Chương 47
Hạ Hi Ngữ
20/08/2021
Mấy ngày tiếp theo đây, Tiêu Nguyệt Nhi thấy Hứa Nhược Nhược cứ luôn mang một dáng vẻ ngây ngẩn, mà cô ta vốn không hề làm ra chuyện gì tổn hại đến Lâm Hạ, cho nên cô ấy dần dần buông lỏng cảnh giác.
Ngược lại là Lâm Hạ, cô phát hiện bản thân mình gần đây thật sự càng lúc càng thèm ngủ. Bởi vì phải chăm sóc cho Hứa Nhược Nhược, cho nên mỗi ngày buổi trưa cô đều sẽ quay về chung cư để nấu cơm cho Hứa Nhược Nhược, nghỉ trưa tất nhiên cũng là ở chung cư, nhưng điều này đã tạo thành một hậu quả, chính là cô phát hiện bản thân mình sau khi nằm xuống trong vòng bốn tiếng đồng hồ không thể nào tỉnh dậy nổi. Nếu như buổi chiều không có tiết còn đỡ, nhưng trong năm ngày cô có tận ba buổi chiều có tiết, cũng chính là nói, trong một tuần lễ cô sẽ bỏ mất tiết học của ba ngày.
Cái nhận thức này khiến cô bị doạ một phen, cô cũng từng cố gắng không ngủ trưa, nhưng bản thân cứ luôn vô thức mà nằm lên trên giường, sau đó lại lần nữa đến muộn. May là tiết học của ba buổi chiều ấy đều là tiết tự chọn, nếu như là tiết chuyên ngành, cô nhất định sẽ chết rất thảm.
Tuy là như thế, cô cũng không thể không về chung cư, dù gì Hứa Nhược Nhược cô ta hiện tại thần trí vẫn có chút không tỉnh táo, cô vốn dĩ muốn đưa Hứa Nhược Nhược trở về nhà, nhưng mỗi lần cô ta nghe thấy hai chữ ‘về nhà’, sẽ liền kích động mà phát điên, hơn nữa còn cào cấu Lâm Hạ, Lâm Hạ thật sự rất sợ hãi cái dáng vẻ này của cô ta, cho nên không có đưa cô ta trở về.
Ngày hôm nay, Lâm Hạ đúng lúc từ chợ thực phẩm quay về chung cư, mở cửa ra, liền nhìn thấy Hứa Nhược Nhược đang nghiêm chỉnh ngồi trước ghế sô pha xem tivi, nghe thấy tiếng mở cửa, cô ta xoay đầu qua, cười cười với Lâm Hạ.
Lâm Hạ chợt ngẩn người, không ngờ rằng cô ta lại cười với cô, “ Hứa Nhược Nhược, hiện tại chị đã đỡ hơn chưa?”
Biết bao nhiêu ngày qua hôm nay Hứa Nhược Nhược mới nói được một câu bình thường: “ Ừm, đỡ nhiều rồi, cảm ơn em, Lâm Hạ. ”
“ Không sao, chị có thể khoẻ lại là tốt rồi. ”
Nói xong Lâm Hạ liền đi vào phòng bếp bận rộn, cô vẫn chưa quen giao lưu với một Hứa Nhược Nhược bình thường, dù gì trước đây quan hệ của bọn họ không hề tốt, hiện tại tiếp xúc như thế này, dù sao vẫn có chút chưa quen.
Hứa Nhược Nhược nhìn vào bóng lưng của Lâm Hạ, trong mắt loé qua một tia sáng.
Ăn cơm xong Lâm Hạ hiếm khi được một lần mở tivi lên, cô muốn xem tivi một lúc, đợi đến giờ rồi sẽ đi đến trường học tiết học buổi chiều, Hứa Nhược Nhược lại rót cho cô một ly nước, cô vốn dĩ không muốn uống đâu, nhưng nhìn thấy ánh mắt đầy ý tứ xin lỗi của Hứa Nhược Nhược, cô có chút không nhẫn tâm, chỉ có thể chống đỡ cái bụng no căng uống thêm một ít nước.
Mấy hôm nay đều như thế này, mỗi lần ăn cơm xong, cô ta đều sẽ áy náy mà rót cho cô một ly nước, cũng có lẽ bởi vì Lâm Hạ đã chăm sóc cô ta từng li từng tí, cô ta có chút áy náy.
Cho dù Lâm Hạ có không muốn ngủ đi nữa, sau khoảng một lúc, mí mắt của cô lại bắt đầu đánh nhau, nương theo cơn buồn ngủ đang ập đến, trong lòng cô dâng lên một cỗ khó chịu, tựa hồ phải cần một thứ gì đó mới có thể thỏa mãn được cô.
