mở cửa phòng lần nữa, "Tôi nói, chúng tôi không cần." Cô trực tiếp gầm nhẹ với bà chủ kia.
Bà chủ lại không thèm để ý chút nào, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, cùng là phụ nữ, là tôi tốt bụng nhắc nhở cô một câu..., làm chuyện như vậy không cẩn thận, phụ nữ chúng ta là thua thiệt nhất."
"Chúng tôi. . . . . . Không có làm việc!" Ngải Tiểu Tiểu cắn răng nói xong, muốn đóng cửa phòng.
Bỗng nhiên, thân thể của bà chủ mặc dù mập nhưng cũng là rất cơ trí, duỗi chân một cái đã mắc kẹt khe cửa, "Không làm việc? Lừa gạt quỷ. Các người mới vừa lớn tiếng như vậy lầu dưới cũng nghe được."
"Rốt cuộc bà muốn thế nào?" Xem ra cô là có lý không thể nói rõ, Ngải Tiểu Tiểu hoàn toàn thất bại.
Bà chủ cười hắc hắc, lại lấy ra một chục bao ngừa thai, "Rất rẻ, bình thường 10 khối tiền một bọc, hương hoa hồng 20, còn có cái hoa văn này. . . . . ."
Choáng nha, cô nếu là thật mua một bọc bao ngừa thai trở về, còn không bị Kỳ Tuấn cười đến chết. Nhưng không mua, bà chủ này lại dây dưa không ngớt. Bất đắc dĩ Ngải Tiểu Tiểu đành phải hạ thấp giọng, "Xin lỗi, bà chủ, chúng tôi đều tự dùng. . . . . . biện pháp."
Nói xong, cô vội vã đẩy bà chủ đang há to mồm ra ngoài cửa, đóng cửa lại ầm một tiếng. Xem ra bọn họ không phải ở hắc điếm mà là "Hoàng" điếm rồi, đêm hôm khuya khoắt lại có thể bán bao ngừa thai!
Quay đầu lại, thấy một màn trên giường, khiến cho Ngải Tiểu Tiểu thiếu chút nữa chảy máu mũi.
Trên giường không biết Kỳ Tuấn cởi áo ra từ khi nào, chỉ mặc quần dài lười biếng nằm nghiêng, dưới ánh đèn gương mặt tuấn lãng thâm thúy cùng vóc người tinh tráng đẹp đẽ hoàn mỹ mà mê người được bày ra, lộ ra vẻ hấp dẫn câu hồn nhiếp phách làm người ta hận không nhào qua được.
Choáng nha, thật là nam nhan họa thủy! Ngải Tiểu Tiểu sờ sờ cái mũi của mình, cúi đầu. Trực tiếp đi vòng qua bên kia giường cởi giày lên giường, trượt vào giường nằm xuống. Bây giờ ngay cả vấn đề phân giường cô cũng không dám cãi cùng anh. Cô cảm thấy Kỳ Tuấn một là con cọp, còn mình nhanh nhanh đến chỗ Chu công ó trình diện là an toàn nhất.
Ga giường che kín đầu, Kỳ Tuấn sau lưng hình như cũng không động, cuối cùng Ngải Tiểu Tiểu cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà, sau một khắc lập tức nghe tiếng đóng cửa ầm một tiếng vang dội từ phòng sát vách truyền đến, sau đó là âm thanh thứ gì rơi xuống đất. . . . . . Chẳng lẽ, sát vách phòng cũng có người đang đánh nhau?
Sự tò mò trong cơ thể Ngải Tiểu Tiểu tăng lên, nín thở trầm ngâm lắng nghe, càng nghe âm thanh kia càng không tầm thường.
A a, ừ. . . . . . Này tiếng rên rỉ rất quen tai. Hơn nữa tần số càng lúc càng nhanh, âm thanh càng ngày càng cao vút, choáng nha, thật sự là yêu tinh đánh nhau! Ngải Tiểu Tiểu im lặng triệt để rồi, cảm giác không khí trong phòng cũng trở nên lúng túng, Kỳ Tuấn sau lưng giống như một lò lửa lớn muốn thiêu cháy lưng cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.