Chương 9
Hạ Hi Ngữ
20/08/2021
Có một chuyện mà từ trước giờ Lâm Hạ chưa từng nói với ai, cũng là chuyện mà người khác muốn bổ nào cô ra cũng không đoán được. Thực ra, cô và Hứa Nhược Nhược, là chị em họ.
Hứa Nhược Nhược là con gái của em gái của mẹ cô Tạ Vi Vi, nhưng mà hai người chị em này từ nhỏ đã không thân thiết với nhau rồi, sau khi kết hôn rất ít khi qua lại. Cũng chính vì thế, Hứa Nhược Nhược và Lâm Hạ lại càng không thân thiết.
Mẹ của Hứa Nhược Nhược từ nhỏ đã rất xinh đẹp, lớn lên lại gả cho một ông chủ mở tiệm tạp hoá ở trong thôn quên, tên là Hứa Cường, sau đó tiệm tạp hoá mở rộng thành siêu thị. Sau khi kiếm được nhiều tiền, cả nhà họ liền dọn đến thành phố sống. Từ đó về sau, mẹ của Hứa Nhược Nhược lại càng mắt mọc trên đỉnh đầu, đến cả người chị gái là mẹ của Lâm Hạ đây cũng không muốn nhận nữa.
Hứa Nhược Nhược lớn hơn Lâm Hạ ba tuổi, nhưng bởi vì không thích đi học, lúc thường xuyên ở lại lớp, hiện tại đã 19 tuổi rồi nhưng vẫn còn học cấp hai. Cô ta được di truyền vẻ đẹp của mẹ mình, khi còn nhỏ trông rất dễ thương động lòng người, sau khi lớn lên, nói là tuyệt sắc mỹ nữ cũng không hề quá chút nào. Càng hiếm thấy chính là, cô ta không chỉ xinh đẹp, hơn nữa thân hình chỗ nên lồi thì lồi, nên vểnh thì vểnh, trước ngực lại càng đầy đặn gợn sóng. Đàn ông một khi nhìn thấy gương mặt của cô ta, đều sẽ kinh diễm một trận, sau khi cúi đầu, đôi mắt sẽ dán chặt lên nơi trước ngực của cô ta.
Lâm Hạ rất ít khi xuất hiện cùng cô ta, chỉ là lúc mẹ của cô phát bệnh, ba Lâm không đành lòng nên đã đưa Lâm Hạ đi đến thành phố tìm nhà của Hứa Nhược Nhược để mượn ít tiền. Bọn họ đứng ở trước cửa nhà cô ta một ngày một đêm, nhưng nhà bọn họ đến cả cửa cũng không thèm mở ra, sau đó còn kêu bảo an của tiểu khu đuổi Lâm Hạ và ba của cô đi.
Khi bọn họ bị lôi ra ngoài, chính là lúc Hứa Nhược Nhược tan học trở về nhà. Lâm Hạ vĩnh viễn ghi nhớ ngày hôm ấy, Hứa Nhược Nhược kiêu ngạo đi đến trước mặt cô, sự khinh thường ở trong mắt không chút che giấu. Cô ta lạnh nhạt nói với Lâm Hạ rằng: Ngàn vạn lần đừng nói với người khác nhà chúng tôi và nhà các người là họ hàng, tôi sợ mất mặt!
Nói xong liền quay người rời đi.
Lâm Hạ xoay người qua nhìn ba mình, chợt phát hiện bả vai của ông ấy run run, đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy ba mình khóc, từ nhỏ, ba ba ở trong lòng của cô chính là mạnh mẽ nhất, lúc mẹ sinh bệnh, anh trai tàn phế, ông ấy chưa từng than trách một lời, nên làm gì thì vẫn làm, chỉ là làm nhiều hơn bình thường mà thôi. Nhưng ngày hôm đó, người ba ba mạnh mẽ không gì sánh được ở trong lòng cô thế mà lại rơi lệ rồi.