Sau đó hai mắt tối sầm đi, Lâm Hạ ngã xuống trên ghế sô pha.
Hứa Nhược Nhược từ trong phòng ngủ khách đi ra, đôi mắt đang nhìn vào Lâm Hạ ngập tràn ý hận, cô ta nắm chặt nắm đấm, ánh mắt trông như rắn độc quấn lên trên mặt của Lâm Hạ.
Lâm Hạ, nếu như không có mày, tôi sẽ không giống như thế này, tao muốn mày phải chịu nhiều đau khổ hơn cả tao, để người đàn ông kia vĩnh viễn xem thường mày!
Lúc Lâm Hạ tỉnh lại đã là 5 giờ rưỡi rồi, Tiêu Nguyệt Nhi buổi tối không có tiết, cho nên cô ấy vừa hết tiết liền chạy về chung cư ngay, bây giờ đang ngồi bắt chéo hai chân ngồi trong phòng khách xem tivi, trong tay còn đang bóc hạt dưa, cái tư thế ấy muốn bao nhiêu tiêu sái có bấy nhiêu tiêu sái, Lâm Hạ đứng trước cửa phòng nhìn thấy mà khoé môi co giật một trận.
“ Sao cậu quay về rồi?” Lâm Hạ rót một ly nước, cô phát hiện bản thân mình sau khi tỉnh ngủ tâm tình rất tốt, cỗ cảm giác bực bội khó chịu trước khi ngủ kia triệt để biến mất đi, chỉ thiếu bước bay bổng lên thôi.
“ Buổi tối không có tiết, hôm nay tớ không về trường học nữa, ở ké chỗ cậu một đêm nhé. ” Tiêu Nguyệt Nhi nhìn nhìn cô, “ Tâm tình của cậu tốt thế à, sao mà khoé môi cứ cong lên mãi thế?”
“ Tớ cũng không rõ nữa, trước buổi trưa tâm tình của tớ vẫn là rất tệ, nên nói là vô cùng tệ, cứ luôn cảm thấy trong lòng có một cỗ khí tức khó chịu rất kỳ lạ, nhưng sau khi tỉnh lại tớ phát hiện bản thân mình có một loại cảm giác bay bổng như đang đi trên mây vậy, tổng thể chính là cảm giác rất dễ chịu. ” Lâm Hạ cười nói.
“ Đừng nói cái gì mà bay bổng như đang đi trên mây, ai không biết còn tưởng rằng cậu hít qua ma tuý đấy. ” Tiêu Nguyệt Nhi trong lúc vô ý chợt nói.
Trong lòng Lâm Hạ siết chặt, tại sao vừa rồi lúc nghe thấy Tiêu Nguyệt Nhi nói đến hai chữ ‘ma tuý’ trong lòng cô lại dâng lên một cỗ cảm giác chột dạ thế nhỉ, toàn thân giống như là bị người khác hắt một thau nước lạnh vậy.
Cười cười, Lâm Hạ lắc lắc đầu, nhất định là cô nghĩ nhiều rồi, cô sao lại có thể chột dạ chứ, cô cũng đâu có làm sai chuyện gì đâu, càng không có đi hít ma tuý.
“ Nguyệt Nhi, buổi tối tớ có tiết, bây giờ tớ đi hâm nóng lại thức ăn của bữa trưa cho mọi người, lúc tớ đi học cậu hãy giúp tớ chăm sóc Hứa Nhược Nhược một lát nhé. ” Lâm Hạ nói.
Tiêu Nguyệt Nhi đem một nắm hạt dưa đã được bóc vỏ ném vào trong miệng, bất mãn nói: “ Ai không biết còn tưởng rằng Hứa Nhược Nhược là con gái của cậu đấy, mỗi ngày đều chăm sóc cô ta giống như chăm sóc con gái vậy, cậu không mệt sao?”
Cửa phòng ngủ cho khách chợt hé ra một khe hở, Hứa Nhược Nhược đứng ở trong phòng ngủ cho khách khoé môi vốn dĩ mang ý cười châm biếm chợt biến nên có chút cứng ngắc, trong đầu hiện lên dáng vẻ mấy ngày nay Lâm Hạ đều chăm sóc cho cô ta từng li từng tí, chân thật biết bao, tựa hồ hoàn toàn quên mất những điều mỉa mai cùng với những tổn thương mà Hứa Nhược Nhược đã làm với cô trước kia.
Nhưng đồng thời, trong đầu cũng có một giọng nói đang nói với cô ta rằng, bước cuối cùng, chỉ cần làm thêm một chuyện cuối cùng nữa, kế hoạch của bọn họ sẽ toàn bộ thành công, cô ta ngàn vạn không được ‘việc sắp thành lại hỏng’.
Giọng nói của Lâm Hạ từ trong phòng khách truyền đến: “ Không còn thời gian nữa, tớ đi học trước đây, cậu nhớ là nhất định phải trông chừng cho Hứa Nhược Nhược ăn cơm đấy, không được lười biếng!”
“ Biết rồi mà!”
Tiếp đến là giọng nói của Tiêu Nguyệt Nhi truyền đến: “ Hứa Nhược Nhược, mau mau thức dậy ăn cơm thôi nào, sao mà ngủ được thế nhỉ. ” Kèm theo giọng nói dạt đến còn có cả tiếng bước chân, Hứa Nhược Nhược bước vài ba bước nhảy lên trên giường, cả người chợt xoay lại, toàn bộ thân thể đều được bao bọc trong tấm chăn, trông giống như một con nhộng bị thiếu đi cảm giác an toàn.
Lúc Tiêu Nguyệt Nhi mở cửa bước vào liền nhìn thấy một màn này, trái tim không khỏi mềm nhũn xuống, giọng nói cũng thả nhẹ theo: “ Hứa Nhược Nhược, Lâm Hạ đi học rồi, chị mau ra đây ăn chút cơm đi. ”
Hứa Nhược Nhược vén chăn ra, lúc quay trở lại giường nằm thì ánh mắt đã sớm biến trở về dáng vẻ ngây ngẩn rồi, cô ta cứng nhắc mà cùng Tiêu Nguyệt Nhi đi ra khỏi cửa phòng, ngoan ngoãn ngồi xuống ở trước bàn ăn.
…………
Khóa học buổi tối của Lâm Hạ được gọi là thông luận tâm lý học, là một môn học tự chọn, nằm trên tầng lâu cũ kỹ nhất của trường học, càng đáng ghét hơn chính là, máy lạnh ở trong đấy hư hết rồi.
Nhiệt độ mấy ngày nay có chút cao, lúc làm bài ghi chép Lâm Hạ thực sự quá nóng nực, cô liền vén tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng nõn cùng với vài cái chấm đỏ trên cánh tay. Lăng Nguyệt Nguyệt cùng Lâm Hạ học cùng một tiết, cô ấy nhìn thấy mấy chấm đỏ trên người của Lâm Hạ, tầm mắt lóe lên, nhẹ giọng hỏi Lâm Hạ: “ Lâm Hạ, trên cánh tay của cậu sao lại có nhiều nốt đỏ thế?”
Lâm Hạ vừa ghi chép vừa trả lời: “ Tớ cũng không rõ nữa, có lẽ là bị muỗi chích mà thôi, mỗi ngày đều sẽ tăng thêm một hai nốt, thật đúng là kỳ lạ. ”
Chân mày Lăng Nguyệt Nguyệt nhíu chặt lại, nghiêm túc mà hỏi cô: “ Tớ thấy mấy ngày nay cậu đều đi ra khỏi trường học, cậu quay về chung cư sao?”
“ Đúng vậy, làm sao thế?”
“ Trong chung cư trừ cậu ra, còn có ai?”
“ Bình thường thì chỉ có tớ cùng chị họ của tớ, em gái của bạn trai tớ cũng chính là Tiêu Nguyệt Nhi mà trước đó các cậu nhìn thấy cũng ở đó, nhưng mà, cậu hỏi cái này để làm gì thế?” Lâm Hạ ngạc nhiên, trong lòng của cô Lăng Nguyệt Nguyệt không phải loại người bát quái như vậy nha.
“ Là như thế à. ” Lăng Nguyệt Nguyệt ngại ngùng mà cười cười, chẳng qua nụ cười có chút miễn cưỡng: “ Tháng này tớ vung tiền vung quá lợi hại rồi, tớ muốn đến nhà cậu ăn chực vài bữa cơm, thuận tiện đưa theo cả bạn trai tớ Sở Hán, cậu cảm thấy thế nào?”