Khi ấy trái tim của cô thắt lại từng cơn, đau như muốn chết đi.
Khi ấy, lần đầu tiên cô cảm thấy hận thù.
Hận những người không chỉ không chịu giúp bọn họ, mà còn chế giễu châm biếm bọn họ, mà những người đó, thế mà lại là người có quan hệ huyết thống cùng với bọn họ.
Hiện tại lại lần nữa gặp được Hứa Nhược Nhược, cô không còn hận nữa, chỉ còn lại sự trơ tráo. Nhưng vào lúc Hứa Nhược Nhược lại lần nữa dùng loại ngữ khí ấy để nói cô, cô lại tìm lại được ý hận đã biến mất bao năm ở trong lòng.
Tay gắt gao nắm chặt lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay nhưng cô không để tâm, gương mặt bởi vì tức giận mà ửng đỏ, Tiêu Thần nhìn lấy cô, không nói một lời mà cầm tay của cô lên đặt vào lòng bàn tay của mình nhẹ nhàng xoa vuốt.
Hứa Nhược Nhược nhìn thấy gương mặt đẹp trai tuấn tú của Tiêu Thần, trong lòng chỉ cảm thấy người đàn ông đang vuốt ve cô ta ở sau lưng là một tên xấu xí, đến cả một đầu ngón tay cũng đều không sánh được với Tiêu Thần.
Thực ra người đàn ông ở bên cạnh Hứa Nhược Nhược cũng không tồi đâu, nhưng rất nhiều cô gái đều là chế phục khống*, nhìn thấy anh lính mặc quân trang đều không kìm được ánh nhìn và nhịp đập của trái tim, mà Hứa Nhược Nhược cũng là một trong số đó. Càng huống hồ, Tiêu Thần có cử chi thanh nhã khéo léo, vừa nhìn liền biết là có bối cảnh không tầm thường, lại cộng thêm anh trông rất đẹp trai, vì thế, khi Tiêu Thần xuất hiện, trái tim của cô ta mãnh liệt xao động.
Sau khi nghĩ đến đây, Hứa Nhược Nhược đột nhiên cảm thấy bàn tay đặt ở trên vai cô ta như củ khoai nóng bỏng tay, phải nên sớm vứt đi mới được. Vì thế cô ta nâng ta lên che miệng giả vờ ho khan, bả vai nhún nhún lên, rất tự nhiên mà khiến cái tay kia tuột xuống.
Sắc mặt của người đàn ông bên cạnh lập tức nặng nề, lạnh lùng nhìn Hứa Nhược Nhược, lại xoay đầu qua đánh giá Lâm Hạ.
Lâm Hạ của lúc này vẫn đỏ bừng bừng gương mặt, dễ thương hơn bình thường một chút. Tuy là cô không có xinh đẹp gợi cảm như Hứa Nhược Nhược, cũng không có đáng yêu hoạt bát như Tiêu Nguyệt Nhi, nhưng lợi thế là thanh thuần động lòng người. Trông giống như một đóa hoa dại trong khu rừng vậy, có thể không cho người ta cảm giác kinh diễm, nhưng lại thắng ở điểm ưa nhìn.
Lúc này, Hứa Nặc Nặc phá vỡ sự trầm mặc này, cô ta bỏ xuống sự chế giễu ở trên mặt đổi lại thành nụ cười duyên dáng:" Lâm Hạ, vị này là?”
Lâm Hạ mím chặt môi, không muốn trả lời.
Tiêu Thần buông tay của Lâm Hạ ra, đứng lên cười cười với Hứa Nhược Nhược, nụ cười xa cách lễ phép, nhưng lại khiến trái tim của Hứa Nhược Nhược đập càng lúc càng nhanh hơn, thiếu chút nữa nhũn chân ngã nhào xuống đất.
“ Chào cô, tôi là bạn trai của Lâm Hạ."