Lâm Hạ giật giật khóe môi, nếu như cô nhớ không sai, thì nhà cô ấy và Sở Hán đều có rất nhiều tiền nha, bọn họ sẽ thiếu tiền sao? Tuy là như thế, nhưng cô cũng không nói ra sự hoài nghi ở trong lòng. Lâm Hạ trả lời: “ Không sao cả, Nguyệt Nhi cùng chị họ của tớ đều ở nhà, không thiếu hai đôi đũa cho các cậu đâu, nhà tớ lúc nào cũng hoan nghênh cậu. ”
“ Nếu như cộng thêm cả Âu Dương Tuyết cùng Tưởng Duệ thì sao, ồ, còn có cả bạn của của Âu Dương Tuyết nữa. ”
“ ……..được thôi. ” Sắc mặt của Lâm Hạ đen thui.
“ Tốt quá rồi, thế mấy người bọn tớ sẽ ở nhà cậu nhé, có thể làm vài bàn mạt chược luôn rồi. ” Lăng Nguyệt Nguyệt cười cười nói. “ Hơn nữa bạn trai của Âu Dương Tuyết cùng Tưởng Duệ đều là đai đen, có thể làm sứ giả bảo vệ hoa của chúng ta. ”
Lăng Nguyệt Nguyệt bình thường Lâm Hạ quen biết tuyệt đối không phải thế này, tuy rằng cô vốn không ghét cô ấy, nhưng Lăng Nguyệt Nguyệt như thế có phần quá sức kỳ lạ rồi nhỉ: “ Nguyệt Nguyệt, rốt cuộc cậu bị làm sao thế?”
Lăng Nguyệt Nguyệt kéo lấy tay của cô: “ Lâm Hạ, cậu tin tớ đi, tớ sẽ không làm hại cậu đâu, bạn trai của cậu hiện tại không ở bên cạnh cậu, cho nên thân là những người bạn thân của cậu, có những chuyện anh ấy không thể làm được bọn tớ chỉ có thể thay anh ấy làm. Cậu hứa với tớ, mấy ngày tiếp theo đây, cậu tốt nhất là nên cùng mấy người bọn tớ dính nhau như hình với bóng. ”
“ Tại sao chứ?”
“ Đừng quan tâm tại sao, cậu chỉ cần tin tưởng tớ là được rồi!” Thấy cô vẫn là tồn tại sự nghi hoặc, Lăng Nguyệt Nguyệt chỉ đành lấy ra chiêu cuối cùng: “ Hay là nói, cậu ghét mấy người bọn tớ đến nhà cậu ăn chực cơm đây, nếu như thật sự như thế, vậy bọn tớ sẽ không đi nữa. ”
Lâm Hạ vội vã xua tay: “ Không, tớ không có cái ý đó, tớ chỉ là cảm thấy cậu thật kỳ lạ…….”
“ Được, cứ quyết định vậy đi!”
Lâm Hạ: “ ….. ”
Lúc quay trở về phòng ký túc, khi Lăng Nguyệt Nguyệt thông báo cho Âu Dương Tuyết cùng Tưởng Duệ biết tin tức này, bọn họ vui mừng đến nỗi chỉ thiếu chút nữa nhảy bật lên, chỉ có Lăng Nguyệt Nguyệt, sắc mặt rất trầm trọng. Lâm Hạ ban đầu cứ tưởng rằng Lăng Nguyệt Nguyệt là bởi vì sự do dự vừa nãy của cô nên mới không vui vẻ, cho nên an ủi cô ấy nói buổi tối trở về nhà sẽ làm vài món ăn đêm thật ngon cho các cô ấy ăn, nhưng sắc mặt của cô ấy vẫn không có gì thay đổi.
Ngược lại là Âu Dương Tuyết cùng Tưởng Duệ, vây lấy hai người bọn họ đánh lượn vài vòng, từ sau cái lần trước ăn được thức ăn do Lâm Hạ làm, bọn họ đều cảm thấy thức ăn của trường học đều là thức ăn dành cho heo nha!
Lăng Nguyệt Nguyệt nhìn thấy Lâm Hạ đang tỏ ý xin lỗi cô ấy với một gương mặt cười, cảm thấy đôi mắt có chút xót. Lâm Hạ đối đãi với người lạ có thể có chút lạnh nhạt, nhưng một khi cô đã xem bạn là bạn bè, thì cô sẽ xem bạn là một phần trong sinh mệnh của cô, cô ấy nghĩ không ra, rốt cuộc là ai muốn ra tay ác độc với cô cơ chứ.
Hiện tại vết kim ở trên cánh tay của Lâm Hạ vẫn còn tương đối ít, cô chỉ hy vọng Lâm Hạ vẫn chưa có nghiện, hơn nữa chuyện này, không thể để cho càng nhiều người biết, nếu không, báo cáo kết hôn của cô cùng Tiêu Thần có lẽ căn bản không thể thông qua thẩm tra chính trị.