Hứa Nhược Nhược ngọt ngào nở nụ cười," Tôi là Hứa Nhược Nhược."
Tiêu Thần lạnh nhạt mà xoay người qua, cuối người hôn lên vầng trán của Lâm Hạ, phát giác ra cô gái ở dưới thân mình ngây ngốc ra, Tiêu Thần mãn nguyện cười cười, nắm lấy tay cô đi ra bên ngoài.
Thấy anh muốn đi, trái tim của Hứa Nhược Nhược run lên, tay không tự chủ nắm lấy tay áo của anh," Chuyện đó, xin hỏi một chút, anh tên là gì thế?”
Tiêu Thần xoay đầu qua nhìn cô ta một cái, không chút dấu vết mà nhíu nhíu mày." Hứa tiểu thư, sau này có lẽ sẽ không gặp mặt lại nữa, loại danh xưng tên tuổi này, không quan trọng."
Dư quang đột nhiên quét đến Lâm Hạ, ánh mắt của cô ta sáng lên, nói:"Tôi là chị họ của Lâm Hạ, nếu anh đã là bạn trai của con bé, thế tức là đại biểu chúng ta vẫn sẽ còn gặp mặt."
Lâm Hạ vẫn luôn lạnh nhạt đứng một bên nhìn lấy Hứa Nhược Nhược đang có ý đồ muốn câu dẫn bạn trai của cô, cuối cùng nghe thấy hai chữ ‘chị họ’. khóe môi châm biếm mà giương lên." Chị họ? Hơ, Hứa Nhược Nhược, hai chữ này chị thế mà cũng dám nói ra, lúc nhà chúng tôi cần giúp đỡ sao không thấy chị nói chị là chị họ của tôi, hiện tại lại nói? Chị giữ liêm sỉ chút đi được không?”
Từ nhỏ, Lâm Hạ đã là một cô bé ngoan, rất ít khi cùng người khác đỏ mặt tía tai, thậm chí đến cả nặng lời cũng hiếm khi thấy. Đây là lần đầu tiên cô đối với một người, hơn nữa người này lại còn là chị họ cùng huyết thống với cô, cho dù người ấy chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người chị họ.
Trong lòng cô nghĩ, mắng người là không tốt, cho dù người khác có đối với bạn không tốt đi nữa. Nhưng hôm nay cô lại chợt cảm thấy, mắng người lại có thể sảng khoái đến thế, thậm chí còn làm người ta cảm thấy phấn khởi hơn cả việc thi được 100 điểm nữa.
Hứa Nhược Nhược không hề ngờ đến, Lâm Hạ trước giờ luôn hiền như khúc gỗ giờ đây lại biết mắng người, nhất thời ngây ngốc một bên, đợi lúc phản ứng lại, Lâm Hạ đã cùng Tiêu Thần ra khỏi cửa, lên xe đi mất rồi.
Hứa Nhược Nhược ánh mắt dữ tợn, khóe môi nhếch lên, nhìn lấy bóng lưng của cô gái từ nhỏ đến lớn thành tích đều tốt hơn cô ta, tay nắm lại thành quyền.
“ Cô em gái ấy của em không tệ nha."
Lời nói vừa dứt, Hứa Nhược Nhược bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn về hướng của người vừa phát ra âm thanh, cắn môi nói:" Hạ Chiêm Hồng mắt nhìn của anh thật kém! Đến cả một đứa nhà quê như thế mà cũng nhìn trúng."
Hạ Chiêm Hồng suy ngẫm mà nhìn chăm chăm vào cô ta, khóe môi nhếch lên:" Đúng thật là hơi tệ."
Nói xong, tiêu sái xoay người rời đi.