Cô không cho phép chuyện này xảy ra trên người của Lâm Hạ!
Ngược lại là Lâm Hạ, cô phát hiện bản thân mình gần đây thật sự càng lúc càng thèm ngủ. Bởi vì phải chăm sóc cho Hứa Nhược Nhược, cho nên mỗi ngày buổi trưa cô đều sẽ quay về chung cư để nấu cơm cho Hứa Nhược Nhược, nghỉ trưa tất nhiên cũng là ở chung cư, nhưng điều này đã tạo thành một hậu quả, chính là cô phát hiện bản thân mình sau khi nằm xuống trong vòng bốn tiếng đồng hồ không thể nào tỉnh dậy nổi. Nếu như buổi chiều không có tiết còn đỡ, nhưng trong năm ngày cô có tận ba buổi chiều có tiết, cũng chính là nói, trong một tuần lễ cô sẽ bỏ mất tiết học của ba ngày.
Cái nhận thức này khiến cô bị doạ một phen, cô cũng từng cố gắng không ngủ trưa, nhưng bản thân cứ luôn vô thức mà nằm lên trên giường, sau đó lại lần nữa đến muộn. May là tiết học của ba buổi chiều ấy đều là tiết tự chọn, nếu như là tiết chuyên ngành, cô nhất định sẽ chết rất thảm.
Tuy là như thế, cô cũng không thể không về chung cư, dù gì Hứa Nhược Nhược cô ta hiện tại thần trí vẫn có chút không tỉnh táo, cô vốn dĩ muốn đưa Hứa Nhược Nhược trở về nhà, nhưng mỗi lần cô ta nghe thấy hai chữ ‘về nhà’, sẽ liền kích động mà phát điên, hơn nữa còn cào cấu Lâm Hạ, Lâm Hạ thật sự rất sợ hãi cái dáng vẻ này của cô ta, cho nên không có đưa cô ta trở về.
Ngày hôm nay, Lâm Hạ đúng lúc từ chợ thực phẩm quay về chung cư, mở cửa ra, liền nhìn thấy Hứa Nhược Nhược đang nghiêm chỉnh ngồi trước ghế sô pha xem tivi, nghe thấy tiếng mở cửa, cô ta xoay đầu qua, cười cười với Lâm Hạ.
Lâm Hạ chợt ngẩn người, không ngờ rằng cô ta lại cười với cô, “ Hứa Nhược Nhược, hiện tại chị đã đỡ hơn chưa?”
Biết bao nhiêu ngày qua hôm nay Hứa Nhược Nhược mới nói được một câu bình thường: “ Ừm, đỡ nhiều rồi, cảm ơn em, Lâm Hạ. ”
“ Không sao, chị có thể khoẻ lại là tốt rồi. ”
Nói xong Lâm Hạ liền đi vào phòng bếp bận rộn, cô vẫn chưa quen giao lưu với một Hứa Nhược Nhược bình thường, dù gì trước đây quan hệ của bọn họ không hề tốt, hiện tại tiếp xúc như thế này, dù sao vẫn có chút chưa quen.
Hứa Nhược Nhược nhìn vào bóng lưng của Lâm Hạ, trong mắt loé qua một tia sáng.
Ăn cơm xong Lâm Hạ hiếm khi được một lần mở tivi lên, cô muốn xem tivi một lúc, đợi đến giờ rồi sẽ đi đến trường học tiết học buổi chiều, Hứa Nhược Nhược lại rót cho cô một ly nước, cô vốn dĩ không muốn uống đâu, nhưng nhìn thấy ánh mắt đầy ý tứ xin lỗi của Hứa Nhược Nhược, cô có chút không nhẫn tâm, chỉ có thể chống đỡ cái bụng no căng uống thêm một ít nước.
Mấy hôm nay đều như thế này, mỗi lần ăn cơm xong, cô ta đều sẽ áy náy mà rót cho cô một ly nước, cũng có lẽ bởi vì Lâm Hạ đã chăm sóc cô ta từng li từng tí, cô ta có chút áy náy.
Cho dù Lâm Hạ có không muốn ngủ đi nữa, sau khoảng một lúc, mí mắt của cô lại bắt đầu đánh nhau, nương theo cơn buồn ngủ đang ập đến, trong lòng cô dâng lên một cỗ khó chịu, tựa hồ phải cần một thứ gì đó mới có thể thỏa mãn được cô.
Sau đó hai mắt tối sầm đi, Lâm Hạ ngã xuống trên ghế sô pha.
Hứa Nhược Nhược từ trong phòng ngủ khách đi ra, đôi mắt đang nhìn vào Lâm Hạ ngập tràn ý hận, cô ta nắm chặt nắm đấm, ánh mắt trông như rắn độc quấn lên trên mặt của Lâm Hạ.
Lâm Hạ, nếu như không có mày, tôi sẽ không giống như thế này, tao muốn mày phải chịu nhiều đau khổ hơn cả tao, để người đàn ông kia vĩnh viễn xem thường mày!
Lúc Lâm Hạ tỉnh lại đã là 5 giờ rưỡi rồi, Tiêu Nguyệt Nhi buổi tối không có tiết, cho nên cô ấy vừa hết tiết liền chạy về chung cư ngay, bây giờ đang ngồi bắt chéo hai chân ngồi trong phòng khách xem tivi, trong tay còn đang bóc hạt dưa, cái tư thế ấy muốn bao nhiêu tiêu sái có bấy nhiêu tiêu sái, Lâm Hạ đứng trước cửa phòng nhìn thấy mà khoé môi co giật một trận.
“ Sao cậu quay về rồi?” Lâm Hạ rót một ly nước, cô phát hiện bản thân mình sau khi tỉnh ngủ tâm tình rất tốt, cỗ cảm giác bực bội khó chịu trước khi ngủ kia triệt để biến mất đi, chỉ thiếu bước bay bổng lên thôi.
“ Buổi tối không có tiết, hôm nay tớ không về trường học nữa, ở ké chỗ cậu một đêm nhé. ” Tiêu Nguyệt Nhi nhìn nhìn cô, “ Tâm tình của cậu tốt thế à, sao mà khoé môi cứ cong lên mãi thế?”
“ Tớ cũng không rõ nữa, trước buổi trưa tâm tình của tớ vẫn là rất tệ, nên nói là vô cùng tệ, cứ luôn cảm thấy trong lòng có một cỗ khí tức khó chịu rất kỳ lạ, nhưng sau khi tỉnh lại tớ phát hiện bản thân mình có một loại cảm giác bay bổng như đang đi trên mây vậy, tổng thể chính là cảm giác rất dễ chịu. ” Lâm Hạ cười nói.
“ Đừng nói cái gì mà bay bổng như đang đi trên mây, ai không biết còn tưởng rằng cậu hít qua ma tuý đấy. ” Tiêu Nguyệt Nhi trong lúc vô ý chợt nói.
Trong lòng Lâm Hạ siết chặt, tại sao vừa rồi lúc nghe thấy Tiêu Nguyệt Nhi nói đến hai chữ ‘ma tuý’ trong lòng cô lại dâng lên một cỗ cảm giác chột dạ thế nhỉ, toàn thân giống như là bị người khác hắt một thau nước lạnh vậy.
Cười cười, Lâm Hạ lắc lắc đầu, nhất định là cô nghĩ nhiều rồi, cô sao lại có thể chột dạ chứ, cô cũng đâu có làm sai chuyện gì đâu, càng không có đi hít ma tuý.
“ Nguyệt Nhi, buổi tối tớ có tiết, bây giờ tớ đi hâm nóng lại thức ăn của bữa trưa cho mọi người, lúc tớ đi học cậu hãy giúp tớ chăm sóc Hứa Nhược Nhược một lát nhé. ” Lâm Hạ nói.
Tiêu Nguyệt Nhi đem một nắm hạt dưa đã được bóc vỏ ném vào trong miệng, bất mãn nói: “ Ai không biết còn tưởng rằng Hứa Nhược Nhược là con gái của cậu đấy, mỗi ngày đều chăm sóc cô ta giống như chăm sóc con gái vậy, cậu không mệt sao?”
Cửa phòng ngủ cho khách chợt hé ra một khe hở, Hứa Nhược Nhược đứng ở trong phòng ngủ cho khách khoé môi vốn dĩ mang ý cười châm biếm chợt biến nên có chút cứng ngắc, trong đầu hiện lên dáng vẻ mấy ngày nay Lâm Hạ đều chăm sóc cho cô ta từng li từng tí, chân thật biết bao, tựa hồ hoàn toàn quên mất những điều mỉa mai cùng với những tổn thương mà Hứa Nhược Nhược đã làm với cô trước kia.
Nhưng đồng thời, trong đầu cũng có một giọng nói đang nói với cô ta rằng, bước cuối cùng, chỉ cần làm thêm một chuyện cuối cùng nữa, kế hoạch của bọn họ sẽ toàn bộ thành công, cô ta ngàn vạn không được ‘việc sắp thành lại hỏng’.