Vừa mới nhìn trúng Hứa Nhược Nhược, bởi vì cô ta trông xinh đẹp, thân hình lại tốt, hắn không ngại cùng cô ta chơi đùa. Nhưng mà hiện tại, một kẻ tiện nhân ngàn người cưỡi vạn người đè, thế mà ở trước mặt hắn câu dẫn người đàn ông khác, sự nhẫn nại của hắn đã đến cực hạn rồi. Càng huống hồ, hắn đã tìm được con mồi mới rồi.
" Hạ Chiêm Hồng!” Hứa Nhược Nhược giậm giậm chân, gấp gáp mà gọi.
Tuy rằng Hạ Chiêm Hồng không đẹp trai tuấn tú như Tiêu Thần, nhưng hắn cũng xem như là một công tử hạng nhất hạng nhì ở thành phố A, nhưng trước khi chưa câu dẫn Tiêu Thần thành công, cô ra không muốn mất đi lốp dự phòng ưu tú như Hạ Chiêm Minh đây.
Vào buổi tối Hạ Chiêm Hồng là một kẻ lão làng trong việc tình yêu nam nữ, vào ban ngày là một tinh anh trên thương trường. Hắn thích chơi đùa với phụ nữ, nhưng chưa từng ép phụ nữ, cũng giống như Hứa Nhược Nhược vậy, vừa mới bắt đầu tuy là do hắn nhìn trúng cô ta trước, nhưng cuối cùng, là cô ta câu dẫn hắn trước. Đến cả việc lên giường, cũng là do cô ta cởi sạch quần áo nằm ở trên giường dụ dỗ hắn.
Mà hiện tại, tầm mắt của Hứa Nhược Nhược đã không còn đặt trên người hắn nữa, hắn cũng hết hứng thú chơi đùa cùng cô ta, trên thế giới này, vẫn còn rất nhiều người xinh đẹp gợi cảm như Hứa Nhược Nhược đang đợi hắn đến chơi đùa, hắn hà tất gì phải giữ một người trái tim không đặt lên người mình ở bên cạnh chứ. Càng huống hồ, loại người này trừ việc biết làm chuyện ấy ra thì không còn gì khác.
Hứa Nhược Nhược cụt hứng ngồi ở trên ghế, cô ta vốn dĩ muốn châm biếm Lâm Hạ một chút, kết quả không những bị cô châm biếm lại, đến cả người bạn tình đã bên nhau mấy tháng cũng không cần cô ta nữa rồi.
Nghĩ đến đây, cô ta càng hận Lâm Hạ hơn.
Từ nhỏ, cô ta đã sống dưới cái bóng của Lâm Hạ, không cần biết Lâm Hạ làm cái gì, đều sẽ thông qua các loại cửa ngõ truyền vào trong tai của cô ta. Tiếp đến người khác sẽ lấy cô ta ra so sánh với Lâm Hạ, nói cái gì mà, Lâm Hạ lại thi được 100 điểm rồi, Lâm Hạ nhận được học bổng rồi. Rõ ràng cô ta và Lâm Hạ không có xuất hiện cùng nhau, nhưng lại có người cứ ở bên tai của cô ta nói rằng Lâm Hạ tốt tốt tốt như thế nào, còn cô ta lại là tệ tệ tệ đến cỡ nào.
Cô ta rất muốn đánh bại Lâm Hạ về mặt thành tích, nhưng bất luận cô ta nỗ lực đến cỡ nào, Lâm Hạ vẫn cứ luôn ở một nơi mà cô ta không thể với tới được, thậm chí đến cả cái bóng của Lâm Hạ cô ta cũng không với vào được.
Sau này, lúc nhìn thấy Lâm Hạ cùng ba của cô đứng ở trước cửa nhà bọn họ cầu xin Hứa Cường cho mượn tiền, cô ta cảm thấy rất thỏa mãn, thành tích tốt thì có tác dụng gì chứ, vẫn là phải đi mượn tiền nhà cô ta đó thôi!
Vì thế, cô ta giống như đá chó xuống nước mà đá Lâm Hạ một phát, từ trên cao nhìn xuống nhìn cô bị cô ta chà đạp, rất thuận lợi, nhìn thấy sự thù địch ở trong mắt của Lâm Hạ.