Giọng nói của Lâm Hạ từ trong phòng khách truyền đến: “ Không còn thời gian nữa, tớ đi học trước đây, cậu nhớ là nhất định phải trông chừng cho Hứa Nhược Nhược ăn cơm đấy, không được lười biếng!”
“ Biết rồi mà!”
Tiếp đến là giọng nói của Tiêu Nguyệt Nhi truyền đến: “ Hứa Nhược Nhược, mau mau thức dậy ăn cơm thôi nào, sao mà ngủ được thế nhỉ. ” Kèm theo giọng nói dạt đến còn có cả tiếng bước chân, Hứa Nhược Nhược bước vài ba bước nhảy lên trên giường, cả người chợt xoay lại, toàn bộ thân thể đều được bao bọc trong tấm chăn, trông giống như một con nhộng bị thiếu đi cảm giác an toàn.
Lúc Tiêu Nguyệt Nhi mở cửa bước vào liền nhìn thấy một màn này, trái tim không khỏi mềm nhũn xuống, giọng nói cũng thả nhẹ theo: “ Hứa Nhược Nhược, Lâm Hạ đi học rồi, chị mau ra đây ăn chút cơm đi. ”
Hứa Nhược Nhược vén chăn ra, lúc quay trở lại giường nằm thì ánh mắt đã sớm biến trở về dáng vẻ ngây ngẩn rồi, cô ta cứng nhắc mà cùng Tiêu Nguyệt Nhi đi ra khỏi cửa phòng, ngoan ngoãn ngồi xuống ở trước bàn ăn.
…………
Khóa học buổi tối của Lâm Hạ được gọi là thông luận tâm lý học, là một môn học tự chọn, nằm trên tầng lâu cũ kỹ nhất của trường học, càng đáng ghét hơn chính là, máy lạnh ở trong đấy hư hết rồi.
Nhiệt độ mấy ngày nay có chút cao, lúc làm bài ghi chép Lâm Hạ thực sự quá nóng nực, cô liền vén tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng nõn cùng với vài cái chấm đỏ trên cánh tay. Lăng Nguyệt Nguyệt cùng Lâm Hạ học cùng một tiết, cô ấy nhìn thấy mấy chấm đỏ trên người của Lâm Hạ, tầm mắt lóe lên, nhẹ giọng hỏi Lâm Hạ: “ Lâm Hạ, trên cánh tay của cậu sao lại có nhiều nốt đỏ thế?”
Lâm Hạ vừa ghi chép vừa trả lời: “ Tớ cũng không rõ nữa, có lẽ là bị muỗi chích mà thôi, mỗi ngày đều sẽ tăng thêm một hai nốt, thật đúng là kỳ lạ. ”
Chân mày Lăng Nguyệt Nguyệt nhíu chặt lại, nghiêm túc mà hỏi cô: “ Tớ thấy mấy ngày nay cậu đều đi ra khỏi trường học, cậu quay về chung cư sao?”
“ Đúng vậy, làm sao thế?”
“ Trong chung cư trừ cậu ra, còn có ai?”
“ Bình thường thì chỉ có tớ cùng chị họ của tớ, em gái của bạn trai tớ cũng chính là Tiêu Nguyệt Nhi mà trước đó các cậu nhìn thấy cũng ở đó, nhưng mà, cậu hỏi cái này để làm gì thế?” Lâm Hạ ngạc nhiên, trong lòng của cô Lăng Nguyệt Nguyệt không phải loại người bát quái như vậy nha.
“ Là như thế à. ” Lăng Nguyệt Nguyệt ngại ngùng mà cười cười, chẳng qua nụ cười có chút miễn cưỡng: “ Tháng này tớ vung tiền vung quá lợi hại rồi, tớ muốn đến nhà cậu ăn chực vài bữa cơm, thuận tiện đưa theo cả bạn trai tớ Sở Hán, cậu cảm thấy thế nào?”
Lâm Hạ giật giật khóe môi, nếu như cô nhớ không sai, thì nhà cô ấy và Sở Hán đều có rất nhiều tiền nha, bọn họ sẽ thiếu tiền sao? Tuy là như thế, nhưng cô cũng không nói ra sự hoài nghi ở trong lòng. Lâm Hạ trả lời: “ Không sao cả, Nguyệt Nhi cùng chị họ của tớ đều ở nhà, không thiếu hai đôi đũa cho các cậu đâu, nhà tớ lúc nào cũng hoan nghênh cậu. ”
“ Nếu như cộng thêm cả Âu Dương Tuyết cùng Tưởng Duệ thì sao, ồ, còn có cả bạn của của Âu Dương Tuyết nữa. ”
“ ……..được thôi. ” Sắc mặt của Lâm Hạ đen thui.