Cô ta lại càng thỏa mãn hơn.
Hứa Nhược Nhược là con gái của em gái của mẹ cô Tạ Vi Vi, nhưng mà hai người chị em này từ nhỏ đã không thân thiết với nhau rồi, sau khi kết hôn rất ít khi qua lại. Cũng chính vì thế, Hứa Nhược Nhược và Lâm Hạ lại càng không thân thiết.
Mẹ của Hứa Nhược Nhược từ nhỏ đã rất xinh đẹp, lớn lên lại gả cho một ông chủ mở tiệm tạp hoá ở trong thôn quên, tên là Hứa Cường, sau đó tiệm tạp hoá mở rộng thành siêu thị. Sau khi kiếm được nhiều tiền, cả nhà họ liền dọn đến thành phố sống. Từ đó về sau, mẹ của Hứa Nhược Nhược lại càng mắt mọc trên đỉnh đầu, đến cả người chị gái là mẹ của Lâm Hạ đây cũng không muốn nhận nữa.
Hứa Nhược Nhược lớn hơn Lâm Hạ ba tuổi, nhưng bởi vì không thích đi học, lúc thường xuyên ở lại lớp, hiện tại đã 19 tuổi rồi nhưng vẫn còn học cấp hai. Cô ta được di truyền vẻ đẹp của mẹ mình, khi còn nhỏ trông rất dễ thương động lòng người, sau khi lớn lên, nói là tuyệt sắc mỹ nữ cũng không hề quá chút nào. Càng hiếm thấy chính là, cô ta không chỉ xinh đẹp, hơn nữa thân hình chỗ nên lồi thì lồi, nên vểnh thì vểnh, trước ngực lại càng đầy đặn gợn sóng. Đàn ông một khi nhìn thấy gương mặt của cô ta, đều sẽ kinh diễm một trận, sau khi cúi đầu, đôi mắt sẽ dán chặt lên nơi trước ngực của cô ta.
Lâm Hạ rất ít khi xuất hiện cùng cô ta, chỉ là lúc mẹ của cô phát bệnh, ba Lâm không đành lòng nên đã đưa Lâm Hạ đi đến thành phố tìm nhà của Hứa Nhược Nhược để mượn ít tiền. Bọn họ đứng ở trước cửa nhà cô ta một ngày một đêm, nhưng nhà bọn họ đến cả cửa cũng không thèm mở ra, sau đó còn kêu bảo an của tiểu khu đuổi Lâm Hạ và ba của cô đi.
Khi bọn họ bị lôi ra ngoài, chính là lúc Hứa Nhược Nhược tan học trở về nhà. Lâm Hạ vĩnh viễn ghi nhớ ngày hôm ấy, Hứa Nhược Nhược kiêu ngạo đi đến trước mặt cô, sự khinh thường ở trong mắt không chút che giấu. Cô ta lạnh nhạt nói với Lâm Hạ rằng: Ngàn vạn lần đừng nói với người khác nhà chúng tôi và nhà các người là họ hàng, tôi sợ mất mặt!
Nói xong liền quay người rời đi.
Lâm Hạ xoay người qua nhìn ba mình, chợt phát hiện bả vai của ông ấy run run, đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy ba mình khóc, từ nhỏ, ba ba ở trong lòng của cô chính là mạnh mẽ nhất, lúc mẹ sinh bệnh, anh trai tàn phế, ông ấy chưa từng than trách một lời, nên làm gì thì vẫn làm, chỉ là làm nhiều hơn bình thường mà thôi. Nhưng ngày hôm đó, người ba ba mạnh mẽ không gì sánh được ở trong lòng cô thế mà lại rơi lệ rồi.
Khi ấy trái tim của cô thắt lại từng cơn, đau như muốn chết đi.
Khi ấy, lần đầu tiên cô cảm thấy hận thù.
Hận những người không chỉ không chịu giúp bọn họ, mà còn chế giễu châm biếm bọn họ, mà những người đó, thế mà lại là người có quan hệ huyết thống cùng với bọn họ.
Hiện tại lại lần nữa gặp được Hứa Nhược Nhược, cô không còn hận nữa, chỉ còn lại sự trơ tráo. Nhưng vào lúc Hứa Nhược Nhược lại lần nữa dùng loại ngữ khí ấy để nói cô, cô lại tìm lại được ý hận đã biến mất bao năm ở trong lòng.
Tay gắt gao nắm chặt lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay nhưng cô không để tâm, gương mặt bởi vì tức giận mà ửng đỏ, Tiêu Thần nhìn lấy cô, không nói một lời mà cầm tay của cô lên đặt vào lòng bàn tay của mình nhẹ nhàng xoa vuốt.
Hứa Nhược Nhược nhìn thấy gương mặt đẹp trai tuấn tú của Tiêu Thần, trong lòng chỉ cảm thấy người đàn ông đang vuốt ve cô ta ở sau lưng là một tên xấu xí, đến cả một đầu ngón tay cũng đều không sánh được với Tiêu Thần.
Thực ra người đàn ông ở bên cạnh Hứa Nhược Nhược cũng không tồi đâu, nhưng rất nhiều cô gái đều là chế phục khống*, nhìn thấy anh lính mặc quân trang đều không kìm được ánh nhìn và nhịp đập của trái tim, mà Hứa Nhược Nhược cũng là một trong số đó. Càng huống hồ, Tiêu Thần có cử chi thanh nhã khéo léo, vừa nhìn liền biết là có bối cảnh không tầm thường, lại cộng thêm anh trông rất đẹp trai, vì thế, khi Tiêu Thần xuất hiện, trái tim của cô ta mãnh liệt xao động.
Sau khi nghĩ đến đây, Hứa Nhược Nhược đột nhiên cảm thấy bàn tay đặt ở trên vai cô ta như củ khoai nóng bỏng tay, phải nên sớm vứt đi mới được. Vì thế cô ta nâng ta lên che miệng giả vờ ho khan, bả vai nhún nhún lên, rất tự nhiên mà khiến cái tay kia tuột xuống.
Sắc mặt của người đàn ông bên cạnh lập tức nặng nề, lạnh lùng nhìn Hứa Nhược Nhược, lại xoay đầu qua đánh giá Lâm Hạ.
Lâm Hạ của lúc này vẫn đỏ bừng bừng gương mặt, dễ thương hơn bình thường một chút. Tuy là cô không có xinh đẹp gợi cảm như Hứa Nhược Nhược, cũng không có đáng yêu hoạt bát như Tiêu Nguyệt Nhi, nhưng lợi thế là thanh thuần động lòng người. Trông giống như một đóa hoa dại trong khu rừng vậy, có thể không cho người ta cảm giác kinh diễm, nhưng lại thắng ở điểm ưa nhìn.
Lúc này, Hứa Nặc Nặc phá vỡ sự trầm mặc này, cô ta bỏ xuống sự chế giễu ở trên mặt đổi lại thành nụ cười duyên dáng:" Lâm Hạ, vị này là?”
Lâm Hạ mím chặt môi, không muốn trả lời.
Tiêu Thần buông tay của Lâm Hạ ra, đứng lên cười cười với Hứa Nhược Nhược, nụ cười xa cách lễ phép, nhưng lại khiến trái tim của Hứa Nhược Nhược đập càng lúc càng nhanh hơn, thiếu chút nữa nhũn chân ngã nhào xuống đất.
“ Chào cô, tôi là bạn trai của Lâm Hạ."
Hứa Nhược Nhược ngọt ngào nở nụ cười," Tôi là Hứa Nhược Nhược."