“ Tốt quá rồi, thế mấy người bọn tớ sẽ ở nhà cậu nhé, có thể làm vài bàn mạt chược luôn rồi. ” Lăng Nguyệt Nguyệt cười cười nói. “ Hơn nữa bạn trai của Âu Dương Tuyết cùng Tưởng Duệ đều là đai đen, có thể làm sứ giả bảo vệ hoa của chúng ta. ”
Lăng Nguyệt Nguyệt bình thường Lâm Hạ quen biết tuyệt đối không phải thế này, tuy rằng cô vốn không ghét cô ấy, nhưng Lăng Nguyệt Nguyệt như thế có phần quá sức kỳ lạ rồi nhỉ: “ Nguyệt Nguyệt, rốt cuộc cậu bị làm sao thế?”
Lăng Nguyệt Nguyệt kéo lấy tay của cô: “ Lâm Hạ, cậu tin tớ đi, tớ sẽ không làm hại cậu đâu, bạn trai của cậu hiện tại không ở bên cạnh cậu, cho nên thân là những người bạn thân của cậu, có những chuyện anh ấy không thể làm được bọn tớ chỉ có thể thay anh ấy làm. Cậu hứa với tớ, mấy ngày tiếp theo đây, cậu tốt nhất là nên cùng mấy người bọn tớ dính nhau như hình với bóng. ”
“ Tại sao chứ?”
“ Đừng quan tâm tại sao, cậu chỉ cần tin tưởng tớ là được rồi!” Thấy cô vẫn là tồn tại sự nghi hoặc, Lăng Nguyệt Nguyệt chỉ đành lấy ra chiêu cuối cùng: “ Hay là nói, cậu ghét mấy người bọn tớ đến nhà cậu ăn chực cơm đây, nếu như thật sự như thế, vậy bọn tớ sẽ không đi nữa. ”
Lâm Hạ vội vã xua tay: “ Không, tớ không có cái ý đó, tớ chỉ là cảm thấy cậu thật kỳ lạ…….”
“ Được, cứ quyết định vậy đi!”
Lâm Hạ: “ ….. ”
Lúc quay trở về phòng ký túc, khi Lăng Nguyệt Nguyệt thông báo cho Âu Dương Tuyết cùng Tưởng Duệ biết tin tức này, bọn họ vui mừng đến nỗi chỉ thiếu chút nữa nhảy bật lên, chỉ có Lăng Nguyệt Nguyệt, sắc mặt rất trầm trọng. Lâm Hạ ban đầu cứ tưởng rằng Lăng Nguyệt Nguyệt là bởi vì sự do dự vừa nãy của cô nên mới không vui vẻ, cho nên an ủi cô ấy nói buổi tối trở về nhà sẽ làm vài món ăn đêm thật ngon cho các cô ấy ăn, nhưng sắc mặt của cô ấy vẫn không có gì thay đổi.
Ngược lại là Âu Dương Tuyết cùng Tưởng Duệ, vây lấy hai người bọn họ đánh lượn vài vòng, từ sau cái lần trước ăn được thức ăn do Lâm Hạ làm, bọn họ đều cảm thấy thức ăn của trường học đều là thức ăn dành cho heo nha!
Lăng Nguyệt Nguyệt nhìn thấy Lâm Hạ đang tỏ ý xin lỗi cô ấy với một gương mặt cười, cảm thấy đôi mắt có chút xót. Lâm Hạ đối đãi với người lạ có thể có chút lạnh nhạt, nhưng một khi cô đã xem bạn là bạn bè, thì cô sẽ xem bạn là một phần trong sinh mệnh của cô, cô ấy nghĩ không ra, rốt cuộc là ai muốn ra tay ác độc với cô cơ chứ.
Hiện tại vết kim ở trên cánh tay của Lâm Hạ vẫn còn tương đối ít, cô chỉ hy vọng Lâm Hạ vẫn chưa có nghiện, hơn nữa chuyện này, không thể để cho càng nhiều người biết, nếu không, báo cáo kết hôn của cô cùng Tiêu Thần có lẽ căn bản không thể thông qua thẩm tra chính trị.
Cô không cho phép chuyện này xảy ra trên người của Lâm Hạ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.