Tiêu Thần lạnh nhạt mà xoay người qua, cuối người hôn lên vầng trán của Lâm Hạ, phát giác ra cô gái ở dưới thân mình ngây ngốc ra, Tiêu Thần mãn nguyện cười cười, nắm lấy tay cô đi ra bên ngoài.
Thấy anh muốn đi, trái tim của Hứa Nhược Nhược run lên, tay không tự chủ nắm lấy tay áo của anh," Chuyện đó, xin hỏi một chút, anh tên là gì thế?”
Tiêu Thần xoay đầu qua nhìn cô ta một cái, không chút dấu vết mà nhíu nhíu mày." Hứa tiểu thư, sau này có lẽ sẽ không gặp mặt lại nữa, loại danh xưng tên tuổi này, không quan trọng."
Dư quang đột nhiên quét đến Lâm Hạ, ánh mắt của cô ta sáng lên, nói:"Tôi là chị họ của Lâm Hạ, nếu anh đã là bạn trai của con bé, thế tức là đại biểu chúng ta vẫn sẽ còn gặp mặt."
Lâm Hạ vẫn luôn lạnh nhạt đứng một bên nhìn lấy Hứa Nhược Nhược đang có ý đồ muốn câu dẫn bạn trai của cô, cuối cùng nghe thấy hai chữ ‘chị họ’. khóe môi châm biếm mà giương lên." Chị họ? Hơ, Hứa Nhược Nhược, hai chữ này chị thế mà cũng dám nói ra, lúc nhà chúng tôi cần giúp đỡ sao không thấy chị nói chị là chị họ của tôi, hiện tại lại nói? Chị giữ liêm sỉ chút đi được không?”
Từ nhỏ, Lâm Hạ đã là một cô bé ngoan, rất ít khi cùng người khác đỏ mặt tía tai, thậm chí đến cả nặng lời cũng hiếm khi thấy. Đây là lần đầu tiên cô đối với một người, hơn nữa người này lại còn là chị họ cùng huyết thống với cô, cho dù người ấy chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người chị họ.
Trong lòng cô nghĩ, mắng người là không tốt, cho dù người khác có đối với bạn không tốt đi nữa. Nhưng hôm nay cô lại chợt cảm thấy, mắng người lại có thể sảng khoái đến thế, thậm chí còn làm người ta cảm thấy phấn khởi hơn cả việc thi được 100 điểm nữa.
Hứa Nhược Nhược không hề ngờ đến, Lâm Hạ trước giờ luôn hiền như khúc gỗ giờ đây lại biết mắng người, nhất thời ngây ngốc một bên, đợi lúc phản ứng lại, Lâm Hạ đã cùng Tiêu Thần ra khỏi cửa, lên xe đi mất rồi.
Hứa Nhược Nhược ánh mắt dữ tợn, khóe môi nhếch lên, nhìn lấy bóng lưng của cô gái từ nhỏ đến lớn thành tích đều tốt hơn cô ta, tay nắm lại thành quyền.
“ Cô em gái ấy của em không tệ nha."
Lời nói vừa dứt, Hứa Nhược Nhược bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn về hướng của người vừa phát ra âm thanh, cắn môi nói:" Hạ Chiêm Hồng mắt nhìn của anh thật kém! Đến cả một đứa nhà quê như thế mà cũng nhìn trúng."
Hạ Chiêm Hồng suy ngẫm mà nhìn chăm chăm vào cô ta, khóe môi nhếch lên:" Đúng thật là hơi tệ."
Nói xong, tiêu sái xoay người rời đi.
Vừa mới nhìn trúng Hứa Nhược Nhược, bởi vì cô ta trông xinh đẹp, thân hình lại tốt, hắn không ngại cùng cô ta chơi đùa. Nhưng mà hiện tại, một kẻ tiện nhân ngàn người cưỡi vạn người đè, thế mà ở trước mặt hắn câu dẫn người đàn ông khác, sự nhẫn nại của hắn đã đến cực hạn rồi. Càng huống hồ, hắn đã tìm được con mồi mới rồi.
" Hạ Chiêm Hồng!” Hứa Nhược Nhược giậm giậm chân, gấp gáp mà gọi.
Tuy rằng Hạ Chiêm Hồng không đẹp trai tuấn tú như Tiêu Thần, nhưng hắn cũng xem như là một công tử hạng nhất hạng nhì ở thành phố A, nhưng trước khi chưa câu dẫn Tiêu Thần thành công, cô ra không muốn mất đi lốp dự phòng ưu tú như Hạ Chiêm Minh đây.
Vào buổi tối Hạ Chiêm Hồng là một kẻ lão làng trong việc tình yêu nam nữ, vào ban ngày là một tinh anh trên thương trường. Hắn thích chơi đùa với phụ nữ, nhưng chưa từng ép phụ nữ, cũng giống như Hứa Nhược Nhược vậy, vừa mới bắt đầu tuy là do hắn nhìn trúng cô ta trước, nhưng cuối cùng, là cô ta câu dẫn hắn trước. Đến cả việc lên giường, cũng là do cô ta cởi sạch quần áo nằm ở trên giường dụ dỗ hắn.
Mà hiện tại, tầm mắt của Hứa Nhược Nhược đã không còn đặt trên người hắn nữa, hắn cũng hết hứng thú chơi đùa cùng cô ta, trên thế giới này, vẫn còn rất nhiều người xinh đẹp gợi cảm như Hứa Nhược Nhược đang đợi hắn đến chơi đùa, hắn hà tất gì phải giữ một người trái tim không đặt lên người mình ở bên cạnh chứ. Càng huống hồ, loại người này trừ việc biết làm chuyện ấy ra thì không còn gì khác.
Hứa Nhược Nhược cụt hứng ngồi ở trên ghế, cô ta vốn dĩ muốn châm biếm Lâm Hạ một chút, kết quả không những bị cô châm biếm lại, đến cả người bạn tình đã bên nhau mấy tháng cũng không cần cô ta nữa rồi.
Nghĩ đến đây, cô ta càng hận Lâm Hạ hơn.
Từ nhỏ, cô ta đã sống dưới cái bóng của Lâm Hạ, không cần biết Lâm Hạ làm cái gì, đều sẽ thông qua các loại cửa ngõ truyền vào trong tai của cô ta. Tiếp đến người khác sẽ lấy cô ta ra so sánh với Lâm Hạ, nói cái gì mà, Lâm Hạ lại thi được 100 điểm rồi, Lâm Hạ nhận được học bổng rồi. Rõ ràng cô ta và Lâm Hạ không có xuất hiện cùng nhau, nhưng lại có người cứ ở bên tai của cô ta nói rằng Lâm Hạ tốt tốt tốt như thế nào, còn cô ta lại là tệ tệ tệ đến cỡ nào.
Cô ta rất muốn đánh bại Lâm Hạ về mặt thành tích, nhưng bất luận cô ta nỗ lực đến cỡ nào, Lâm Hạ vẫn cứ luôn ở một nơi mà cô ta không thể với tới được, thậm chí đến cả cái bóng của Lâm Hạ cô ta cũng không với vào được.
Sau này, lúc nhìn thấy Lâm Hạ cùng ba của cô đứng ở trước cửa nhà bọn họ cầu xin Hứa Cường cho mượn tiền, cô ta cảm thấy rất thỏa mãn, thành tích tốt thì có tác dụng gì chứ, vẫn là phải đi mượn tiền nhà cô ta đó thôi!
Vì thế, cô ta giống như đá chó xuống nước mà đá Lâm Hạ một phát, từ trên cao nhìn xuống nhìn cô bị cô ta chà đạp, rất thuận lợi, nhìn thấy sự thù địch ở trong mắt của Lâm Hạ.
Cô ta lại càng thỏa mãn hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.